Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi

Chương 43: Cô đã ba ngày rồi chưa có hôn tôi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái góc độ gian xảo này, cái bóng dáng mơ hồ này, cái bộ chỉnh hình đáng sợ này... Trong lúc nhất thời Doãn Tân hoài nghi gần đây Lâm Thư có phải có kế hoạch đầu tư cho phim kinh dị hay không, cho nên trước tiên lấy con gái ruột của mình để luyện tập một chút.

"Đây là cái gì??" Vẻ mặt của Doãn Tân bi thương chất vấn: "Mẹ có dám đem con chụp xấu thêm một chút nữa hay không."

"Ai da, xấu cái gì mà xấu? Rõ ràng là siêu cấp đáng yêu." Đang nói chuyện liền nhìn thấy Doãn Tân tay chân nhanh nhẹn ở trêи màn hình bấm tới bấm lui, Lâm Thư đột nhiên có dự cảm không ổn liền ngay lập tức tăng thêm sức mạnh tranh đoạt lại. "Con làm gì vậy, có phải là đang xóa ảnh chụp của mẹ hay không?"

"Con là xóa ảnh chụp của chính mình."

"Ai nha, cái đứa nhỏ này, trả điện thoại di động lại cho mẹ, cực cực khổ khổ mới chụp được!!"

Mặc kệ Lâm Thư tức giận và cay đắng cỡ nào, Doãn Tân vẫn là thành thạo đem ảnh chụp của bà trong ngày hôm nay xóa hết một cái sạch sẽ, vì để nhổ cỏ tận gốc, đồng thời những hình ảnh còn tồn trong thùng rác cũng đều xóa sạch sẽ.

Nhưng mà ngay trong cái thời khắc đang hả lòng hả dạ, Triệu Tiểu Tiên vẫn luôn không lên tiếng lại nhẹ nhàng nói một câu: "Không sao, trong điện thoại di động của con vẫn còn."

Giống như là lén lút nói cho Lâm Thư nghe, nhưng ngược lại Doãn Tân cũng nghe không sót một chữ nào.

Doãn Tân: "..."

Lâm Thư lấy lại điện thoại di động, ngay lập tức vui vẻ ra mặt. "Đúng a, thiếu chút nữa quên mất, mới vừa rồi mấy tấm đặc biệt đẹp mẹ đều gửi qua cho con."

Doãn Tân:...

Cái gì mà đặc biệt đẹp, Doãn Tân hoài nghi mạnh mẽ những cái "Đặc biệt đẹp nhất" mà Lâm Thư nói chính là "Xấu nhất ngốc nhất đần nhất".

Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng không thể đoạt điện thoại di động của Triệu Tiểu Tiên a...

Thật muốn cướp... Nhưng tay của Doãn Tân vừa vươn ra lại đồng thời thức thời thu trở về.

Giống như là dự đoán được Doãn Tân không dám động thủ với vợ mình, vẻ mặt của Lâm Thư đắc ý còn đặc biệt hướng Doãn Tân thè lưỡi.

Doãn Tân nhéo một cái ở giữa lông mày, trong lúc nhất thời không biết đã yên lặng thở dài bao nhiêu lần —— bỏ đi bỏ đi, đấu không lại.

"À đúng rồi, hai đứa dự định khi nào thì tổ chức hôn lễ a?" Sau khi ồn ào xong, uống mấy ngụm đồ uống, Lâm Thư mới nghiêm túc lên một chút nói chuyện chính sự: "Không phải nói là chờ mẹ và ba con trở về thì tổ chức hay sao?"

"Ân." Doãn Tân gật gật đầu, đem ánh mắt dừng lại ở trêи người Triệu Tiểu Tiên. "Con thì sao cũng được, phải xem ý của Tiểu Tiên."      

Đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý, Triệu Tiểu Tiên không khỏi ngồi thẳng người. "Con sao cũng được."

"Nếu như vậy thì nhân lúc còn sớm thì mau làm thôi, tránh cho thời gian càng dài thì cái bụng của con càng lớn, mặc áo cưới hơi khó coi." Lâm Thư suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Con vẫn muốn mặc tây trang."

Ở trong ấn tượng của Lâm Thư, sau khi Doãn Tân lớn lên hình như rất ít khi sẽ mặc váy, có thể là do từ khi còn nhỏ đã chuẩn bị tâm lý sau này sẽ làm tổng giám đốc tiếp quản công ty, cho nên không ít thói quen của con gái đều bị bên trong ý thức chủ quan của Doãn Tân vứt bỏ không còn bao nhiêu.

