Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 44: Vậy kiềm chế một chút, hôn một cái là được rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút, bản thân mình cũng là có nguyên nhân, rốt cục hiện tại Doãn Tân đang mang thai, cũng không thể làm cái chuyện xâm nhập gì. Chỉ là ôm ấp hôn hít, vậy thì so với cái chuyện gãi không đúng chỗ ngứa thì có khác gì nhau, lỡ như không thể nhịn xuống liền... cái kia xảy ra, vậy phải làm sao?

"Tôi đây cũng là... vì có trách nhiệm với cô." Triệu Tiểu Tiên chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc nói.

Doãn Tân không nhịn được cười nói: "Vì có trách nhiệm với tôi? Thế nào, sợ không khống chế được bản thân?"

"Làm gì có?" Triệu Tiểu Tiên mạnh miệng nói, nhưng mà lại thay đổi lời nói: "Cũng... cũng có thể nói như vậy."

Dù sao suy nghĩ theo bản năng ai cũng sẽ có một chút, huống chi hiện tại quan hệ giữa nàng và Doãn Tân lại như thế này, thân mật như vậy, đó cũng là chuyện bình thường.

"Vậy kiềm chế một chút, hôn một cái là được."

Triệu Tiểu Tiên cân nhắc: "Vậy hôn một cái?"

"Hôn mấy cái cũng đều được."

Triệu Tiểu Tiên cảm thấy không được, hôn nhiều sẽ xuất hiện phản ứng, hơn nữa cho dù muốn kiềm chế cũng không thể kiềm chế được cái loại này.

"Không được không được, chỉ hôn một cái." Lại nói, hiện tại chỉ với cái tư thế này của nàng và Doãn Tân, nàng cũng đã cảm thấy có chút không nhịn được.

Muốn đem người lật lại, sau đó...

Không được không được, không thể tiếp tục suy nghĩ!

Giống như muốn cưỡng chế nội tâm điên cuồng, đem đè ép xuống cái chuyện muốn làm kia, Triệu Tiểu Tiên tự thôi miên bản thân đây chỉ là một nhiệm vụ. Hôn một cái, nhiệm vụ liền hoàn thành.

Lòng mang theo cái suy nghĩ này, động tác của Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng nâng cổ lên, ở khóe miệng của Doãn Tân hôn một cái.

Doãn Tân căn bản còn không cảm nhận được cái tư vị gì, cứ như vậy liền giống như chớp mắt một cái, sau đó dần dần mới ý thức được, đã xong rồi?

"Chỉ như vậy?"

"Ân a."

"...Ngày đó ở rạp chiếu phim cô không phải như vậy."

"Đó là trường hợp nơi công cộng, sẽ có gánh nặng tâm lý." Triệu Tiểu Tiên nói: "Nhưng mà hiện tại lại không có."

Doãn Tân:...

"Nếu không thì, chúng ta đi xuống phòng khách ở dưới lầu?" Doãn Tân nói có trình tự: "Nơi đó có người đến người đi, cũng có thể làm cho cô có chút gánh nặng."

"..." Triệu Tiểu Tiên nhíu mày lại suy nghĩ một chút. "Đó là giống nhau sao?"

"Tôi mặc kệ!" Doãn Tân khó chịu nói: "Cái vừa rồi không tính, làm lại làm lại."Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 44: Vậy kiềm chế một chút, hôn một cái là được rồi

Triệu Tiểu Tiên nhìn cái người phụ nữ giống như một đứa trẻ xấu tính ở nhà bên chưa được ăn no, liền thỏa hiệp nói: "Vậy... làm lại một lần nữa?"

"Lại một lần nữa, lại một lần nữa."

Triệu Tiểu Tiên bất đắc dĩ ɭϊếʍ môi một cái, sau đó lại nâng cổ lên một lần nữa.

Nhưng mà lần này Doãn Tân tất nhiên đã có chuẩn bị, Triệu Tiểu Tiên mới vừa ngẩng đầu, cô cũng liền cúi thấp đầu xuống, hai bên liền đem hàm răng va chạm lẫn nhau, làm cho Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

Mơ mơ hồ hồ "hôn", Triệu Tiểu Tiên vội vàng giơ tay che cái miệng đang bị đau, nói chuyện không rõ ràng: "Cô đây là muốn hôn hay là muốn ăn thịt người?"

Nếu như có thể, Doãn Tân thật đúng là muốn ăn thịt người.

