Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 40: Cái chết xã hội, hiện trường




Hành lang quá tối, Trần Lộ Chu sợ cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của mình, nên đưa tay muốn tìm điện thoại, lại chợt nhớ ra mình không mang điện thoại ra ngoài, đành lấy điện thoại di động trên tay Từ Chi, bật đèn pin lên, học theo cách của cô chiếu sáng khuôn mặt mình, nghiêng người tiến đến trước mặt cô, muốn để cô thấy rõ biểu cảm của cậu, “Người bạn này, ở đây không kiến nghị cậu chọn trường vì vấn đề vé xe đâu.”

Từ Chi mỉm cười, hướng đến sát mặt Trần Lộ Chu, cậu cũng không lùi lại. Ở hành lang tối đen mà lại sát gần như vậy, gương mặt được phóng đại lên rất nhiều, càng nhìn càng thấy đẹp, đường nét góc cạnh mịn màng, ánh sáng lọt vào trong ánh mắt cậu còn sáng hơn cả những vì sao, xinh đẹp tuyệt vời. Từ Chi nhìn cậu, vô cùng chân thành nói: “Lông mi của cậu dài ghê.”

Hai người họ, một người dựa vào vai vào tường, một người dựa vai vào ván cửa, cứ như vậy đối mặt nhìn nhau, cho dù cậu đã thu tay lại, khoanh tay trước ngực thì đèn pin của Từ Chi vẫn chiếu sáng bên sườn mặt cậu, cậu cũng thờ ơ để mặc cho cô chiếu, chỉ cúi đầu nhìn cô chằm chặp, “Cậu đến đây để nói chuyện lông mi với tôi?”

Từ Chi thở dài, “Cậu có thể hiểu nỗi lòng của người học dốt không?”

“Cậu học dốt?” Trần Lộ Chu nhướng mày, “Khiêm tốn quá mức là đạo đức giả đấy, bạn à.”

“Là hai ta gặp nhau quá muộn.” Từ Chi nói, “Không tin cậu đi hỏi Thái Oánh Oánh mà xem, hồi lớp 10 tôi xếp thứ hai mươi mấy trong lớp. Khi ấy đừng nói là Khánh đại, mục tiêu của tôi chính là giữ được vị trí thứ hai, lên được ví trí thứ nhất. 985 hay 211 [1] tôi chẳng dám nghĩ tới, bình thường có thể đứng nhất bố tôi cũng cảm thấy ông bà phù hộ tôi quá sức rồi. Cho nên lần này có điểm, đến bây giờ bố tôi vẫn chưa tin, ông ấy đi tìm chú Thái uống rượu, tôi mới nhân cơ hội chuồn đi tìm cậu được đấy.”

[1] Dự án 211 là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21. Dự án 985 là dự án của chính phủ và bộ giáo dục Trung Quốc xây dựng các trường đại học mang đẳng cấp thế giới.

Từ Quang Tễ còn hỏi liệu có phải là trùng tên trùng họ hay không, Từ Chi phải đưa số báo danh và số thẻ căn cước cho ông đối chiếu một lần nữa, ông mới hốt hoảng đi ra ngoài tìm Thái Tân Hồng.

Từ Chi nói tiếp, “Với cả tôi cũng tìm hiểu rồi, đại học A chắc không có vấn đề gì, nhưng ngành kiến trúc của đại học A thì sẽ có chút mạo hiểm, tôi không muốn tuân theo các điều chỉnh chuyên ngành đâu. Ban nãy có một đàn chị tư vấn cho tôi cách điền nguyện vọng, chị ấy nói, nếu như điểm xét tuyển cao nhất của đại học A là 720 điểm thì hồ sơ của tôi sẽ bị đại học A lấy đi. Nếu tiếp tục nộp hồ sơ vào chuyên ngành, giả sử điểm đầu vào của khoa kiến trúc là 740 điểm, mà không muốn tuân theo điều chỉnh chuyên ngành thì tôi sẽ bị trượt. Chị ấy nói mặc dù có năm nguyện vọng nhưng thi đại học phải tuân theo nguyên tắc nộp nguyện vọng một lần, nếu lần đầu không trúng tuyển thì chứng tỏ lần tuyển sinh theo nguyện vọng đợt 1 đã kết thúc, chỉ có thể chờ xét tuyển đợt 2 thôi. Nhưng chỉ sợ đến đợt 2 thì khoa kiến trúc của trường đại học T đã hết chỉ tiêu mất rồi. Nên chị ấy đề nghị tôi chọn trường đại học T, nhưng vẫn có thể hướng về đại học A nữa.”

