Sát Tương Tư

Chương 8




Thác Đao thấy hắn giống như nuốt phải một quả trứng còn nguyên vỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ đến sắp nhỏ máu, càng cười giảo hoạt hơn, nói: “Ngươi có biết Diệp tổng quản là diệu nhân bậc nào không?”

A Tây miễn cưỡng thu liễm tâm thần: “Cái gì… diệu nhân?”

“Diệp Chậm Ly cầm kỳ thư họa, mưu lược chiến trận, tam giáo cửu lưu, tửu sắc tài khí, không gì không biết, không đâu không hiểu, bất kỳ binh khí nào cũng có thể hạ bút thành văn, bất kỳ võ công nào cũng học nhanh hơn người khác gấp trăm lần, hắn ở bên Tô cung chủ từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, là cánh tay là tâm phúc Tô cung chủ tín nhiệm nhất thân cận nhất, hơn nữa mạo như lê hoa, trời sinh nội mị…”

Thác Đao nhẹ nhàng vuốt má A Tây, phát hiện mình thật sự mê mẩn hương khí thanh tao điềm đạm tỏa ra từ mái tóc lẫn da thịt hắn: “Nhân vật như vậy… làm tình nhân hay nam sủng của hắn, có gì phải hổ thẹn?”

A Tây vài lần muốn thoát khỏi ngón tay hắn, thế nhưng võ công Thác Đao huyền quỷ khôn lường, cho dù toàn lực ứng phó, cũng không qua được mấy chiêu dưới tay hắn, nhất thời lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật lòng thích Diệp tổng quản, làm tình nhân của hắn, không bị hiếp đáp, cũng không bị cưỡng bức, tự nhiên chẳng có gì phải hổ thẹn.”

Một bên nói, khóe mắt vì tức giận mà đỏ hoe, Thác Đao hứng trí dạt dào quan sát hắn, thong thả nói: “Ta hiểu rồi… Nếu ta bị ép buộc làm nam sủng của hắn, ngươi sẽ coi thường ta?”

A Tây không chút nghĩ ngợi, quả quyết nói: “Không!”

Thác Đao thu hồi ngón tay, mỉm cười lười biếng, nhưng mâu quang sắc bén như có thể xuyên thấu tất cả: “Hổ thẹn thay ta, lại không khinh thường ta… A Tây, ngươi là gì của ta? Ngươi quen biết ta được bao lâu? Ngươi có phải hơi quá quan tâm ta rồi chăng?”

A Tây thần sắc mờ mịt mà hoảng loạn, môi mấp máy đang định mở miệng, chợt nghe có tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn, chính là Sở Lục Yêu trở về, trong tay cầm một lọ dược bằng mặc ngọc.

Thác Đao dựng ngón trỏ áp lên môi, suỵt một tiếng, khẽ cười nói: “Ta sẽ lại tới tìm ngươi.”

Sau đó phi thân lui ra, lướt ngang qua Sở Lục Yêu, một tay lấy lọ dược, tay áo phất phơ như cánh bướm, tựa hồ đang trượt trên mặt nước, tiếng cười chưa tắt, người đã đi xa.

Sở Lục Yêu mỉm cười lắc đầu, có chút sủng nịch oán giận nói: “Không thể bước đi đàng hoàng sao…”

Cúi đầu nhìn, cả kinh nói: “A Tây, ngươi sao vậy? Sắc mặt ngươi không tốt lắm.”

A Tây nghe như không nghe, trên trán toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như hài tử sợ sấm, môi dưới bị cắn chặt đã rỉ ra một tơ máu tươi.

Lúc Thác Đao giơ ngón tay điểm bên môi, A Tây rõ ràng nhìn thấy mặt trong ngón trỏ của hắn, xăm một nhánh hoa sơn trà màu bạc bị bẻ gẫy, một con rắn bạc mảnh mai xinh đẹp từ cuống hoa quấn đến đài hoa, đầu ngẩng cao, áp lên cánh hoa, lưỡi rắn phun ra một đốm hồng diễm lệ.

Hình xăm uyển chuyển tinh xảo từ đầu đến cuối, sống động như thực nhập cảnh, sơn trà cùng ngân xà khảm trên làn da thuần tịnh trong suốt của hắn, như ngân quang của ánh trăng rọi lên dương chi mỹ ngọc, đẹp đến hoa mắt mà quỷ dị.