Nhưng mà lần này, cô thật sự không phải cố ý, chỉ có thể nói là trong lúc nhất thời không cẩn thận, không có khống chế tốt, đau cũng rất đau, đơn giản chính là có thể chịu được.

"Hmm, lần này cũng không tính."

Triệu Tiểu Tiên: "Còn không tính?"

"Quá đau, chưa thể trải nghiệm được."

"..."

Cả đêm lăn lộn tới tới lui lui ít nhất cũng phải bảy tám lần, bà chủ Doãn cái này cũng không tính, cái kia cũng không tính, cuối cùng vẫn là mơ màng hồ đồ lăn lên trêи giường, hôn sâu cho đến khi trời đen kịt, gần như thiếu Oxy, mới xem như là hoàn thành.

Khả năng là từ sau khi Doãn Tân mang thai đình công, áp lực ở trêи vai rơi xuống một biên độ lớn, cả người ngay lập tức liền được thả lòng, chẳng những không muốn động đậy, trong đầu cũng chỉ còn lại chút chuyện xa hoa ɖâʍ đãng.

Tuy rằng mới đầu còn sẽ kiên trì mỗi ngày tập luyện tập luyện, nhưng càng về sau thì càng phát triển theo hướng lão niên dưỡng sinh. Mỗi ngày ăn cơm, uống trà, phơi nắng, có thể nguyên nhân là do không hiểu sao cơ thể luôn luôn mệt mỏi, cho nên tỏ vẻ lười biếng bao nhiêu thì cứ lười biếng bấy nhiêu, thỉnh thoảng thì sẽ làm cái khung nhỏ bé để Triệu Tiểu Tiên khoa tay múa chân đo vải len, hôn một cái ôm hai cái, một ngày cứ như vậy liền trôi qua.

Triệu Tiểu Tiên cũng cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của nàng và Doãn Tân trong bất tri bất giác giống như đã xảy ra hoán đổi.

Trước kia Doãn Tân mỗi buổi sáng bảy giờ rưỡi khẳng định sẽ rời giường, còn nàng thì lại ngủ đến hơn mười giờ, mười một giờ. Bây giờ lại biến thành Doãn tổng có kinh nghiệm ngủ nướng, không đến giờ cơm, cho dù là thức dậy cũng sẽ ở trêи giường lăn lộn không vui mà ngồi dậy. Còn Triệu Tiểu Tiên vì phải tranh thủ thời gian để nấu cơm, sử dụng chuông báo thức mỗi ngày của Doãn Tân mà nghiêm khắc thúc giục bản thân.

Nhưng mà làm một người vợ tri kỷ, từ trước đến giờ Triệu Tiểu Tiên đối với hành vi ngủ nướng của Doãn Tân ngược lại một chút ý kiến cũng không có, giống như là vô cùng thông cảm bởi vì mang thai cục cưng mà nhân tiện làm cho cơ thể xảy ra một loạt biến hóa. Vì thế cho dù Doãn Tân nằm trêи giường ngửa đầu ngáy o o, nàng đều cảm thấy bộ dáng của đối phương thoạt nhìn rất vất vả.

Chỉ là hôm nay là một trường hợp đặc biệt, Triệu Tiểu Tiên sau khi tay chân nhẹ nhàng rời khỏi giường, liền đi vào phòng tắm chậm chạp ở trong đó một lát, sau đó tay chân lại nhẹ nhàng chạy về bên giường.

Tiếp đó ghé vào đầu giường, tiến sát lại gần bên tai Doãn Tân, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khẽ kêu vài tiếng: "Doãn Tân ~?"

"Tân Tân?"

"Ưm..." Doãn Tân trở mình, thuận tay lấy cái gối đầu đem bọc lại ở trêи đầu mình.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn không dừng lại, đi qua một bên khác, tiếp tục nói: "Tân Tân, rời giường thôi."

Doãn Tân: "..."

Triệu Tiểu Tiên: "Hôm nay phải chụp ảnh cưới~"

Doãn Tân:!

Không biết có phải là do ba chữ "chụp ảnh cưới" xuất hiện có tác dụng hay không, hầu như là trong nháy mắt, Doãn Tân chẳng những là buông cái gối đầu xuống, mở to mắt, mà còn ngồi dậy.

Doãn Tân xoa xoa đôi mắt. "Hôm nay sao?"

"Đúng vậy."

Doãn Tân cầm lấy di động nhìn thoáng qua, ngày không sai, quả thật đúng là hôm nay.

