Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 8




Ban đêm trời hạ xuống một trận mưa, buổi sáng Kiều Lộc vén rèm cửa lên nhìn thấy bên ngoài đều ẩm ướt, thời tiết so với mấy hôm trước lạnh hơn.

Kiều Lộc luôn sợ lạnh, cô nhanh chóng từ tủ lấy ra một cái áo len, lại mặc thêm một áo khoác lúc này mới ra cửa.

Bên ngoài gió thổi có chút to, Kiều Lộc cúi đầu, bước nhanh tới trạm xe buýt.

Một lúc sau, phía sau truyền đến tiếng còi xe, cô quay đầu lại, thấy người ngồi trong xe là Thẩm Tùng Lam.

Thẩm Tùng Lam đem xe chạy đến bên cạnh cô, hạ cửa sổ xe nói: "Lên xe, tớ đưa cậu đi."

Kiều Lộc đang chuẩn bị từ chối, nhưng lời còn chưa nói, Thẩm Tùng Lam cười bổ sung một câu: "Nơi này không thể dừng xe quá lâu, cậu không nỡ để tớ bị dán hoá đơn phạt đi."

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Kiều Lộc quyết định lên xe.

Thẩm Tùng Lam nhìn cô thắt dây an toàn, lúc này mới khởi động xe chạy, "Cậu muốn đến bệnh viện đi, vừa lúc tớ tiện đường đưa cậu."

Trong xe rất ấm áp, nhưng cũng rất an tĩnh, ở cùng một không gian với Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc hết sức khẩn trương, toàn thân đều căng thẳng.

Thẩm Tùng Lam thấy Kiều Lộc sắc mặt có chút tái nhợt liền hỏi: "Cậu thấy lạnh không? Có muốn tớ đem điều hoà mở ra?"

Kiều Lộc vội vàng lắc đầu: "Không cần, tớ không lạnh." Cô khẩn trương liền sẽ như vậy, đó không phải vấn đề lớn.

Trong xe khôi phục an tĩnh, Thẩm Tùng Lam lại hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

"Không có, tớ thường đến căn tin của bệnh viện ăn."

Kiều Lộc trả lời xong, trong xe lại lần nữa an tĩnh.

***

Không khí thật sự quá mức yên lặng, lúc này Kiều Lộc rút điện thoại ra muốn lên mạng tra một chút, ở cùng một chỗ với người mình thích nói chuyện không khí trầm mặc thì nên làm gì bây giờ......

Dù sao cô vẫn còn tĩnh táo, nhớ tới lần trước Bì Thanh Thanh nói Thẩm Tùng Lam ở nước ngoài đạt được rất nhiều giải thưởng lớn, cô liền bắt đầu nói: "Lần trước tớ có nghe bạn nói qua, cậu trong ngành thiết kế nội thất rất nổi danh a, còn ở nước ngoài đạt nhiều giải thưởng. Lúc ở cao trung cậu luôn ở trong top ba, xem ra bất kì cậu ở lĩnh vực nào đều rất lợi hại."

Thẩm Tùng Lam không phải chưa từng được người khác khen qua, những lời này thường xuyên nghe được, nhưng khi đó anh luôn là nhàn nhạt mà đáp lại. Hiện giờ được nghe lời này từ Kiều Lộc, lại làm anh vui sướng gấp đôi.

"Nếu cậu có người quen cần yêu cầu trang trí nhà ở, cậu có thể tìm tớ." Thẩm Tùng Lam cong môi nói, "Sẽ giảm giá cho cậu."

Kiều Lộc cười gật gật đầu: "Được, đến lúc đó sẽ giúp cậu giới thiệu."

"Cậu thì sao? Muốn trang trí phòng ở như thế nào?" Thẩm Tùng Lam hơi hơi nghiêng đầu hỏi một câu.

Kiều Lộc hơi giật mình, ngay sau đó cười nói: "Tớ hiện tại còn ở nhà thuê, ở Ninh Thành tớ mua không nổi phòng, chuyện này quá xa xôi rồi."

Thẩm Tùng Lam: "Không kể đến mấy vấn đề này, cậu thích phong cách như thế nào?"

Kiều Lộc ngước mắt suy nghĩ: "Tớ muốn một cái ban công lớn, đón được nhiều ánh nắng, có thể đặt một cái bàn tròn nhỏ, trời nắng có thể ngồi ở đó uống trà phơi nắng, trời mưa cũng có thể ngồi đọc sách nghe tiếng mưa rơi."

