Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 24




"..."

Bùi Hoán ngẩn ra, cảm thấy lời chào của Bùi Ý khiến người ta thót tim.

Cậu ta nhìn Tôn Nghiệp Long bất tỉnh trong phòng, trong thâm tâm cảm giác mọi chuyện không ổn ——

Đối phương cư nhiên trộm gà không thành còn mất nắm gạo, sự việc đã bại lộ cậu ta lại phải tự thân mình bồi vào!

Tần Dĩ Thuấn bị lời chào của Bùi Ý chọc đến trong lòng mềm mại, nhưng trong nháy mắt, y nhìn Bùi Hoán bằng ánh mắt dò xét mà trước đây chưa từng thấy: "Tiểu Hoán, nghe nói em biết vị Tôn tổng * này?"

*Cho tổng luôn, đỡ dài dòng

"Vâng, quen ạ."

Bùi Hoán nhìn con ngươi đen láy của y, trong phút chốc bị mắc kẹt trong vòng xoáy sâu trong con ngươi của y.

Tần Dĩ Thuấn lớn hơn Bùi Hoán và Bùi Ý năm sáu tuổi, từ nhỏ ít nói ít cười, là một ông cụ non, luôn là người chăm sóc cho hai em trai hộ người lớn trong nhà.

Có một lần Bùi Hoán sau lưng làm điều sai, không ngờ bị Tần Dĩ Thuấn bắt tại trận, sau nhiều lần xin lỗi và xin tha, đối phương mới không nói cho Bùi lão gia tử và người lớn biết, nhưng vẫn ở sau lưng cho cậu ta cái nhìn không tốt.

Từ đó về sau, Bùi Hoán luôn có một nỗi sợ hãi khó có thể miêu tả với người anh họ trên danh nghĩa này.

Cậu ta không dám ở trước mặt đối phương bộc lộ cảm xúc thật, mỗi lần gặp mặt, cậu ta đều dùng ý cười để che giấu xa lạ trong mối quan hệ họ hàng.

Tần Dĩ Thuấn và ba mẹ chuyển đến Vân Thành khi còn học Cao Trung, mỗi kỳ nghỉ hè mới có thể về Đế Kinh.

Sau đó, đối phương báo danh nhập ngũ, bằng năng lực xuất sắc thông qua tuyển chọn rồi được chọn vào đội ngũ đặc chủng, y cùng người nhà đã nhiều năm chưa từng gặp mặt.

Bùi Hoán trước đây có nghe qua Bùi lão gia tử nhắc tới, Tần Dĩ Thuấn sắp xuất ngũ trở về——

Không ngờ tới trong nháy mắt, bọn họ ngoài ý muốn chạm mặt ở đây.

Bùi Hoán nhanh chóng hoàn hồn, nở nụ cười như thường lệ: "Anh họ trở về Đế Kinh khi nào vậy? Sao anh về không báo trước để em..."

"Tiểu Bùi tổng, đây không phải lúc anh em hai người hàn huyên đâu."

Bạc Việt Minh lên tiếng ngắt lời, kéo đề tài trở về: "Là mấy người mời tới khách quý, Tôn tổng biết rõ Bùi Ý và tôi đã có hôn ước, sau lưng tôi còn lừa cậu ấy vào phòng riêng, là ai cho ông ta lá gan đó?"

Tần Dĩ Thuấn nghe thấy hai chữ " hôn ước ", không tán đồng mà nhăn mày.

"..."

Nụ cười của Bùi Hoán hơi cứng lại, sâu trong đồng tử xẹt qua một tia khẩn trương.

Vì Tôn Nghiệp Long là đối tác của hai nhà Bạc, Bùi, y khẳng định không thể bỏ qua, nhưng đối mặt với hai núi lớn bảo vệ Bùi Ý một trái một phải, cậu ta muốn lập tức muốn tặng người cho bệnh viện, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Bùi Hoán lập tức tỏ vẻ khiếp sợ, thề thốt phủ nhận: "Tôn...Tôn tổng nổi tâm tư với Tiểu Ý? Chuyện này em không biết!"

"Nhị thiếu gia, Tôn tổng quả thật là khách mời do tôi và Bạc tổng mời tới, bởi vì ông ấy cùng hai nhà Bạc, Bùi sắp có hợp đồng hợp tác kinh doanh lớn, cho nên mới được mời tới."