Lâm Thư thương tiếc lắc lắc đầu, thật là đáng tiếc cho gương mặt xinh xắn động lòng người này.

Doãn Tân suy nghĩ một chút. "Vẫn là tây trang đi?"

"Nhưng mà tôi muốn nhìn thấy cô mặc váy." Triệu Tiểu Tiên chống cằm, vẻ mặt chờ mong.

Doãn Tân: "Vậy... thời điểm chụp ảnh cưới sẽ mặc váy?"

Cô thương lượng nói, giống như là vì không muốn để Triệu Tiểu Tiên thất vọng, lại có thể cố gắng hết mọi khả năng để cứu vãn một chút hình tượng công chúng của bản thân.

Doãn Tân sợ nhất là đột nhiên bị biết bao con mắt nhìn chăm chú khi bản thân mình mặc váy, rồi thấy không quen đến nỗi từ trêи sân khấu ngã xuống.

Triệu Tiểu Tiên giống như là suy tư sâu sắc một chút, sau đó hết sức dễ nói chuyện gật gật đầu. "Được thôi."

Nói đến việc hôn lễ, những chuyện đáng để thảo luận thì có rất nhiều.

Chuyện này cũng làm cho Doãn Tân không nhịn được liền nhớ đến rất lâu trước kia, cái đoạn ghi âm kia của mình, liên quan đến việc Triệu Tiểu Tiên hướng đến hôn lễ "hoàn mỹ".

Cho nên hình như đúng lúc này là có thể phát huy tác dụng, Doãn Tân lấy điện thoại di động ra, mở ra giao diện ghi âm. "Vậy còn cần làm giống như lần trước nói hay không?"

"Cái gì?" Đột nhiên lại nhắc đến một chuyện rất lâu như vậy, trong chốc lát Triệu Tiểu Tiên thật đúng là không có kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy cái tập tin ghi âm trêи màn hình điện thoại di động của Doãn Tân, cùng với ký ức được đối phương đánh thức, vô cùng tri kỷ mà ấn nút mở file, từ trong điện thoại di động đột nhiên xuất hiện giọng nói của bản thân.

Đại khái là từ trước đến nay chưa từng có thời điểm nào mà Triệu Tiểu Tiên hành động cấp tốc như vậy, nhanh chóng đứng dậy nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động của Doãn Tân, nhanh chóng tắt đi, sau đó xóa hết toàn bộ.

Doãn Tân:?

Lâm Thư:??

"Đây là cái gì?" Người mẹ già tương đối hiếu kỳ.

"Không có gì." Triệu Tiểu Tiên xấu hổ cười cười, vừa mất tự nhiên vuốt mái tóc rối qua tai, vừa ném trả lại điện thoại di động cho Doãn Tân giống như là một củ khoai lang phỏng tay. Bên trong ánh mắt liền khiếu nại: Cô là ngốc thật hay là giả ngốc, lời nói lúc đó mà cũng có thể coi là thật.

Nhưng mà bên trong nhận thức của Doãn Tân, tuy rằng lúc ấy Triệu Tiểu Tiên và nàng còn rất không hợp nhau, nhưng mà về chuyện sắp xếp hôn lễ cô cảm thấy vẫn rất hợp tình hợp lý.

Vẻ mặt của Lâm Thư bối rối nhìn hai cái tiểu bối "mắt đi mày lại", rốt cuộc vẫn là không nhịn được hỏi: "Cho nên hai đứa có cái ý kiến gì sao?"

"Không có!" Triệu Tiểu Tiên chột dạ, một mực phủ nhận nói: "Tùy tiện sắp xếp là được."

Lâm Thư nửa tin nửa ngờ. "Tùy tiện chắc chắn là không được, hôn lễ của Doãn gia chúng ta, nếu đã làm thì phải làm cho thật lớn." Vẻ mặt của bà nghiêm túc lên kế hoạch: "Phải đãi khoảng một ngàn bàn, thảm đỏ phải trải dài đến tám trăm mét..."

Triệu Tiểu Tiên:...

Doãn Tân:...

Lời này hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.

Đột nhiên Doãn Tân có thể đặc biệt lý giải được, vì sao Triệu Tiểu Tiên và Lâm Thư có thể chơi được cùng một chỗ với nhau.