Mỗi ngày bản thân đều sống cuộc sống sa đọa, đều đã quên mất ngày tháng rồi.

Tuy rằng hình như đêm qua Triệu Tiểu Tiên đã nhắc nhở cô, nhưng mà không biết lúc đó bản thân mình đang làm cái gì, giống như là bị phân tâm.

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Thư ở dưới lầu giống như là gió bão điên cuồng trực tiếp quét lên trêи này, nếu như không phải là mẹ ruột, nếu như không phải Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên đã kết hôn, có khả năng là lúc này liền trực tiếp đi vào phòng xốc chăn lên.

"Lập tức lập tức!" Doãn Tân đau đầu nói: "Đừng hối nữa."

Việc gì càng bị hối thúc thì càng loạn, bởi vì phải thức dậy gấp gáp nên Doãn Tân vẫn còn có chút không thoải mái, ở trong phòng tắm một hồi lâu rồi mới đi ra ngoài.

Có thể nguyên nhân là bởi vì mang thai nên càng ngày càng khác thường, tuy rằng cái bụng vẫn còn chưa có hoàn toàn lộ ra, nhưng lý trí của Doãn Tân đã cảm nhận được, cảm xúc của bản thân mình giống như đang không ngừng thay đổi, cảm thấy luôn sốt ruột, thậm chí là nóng nảy.

Vì thế cho nên thời điểm đi xuống lầu, lông mày của Doãn Tân vẫn còn đang nhíu lại, thời điểm đối diện với Lâm Thư, sắc mặt cũng không phải rất ôn hòa.

"Làm gì vậy, mới sáng sớm ăn nhầm thuốc súng hay sao?" Lâm Thư không hiểu nói: "Vẻ mặt nhìn không được vui."

Doãn Tân cũng không nói chuyện, biết là vấn đề của bản thân, cho nên buồn bực không lên tiếng, chờ đợi cơn nóng giận không rõ tên này ở trong lòng mình tự tiêu mất.

"Này, đang nói chuyện với con đó." Lâm Thư vừa đem bữa sáng đưa cho Doãn Tân, vừa nói.

"Không có." Doãn Tân buồn bực nói.

Lâm Thư không nhịn được cùng Triệu Tiểu Tiên liếc nhau, sau đó không tiếng động đều thống nhất cho rằng có thể là mắc chứng lo âu trong thời gian mang thai.

Triệu Tiểu Tiên ngược lại rất thức thời, thời điểm tâm tình của Doãn Tân thoạt nhìn không ổn định liền cố gắng hết mọi khả năng ngoan ngoãn một chút, khéo léo không chọc tức Doãn Tân.

Nhưng mà ngày hôm nay tất nhiên là tương đối đặc biệt, vẫn là nhẹ nhàng mà chạm một chút vào cánh tay của Doãn Tân, chuyển đề tài nói: "Hai bộ áo cưới ngày hôm qua, cô đã nhìn chưa?"

"Ân."

Triệu Tiểu Tiên hỏi: "Vậy cô cảm thấy cái màu hồng nhạt kia đẹp hay là cái màu trắng đẹp?"

Doãn Tân dừng lại một chút, xoay đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên, trong nháy mắt cảm xúc ở trêи gương mặt dường như đã ôn hòa rất nhiều. "Không biết, chọn cái nào cũng đều được."

Lâm Thư:?

Cái đối đãi này khác nhau rõ ràng như vậy sao?

Cái tính khí nóng nảy này của Doãn Tân đến cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như là sau khi mở ra cái van, lại vô tình đóng lại một cái, tất cả đều tốt đẹp trở lại.

Triệu Tiểu Tiên hiển nhiên là cảm thấy lực bất tòng tâm, thời điểm bắt đầu chọn áo cưới, cảm giác mỗi một bộ đều rất xinh đẹp, yêu thích đến nỗi không muốn buông tay. Vì thế liền công phu sư tử ngoạm, tuyên bố mỗi bộ đều phải mặc vào chụp mấy tấm.

Kết quả thời điểm vừa mới đổi đến bộ thứ ba thì cũng đã không thể chịu nổi nữa, cái áo cưới kia vừa lớn lại vừa nặng, mặc vào bước đi đều rất vất vả.

Thật ra không chỉ có Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân cũng cảm thấy hết sức mệt mỏi. Thật ra nếu lấy thân thể trước kia của cô đặt vào cái loại trường hợp này, đoán chừng căn bản đều không có vấn đề gì đáng nhắc đến, nhưng lúc này chỉ có đứng tạo dáng mấy cái mà cũng đã thở hổn hển.