Bùi Hoán dường như thấy mình giải thích không đủ thỏa đáng, vội vàng bổ sung thêm: "Đúng rồi, bữa tiệc vừa qua được một nửa, Tôn tổng nói mình tuổi đã cao, không uống nổi rượu, cho nên Bạc tổng mới bảo phục vụ chuẩn bị một căn phòng, để ông ấy lên tầng nghỉ ngơi."

"Anh họ, Tiểu Ý là anh họ em, nếu em biết Tôn tổng nổi lên loại tâm tư này với cậu ấy, em có thể không ngăn lại sao?"

Bùi Hoán thở gấp một hơi, hối hận đan xen vui mừng. "May mắn hai người phát hiện kịp thời, Tiểu Ý mà xảy ra chuyện, em cũng không biết nên giải thích như thế nào với ông nội cùng mọi người nữa."

Bùi Ý nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy áy náy của Bùi Hoán, dưới đáy lòng tấm tắc khen——

Câu đầu tiên, phủ nhận mình biết mọi chuyện.

Câu thứ hai, nâng mối quan hệ Tôn tổng lên mức hợp tác kinh doanh giữa hai nhà.

Câu thứ ba, ném cái nồi chuẩn bị phòng riêng lên đầu Bạc Quan Thành.

Câu thứ tư, còn không quên kết thúc bằng việc lấy " tình thân ra để cá cược ".

Chỗ nào " hoảng loạn khiếp sợ " đến không nói nổi? Rõ ràng là không chuẩn bị kịch bản là có thể giảo biện một hồi đấy thôi!

Xem ra, trong nguyên tác xác thật tồn tại hành vi tô điểm cho vị nam chính này, Bùi Hoán căn bản chính là một bạch liên hoa ích kỷ giỏi nguỵ trang!

Đột nhiên ngoài cửa truyện đến tiếng bước chân, nhân viên cứu hộ của khách sạn đi đến, hỏi: "Nơi này xảy ra chuyện gì? Người bị thương ở đâu?"

"Có ở đây!"

Người quản lí khách sạn im lặng từ đầu tới giờ, căng da đầu đứng dậy: "Các vị tiên sinh, phải đưa người bị thương đến bệnh viện trước? Nếu chuyện này nháo ra mạng người, khách sạn chúng tôi thật sự không gánh vác nổi."

Bùi Hoán thuận thế nói tiếp: "Nhị thiếu gia, anh họ, còn có Tiểu Ý, việc này là tôi sơ sẩy không xử lí tốt, nhưng Tôn tổng dù sao cũng là đối tác của hai nhà Bạc, Bùi, nếu có chuyện xảy ra thật, sẽ khó mà giải quyết được, hai nhà đều khó xử."

Tần Dĩ Thuấn không trực tiếp đáp lại thỉnh cầu của Bùi Hoán, mà đem ánh mắt một lần nữa chuyển sang Bùi Ý, trong đáy mắt ẩn chứa quan tâm ——

Đối phương từ nhỏ dễ bị hù doạ, lúc này khóe mắt và chóp mũi vẫn còn ửng hồng, vừa thấy chính là bộ dáng đáng thương hề hề.

"Bạc nhị thiếu gia, Tiểu Ý dám lấy đồ vật đánh người, có thể thấy được tên súc sinh Tôn Nghiệp Long này xác thật doạ em ấy sợ hãi, tôi muốn làm cho em ấy yên tâm trước, có một số việc hoãn lại rồi chậm rãi xử lý cũng được, miễn cho em ấy nghe rồi lại chịu k ích thích, cậu thấy thế nào?"

Ngữ khí nghiêm túc, nhưng lại tiêu chuẩn kép.

Tần Dĩ Thuấn hoàn mỹ hợp lý hoá hành động của Bùi Ý, ban đầu nắm chặt bức tượng trong trí dính máu, cùng với lỗ thủng đầy màu trên đầu Tôn Nghiệp Long.

Trong lòng hắn, mặc dù em trai nhà mình phạm phải sai lầm lớn, nhưng dù sao đối phương không biết xấu hổ trước!

"..."

A?

Là cái dạng này sao?

Nghe thấy toàn bộ lời nói của Tần Dĩ Thuấn đều bảo vệ em trai mình, Bùi Ý chợt chột dạ mà cúi đầu càng thấp.