Hình xăm này vị trí rất kín đáo, nhưng đã khắc vào nơi sâu nhất trong ký ức A Tây, là vầng hào quang cứu rỗi lấp lánh thần bí, là điểm sáng duy nhất giữa một mảnh đổ nát hoang tàn đượm mùi máu tanh.

Mười năm trước, chi nha một tiếng, trong tủ y phục tối đen lọt một tia ánh trăng như tuyết, một khuôn mặt hài tử chưa hiện hoa mỹ đã thấy tuyệt diễm, chợt lộ ra giữa ánh trăng thanh lãnh băng hàn, chăm chú nhìn mình đang kinh hoàng sắp chết, khẽ mỉm cười, ngón tay đặt bên môi, nhẹ nhàng suỵt một tiếng.

Một con rắn nhỏ quấn trên nhánh sơn trà, chiếc lưỡi vươn ra như thể đang lưu động, rõ ràng tà ác nguy hiểm cực độ, nhưng lại toát lên một cỗ sinh động cùng dụ hoặc vượt qua hết thảy.

Thảo nào giống như từng quen biết, thì ra trong vô thức đã sớm có ràng buộc.

A Tây không biết có phải mình đang nằm mộng hay không, lảo đảo đứng dậy, hàm hồ nói: “Cô cô… Ta nhận ra hắn, ta phải đi tìm hắn!”

Dứt lời liền muốn vùng chạy ra bên ngoài, Sở Lục Yêu đôi mày thanh tú nhíu chặt, lách người ngăn cản, ngón tay duỗi ra một phát chế trụ uyển mạch hắn: “Ngươi đi tìm ai?”

A Tây giãy dụa không theo quy luật, cư nhiên quên mất mình cũng biết võ công, chỉ nỉ non nói: “Thác Đao! Ta muốn tìm Thác Đao…”

Sở Lục Yêu sắc mặt lạnh như sương, kẽ tay ló ra vài mũi châm, cổ tay thoắt động, mấy thanh ngân châm liền nhanh nhẹn tuyệt luân đâm vào đại huyệt Yêu Phúc của A Tây: “Ta thấy ngươi là muốn tìm chỗ chết… Bất quá nếu ngươi thực sự muốn chết, ta cũng tuyệt không ngăn, nhưng tốt xấu gì cũng phải giúp ta giã nhuyễn đống cốt châu này trước đã!”

A Tây nhất thời bất cẩn, bị ngân châm chế trụ không thể nhúc nhích, hồi lâu, mới ngơ ngác hỏi: “Cô cô, Thác Đao… hắn rốt cuộc là ai?”

“Chuyện của hắn, ngươi biết càng ít càng tốt, ngươi không gặp hắn nữa là hay nhất…” Sở Lục Yêu cúi đầu chọn dược liệu, ảm đạm thở dài: “Cũng là một hài tử khổ mệnh.”

“Mắt cá chân và sau đầu gối hắn, đều có một vết thương, ngươi nhìn thấy không?”

A Tây ngẩn ra: “Không có, bất quá hắn từng nói, chân hắn có tật bệnh.”

Sở Lục Yêu nói: “Mười năm trước, hắn làm sai một chuyện, Trang cung chủ lệnh ta rút sống gân mạch ở chân hắn.”

Nghe phải thảm kịch như vậy, A Tây không khỏi rùng mình, liều mạng lắc đầu: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể… Hắn hành động như thường, khinh công còn là nháy mắt mấy dặm, sao có thể gân mạch hai chân bị rút?”

Sở Lục Yêu đạm đạm thuật lại: “Là chính tay ta dùng dao rạch da hắn, rồi dùng ngân câu ngân châm, bóc ra gân mô, từng chút từng chút một rút sợi gân kia, gân mạch trong chân hắn hiện tại, là gân chân của Vô dực phi báo… Bởi vì Trang cung chủ cảm thấy loài phi báo trong rừng Nam Cương này giỏi nhất là chạy tuyệt tích nhanh như chớp, thay bằng gân của nó, khinh công sẽ đột phá cực hạn. Lấy ý tưởng kỳ quặc này, phân phó ta thi thuật trên người Thác Đao, nhưng hại Thác Đao gần như vong mạng, suốt hai năm không thể đi đứng, suýt nữa thành tàn phế.”

A Tây như nuốt phải một quả đào dại chưa chín vào bụng, chua xót không nói nên lời, hồi lâu mới lên tiếng: “Cô cô, không phải ta không tin người… Chỉ là ta cũng hiểu chút y thuật, huyết mạch kinh lạc rắc rối phức tạp đến mức nào? Gân đứt rồi nối lại đã là thuật thần thông, huống hồ còn… còn cấy gân thú?”