Cũng may Lâm Thư còn thông cảm cho cô con gái ruột này, cuối cùng đem mấy cái hạng mục chụp hình ngoại cảnh hủy bỏ hết, nếu mệt mỏi thì ở studio còn có thể ngồi xuống nghỉ một lát rồi ăn chút trái cây.

"Cái váy này tại sao lại nặng như vậy?" Thời điểm Doãn Tân ngồi xuống còn nói thầm trong miệng.

Thật ra nếu là mặc tây trang quần dài, có lẽ cô cũng sẽ không vất vả như vậy, nhưng mà mặc váy đúng là quá đòi mạng, chưa nói đến cái loại váy nặng trịch kèm theo một cái đuôi dài, cho dù chỉ là một cái váy dài mỏng manh bình thường, mặc cả một ngày như vậy cũng đủ làm cho cô cảm thấy khốn khổ.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên lại rất vừa lòng, cả một ngày để nhϊế͙p͙ ảnh gia chụp còn chưa đủ, còn không ngừng tự mình chụp.

"Tôi cảm thấy cô mặc váy đặc biệt đẹp, cô xem tôi chụp cho cô này." Triệu Tiểu Tiên vừa nói vừa đưa album cho Doãn Tân. "Đúng là tuyệt thế mỹ nhân a!"

Doãn Tân: "..."

Vừa nói vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên còn tỏ vẻ hèn mọn, vươn tay nắm lấy cằm của Doãn Tân. "Đến đây, mỹ nhân mau cười cho đại gia xem một cái?"

Doãn Tân: "..."

Doãn tổng cực kỳ có lệ thử nhe răng cửa một chút, vô cùng không để tâm mà cười.

Ngược lại Triệu Tiểu Tiên cũng không chê, không chút sơ hở nào mà chụp cho Doãn Tân một tấm.

"Nói thật ra thì, sau này cô có thể thường xuyên mặc váy hay không, thật là đẹp mắt a."

"Vậy cô không sợ sau khi tôi đẹp mắt, sẽ bị người khác nhìn trúng?" Doãn Tân nói.

"Ehm..." Nói đến đây, Triệu Tiểu Tiên thật đúng là dừng lại tự hỏi một chút. "Ngược lại cũng đúng."

Doãn Tân cười cười, tuy rằng cô rất rõ ràng, bản thân mình ngoại trừ Triệu Tiểu Tiên ra, trong mắt căn bản cũng không nhìn thấy người khác, nhưng khi thấy Triệu Tiểu Tiên vì cô mà ăn dấm, vẫn là cảm thấy thật đáng giá thật vui vẻ.

Triệu Tiểu Tiên nói: "Vậy sau này ở nhà, cô mặc cho tôi xem một cái là được."

Không biết vì sao, Doãn Tân đột nhiên cảm thấy được cuộc sống sau này của mình sẽ giống như là một con búp bê, bị Triệu Tiểu Tiên chơi trò thay quần áo.

"Nào nào nào, trang điểm lại, liền ở chỗ này đi." Vừa nói xong, Lâm Thư liền mang theo chuyên viên trang điểm đi vào. Lại nói tiếp, đây đều là những thợ trang điểm nổi tiếng đứng đầu ở trong giới, nhưng khi bước vào Doãn gia, trong nháy mắt điệu bộ lại khiêm tốn giống như là những thực tập sinh.

Đặc biệt là đụng phải một vị khách khó tính giống như Lâm Thư, lông mày dài một chút ngắn một chút, còn thiếu một bước là chưa khoa tay múa chân lấy thước ra đo.

"Còn chịu được không?" Sau khi sắp xếp xong thợ trang điểm, Lâm Thư còn quan tâm chăm sóc hỏi Doãn Tân - đang bắt đầu bị dằn vặt, một câu: "Nếu như cảm thấy không thoải mái thì nhớ phải nói ra a, nếu không chịu nổi thì để ngày khác chúng ta lại chụp hình cũng được."

Doãn Tân: "Không thoải mái."

"..." Lâm Thư giật mình một chút, sau đó vô cùng bình tĩnh lựa chọn xem nhẹ bỏ qua: "Không có việc gì là được, vậy tiếp tục chụp."

Doãn Tân mặt không đổi sắc thở dài một hơi: "Có đôi khi, tôi thật sự cảm thấy tôi là được nhặt về."