Thẩm Tùng Lam lái xe, một bên nghiêm túc nghe: "Còn nữa không?"

"Màu sắc cả phòng thiên về màu ấm thì tốt rồi, sau đó trong phòng ngủ nhất định phải đặt một cái kệ sách thật to, tớ bây giờ đang ở phòng thuê không thể mua quá lớn, lúc chuyển nhà sẽ rất vất vả."

Sách của cô có rất nhiều, phần lớn đều là sách chuyên ngành, rất nhiều cuốn sách đều chất chồng lên nhau, hiện tại mua một kệ sách nhỏ chỉ là đơn giản thoả mãn nhu cầu.

Kiều Lộc tiếp tục suy tư nói: "Còn muốn ở trên tường trong phòng khách, phòng ngủ đặt nhiều khung ảnh để làm trang trí." Ví dụ như bức tranh của cô cùng Thẩm Tùng Lam.

"Ý tưởng rất tốt." Thẩm Tùng Lam cười nhẹ một tiếng.

Kiều Lộc có chút thẹn thùng: "Có lẽ cũng chỉ là ước mơ thôi."

Thẩm Tùng Lam cười như không cười mà nhìn cô một cái: "Cũng chưa chắc, nói không chừng liền có thể thành hiện thực."

Trong lúc trò chuyện, xe đã tới cổng lớn của bệnh viên Nhân Tế.

Kiều Lộc cởi dây an toàn, sau đó nhìn Thẩm Tùng Lam: "Cảm ơn cậu tiện đường đưa tớ tới, còn có, trên đường chú ý an toàn."

Thẩm Tùng Lam cười trả lời: "Nếu cậu nguyện ý, mỗi ngày đều có thể đi xe này miễn phí."

Kiều Lộc vừa mới chỉnh đốn xuống xe, trong lòng nháy mắt liền loạn cả lên, cô không trả lời, hướng Thẩm Tùng Lam giơ tay tạm biệt liền chạy như bay tới sảnh bệnh viện, như có người đang đuổi theo.

Thẩm Tùng Lam nhìn bóng dáng chạy trốn của Kiều Lộc, chỉ hơi hơi mỉm cười, liền khởi động xe rời đi.

***

Chạy đến đại sảnh, Kiều Lộc kiềm chế trái tim đang đập nhanh của mình, lúc này mới nhớ tới cô quên nói với Thẩm Tùng Lam về chuyện nhà hàng.

Thở dài, cô lấy lại tinh thần để làm việc.

Lúc này mới đi chưa được mấy bước, đã bị Ngải Tư Nghiên kéo lại, "Tôi thấy được rồi nha, người đàn ông vừa rồi là ai?"

Kiều Lộc trong lòng cả kinh, "Đàn ông nào?"

Ngải Tư Nghiên siết chặt tay cô: "Cô còn gạt tôi, tôi thấy cô từ trên xe của một soái ca xuống, đừng nói cho tôi việc mới vừa xảy ra, cô đảo mắt liền quên mất."

Kiều Lộc: "......"

Cô như thế nào đã quên còn có người bát quái như Ngải Tư Nghiên.

Kiều Lộc đem tay cô ấy đẩy ra, sau đó nhanh chóng giải thích: "Là bạn học cũ trước kia, ở gần nhà tôi, thuận đường nên đưa tôi đi mà thôi. Đừng nghĩ quá nhiều, cũng không cho cô đi nói lung tung đâu đấy."

Câu cuối cùng là Kiều Lộc muốn nói nhất, miễn cho cô còn chưa theo đuổi được Thẩm Tùng Lam, tin tức đã bay đầy trời.

Ngải Tư Nghiên xì một tiếng: "Thật là nhàm chán, nhưng mà người kia lớn lên thật đẹp nha, có thể so với bác sĩ Chu."

Kiều Lộc cạn lời, sao mỗi người đều thích lấy Thẩm Tùng Lam so sánh với Chu Hoài Thời.

"Tớ nhớ hình như bác sĩ Chu hai ngày nữa liền trở về đi?" Ngải Tư Nghiên cau mày nói một câu.

Kiều Lộc gật gật đầu: "Ừ, học trưởng hai ngày trước gửi tin nhắn cho tôi nói hội thảo giao lưu đã kết thúc, hai ngày nữa sẽ trở về bệnh viện đi làm."

