So In Love (Tình Yêu Của Đời Em)

Chương 37: 05/ 2007




1,

Ngày 21 tháng 05 năm 2007

Cuối cùng hai người cũng được nhận căn nhà đã quyết định mua năm trước vào cuối năm nay, bạn bè có kinh nghiệm trang trí nhà đã nhắc nhở nhất định phải chuẩn bị tất cả vật liệu đầy vào ngày 01 tháng 05 và 01 tháng 10, bởi vì lúc đó sẽ có nhiều hoạt động, giảm giá, và giá rẻ tại các cửa hàng Trang Trí và Vật Liệu Xây Dựng lớn.

(*) Ngày 01 tháng 05 là ngày Quốc tế Lao động. Ngày 01 tháng 10 là ngày Quốc Khánh của TQ

Vì vậy, Mộc Mộc và Tiểu Lại bắt đầu khẩn trương lên lịch mua sắm vật liệu trang trí. Sau vài ngày bận rộn, hai người mới hiểu rõ được cái gì gọi là “Mua không bằng bán” (1), tuy cùng một sản phẩm, cùng một thương hiệu nhưng giá lại chênh lệch nhau rất lớn. Tiểu Lại và Mộc Mộc đồng tâm hiệp lực, cho dù chỉ mua một miếng gạch men sứ thì hai người cũng phải “Mặc cả”. Sau đó, Mộc Mộc gần như đỏ mắt, thấy ai cũng mặc cả, đi đến đâu cũng mặc cả.

(1) Có nghĩa là người bán sẽ giảm giá các sản phẩm được đặt trong cửa hàng trong thời gian dài mà vẫn chưa bán được. Điều này là do chỉ có người bán mới biết chi tiết và giá khởi điểm của sản phẩm, nên dù người mua tính toán như thế nào thì cuối cùng vẫn do người bán tính. Việc người bán giảm giá không phải là lỗ mà là bớt đi một chút để khuyến mại. Cũng có nghĩa là “Người bán khôn hơn người mua”.

Lúc đi xem phim —–

Mộc Mộc: Có suất chiếu của phim “Mặc trời vẫn mọc” lúc 2 giờ rưỡi không?

Người bán vé: Dạ có.

Mộc Mộc: Bao nhiêu tiên vậy?

Người bán vé: 40 tệ một người ạ.

Mộc Mộc: Giảm giá chút đi, đúng là, không phải đều là 20 tệ sao?

Người bán vé: Rất xin lỗi thưa quý khách, chỗ chúng tôi không thể mặc cả ạ.

Mộc Mộc: Tại sao không được mặc cả, chắc chắn có thể giảm, 20 tệ được không?

Tiểu Lại: Mộc Mộc, đừng vậy mà. Đây là rạp chiếu phim, sao có thể……

Mộc Mộc: Em làm gì đấy, đi bênh người ngoài sao, không giúp anh mà lại giúp người khác!

Người bán vé: Thưa quý khách, chỗ chúng tôi thật sự không thể mặc cả được.

Mộc Mộc (tức giận): Đệch, không mặc cả thì không mặc cả, chẳng lẽ không xem ở rạp chiếu phim khác được. Tiểu Lại, tụi mình đi đến rạp chiếu phim khác.

Tiểu Lại: Chào anh, nếu anh này không lấy thì có thể cho tôi hai vé được không?

Người bán vé: Hả? Không phải hai người đi chung sao?

Tiểu Lại: Không phải, tôi không quen anh ấy, đúng lúc xếp hàng đằng sau thôi.

Mộc Mộc:……

Đi ăn KFC —–

Mộc Mộc: Cho một phần gia đình!

Người phục vụ: Xin hỏi anh còn muốn lấy gì nữa không?

Mộc Mộc: Không có.

Người phục vụ: Thưa quý khách, tổng tiền của anh là 64 tệ.

Mộc Mộc: Giảm chút đi, 59 tệ được không?

Người phục vụ: Rất xin lỗi quý khách, chỗ chúng tôi không thể mặc cả. Giá anh nói là giá cũ rồi ạ.

Mộc Mộc: Tại sao không thể mặc cả, chắc chắn có thể giảm được, 59 tệ thôi.

Tiểu Lại: Mộc Mộc, đây là KFC mà, không mặc cả được đâu, anh đừng làm em mất mặt.

Mộc Mộc (quay đầu nói với Tiểu Lại): Em đứng sang một bên đi! Lần nào em cũng thế, lúc anh mặc cả với người ta thì em chỉ đứng về phía người ngoài thôi.

Tiểu Lại:……

Người phục vụ: Ngại quá thưa quý khách, chỗ chúng tôi thật sự không thể mặc cả.

Mộc Mộc (đúng lý hợp tình): Đệch, không mặc cả thì không mặc cả, chẳng lẽ không thể ăn ở tiệm khác được sao. Tiểu Lại, tụi mình đi đến tiệm khác đi.

Tiểu Lại (bình tĩnh): Thưa anh, nếu anh đã mua xong rồi thì có thể tránh sang một bên được không? Đừng trì hoãn thời gian của người khác.

Mộc Mộc:…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.