Triệu Tiểu Tiên vui vẻ, cười không dừng lại được. "Nhưng thật ra tôi lại cảm thấy hình thức ở chung với nhau giữa cô và mẹ cô rất đáng yêu a." Nhìn thấy Lâm Thư đã đi xa, Triệu Tiểu Tiên lại nói: "Mẹ chính là lén nhìn cô không có việc gì nên mới nói như vậy, nếu như cô thật sự có chuyện, chắc chắn bà ấy còn lo lắng hơn so với bất kỳ người nào khác."

Trêи thực tế ngày hôm nay Doãn Tân chụp hình cưới, có thể tốt đẹp kiên trì đến cuối cùng, quả thật đúng là hiếm thấy. Ngày thường khi ở nhà cái gì cũng đều không làm, thỉnh thoảng còn có thể hoảng hốt buồn nôn, bây giờ cái thân thể này vô cùng nể mặt, không xảy ra cái tình huống gì.

Mặt khác, hiệu suất làm việc của Doãn gia cũng là quá cao đến mức khiến cho người khác vừa cảm thán vừa kinh ngạc, thời điểm ba người về đến nhà ăn xong cơm chiều, ảnh cũng đã được đưa đến, có thể nguyên nhân là do Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân trời sinh đã dễ nhìn, lại trang điểm một chút, nhìn qua hoàn mỹ không khác gì đã được chỉnh sửa.

"Đúng rồi, ngày mai chúng ta tranh thủ cùng nhau đến nhà của Tiểu Tiên." Lâm Thư nói.

"Nhà của con?"

"Đúng vậy, dù sao thì mẹ và ba của con cũng đã trở về được một khoảng thời gian, còn chưa đi gặp thông gia, có chút hơi tệ." Lâm Thư nói: "Lúc này phải lập tức cử hành hôn lễ, còn không gặp nhau thì không thể nói chuyện được."

Doãn Tân: "Con không có ý kiến."

"Đúng lúc đem ảnh chụp qua bên đó, cùng nhau lựa chọn." Lâm Thư đột nhiên lại nghĩ đến cái gì. "A đúng rồi, ba của con ngày thường có phải cũng không có ở nhà hay không?"

"Hiện tại thì có, rất nhiều chuyện ở công ty dần dần giao cho Triệu Hiệu Du, ba của con bây giờ có thể rất nhàn rỗi."

"Triệu Hiểu Du?" Lâm Thư tựa hồ có một chút ấn tượng. "Là chị của con có phải không?"

"Ân."

"Nha, vậy thật đúng là không tồi, nghe qua thật là lợi hại giống như Tiểu Tân nhà chúng ta."

Nghe vậy Triệu Tiểu Tiên liền nhíu mày: "Cái đó thật đúng là không thể so sánh."

"Ai?"

Doãn Tân cười cười, giống như là thật thích nghe cô vợ của mình nịnh nọt. Lâm Thư lại không kiềm được tính tò mò, đụng vào bả vai của Doãn Tân một cái, vẻ mặt nhiều chuyện: "Tình huống như thế nào?"

Doãn Tân nói: "Triệu Hiểu Du a, người phụ nữ này quả thật có chút một lời khó nói hết. Ngày mai nếu mẹ đụng phải người này, mẹ nên cẩn thận một chút."

Cụ thể một lời khó nói hết là như thế nào Doãn Tân cũng không có nhiều lời, một bộ dạng còn phải để bản thân Lâm Thư tự nhận thức.

Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ, hiện tại công việc mà Triệu Hiểu Du phụ trách càng ngày càng nhiều, tám phần là sẽ không chạm mặt.

Cho nên xách theo một đống lớn đồ vật, liền mang theo tâm trạng vô cùng nhẹ nhàng từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ, kết quả là trăm triệu lần không nghĩ đến, vừa vào đến cửa chính, đúng lúc chạm mặt Triệu Hiểu Du.

Suy nghĩ lại thì phải xui xẻo lớn đến mức nào để có thể trùng hợp như vậy, tâm tình đang tốt đẹp của Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt liền rơi xuống đáy vực.

Mấu chốt chính là, Triệu Hiểu Du không phải chuẩn bị muốn đi ra ngoài, mà là mới vừa từ bên ngoài trở về, thoạt nhìn cũng không có vội vàng, một bộ dạng có rất nhiều thời gian.