Chiều cao 1m78 này, kẹp giữa hai người đàn ông 1m9, càng thêm nhỏ bé ——

Nhỏ yếu, đáng thương, nhưng tuyệt đối không sai!

Bạc Việt Minh cũng sợ Bùi Ý bị làm sao, gật đầu đồng ý: " Được."

Bọn họ có thể giải quyết rõ ràng, không nhất thiết phải làm trò mèo này trước mặt.

Bùi Hoán thấy hai người vì Bùi Ý đạt thành nhất trí, mà chính cậu ta giải thích nửa ngày lại không có được nửa câu tán thành, nội tâm lần nữa tràn ngập một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.

Cậu ta hít sâu một hơi, nhìn quản lí khách sạn và nhân viên y tế nhanh chóng phân phó: "Mau lên!"

"Ồ, vâng!"

Đoàn người cầm theo cái cáng đơn giản, khênh Tôn Nghiệp Long nửa tỉnh nửa mê lên cánh rồi nâng ra ngoài.

Vết thương trên trán không có dấu hiệu đông máu, gương mặt dính máu thấm ướt cổ áo choàng tắm hé mở, hai mắt mở to nhìn về phía Bùi Hoán, vẫn còn sức lực run ngón tay chửi bậy ——

"Chờ một chút, chờ!"

Nói xong, ông ta gục xuống hôn mê.

Bùi Hoán rốt cuộc ý thức được Tôn Nghiệp Long bị thương nghiêm trọng đến mức nào, nôn nóng trong đáy mắt càng sâu, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, cậu ta thậm chí còn có một loại trực giác đáng sợ——

Sau khi dự án hoàn thành, sẽ được thêm lợi nhuận sao?

Không, sự hợp tác lớn cùng với hiệp hội kinh doanh, dự án lớn mà bọn họ đã ứng trước kinh phí xây dựng giai đoạn đầu, chỉ sợ là sẽ bị phá huỷ hoàn toàn!

...

Bùi Hoán quan tâm tới dự án, căng da đầu đi theo những người khác đến bệnh viện, căn phòng rất nhanh chỉ còn lại Bạc Việt Minh, Bùi Ý và những người khác còn lại trong phòng.

Chú Khải mở miệng đề nghị: "Nhị thiếu gia, tôi gọi tài xế chuẩn bị xe, chúng ta đưa tiểu tiên sinh trở về rồi lại nói chuyện sau nhé?"

"Từ từ."

Tần Dĩ Thuấn thẳng thừng từ chối, ánh mắt đánh giá lập tức về phía Bạc Việt Minh: "Bạc nhị thiếu gia, tôi cùng cậu nói chuyện riêng một chút, có thể chứ?"

Nhìn thì thân thiện nhưng lại mang theo một tia gượng ép không không thể từ chối.

Bạc Việt Minh đương nhiên nghe hiểu ý tứ này, cũng hiểu đối phương là vì ai mà nói, vì thế phân phó trước: "Chú Khải, ông đi chuẩn bị một chút đồ ngọt và đồ uống nóng để xoa dịu sự hoảng loạn của Bùi Ý."

Chú Khải đồng ý, bước nhanh ra cửa.

Tần Dĩ Thuấn nhìn chung quanh phòng một chút, sau đó đổi giọng điệu 180° với Bùi Ý: "Tiểu Ý, em ngồi trên sô pha nhỏ một lát, được không?"

Bùi Ý liếc nhìn khuôn mặt hai người, gật đầu đi đến sô pha.

Đừng can thiệp khi không nên, nên im lặng trong một thời điểm nhất định, đương nhiên, nên ra tay trong thời điểm đã được xác định, đây là tác phong sử sự của cậu.

"..."

Bạc Việt Minh cảm nhận được Bùi Ý nghe lời rời đi, giữa mày thoáng chốc nhíu lại.

Giây tiếp theo, hắn nghe thấy giọng diệu lạnh nhạt của Tần Dĩ Thuấn: "Đi vào bên trong nói chuyện, mắt Bạc nhị thiếu gia không tiện, có cần tôi hỗ trợ dẫn cậu vào không?"

Bạc Việt Minh tháo kính chuyên dụng xuống, hướng về phía Tần Dĩ Thuấn thông qua các đốm sáng: "Không cần phiền toái như vậy, Tần tiên sinh đi chậm một chút, tôi có thể theo kịp."

