Sát Tương Tư

Chương 33




Hà Trục Không chăm chú nhìn người đối diện, thở dài: “Tại sao muốn ta dùng tới thế lực Thiên Cơ Các, âm thầm giúp Thất Tinh Hồ?”

Người nọ mỉm cười nói: “Chẳng qua chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi… Trong tứ đại môn phái, Thiếu Lâm từ bi thích thành toàn cho người, huống chi còn có nhược điểm bị Tô Thác Đao nắm trong tay? Bạch Lộc Sơn vốn luôn qua lại với Thất Tinh Hồ, về phần Đường Môn, Tô Tiểu Khuyết còn là huyết mạch của Đường gia, sẽ không thật sự làm khó bọn họ. Chỉ có Võ Đang, Minh Đức đạo sĩ thối nổi tiếng cổ hủ, cực chú trọng phân chia môn phái, không phải một kẻ dễ thương lượng.”

Hà Trục Không thanh âm hơi thấp, nghe có vẻ nghiêm tuấn: “Nếu đã như vậy, để Võ Đang cản trở Thất Tinh Hồ có gì không tốt?”

“Huynh nghĩ Tô Thác Đao sẽ chịu bó tay trước Võ Đang sao? Lần này hắn đến Hoài Long Sơn, là đã nắm chắc phần thắng. Theo như ta đoán, để buộc Võ Đang gật đầu, đơn giản chỉ cần lấy lợi dụ dỗ, lấy thế bức bách, Thiên Cơ các cho hắn thêm một thỏa thuận ngầm, thành toàn Tô Thác Đao cũng tốt.”

Hà Trục Không trầm ngâm nửa ngày, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi bị vị Tô cung chủ kia mê hoặc đầu óc, quên luôn thệ ước từ nhỏ của chúng ta.”

“Tà phái yếu thế, không giúp Thất Tinh Hồ một phen, lẽ nào muốn chúng ta tự mình động thủ đi giải quyết chính đạo? Hay nói cách khác, Hà đại công tử có thể khiến Xích Tôn Phong ngóc đầu trở lại?”

Người nọ dung mạo tầm thường, thanh âm cũng không gì đặc sắc, nhưng khí chất du nhiên thanh nhã, tự có một phen toan tính kỹ càng: “Thả hết mấy con dế vào trong hủ, chúng mới đấu đá nhau càng lợi hại, không phải sao?”

Hà Trục Không quan sát người nọ, nhãn thần thường ngày ảm đạm vô quang bỗng bừng lên hỏa diễm, nồng nhiệt chói mắt mà ẩn ẩn điên cuồng, lời nói cũng theo đó sắc bén hẳn lên: “Có phải hay không, ngươi tự hỏi lòng mình sẽ biết… Ta chỉ mong ngươi nhớ lại năm xưa… Không ai đưa tay giúp cha mẹ ngươi dù chỉ một ngón! Mười năm thù hận, nếu chỉ để tặng Thất Tinh Hồ một dâm nô, vậy Hà Trục Không ta nhiều năm tâm huyết, mà ngươi, chủ nhân Cát Thiên Lâu, còn có cha mẹ ngươi dưới suối vàng, há chẳng phải đều thành trò cười kệch cỡm?”

Người nọ thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo gân guốc của Hà Trục Không, thanh âm nhu hòa nhưng có sức mạnh trấn an lòng người: “Huynh yên tâm, Trục Không đại ca, ta từ mười tuổi đã quen biết huynh, trên đời này, không còn ai thân cận chúng ta hơn giữa chúng ta với nhau.. Huynh không tin ta, còn có thể tin ai?”

“Ai cũng cho rằng ta chẳng biết gì cả, ai cũng cho rằng ta đã quên hết hoặc không để tâm…” Nụ cười bên khóe miệng hắn có chút ý vị bi thương, nhưng lời nói ra dần có khí tức thanh lãnh cương ngạnh như kim thiết: “Bọn họ đều sai lầm… Cả giang hồ này, đều sai lầm.”

Nghe được câu này, Hà Trục Không như đã trút sạch mọi tinh lực, bàn tay yếu ớt đặt lên bờ vai gầy của người nọ, thần sắc có chút tự do tụ tán hồng trần, hồi lâu mới nói: “Ta cùng lắm chỉ còn sống được năm năm, đừng để ta thất vọng, càng đừng cô phụ Cát Thiên Lâu của chúng ta.”

