Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 50: Oman. Ba




Tiếng trống da dê từ đống lửa bên kia lại vọng tới, từng tiếng, từng chút một, âm thanh trống cổ cực kì nguyên thủy, tiết tấu lại vô cùng phong phú, cứ như bẩm sinh nhảy ra từ trong mạch đập.

Nghe thấy, Oman cầm mấy món trong tay cô ném sang bên cạnh, cười nói: “Đi, chúng ta lại chỗ cạnh đống lửa!”

Hắn kéo Tử Thanh chạy tới đống lửa.

Tay bị hắn kéo, đại khái vì mới dỡ hàng nên lòng bàn tay hắn rất ấm áp, Tử Thanh không quen gần người kiểu đó, hơi rụt lại, còn bị hắn kéo chặt hơn.

Đến khi cô sắp dùng lực rút ra thì Oman đã dẫn cô chen vào giữa vòng lửa, mới buông tay cô, ôm bờ vai bảo cô: “Đứng đây đừng nhúc nhích, ta nhảy cho cậu xem!”

Dứt lời hắn quay người, hơi ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, đầy tự nhiên giẫm theo nhịp trống bước đi, đến bên cạnh đống lửa, áp tay phải lên ngực, khẽ gật với đám người, tư thái cao quý…

Đây vốn là lễ tiết Tây Vực, người Tây Vực khác nhìn thấy là biết hắn muốn nhảy, tay trống bắt đầu đi tới cạnh hắn, cuối cùng khum người bên cạnh hắn, đặc biệt nhịp trống cho hắn.

“Thằng nhãi kia nổi điên làm gì thế?” Triệu Phá Nô bị nhịp trống căng cả óc, bất mãn nói.

Hoắc Khứ Bệnh tựa gốc cây, uống ngụm nước trong, cười nói: “…hình như là muốn nhảy múa.”

“Một đại nam nhi nhảy múa cái gì chứ…”

Triệu Phá Nô tuy mặt đầy khinh thường song ánh mắt lại tò mò nhìn lom lom.

Tiếng trống đột ngột chuyển sang gấp gáp, Oman nhảy theo nhịp trống, trong giơ tay nhấc chân thật khiến người ta hoàn toàn không thể dời mắt đi nơi khác.

Mỗi một nhịp trống không giống như đánh ra từ tay trống, mà như là từ bước nhảy của Oman mà tấu ra, phù hợp đến không thể chê vào đâu được*.

(*) thiên y vô phùng: áo tiên không thấy vết chỉ khâu

Đó là một loại nhiệt tình tản ra từ sâu trong xương tủy.

Chảy trong dòng máu của hắn.

Phập phồng giữa hơi thở của hắn.

Điệu múa hoàn toàn vượt quá những gì Tử Thanh xưa nay biết đến nghe đến.

Cô nhìn người trước mắt, ánh lửa rực chiếu nụ cười hắn sáng chói, hai mắt như sao. Cho dù vũ bộ ra sao đi về nơi nao, lúc gần lúc xa, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vững vàng khóa lên cô.

Nhịp trống càng ngày càng nhanh, hắn bắt đầu cấp tốc xoay tròn, hai tay mở ra, trên mặt mang theo ý cười, phảng phất tại tiếp nhận vật gì lại phảng phất là đang chuẩn bị lấy ôm người nào.

Ánh lửa chập chờn.

Mặt nước nhẹ gợn sóng.

Vạt áo bay múa, như cánh chim trắng muốn cưỡi gió bay đi.

Dáng người thiếu niên đẹp đến mức gần như thần kỳ.

Không ai có thể dời mắt, tất cả đều không chớp mắt ngắm nhìn, sợ bỏ lỡ tí ti hình ảnh nào.

Hắn đột nhiên nhảy lên thật cao, lúc rơi tiếp đất, không phải là hai chân, mà là hai đầu gối.

Đáng giật mình hơn là, hắn vẫn còn đang xoay tròn.

Hai đầu gối nhanh nhẹn như bướm tưng bừng xoay tròn trong cát, dạo quanh đống lửa ròng rã một vòng, sau đó hắn mới bay vọt lên không, đứng vững người, ưu nhã cao quý đặt tay phải lên ngực trái, khẽ gật đầu.

Đương lúc bao người còn chưa hồi thần, đám người Tây Vực bên đống lửa đã vỗ tay nhiệt liệt, lớn tiếng hô hào những câu Tử Thanh không hiểu.

Oman cười, hướng người Tây Vực đi lễ một vòng, rồi mới quay lại trước mặt Tử Thanh.

“Thế nào, mê muội rồi à?” Hắn cười hỏi cô, đồng thời ngực phập phồng không ngừng, thở hồng hộc, dĩ nhiên là điệu múa vừa rồi, nhất là điệu xoay tròn bằng hai đầu gối tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Tử Thanh nhìn hắn chăm chú, hoàn toàn không biết nên nói gì.

“Nhiều năm rồi không nhảy,” hắn vẫn thở phì phò, cười chùi mồ hôi trên trán, “…thật có chỗ không quen.”

