Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 31




Đang là cuối tháng 5, thời tiết dần dần nóng nực, buổi sáng Kiều Lộc lấy áo sơmi hôm qua Thẩm Tùng Lam phơi lên lấy xuống, thay bằng một cái áo thun.

Bì Thanh Thanh ngồi trên sô pha mà Kiều Lộc rửa cho cô, nhìn áo thun ngoài ban công nói: “Áo thun này không giống số đo của cậu, giống áo của nam hơn.”

Kiều Lộc ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó trả lời: “Đây là quần áo của Thẩm Tùng Lam, anh ấy nói con gái ở một mình thì ban công nên để vài bộ quần áo của nam, như vậy sẽ an toàn hơn một chút, cho nên hôm trước anh ấy đem cho tớ một túi quần áo to.”

Lúc nói lời này, trên mặt Kiều Lộc tràn ngập nụ cười, ánh mắt nhìn lên áo thun, càng lộ ra sự ngọt ngào.

“Oa, anh ta chuẩn bị cũng thật là chu đáo.” Bì Thanh Thanh cảm thán một tiếng, ngay sau đó ánh mắt cô nàng sáng lên, “Tớ cũng nên tìm Dương Hành muốn hai bộ quàn áo, còn có thể gia tăng thêm độ thân mật.”

Kiều Lộc cầm nĩa xiên một miếng dứa, nghe cô nói gật gật đầu, “Cậu cũng ở một mình, treo đồ nam ở ban công cũng an toàn hơn chút.”

Bì Thanh Thanh đem nĩa bỏ lên mâm, cầm lấy di động từ bên canh, “Bây giờ tớ liền nhắn tin cho anh ấy.”

“Như vậy có phải rõ ràng quá không?” Kiều Lộc có chút nghi hoặc, “Cậu không phải nói còn chưa bày tỏ tâm ý sao?”

“Anh ấy thật sự rất dễ thẹn thùng, bình thường tớ đùa giỡn một câu cũng sẽ đỏ mặt, cho nên tớ đang chậm rãi huấn luyện để anh ấy có thể tự mình chủ động nói ra.” Bì Thanh Thanh vừa gửi tin nhắn vừa trả lời Kiều Lộc, “ Tớ đương nhiên sẽ không nói thẳng ra là mình muốn, chỉ nói bóng gió thôi.”

Kiều Lộc tán thưởng mà nhìn cô: “Cậu lợi hại như vây. Nhưng mà anh ta lớn như vậy mà sẽ đỏ mặt?”

“Đương nhiên, đừng thấy anh là huấn luyện viên tập thể hình, thân hình cường tráng mà nhầm. Lần trước tớ đến ngày đau bụng đến nổi mặt trắng bệch, anh ấy ở một bên tay chân luống cuống, hốc mắt cũng đỏ lên.” Bì Thanh Thanh gửi tin nhắn đi liền vui vẻ rạo rực mà chờ hồi âm.

Vẻ mặt Kiều Lộc ngạc nhiên nhìn vô phía cô: “Còn khóc nữa sao, này nếu hai người ở bên nhau, kết hôn, lúc cậu sinh con, anh ta chắc phải khóc đến long trời lở đất.”

Bì Thanh Thanh mỉm cười mà nói: “Không phải rất đáng yêu sao, nam nhân mà đỏ mặt sẽ là một người mềm lòng a.”

Kiều Lộc giơ tay lên đầu, đem điểm này đặt lên người Thẩm Tùng Lam, tưởng tượng một chút, phát hiện không thể nào nghĩ tới cảnh này được. Còn có mặt mũi hồng hồng, lúc cô ở cùng Thẩm Tùng Lam, người đỏ mặt luôn luôn là cô, cô chưa từng thấy anh đỏ mặt.

“Cậu ở trước mặt Thẩm Tùng Lam có phải luôn là người bị đùa giỡn.” Bì Thanh Thanh liếc mắt nhìn cô một cái.

“Cậu làm sao biết được......” Kiều Lộc buộc miệng nói ra, sau lại cắn môi mạnh miệng nói, “Cũng không phải như vậy, chính là mỗi lần đối mặt anh ấy, tớ thật sự không chống đỡ được, bình thường luôn là người bại trận trước.”