Người nọ nói: “Trong vòng năm năm, Trục Không đại ca, huynh sẽ thấy thủ đoạn của ta.”

Hà Trục Không mỉm cười, ôn nhu mà chua xót: “Nhưng ngươi đối với Tô Thác Đao, rốt cuộc là lộng giả thành chân thực sự động tình… đúng không?”

Người nọ im lặng một hồi, trong ngữ khí tư tình như trăng sáng giữa trời tuyết: “Ta đối với Thác Đao, trước giờ luôn là thật lòng.”

“Còn hắn đối với ngươi thế nào?”

“Hắn đối với ta? Ta không biết…”

Người nọ mâu quang ngời sáng, đôi môi không chút huyết sắc cũng đột nhiên phiếm hồng mong manh: “Cho dù hắn căn bản không yêu ta, ta cũng nhất định phải làm cho truyền thuyết giang hồ hậu thế, tên ta chặt chẽ tương liên với cái tên Tô Thác Đao này, không phải Diệp Chậm Ly, mà là ta!”

Lúc nói câu đó, người nọ đã giống hệt như khi mới gặp gỡ, ấu trĩ biết mấy, bướng bỉnh biết mấy.

Hà Trục Không lắc đầu, chuyển đề tài: “Chiếu theo thiên tư của Tô Thác Đao, nửa năm bế quan, e rằng Nhập Bát Tinh Kinh đã đại thành. Một chuyến đến Xuân Sắc ổ, nhất định có thể đạt được ý nguyện.”

Người nọ cười nói: “Vậy thì quá tốt.”

Suy nghĩ một chút, lại nói: “Khổng Tước hai tháng trước, từng phụng mệnh Diệp Chậm Ly, đến Cát Thiên Lâu cầu kiến ta.”

Hàng mày thưa dài của Hà Trục Không thoáng nhíu lại: “Diệp Chậm Ly con người này… bề ngoài nhìn như kiêu ngạo ương ngạnh, kỳ thực kín đáo giảo hoạt, chẳng lẽ hắn đã hoài nghi Cát Thiên Lâu?”

Người nọ dùng đốt tay gõ nhẹ tách trà, hắn mang một đôi bao tay bằng sa mỏng, nhưng ngón tay thon dài ưu mỹ, cách lớp sa cũng có thể nhìn thấy vài phần: “Không phải, hắn vung ngàn vàng để thăm dò tung tích Lý Thương Vũ, ngoài ra, đại khái còn muốn biết chủ nhân Cát Thiên Lâu rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Hà Trục Không nghiền ngẫm, không khỏi khen: “Tung tích của Lý Thương Vũ… Diệp tổng quản này quả là thông minh nhắm trúng ngay yếu hại.”

Người nọ thản nhiên nói: “Diệp Chậm Ly, ta phải giết.”

Hà Trục Không nhắc nhở: “Khổng Tước thân là một trong Thập Bát Thiên Sàm Quân, ắt có chỗ hơn người, ngươi đừng xem nhẹ ả… Không để lộ sơ hở gì chứ?”

Người nọ trong mắt ẩn tàng một loại kiêu ngạo tự tin cực độ: “Trục Không đại ca, thuật dịch dung của ta ắt không cần phải nói, kể từ ngày chúng ta quen biết, người trước người sau, ta có từng lộ ra nửa điểm sơ hở nào không?”

Xuân Sắc ổ đao kiếm chưa xuất, khách điếm Vân Lai đã gió táp mưa sa.

Ba ngày sau, đại hội võ lâm.

Trời trong nắng ấm, môn phái đông đảo, chính là lấy võ đài để lĩnh giáo luận bàn, còn là thời cơ cực tốt để hoàn thành nguyện vọng kết thêm thù mới.

Trên viên đài Xuân Sắc ổ, tôn chủ của tứ đại môn phái ngồi cao cao, đều đoan nghiêm sinh uy như nhau, nhưng khí sắc không giống.

Lao tâm nhất chính là người ngoài thế tục Không Chứng đại sư, chỉ hận không thể một tay Kim Cương Phục Ma một tay cắt thịt uy ưng, thờ ơ chính là Đường Nhất Tinh chưởng quản thế gia ám khí mấy chục năm trường thịnh không suy, chỉ còn thiếu mỗi đem theo một lọ tương.

