Sát Tương Tư

Chương 34




“Việt công tử sau khi tặng thần dược, liền rời khỏi Hoài Long Sơn, tứ hải vân du hái thuốc cứu người… Cung chủ, hắn thân không nội lực, đã không thể coi là người giang hồ, có lẽ cũng không ai làm khó hắn.”

“Vậy sao?” Tô Thác Đao xuất thần một lát: “A Ly, ngươi hành sự… vô luận chuyện gì, cũng đừng giấu ta.”

—–

Ai ngờ Nhậm Tẫn Vọng một câu “Tỷ thí bắt đầu” còn chưa nói xong, chợt thấy một bóng đen lướt qua, Tô Thác Đao đã ngồi ngay ngắn trên viên đài: “Thất Tinh Hồ nguyện lĩnh nhất tịch.”

Hắn ngữ khí ung dung bất bách, thần thái vô hỉ vô ưu, càng vô mối ràng buộc.

Trơ mắt nhìn môn phái đầu tiên lên viên đài cư nhiên là Thất Tinh Hồ! Hàng ngàn người nhất thời yên tĩnh, ngay sau đó lại ồn ào huyên náo như thủy triều dâng cao: “Ta khinh! Chuyện chính đạo bọn ta, từ lúc nào đến phiên tà giáo các ngươi diễu võ dương oai?”

“Ma đầu này cũng đủ kiêu ngạo! Ở Hoài Long Sơn mọi người đều quang minh chính đại tỷ thí, kỹ xảo đê tiện của các ngươi không có đất dùng đâu!”

“Bộ dạng cứ như yêu tinh, mau xuống núi làm nam kỹ đi! Đại gia sẽ tới ủng hộ… Không xứng vung đao múa kiếm!”

Những lời dơ bẩn bậc này, quan chúng dưới cơn kích động phun ra, không thiếu kẻ cười dâm phụ họa, dù sao cũng lẩn trong đám đông, thiết nghĩ ma đầu này sẽ không dám trước mặt chư phái chính đạo giết người diệt khẩu.

Tô Thác Đao quả nhiên bất động thanh sắc, một tay ẩn trong tay áo khẽ nắm chuôi đao, nội tức như nước, chậm rãi mà huyền diệu chảy khắp người, từng chút một, đều thấu triệt trong sáng bình tĩnh uyên thâm.

Đại hội Hoài Long Sơn, tự nhiên là canh bạc liên quan đến thịnh suy tồn vong của Thất Tinh Hồ, còn là thời cơ hiếm có để hắn mài luyện võ học.

Chút ngôn ngữ vũ nhục, chẳng qua như nước đổ lá môn mà thôi, ngay cả Diệp Chậm Ly đứng bên cạnh, lúc này cũng mắt điếc tai ngơ, bao nhiêu gai nhọn đều thu liễm, chỉ đợi thời khắc bùng nổ.

Tô Thác Đao nhẹ giọng gọi: “A Ly.”

Diệp Chậm Ly cúi người, thấp giọng nói: “Cung chủ yên tâm, hai đường thuỷ bộ ta đều có an bài, Âm đường chủ đích thân thủ lại đường ngầm dưới chân núi, vạn nhất bọn chúng liên hợp tấn công, chúng ta cũng có thể toàn thân trở ra.”

Tô Thác Đao cười nói: “Mọi chuyện ở Xuân Sắc ổ hôm nay, toàn bộ giao phó Diệp tổng quản, ta trăm sự không màng, chỉ lo động đao.”

Diệp Chậm Ly trong lòng vui vẻ, nói: “Chủ ý của thuộc hạ là bắt một lượt hai con thỏ chi bằng tập trung nhắm trúng một con, chúng ta lần này cứ giành một ghế trước, tạm thời mặc kệ Bắc Đẩu Minh, nếu bọn chúng vẫn không biết xấu hổ xông lên khiêu chiến, vậy cứ nướng cả hai con thỏ, đạp cho chúng dúi cả mặt vào nội khố.”

