Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 30




Ra khỏi tiểu khu của Kiều Lộc, chuyện đầu tiên Thẩm Tùng Lam làm là gọi điện thoại cho Tư Thừa Bắc.

Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Tùng Lam lập tức hỏi: “Hồi đó khi tớ rút lui, tai nghe và bàn phím đều đưa cho cậu, cậu đem chúng để chỗ nào rồi?”

Thẩm Tùng Lam lúc trước bởi vì sửa nguyện vọng mà bị Thẩm Tế đuổi ra khỏi nhà, vừa mới bắt đầu trên người vẫn còn không ít tiền, gánh nặng học phí vẫn còn có thể trang trải được, nhưng là học thiết kế nội thất cần rất nhiều tiền. Vì kiếm tiền, Thẩm Tùng Lam bắt đầu ở trên mạng chơi game bán trang bị.

Sau đó là vì thao tác tốt nên làm quen được với Aim đại thần, đi theo cùng nhau chơi mấy trận, mới biết được vừa chơi vừa phát sóng trực tiếp còn có thể kiếm thêm tiền, liền mở một tài khoản phát sóng trực tiếp. Nhưng mà anh chỉ làm một năm, bởi vì kiếm đủ tiền, cho nên tuyên bố rút lui.

Anh lúc mới nổi không phải vì chơi hay, mà là vì giọng nói và tay, mỗi ngày đều có rất nhiều người yêu cầu anh lộ mặt, nhưng anh vẫn luôn không đồng ý. Dần dần cũng có được một nhóm fans, rất nhiều người không biết, lúc anh phát sóng trực tiếp luôn cố tình đè thấp thanh âm, cùng giọng nói thường ngày có chút bất đồng.

Không nghĩ tới bị một bạn học quen thuộc nhận ra, đây cũng là một trong những lí do mà lúc đó anh chỉ làm một năm liền tuyên bố lui vòng.

Mà Tư Thừa Bắc là người duy nhất biết anh trước đây làm phát sóng trực tiếp, mà lúc anh rút lui thì trang bị cùng với tài khoản đều để lại cho Tư Thừa Bắc.

Tư Thừa Bắc có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Thẩm Tùng Lam sẽ đột nhiên hỏi về chuyện này, “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Có còn ở chỗ cậu hay không?” Thẩm Tùng Lam kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Tư Thừa Bắc ngượng ngùng mà cười một tiếng, “Không phải cậu đã nói là cho tớ sao?”

“Cậu đem chúng nó bán với giá cao?” Thẩm Tùng Lam lạnh giọng hỏi.

Tư Thừa Bắc che giấu ho khan vài tiếng, “Cậu làm sao biết được? Còn có, không phải là tớ bán giá cao, là trên mạng tự hô giá lên cao, cho nên có người ngốc mới mua.”

Thẩm Tùng Lam nghĩ đến Kiều Lộc bị kêu ngốc, hai đầu chân mày cũng nhíu lại, “Cậu thiếu tiền sao?”

“Không thiếu a.” Tư Thừa Bắc đáp lại nhẹ nhàng.

Thẩm Tùng Lam thiếu chút nữa đã lớn tiếng mắng anh: “Vậy cậu bán cái gì? Còn bán mắc như vậy?” Cái tai nghe kia anh mua trên mạng chỉ với 200 đồng, kết quả tên này lại dám đem bán với giá 2000 tệ.

“Cậu đem tài khoản cho tớ, rất nhiều người tìm mua nói là để làm kỷ niệm. Tớ liền đăng lên trên mạng, kết quả liền bị đẩy giá lên cao, sau đó có người còn muốn mua với giá cao hơn, tớ cũng không đáp ứng a.” Tư Thừa Bắc giải thích nói.

Thẩm Tùng Lam đỡ trán, bởi vì chuyện này, anh hiện tại đã bị Kiều Lộc coi thành kẻ lừa đảo, biến thành loại hình tượng này, cố tình anh còn không biết nên giải thích như thế nào.