Tân chưởng môn Bạch Lộc Sơn Nhậm Tẫn Vọng thanh bào đại tụ, nhìn từng hiệp thiếu hiệp lão như nhìn chó rượt đuổi nhau trong tiểu viện nhà mình, toát ra vẻ dung nhẫn tường hòa cực độ, còn Minh Đức đạo nhân lại như phát hiện sói hoang bò lên giường mình làm bậy một vũng, mặt đen như đáy nồi, thu hút người chú ý nhiều nhất.

Dưới viên đài các môn các phái các cứ một phương, thế lực lớn quyền cước cứng thì áp sát thạch đài, vài người thế yếu thịt mềm thì ở vòng ngoài cầu một chỗ đặt mông, giao hảo nhau thì tụ hội thành một nhóm đây đó thân cận, các phái ngồi xa cách nhau nhằm tránh một cái hắt xì dẫn tới lưỡng bang ẩu đả, nói chung trong loạn tự có trật tự, nháo mà không mất kiểm soát.

Duy chỉ Thất Tinh Hồ tuy cận kề thạch đài, nhưng xung quanh trong vòng ba thước, tuyệt đối là một mảnh mênh mông đồng trống chim bay, Diệp Chậm Ly cũng hoài nghi phải chăng Thương Hoành Địch đã âm thầm rắc một vòng độc trùng phấn, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, đảo mắt nhìn khắp nơi, chỗ nào mục quang quét tới, mọi người đều như tránh rắn rết, hoặc là trợn mắt trừng lại.

Diệp Chậm Ly mỉm cười với một nữ đệ tử phái Nga Mi, biểu tình tiểu cô nương kia giống như sắp ngất đi hoặc giả co chân bỏ chạy.

==================================================================

Đột nhiên hiện trường một trận huyên náo, mười mấy người vọt tới như xé gió rẽ sóng, nhắm thẳng đến địa bàn gần Thất Tinh Hồ, Diệp Chậm Ly đuôi mày nhướn lên, tiếu ý hòa ái: “Chư vị bằng hữu Bắc Đẩu Minh vừa nhìn liền biết là trụ cột chống trời của bạch đạo, xem khí thế này, kiếm chưa rời vỏ tà ma đã thoái lui.”

Thương Hoành Địch gật đầu nói: “Công tử cao kiến, Tống minh chủ càng là trụ trên trụ cột trên cột.”

Diệp Chậm Ly mở to hai mắt: “Cao thế sao? Vậy vị ngồi trên vai Tống minh chủ còn không ngã lộn cổ chết?”

Thương Hoành Địch chuyên tâm quan sát một phen, nói: “Hồi bẩm công tử, vị kia không có bóng, chỉ là một thây khô u hồn, thoạt nhìn có vẻ tương tự Tang Hồng Chính Tang đại hiệp… Bất quá công tử, thuộc hạ thật sự không hiểu, Tang Hồng Chính chết dưới thuật thái bổ, tại sao phải quấn lấy Tống minh chủ, bộ dáng rõ ràng là muốn câu hồn đoạt mạng?”

Diệp Chậm Ly ý vị thâm trường thở dài: “Bổn tọa tuy luôn cao kiến, nhưng không có cưỡng sát Tang lão hiệp thì làm sao biết… Chuyện âm hồn quấy nhiễu, Tống minh chủ thắp đèn trong bụng, tự hiểu là được rồi.”

Hai người họ thanh âm cũng không quá lớn, vừa đủ cho một vòng môn phái cách đó không xa cùng tứ đại chưởng môn trên viên đài nghe rõ mồn một, tuy dương quang chói lọi, nhưng người nghe chỉ toàn thân phát lãnh, Minh Đức đạo nhân vẫn còn bận rộn tức giận, Nhậm Tẫn Vọng Đường Nhất Tinh thì đưa mắt về phía Tống Vô Bạn, đã thêm vài phần châm chước bất định, ngay cả Không Chứng đại sư, cũng cúi đầu niệm một câu A di đà phật.

Yêu nhân ô ngôn uế ngữ trực chỉ minh chủ, đám người Bắc Đẩu Minh bộ mặt xoát một cái liền biến sắc, Phùng Hữu Chi tựa hồ đêm qua uống quá nhiều rượu, chóp mũi theo hai mắt cùng ứa ra tơ máu.