Suy nghĩ một chút, lại cười nói: “Về phần những môn phái khác… Thuộc hạ cũng biết đạo lý không động chạm nhiều người, ra tay có chừng mực, tự nhiên sẽ giữ lại ba phần dư lực.”

“Dư lực?” Tô Thác Đao vẻ tức giận không chút che giấu liếc hắn, nói: “A Ly, ngươi lấy đâu ra dư lực mà giữ? Ngươi Nhập Bát Tinh Kinh tiến cảnh chậm chạp, căn cơ vẫn còn bất ổn, tỷ thí lại không được dùng ám khí cổ huyễn thuật… Nơi này cao thủ như mây, cho dù là Hoa Khước Tà, chỉ luận kiếm thuật, chẳng lẽ ngươi sánh bằng hắn?”

Thương Hoành Địch nhịn không được cười trộm, đánh bạo nói đỡ cho công tử: “Cung chủ, gặp phải người khác thuộc hạ không dám nói, nhưng nếu gặp vị Hoa thiếu hiệp kia, công tử chắc thắng không thua.”

Tô Thác Đao thản nhiên nói: “Đừng coi thường Hoa Khước Tà, trong đồng lứa bạch đạo, người chân chính có thể bước vào cảnh giới tôn sư tương lai, có lẽ chỉ có mình hắn.”

Diệp Chậm Ly rất chi hiếu kỳ, hỏi: “Tà huynh ngốc nghếch đó, còn có tài cán này sao? Vậy Tống Vô Bạn thế nào?”

“Tống Vô Bạn tâm tà bất chính cũng chỉ có vậy, với võ học tuyệt không một lòng thuần túy chí thành, hắn tất nhiên không thể.”

Diệp Chậm Ly cười tủm tỉm chỉ chỉ bên cạnh: “Còn Hoành Địch?”

Tô Thác Đao đáp đến ngắn gọn: “Không thể.”

“Vậy còn ta?”

Tô Thác Đao trầm mặc nửa ngày, thở dài: “Ta hy vọng ngươi có thể.”

Lập tức nghiêm túc nói: “Nếu gặp phải đối thủ khó nhằn, chỉ được bại lui, không được thọ thương… Phải nghe lệnh ta, không được tự ý làm chủ.”

Diệp Chậm Ly ân một tiếng, mâu quang lưu chuyển như say, cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy vành mắt cay xè, trái tim càng như xuân thủy từ từ tràn dâng, lượn lờ bốc hơi phiêu bồng, nháy mắt gió xuân ôn hòa, thanh thuần như rượu ngon, sơn cảnh cuối xuân càng tráng lệ như mây chiều, còn quần hùng chính đạo tuy tập trung trước mắt, cũng chỉ là cả ngàn con gà con chó ngồi xếp xó mà thôi.

Thất Tinh Hồ đã chiếm trước một chỗ, chư phái bạch đạo nếu còn do dự ngập ngừng, không khỏi mất vài phần mặt mũi, lập tức có chưởng môn phái Nga Mi Thần Thủy sư thái chậm rãi lên đài, thoáng chần chờ, ngồi cách một ghế với Tô Thác Đao.

Thần Thủy là một nữ quan thanh xuân chừng hai mươi bảy hai mươi tám, một thân đạo bào vàng cam gọn gàng mà hiên ngang, hài xanh tất trắng không nhiễm một hạt bụi, dung mạo thanh lệ linh tú, nhưng khí độ đoan trang, đôi mắt sáng càng toát ra vẻ lẫm liệt nghiêm cẩn.

Đệ tử Nga Mi phần đông là nữ, nhưng huyết khí cương cường chẳng thua gì nam nhi.

Nếu không phải chuyện Ngọc Thành đạo cô bỏ trốn bị Thất Tinh Hồ nắm đuôi, e rằng Thần Thủy sư thái vừa lên viên đài, liền trực tiếp khiêu chiến Thất Tinh Hồ mưu đồ đổi ghế.

