Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 4 - Chương 69




Edit: Thanh Uyên

Nghe Tiền Kim Nhã chất vấn, ma ma trả lời: “Chu Bình đúng là có đến đưa đồ ăn, đồ ăn cũng rất tươi mới, mỗi lần gã đưa đồ ăn tới xong thì mợ cả chỉ tới nói chuyện mấy lần mà thôi.”

“Thật sao?” Tiền Kim Nhã biết ma ma đã làm ở nhà họ Cố gần hai mươi năm, thật lòng đối xử với Khê nhi, nếu Quý Hựu Đồng không đối xử tốt với Khê nhi thì ma ma đã sớm nói với nàng rồi, xem ra là do nàng nghi ngờ quá nặng rồi.

“Thật sự là như vậy, chẳng qua…” Ma ma đi tới nói, “Nhị gia thường hay tới đây nhìn mợ hai bằng ánh mắt không được tốt cho lắm, ta cảm thấy là nhị gia cố ý nói như vậy.”

Tiền Kim Nhã suy nghĩ một chút mới bảo: “Để ta nói chuyện với lão gia một chút, để hắn sớm đi cưới vợ, hắn cũng từng tuổi này rồi… Aizz…”

Cố Thanh Dung tặng rất nhiều đồ chơi tới đây, Quý Hựu Đồng đưa xâu chuỗi cho Cố Thanh Khê chơi, Cố Thanh Khê ăn điểm tâm được đưa tới, đối xử với Cố Thanh Dung vô cùng tốt giống như là đã quên mất chuyện hắn đã từng đánh y, cười hì hì nhìn dõi theo hắn, nhưng tuyệt đối không cho hắn tới gần Quý Hựu Đồng.

Ma ma thấy Tam thiếu gia cũng ở đây bèn gọi Quý Hựu Đồng đến đi bên cạnh nói: “Ta đã đuổi Chu Bình đi rồi, sau này ta sẽ dặn nhà bếp chọn đồ ăn tốt hơn để mua.” Vốn Chu Bình tới đây đã khiến bà cảm thấy không ổn, tất cả những chuyện Cố Lượng báo cáo cho Tiền Kim Nhã đều là giả, Quý Hựu Đồng sẽ không nói chuyện với Chu Bình. Hơn nữa đại thiếu gia thật sự thích nàng, nàng cũng chăm sóc cẩn thận cho đại thiếu gia cho nên lúc nãy mới bảo vệ nàng trước mặt Tiền Kim Nhã.

Quý Hựu Đồng nhíu mày, ma ma sẽ không đột nhiên tiền trảm hậu tấu, không lẽ Tiền Kim Nhã đã chú ý tới? Cô đáp: “Cảm ơn ma ma.” Tuy rằng chán ghét Chu Bình, nhưng nếu không có gã thì cô không thể biết chuyện của Thường Xuân Hành được.

Cố Thanh Dung thấy sau khi nàng trở về thì vẻ mặt kì quái cũng không hỏi nhiều. Lần trước Quý Hựu Đồng hỏi trên người hắn có nốt ruồi son không, hắn đã cẩn thận tìm thật kĩ thì đúng là trên lưng có một nốt, nhưng vì quá nhỏ nên hắn chưa từng chú ý tới, không biết tại sao nàng lại biết rõ.

Cảnh trong mơ lúc tối cũng đã biến mất, không còn mơ thấy bất kì nữ nhân nào, đến cả chút mộng mị cũng không có. Chỉ là trong lòng hắn cảm thấy rất kì lạ, cứ cảm thấy có cái gì đó sắp hiện ra vậy.

“Tam đệ, không cho đệ nhìn chằm chằm tỷ tỷ.” Cố Thanh Khê nói một câu liền phun hết điểm tâm trong miệng ra.

Quý Hựu Đồng lau sạch miệng giúp y, cười nói: “Ăn đồ ăn của người ta như vậy còn không thèm lễ phép.”