"Được."

Hai ba câu đối thoại ngắn ngủn, Bùi Ý ngồi trên sô pha cảm nhận được một loại đối địch giữa hai người.

Cậu nhìn Tần Dĩ Thuấn và Bạc Việt Minh trước sau đi vào phòng, trong đầu nhanh chóng nhớ lại cốt truyện liên quan đến hai người họ ——

Tần Dĩ Thuấn là nhân vật đứng về chính nghĩa, trong nguyên tác miêu tả y rất ngắn gọn " Tên cuồng bảo vệ em trai, trầm ổn nhưng tiêu chuẩn kép".

Y từ nhỏ rất yêu thương bảo vệ em họ " Bùi Ý ", biết được " thiếu gia thật " là Lê Vu An trở lại nhà họ Bùi cũng từng có một đoạn quan tâm ngắn ngủi.

Nhưng vẫn là tập trung miêu tả nhân vật này xuất hiện sau khi nguyên chủ rơi xuống sông ngoài ý muốn qua đời.

Biết được việc này Tần Dĩ Thuấn vội vàng chạy tới cục cảnh sát yêu cầu làm rõ mọi chuyện, kết quả chỉ thấy em trai ngoan ngoãn từ trước đến nay, bởi vì ngâm trong nước quá lâu mà bị phình lên đến mức không thể nhận ra, thù hận trong lòng cùng tức giận lập tức nổi lên.

Sau đó, y nghe " Bùi Hoán " và " Yến Sầm " nhắc tới:

Bởi vì Bạc Việt Minh hắc hoá nổi điên dọa nguyên chủ sống cùng một nhà, " Bùi Ý " bị kích động cũng bởi vì sợ hãi mà từ trong trang viên Bạc thị trộm chạy ra ngoài, lúc này mới dẫn tới kết cục bi thảm.

Khi đó Bạc Việt Minh đã thành nhân vật phản diện làm đủ mọi chuyện ác, xuống tay đối phó với nhà họ Yến và nhà họ Bùi, sau khi biết được " tình hình" Tần Dĩ Thuấn vì muốn báo thù cho em trai, quyết định liên thủ với Yến Sầm và Bùi Hoán cùng nhau chống lại Bạc Việt Minh.

Đến kết cục, không cần nói cũng biết.

Kẻ ác ngã ngựa, phe chính nghĩa toàn thắng.

...

Bởi vì cốt truyện miêu tả Tần Dĩ Thuấn phần lớn ở giai đoạn giữa và cuối, nên tiệc khánh thành ngày hôm nay chỉ có thể coi là cốt truyện sơ kỳ, Bùi Ý thật sự cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện sớm của Tần Dĩ Thuấn.

Suy nghĩ nửa ngày, cậu cũng chỉ nghĩ đến một loại khả năng ——

Nguyên tác xoay quanh góc nhìn của nhân vật chính công thụ, trong cùng một dòng thời gian, những nhân vật khác không có bất kỳ tương tác nào với nhau, chỉ là " cốt truyện không quan trọng " cho nên mới không xuất hiện ở trong sách mà thôi.

Bùi Ý nhìn về cánh cửa đóng kín, cậu dự đoán câu chuyện bên trong hẳn là xoay quanh mình, suy nghĩ trong chốc lát vẫn là không có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ, đứng dậy nhẹ nhàng tới gần, dựng lỗ tai lên nghe lén.

...

Trong phòng.

Tần Dĩ Thuấn đi tới cửa sổ sát đất, xoay người về phía Bạc Việt Minh đang yên lặng theo sau: "Bạc nhị thiếu, có việc gì cứ nói thẳng với tôi."

Bạc Việt Minh trong lòng hiểu rõ: "Tần tiên sinh hôm nay đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc, là vì tới tìm Bùi Ý?"

"Đúng vậy." Tần Dĩ Thuấn kiên định, không chút hàm hồ: "Không chỉ muốn tới tìm em ấy, hơn nữa tôi muốn dẫn Tiểu Ý trở về."

"Tần tiên sinh là muốn đưa cậu ấy về đâu? Nhà họ Bùi sao?"

Ánh mắt Bạc Việt Minh khẽ thay đổi, tiết lộ sự thật: "Xem ra Tần tiên sinh còn chưa rõ, cuộc liên hôn này do trưởng bối hai nhà quyết định, nếu Tần tiên sinh phản đối, sao lúc đó không đứng ra?"