Vừa nói, hắn vừa thấp đầu, gá trên bờ vai của Tử Thanh, hơi thở ấm áp phớt trên cổ cô.

“Có thể nhảy múa vì một người, thật sự là quá tốt.” Hắn thì thầm.

Tử Thanh vốn định đẩy hắn ra, nghe thấy hơi ngây ra, cúi xuống nhìn thấy đằng sau cổ áo sau của Oman, hai vết sẹo dữ tợn màu đỏ sậm bất ngờ trước mặt, kéo dài xuống dưới lưng.

Đến cùng hắn đã gặp phải chuyện gì thế? Cô nghĩ đến ngây người.

Triệu Phá Nô nhìn Oman Tử Thanh lom lom, lắc đầu mãi, bảo Hoắc Khứ Bệnh nói: “Ngài nhìn kìa ngài nhìn kia… cũng may Tử Thanh là con trai, nếu là gái, sao mà qua nổi chứ. Thằng nhãi này, hắn, hắn đúng là…” Anh ta moi ruột gan rốt cuộc tìm ra một từ, “… đúng là tên yêu nghiệt.”

Hoắc Khứ Bệnh cũng nhìn hai người kia chằm chằm, bất giác nhíu mày, vô cùng lạnh nhạt nói: “Yêu nghiệt hay không thì ta không biết, nhưng mà, hắn đúng không phải là tấm ván, trước mắt không rút* được… Ngày mai qua Bạch Long đôi, ra khỏi đại mạc sẽ đến Lâu Lan. Đến Lâu Lan rồi anh cho tìm dân bản xứ tra rõ lai lịch hắn, cần phải tra rõ nội tình.”

“Vâng.” Triệu Phá Nô vui vẻ, “Thì ra Tướng quân cũng có nghi ngờ trong lòng, tôi còn tưởng…”

“Điều tra rõ nội tình cũng chẳng có gì xấu.”

Hoắc Khứ Bệnh lại liếc qua phía Tử Thanh, không còn thấy bóng dáng, vội nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, mới thấy hai người đang đi tới cạnh bờ nước, chắc là đi lấy nước. Ngay lập tức cảm thấy bản thân mình có chỗ buồn cười, Hoắc Khứ Bệnh tự giễu cười khẩy, thu mắt, vứt túi nước cho Triệu Phá Nô: “Ta đi nằm một lát, không có việc gì đừng cho ai tìm đến.”

“Yên tâm, có tôi đây.” Triệu Phá Nô cười nói.

Cạnh hồ nước, Tử Thanh cúi đầu vục túi nước vào nước hồ trong veo.

Oman ở bên cạnh vốc nước rửa mặt, vẩy nước khắp xung quanh rồi cười ha ha. Đang chơi một lúc, đột nhiên hắn nghiêng sang Tử Thanh nói: “Chúng ta xuống hồ bơi chơi, được không?”

“…”

Tử Thanh lùi một bước, lắc đầu.

Oman nghĩ lại, cười nói: “Quên đi, ở đây quá nhiều người, lần sau ta dẫn cậu đi một chỗ khác, đẹp hơn chỗ này nhiều.”

Tử Thanh khẽ cười cười, không gật cũng không lắc.

“Kể ta nghe đi.” Thấy cô nói quá ít, Oman thẳng thắn đòi cô nói, “Kể chuyện của cậu nghe xem nào, ta muốn biết.”

“Chuyện của ta…” Tử Thanh nghĩ nghĩ, ánh mắt chán nản nói, “Cha mẹ ta đều không còn.”

“Ta cũng thế.” Oman vui sướng thật không nghĩ ra, nói, “Chúng ta giống nhau… tiếp đi tiếp đi!”

“Ta có một anh trai.” Tử Thanh nghĩ đến Dịch Diệp.

Oman rất kinh ngạc đầy vui mừng: “Ta cũng có anh trai! Chúng ta lại giống nhau rồi!”

“Anh ấy rất tốt, đối xử ta cũng rất tốt.” Tử Thanh nói tiếp.

“… Anh trai ta thì chả ra trò trống gì, đối xử với ta…” Hắn nhún vai, không nói gì nữa, sau đó lại cổ vũ cô nói, “Nói nghe thử xem cậu thích thứ gì nhất.”

“Thích nhất?” Tử Thanh chưa hề nghĩ tới vấn đề này, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Lúc bé ta thích nhất là món tò he, giờ thì còn chưa nghĩ tới.”

Oman cười nói: “Lúc bé ta thích nhất là lấy bảo thạch bỏ lên cơ quan làm đạn châu bắn chơi, còn giờ thích nhất — là cậu.”

Không biết có phải người Tây Vực đều nhiệt tình thẳng thắn vậy không, dầu biết hắn thật sự tốt với mình, Tử Thanh vẫn không quá quen thuộc, châm chước từ ngữ nói: “Ở Hán triều chúng ta, giữa nam với nam không phải là thích, chỉ nói đến tình cảm huynh đệ. Cậu có thể nói, ta là huynh đệ tốt của cậu.”

Oman nghe xong, cười nhìn cô tới lui, cuối cùng vẫn nói: “Ta thích cậu, thích nhất là cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.