"Tiểu Tiên đã về rồi?" Xa xa nghe thấy đối phương cùng mình chào hỏi, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên run cầm cập, cảm giác cả người chỗ nào cũng không được bình thường.

Lại nói tiếp, vốn dĩ nàng và Triệu Hiểu Du đối chọi gay gắt tương đối vẫn là thể hiện ở bề ngoài, nhìn thấy không thoải mái chính là không thoải mái, biểu hiện của hai bên cũng đều rất rõ ràng.

Nhưng mà bây giờ, đại khái là bởi vì Triệu Tiểu Tiên ở Doãn gia trải qua những ngày tháng quá tốt đẹp, cho nên Triệu Hiểu Du rất không cam lòng nhưng lại không thể không thức thời buông xuống bộ dáng vốn dĩ kiêu ngạo kia, bắt đầu cùng Triệu Tiểu Tiên đánh Thái Cực.

Mà khiến cho người khác tức giận chính là, thời điểm ngay khi đối thủ dùng lời lẽ hòa nhã như vậy nói chuyện với mình, mà mình lại không thể quá mức hung ác, để tránh cho những người không hiểu rõ nhìn thấy được, còn tưởng rằng sai lầm là ở phía mình.

Cho nên Triệu Tiểu Tiên hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tốt tâm trạng, xoay đầu lại ngoài cười nhưng trong không cười hướng về phía tỷ tỷ nhà mình, bộ dạng biểu hiện so ra càng thêm dịu dàng và hiền thục. "Trùng hợp như vậy a, chị đây là mới từ công ty trở về nhà sao?"

Tám đời khi gặp mặt, Triệu Tiểu Tiên cũng không kêu lên một tiếng "chị" vừa ngọt ngào vừa chán ghét như vậy, ngay lập tức làm cho người khác phát ngốc, ý cười giả dối ở trêи mặt Triệu Hiệu Du cứng đờ, hiển nhiên là bị đánh trả không kịp trở tay.

Lâm Thư nói thầm với Doãn Tân: "Thoạt nhìn cảm tình cũng không tệ lắm a."

Doãn Tân cười cười: "Đại khái là, tính chất gián tiếp đi."

Triệu Hiểu Du trở về là muốn lấy đồ, bởi vì thời gian tương đối gần giữa trưa lại không có việc gì quan trọng, cho nên không có vội vàng, suy nghĩ ăn cơm xong rồi lại quay về công ty.

Kết quả liền gặp phải Triệu Tiểu Tiên trở về, vì thế không chút khách khí tham dự một chút hoạt động thảo luận chuyện hôn lễ.

Trưởng bối của hai nhà lúc trước không có gặp mặt nhau, nhưng bởi vì đồng dạng đều lăn lộn ở trêи thương trường, cho nên đều có nghe qua tiếng tăm của nhau, cộng thêm tính cách hướng ngoại của Lâm Thư, trò chuyện mấy câu liền quen biết.

"Tiểu Tiên nhà chúng tôi không có gây thêm phiền phức gì cho mọi người chứ?" Lý Duẫn Lam hỏi, trêи mặt không hiện ra cái sơ hở gì, thật ra trong lòng vẫn có chút hồi hộp.

Rốt cuộc Triệu Tiểu Tiên này là gả qua bên đó, chuyện gì cũng không làm còn khiến cho bụng của con gái người ta lớn lên, hôm nay Lâm Thư cố ý đến đây cũng không biết có phải là đến tính sổ hay không.

Lâm Thư lại cười cười, xua xua tay. "Ai da, cái gì mà nhà cô nhà tôi chứ, bây giờ đều đã là người một nhà rồi."

"Đúng đúng đúng, là tôi nói sai rồi."

Lâm Thư nói: "Tiểu Tiên rất tốt, tôi đặc biệt rất thích nha đầu này."

Nghe vậy Lý Duẫn Lam và chồng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn. "Vậy sao?"

"Đúng vậy!" Lâm Thư không có chút nào trái lương tâm nói: "Tiểu Tiên rất đáng yêu a, Tiểu Tân có thể cưới được một người vợ tốt như vậy, đó là may mắn của nó!"

"..."

Hai vị lão nhân của Triệu gia suy nghĩ, sở thích của người có tiền có phải đều tương đối đặc biệt hay không?

Đứa con gái này của nhà mình có bao nhiêu cân lượng bọn họ vẫn là biết rõ, ở nhà được bọn họ cưng chiều thì không có gì, nhưng mà ra cửa thì không thể cầu mong người khác cũng có thể dung túng cưng chiều nó giống như vậy, chỉ có thể cầu mong được bình an vô sự, có thể bình thản tiếp nhận nó là tốt lắm rồi.