“Làm sao vậy?” Tư Thừa Bắc thấy anh không nói lời nào cũng khẩn trương.

Thẩm Tùng Lam thở dài một hơi, “Tốt nhất trong khoảng thời gian này cậu đừng nên tới tìm tớ, bằng không tớ sẽ không nhịn được mà đánh cậu một trận.”

***

Giữa trưa tới giờ nghỉ, Ngải Tư Nghiên cơm nước xong liền tới trực đổi cho Kiều Lộc đi ăn cơm.

Cô cho rằng lúc này đi nhà ăn chắc là không gặp được người nào, nhưng không nghĩ tới thế mà lại đụng phải Chu Hoài Thời, mà anh giống như cũng vừa mới tới.

Trong nháy mắt, Kiều Lộc có chút xấu hổ, do dự không biết có nên đi trước hay không.

Chu Hoài Thời so với cô lại bình tĩnh hơn nhiều, “Em cũng chưa ăn cơm sao?”

“Vẫn chưa.” Kiều Lộc trả lời.

Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Chu Hoài Thời, trong lòng Kiều Lộc thở phào nhẹ nhõm. Thích một người cũng không phải chuyện gì lớn, nhịp sống bây giờ của xã hội nhanh như vậy, có lẽ ngày mai liền thích một người khác.

Là do cô nghĩ quá nhiều, rốt cuộc cô cũng làm chung một bệnh viện với Chu Hoài Thời, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, trước sau gì cũng gặp phải. Vẫn luôn tránh né cũng vô dụng, không bằng thoải mái như trước.

Đi theo Chu Hoài Thời tới chỗ lấy thức ăn, biểu tình của Kiều Lộc cũng điềm nhiên hơn nhiều.

“Gần đây bác sĩ Đổng không có tới tìm em nữa đi?” Chu Hoài Thời vừa cầm khay chọn thức ăn, vừa hỏi Kiều Lộc.

Kiều Lộc nhanh chóng chọn mấy loại thường ăn mới trả lời vấn đề của Chu Hoài Thời: “Không có.”

Tới khu vực lấy đũa, Chu Hoài Thời nói thêm: “Vậy là tốt rồi, anh đã nói với cô ấy, để cô ấy sau này không cần tới tìm em nữa.”

Kiều Lộc ngẩn ra, cô còn tưởng rằng Đổng Ngữ Tình không tới tìm cô, là do hiệu quả nói chuyện lần trước, thì ra là không phải.

“Em còn tưởng là em thành công rồi.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ một câu.

Chu Hoài Thời nghe không rõ hỏi lại: “Em nói cái gì?”

Kiều Lộc vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”

Cô lấy đũa, tìm vị trí gần đó ngồi xuống, Chu Hoài Thời cũng ngồi xuống đố diện cô.

Kiều Lộc kinh ngạc, vội vàng nhìn xung quanh, ngoài một số người còn đang ăn cơm, không ai chú ý tới nơi này.

Chu Hoài Thời nhìn theo anh mắt của cô, sau đó bất đắc dĩ nói: “Em sợ bị người khác nhìn thấy, Thẩm Tùng Lam sẽ ghen sao?”

Kiều Lộc bị nhìn thấu tâm tư, lập tức cúi đầu nghiêm túc ăn một miếng cơm, “Không phải, chỉ là đã lâu không cùng bác sĩ Chu ăn cơm, có chút không quen.”

“Bây giờ không gọi học trưởng nữa, gọi là bác sĩ Chu?” Giọng nói của Chu Hoài Thời mang theo tia mất mát.

Kiều Lộc mím môi nói: “Quá thân mật em lo lắng anh ấy sẽ ghen.”

Đáy mắt Chu Hoài Thời hiện lên một chút cô đơn, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, “Em nói anh ta yên tâm, anh cũng không nghĩ muốn cướp em đi, em yêu đương anh cũng sẽ không can thiệp. Nhưng chúng ta vẫn là quan hệ bạn bè phải không?”