Cô đau đầu thở hắt ra, cảm giác không cần nghe cũng biết được tiếp theo Lâm Thư sẽ muốn nói gì.

"Có vấn đề gì sao, biểu cảm của hai đứa là sao?"

Triệu Tiểu Tiên: Chính là... biểu cảm rất phức tạp.

Trò chuyện về hôn lễ được một nửa, Doãn Tân nhìn thời gian, phim điện ảnh sắp bắt đầu chiếu.

Đại khái rốt cuộc là cũng có cơ hội thoát khỏi Lâm Thư, Doãn Tân lộ ra một nụ cười vui mừng nhất trong ngày hôm nay.

Cũng may lần cuối cùng này không có xuất hiện ra sai lầm gì, Lâm Thư kêu người đến, cầm theo đồ vật lưu luyến không nỡ rồi rời đi. Hai tay của chủ tịch Doãn rốt cục cũng có thể rảnh rỗi, được như ý nguyện nắm lấy tay nhỏ của vợ mình.

Sau đó cô liền nhìn thấy hình nền mới của Triệu Tiểu Tiên.Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 43: Cô đã ba ngày rồi chưa có hôn tôi!

Chưa đến giờ chiếu phim nên trong phòng không có nhiều người lắm, Doãn Tân nhẫn nhịn hơn nửa ngày vẫn là khó có thể bình tĩnh được, yếu ớt mở miệng nói: "Thương lượng một chút, cô đem cái hình nền này đổi đi."

"Không được." Triệu Tiểu Tiên cự tuyệt một tiếng, nói xong còn ấn tắt màn hình, cất điện thoại vào trong túi giống như là giấu báu vật.

"...Vậy cô đừng để cho người khác nhìn thấy." Bà chủ Doãn lùi một bước nói.

"Ân... Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Doãn Tân: ...Tại sao cô lại cảm thấy không đáng tin cậy như vậy chứ?

Không được, nhất định phải áp dụng một chút thủ đoạn đặc biệt, làm cái nha đầu này khϊế͙p͙ sợ một chút, cứu vãn địa vị một chút.

Nghĩ vậy Doãn Tân đột nhiên tiến lại gần đây, thuận tiện giơ tay chống ở trêи cái ghế, ra vẻ nghiêm túc: "Không thể cố gắng hết sức, phải là nhất định."

Triệu Tiểu Tiên vô tội nhìn gương mặt kia gần trong gang tấc, sau đó chớp chớp đôi mắt nhỏ giọng hỏi: "Nếu không thể nhất định, thì sẽ thế nào?"

"Sẽ..." Doãn Tân suy nghĩ một chút. "Tôi sẽ trả thù công kϊƈɦ cô."

Triệu Tiểu Tiên nghe thấy lời nói hung dữ của đối phương, di chuyển cái ʍôиɠ điều chỉnh lại tư thế ngồi, để bản thân có thể nhìn trực diện Doãn Tân tốt hơn.

"Trả thù công kϊƈɦ như thế nào?" Sau đó dùng loại ngữ điệu giống như là bảo bảo hiếu kỳ, hay là cái loại hiếu kỳ đặc biệt kϊƈɦ thích phấn khởi, gấp gáp không thể chờ nổi hỏi.

Doãn Tân:...

"Tôi... tôi liền..." Đột nhiên Doãn Tân cảm thấy sự uy hϊế͙p͙ của bản thân chẳng những giống như không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại có một loại cảm giác thuận nước đẩy thuyền, ảo giác được là đúng ngay ý muốn của Triệu Tiểu Tiên.

Cô khẽ cắn môi, hung tợn nói: "Tôi sẽ cường hôn cô!"

Khi vừa mới dứt lời, trong không khí còn có vài giây tĩnh lặng như thế này, nhưng ngay khi đang cho rằng hơi có hiệu quả, tiếp sau đó Doãn Tân lại đột nhiên thu hoạch được một nụ hôn nhẹ nhàng từ cô vợ của mình.

Ban đầu là ở trêи má, thời điểm hôn xong Triệu Tiểu Tiên đặc biệt còn hỏi một câu: "Giống như vậy sao?"

Doãn Tân:...

"Hay là như vậy?" Triệu Tiểu Tiên lại hỏi.

Lần thứ hai là rơi xuống ở trêи khóe miệng của cô, cường độ cũng không giống chuồn chuồn lướt nước như lần trước vậy.