Nói cũng như không.

Điểm số năm nay cũng hơi cao, tính đi tính lại, số điểm này của Từ Chi cũng nằm trong top 10 ở Tông Sơn. Cho nên khi ấy cậu chúc mừng xong rồi xem thứ hạng của tỉnh, trong lòng có chút bối rối, cố ý vào website của trường đại học A tìm hiểu giúp cô, cậu ngẫm nghĩ rồi nói, “Khoa kiến trúc và kiến trúc học có sự khác biệt rất lớn, như đại học A chẳng hạn, ở Học viện Kiến trúc, ngoài khoa kiến trúc ra còn có rất nhiều chuyên ngành kiến trúc học khác, tôi vừa kiểm tra giúp cậu, tất cả chuyên ngành kiến trúc của bọn họ mỗi năm chỉ tuyển sinh khoảng 30 người ở tỉnh chúng ta. Cậu nhất định phải học khoa kiến trúc sao? Hay là chuyên ngành gì đó liên quan đến kiến trúc?”

“Thật ra tôi muốn học…”

Còn chưa nói hết, trên lầu bỗng vang lên tiếng đóng cửa thật nhỏ. Theo đó là tiếng đi bộ không nhanh không chậm vang lên trên đầu bọn họ, xen lẫn tiếng nói chuyện, “Ngày mai tôi tới trường thằng bé xem thế nào, ông nói con bé kia tên là gì, Từ Chi đúng không? Tôi muốn đi hỏi giáo viên xem con bé đó thi được bao nhiêu điểm.”

Hai người dưới lầu đột nhiên nhìn nhau, Từ Chi có nghe thấy, chắc là bố mẹ của Đàm Tư.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng tim đập như trống dồn vang lên bên tai, tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ.

Bởi vì có người đi xuống, đèn kích hoạt bằng âm thanh ở lầu hai đã sáng lên, Từ Chi nhìn thấy bóng hai người trung niên chậm rãi bước xuống cầu thang, thấy bóng người càng lúc càng lớn, khi người sắp xuất hiện ở chỗ rẽ, tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên bị chặn lại.

Cánh tay Trần Lộ Chu chống lên bức tường phía sau cô, cúi thấp đầu, ôm chặt lấy cô. Từ Chi cảm thấy hơi thở quen thuộc lại xa lạ một lần nữa chui vào trong chóp mũi của mình, trong lòng có một cô bé đang rục rịch, nhảy chân sáo đá vào trái tim cô. Cô ngửa đầu nhìn đôi mắt của Trần Lộ Chu, đối diện với cậu. Chiếc đèn kích hoạt bằng âm thanh ở lầu hai không hiểu lý lẽ chiếu phía sau bọn họ, khiến tầm mắt người nhìn mơ hồ, hình dáng mơ hồ, nhưng hơi thở rất rõ ràng, có nhanh có chậm, và nóng.

Trần Lộ Chu rất có chừng mực, mặc dù cúi thấp đầu, mắt cũng đang nhìn cô nhưng khoảng cách không gần. Tuy nhiên nếu nhìn từ góc độ phía sau thì giống như một cặp đôi trẻ đang quấn quýt hôn môi.

Bố mẹ Đàm Tư vừa đi vừa khịt mũi coi thường nói: “Người ở tầng này toàn thứ gì vậy, Tư Tư toàn bị những người này dạy hư. Lúc trước tôi đã nói không nên chuyển trường rồi, bây giờ đám thanh niên đúng là không biết xấu hổ!”