Sở Lục Yêu trong mắt lóe lên một tia kiêu ngạo, nói: “Y thuật của Tô cung chủ năm xưa, có thể đoạt tạo hóa nghịch sinh tử, thay gân đổi mạch chẳng qua chỉ là búng tay phủi bụi, lúc đó ta vẫn chưa nghiên tập thấu đáo Thanh nang dược thư, nên mới hại Thác Đao chịu khổ không ít.”

A Tây mím môi, vành mắt đã đỏ lên vì phẫn nộ: “Thác Đao là người sống rõ ràng! Rút gân lấy mạch, loại chuyện tàn nhẫn vô nhân tính như vậy… Trang Sùng Quang rốt cuộc là người hay súc sinh!”

Sở Lục Yêu nhìn thẳng hắn, thần sắc có chút kinh ngạc, càng có chút thương tiếc, nhưng ôn nhu nói: “A Tây, ngươi tội gì phải đến Thất Tinh Hồ?”

Câu này cực ẩn thâm ý, A Tây trong lòng chấn động, biết mình hôm nay mất hết thường thái, đã sơ hở chất chồng, trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn nhịn không được, hỏi: “Cô cô, Thác Đao mười năm trước, đã làm sai chuyện gì mà chuốc phải tra tấn từ Trang cung chủ?”

Sở Lục Yêu rắc bột phấn cốt châu vào trong bình, thuận miệng nói: “Ta không biết, đây cũng không phải chuyện y xá chúng ta nên hỏi… Nhưng có hai người, nhất định nắm rõ.”

A Tây vội hỏi: “Hai người nào?”

“Một là bản thân Thác Đao, còn lại là Diệp tổng quản… Ngươi dám đi hỏi không?” Sở Lục Yêu cười khẽ, rút ngân châm khỏi Yêu Phúc của hắn: “Được rồi, chỉ cần ngươi không gây thị phi, cô cô cũng sẽ không hỏi thêm ngươi bất luận chuyện gì, yên tâm ở y xá đi.”

Mưa đêm rì rào như tằm ăn lá dâu, trong ngọa thất của Tô Thác Đao, mơ hồ truyền ra tiếng rên trầm thấp.

Diệp Chậm Ly vừa cuống vừa xót: “Lão nương bì Sở Lục Yêu đáng chết, hạt Địa Dũng Kim Liên chẳng lẽ còn chưa luyện chế thỏa đáng? Rồi sẽ có một ngày ta lột sống da của bà ta, xem bà ta còn kiêu ngạo được nữa không… Năm đó cũng là bà ta rạch chân ngươi!”

Tô Thác Đao đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng nói: “Không thể trách cô cô, là Sùng Quang ép buộc, hơn nữa nếu không thay gân phi báo, ta làm sao có được khinh công còn hơn cả Hồ Tung Bộ như hôm nay?”

Diệp Chậm Ly nhẹ nhàng xoa bóp chân hắn, lòng bàn tay vừa tiếp xúc da thịt hắn, chỉ cảm thấy nóng bỏng khó nhịn như vuốt một khối than đang cháy, không nghĩ cũng biết gân cốt bên trong đau đớn cỡ nào, chỉ hận không thể lấy thân mình chịu thay, không khỏi căm giận nói: “Ngươi cư nhiên vẫn thích tên hỗn đản Sùng Quang đó, còn cho hắn toàn thây!”

Tô Thác Đao nói: “A Ly, không nên quá phận.”

Diệp Chậm Ly khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân hắn: “Ta tốt hơn Sùng Quang gấp trăm lần…”

Tô Thác Đao mỉm cười, đưa tay kéo cằm hắn qua, thấp giọng nói: “Mấy ngày này… ngươi cứ thử Việt Tê Kiến xem sao.”

Diệp Chậm Ly mâu quang chớp động, hứng trí bừng bừng: “Thử võ công hắn? Hay là thử toàn thân hắn?”

Tô Thác Đao như có chút suy tư: “Hôm nay ta đã dùng Diệu Âm Sát với hắn.”

Diệp Chậm Ly vội hỏi: “Hắn thế nào?”

“Ban đầu tựa hồ có vẻ khó chịu, sau đó hoàn toàn không cảm ứng.”

Diệp Chậm Ly đôi mắt thu thủy đột nhiên sáng lên: “Ta hiểu rồi!”

