Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 51: Oman. Bốn




Ra khỏi đại mạc, trước mắt là cánh rừng hồ dương liên miên, trời đang vào thu, lá vàng cam trải đầy đất, giữa một khoảnh trong xanh phẳng lặng giữa trời đất. Cưỡi ngựa qua thảm lá rơi dày, xào xạc, Tử Thanh ngẩng lên, trên đỉnh đầu cũng toàn là lá cây vàng cam, như lọng hoa che bảo bọc họ.

Xa xa còn thấy cả mấy ngọn tháp cao vút tận mây trong thành Lâu Lan, càng đến gần, toàn bộ dáng vẻ thành Lâu Lan cũng dần dần lộ ra, thậm chí còn thấy được mấy cây liễu đỏ ngoài tường thành dập dờn theo gió. Đám quan khách ai cũng vui vẻ, trái lại Oman không hăng hái lắm, chỉ hờ hững nhìn thành Lâu Lan một cái rồi dùng khăn vải bịt kín mặt và đầu, chỉ lộ một cặp mắt sáng ngời ra ngoài.

(*) đọc thêm về Lâu Lan ở đây để rõ thêm về Oman và bối cảnh tìm mạch nước ngầm.

Rừng hồ dương

Hoắc Khứ Bệnh quay sang liếc nhìn hắn, hơi nhíu mày, cười nói: “Trong thành có kẻ thù à?”

“Hai năm nay cướp đoạt không ít khách thương, trong thành này kẻ thù cũng hơn chục.” Oman cũng nhíu mày cười nói, “Ta nhận tội lỗi này, tránh các người thêm phiền phức.”

Hoắc Khứ Bệnh cười cười, trao đổi ánh mắt với Triệu Phá Nô, không nói tiếp.

“Thanh nhi! Mau nhìn đám chim kia kìa!”

Bỗng nghe thấy Oman cất cao giọng gọi Tử Thanh, Hoắc Khứ Bệnh giật mình, từ lúc nào thằng nhãi này đổi cách xưng hô thân mật thế.

Tử Thanh nhìn theo hướng ngón tay Oman chỉ, thấy một đám chim lớn cô chưa từng gặp bao giờ bay qua đỉnh đầu. Đám chim đỏ bừng cả người, chỉ đầu lông có màu đen, bay trên cao cực kỳ giống như lửa đỏ đang cháy rực, rất đẹp mắt.

“Chim gì thế?” Cô hỏi.

“Hỏa Liệt Điểu*.”

(*) chim hồng hạc

Tử Thanh khen từ đáy lòng: “Chỗ này thật là đẹp, đến chim còn đẹp như vậy.”

Oman ngửa đầu nhìn đám chim lớn bay qua, nhẹ nhàng nói: “Ở Lâu Lan có một truyền thuyết, tương truyền rằng sau khi Hỏa Liệt Điểu mọc đủ lông cánh sẽ luôn bay về phương Nam, bay không ngừng, để thiên hỏa của Nam Diệm Sơn đốt cháy lông mình, sau đó mang mồi lửa về lại Lâu Lan, còn bọn chúng thì hóa thành tro tàn ở núi Thiên Dực.”

“… Hóa thành tro tàn.”

Dẫu chỉ là truyền thuyết, Tử Thanh vẫn cảm thấy thương xót không ít.

Đế Tố ở bên thì thầm: “Thảo nào đầu lông chúng lại có màu đen, chắc là bị cháy sém.”

“Ha ha ha…” Oman nghe vậy cười to, “Nói rất đúng, xem ra là bị đốt cháy sém.”

Đợi cả đội lạc đà tiến vào thành Lâu Lan, đầu tiên cả đám tìm chỗ khách sạn có thể trữ hàng nghỉ chân, còn đang dỡ hàng. Dân buôn trong thành nghe nói ở đây có gấm vóc lụa là, đã nườm nượp tới.

Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên mặc kệ mấy vụ mua bán này, giao cả cho Triệu Phá Nô xử lý, chỉ nói một câu, tiền kiếm được sẽ chia đều cho đám người đi chuyến này. Chỉ một câu, đã khiến Triệu Phá Nô thấy tăng áp lực gấp bội, cắn răng cò kè mặc cả với một đống người lỏi đời, mãi cho đến khi trăng lên giữa trời, còn không màng uống miếng nước.

Đêm nay, cả đám xem như không cần ngủ trên đất, tất nhiên Hoắc Khứ Bệnh một mình một gian phòng, mấy người còn lại chia hai gian, không kể quân hàm, đều ngủ trên giường lớn.

Mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, tinh thần Đế Tố đã có phần không tốt, qua quýt ăn xong đã vội về phòng ngủ. Đợi đám Tử Thanh về phòng, cậu đã ngủ say, ngáy không thôi. Tử Thanh thấy cậu nằm dưới cửa, vải dán cửa rách mấy lỗ, có gió thổi vào, thổi ngay trên người hắn, bèn đẩy cậu sang một bên. Đế Tố ngủ rất say, không hề hay biết, trở mình rồi ngáy o o tiếp.

Tử Thanh để nguyên quần áo nằm ngay cửa, ôm chặt áo nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu cũng tạm thiếp đi.

Bên ngoài vẫn còn đám thương hộ, tiếng cò kè mặc cả thay nhau vang.

Tiếng gió, xa xa, gào thét mà qua.

Cô bất giác cuộn mình co ro, nhíu chặt mi mày, chìm chìm nổi nổi đi vào trong mơ…

Vừa rồi nhìn thấy trong đám người uống rượu không có Oman, Hoắc Khứ Bệnh nhẹ đẩy cửa ra, đi tới.

Trong phòng không đốt đèn, hiện ra một góc hẹp u ám, bốn năm người ngủ trên giường, Hoắc Khứ Bệnh khẽ liếc một vòng, hiển nhiên không có Oman.

Lúc quét mắt qua người Tử Thanh, chàng giật mình, ánh trăng từ ngoài cửa sổ qua lỗ thủng rải vào, trải trên người cô, rải rác như mảnh vỡ, chẳng hiểu sao chàng không đè được cơn khó chịu trong lòng. Nhìn quanh bốn phía, chỉ có mấy tấm chăn mỏng đều bị người đắp kín, Hoắc Khứ Bệnh tiện tay ôm chiếc áo bào da không biết của ai cởi ra ở bên cạnh, định đắp giúp cô, không may đụng trúng cây trường cung đặt cạnh giường.

Trường cung rơi xuống đất, dây cung vang một tiếng động nhỏ.

Tử Thanh bỗng bị choàng tỉnh, đứng bật dậy, đồng thời một tay rút chủy thủ, nhắm thẳng người tới, người căng như mũi tên vận sức chờ bắn.

“Lại mơ à?” Hoắc Khứ Bệnh nói thật nhỏ, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười.

Nhận ra là Tướng quân, Tử Thanh nhẹ thở hắt, cất chủy thủ: “Ti chức vô lễ, xin Tướng quân thứ tội.”

Hoắc Khứ Bệnh ném áo bào da cho cô, ra vẻ thuận miệng nói: “Đắp cái này ngủ đi, nhiễm bệnh sẽ làm chậm hành trình.”

“Vâng.”

“Oman đâu?” Chàng hỏi.

Tử Thanh lắc đầu: “Ti chức không biết.”

“Không phải cả ngày hắn dính cứng lấy cậu à? Sao cậu lại không biết.” Hoắc Khứ Bệnh nhịn không được chế giễu.

Không biết nên trả lời thế nào, Tử Thanh đành im lặng.

Mãi đến qua nửa đêm, Tử Thanh nghe thấy có người lặng lẽ vào phòng, thị lực cô rất tốt, trong bóng đêm vẫn phân biệt được người đó là Oman.

Oman đến trước giường cô, dẫu đã cố sức che giấu, Tử Thanh vẫn nghe ra hơi thở hắn nặng nề hơn bình thường, vừa định mở miệng hỏi thăm đã bị Oman nhẹ nhàng bịt miệng.