“Lúc trước tôi cũng không đồng ý để Tư Tư tới đây, nhưng bà cứ nói là giáo dục bên này tốt….”

“Trách tôi đúng không! Tôi cực khổ nuôi con trai lớn như bây giờ dễ dàng sao…”

Tiếng nói dần nhỏ lại, tiếng bước chân cũng dần xa, đèn trên lầu hai cũng tắt, hàng lang lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng và đen tối, chỉ còn lại tiếng ve kêu ít ỏi.

“Nói cậu không biết xấu hổ kìa.” Từ Chi dựa vào tường nói.

Lòng tốt của Trần Lộ Chu bị coi như lòng lang dạ thú, hồn nhiên quên mất mình còn đang kabedon, cũng không tránh đi mà cúi đầu nhìn cô, mỉm cười cực kỳ cạn lời, “Tôi? Không biết xấu hổ? Hử? Là ai thiếu nợ phong lưu đây? Không biết xấu hổ mà nói tôi sao?”

“Đàm Tư á?” Vẻ mặt Từ Chi một lời khó nói hết, “Không biết nói như thế nào, dù sao cũng không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Tôi nghĩ như thế nào?” Ánh mắt cậu sâu xa.

“Lúc mới chuyển tới, tình trạng của cậu ấy rất tệ. Khi ấy bố tôi cũng mắc chứng lo âu nghiêm trọng, ngày nào tôi cũng lo lắng ông ấy tự sát vì lo lắng quá độ, thành tích vốn đứng hai mươi mấy trong lớp lập tức xuống còn bốn mươi. Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, hai chúng tôi nói chuyện cũng tương đối nhiều, sau đó có một hôm, tôi phát sầu nhìn bài thi, cậu ấy hỏi tôi có muốn thi đại học không, tôi nói là đương nhiên rồi, có đồ ngu mới không muốn, thế là cậu ấy nói sẽ giúp tôi. Sau đó thì lão Khúc, à, chính là chủ nhiệm lớp của tôi ấy, thấy thành tích của tôi có tiến bộ nên đã đề nghị cậu ấy thành lập một nhóm học tập nhỏ với tôi, về mặt tinh thần, cậu ấy đã từng là người cố vấn và là bạn của tôi, đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhưng sau khi phát hiện tôi thi tốt hơn cậu ấy, cậu ấy lại trở nên khác lạ.”

Ánh mắt Trần Lộ Chu thâm trầm nhìn cô, đang muốn hỏi khác như thế nào.

“Kẽo kẹt —” Cửa nhà mở ra, Chu Ngưỡng Khởi ló đầu ra ngoài, “** má nó, cậu đi lấy cơm hộp rồi bỏ chạy với cơm hộp rồi có đúng không….”

Cánh cửa vừa mở, ánh sáng lọt qua khe cửa, gương mặt của thiếu niên thiếu nữ lập tức hiện rõ trong bóng đêm.

Một tay Trần Lộ Chu còn đang chống trên tường, tay xách túi cơm hộp theo bản năng muốn giơ lên che mặt Từ Chi, đang định chửi thì Chu Ngưỡng Khởi đã nhìn thấy hình ảnh này, dùng vận tốc ánh sáng đóng cửa lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói xuyên qua khe cửa: “Xin lỗi, hai vị, quấy rầy rồi.”

Chu Ngưỡng Khởi đóng cửa lại, chưa hết hoảng sợ vỗ ngực, nhưng trong đầu vẫn nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

Nói sao đây, Trần Lộ Chu đúng là trâu bò, quá biết cách tạo dựng bầu không khí, Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy không khí vừa rồi rất là ngọt.

Trên hành lang, Từ Chi bật đèn pin di động, không khí đã lạnh hơn một chút, Trần Lộ Chu lại dựa vào cánh cửa, một tay lười nhác chống trên ván cửa như sợ lại có người lỗ mãng mở ra, một tay cầm túi cơm hộp. Cậu đang do dự xem có nên mời cô vào không, lại sợ Chu Ngưỡng Khởi sủa bậy, “Muốn vào chơi không?”

Từ Chi hỏi, “Có những ai?”