Cho nên cái phản ứng này của Lâm Thư, thật đúng là có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Nếu nói đây là may mắn của Doãn Tân, vậy đứa con gái này đến cùng là thiếu bao nhiêu may mắn?

Triệu Đông Tuyền và Lý Duẫn Lam ở bên này bởi vì con gái ngoài ý muốn được khen ngợi, vốn dĩ đã chuẩn bị xong lời kịch, trong lúc nhất thời tựa hồ là không thể dùng được, cho nên hơi có chút mê mang. Nhưng mà ngược lại Triệu Hiểu Du lại không có những cái băn khoăn đó, vừa mở miệng ngay lập tức nói tiếp: "Bác cứ vậy mà khen em ấy, cái đuôi này của em ấy có thể vểnh lên trời cao."

Từ biểu tình cho đến ngôn ngữ của vị tỷ tỷ tri kỷ, thoạt nhìn bộ dáng đều vô cùng khiêm tốn và lễ phép, duy chỉ có trong lòng một mình Triệu Hiểu Du hiểu rõ, những lời này của cô không phải khiêm tốn hay khách khí, càng không phải trêu chọc hay nói đùa. "Nha đầu Tiểu Tiên này, nhà con đều biết, bác cũng đừng nói tốt cho em ấy như thế."

Lâm Thư không

khỏi có chút tò mò: "Như thế nào?"

Triệu Hiểu Du cười cười, vô cùng ngượng ngùng nói: "Đều do lúc trước khi ở nhà, mọi người đều chiều hư em ấy, làm cho bây giờ em ấy chơi bời lêu lỏng như vậy."

Lâm Thư:?

Chơi bời lêu lổng?

Triệu Hiểu Du lại nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ chắc là Tiểu Tiên không có ngủ đến giữa trưa mới rời giường chứ?" Lời nói của cô sâu sắc và mạnh mẽ, vẻ mặt nhìn về phía Triệu Tiểu Tiên, giữa những câu chữ đều toát ra hơi thở "Đây là chị vì muốn tốt cho em". "Còn nữa a Tiểu Tiên, sau này em cũng không thể lại tiêu tiền ăn xài hoang phí như vậy, Doãn tổng đang mang thai, cho dù như thế nào em cũng nên vì em bé của Doãn tổng mà suy nghĩ một chút chứ?"

Triệu Tiểu Tiên càng nghe thì vùng lông mày càng nhíu chặt, lại nói tiếp, những câu nói này vừa nghe qua dường như rất có lý, nhưng từ trong miệng Triệu Hiểu Du nói ra tại sao lại không nghe được như vậy?

Nhưng mà không đợi Triệu Tiểu Tiên tức giận mở miệng phản bác, Lâm Thư liền giành nói trước: "Cái này nói như vậy thì không đúng rồi."

Lâm Thư nhìn Triệu Hiểu Du, đồng dạng là cười đến vẻ mặt ấm áp, nhưng lúc này bên trong nụ cười lại giống như có thêm một chút ý tứ khác.

Lúc này Lâm Thư hình như mới có chút hiểu được vì sao Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên muốn nói đến Triệu Hiểu Du một lời khó nói hết.

Triệu Hiểu Du: "Không đúng?" Cô chỗ nào nói không đúng. "Không đúng ở chỗ nào?"

"Tiểu Tiên dù sao cũng là tiểu thư của Triệu gia, từ nhỏ được nuông chiều đó là điều tất nhiên. Doãn gia chúng ta cưới chính là tiểu thư xinh đẹp, trở về lại cưng chiều. Chơi bời lêu lỏng thì có gì không tốt, bác gả vào Doãn gia cũng là chơi bời lêu lỏng, nhiều năm như vậy nhưng mà chưa từng nấu qua một bữa cơm."

Triệu Hiểu Du: "..."

"Nhưng mà đúng là rất bất ngờ, Tiểu Tiên không có chơi bời lêu lỏng nha, lại vô cùng đặc biệt chăm chỉ."

Triệu Hiểu Du:?

"Về điểm này, tôi thật đúng là không thể không đặc biệt khen ngợi Tiểu Tiên, tài nấu ăn thật sự là rất giỏi!"

Triệu Hiểu Du: "Tài... nấu ăn?" Cô không có nghe lầm chứ!