Doãn Tân cảm thấy hoàn toàn mơ hồ, cô vẫn duy trì như cũ cái tư thế bá đạo đập tường. Nhưng mà trong khoảng thời ngắn, người bị chiếm tiện nghi hình như chính là bản thân cô.

Thời điểm lần thứ ba Triệu Tiểu Tiên đến gần, là nhắm ngay vào đôi môi của cô. Hơn nữa bộ dạng rõ ràng đã hôn đến nghiện, căn bản không có kiêng dè đến việc bên cạnh còn có những người khác đang xem phim, tư thế lần này rất cần đến cái tiêu chuẩn kiểu Pháp cỡ lớn.

Trong nháy mắt Doãn Tân đứng dậy lui về phía sau một chút, cô cảm thấy cái nha đầu này hình như đã thay đổi.

Từ một con thỏ trắng nhỏ bất kỳ lúc nào cũng có khả năng sẽ biến thành một con sói xám ăn thịt người.

Tuy rằng Doãn Tân cảm thấy bản thân mình chắc hẳn mới chính là con sói xám kia, nhưng mà bình tĩnh suy nghĩ lại, cô vẫn là một người rất coi trọng chữ tín, cũng quyết chí làm một coi sói hiền lành tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho người khác.

Nhưng mà bộ dạng của Triệu Tiểu Tiên lúc này, vừa ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi vừa nóng lòng muốn thử, không thể nghi ngờ hoàn toàn chính là một con sói hung ác sau khi đã bỏ đi lớp ngụy trang, muốn đem người khác ăn vào trong bụng.

Doãn Tân cố gắng hết mọi khả năng rụt người lại về ghế bên kia. "Cô... tại sao cô không xuất chiêu như lẽ thường!"

Kết quả vốn dĩ còn đang thuận lợi uy hϊế͙p͙, bây giờ chỉ còn lại oán hận khiếu nại.

"Ai da, đừng có trốn, ngoan ngoãn để cho tôi hôn một cái."

Doãn Tân:...??

Chết tiệt, tình huống này là như thế nào?

Cái này của Triệu Tiểu Tiên cũng không tính là thuận miệng nói, nói muốn hôn, không thân mật thì không được.

Vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, Doãn Tân đưa ra quyết định, ngược lại cũng không còn trốn tránh nữa. Mà Triệu Tiểu Tiên hoàn toàn dùng phương pháp hút bình sữa, cắn một cái ɭϊếʍ một cái lại còn gặm, giống như là không làm cho môi của người kia vừa hồng vừa sưng thì không bỏ qua.

Trong lúc nhất thời, Doãn Tân cảm thấy bản thân mình càng giống như là một miếng thịt ba chỉ được rưới nước sốt.

"Cô thay đổi rồi, lúc trước cô không phải như thế này."

"Trước kia là do không hiểu chuyện, bây giờ tôi đã kết hôn, đã trưởng thành." Triệu Tiểu Tiên nhấp nhấp môi một cái, đối với nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi còn đọng lại một chút dư vị.

Bên trong phòng chiếu phim người đã dần dần vào đủ, bởi vì không phải là một bộ phim hấp dẫn gì, cho nên cái phòng to như vậy nhưng cũng không có bao nhiêu người đến xem, rất nhiều chỗ ngồi còn để trống.

Sau khi đèn tắt, trước mắt bỗng nhiên rơi vào một màn đen kịt, Doãn Tân vẫn còn chưa từ bỏ chuyện kia, cô đè thấp giọng, tiếp tục thương lượng: "Vậy hôn thì cô cũng hôn rồi, có thể đem ảnh chụp thay đổi hay không?"

"Tôi cảm thấy khá đẹp..."

Bà chủ Doãn tức muốn giậm chân. "Cô đổi đi! Tốt xấu gì tôi cũng là tổng giám đốc của Doãn thị, cô phải chừa cho tôi chút mặt mũi chứ."

"Ai nha, được được được, đừng nóng vội đừng nóng vội." Kết quả Triệu Tiểu Tiên thật đúng là ăn mềm không ăn cứng, nhìn thấy Doãn tổng lần đầu tiên gấp gáp đến nỗi muốn bắt đầu nũng nịu. ngay lập tức liền thỏa hiệp. "Đổi! Hiện tại đổi có được chưa?" Nàng vừa điều chỉnh điện thoại di động, vừa không quên giơ lên xoa dịu Doãn Tân. "Đây nè, đã đổi rồi."