Trần Lộ Chu nghĩ, “Cậu đều biết đấy, Phùng Cận, Chu Ngưỡng Khởi, còn có một đôi yêu nhau nữa. Cậu cứ mặc kệ họ là được.”

Vậy không tốt lắm, Từ Chi nói: “Thôi, hay để tôi về vậy.”

Cậu cũng không cưỡng ép, mỉm cười, thái độ thản nhiên, “Tùy cậu thôi, vốn định vào dùng máy tính tra chuyên ngành giúp cậu.”

“Thôi, để tôi vào.”

Trần Lộ Chu đứng thẳng lưng, dùng vân tay mở cửa, lúc mở cửa chỉ chăm chú nhìn cô chứ không nhìn khóa vân tay, “Ngày đó ở thành phố Lâm, có phải cậu chờ tôi không?”

Từ Chi ngạc nhiên khi nghe thấy cậu hỏi, nhưng cũng không giấu diếm, trả lời thẳng thừng, “Ừ, cậu lừa tôi đi lạy Quán Thế Âm, tôi không thể tìm cậu tính sổ được sao?”

“Vậy sao không chờ tôi?”

“Quầy lễ tân nói cậu bị cảnh sát bắt đi rồi, tôi đi tới đồn cảnh sát tìm cậu, sau đó thấy cậu đứng bên cạnh một người đẹp mặc đồ cổ trang nào đó, tôi tưởng cậu còn bận chụp ảnh nữa nên đành đi trước.”

Một tiếng bíp vang lên, cửa mở ra. Trần Lộ Chu không nói tiếng nào lại đóng cửa lại, tay chống lên ván cửa, hít nhẹ một hơi, có lẽ là cảm thấy không biết nói gì, khẽ nhấp môi, liếc khẽ cô một lúc rồi phì cười, “Phục.”

Thôi quên đi.

Giây tiếp theo, lại tiếp tục mở cửa, giọng nói thay đổi, trở nên tức giận, lạnh lùng hất cằm vào bên trong, “Vào đi.”

Từ Chi đáp lại.

Khung cảnh bên trong rất náo nhiệt, bọn họ đang đánh bài. Trần Lộ Chu nói cặp tình nhân kia giống như bị dính vào nhau, trưởng thành trên người đối phương. Cô gái ngồi trên đùi chàng trai, hoặc là dựa vào vai chàng trai, một lát lại đút nho, đút chuối, còn thường xuyên hôn hít.

Khương Thành không phát hiện trong phòng có thêm một cô gái. Trần Lộ Chu bảo Từ Chi đi vào trong phòng ngủ đợi cậu, vừa hay giữa phòng khách và huyền quan có một vách ngăn, lúc Từ Chi đi qua không có ai phát hiện. Nhưng thật ra Chu Ngưỡng Khởi đã nhìn thấy, khi thấy Từ Chi, cậu ta cũng theo bản năng muốn giúp Trần Lộ Chu giấu người đẹp trong nhà, vì dù sao dạo gần đây Khương Thành cũng thân thiết với Đàm Tư hơn, Chu Ngưỡng Khởi có dự cảm, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Khương Thành cũng trở mặt, có khả năng Trần Lộ Chu còn cãi nhau với cậu ta.

“Dạo gần đây cậu với Đàm Tư thế nào rồi?” Chu Ngưỡng Khởi thử hỏi.

Khương Thành cực kỳ chú tâm tráo bài, “Đàm Tư á? Không biết. Dạo này bố mẹ cậu ta tới, rủ đi chơi bóng cậu ta cũng không đi.”

“Cậu đề phòng…” Chu Ngưỡng Khởi muốn nhắc nhở cậu ta, bỗng nhiên bị người ta ném cái nắp chai vào đầu, ngẩng lên thì thấy là Trần Lộ Chu đang đút hai tay vào túi, dựa vào mép bàn ăn đợi đun nước sôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, ý bảo cậu ta ngậm miệng lại. Nắp chai bị ném mạnh một cách chính xác, sau đó im hơi lặng tiếng rơi xuống ghế sô pha, biến mất dưới cái gối, không kinh động đến những người khác.

Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy cũng đúng, dạo này Đàm Tư không đụng tới bọn họ, liều lĩnh lên tiếng như vậy sẽ bị nghi ngờ là châm ngòi ly gián, Từ Chi sẽ bị mang danh là hồng nhan họa thủy, mang tiếng xấu. Cậu ta cảm thấy mình lại lo chuyện bao đồng rồi, thôi, mặc kệ vậy.

Khương Thành nghi ngờ nhìn Chu Ngưỡng Khởi, “Đề phòng gì thế?”

“Đề phòng Phùng Cận đi, trên tay cậu ta cầm bốn con hai.”

Phùng Cận tức giận kêu lên, “Chu Ngưỡng Khởi, tay nghề nhìn lén bài người khác của cậu lại giỏi hơn rồi.”

Chu Ngưỡng Khởi cười cực kỳ khinh bỉ: “Cần gì tôi phải nhìn lén cậu chớ, với cái trình độ xếp bài của cậu, chẳng khác nào bà nội của tôi cắm hoa, nhét đông một cái tây một cái, cậu nhìn đi, nhét bốn cái quân bài chỉnh tề như thế kia không phải tứ quý thì là gì.”

“……” Nhìn thấy rõ mọi việc, Phùng Cận tức giận đến mức tráo lại bài.

Chu Ngưỡng Khởi hiếm có lúc được oai phong một hồi, nhưng tất cả đều là do Trần Lộ Chu nói cho cậu ta biết. Cậu ta nào chú ý nhiều tới mức ấy, quen biết với Phùng Cận lâu như vậy cũng không biết Phùng Cận ăn cơm hay đánh bài đều dùng tay trái, Trần Lộ Chu đánh bài với cậu ta một lúc đã biết hướng đi của cậu ta rồi, còn nói cho Chu Ngưỡng Khởi biết là Phùng Cận thuận tay trái nữa.

Một người thông minh lại cẩn thận như vậy, ôi chao.

Trần Lộ Chu mang nước đi vào, Từ Chi liền hỏi cậu, “Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt hả?”

Cô đang nói tới Khương Thành, Trần Lộ Chu đưa nước cho cô, mở máy tính, suy nghĩ rồi đáp, “Khoảng một năm, chắc thế? Nghỉ nghe năm ngoái chơi bóng thấy cậu ta dẫn tới đây.”

“Vậy mà còn tình chàng ý thiếp như thế.”

Trần Lộ Chu kéo ghế qua, đặt bên cạnh, lườm cô một cái, “Có ý gì, một năm là đến lúc chia tay?”

“Không biết, tôi chưa từng yêu đương, nhưng dựa trên kinh nghiệm của một vài đàn chị xung quanh tôi thì nếu yêu đương từ một năm trở lên, sẽ khó có cảm giác rung động.”

“Thật sao?” Trần Lộ Chu không tin lắm.

Cô nói rất rõ ràng, “Ừ, người dứt khoát thì sẽ chia tay luôn, không dứt khoát thì nhì nhằng kéo dài, chờ đối phương đề nghị chia tay trước, như vậy cảm giác tội lỗi sẽ giảm đi, có thể yên tâm thoải mái tìm người tiếp theo.”

Trần Lộ Chu đáp lại một tiếng, cậu chưa từng yêu đương, không biết rõ mối quan hệ tình cảm có ngắn ngủi như vậy hay không nên không cho ý kiến, chỉ tiện tay cầm lấy con chuột, nhấn vào trang web, kết quả phát hiện trên khung tìm kiếm tự động nhảy ra các cụm từ lịch sử đã tìm kiếm.

Lần trước chơi bóng bị thương, “chào cờ” không cứng như trước nữa…

Từ Chi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu, gần như theo bản năng, cô nhìn xuống phía dưới của cậu.

Trần Lộ Chu kéo một tấm chăn từ trên giường tới, đắp lên người, dáng vẻ như không để cho cô chiếm chút tiện nghi nào, lạnh lùng đưa mắt nhìn cô, “Cậu nhìn đi đâu đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.