Rỉ Sắt

Chương 44




Chút ánh sáng cuối ngày vương trên nền trời vẫn chưa hoàn toàn bị màn đêm nuốt chửng. Thế nhưng trong gió đêm, có gì đó lại bắt đầu lay động.

Lâm An đứng dưới tàng cây, gần như cả người đều bị bóng đen trùm lên. Anh nắm trong tay chiếc điện thoại mà cuộc gọi đã cúp hồi lâu, nghiêng đầu nhìn về phía đầu đường, im lặng ngóng trông. Từ Tân sẽ đi tới từ phía nào anh cũng chịu. Nhưng nỗi lo lắng thấp thỏm vì không rõ ấy cũng chẳng làm phai nhạt được chút hy vọng và niềm vui trong lòng.

Chẳng bao lâu, từ phía sau đã thấy đèn pha rọi sáng. Thấy thế, đầu cúi thấp của Lâm An mới ngẩng lên nhìn – một chiếc xe màu xám bạc đã đỗ lại bên cạnh anh.

Kính cửa sổ chầm chậm hạ xuống, dần lộ ra người ngồi ở ghế lái.

Từ Tân nhìn Lâm An cứ ngẩn ra nhìn mình mãi, bật cười rồi nhẹ giọng bảo, “Lên xe đi.”

Hai tay Lâm An buông thõng bên người, nhưng cũng không nhúc nhích.

Từ Tân lại cười. Hắn mở cửa xe bước xuống, đi vòng qua người anh rồi giúp anh bỏ hết vali hành lý lên xe. Sau khi xếp xong xuôi, đóng cốp xe lại, hắn mới bước tới mở cửa xe bên ghế phó lái, giọng ấm áp, “Tôi đưa cậu đi.”

Lâm An nhìn người kia, trong mắt long lanh như có ngàn lời vạn chữ muốn nói ra, qua vài giây lại chỉ cúi đầu, rồi im lặng ngồi vào trong xe.

Vì là đêm trước khi bắt đầu kỳ nghỉ nên xe rời khỏi thành phố ùn ùn như nước. Cứ đi một chốc lại dừng một chốc. Bên ngoài tiếng còi xe inh ỏi, trong buồng xe lại im lặng như tờ.

Mãi cho đến khi lên tới đường cao tốc dẫn đến Ga Thành phố, đường sá mới thông thuận hơn.Từ Tân nhìn dòng xe cộ phía trước, đột nhiên nói, “Tuần này dự án gặp chút việc đột xuất.”

Vốn dĩ lúc này Lâm An đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thế thì ngẩn người.

Người ấy không dưng lại nói những lời này, nghe qua giống như là đang giải thích cho sự im lặng suốt một tuần qua, cũng là thứ đã khiến anh băn khoăn trong lòng mãi. Nghe xong không hiểu sao nhịp tim Lâm An liền tăng vọt.

Thế là, trong lòng dù hoảng sợ, anh vẫn vội lắc đầu, nhẹ giọng đáp lại, “Không sao hết, cũng không có gì…”

Vừa nói xong thì người nọ bật một tiếng cười khẽ. Lúc này anh mới phát hiện trong lúc hoảng hốt, bản thân đã vô tình để lộ ra sự trông mong bấy lâu, mặt liền đỏ bừng.

Cũng may là Từ Tân không nói thêm gì về chuyện này nữa. Hắn im lặng một lát, lại hỏi tiếp, “Mấy ngày nay Từ Nguyên có gây phiền toái gì cho cậu không?”

Lâm An lắc đầu, còn chưa thoát ra khỏi cơn hốt hoảng mới vừa rồi, sau một lúc lâu mới thấp giọng trả lời, “Con bé… ngoan lắm.”

Từ Tân không nói gì nữa.

Hít thở mấy hơi, Lâm An mới lại nói tiếp, “Chuyện cuộc thi, con bé cũng rất tích cực tham gia… Các thầy cô phụ đạo và các lãnh đạo ở trường đều khen rằng con bé đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.”