Bì Thanh Thanh tràn đầy đồng cảm gật đầu,” Cũng phải, gương mặt của Thẩm Tùng Lam đã là một vũ khí sắc bén, hơn nữa lại biết nói lời âu yếm, đừng nói cậu, chỉ cần là con gái đều sẽ bị mê đến thất điên bát đảo.”

Kiều Lộc lại nghĩ tới cái hôn mấy hôm trước, gương mặt lập tức đỏ lên.

Bì Thanh Thanh vừa thấy, liền nói:” Cậu như vậy không được a, mau học hỏi tớ, đi đùa giỡn anh ta nha.”

Kiều Lộc ngơ ngác mà ngẩng đầu: “Tớ không biết......”

Bì Thanh Thanh xoay người nhìn cô: “Tớ dạy cho cậu.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên thông báo, Bì Thanh Thanh ấn vào nhìn xem, lập tức nở nụ cười.

“Chuyện gì vậy?” Kiều Lộc hỏi.

Bì Thanh Thanh đưa giao diện trò chuyện trên điện thoại cho Kiều Lộc xem. “Anh ấy trả lời.”

Kiều Lộc nhìn tin nhắn mà Bì Thanh Thanh gửi đi: “Gần đây trong tiểu khu của em có một vụ trộm cấp, em muốn mua một bộ quần áo nam để đặt ở ban công cho an toàn, hai ngày nay em tương đối bận, phiền anh giúp em mua một bộ, đến lúc đó sẽ trả tiền lại cho anh.

Dương Hành: “Em khôg sao chứ? Quần áo anh có không cần phải đi mua, buổi tối đi ngủ em nhớ kiểm tra khoá cửa sổ, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.

“Tiểu khu của cậu thực sự có trộm cắp sao?” Kiều Lộc nghi hoặc hỏi.

Bì Thanh Thanh cười hì hì nói: “Đương nhiên không có nha, nhưng mà gần tiểu khu mấy người trước đúng là có mấy nhà bị trộm, tớ cũng không tính là nói dối, nếu lần sau tên trộm lại tới tiểu khu của tớ thì sao. Đây chính là một lý do tốt, đúng lúc có thể mượn chuyện này để nói chuyện với anh ấy nhiều hơn nha.”

Kiều Lộc cảm thán một tiếng: “Còn có thể như vậy nữa sao.”

“Thế nào, có muốn tớ dạy cho vài chiêu, đến lúc ở trước mặt Thẩm Tùng Lam ứng dụng thử?” Bì Thanh Thanh ghé sát vào người cô, giọng nói mang theo xúi giục.

Kiều Lộc chuyển tầm mắt, tay cầm quả táo che mặt, “Tớ cảm thấy không có chuyện gì phải dùng......”

“Thử xem a, biết đâu hữu dụng thì sao, cậu không nghĩ vẫn luôn bị Thẩm Tùng Lam làm cho mặt đỏ tim đập đi?” Bì Thanh Thanh hỏi.

Kiều Lộc ho khan một tiếng: “Nhưng tớ thật sự thích như vậy......”

“......” Bì Thanh Thanh thiếu chút nữa trợn trắng mắt, “Biết ngay cậu sẽ nói như vậy.”

Lúc ra vể, Bì Thanh Thanh cầm theo máy tính của Kiều Lộc cảm ơn nói: “Tớ mượn máy tính dùng trước, qua vài ngày sẽ trả lại cho cậu.”

Kiều Lộc nhìn cô cười khẽ: “Cậu cứ dùng đi, tớ tạm thời không cần.”

“Được, nhớ rõ phương pháp tớ dạy cho cậu nha, lần sau có thể thử xem.” Bì Thanh Thanh chớp chớp mắt.

Ánh mắt Kiều Lộc không được tự nhiên trốn tránh, lại vội vàng đẩy đầy cô nàng đi: “Cậu mau mau về đi!”

***

Ngày hôm qua Từ Thừa Bắc vừa tới Ninh Thành, nhưng chỉ có Tề Khải tới đón, Thẩm Tùng Lam ngay cả cái bóng cũng không thấy. Từ cuộc gọi lần trước, Tư Thừa Bắc liền cảm giác không thích hợp, vì thể nghỉ ngơi một đêm, hôm sau liền tới công ty tìm Thẩm Tùng Lam.