"..."

Đôi tay buông thõng xuống của Tần Dĩ Thuấn siết chặt.

Y mới chính thức giải ngũ cách đây một tuần, bởi vì môi trường làm việc cùng các nhiệm vụ liên tục, nên đối với bên ngoài biết rất ít.

Tần Dĩ Thuấn dự định ở Vân Thành một thời gian, sau khi xong hết mọi truyện, sẽ trở về Đế Kinh một chuyến, kết quả tối hôm qua trên bàn cơm biết được " Bùi Ý và nhị thiếu gia nhà họ Bạc "liên hôn".

Tần Dĩ Thuấn biết được tin tức này lập tức đứng ngồi không yên, y thu dọn đồ đạc mua vé máy bay ngay trong đêm, đồng thời liên hệ tới bạn bè ở Đế Kinh hỏi thăm, cho nên mới vừa xuống máy bay đã biết Bùi Ý ở chỗ khác.

Chỉ là không ngờ tới, tới rồi sẽ gặp phải tình huống như vậy.

Tần Dĩ Thuấn trong lòng hối hận, thừa nhận sai lầm của mình: "Là tôi mấy năm nay không quan tâm Tiểu Ý."

Bạc Việt Minh không ngờ Tần Dĩ Thuấn lại nhận ra dễ dàng như vậy, trong lòng lại sinh nghi hoặc: "Tần tiên sinh, anh và Bùi Ý chỉ là anh em họ, lại còn kém nhau năm sáu tuổi, hà tất gì phải để ý như vậy?"

Hắn dừng một chút, rồi nói thêm: "Thứ cho tôi mạo muội, trong khoảng thời gian tôi tiếp xúc với mọi người trong nhà họ Bùi, từ lời nói đến cử chỉ, tôi phát giác ra tình cảnh Bùi Ý mấy năm nay ở nhà họ Bùi đều không tốt, giống như không có người thân nào đối xử với cậu ấy tốt cả."

"Anh hiện tại nói muốn mang Bùi Ý đi, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh và nhà họ Bùi không giống nhau?"

Tần Dĩ Thuấn đột nhiên lên tiếng: "Tôi coi Tiểu Ý như em ruột mà đối đãi, sao có thể đối xử với em ấy không tốt được?"

Bạc Việt Minh cảm giác cảm xúc của y đột nhiên thay đổi, hơi nhướng mày.

Tần Dĩ Thuấn rất nhanh khắc chế kích động, đơn giản không nói dối người trước mặt: "Mẹ tôi là con cả ở nhà họ Bùi, sớm xuất giá kết hôn, bà ấy sau khi sinh hạ tôi, ngành công nghiệp ở nhà họ Tần biến động tài chính lớn..."

Khi đó vợ chồng Tần thị gần như bận đến sứt đầu mẻ trán, không thể chăm sóc đứa con trai mới vào mẫu giáo.

Tần Dĩ Thuấn nhớ lại hồi ức năm đó: " Năm tôi năm tuổi, chú tôi đưa tôi đi học rất lâu."

Người chú mà y nhắc tới chính là ba ruột Bùi Ý, Bùi Như Diệp.

Năm sáu tuổi xảy ra rất nhiều chuyện, Tần Dĩ Thuấn đều đã nhớ không rõ, nhưng y nhớ rõ khi đó Bùi Như Diệp mỗi ngày đều sẽ đón y tan học, còn đưa về y nhà ăn cơm tối, sau đó cùng y chờ đến khi vợ chồng Tần thị xong việc tới đón.

Khi đó Bùi Như Diệp đã cùng vợ là Thư Uyển bắt đầu kinh doanh riêng, bọn họ không chỉ có một cô con gái đáng yêu, trong bụng Thư Uyển còn có một tiểu bảo bảo mới mang thai.

Trong lòng Tần Dĩ Thuấn tuổi còn nhỏ, y coi vợ chồng Bùi Như Diệp giống như ba mẹ ruột của mình, coi Bùi Ý chưa chào đời như em trai ruột qua câu nói của Bùi Như Diệp.

Sau đó, Tần Dĩ Thuấn được vợ chồng Tần thị đưa đến Vân Thành.