Tô Thác Đao đứng dậy, ôm quyền thi lễ với Thần Thủy, Thần Thủy mày tú cau lại, lúc này mới miễn cưỡng chắp tay hoàn lễ, trong mắt rõ ràng lộ một tia chán ghét bất đắc dĩ.

Diệp Chậm Ly cười lạnh, Thần Thủy bày bộ mặt mẹ kế, cứ như có người muốn lột sạch nàng ra thao tới khô luôn không bằng, nàng ta nên phân cho rõ, Ngọc Thành đạo cô không phải bỏ trốn theo nam nhân Thất Tinh Hồ, muốn chém muốn giết đi mà tìm bọn hòa thượng, cảm tình tăng đạo một nhà nên không nỡ gõ đầu lão trọc Không Chứng kia, trái lại bắt Thất Tinh Hồ liên lụy chịu điều tiếng xấu thay cho người khác?

Thất Tinh Hồ thanh thế bức người, phái Nga Mi nữ nhiều hơn nam, các phái chính đạo trong lòng đâm hoảng, mà hễ hoảng tất nhiên vỡ đê, lập tức ghế duy nhất còn lại ào ạt nhảy lên ba môn phái, mắt to trừng mắt nhỏ, có vài phần xấu hổ ôm quyền nhìn nhau, cũng chỉ đành động thủ tranh đoạt.

Hai canh giờ sau, Diệp Chậm Ly ngáp dài một cái, tự tiếu phi tiếu: “Cứ thế này… Không mang theo đồ chơi của chúng ta sao?”

Thương Hoành Địch gật đầu phụ họa: “Công tử cao kiến.”

Diệp Chậm Ly mất kiên nhẫn nói: “Kiến gì mà kiến? Ngươi cao kiến một cái cho bổn tọa nghe xem?”

Kể cũng lạ, hai ghế kia náo nhiệt như trẩy hội chùa, quần hào luận bàn vào vào ra ra, liên tục đổi người ngồi, còn không ngại vác trên lưng thanh danh vi diệu hiếp đáp nữ nhi, nam nữ gì cũng phối hợp nhau làm việc quần quật một mực liều mạng nhắm vào phái Nga Mi, tuy rằng bại trận không khỏi đỏ mặt tía tai thậm chí trong lòng cuồng thao nãi nãi ngươi, nhưng hết lớp này đến lớp khác, quyết không buông tha hay bỏ cuộc.

Thất Tinh Hồ bên này thủy chung không ai khiêu chiến, mọi người đều một lòng xem bọn họ là không khí.

Thương Hoành Địch thấp giọng nói: “Công tử, chuyện này… theo ngu ý của thuộc hạ, đại khái người đời chỉ sợ kim cương mở mắt, không sợ phật nhắm mắt.”

Diệp Chậm Ly cực kỳ khoái chí: “Như vậy chúng ta còn không phải không đánh mà thắng sao?”

Hắn trời sinh tính tình lười biếng tùy tiện, lại đứng quá lâu, bèn dứt khoát dựa vào người Thương Hoành Địch dưỡng thần, thấy Bắc Đẩu Minh dưới đài vẫn không có động tĩnh, liền chớp chớp mắt với Hoa Khước Tà.

Hoa Khước Tà căn bản không thấy hắn, chỉ lo dán mắt nhìn Thần Thủy, Thần Thủy hiện đấu với Tung Sơn kiếm phái, đang xuất một chiêu Song Phi Lưỡng Hồng Ảnh, một chiêu hai thức, xoát xoát ngang trời mà chém, lại chắp tay trước ngực, một kích sấm sét.