Bà chủ Doãn vừa lòng cong cong khóe miệng, nhanh chóng quay trở về thái độ bình thường. "Tiểu cô nương làm không tồi."

"Hứ, tôi còn có thể đổi trở lại..."

"...Này! Tốt xấu gì tôi cũng là một thai phụ, cô có thể nhường tôi một chút hay không?"

"Được được được, nói đùa thôi, đừng có tức giận như vậy." Nhắc đến thai phụ, Triệu Tiểu Tiên liền trở nên ngoan ngoãn. "Cô nhìn cô xem, gần đây tại sao lại nóng nảy đến vậy, tôi không đổi, không đổi, cô nhìn đi, điện thoại di động tôi cũng đã cất đi rồi."

Giống như là vì để chứng minh bản thân, Triệu Tiểu Tiên còn đặc biệt giơ lên năm ngón tay, đưa thẳng đến trước mặt của Doãn Tân, mục đích là làm cho đối phương tin tưởng nàng xác thật đã đem cất điện thoại di động rồi.

Doãn Tân ngược lại cũng phối hợp, thật sự buông lỏng thở ra một hơi.

Thời điểm lúc trước lựa chọn phim điện ảnh, vốn là muốn xem một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng, kết quả lại không mua được vé, cuối cùng Triệu Tiểu Tiên đặt xem một bộ phim hoạt hình không có tên tuổi.

Không ngờ rằng mới xem được hơn một nửa, hai người liền gối đầu lên nhau, bắt đầu ngáp một cái rồi mơ màng buồn ngủ.

Phim điện ảnh hai tiếng đồng hồ mau chóng đến một tiếng rưỡi, thời điểm Triệu Tiểu Tiên tỉnh lại cảm giác bản thân đã bị sái cổ.

"Cô chọn cái phim gì vậy a?"

Doãn Tân:...?

"Tôi chọn?"

"Không phải do cô chọn sao?" Triệu Tiểu Tiên mờ mịt nhớ lại một chút. "Nha, hình như là tôi chọn."

Doãn Tân: "Xem như cô còn có chút lương tâm."

Triệu Tiểu Tiên vỗ vỗ cái cổ, nói chuyện lại xoay xoay mấy cái. "Thật ra tôi cảm thấy bộ phim này cũng không tệ lắm, chỉ là không thích hợp với chúng ta."

Doãn Tân buồn cười xoa xoa cổ Triệu Tiểu Tiên, nói một câu: "Cô nói đều đúng."

Tuy rằng lúc nãy Lâm Thư đi về đã mang theo một đống lớn đồ vật, nhưng mà chờ đến khi Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân ăn xong bữa tối dưới ánh nến, thời điểm về đến nhà đã là chín giờ, lại còn mang theo một xe đầy trở về.

Lúc này Lâm Thư vẫn còn chưa yên giấc, đeo một cái kính lão không biết lấy ra từ chỗ nào, ở trong phòng khách đan một cái áo len.

Lúc ban đầu làm còn không có cách nào có thể nhìn ra được tay nghề, nhưng mà chỉ cần là cái màu sắc kia liền thật sự làm cho người khác không dám khen.

Doãn Tân: "Đan cái gì vậy?"

Lâm Thư: "Đan cho ba con cái khăn quàng cổ."

"Phong cách của ba là như vậy? Khăn quàng cổ màu xanh lá?" Doãn Tân cười nói: "May mắn không phải là nón."

"Chậc! Cái đứa nhỏ này nói cái gì vậy!"

"Mẹ còn biết đan khăn quàng cổ?" Triệu Tiểu Tiên cũng tiến lại gần, tràn đầy hứng thú giống như say mê cái phương pháp đan kia.

"Lời này là gì, có cái gì mà mẹ không biết a, đan khăn quàng cổ còn không phải chỉ là chuyện nhỏ?"

Cái bản lĩnh khoác lác mà không cần phải suy nghĩ này của Lâm Thư, Doãn Tân đã lĩnh giáo hơn hai mươi năm qua, cho nên vừa mới nói câu đầu tiên liền vội vàng gãi gãi lỗ tai rồi bỏ đi, để lại một mình Triệu Tiểu Tiên đang gặp khó khăn để trưởng thành.

"Ba còn chưa trở về sao?"

"Vẫn chưa." Lâm Thư nói: "Đi xã giao, mấy ông già kia nói là muốn chúc mừng ông ấy trở về."