"Qua hai ba năm, tôi mới theo cha mẹ về Đế Kinh, từ cuộc nói chuyện giữa các trưởng bối trong nhà, mới biết được những chuyện xảy ra với gia đình chú."

"Tôi tám tuổi lần đầu tiên ở nhà họ Bùi thấy Bùi Ý sau khi sinh, khi đó em ấy mới hơn hai tuổi, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng em ấy đã mở miệng kêu tôi là " anh ", toàn thân trắng nõn tỏa ra mùi sữa..."

Tần Dĩ Thuấn nhớ lại hồi ức này, một nụ cười dịu dàng hiếm có xuất hiện trên gương mặt cương nghị trầm ổn của y.

Bạc Việt Minh tưởng tượng ra một chút hình ảnh, khoé miệng cũng hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tần Dĩ Thuấn tiếp tục nói: "Ba mẹ tôi sắp xếp cho tôi học ở Đế Kinh, mà tôi cũng tự nguyện sống ở này họ Bùi, mãi cho đến năm thứ ba cao trung."

Tần Dĩ Thuấn và Bùi Ý hiển nhiên càng thân thiết hơn Bùi Hoán, người có ba mẹ chăm sóc, hơn nữa cả ngày cậu đều đi theo phía sau y mà kêu một tiếng " anh ơi ".

Sau đó, Bùi Ý ngoài ý muốn rơi xuống bể bơi trong một bữa tiệc sinh nhật, cũng chính là vụ tai nạn ngoài ý muốn mà mọi người biết.

"Sau khi tỉnh lại, sau cơn hôn mê mấy ngày, em ấy giống như là bị mất trí nhớ, nhưng lại không quá khác biệt, em ấy biết tôi là ai, không muốn nói nhiều, chỉ thi thoảng xuất hiện một vài tiếng động lớn sẽ khóc to và đập phá đồ vật xung quanh, hiển nhiên em ấy chịu không nổi k ích thích."

"Tôi một lần lại một lần muốn cùng Tiểu Ý gặp mặt, phát hiện em ấy vẫn nguyện ý cùng tôi thân cận, cũng sẽ trộm nhỏ giọng cùng tôi nói chuyện đơn giản."

"Chỉ là lúc ấy tôi còn đang đi học, không thể ở cùng Tiểu Ý lâu được, sau trở về Đế Kinh, tôi phát hiện em ấy càng ngày càng rụt rè sợ hãi, mắc chứng tự kỷ, thậm chí một lời cũng không muốn nói thêm."

Bạc Việt Minh nghe thấy Tần Dĩ Thuấn tự thuật, suy đoán trong đầu dần trở thành sự thật ——

Khi còn nhỏ Bùi Ý hẳn là có cơ hội hoàn toàn chữa khỏi.

Chỉ tiếc, bởi vì Bùi lão phu nhân qua đời, Bùi lão gia tử coi khinh, hơn nữa vợ chồng Bùi Như Chương cư xử với tồi tệ với Bùi Ý, ngày qua ngày ngược chứng tự kỷ ngày càng trầm trọng hơn.

Tần Dĩ Thuấn gác lại những hồi ức trong quá khứ quay lại chủ đề: "Bạc tiên sinh, lần này tôi dự định sau khi giải ngũ sẽ định cư ở Đế Kinh, mục đích duy nhất chính là vì Tiểu Ý."

"Trước kia tuổi không lớn, năng lực có hạn, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, trong tương lai tôi sẽ làm đúng nghĩa vụ của một người anh trai. Tuy rằng tới đã muộn và không thể ngăn cản cuộc liên hôn diễn ra, nhưng thà kéo dài thời gian còn hơn."

"Bạc nhị thiếu cậu vốn có năng lực cậu xuất chúng, tôi đoán cuộc hôn nhân này không phải là điều cậu mong muốn."

Tần Dĩ Thuấn một lần nữa nhìn về phía Bạc Việt Minh, mang theo đủ tôn trọng cùng thẳng thắng: "Chỉ là Tiểu Ý tình huống đặc thù, mắt cậu hiện tại cũng không thể bảo vệ được em ấy."

Tần Dĩ Thuấn tuy rằng rời xa hào môn phân tranh, nhưng y biết bên trong nhà họ Bạc tuyệt không đơn giản, y không muốn Bùi Ý tâm tư đơn giản phải sinh hoạt tại nơi đầy rẫy loại rắc rối phức tạp này.