Nga Mi kiếm tinh mà kỳ, có cảm giác buộc gân khóa cốt, tuyệt không phải thủ pháp nữ tử uyển chuyển thanh thoát một cách mù quáng, Thần Thủy lại là nhân vật số một phái Nga Mi, xuất chiêu càng có một phen ý thái bác đại ngưng trọng, mà vị sư thúc phái Tung Sơn kia cũng không tầm thường, một tay Đại Tung Dương kiếm hùng vĩ mà giản dị, lấy sức phục thời lấy vụng thắng khéo, hai người trong lúc so chiêu, nhịp nhàng ăn khớp điểm diệu hoành sinh, Hoa Khước Tà chỉ nhìn đến ngây dại thần si tâm khoáng.

Diệp Chậm Ly xuy một tiếng cười nhạt: “Tên ngốc này, muốn xem kiếm pháp… Có kiếm pháp nào bổn tọa không biết? Có mắt mà không thấy thái sơn, đi xem đống phế liệu này.”

Tô Thác Đao nói: “Người thông minh chân chính, luôn có vài phần ngốc nghếch.”

Tống Vô Bạn chắp tay sau lưng đứng yên, mục quang thâm trầm, gắt gao trói buộc Tô Thác Đao, khóe miệng một tia tiếu ý cực vi diệu, nắm chắc tự tin, vừa có đùa cợt, vừa có khoái trá.

Tô Thác Đao tâm tĩnh như gương đột ngột nứt ra một vết rạn, phóng mắt nhìn xa, quả nhiên trong phái Tuyết Cốc đã không còn thấy bóng dáng Việt Tê Kiến, buột miệng hỏi: “A Ly, Việt Tê Kiến đâu?”

Diệp Chậm Ly lòng trầm xuống, thấp giọng nói: “Việt công tử sau khi tặng thần dược, liền rời khỏi Hoài Long Sơn, tứ hải vân du hái thuốc cứu người… Cung chủ, hắn thân không nội lực, đã không thể coi là người giang hồ, có lẽ cũng không ai làm khó hắn.”

“Vậy sao?” Tô Thác Đao xuất thần một lát: “A Ly, ngươi hành sự… vô luận chuyện gì, cũng đừng giấu ta.”

Diệp Chậm Ly lưỡi phát buốt, chỉ đáp: “Vâng.”

Trong lòng cảm thấy ủy khuất, còn có vài phần ngoan độc, âm thầm châm chước nói: Khổng Tước suất lĩnh ba người ở Trảm Kinh Sở, truy sát một mình Việt Tê Kiến, e rằng ngay cả một khối thịt nguyên vẹn cũng không chừa, lẽ nào Thác Đao còn cố ý đi tìm thịt bằm đem về xào tiêu xanh? Huống chi Việt Tê Kiến có tướng đoản mệnh, chết rồi cũng không bò được lên đầu mình, chỉ cần người này vừa chết, mình nhất định sẽ khai thật với Thác Đao, đây cũng không thể gọi là giấu hắn, dù sao hắn cũng nhất định không đành lòng trách mình.

Sủng quá sinh kiêu, nghĩ thông đạo lý này, Diệp Chậm Ly nhịn không được rũ my cười khẩy, lông my run run, rất giống hai cánh bướm đen không an phận.

Thương Hoành Địch ở một bên nhìn thấy rõ ràng, không khỏi cật lực thở dài, dài đến ruột cũng sắp đứt.

Cũng may lúc này có một người trẻ tuổi phi thân đến gần, bằng không Thương Hoành Địch sẽ sầu đến tráng niên tảo thệ (chết sớm ^^) tại chỗ.

Người trẻ tuổi kia trán quấn một vòng vải trắng, thân hình cao lớn, nhưng diện mạo ngây ngô, như một gốc cây non vừa trưởng thành, nói: “Đệ tử phái Không Động Lâm Thế Bình, cầu chiến Thất Tinh Hồ.”

Thanh âm hắn rất lớn, xen lẫn một tia run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì bi phẫn dồn nén đã lâu.

Diệp Chậm Ly tinh thần phấn chấn, tiến lên cười nói: “Thì ra trong chính đạo, cũng có anh hùng niên thiếu dũng khí vạn phần.”