Diệu Âm Sát một khi xuất thủ, kẻ hoàn toàn không cảm ứng, chỉ có thể có hai khả năng.

Một là không có nửa điểm võ công, hai là nội lực cực kỳ thuần tịnh bình hòa.

Loại thuần tịnh bình hòa này, tuyệt không phải thâm hậu hùng hồn, tỷ như nội lực của Ngũ hổ đoạn môn đao gia, cho dù luyện đến cảnh giới sâu nhất, cũng phải gồng lên một thân cơ thịt như hạch đào gầm rống để kháng cự, trạng thái điên cuồng nộ phát xung quan ngửa đầu cười dài.

Loại thuần tịnh bình hòa này, là chân chính tinh thuần mà có thể hồn nhiên thiên thành, chính là tâm pháp tối cao trong võ học khả ngộ bất khả cầu. (gặp được nhưng không cầu được)

Diệp Chậm Ly vừa nghe liền hiểu, càng nghĩ càng mừng, ghé bên tai Tô Thác Đao, nói: “Việt Tê Kiến tự nhiên không có khả năng không biết võ công, Tô Tiểu Khuyết trước khi mất tích lại cố ý đi qua Việt gia… Phải chăng đã sớm cảm thấy Sùng Quang chỉ là bức tường rỗng không đáng tin cậy, cho nên truyền Già La chân khí cho Việt Tê Kiến?”

Tô Thác Đao nói: “Không phải.”

“Tại sao?”

“Thanh nang dược thư Tô cung chủ truyền cho hắn bất quá cũng chỉ hai thiên Nội chiêu đồ và Thiên kim phương, huống chi Già La chân khí? Hơn nữa Già La chân khí xuất từ phật môn, chú trọng nhất là tiến theo tuần tự, căn cơ vững chãi, Tô cung chủ chỉ ở Việt gia ba ngày ngắn ngủi, đừng nói Việt Tê Kiến tư chất tầm thường, cho dù thông minh tuyệt đỉnh như ngươi, cũng không có thành quả.”

Diệp Chậm Ly được khen khéo, trong lòng vui sướng lâng lâng, đột nhiên kề sát hơn nữa, cười tinh quái: “Thủ đoạn của ta, cung chủ cũng biết rồi, để ta động thủ thử Việt Tê Kiến, ngươi đành lòng được sao? Hình như hắn cũng rất có ý với ngươi!”

Tô Thác Đao nhẹ giọng nói: “Ngươi có thủ đoạn, còn có chừng mực… A Ly, chúng ta cùng nhau trưởng thành, ngươi là người thân nhất của ta, sao ta lại không an tâm về ngươi?”

Bởi vì đau đớn, khuôn mặt hắn phủ một lớp mồ hôi mong manh, trông có chút thê lệ.

Diệp Chậm Ly chu môi, hôn lên cằm Tô Thác Đao, đầu lưỡi như con rắn nhỏ hư hư thực thực một đường liếm xuống, tại bờ ngực trần của hắn để lại một vệt nước ướt át, đến phần bụng săn chắc mà ưu mỹ chợt dừng lại, ngẩng đầu, cặp mắt thu thủy hơi xếch, rõ ràng vẻ ngoài cực thanh lãnh, nhưng mị ý vô hạn, đôi môi đỏ mọng hé mở như cánh hoa: “Thác Đao, để ta giúp ngươi… phân tâm một chút, chân sẽ bớt đau hơn.”

Nói xong đầu lưỡi ấm mềm vẽ mấy vòng tròn trên phần đỉnh, mới từng li từng li lướt qua phân thân đang dựng thẳng, sau đó há miệng ngậm lấy, thuần thục nhưng vẫn có chút cật lực nuốt vào sâu trong yết hầu.

Khoang miệng hoàn toàn bị trướng đầy, trơn mượt mịn màng, như một dải lụa thượng hạng dùng khí nóng ủ cho ấm sực, mềm mại mà chặt chẽ bao phủ mình, Tô Thác Đao đã hơi thở dốc, một tay vuốt ve tấm lưng trần thon thả của hắn, nhìn đường cong trên khuôn mặt tinh xảo của hắn bị vật thể cực đại trong miệng làm phồng lên, có chút biến hình, một sợi nước bọt trong suốt từ khóe miệng chảy xuống cần cổ như thiên nga, thập phần động nhân lại tình sắc, không khỏi nhẹ giọng nói: “Không cần quá khổ cực như vậy, dùng tay là được rồi, qua đây… để ta hôn ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.