Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 11: Nhất Định Muốn Biết




Ông cố của Thẩm Lật là một bậc thầy về thư pháp và hội họa, tranh sơn thủy ông vẽ mạnh mẽ phóng khoáng, rất được săn đón. Ông nội của Thẩm Lật không kế thừa được tài năng của ông cố, nhưng ông có rất nhiều kinh nghiệm vẽ tranh sơn dầu.

Thẩm Lật từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh này, anh khá có thiên phú về hội họa, cho dù là tranh truyền thống Trung Quốc hay các bức ký họa sơn dầu đều có thể hạ bút thành văn.

Anh thích vẽ và thiết kế. Khi những cậu bé khác xem võ hiệp, đọc truyện tranh, ngăn bàn của Thẩm Lật đã đầy ắp tạp chí thời trang. Thẩm Lật có thể nói rõ ràng mạch lạc về thế giới lạ lùng trên tạp chí.

Dù Thẩm Lật bị mê hoặc bởi đống tạp chí thời trang, anh cũng không coi đó là định hướng cho sự nghiệp tương lai của mình. Ông nội Thẩm đã dành cả đời để nghiên cứu và dạy học tại đại học Bắc Kinh, tình cảm của ông dành cho ngôi trường này không hề đơn giản. Ông nội Thẩm luôn kỳ vọng vào anh, hy vọng Thẩm Lật có thể kế thừa sự nghiệp của mình, thi đậu vào Đại học Bắc Kinh, mà nơi này tình cờ lại không có khoa thiết kế.

Là trường đại học số một cả nước, ngưỡng cửa của Đại học Bắc Kinh cao đến mức khiến vô số học sinh vừa mang lòng kính ngưỡng cũng đồng thời chùn bước.

Nhưng đối với Thẩm Lật, người có điểm số ưu việt cùng các mối quan hệ tuyệt vời của ông nội, con đường tiến tới ngôi trường này tự khắc bằng phẳng, suôn sẻ.

Cố Dịch xưa nay chưa từng chăm chỉ, nhưng hắn rất thông minh lại tháo vát từ nhỏ, cùng với hộ khẩu thường trú ở Bắc Kinh, vào Bắc Đại cũng là điều nắm chắc.

Khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Thẩm Lật nghĩ rằng Cố Dịch sẽ được gia đình đưa về Bắc Kinh để học cấp 3. Thời điểm người khác đang đắm chìm trong niềm vui tốt nghiệp, anh lại rơi vào tâm trạng lo lắng vì mất đi một thứ quan trọng.

Anh vẫn còn nhớ cảm giác đó đến tận hôm nay, nó giống như một người ở trên vách đá dùng tay bám vào cây nho, cố gắng vùng vẫy, cuối cùng lại chứng kiến ​​cảnh cây nho bị gãy.

Thẩm Lật chưa bao giờ ngạc nhiên, tại sao anh lại có phản ứng lớn như vậy trước sự ra đi của Cố Dịch, hồi đó anh không hiểu gì cả, chỉ nghĩ rằng khi chia tay mọi người đều rất thất vọng và buồn bã.

Sau này hiểu chuyện, anh mới biết dù buồn vì phải chia xa bạn bè, nhưng anh lại hụt hẫng, chỉ có thể trách anh đã sớm giao phó trái tim cho một người.

Cố Dịch trở về thủ đô như anh dự liệu, vào ngày hắn đi, Thẩm Lật ngồi dưới tán hoa anh đào suốt một ngày, cho đến khi cơn mưa lớn đánh thức anh, anh tuyệt vọng bước về nhà, và lên cơn sốt vào đêm hôm đó. Tất cả chỉ như một trò đùa.

Sau khi khỏi bệnh, anh dường như quên đi người bạn đã ra đi, anh vẫn đọc thư pháp và vẽ tranh, giúp bà nội việc nhà, nhưng Thẩm Lật đã không nở nụ cười suốt kỳ nghỉ hè.

Cho đến khi gặp lại Cố Dịch trong lớp học của trường trung học mới, anh mới như một bông hoa tràn đầy năng lượng, nở nụ cười đầu tiên sau ba tháng.

Thẩm Lật vẫn còn nhớ rõ khi Cố Dịch nhìn thấy anh trong lớp học sau kỳ nghỉ hè, hắn đã nở một nụ cười đắc thắng và lộ liễu, hắn nâng cằm, nhướng mày, khóe miệng nhếch lên. Góc nhìn ấy khắc sâu trong tâm trí anh như một bức ảnh.

Cố Dịch ôm lấy vai Thẩm Lật dẫn đến chỗ ngồi bên cạnh, thô bạo làm rối tung kiểu tóc mới sửa sang của Thẩm Lật, “Cậu ngạc nhiên sao? Ngạc nhiên chưa?”

Thẩm Lật chớp chớp mắt không tin, “Tại sao cậu lại ở đây?”

Cố Dịch buồn bực hất tóc: “Sao, cậu không muốn gặp tớ?”