Cố Thanh Khê trả lại điểm tâm, “Ta không ăn.”

“Thật sự không ăn?” Quý Hựu Đồng nghẹn Cố Thanh Khê ngoài miệng nói không ăn nhưng ánh mắt cứ như bị mấy miếng bánh thu hút, không thể nào dời đi được.

“Ta… Ta chỉ ăn một miếng.”

Cố Thanh Dung duỗi người, “Rồi rồi rồi, ta tới vườn trà đây, tránh huynh lại trách ta trong lòng nữa.”



“Ma ma ở Khánh Hoa lâu cũng thấy kì quái không biết sao tam đệ không tới, ta liền tìm Tử La cô nương mà tam đệ hay gọi, nàng nói đêm cuối cùng mà tam đệ đến có nhắc đến một nữ nhân trong mơ.”

“Nữ nhân? Cảnh trong mơ?” Dì hai khó hiểu hỏi, “Một giấc mơ thì có liên quan gì đến chuyện nó thay đổi tính tình chứ?”

Cố Thanh Liên đáp: “Tử La cô nương cũng không biết, nói là sau khi tam đệ nói xong câu đó thì không còn tìm tới nàng nữa.”

“Thôi, nghe nói tam đệ của con tích cực đến vườn trà, con cũng không được để tuột lại phía sau.” Dì hai uống một ngụm trà mới pha, “Trà này hương vị rất ngon, của vườn trà mới làm sao?”

Cố Thanh Liên cười nói: “Đúng vậy, là tam đệ đưa cho con, nói là trà mới ở vườn trà, loại này bán được rất nhiều.”

Dì hai dừng ly lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Sao con lại ngây thơ vậy chứ?”

Cố Thanh Liên không cười nữa, từ nhỏ dì hai đã quản hắn rất chặt, đào tạo hắn thành người thừa kế của nhà họ Cố, hắn cũng muốn làm thật tốt, nhưng từ nhỏ hắn đã biết tam đệ thông minh hơn mình rất nhiều, chỉ là tam đệ lười học tập mà thôi.

“Bỏ đi,” Giọng điệu của dì hai chậm lại, “Lão gia nói là phải tìm cho thúc thúc của con một người vợ, lớn tuổi vậy rồi cũng hơi khó tìm, ta phải ra khỏi nhà một chuyến, nếu buổi sáng con rảnh thì đến vườn trà đi, buổi tối thì ở cùng Đình nhi nhiều một chút, biết chưa?”

Hôn lễ của Quý Hựu Tuệ làm rất vội vàng đơn giản, chỉ mời người thân đến cùng ăn bữa cơm. Quý lão thái cảm thấy không thể để mất mặt như vậy, nhưng nếu đã lấy tiền người ta rồi thì cũng không dám quá phận, nên cáo ốm không đi, để dì hai đem lễ vật nhiều một chút.

Quý Hựu Linh nhìn Cố Thanh Khê ngây ngốc theo sát bên cạnh Quý Hựu Đồng, lại nhớ tới Cố Thanh Liên vì Thi Đình mà không đến đây với mình thì nàng lại nổi giận trong lòng. Cho tới khi từ nhà họ Thường trở về thì mới đỡ hơn một chút, nàng nói: “Thường Xuân Hành đúng thật là tuấn tú tài giỏi, đứng cùng tỷ tỷ nhìn rất có tướng phu thê, nhưng muội cảm thấy mẹ Thường đúng là không biết đúng sai, cưới được một người như nhị tỷ lại còn nghiêm mặt không vui, nếu bà nội tới đây thấy được chắc chắn sẽ tức giận.”

“Chắc là nhìn lầm thôi.” Quý Hựu Đồng cười trả lời. Đương nhiên là cô có chú ý tới, vẻ mặt mẹ Thường khi nhìn Quý Hựu Tuệ thật sự không tốt, lúc Quý lão thái đặt ra yêu cầu thì mẹ Thường luôn phản đối cái hôn sự này, tuy nói Quý Hựu Tuệ giúp đỡ trả tiền sính lễ, nhưng hai người không môn đăng hộ đối, một đại tiểu thư được gả cho gia đình bần hàn lại không thấy được người ta không vui đến nhường nào.