Tâm trạng Kiều Lộc cũng rất rối loạn, nếu Chu Hoài Thời một chút cũng không thích cô, cô liền không áp lực như vậy. Cô thực sự rất biết ơn anh, thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

“Học trưởng có ơn với em, đương nhiên là quan hệ bạn bè.” Kiều Lộc gật đầu nói.

Chu Hoài Thời cười nhẹ, “Ơn của em lúc đại học đã báo đáp lại rồi, không phải lúc anh té gãy chân em đã đưa cơm cho anh sao?”

Kiều Lộc cúi đầu, “Nhưng anh té gãy chân cũng là vì ở thư viện tìm sách cho em không cẩn thận ngã xuống.”

“Được rồi, không nói chuyện trước kia nữa, bằng không anh không cam đoan sẽ chết tâm được đâu.” Chu Hoài Thời cười nói.

Kiều Lộc lập tức ngậm miệng, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, thật sự một câu cũng không nói.

“Kiều Lộc, anh sẽ không cố tình đi tìm em, nhưng là lúc gặp nhau hi vọng em sẽ tự nhiên cùng anh chào hỏi, anh chỉ có một yêu cầu này thôi.”

Lúc gần đi Chu Hoài Thời nói câu này, Kiều Lộc buông đũa thở dài, bây giờ cô rất muốn quay trở lại ngày hôm đó, ngày mà Chu Hoài Thời tới tìm cô, cô nên quay đầu chạy.

Nhưng tưởng tượng nếu không có sự dạy dỗ của anh, có lẽ lúc này cô sẽ không ở bệnh viện Nhân Tế, thậm chí cũng không trở thành bác sĩ......

Kiều Lộc yên lặng ở trong lòng cầu nguyền, hy vọng Chu Hoài Thời có thể sớm ngày gặp được đúng người.

***

Hiệu suất của Thẩm Tùng Lam rất cao, vài ngày sau đã đem tới cho cô một túi đồ đầy quần áo.

Kiều Lộc mở ra xem thử bên trong, quần áo có đủ thể loại từ mùa xuân đến hạ, thêm áo khoác mùa thu, ngay cả đồ bộ cho mùa đông toàn bộ đều đem đến, thậm chí còn có một bộ tay trang......

“Anh không phải đem cả tủ quần áo dọn vào đây luôn chứ......” Cô có chút nghẹn họng trân trối nhìn Thẩm Tùng Lam.

“Không phải đâu, đây toàn bộ đều là quần áo anh ít mặc.” Thẩm Tùng Lam cười trả lời.

Kiều Lộc ngơ người, cô phát hiện mỗi bộ quần áo đều rất mới, còn giống như mới mua, “Sao anh lại không mặc a, còn khá mới.”

Thẩm Tùng Lam cười nhàn nhạt: “Anh đã từng thiết kế mặt bằng cho một nhãn hiệu quần áo, còn có văn phòng của bọn họ, lúc ấy cũng không lấy giá quá cao. Sau này công ty làm ăn phát triển, ông chủ vì cảm ơn anh, nên mỗi quý sẽ đem quần áo mới trong cửa hàng gửi qua cho anh.”

Kiều Lộc kinh ngạc mà cảm thán một tiếng, “Anh cũng quá hạnh phúc đi, luôn có quần áo mới để mặc.”

“Cửa hàng đó cũng có trang phục cho nữ, nếu em thích, lần sau anh kêu họ đưa vài bộ tới.” Thẩm Tùng Lam nói.

Kiều Lộc vội vàng lắc đầu: “Không cần, bình thường em cũng mua quần áo, anh tặng cho, không chừng em cũng không mặc được.”

“Em là bạn gái của anh, đương nhiên có thể hưởng thụ phúc lợi này.” Thẩm Tùng Lam không đợi Kiều Lộc nói liền trực tiếp quyết định như vậy.