Tống Vô Bạn kính trang kết nút, nước da ngăm đen, như một thanh lợi kiếm rèn từ sắt, chỉ lạnh lùng đánh giá Tô Thác Đao: “Tô cung chủ, từ biệt ở Thần Châu, còn có thể cùng Tống mỗ đánh một trận nữa không?”

Tô Thác Đao kiệm lời như vàng: “Có thể.”

Hắn một thân ti bào đen huyền như mực, chân như sương tuyết, đi guốc gỗ xanh, khí định thần nhàn, mâu quang thăm thẳm như trời cao, cũng không nhìn bất cứ người nào, tự thành một cõi thiên địa.

Hoài Long Sơn phen này, những trận chiến giúp tân tú lộ diện chẳng qua chỉ là hạt dưa với nước trà không đáng kể, tranh bạch đạo tam tịch mới là món chính béo bở đại sát tứ phương, nếu Bắc Đẩu Minh cùng Thất Tinh Hồ đối trận, càng là lớp da bóng mỡ giòn xốp thơm phức ngon lành trên con vịt nướng, dù là ai cũng phải mở to mắt mà nhìn, dựng thẳng tai mà nghe, rướn dài cổ mà ngóng.

Khẩu khí của Tống minh chủ, tựa hồ đã từng giao thủ với Tô Thác Đao, hơn nữa còn chiếm thượng phong, nhất thời bạch đạo người người đều có chút phấn chấn kích động.

Diệp Chậm Ly trừng mắt nhìn, giống như nuốt phải một con chuột chết còn nguyên da lông, phiền não nghẹn khuất nói không nên lời, thừa biết lần đó Tô Thác Đao chẳng qua là gạt lấy Nhất Vĩ tâm pháp, nhưng vô luận thế nào, chung quy vẫn là vì Việt Tê Kiến mà bị thương dưới tay Tống Vô Bạn.

Muốn Tô Thác Đao vì mình bị thương một lần, trong lòng nói sao cũng không nỡ, kế sách duy nhất, chính là trước mặt quan chúng dằn mặt Tống Vô Bạn một trận, như vậy mới trút được mối hận này.

Về phần Việt Tê Kiến, đã định là một người chết trong vòng mấy ngày tới, qua lại với người chết Diệp tổng quản cũng coi như thành thạo, mọi chuyện cứ để trôi theo dĩ vãng.

Hắn ở đây tâm niệm biến chuyển, trên viên đài Nhậm Tẫn Vọng đã một màn chào hỏi bốn phương vừa quy củ vừa khiêm tốn, tường tận giảng giải quy tắc tỷ thí tranh tam tịch, lời nói rõ ràng trình tự phân minh, ngôn ngữ khôi hài mà không nông cạn, mọi người chỉ nghe đến liên tục gật đầu.

Quy tắc rất đơn giản, môn phái muốn tranh chủ tam tịch tự động tự giác ngồi trên viên đài, chờ môn phái không phục hoặc cũng muốn giành một ghế lên khiêu chiến, đại thể giống như phong lưu bước lên trường túc cầu, mặc cho môn phái khác tung chân tới đá, vô luận ngươi đảo quải kim câu hay đơn đao trực nhập, mọi người bát tiên quá hải bộc lộ kỳ năng, thắng thì qua biển lòng bàn chân cũng tỏa hào quang, thua thì vứt mặt xuống đáy biển cho rùa nhấm.

Hai phái đối trận giới hạn ba người, ba trận phải thắng hai, phái nào liên tiếp thắng mười phái, đứng vào hàng bạch đạo thất tịch, đương nhiên, nếu môn phái trên viên đài uy danh hiển hách dọa địch tránh mười dặm, không có phái nào dám khiêu chiến, ba ngày sau cũng tự động liệt vào hàng bạch đạo thất tịch.

Nói xong quy tắc, Nhậm Tẫn Vọng mục quang lướt qua quần hùng, hòa nhã thêm một câu dư thừa: “Có thể đến Hoài Long Sơn này, đều là anh hùng hảo hán quang minh lỗi lạc, lát nữa đao kiếm không có mắt, cho dù chịu chút tổn thương cũng không nên dễ dàng kết oán ôm thù.”