“Sao mà lại nhìn lầm được? Thôi, cũng là chuyện nhà người ta.” Quý Hựu Linh nghĩ nghĩ, nhìn cô nói, “Gần đây muội học được vài món ăn ở chỗ phòng bếp, đều rất bổ dưỡng, muội tính nấu cho Đình nhi tỷ, đại tỷ có muốn nếm thử không?”

“Được chứ.” Quý Hựu Đồng vẫn cười cười như vậy, đêm nay dì hai cũng tới, Quý An Thuận bên cạnh nàng cực kì nghịch ngợm, người thì cũng đã mười mấy tuổi rồi, tâm trí bình thường vậy mà còn phá dữ hơn cả Cố Thanh Khê. Nhà họ Quý vốn chỉ còn lại cái xác, nếu giao lại cho người như vậy thì bảo vệ được cái xác này hay không cũng là cả vấn đề.



Cố Thanh Khê có thói quen ngủ trưa, Quý Hựu Đồng cũng tính nghỉ ngơi một lát mà nha đầu trong viện của Thi Đình đã đến gọi cô qua, nha đầu này nhìn rất lạ mắt, có lẽ là nhà họ Thi gọi qua.

“Đại tẩu, tẩu cũng đến rồi sao, tẩu nếm thử món Linh muội muội làm, mùi vị rất thơm.”

Nghe Thi Đình khen, Quý Hựu Đồng cứ cảm thấy có cảm giác gì đó rất kì lạ, cô ngồi xuống cầm đôi đũa gắp vài miếng để ăn, hương vị cũng ổn nhưng không khoa trương như Thi Đình nói.

“Hai vị tỷ tỷ, nếm thử món canh này đi, muội nấu hai canh giờ lận, rất thơm.” Quý Hựu Linh chủ động múc canh cho bọn họ. Mẫu thân nói đúng là không sai, bỏ xuống cái tôi của mình tạo quan hệ tốt với Thi Đình, không ngờ ở chung lại thấy nàng cũng rất được. Nhưng ngược lại có Quý Hựu Đồng nàng ta lại cảm thấy rất khó đối phó, sợ rằng muốn vu oan giá hoạ cũng chẳng dễ gì, cứ nên quan sát lại xem sao.

Thi Đình uống hết một chén, tiếp tục khen, “Đúng là uống rất ngon, muội muội cũng thật là có lòng.”

“Vậy tỷ tỷ uống nhiều một chút.” Quý Hựu Linh múc thêm một chén nữa cho nàng.

Bỗng nhiên tỏ ra đau đớn, ôm bụng kêu thảm thiết, “Đau quá… Đau…”

Quý Hựu Đồng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thi Đình được mấy nha đầu vây quanh, nha đầu đưa cô đến mang mười ngón tay dính máu chạy đến, “Nhanh… Nhanh đi gọi thầy thuốc, mợ đổ máu rồi!”

“Tại sao lại như vậy…” Quý Hựu Linh cảm thấy khó hiểu, muốn đi đến xem thử thế nào thì lại bị nha đầu chặn lại. Nàng đứng ở bên ngoài, lòng chợt mừng thầm, nếu không còn đứa nhỏ nữa thì tốt quá không cần nàng phải vắt hết óc tìm cách đối phó nàng ta nữa.

Thầy thuốc còn chưa tới Cố Thanh Liên và Cố Mẫn đã đến trước, hai người đàn ông cũng không giúp được gì, chỉ có thể quát lớn bảo nha đầu mau gọi thầy thuốc tới.