“Xem bộ dạng khó chịu của cậu, chắc không phải là tớ ảo giác đi?” Từ Thừa Bắc nhìn Thẩm Tùng Lam chằm chằm sau đó nói.

Thẩm Tùng Lam ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái lại nhìn về máy tính, “Không phải cậu ảo giác, tớ xác thật nhìn cậu là thấy khó chịu.”

Từ Thừa Bắc đẩy ghế dựa tới bên cạnh Thẩm Tùng Lam, ngồi xuống hỏi: “Vậy cậu chớ một lí do đi, tớ không muốn chết không minh bạch.”

Thẩm Tùng Lam ngước mắt hỏi: “Cậu bán tai nghe của tớ cho người ta giá 2000 tệ đúng không?”

“Đúng vậy.” Tư Thừa Bắc đáp lại rất kiên quyết.

Ánh mắt Thẩm Tùng Lam nhàn nhạt liếc anh một cái: “Cậu biết người mua tai nghe là ai sao?”

Tư Thừa Bắc lắc đầu: “Không biết, cậu biết đối phương là ai sao?”

“Đâu chỉ biết.” Thẩm Tùng Lam cắn răng, “Người mua là Kiều Lộc, cậu nói xem tớ có biết hay không.”

“Cái gì?” Tư Thừa Bắc bị doạ trực tiếp nhảy từ trên ghế xuống, vẻ mặt kinh ngạc, “Sao Kiều Lộc lại là người mua.”

“Bây giờ vấn đề là một cái tai nghe 200 cậu đem bán 2000, làm hại tớ bị Kiều Lộc coi thành kẻ lừa đảo, căn bản không dám thừa nhận mình chính là Bomb.” Mắt Thẩm Tùng Lam lạnh lùng nhìn anh.

Tư Thừa Bắc sờ sờ cái mũi, cũng có chút xấu hổ mà nở nụ cười, “Thật ra lúc đó có không ít người ra giá, tớ liền tuỳ tiện chọn một người thuận mắt......” Làm sao anh biết vừa vặn chọn trúng Kiều Lộc.

“Cậu lúc đó không nên bán.” Thẩm Tùng Lam cau mày nói.

Tư Thừa Bắc gãi đầu: “Là tớ không đúng, bây giờ phải làm sao, hay tớ giải thích cho Kiều Lộc, chuyện này không liên quan tới cậu?”

Thẩm Tùng Lam lắc đầu: “Tạm thời không cần, tớ sẽ để ý phản ứng của cô ấy.”

Tư Thừa Bắc vỗ ngực đảm bảo: “Có yêu cầu gì cứ tìm tớ, tớ nhất định sẽ làm hết sức!”

Thẩm Tùng Lam liếc nhìn, đáy mắt lạnh lẽo: “Rõ ràng bây giờ tớ đang giúp cậu gánh tội.”

“Dù sao cũng là anh em a.” Tư Thừa Bắc cười hắc hắc.

Thẩm Tùng Lam không phản ứng lại anh, lại cúi đầu làm việc: “Mấy ngày nữa tớ sẽ đi công tác, cậu có vấn đề gì thì tìm Tề Khải.”

“Tớ vừa mới tới, cậu đã muốn đi. Lần trước cũng vậy, đột nhiên trở về nhà. Chúng ta cũng gặp nhau không được mấy lần.” Tư Thừa Bắc bất mãn nói.

Thẩm Tùng Lam cười nhạo nhìn anh: “Tớ vì sao lại phải thường xuyên gặp mặt cậu, thời gian của tớ đều dành cho Kiều Lộc.”

Từ Thừa Bắc: “......”

Ha, là anh tự mình đa tình.

***

Chạng vang, người trong công viên rất nhiều, thời tiết mát mẻ, thích hợp để tản bộ. Kiều Lộc và Thẩm Tùng Lam cũng thế, hai người mới vừa ăn cơm xong từ nhà của anh.

“Mấy ngày nữa anh sẽ đi công tác sao?” Đột nhiên nghe thấy tin tức này, trong lúc nhất thời cô phản ứng không kịp.