Lâm Thế Bình lạnh lùng nói: “Mười năm trước gia phụ chết dưới tay Trang Sùng Quang, ta chỉ muốn báo thù.”

Miệng lưỡi Diệp Chậm Ly, chỉ sợ người khác không nói lý với hắn, một khi động khẩu, thiên hạ có mười đấu, Diệp tổng quản độc chiếm tám đấu, miễn cưỡng phát một đấu cho Thương Hoành Địch dùng để vuốt mông ngựa, những người còn lại trong giang hồ chia nhau một đấu, lập tức nghiêm mặt nói: “Vậy nghĩa là, kẻ thù của Lâm thiếu hiệp là yêu nhân ma đầu Trang Sùng Quang kia, có đúng không?”

Hắn trái một ma đầu phải một yêu nhân, lại nói đến thuận miệng trôi chảy, Lâm Thế Bình sửng sốt, nửa ngày vẫn không đáp nên lời.

Diệp Chậm Ly rất cao hứng thay hắn cười nói: “Bổn tọa chúc mừng Lâm thiếu hiệp, đại thù của thiếu hiệp, cung chủ đã giúp ngươi báo rồi… cho nên quý phái với Thất Tinh Hồ, ân oán chấm dứt, có đúng không?”

Lâm Thế Bình hơi hoảng loạn: “Trang Sùng Quang chẳng lẽ không phải người của Thất Tinh Hồ?”

Diệp Chậm Ly dè dặt lắc đầu: “Thiếu hiệp lời này sai rồi!”

“Trang Sùng Quang chỉ là ma của Thất Tinh Hồ, Tô cung chủ mới là người của Thất Tinh Hồ, Lâm thiếu hiệp, người luyện võ chúng ta, quan trọng nhất là thị phi thanh biện ân oán phân minh… Bằng không một khi lầm đường lỡ bước, há chẳng phải thân bại danh liệt, thậm chí để môn phái hổ thẹn?”

Chưởng môn Không Động Phi Quân Tử nghe đến nộ hỏa công tâm, quát: “Thế Bình! Đừng nghe kẻ này yêu ngôn hoặc chúng!”

Lâm Thế Bình gật đầu thọ giáo, cũng thật sự không muốn nghe con yêu quái trước mắt lải nhải nữa, hắn vừa mở miệng mình liền nhức đầu, hơn phân nửa là dùng tà thuật gì đó, lập tức từ túi binh khí bên hông rút ra Phi Long song câu, bày một thức như sóng bập bềnh, rất có ý thư triển nhu hòa của võ công Không Động.

Diệp Chậm Ly tuy chưa tận hứng, nhưng thập phần tôn trọng ý nguyện của đối thủ, nói: “Nếu đã như thế… Bổn tọa đành lĩnh giáo cao chiêu của Lâm thiếu hiệp.”

Dứt lời lui về sau vài bước, xòe tay, Thương Hoành Địch dâng lên một thanh kiếm.

Diệp Chậm Ly binh khí quyền cước không gì không thông, chọn binh khí cũng rất có tâm tư huyền cơ, ngày đó phá sát trận Bắc Đẩu Minh, ngân thương dùng cho thực chiến lấy ít địch nhiều không gì thích hợp bằng, hôm nay tỷ thí ở đại hội Hoài Long Sơn, cố tình chọn kiếm, tất mang đại ý “bội chi thần thái, khí trung quân tử”.

So ra, Phi Long song câu của Không Động trái lại thiên về kỳ xảo tiểu nhân hơn.

—–

Tác giả phát biểu: Mấy chương này đất diễn của A Ly tương đối nhiều, các muội muội thích Tê Kiến chịu khó chờ một chút ~~~

Còn nữa, mấy chương này đều là luận võ, mọi người thích xem tình cảm đợi cách vài chương nữa rồi xem, cúc cung ôm đầu lăn đi ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.