Thẩm Lật nói, “Không phải, tại sao cha mẹ của cậu lại đồng ý cho cậu đến đây học trung học?”

Cố Dịch nói, “Cậu không cần để ý.”

Thẩm Lật cười, hắn không muốn nói, anh cũng không hỏi.

Cố Dịch nói: “Nếu tớ rời đi, cậu không tìm thấy tớ, tớ sợ cậu khóc nhè.”

Thẩm Lật nở nụ cười: “Không đâu, tớ sẽ đến đại học Bắc Kinh tìm cậu.”

Cố Dịch: “Sao cậu biết tớ sẽ học Đại học Bắc Kinh, nếu tớ không đậu thì sao?”

Thẩm Lật nói: “Không phải, bởi vì cậu muốn thi đại học Bắc Kinh, cậu nhất định sẽ vào đại học Bắc Kinh.”

Cố Dịch không lên tiếng, cả hai ngầm hiểu ý mỉm cười.

Vào Đại học Bắc Kinh là sự ngầm hiểu của bọn họ.

Sự thật ngầm hiểu vẫn luôn ở đó, nhưng một số thứ đã lặng lẽ thay đổi.

Vì vậy Thẩm Lật đấu tranh hồi lâu với tâm tư u ám, bất cần, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đã đưa ra quyết định muốn thi vào Học viện Mỹ thuật.

Nói đó là sở thích và lý tưởng muốn theo đuổi chẳng qua là một cái cớ cao siêu. Anh yêu thiết kế và thích trở thành nhà thiết kế thổi hồn vào đường nét vải, nhưng anh cũng yêu thích những nghiên cứu sâu rộng và sâu sắc về Trung Quốc mà ông của anh đã dành cả đời nghiên cứu.

Lựa chọn Học viện Mỹ thuật chỉ vì đó là lý do duy nhất để Thẩm Lật có thể trốn tránh Cố Dịch mà không để lại chút dấu vết.

Cố Dịch có tài năng xuất chúng, phàm là những thứ có thể học, hắn chỉ cần học một chút là dễ dàng nắm rõ, cho dù đó là toán học, thư pháp, hay thậm chí là nhạc cụ, hắn đều học rất nhanh.

Nhưng khi Chúa cho con người một cánh cửa, Ngài sẽ đóng lại một cánh cửa khác.

Vẽ là một kỹ năng mà Cố Dịch không thể phát huy được, đó là một lỗi sai trên con đường trở nên toàn năng của hắn.

Tài năng hội họa của Cố Dịch là con số 0. Sau khi nghiêm túc vẽ ra một bản vẽ như trẻ mẫu giáo, Cố Dịch không phục, hắn cùng học với Thẩm Lật trong một thời gian dài, kết quả luôn thất bại không ngừng.

Gần năm thứ ba trung học, ngay cả khi Cố Dịch đã bộc lộ được tài năng hội họa sau một thời gian ngắn, thì đã quá muộn để học lại từ đầu.

Cánh cửa Học viện Mỹ thuật chẳng thể nào rộng mở cho Cố Dịch.

Cố Dịch cũng biết điều đó, vì vậy khi Thẩm Lật lần đầu tiên nói với Cố Dịch rằng anh sẽ đến Học viện Mỹ thuật, Cố Dịch chỉ nghĩ anh đang nói đùa.

Thẩm Lật cảm thấy chua xót khi Cố Dịch không quan tâm chút nào, hắn dựa vào cái gì để chắc chắn rằng anh sẽ không rời bỏ hắn?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng dũng khí mà Thẩm Lật tích lũy bấy lâu nay lại bị Cố Dịch coi thường.

Anh vừa thấy may mắn vừa mất mát, cẩn thận che giấu tâm tư của mình, chỉ muốn ở bên Cố Dịch thêm ngày nào tốt ngày ấy.

Trái tim khuấy động cùng những suy nghĩ tham lam của Thẩm Lật không ngày nào ngừng lại.

Lần thứ hai Thẩm Lật lấy được dũng khí là rất lâu sau. Lần này anh học cách khôn khéo, không cho Cố Dịch cơ hội để nói, nếu không anh sẽ thua.

Ngày hôm đó tuyết rơi, Cố Dịch trời sinh thân thể ấm nóng, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác dài, thân hình thiếu niên như ngọc đứng trong tuyết là khung cảnh chói mắt nhất.

Thẩm Lật bước đi, mỗi dấu chân đều in sâu trên tuyết, như muốn dùng sức giẫm nát thứ gì đó.

Cố Dịch cười vẫy tay với anh, tim Thẩm Lật chậm rãi ê ẩm, anh mím môi bước về phía trước, đến cách Cố Dịch một mét thì đứng lại.

Thẩm Lật không dám nhìn hắn, anh nhìn chằm chằm cành thông bị tuyết uốn cong, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn vào học viện mỹ thuật, muốn làm nhà thiết kế. Tôi rất nghiêm túc.”

Nói xong, Thẩm Lật quay người rời đi.