Hai tay anh quy củ đặt ngay ngắn trên đùi, bởi vì hơi luống cuống mà lưng cũng cứng ngắc, thẳng tắp. Cộng thêm lời nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt đầy dè dặt, trông chẳng khác nào nhân viên cấp dưới đang báo cáo lãnh đạo cấp trên. Từ Tân vô tình nghiêng đầu nhác trông thấy, đáy mắt lộ ra một chút vui cười khó nhận ra.

Dưới ánh nhìn thi thoảng lại loáng thoáng quét qua lại trên người mình, tiếng ‘báo cáo’ của Lâm An ngày càng nhỏ, cuối cùng buồng xe hoàn toàn chìm vào yên lặng.

Từ Tân dường như cảm thấy thời cơ đến rời, không cho người kia kịp thở đã hỏi dồn ngay, “Còn cậu thì sao?”

Lâm An hình như chưa hiểu lắm nên không đáp lại gì ngay.

Từ Tân nhìn bảng chỉ dẫn trên đường, đánh tay lái quẹo vào một đường khác, sau đó mới khẽ mỉm cười sửa lại, “Gần đây thế nào? Có ổn không?”

Lâm An giật mình, gần như là ngay lập tức nhớ lại bảy ngày vừa qua, bản thân mình gần như là mỗi giây mỗi phút đều ở trong trạng thái căng thẳng, lo lắng và mất mát không thể nào khống chế được. Nhưng tất nhiên những chuyện này anh đều không nói thành lời, mà chỉ yên lặng ngồi đó. Gương mặt ban nãy hơi hồng, sau khi dịu đi vì chuyển sang đề tài công việc thì giờ lại đỏ bừng lên.

Anh ngập ngừng, còn đang không biết phải trả lời sao, chưa kịp nghĩ ra thì giọng Từ Tân đã vang lên trước. “Tôi không tốt lắm.” Ngừng lại một chút, hắn mới cười nói nốt, “Gần nhất thì tối qua ngủ không được ngon.”

Lâm An ngây ngẩn, nhìn sang người bên cạnh.

Từ Tân vẫn cười cười, cũng không định nhìn anh mà chỉ chuyên chú nhìn đường đi phía trước.

Sau một lúc im lặng, và một tiếng cười tự giễu, giọng hắn vang lên đầy tự ti và bất lực bên tai Lâm An.

“Tôi cứ lo mãi là nếu như chuyện ở công ty không xử lý kịp cho xong xuôi đi, làm chậm trễ mất việc quay lại C thị thì tôi phải biết lấy cớ gì nữa để…”

Đoạn còn lại chưa nói hết trầm xuống, tan vào không gian im ắng trong buồng xe. Còn ba chữ sót lại chưa nói ra ấy là ‘tới gặp cậu.’

Lâm An tròn mắt, mãi sau mới tỉnh táo lại từ ánh mắt nóng bỏng của đối phương. Lồng ngực anh đập loạn, vội dời mắt nhìn đi chỗ khác. Thế nhưng vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy biển chỉ dẫn “Đường Thanh Long – Phía trước 500m” đập vào mắt.

Đó là đường nối thẳng tới huyện X.

Trong lòng Lâm An giật thót, quay phắt lại, “Anh…”

Từ Tân thấy anh kinh ngạc như thế, mắt vẫn nhìn anh không rời, mỉm cười, “Đường đi Ga Thành phố đã qua từ lâu rồi.”

Sắc mặt Lâm An thoáng thay đổi.

Từ Tân ngừng một lát, nói tiếp, “Cho nên chỉ đành đưa cậu về thẳng nhà thôi.” Vừa nói, vừa hơi cụp mắt, hỏi, “Phí mất vé xe mà cậu mua rồi, thầy Lâm sẽ không để ý chuyện này chứ?”

Lâm An im lặng nhìn hắn, không đáp.