Thẩm Tùng Lam nhẹ nhàng gật đâu: “Đúng vậy, là khách hàng cũ, anh đi qua để hỗ trợ.”

Kiều Lộc hơi rũ mắt, sau đó hỏi: “Anh đi mấy ngày?”

“Còn chưa biết thời gian cụ thể, ít nhất cũng phải nửa tháng.” Thẩm Tùng Lam lắc lắc đầu.

Kiều Lộc khẽ thở dài một tiếng: “Lâu như vậy, xem ra chúng ta lại thời gian dài không thể gặp mặt.”

Thẩm Tùng Lam có thể cảm giác được tâm tình của cô không tốt, anh nắm chặt tay cô, ôn nhu nói: “Anh sẽ cố gắng hoàn thành nhanh công việc để sớm trở về.”

“Không thể để bản thân mệt mỏi, chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại.” Kiều Lộc vội vàng nói, cô không muốn anh phải làm việc cả ngày, khiến anh mệt mỏi.

Thẩm Tùng Lam nhẹ nhàng cười: “Anh ở nơi nào nhặt được bạn gái tốt như vậy, thật hiểu lòng người.”

Kiều Lộc nhoẻn miệng cười, trả lời: “Cho nên phải biết quý trọng a.”

Đi dạo trong công viên một vòng, Thẩm Tùng Lam đã sớm quen cửa quen nẻo, liền nắm tay cô trở về.

Lên tới phòng Kiều Lộc, anh thuần thục thay đổi dép lê, liếc nhìn áo thun ở ban công, không khỏi cười nói: “Em thay đổi bộ khác sao?”

Kiều Lộc đi vào phòng bếp rót nước, lúc này vừa ra tới, cô đem ly nước đặt lên bàn trà: “Đúng vậy, không phải anh nói thường xuyên thay đổi sao?”

“Làm rất tốt.” Thẩm Tùng Lam khen một câu.

Anh bưng ly nước lên uống một ngụm, ánh mắt lại nhìn về ban công, nhìn áo thun của mình treo ở đó, làm cho anh rất thoả mãn.

Kiều Lộc cười nói: “Yên tâm, em cảnh giác rất tốt, chuyển phát nhanh không để địa chỉ cụ thể, tên cũng đổi thành của người khác.” Đây cũng là do Thẩm Tùng Lam mãnh liệt yêu cầu.

Anh buông ly xuống, sâu kín thở dài một hơi: “Lúc anh đi công tác, không thể đón em tan tầm, buổi tối cũng không thể đưa em về nhà.”

“Lúc trước em cũng làm việc, nghỉ ngơi như vậy, huống chi còn có quần áo của anh treo ở đây, sẽ không có vấn đề gì.” Rõ ràng là Thẩm Tùng Lam đi công tác, nên lo lắng là Kiều Lộc mới đúng, không nghĩ tới anh lại lo lắng.

Thẩm Tùng Lam nhìn về phía Kiều Lộc, ánh mắt nghiêm túc hỏi: “ Quần áo có đủ không? Bây giờ là mùa hè, chỉ có mấy bộ quần áo treo đi treo lại cũng không thích hợp, nếu không anh lại đem mấy bộ đến nhé.”

“Bây giờ quần áo của anh đã chiếm nửa ngăn tủ của anh rồi.” Kiều Lộc bất đắc dĩ mà cong môi. “Quần áo của em cũng không có chỗ để.”

Thẩm Tùng Lam cong cong môi, “Chỉ có quần áo của anh ở đây a, nếu là người cũng có thể ở đây thì tốt rồi.”

Kiều Lộc hơi hơi sửng sốt, lập tức nghe ra ý khác trong lời nói của anh, trong lòng nảy bộp bộp, sau đó liền giả vờ bình tĩnh nói: “Nếu anh cảm thấy tiếc nuối, em có thể cho anh vài bộ quần áo đem về, anh cũng treo ở ban công.”

Thẩm Tùng Lam nhướng mày, đáy mắt ngầm có thâm ý cười nói: “Anh đương nhiên nguyện ý, thật ra anh càng hy vọng người cũng mang về.”

Gương mặt Kiều Lộc đỏ hồng, trực tiếp bại trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.