"Loại chuyện ngày hôm nay có thể xảy ra một lần, về sau là có thể dưới mí mắt cậu xảy ra lần hai, mà cậu không phải mỗi lần đều có thể kịp thời đến kịp."

"..."

So với ngày thường trong bông có kim, tâm khẩu bất nhất giả ý quan tâm*, Tần Dĩ Thuấn lại thẳng thắn thành khẩn mang theo một chút tôn trọng, kỳ thật Bạc Việt Minh hoàn toàn có thể hiểu và chấp nhận, huống chi hắn không thể phủ nhận ——

*Sự quan tâm giả tạo, ẩn dưới lớp da

Chuyện ngày hôm nay xảy ra với Bùi Ý, xác thật không thể không trách hắn bất cẩn sơ xuất.

Tưởng tượng đến khả năng Tôn Nghiệp Long lần đầu thấy Bùi Ý đã nổi tâm tư xấu xa, mà người đứng bên cạnh Bùi Ý là mình lại không cách nào cảnh giác kịp thời, tránh khỏi nguy hiểm, Bạc Việt Minh cảm thấy tim mình thắt lại đau đến khó tả.

Tần Dĩ Thuấn tiếp tục tìm từ: "Bạc nhị thiếu, dù sao hai bên " liên hôn " đã hoàn thành hợp tác thương nghiệp, bằng không để cho tôi mang Tiểu Ý rời đi, cậu thấy như thế nào?"

Mặt mày Bạc Việt Minh nổi lên gợn sóng, nhưng hắn không thể nào nói từ " Được ".

Tần Dĩ Thuấn không hiểu Bạc Việt Minh tại sao lại do dự, truy hỏi: "Bạc nhị thiếu gia?"

Lạch cạch.

Cánh cửa đang được đóng chặt đột nhiên bị người đẩy vào.

Tần Dĩ Thuấn nhanh chóng rời tầm mắt, Bạc Việt Minh nghiêng người về hướng phát ra âm thanh, suy đoán: "Bùi Ý?"

"A."

Bùi Ý đẩy cửa vào, phình má nhai bánh, trong tay còn cầm nửa cốc bánh kem nhỏ chưa ăn hết.

Chú Khải thúc bên cạnh có chút xấu hổ, bất đắc dĩ giải thích: "Nhị thiếu gia, Tần tiên sinh, tiểu tiên sinh vẫn luôn đứng ở cửa không chịu đi, tôi thật sự không có cách nào bảo cậu ấy đi."

"..."

Bùi Ý nghe lén bị nói ra liền mím môi, nhìn nửa bánh kem nhỏ còn chưa ăn xong, trong mắt có chút chột dạ.

Nhưng nếu cậu không xông vào, sợ là Bạc Việt Minh nhân cơ hội sẽ đuổi cậu đi.

Bùi Ý không muốn kế hoạch của mình bị gián đoạn, vì thế miễn cưỡng nhét chiếc bánh cốc đang ăn một nửa vào trong tay chú Khải.

Cậu đi đến bên cạnh Bạc Việt Minh rầm rì: "Anh đã nói, sẽ không đuổi em mà."

Bạc Việt Minh biết được ý tứ trong lời nói, giữa mày giãn ra: "Tôi không đuổi cậu."

Tần Dĩ Thuấn cau mày: "Tiểu Ý?"

Thân là người thế hệ trước chú Khải nhìn ba người xác nhận: "Tiểu tiên sinh, cậu không muốn rời đi cùng Tần tiên sinh? Muốn tiếp tục ở lại nhà họ Bạc, đúng không?"

Bùi Ý gật đầu, trong lòng đều có tính toán ——

Đối với cậu mà nói, Bạc Việt Minh và Tần Dĩ Thuấn đều là người cậu gặp sau khi xuyên thư, ấn tượng của cậu về hai người không liên quan đến " nhân vật chính và nhân vật phản diện " trong nguyên tác.

So với Bạc Việt Minh đã tiếp xúc một thời gian, thì Tần Dĩ Thuấn lần đầu gặp mặt, với cậu mà nói thì càng xa lạ hơn.

Đương nhiên, Bùi Ý tin tưởng Tần Dĩ Thuấn là người tốt, hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành, nhưng cậu rốt cuộc không phải nguyên chủ, nên tự nhiên không phải là người mà đối phương muốn bảo vệ.