"Đổng Ngữ Tình không chừng lại muốn tới tìm cô." Ngải Tư Nghiên vô cùng đồng tình mà nhìn Kiều Lộc một cái.

"......" Kiều Lộc đỡ trán, cô như thế nào không nhớ tới chuyện này, những ngày yên tĩnh của cô lại sắp bị phá vỡ rồi.

"Nhìn bộ dáng theo đuổi bác sĩ Chu của cô ta, bác sĩ Chu trở về có thể lại đến tìm cô a, đến lúc đó cô cách xa một chút, kẻo bị ảnh hưởng." Ngải Tư Nghiên nhắc nhở cô một câu.

Nói đến Đổng Ngữ Tình, đầu của Kiều Lộc liền đau. Cô cùng Chu Hoài Thời lúc đại học chỉ là quan hệ học trưởng cùng học muội, cho dù tới bệnh viện Nhân Tế, quan hệ thay đổi nhiều nhất chỉ là bạn bè.

Đổng Ngữ Tình từ sau khi theo đuổi Chu Hoài Thời, liền đem Kiều Lộc trở thành tình địch lớn nhất, còn các nữ bác sĩ và y tá khác thành tình địch số 2 số 3. Cô ta đề phòng khắp mọi nơi, nhưng cố tình Chu Hoài Thời đối với cô ta thật sự lãnh đạm, cô ta chỉ có thể đến làm phiền Kiều Lộc.

Kiều Lộc thở dài một hơi thật sau, có chút mong chờ nói: "Nếu học trưởng không trở lại thì tốt rồi."

***

Nhưng là nguyện vọng của Kiều Lộc cũng không thành sự thật, buổi tối cô liền nhận được tin nhắn của Chu Hoài Thời nói hắn đã trở về, ngày mai sẽ đi làm.

Ngày hôm sau lúc Kiều Lộc đến bệnh viện, cô rõ ràng cảm giác được y tá của bệnh viện đều toả sáng, sức sống mười phần.

Y tá của khoa Nhi ai cũng đều trang điểm, ngay cả Ngải Tư Nghiên cũng vậy, cái này làm cho Kiều Lộc không nói nên lời: "Cô cũng đều có bạn trai, không sợ bác sĩ Trương ghen sao?"

Ngải Tư Nghiên một bên thay quần áo, một bên nói: "Nhập gia tuỳ tục, anh ấy lại không biết. Nhưng cô nha sao một chút chuẩn bị đều không có."

Kiều Lộc cầm áo đặt qua một bên, mặc áo blouse trắng: "Chuẩn bị cái gì? Học trưởng đâu phải chưa thấy qua bộ dáng xấu nhất của tôi, như bình thường là được rồi."

Cô trước kia ở bệnh viện học lớp giải phẫu, Chu Hoài Thời ở một bên chỉ dẫn, nước mắt nước mũi đều chảy, còn bị hắn mắng đến không còn mặt mũi, cho nên đều thành thói quen.

Ngải Tư Nghiên nhìn cô một chút, sau đó thở dài nói: " Nói thật nha, cô cùng bác sĩ Chu thật sự không có hy vọng gì sao? Vốn dĩ tôi cho rằng cô cùng anh ta có thể thành một đôi, nhưng mấy năm nay, các người một chút tiến triển đều không có. Bác sĩ Chu ưu tú như vậy, lớn lên còn đẹp trai, cô một chút cũng không động tâm sao?"

Kiều Lộc ánh mắt kiên định mà lắc đầu: "Tôi cùng học trưởng hoàn toàn không có khả năng, tôi đối với anh ấy một chút ý tứ đều không có."

"Thật là đáng tiếc."

Bỗng chốc, Kiều Lộc hơi rũ lông mi, ngượng ngùng mà mở miệng: "Hơn nữa tôi đã có người trong lòng rồi, anh ấy gần đây đã trở lại, tôi còn đang nỗ lực theo đuổi đây."

Ngải Tư Nghiên hỏi: "Là người sáng hôm trước sao?"

"......" Dễ đoán như vậy sao?

"Xem biểu tình của cô này, vậy là tôi đoán đúng rồi." Ngải Tư Nghiên cười một tiếng.

Kiều Lộc đi đến trước mặt cô, lấy từ áo blouse trắng ra một cái bút, sau đó nâng câm Ngải Tư Nghiên lên, híp mắt uy hiếp nói: "Không cho cô nói ra ngoài, bằng không tôi đem cô đặt lên bàn giải phẫu!"