Ánh trăng tái nhợt, cánh tay trái của Oman ướt đẫm, rõ ràng là bị máu tươi nhuốm đỏ.

“Cậu…” Tử Thanh gấp gáp xoay người ngồi dậy.

Sắc mặt Oman trắng bệch, cười mệt mỏi, Tử Thanh vội đỡ lấy hắn, đặt hắn nằm xuống giường. Vì sợ đánh thức mấy người kia, cô không châm đèn, chỉ mượn ánh trăng cởi ngoại bào của hắn, kiểm tra vết thương…

“Rách chút da thôi, không có gì đáng ngại.” Oman ghé tai cô, thì thầm.

Máu vẫn còn chảy mạnh, là vết đao, vết thương khá lớn, sâu đủ thấy xương.

Tử Thanh hít sâu, vết thương như thế này phải dùng chỉ khâu lại mới ổn, cô xoay người đang định lấy mấy thứ thuốc trị thương, chợt nghe dưới lầu dậy lên tiếng ồn ào rất lớn, có người dùng sức đập cửa khách điếm rầm rầm, đồng thời dùng tiếng Lâu Lan lớn tiếng la hét gì đó.

Cô nhìn xuống cửa sổ, là một toán binh Lâu Lan, hông đeo loan đao, giơ cao bó đuốc, đang nện cửa khách điếm.

“Cậu đã làm gì thế?” Cô nhìn hắn đăm đăm, thấp giọng hỏi.

Oman chìa vẻ cực kỳ vô tội, bất đắc dĩ vô vàn nói: “Ta chỉ quay về nhà một chuyến thôi.”

“Bọn họ tới tìm cậu à?”

“Có lẽ vậy.”

Tử Thanh nhanh chóng nhìn quanh, căn phòng nhỏ hẹp, vốn dĩ không thể có chỗ nấp, cô đành qua quýt bó vết thương xong dùng áo bào da đắp kín cho Oman: “Đi ngủ, nhanh!”

Trong phòng đã có người bị tiếng ồn làm ngủ không yên giấc, đang mơ mơ tỉnh tỉnh oán trách gì đó.

Tử Thanh nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, ngay sau đó là tiếng chân binh Lâu Lan chạy lên lầu, chúng đang lần lượt kiểm tra từng phòng.

Trên giường vẫn còn sót lại vết máu lấm tấm, Tử Thanh không kịp nghĩ nhiều, nhanh tay cởi áo ngoài đắp lên. Vừa che xong, cửa bị người phá tan đánh rầm, binh Lâu Lan giơ đuốc xông tới, chiếu căn phòng sáng trưng.

Ở dưới đất cạnh giường còn mấy vệt máu nhỏ, không kịp che giấu nữa.

Tử Thanh căng thẳng trong lòng, nhanh trí đưa mu bàn tay ra sau lưng, chủy thủ trong tay áo trượt ra, nặng nề quẹt một phát lên cổ tay mình, máu tươi tuôn ra ngay lập tức…

Bị cô che sau lưng Oman thấy rất rõ, cặp đồng tử bỗng đau đớn co rút.

Mấy người kia nằm trên giường còn buồn ngủ mở mắt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, là lính được thao luyện lâu dài ra trầm ổn, nhìn thấy tình hình họ không hề lộ vẻ chấn kinh, chỉ miễn cưỡng nhìn đám binh Lâu Lan kia chằm chằm.

Đám lính Lâu Lan từng bước từng bước dò xét, đúng lúc đang định gọi Oman dậy thì phát hiện vết máu trên đất, lập tức la hét. Chủ quán cuống quýt chạy tới, nghe xong, giải thích cho đám người: “Các ngài ấy hỏi, vết máu này ở đâu ra, là của ai?”

Tử Thanh chậm rãi vươn cánh tay từ sau lưng ra, trên cổ tay máu me đầm đìa, còn đang nhỏ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.