Đi một vạn bước tiến về một bước trước mà nói, mặc dù Tần Dĩ Thuấn có thể bảo vệ cậu nhất thời, nhưng có thể bảo vệ được cậu cả đời sao?

Nếu đối phương về sau gặp được nửa kia của đời mình? Thì không thể tiếp tục mang theo cậu cùng nhau sinh sống đi? Đây không phải chậm trễ người ta sao!

Bùi Ý từ trước đến nay không muốn phụ thuộc vào người khác cả đời, hiện tại cậu lựa chọn ở lại nhà họ Bạc cũng chỉ là tạm thời.

Một khi đã như vậy, sao phải muốn tới tìm phiền toái?

Tần Dĩ Thuấn nhìn Bùi Ý đã đứng bên cạnh Bạc Việt Minh, trong tâm nảy lên một loại mất mát đã lâu không xuất hiện, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: "Tiểu Ý, em không muốn cùng anh rời đi sao?"

Bùi Ý nhìn thấy vẻ mặt Tần Dĩ Thuấn mơ hồ hiện lên mất mát, vẫn là nhẫn tâm gật đầu.

Cậu nghĩ, dựa vào mức độ quan tâm của Tần Dĩ Thuấn đối với Bùi Ý, đáng nhẽ trong cốt truyện tương tự phải xảy ra ở giai đoạn đầu của nguyên tác, chỉ là bởi vì " trong cốt truyện cậu không phải nhân vật chính ".

"..."

Tần Dĩ Thuấn chưa bao giờ ép Bùi Ý lựa chọn những thứ cậu không muốn, chỉ là từ trước đến nay gương mặt kiên định trong đáy mắt hiên lên một chút mất mát: "Tiểu Ý, vì sao em không muốn rời đi?"

Bùi Ý nghĩ nghĩ một lúc, rồi quyết định cho người " Chân thành bảo vệ em trai " là Tần Dĩ Thuấn một lý do.

Cậu nhìn Bạc Việt Minh bên cạnh, nghĩ đến lý do đơn giản nhất, đột nhiên nắm chặt tay nam nhân phía trước mạnh mẽ kéo hai bước.

Bạc Việt Minh bị Bùi Ý kéo đến lảo đảo, trở tay bắt lấy cổ tay cậu ổn định trọng tâm: "Cẩn thận, chậm một chút."

Bùi Ý từ lâu đã quen với việc hai người thỉnh thoảng sẽ nắm tay nhau, thấp giọng lên tiếng:

"Nhị ca."

Tần Dĩ Thuấn đứng đối diện nghe thấy lời này, nhìn chằm chằm bàn tay hai người nắm chặt, đáy lòng nảy ra một chút không dễ chịu, không chờ y ngăn lại ——

Bùi Ý đối diện ngoan ngoãn hô một tiếng: "Anh."

Tâm tình không dễ chịu của Tần Dĩ Thuấn nhạt dần, kiềm chế vui mừng: "Ừm, em nói đi."

Tầm mắt Bùi Ý đảo qua đảo lại giữa hai người, nghĩ bây giờ cắt đứt " vai chính và phản diện " giữa hai người trái ngược nhau, vì thế học theo " người một nhà tương thân tương ái " chầm chậm giới thiệu.

"Anh, anh ấy là chồng em."

"..."

Yết hầu Bạc Việt Minh lăn một cái, tầm nhìn vốn là nhìn không thấy đột nhiên không biết nhìn đi đâu.

Đây là lần đầu tiên hắn được Bùi Ý dùng thân phận là " chồng " để giới thiệu, không hề lường trước, hắn cảm nhận được một loại căng thẳng trước đây chưa từng có, không tự giác đứng thẳng người.

"..."

Tần Dĩ Thuấn không ngờ lý do của Bùi Ý lại thẳng thắn như vậy, sau khi phản ứng lại, ánh mắt sắc bén yên lặng nhìn chằm hắn như đang thẩm vấn tội phạm.

Y nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bạc Việt Minh, Tần Dĩ Thuấn từ trước đến nay vốn không thích đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, lần đầu tiên dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng ——

Chỉ có như vậy thôi?

Cậu ta sao có đủ tư cách làm em rể mình?

Càng nhìn càng không vừa mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.