"Đúng vậy, mỗi ngày Tiểu Tiên đều thức dậy lúc sáng sớm, vì Tiểu Tân chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng, không những vậy còn thay đổi đa dạng, bác và ba của Tiểu Tân cũng được thơm lây." Lâm Thư nói.

Triệu Hiểu Du một giây trước còn tràn đầy tự tin, một giây sau cảm giác bản thân mình và Lâm Thư có phải là trò chuyện bị lạc đường hay không, hai người các nàng đây là nói về cùng một người hay sao?

Triệu Tiểu Tiên sáng sớm thức dậy? Nấu cơm? Làm bữa ăn dinh dưỡng? Còn làm đặc biệt ngon?

"Hơn nữa con nói đến việc tiết kiệm cũng không đúng, Doãn gia chúng ta có gia tài to lớn, còn thiếu chút tiền lẻ này hay sao? Tiểu Tiên gả vào là để làm thiếu phu nhân của Doãn gia, nên mua thêm chút đồ, cho dù có mua nhiều thêm nữa thì Doãn gia chúng ta có thể chi trả, mua chút quần áo túi xách gì đó thì không thể nuôi nổi một đứa bé hay sao?"

"..." Triệu Hiểu Du muốn nói lại thôi, muốn nói lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng lại tan rã quay về bộ dạng cũ, khiến người khác nhìn thấy liền cảm thấy thật hả giận.

Lâm Thư cũng không có ý định cắn chặt Triệu Hiểu Du không buông, nói đến đây cũng liền ngừng lại, một bộ dáng tùy tiện tâm sự, hướng về phía hai vị trưởng bối của Triệu gia ôn hòa mỉm cười, ngay lập tức đem bầu không khí đang ngột ngạt, tất cả đều đánh tan.

"Nha, đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, hôm nay cố ý đến đây, thật ra chủ yếu là muốn bàn bạc một chút chuyện hôn lễ của tụi nhỏ." Lâm Thư nói xong liền lấy ra một chồng ảnh chụp thật dầy từ bên trong túi. "Ngày hôm qua hai đứa nó đi chụp ảnh cưới, tôi cảm thấy chụp cũng không tệ lắm, chính là hơi khó chọn."

Hai bên trò chuyện một lát mới bắt đầu nghiêm túc đứng đắn nói đến chuyện chính sự, Doãn Tân vẫn luôn ôm lấy bả vai của Triệu Tiểu Tiên, sắc mặt lại không nhịn được mà thay đổi.

Phòng bếp của Triệu gia đang làm cơm trưa, thật ra hương vị vốn dĩ rất thơm, nhưng có thể là do trong thời gian mang thai khứu giác của Doãn Tân vô cùng mẫn cảm, hoặc là đã quen ăn bữa cơm dinh dưỡng mà Triệu Tiểu Tiên đặc biệt làm riêng cho cô, cho nên đột nhiên lại cảm giác một trận buồn nôn.

Doãn Tân đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh, Triệu Tiểu Tiên cũng đồng thời đi theo ở phía sau. Lâm Thư ở một bên cùng Lý Duẫn Lam thảo luận chuyện ảnh cưới, một bộ dáng nhìn thấy nhưng không cảm thấy kỳ lạ, giương mí mắt. "Không có việc gì không có việc gì, hiện tượng bình thường."

"Đứa nhỏ này nôn nghén lợi hại như vậy sao?"

"Đúng vậy, là có chút lợi hại." Lâm Thư nói: "Ở nhà ngoại trừ là đồ ăn do Triệu Tiểu Tiên làm, những cái khác cũng đều ăn không vô."

Tròng mắt của Triệu Hiểu Du đảo một vòng. "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Một lát nữa ăn cơm, Doãn tổng không thể không ăn chứ?" Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thì để Tiểu Tiên bộc lộ tài năng? Đúng lúc cũng cho mọi người mở rộng kiến thức."

Nhìn thấy biểu hiện của Triệu Hiểu Du từ lúc nãy cho đến bây giờ, Lâm Thư còn không đến mức không nhìn ra được trong đầu của nha đầu này có tâm tư quỷ quái gì.

Nhưng mà ngược lại thì cái yêu cầu này cũng không tính là quá phận. "Không thành vấn đề a." Lâm Thư bộ dáng không có việc gì nói.

--------------------------

Ngày 19-12-2020

P/S: Hai vợ chồng Doãn tổng thiệt là dễ thương a ~ 😝

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.