Cố Dịch choáng váng, hắn vươn tay định nắm lấy cánh tay của Thẩm Lật, nhưng Thẩm Lật đã rụt tay tránh né.

Cố Dịch ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình, cảm thấy trái tim trống rỗng, cổ họng sưng tấy chặn hết lời muốn hỏi Thẩm Lật, khi hắn ngẩng đầu lên chợt phát hiện Thẩm Lật đã rời đi rồi, hắn không biết mình đứng tại chỗ trong bao lâu, đây là đâu, trên vai tuyết đã tụ dày thành một tầng.

Thẩm Lật rời đi như chạy trốn, không dám dừng bước.

Thẩm Lật theo nhóm thi hội họa đi du học một tháng, trong một tháng, anh nghĩ về Cố Dịch vô số lần.

Ban đầu anh nghĩ, anh vừa đi thì Cố Dịch chắc là tức điên lên rồi, hắn nhất định sẽ đi tìm anh. Hắn hẳn sẽ tức giận hết lần này đến lần khác, ném đá đồ đạc một cách thô bạo, rồi ngồi bên cạnh chửi bới, rồi chờ anh ở ghế nhưng anh không quay lại… Hắn sẽ dần mất kiên nhẫn sau khi chờ đợi quá lâu, khi anh trở về, Cố Dịch có lẽ sẽ không muốn quan tâm đến anh nữa, cách này … là tốt nhất.

Cứ thế suy nghĩ lại dần chuyển thành, nếu anh không còn ở bên Cố Dịch, hắn ngủ quên thì sao, nếu hắn quên mang theo đồ ăn nhẹ, khi đói biết làm thế nào? Hắn sẽ ngồi ăn cùng ai vào buổi trưa? Nhỡ hắn cô đơn, hắn buồn thì sao?

Anh bắt đầu đặt câu hỏi về sự lựa chọn của mình. “Rời đi trước khi Cố Dịch phát hiện ra tốt hơn là đợi sau khi Cố Dịch phát hiện rồi chán ghét mình”, điều đó có đúng không? Nhưng có lẽ Cố Dịch vẫn luôn không phát hiện ra…

Sau khi đợi một tháng, nếu, nếu Cố Dịch không giận anh, anh sẽ không rời đi nữa?

Nghĩ đến đây, Thẩm Lật chỉ muốn mỗi ngày qua thật nhanh, anh muốn quay lại nhìn Cố Dịch một cái.

Thẩm Lật mong chờ rất lâu, nhưng khi thời hạn một tháng sắp kết thúc, một tai nạn lại xảy ra, thời gian gặp mặt bị lùi lại một tuần.

Thẩm Lật sống một ngày mà như cả năm, hận không thể mọc ra đôi cánh mà bay trở về.

Cuối cùng sau khi trở lại trường, Thẩm Lật nhận được một tin dữ, hai ngày trước, Cố Dịch đã chuyển trường.

Thẩm Lật chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, chỉ chậm có hai ngày.

Thẩm Lật ngẩn người hỏi: “Cậu ý có nói gì không?”

Người bạn kia kể: “Cậu ấy đi tìm bạn lâu rồi mà bạn không có ở đó. Cậu ấy buồn lắm, chưa bao giờ thấy cậu ấy thất vọng như vậy. Sau đó gia đình có chuyện, anh trai giục cậu ấy về. Cậu ấy đợi cả tuần rồi mà không thấy bạn về nên đã rời đi.”

Thẩm Lật nghe xong, lòng như dao cứa, sắc mặt tái nhợt, môi run lên, nói cảm ơn như lí nhí, không biết bên kia có nghe thấy không, tuyệt vọng rời đi.

Thẩm Lật nghĩ, cũng tốt, vì đó là sự lựa chọn của mình, kết quả như vậy cũng đáng.

Bây giờ đã mười năm trôi qua, Thẩm Lật dường như vẫn cảm nhận được nỗi đau mất mát năm nào mỗi khi nhắc lại. Cảm giác đó như thể trái tim anh bị khoét rỗng.

Bên ngoài tuyết càng ngày càng lớn, không có chút ý tứ ngừng rơi.

Thẩm Lật nhấp một ngụm rượu, một đống từ ngữ ngậm trong miệng nhưng không biết nói như thế nào.

Cố Dịch vẫn im lặng, bầu không khí trầm mặc ngột ngạt như thay hắn nói lên những thắc mắc bức bối trong lòng.

Thẩm Lật nuốt ngụm rượu trong miệng, đắng chát cay cay: “Đã lâu như vậy rồi, tôi không nhớ rõ.”

Cố Dịch nghe vậy cười khẽ, nhẹ nhàng lặp lại: “Không nhớ rõ. Nhưng biết làm sao giờ, tôi vẫn không thể quên được.”

Hắn nhìn về phía Thẩm Lật, ánh nhìn như thiêu đốt. Anh quay đầu đi không nhìn hắn.

Cố Dịch gằn từng chữ, “Nhưng, tôi nhất định muốn biết, tôi nên làm gì bây giờ?”

Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.