Đèn tín hiệu chuyển màu, Từ Tân cười với anh cái nữa rồi đánh tay lái, rẽ vào đường Thanh Long.

Ánh sáng từ những cột đèn chạy dọc bên đường cứ đều đặn từng cái, từng cái vụt qua, nhịp độ ấy phần nào làm dịu đi nhịp tim đập điện cuồng trong lồng ngực anh.

Trong xe lại bị im lặng bao trùm lần nữa, thi thoảng lại có một chiếc xe bấm còi chạy vụt qua. Từ Tân dường như nắm rõ đường đi huyện X như lòng bàn tay, một đường bình tĩnh vững vàng thẳng tiến, không chút do dự cũng chẳng chần chừ.

Lâm An yên lặng ngồi nhìn, không nhiều lời hỏi thêm gì về sự ‘khác thường’ đó. Anh nhàm chán nhìn đăm đăm khung cảnh trôi qua vùn vụt ngoài cửa kính xe. Cửa kính mơ hồ phản chiếu ánh đèn đường lòe lòe, và cả bóng người ngồi bên cạnh, anh lặng lẽ để ý phản ứng và động tác của Từ Tân qua ảnh chiếu đó.

Huyện X cách thành phố C không xa. Nếu là 12 năm trước, có thể vẫn còn khiến người ta có cảm giác mệt mỏi vì đi tàu xe. Nhưng giờ đã có đường cao tốc, hệ thống giao thông nhìn chung cũng đã phát triển hơn nhiều, ‘bôn ba’ của quá khứ lại trở thành bình thản của hiện tại. Huống hồ, huyện X giờ cũng đã sát nhập vào thành phố C, đã trở thành một trong những khu ngoại ô tương đối phát triển.

Một giờ sau, xe chạy ngang qua một đoạn đường lớn, nhiều cây cối và đất ruộng, sau đó thì rẽ vào một khu chợ phố náo nhiệt.

Khi đi ngang qua trường Trung học số 2 của huyện X, mắt Lâm An không rời dãy nhà quen thuộc của học sinh khối 12, giờ vẫn còn vẫn sáng đèn. Mãi cho đến khi xe chạy một quãng dài về phía trước, anh vẫn không nhịn được ngoái lại nhìn thêm vài lần.

Từ Tân phát hiện ra, đột nhiên hỏi, “Sao thế? Nhầm đường à?”

Lâm An thôi không nhìn nữa, ngồi ngay ngắn lại và lắc đầu, “Không … Không phải.”

Nói xong, anh dừng lại một lúc, sau đó nhẹ nhàng giải thích, “Chỗ vừa đi qua… là trường học trước đây tôi từng làm việc…”

Từ Tân đáp ‘ừm’ một tiếng, bẻ tay lái, bóng dáng trường Trung học liền bị bỏ khuất phía sau – dù sao thì người cũng là do hắn nghĩ cách điều từ huyện X lên thành phố C, một chút chú ý vừa rồi của Lâm An hắn chẳng lẽ lại không biết? Thế nhưng hắn vẫn giả bộ như đó là chuyện mới mẻ lắm, tán ngẫu đôi câu.

“Ồ? Nhìn trông cũng khá đấy, so với X trung thấy sao?”

Lâm An lúng túng cười, “Xét về tỷ lệ tốt nghiệp, tệ hơn… tệ hơn rất nhiều…”

Từ Tân gật đầu cười nói, “Vậy xem ra lần này thầy Lâm coi như vừa được thăng chức rồi.”

Lâm An lúng ta lúng túng, không đáp lời.

Từ Tân lại mỉm cười, nói tiếp, “Tôi có nghe Từ Nguyên kể là cậu được X trung trực tiếp tuyển thẳng kí hợp đồng luôn, còn là thầy giáo vạn học sinh mê của trường hả? Danh tiếng còn làm lu mờ cả lời đàm tiếu sau lưng rồi?”