Ngải Tư Nghiên lấy tay cô ra, buồn cười nhìn: "Đã biết, xem cô khẩn trương như vậy."

Kiều Lộc tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

***

Giữa trưa nghỉ ngơi, Kiều Lộc cùng đồng nghiệp đến căn tin ăn cơm, vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy Chu Hoài Thời hướng chỗ cô đi tới.

Chu Hoài Thời một thân áo blouse trắng, dáng người thẳng tắp anh tuấn. Hắn vừa tới, đồng nghiệp bên cạnh Kiều Lộc đều tự động đổi vị trí.

Kiều Lộc: "......"

Chu Hoài Thời nhấp môi, có chút không vui nói: "Đã lâu không gặp, nhìn em tựa hồ không quá hoan nghênh anh."

Kiều Lộc bất đắc dĩ: "Học trưởng mỗi lần xuất hiện, đều sẽ doạ đồng nghiệp bên cạnh chạy hết, làm em giống như bị toàn bộ bệnh viện cô lập vậy, không thể vui vẻ được."

Cái này đổi thành Chu Hoài Thời bất đắt dĩ, "Này ngược lại là anh sai rồi?"

Kiều Lộc cười tủm tỉm nói: "Nghe nói anh trở lại, các bác sĩ khoa Thần kinh đều kêu rên, mọi người đều sợ anh."

"Nghe nói trong khoảng thời gian này em đi xem mặt không ít lần, thế nào? Có tiến triển sao?" Chu Hoài Thời mỉm cười hỏi.

"......" Cô liền biết Ngải Tư Nghiên kia đúng là không đáng tin cậy, nhất định là cùng bác sĩ Trương nói chuyện, bác sĩ Trương lại ở khoa giải phẫu thần kinh, liền trực tiếp nói cho Chu Hoài Thời.

"Học trưởng tin tức thật linh thông." Kiều Lộc cười ha hả mà đáng ứng một câu.

"Anh còn có việc, đi trước." Chu Hoài Thời ngừng lại, "Buổi tối lại tìm em."

Kiều Lộc rất muốn nói một câu không cần, nhưng mà không đợi cô mở miệng, Chu Hoài Thời cũng đã rời đi.

Buổi tối tan tầm, Kiều Lộc mới vừa ra tới cổng bệnh viện, liền thấy Chu Hoài Thời ở trong xe hướng cô vẫy tay, bất đắc dĩ, dưới ánh mắt giết người của Đổng Ngữ Tình ngồi lên xe.

"Học trưởng, xin anh thương xót đi, lần sau em tự mình về nhà là được rồi." Giọng nói Kiều Lộc thống khổ nói, "Nếu ánh mắt có thể giết người, em vừa rồi đã chết một trăm lần."

Chu Hoài Thời mặt không biến sắc, không nhanh không chậm nói: "Đại học là ai giúp em học qua môn. Hiện tại chính là lúc em báo đáp."

Kiều Lộc bất mãn nhìn anh: "Em chính là lá chắn?"

Chu Hoài Thời phút chốc gật đầu: "Em có thể cho là như vậy."

Kiều Lộc: "......"

Cô thật sự thảm mà.

Xe rất nhanh liền chạy tới bên ngoài tiểu khu của cô, Kiều Lộc nhanh chóng cúi chào xuống xe.

Chu Hoài Thời gọi cô lại: "Tối mai có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm."

Kiều Lộc đang chuẩn bị trả lời, lại nhìn thấy Thẩm Tùng Lam cách đó không xa, thần sắc cô biến đổi, lập tức từ chối: "Tối mai em có hẹn, không có thời gian."

Chu Hoài Thời tiếc nuối, nói: "Còn ngày kia thì sao?"

Thẩm Tùng Lam còn đứng ở kia, Kiều Lộc vội vàng nói: "Tạm thời không có thời gian, học trưởng tạm biệt, trở về lái xe cần thận." Liền nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Nhìn Chu Hoài Thời lái xe rời đi, Kiều Lộc thật nhanh xoay người, mới phát hiện Thẩm Tùng Lam không biết khi nào đã đi đến bên cạnh cô.

"Vừa rồi, người kia là?"

Kiều Lộc không biết như thế nào buột miệng nói ra: "Tài xế taxi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.