Không Chứng đại sư gật đầu hưởng ứng: “Lý nên như vậy, võ lâm thịnh hội Hoài Long Sơn vốn để luận bàn cùng tiến, các vị dừng tay kịp lúc là hay nhất.”

Diệp Chậm Ly hừ lạnh, thấp giọng nói: “Vậy thì không cần đánh nữa, mọi người cạo đầu làm hòa thượng thi tụng kinh cho xong… Uy, Hoành Địch, hòa thượng thi tụng kinh thế nào? Thi to thi rõ hay thi nhanh thi chậm?”

Thương Hoành Địch biết thì thưa thốt không biết thì dựa cột, trầm ngâm nói: “Công tử thứ tội, thuộc hạ không biết.”

Diệp Chậm Ly thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bảo ngươi đọc nhiều sách ngươi không nghe, xem đi, lộ dốt rồi. Quay về nhớ đọc thêm Huyền nữ kinh bí thuật khuê phòng gì đó, giờ thì… chịu khó một chút, đánh đi.”

Thương Hoành Địch kinh hoàng nói: “Thuộc hạ biết tội.”

Hai người nói chuyện không sạch sẽ, môn phái xung quanh đều trợn trắng mắt nhìn, Nhậm Tẫn Vọng cười tủm tỉm liếc tới, nói: “Các vị đều thân đầy tuyệt học, binh khí dùng có lẽ đều có huyền diệu, nhưng theo quy củ tỷ thí đao thương côn bổng đều được, chỉ có ám khí độc dược, cổ huyễn thuật mong tự cất kỹ, đừng hiển lộ trước người khác.”

Lời này nói đến uyển chuyển nhu hòa, Nhậm Tẫn Vọng làm người chu đáo, thỉnh thêm một pho tượng phật ra trấn áp, cười nói: “Nếu tự tin công phu ám khí có thể phóng khoáng chính khí như Mạn Thiên Hoa Vũ Phúc Ngã Hoa Thường của Đường gia, muốn thượng đài cho Đường chưởng môn thưởng mắt, cũng không có gì không tốt.”

Đường Nhất Tinh vẫn duy trì thần khí nhàm chán không vui, gật đầu nói: “Nhậm sơn chủ đề cao rồi… Nhưng đại hội nếu có người muốn, Đường gia cũng nghe theo.”

Nhậm Tẫn Vọng lại hỏi hai phái Thiếu Lâm Võ Đang có dị nghị hoặc đề điểm gì không, hắn tuy là chưởng môn Bạch Lộc Sơn, địa vị siêu quần, nhưng dù sao cũng là vãn bối tân nhiệm, thành thử chấp lễ vô cùng, nhất thời ngay cả Minh Đức đạo nhân cũng cười nói: “Nhậm sơn chủ tỉ mỉ cẩn thận, giống như Mạnh sơn chủ năm xưa… Có đệ tử giỏi như vậy, Mạnh sơn chủ tuy bệnh nặng hấp hối, có lẽ cũng không còn gì tiếc nuối.”

Lời này nói đến thập phần không lọt tai, Mạnh Tự Tại còn chưa chết, Minh Đức chân nhân đã lo thay người ta xuống cửu tuyền có nhắm mắt hay không, Nhậm Tẫn Vọng sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng thầm mong lão đạo sĩ thối này bị ai đó đánh cho miệng đầy máu hay tốt nhất là rớt cả răng.

Chúng đệ tử của Minh Đức chân nhân đứng một bên kiềm lòng không đặng cúi đầu hổ thẹn, chưởng môn nhà mình nhà mình biết, đầu rơm miệng quạ, rõ ràng là ý tốt, nhưng lời nói ra luôn chọc người sôi gan, cũng may kiếm thuật đăng phong tạo cực nhân phẩm cũng không tệ, bằng không phái Võ Đang e rằng ngay cả Ngọc Hư cung cũng bị người san thành bình địa.

Nhàn thoại vừa dứt, liền tới lúc động chân chương, trận chiến tranh thất tịch trọng đại cỡ nào, cho dù là các phái lớn như Nga Mi Cái Bang ít nhiều cũng dòm ngó, ai ngờ Nhậm Tẫn Vọng một câu “Tỷ thí bắt đầu” còn chưa nói xong, chợt thấy một bóng đen lướt qua, Tô Thác Đao đã ngồi ngay ngắn trên viên đài: “Thất Tinh Hồ nguyện lĩnh nhất tịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.