Lâm An nghe thấy giọng người nó mang theo cả ý cười trêu đùa, mặt không tự giác lại đỏ lên, vô thức ưỡn thẳng lưng, thẹn thùng bảo, “Không có, không phải đâu…” Vội vàng đến mức suýt cắn trúng lưỡi.

Từ Tân thấy thế thì nhíu mày, “Tôi cảm thấy nghe rất đáng tin mà.”

Lâm An ngẩn ra. Chờ tới khi kịp phản ứng, nhận ra người ấy vừa uyển chuyển đổi giọng khen mình thì hai bên tai và cần cổ cũng đã đỏ lựng.

Từ Tân liếc nhìn anh một cái, cười cười, thương tình mà bỏ qua không trêu chọc thêm về đề tài này nữa.

Xe không còn chạy nhanh như lúc trước, rõ ràng là đã giảm tốc sau khi vào huyện X. Từ Tân chăm chú nhìn ngắm phố xá náo nhiệt đông đúc, lại nhìn các quán ăn đêm lớn nhỏ ven đường, giống như bồi hồi, bảo, “Nơi này đúng là đã thay đổi không ít.”

Lâm An nghe thế, không khỏi nhớ lại tình cảnh của mình và người kia trước đây, cũng chính là ở nơi này gặp nhau rồi chia ra. Mười hai năm qua, anh chưa từng nghĩ rằng cũng có ngày mình sẽ lại có cơ hội được ở bên cạnh người ấy lần nữa, còn có thể bình thản cùng trở về chốn cũ.

Huyện X khi đó chỉ có đồng ruộng mênh mông ngút ngàn tầm mắt và những hàng cây tươi tốt ùm tùm chạy dọc bên đường nhỏ lầy lội. Huyện X khi đó một khi màn đêm buông là cũng kéo theo tất cả màu sắc tươi sáng đi hết, chỉ còn lại đêm đem vô tận bao trùm.

Nhưng giờ thì khác rồi. Siêu thị, hàng quán ven đường, thậm chí giữa các cửa hàng đủ loại còn mọc lên vài nhà nghỉ, khách sạn lớn nhỏ, tất cả đều đang dần dần tỉnh giấc trong dòng chảy thời gian. Mặc kệ là màn đêm buông, vẫn có thể tự tỏa ra ánh sáng của riêng mình.

Lâm An thực ra chẳng có chút cảm giác xa lạ gì với những biến đổi to lớn này. Dù sao thì trước khi bị điều lên thành phố, chính anh cũng đã tận mắt chứng kiến huyện nhỏ này trở mình từng chút một.

Nhưng hôm nay, khi có Từ Tân đi cùng, những kí ức trước đây lại cứ không ngừng ùa về. Tâm trạng của Lâm An cũng vì thế và không cách nào tránh khỏi cảm giác hơi mệt mỏi và khó thở.

Sắc mặt vì thế mà cũng ảm đạm theo.

Từ Tân thấy anh không đáp lại, cũng không nói thêm câu nào. Hắn tiếp tục chuyên chú lái xe đi vòng qua một con phố nhỏ chật chội. Hơn mười phút sau, xe dừng lại đầu một con đường nhỏ yên tĩnh.

Lâm An ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh trăng sáng mờ và ánh đèn đường cách đó không xa nhìn xung quanh. Anh biết là hai người họ tới nơi rồi. Chỗ này chỉ còn cách phía sau nhà anh không tới 100 thước.

Phía trước là một đường nhỏ hơi gập ghềnh. Từ Tân còn muốn đưa anh đi tiếp những cũng chỉ đành chịu không đi nổi.

Hai người cũng ăn ý không ai nói gì, tựa như đều đang đợi xem liệu người kia có bất chợt phá vỡ bầu không khí im lặng này hay không.

Trong tiếng hít thở nông sâu không đồng nhất, cuối cùng Từ Tân vẫn theo thường lệ là người lên tiếng trước.

Hắn nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, thấp giọng bảo, “Tới rồi.”

Lâm An không đáp.