Kiều Lộc mím môi, không cùng Thẩm Tùng Lam tranh chấp về vấn đề này nữa, cô đem túi quần áo kéo lại.

Thẩm Tùng Lam nhân cơ hội này nói: “Anh giúp em cầm lên, xách theo túi này lên tầng 4 quá nặng.”

Kiều Lộc nhẹ nhàng gật đầu, cô vừa mới xách thử xác thật không nhẹ.

Đi theo Kiều Lộc lên lầu, Thẩm Tùng Lam cong môi cười rất vui vẻ, lại có thể đi vào nhà cô một lần nữa.

Tới tầng 4, Kiều Lộc mở cửa đi vào trước, cô lấy một đôi dép lê từ tủ giày đặt xuống trước chân anh, “Anh thay đi, em mua số 44, không biết có vừa chân anh không.”

Khoé miệng Thẩm Tùng Lam cong thành vòng cung, cúi đầu nhìn dép lê, trực tiếp mang vào, “Rất thích hợp.”

Nếu Kiều Lộc mua nhỏ hơn một số, thì anh cũng nói thích hợp.

Thấy Thẩm Tùng Lam giúp như trẻ nhỏ được mua giày mới, không ngừng cúi đầu nhìn xem, tâm tình Kiều Lộc cũng vui vẻ, cô ở siêu thị chọn rất lâu.

“Em muốn treo bộ nào lên? Anh giúp em.” Vào phòng, chuyện đầu tiên Thẩm Tùng Lam làm là mở túi đựng quần áo ra.

Có thể treo một bộ quần áo ở ban công phòng Kiều Lộc, giống như anh chuyển vào đây ở. Suy nghĩ này khiến cho Thẩm Tùng Lam vui vẻ.

Kiều Lộc thấy dáng vẻ không thể chờ nổi của anh, cũng cười nói: “Vậy anh tới lựa chọn đi.”

“Bây giờ là tháng 5, treo một bộ quần áo mùa hè, thêm một cái áo khoác gió là được.” Thẩm Tùng Lam lấy quần áo từ trong túi ra.

Quần áo rất dài, Kiều Lộc nhìn ra chính mình mặc có thể không thấy chân......

Thẩm Tùng Lam đem quần áo treo ở ban công, nhìn thấy áo khoác của Kiều Lộc ở bên cạnh, thoạt nhìn giống như quần áo tình nhân, anh thoả mãn gật gật đầu.

Kiều Lộc đi đến bên cạnh anh, cũng không khỏi lên tiếng trêu chọc: “Lần đầu tiên em thấy anh vui vẻ giống như bạn nhỏ có được đồ chơi mới.”

Thẩm Tùng Lam quay đầu thấp giọng cười nói: “Ở trong phòng của em để lại dấu vết của anh, loại cảm giác này rất tốt.”

Kiều Lộc ngây người, không biết Thẩm Tùng Lam còn có suy nghĩ như vậy.

“Em thì sao, có muốn ở chỗ của anh lưu lại chút dấu vết?” Thẩm Tùng Lam yên lặng tới gần Kiều Lộc, thanh âm cũng hạ thấp xuống.

Kiều Lộc nhìn khoảng cách đột nhiên gần lại của hai người, lui về sau một bước, liền đụng đến bức tường.

Tay Thẩm Tùng Lam bất tri bất giác đặt bên hông Kiều Lộc, anh mắt nhìn môi cô giống như mang theo nhiệt độ, “Anh còn muốn ở trên môi em lưu lại chút dấu vết, không biết em có nguyện ý hay không.”

Mặt Kiều Lộc đỏ lên, “Màn còn chưa kéo xuống, sẽ bị đối diện nhìn thấy.”

“Vậy đúng lúc làm cho những người đó biết em không phải ở một mình.”

Nói xong, Thẩm Tùng Lam cúi người bao phủ lên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.