Triệu Tiểu Tiên vừa lắng nghe vừa lấy ra hai cây kim vừa ngắn lại vừa to từ bên trong cái giỏ đựng len, nàng cảm giác cây kim này không giống với những cái trước kia mà nàng từng thấy qua.

Chẳng những cây kim to, mà chỉ cũng to.

"Nhưng mà tại sao lại to như vậy chứ?"

"Cái này là con không hiểu rồi, to thì tốt a, tiết kiệm sức lực và thời gian. Con nhìn xem với độ rộng như vậy, một cây kim nhỏ và một sợi chỉ nhỏ muốn đan xong phải mất bốn năm mươi mũi, nếu to thì chỉ cần mười mũi là xong việc."

"A!" Kỳ diệu ghê! Trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên liền hiểu rõ. "Vậy mẹ có thể dạy con hay không?"

"Con cũng muốn đan cho Tiểu Tân một cái?"

"Ân ân."

"Có thể a, không thành vấn đề, chỉ là sẽ có chút khó khăn, con phải tốn một chút công sức."

Triệu Tiểu Tiên vẻ mặt tự tin cam đoan nói: "Cái này thì chắc chắn." Nàng nói: "Nhưng mà con muốn đan cho cô ấy một cái áo len."

"Áo len a, áo len ách..." Lâm Thư ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe miệng. "Áo len để lần sau đi, trước tiên nên bắt đầu với cái loại đơn giản như là khăn quàng cổ."

Triệu Tiểu Tiên cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu. "Cũng được cũng được."

Lâm Thư: "Con nhìn thử xem cách đan này của mẹ, cái này gọi là đan ngang bằng, là kiểu khó nhất!"

"Woa! Thật là lợi hại..."

"Đó là tất nhiên."

Doãn Tân:...

Lại thêm một tiểu bằng hữu ngốc nghếch leo lên thuyền giặc.

Doãn Tân vừa tắm xong, thời điểm đi ra Triệu Tiểu Tiên cũng vừa từ dưới lầu đi lên đây, thuận tiện còn ôm cái giỏ tre, ở bên trong để kim chỉ còn dư thừa của Lâm Thư.

Doãn Tân nhìn bộ dáng Triệu Tiểu Tiên cúi đầu suy nghĩ, muốn nói lại thôi: "Thật ra..."

"Ân?"

"Mua cái làm sẵn không tốt sao?" Trong trung tâm mua sắm có nhiều khăn quàng cổ, áo len như vậy a, lại không phải là không có tiền, đáng giá để tròng mắt của mình nhìn chằm chằm đến mù hay sao, liều sống liều chết để đan ra một cái như vậy?

"Cái đó sao có thể giống nhau, tự mình đan từng đường kim mũi chỉ đều thấm đầy tình cảm nồng nàn." Triệu Tiểu Tiên nói: "Cái này là tấm lòng, là bất ngờ."

"...Chính là tôi đã biết rồi." Doãn Tân khó xử nói: "Hình như đã không còn bất ngờ."

Triệu Tiểu Tiên tức giận trừng mắt liếc nhìn Doãn Tân một cái. "Vậy cô không thể giả vờ như không biết sao?"

"Tôi??"

"Đừng có đả kϊƈɦ sự nhiệt tình của tôi." Lời lẽ của Triệu Tiểu Tiên nghiêm khắc lạnh lùng đuổi người. "Cô lo làm việc của cô đi, tôi muốn chuẩn bị tình cảm."

Doãn Tân:...

Cái người Triệu Tiểu Tiên này một khi đã hưng phấn lên thì nói gió chính là mưa. Mặc dù khó khăn đến cỡ nào, từ trước đến nay cũng có thể làm đến nơi đến chốn, kiên trì đến cùng.

Giống như là cái chuyện đan khăn quàng cổ này, nói là muốn đan, không ai có thể ngăn cản được. Ngày hôm sau liền cùng Lâm Thư đi đến cửa hàng chọn lựa kỹ càng mấy cuộn len màu sắc và chất liệu khác nhau, mỗi một cuộn còn sắp xếp rất rõ ràng, cái này là để đan khăn quàng cổ, cái này là để đan mũ, cái này là để đan áo len, cái này là để đan quần len...

"Quần len là cái quỷ gì?" Thời điểm Doãn Tân nghe Triệu Tiểu Tiên thuật lại có trình tự đã muốn cắt ngang rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này là hoàn toàn không thể nhẫn nhịn. "Ngay cả quần giữ ấm tôi đều phải xem tâm trạng rồi mới mặc, cô muốn tôi mặc quần len?"