Từ Tân đợi rồi lại đợi, cuối cùng chợt khẽ thở dài, mở cửa bước xuống xe. Lâm An nghe thấy động tĩnh thì hơi giật mình, sau đó cũng xuống theo.

Trong ánh sáng lờ mờ, anh thấy người nọ đi vòng ra phía sau xe, mở cốp và lấy vali hành lí ra cho anh. Xong xuôi mới đi về phía này.

“Đi đi.”

Lâm An đưa tay ra đón lấy đồ, nhưng tay cầm vali vẫn ở trong tay người kia, chưa hề buông ra.

“Hôm nay bận rộn mệt mỏi rồi, về nhớ nghỉ ngơi nhé.” Qua một lát, giọng trầm khẽ của Từ Tân vang lên.

Anh cụp mi mắt, tầm mắt rơi trên hai bàn tay của hai người chỉ còn cách nhau gang tấc, im lặng gật đầu một cái.

Sau đó Từ Tân liền buông lỏng tay ra.

Lâm An kéo vali đi về phía ngã ba cách đó không xa. Không hiểu sao mắt anh lại thấy hơi cay cay. Đi được mấy bước, đột nhiên lại nghe người phía sau gọi.

“Lâm An!”

Anh sững người, lập tức quay đầu lại.

Dưới tán cây, Từ Tân mỉm cười với anh, rồi mới dịu dàng nói, “Quốc khánh vui vẻ.”

Khóe miệng anh miễn cưỡng kéo lên, mỉm cười đáp lại. Sau đó thì tiếp tục đi về phía trước, rẽ vào một khúc cua thì hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

Từ Tân nhìn đường nhỏ trước mặt chỉ còn lại một mảng đen thui im lặng, cũng không lập tức đi ngay. Hắn dựa vào mui xe lặng lẽ đứng một lúc, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lửa. Im lặng hút thuốc, vẫn nhìn đăm đăm về phía đầu đường mà Lâm An đã rẽ rồi biến mất hồi lâu. Cứ hút thuốc rồi nhả khói vài bận, cuối cùng thấy nhàm chán quá mới dụi tắt điếu thuốc đi, chuẩn bị lên xe trở về.

Không ngờ vừa xoay người, mở cửa xe, thì phía sau lại vọng tới tiếng bước chân loáng thoáng.

Vội vã, dồn dập.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm An vừa mới rời đi mấy phút trước, giờ đã thở hổn hển xuất hiện trước mặt hắn.

Từ Tân không ngờ người kia đi rồi còn quay lại, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm An thở dốc nhìn hắn, mãi hồi lâu sau mới lấy hết dũng khí, giọng khàn khàn, hỏi, “Anh, anh có đồng ý, muốn…”

Nói đến đây đột nhiên lại im bặt, chỉ còn tiếng thở mệt không ngừng phả vào trong gió đêm, cực kì rõ ràng.

Từ Tân nhìn anh, ánh mắt chưa từng rời nửa phân. Hắn không thúc giục, chỉ im lặng chăm chú nhìn, chờ đợi.

Trong mắt Lâm An như có ánh sáng lấp lánh lên. Lại thêm màn đêm mê hoặc, gió đêm sốt ruột thổi, tất cả giống như nháy mắt một cái đã trở lại thời điểm cách đây mười hai năm.

Lâm An đứng cách Từ Tân không tới mười thước, lại hé miệng nói chuyện, nhưng giọng nói bởi vì sợ hãi và hèn nhát mà cũng nhỏ xíu.

“Anh có muốn… qua, qua nhà tôi ngồi một lát không…”

Nhưng Từ Tân cực kì chăm chú còn bắt được giữa hai cánh môi hé mở và hơi thở đứt quãng hai chữ được nói vô cùng nhỏ.

Hai chữ đã lâu không gọi.

“Anh, anh Từ.”

Từ Tân nhìn anh không rõ là có cảm xúc gì, sau đó không nói không rằng đi tới bên cạnh, coi như là im lặng đáp lại lời mời thịnh tình này.