Nhìn căn phòng lộn xộn, rốt cục Quý Hựu Đồng cũng biết cảm giác không ổn ở đâu rồi. Lấy gia thế của Thi Đình, nàng ta vốn không cần phải diễn hùa theo Quý Hựu Linh, cùng lắm thì về nhà mẹ đẻ an thai thôi có làm sao? Nàng ta cũng đã từng chạy về rồi. Nhưng chẳng những nàng ta tạo quan hệ tốt với Quý Hựu Linh, còn khen đồ ăn nàng làm, hoàn toàn khác với tính tình của nàng trước đây. Nếu thật sự giống nàng ta nói là vì đứa nhỏ nên tạo quan hệ tốt với mọi người thì tại sao nhất định cứ phải kéo gần khoảng cách với Quý Hựu Linh? Dù quan hệ có tốt thì nàng ta có thể thật sự tin tưởng Quý Hựu Linh sao?

Quý Hựu Đồng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, sau đó giật mình nhìn lại trong phòng, diễn xuất của nha hoàn kia đúng là rất tốt, xem ra lão Thi đã phí không ít tâm tư để đưa nha đầu này qua đây. Nếu cô đoán không sai thì thầy thuốc mà nha đầu này mời chắc chắn là danh y mà lão Thi mời.

Chỉ chốc lát sau, thầy thuốc đã đến đúng là người lão Thi mời. Lão đi đến bắt mạch, thở dài thương tiếc: “Hài tử… Lão phu bất lực, chỉ sợ là giữ không được…”

Thi Đình vừa nghe thấy không còn hài tử nữa, khóc tê tâm liệt phế, nha hoàn bên cạnh cũng khóc nức nở.

Quý Hựu Đồng cảm thấy không nói nên lời, Thi Đình cũng đáng khen thật, một người phụ nữ mới sinh non sao có thể khóc lớn tiếng đến vậy? Đột nhiên cánh tay của cô bị người khác kéo lấy, kéo cô về phía sau. Người đến là Cố Thanh Dung, hắn nói: “Cách chỗ này xa một chút thì tốt hơn.”

Hắn cũng cảm thấy việc Thi Đình sinh non là có vấn đề? Lại nhìn Quý Hựu Linh, còn chưa biết gì cả, trong nét buồn đau vẫn không giấu được sự vui vẻ.

Cố Thanh Liên vội la lên: “Dù có thế nào đi nữa cũng mong thầy thuốc nghĩ cách.”

Thầy thuốc lắc đầu nói: “Trừ phi có thần tiên đến cứu, mợ hai ăn phải thuốc sẩy thai, không thể nào giữ được nữa.”

“Thầy thuốc, ngài nhìn lầm rồi đúng không? Đình nhi sẽ không hại hài nhi của mình đâu.” Sắc mặt Cố Thanh Liên xanh mét, dù hắn không thích Thi Đình nhưng hài tử trong bụng vẫn là máu thịt của hắn.

Quý Hựu Đồng bỗng nhiên nhìn chén canh trên bàn, có lẽ là Quý Hựu Linh cũng đã nhận ra, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy tới nói với cô, “Đại tỷ, tỷ không sao đúng không? Tuyệt đối là không phải đồ ăn muội làm có vấn đề.”

Cố Mẫn đứng gần bọn họ, nghe được lời nói của Quý Hựu Linh lại nói với thầy thuốc: “Ta không muốn nghĩ oan cho người khác, nhưng cũng không bao giờ tha thứ cho kẻ dám làm bậy ngay dưới mí mắt ta, phiền thầy thuốc kiểm tra đồ ăn có vấn đề gì không.”

Cố Thanh Liên trả lời: “Phụ thân, Hựu Linh sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”

“Sao chàng biết ả sẽ không làm?” Thi Đình rơi nước mặt, chỉ vào Cố Thanh Liên, “Trong lòng chàng cũng chỉ có ả, hài tử không còn nữa chàng không đau lòng khổ sở sao?”

Quý Hựu Đồng lắc đầu, rút tay lại, “Không sao đâu.”

“Dù cho nàng ta là muội muội ngươi thì ngươi cũng đừng để mình bị liên lụy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.