Vậy cô còn không phải to như chân voi.

"Trước kia cô có mặc hay không tôi không quan tâm, nhưng mà bây giờ cô đang mang thai, đợi đến khi trời lạnh cô phải giữ ấm, mặc quần len là cần thiết."

"Không mặc không mặc." Vẻ mặt của Doãn Tân ghét bỏ nói: "Kiên quyết không mặc."

"Ai nha, cô mặc đi, mặc đi, cô mặc, tôi làm đồ ăn ngon cho cô."

Lúc này đến kim chỉ còn chưa đụng đến, số phận của cái quần len còn chưa biết ra sao, trước tiên Triệu Tiểu Tiên đuổi theo Doãn Tân chạy vài vòng từ lầu trêи xuống lầu dưới, dùng bất kỳ thủ đoạn nào để dồn ép đối phương đầu hàng.

Cuối cùng Doãn Tân giống như sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt ở trêи sôpha. "Được rồi được rồi, mặc mặc mặc."

Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên vô cùng hài lòng cười cười, tiếp tục bắt đầu tuyên bố phần sau.

Nhưng mà suy nghĩ vừa dài lại vừa phức tạp, cuối cùng liền trực tiếp ở khúc dạo đầu của chương thứ nhất: Mắc kẹt chết rồi.

Mỗi ngày của Triệu Tiểu Tiên đều chỉ làm có duy nhất hai việc, nấu cơm cùng đan khăn quàng cổ. Nấu cơm đã rất thành thạo, chỉ là cái chuyện đan khăn quàng cổ này, không biết đã xảy ra chuyện gì, luôn luôn đan rồi lại tháo ra, nếu không chính là đan được một đoạn dài rồi, lại thiếu mất một đoạn, thời điểm phát hiện ra thì cũng đã muộn, chỉ còn cách hủy đi rồi làm lại từ đầu.

Doãn Tân nhìn qua, mắt thấy Triệu Tiểu Tiên đã hủy đi lần thứ ba, cái sợi chỉ kia cảm giác đã bị chà đạp đến bắt đầu hơi xù lông lên.

Doãn Tân đã không còn sức lực để

than thở chuyện Lâm Thư đem Triệu Tiểu Tiên làm những việc không chính đáng, buổi tối cô mới vừa nôn qua một lần, lúc này rất là bất lực ngồi xuống bên người của Triệu Tiểu Tiên, sau khi nhìn vài phút, yếu ớt mở miệng nói: "Trước tiên nói cho rõ ràng, nếu đan xấu quá tôi sẽ không mặc a."

Cái khăn quàng cổ cùng áo len quần len còn không có đồng nhất với nhau, vậy phải mang đi ra bên ngoài, tốt xấu gì cô cũng là một tổng giám đốc, các thương hiệu lớn còn không chịu mang, đột nhiên lại bị vây quanh bởi một cái quả cầu len, xiêu xiêu vẹo vẹo, cái đó còn không làm cho người khác chê cười đến chết.

Nhưng mà hiển nhiên là Triệu Tiểu Tiên không có ý thức cái loại bề ngoài này, dùng nguyên văn lời nói của nàng, tâm ý có thể chiến thắng tất cả.

Vì để khiến cho Triệu Tiểu Tiên cũng có cảm nhận giống như bản thân mình, Doãn Tân thậm chí có suy nghĩ muốn làm chiêu gập ông đập lưng ông, bản thân mình cũng đan cho Triệu Tiểu Tiên một cái, nếu muốn mặc thì cùng nhau mặc.

Nhưng mà cái loại suy nghĩ này bị Triệu Tiểu Tiên nhẹ nhàng bâng quơ lấy lý do là "Bây giờ cô là thai phụ, không thể mệt nhọc quá độ" trực tiếp bóp chết từ trong nôi.

"Cô cứ yên tâm đi, tự tay tôi đan, làm sao có thể xấu được?" Triệu Tiểu Tiên nói chuyện đầu cũng không nâng lên, hết sức tập trung vào từng đường kim. "Tôi nhất định sẽ đan cho cô một cái khăn quàng cổ xinh đẹp nhất, mềm mại nhất thế giới này, cô cứ chờ xem đi."

Nghe thấy những lời này quả thật là khiến cho người khác cảm thấy vô cùng hạnh phúc và cảm động, nhưng với điều kiện là Doãn Tân không nhìn thấy được hiện thực.

"Cái đoạn đã đan này, không cần nữa sao?"

Triệu Tiểu Tiên: "Ân?"

Doãn Tân vươn tay chỉ cho Triệu Tiểu Tiên xem một chút, xung quanh vùng lông mày ngay lập tức liền nhíu chặt. "Cái đoạn này bị cắt từ lúc nào vậy? Cắt bỏ rồi vẫn còn có thể nối lại, nối lại thì sẽ xong." Nàng tự nói: "Ai nha, một chút chỗ này cũng không có sao."

Doãn Tân:?

"Dù sao thì đan ở bên trong thì sẽ không nhìn thấy, không bị ảnh hưởng."

Doãn Tân:??

"Đẹp nhất trêи toàn thế giới?"

Triệu Tiểu Tiên:...

"Mềm mại nhất??"

Triệu Tiểu Tiên:...

Doãn Tân còn muốn nói thêm cái gì, trong nháy mắt thiếu phu nhân liếc đôi mắt hình viên đạn qua đây. "Cô nhìn lại cô một chút đi, tại sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?"

Doãn Tân: "Tôi...?" Nhiều chuyện sao?

Triệu Tiểu Tiên bĩu môi. "Đan cái gì miễn sao có thể mặc là được, cần gì bắt bẻ như vậy?"

Doãn Tân:...

"Cô nhìn thử xem mẹ đan cho ba, vậy mà ba không nói hai lời liền mặc vào hay sao?"

Doãn Tân:...

Nói như vậy thật đúng là không thể phản bác, chủ tịch Doãn cũng không biết là bị nắm cái nhược điểm gì, lại nói tiếp, mang cái khăn quàng cổ không ra gì như vậy đi đến công ty, đúng là làm khó cho ông ấy.

Nhưng mà nghĩ lại như vậy, Doãn Tân tựa hồ là cảm thấy cân bằng một chút. "Được được được, cô đan cái gì tôi cũng mặc, được chưa?"

"Cái này còn tạm được."

Mới vừa nói xong, Doãn Tân đột nhiên cầm lấy tay của Triệu Tiểu Tiên. "Được rồi, hôm nay làm đến đây thôi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Không vội, còn thêm một chút ở hàng này."

"Ngày mai lại đan tiếp đi." Trong lời nói kia của Doãn tổng còn mang theo một chút ý tứ nũng nịu, lại nói tiếp, tuy rằng mỗi ngày Triệu Tiểu Tiên đều là vì cô mà bận rộn, nhưng chính là bởi vì nha đầu này khiến cho bản thân quá bận rộn, cho nên Doãn Tân luôn cảm thấy hình như đã rất lâu rồi Triệu Tiểu Tiên không có nhìn đến cô.

Cái ôm ôm hôn hôn gì đó, căn bản cũng dần dần bị giảm xuống.

Doãn tổng ở bên này trong lòng tràn đầy chờ mong, đôi mắt thì lại ngóng trông tha thiết, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên ở bên kia căn bản lại giống như không có phát hiện ra.

"Nha! Mau buông ra, cô làm rối chỉ của tôi rồi kìa!"

Thời điểm ngay khi làm nũng cũng không giải quyết được vấn đề, Doãn Tân vẫn là lựa chọn chuyển sang chế độ tổng tài, như vậy thì có thể càng thêm trực tiếp hơn một chút.

Chỉ rối thì sao chứ, dù sao cũng là mới bắt đầu, không có quan trọng.

Doãn Tân không nói một lời đem đồ ở trong tay Triệu Tiểu Tiên để qua bàn trà ở một bên, sau đó cả người lại gian xảo không nói lý lẽ, lại giống như tỏ vẻ đáng thương la lối khóc lóc đè ở trêи người Triệu Tiểu Tiên.

"Đã mấy ngày rồi cô không có hôn tôi!"

Triệu Tiểu Tiên mơ màng hồ đồ bị người kia đè ở phía dưới, trong đầu còn đang rầu rĩ chuyện sợi chỉ bị rối phải làm lại, rồi sau đó trong nháy mắt đột nhiên hoàn toàn bị thay thế bởi gương mặt phóng đại của Doãn Tân.

Vừa nói như vậy, giống như, thật đúng là...

-----------------------------

Ngày 12-12-2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.