Hai người, một trước một sau, đi về phía nhà họ Lâm. Chỉ mất mấy phút là tới một cánh cổng thoạt trông giản dị.

Đèn tường trước cổng cũng không sáng. Trong bóng tối, lờ mờ thấy một vali hành lí bị bỏ chỏng chơ. Hiển nhiên là người nào đó đi tới đây đã vội vã vòng trở lại, hốt hoảng đến cổng nhà cũng chưa kịp mở ra.

Lâm An hơi ngượng ngùng vì xung động vội vàng của bản thân bị phát hiện. Anh vội vàng lấy chìa khóa trong túi ra, bên tai nóng bừng, tra chìa vào lỗ khóa.

Loáng cái cửa đã mở ra. Tiếng mẹ Lâm từ trong nhà vọng ra trước tiên.

“Ai đó? Có phải tiểu Lâm về không đó?”

Lời chưa nói hết đã thấy một người phụ nữ có tuổi, quần áo mộc mạc đi ra bật đèn sau nhà lên. Trong tay bà là chiếc khăn lau, chắc là vừa vội đi ra từ phòng bếp.

Lâm An tiến lên mấy bước, mỉm cười chào mẹ Lâm, “Mẹ, là con.”

Mẹ Lâm dường như vui mừng lắm, còn đang muốn nói gì nữa, nhưng vừa ngó nhìn đã thấy còn một người cao cao khác nữa đứng trước cửa. Bà bèn ngẩn ra, lại nhìn Lâm An, “Đây là…”

Lâm An khó tránh được thấy bồn chồn, khẽ cười. Nhưng chưa kịp nói gì thì Từ Tân ở bên cạnh đã chủ động bước qua cửa, mỉm cười chào mẹ Lâm vẫn đầy vẻ nghi ngờ, “Chào dì ạ.” Vừa nói vừa liếc nhìn sang Lâm An, “Cháu là bạn của tiểu Lâm, họ Từ ạ. Đúng lúc có việc tới huyện X nên thuận đường đưa cậu ấy về luôn.”

Rõ là mẹ Lâm không thể liên hệ người trước mặt với thanh niên từng gặp hơn mười năm trước. Một phần cũng vì Từ Tân thay đổi nhiều, bất kể là cách ăn mặc hay là thần thái cử chỉ đều chẳng còn chút gì giống với tên côn đồ cầm trịch năm đó.

Vậy là chút nghi ngờ của bà chỉ chợt lóe rồi vụt tan ngay, sau đó cực kì nhiệt tình hoan nghênh khách mời vào nhà. “À, à, bảo sao, bảo sao. Dì còn đang nghĩ sao tiểu Lâm về sớm thế. Lúc đầu đã tính là phải 9 giờ gì đó mới về tới nơi.”

Lâm An thấy mẹ mình chỉ mải nói liên miên không ngớt chứ cũng không nhận ra người tới là Từ Tân, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Anh thuận tay đóng cửa lại rồi khẽ bảo, “Vâng, thế nên con mới… con mới rủ bạn về ăn bánh uống trà một chút.” Vừa nói vừa liếc nhìn Từ Tân lúc này đang tràn đầy vui vẻ nhìn mình, “Bạn con… Bạn con vẫn chưa kịp ăn cơm tối…”

Mẹ Lâm không hay biết gì về việc hai đứa phía sau đang ‘mày qua mắt lại’, bà lục tục quay vào bếp, tiếng vọng ra, “Đúng, đúng lắm. Ấy, tiểu Lâm mời bạn ngồi đi, để mẹ làm thêm vài món là ăn cơm được rồi.”

Lâm An vâng dạ, cất vali hành lí vào góc rồi mới nghiêm cẩn đi về phía Từ Tân, nhỏ giọng bảo, “Để tôi dẫn anh qua phòng khách.”

Vào phòng khách, anh khoát tay về phía bộ sofa trông đã hơi cũ, “Mời, mời ngồi.”

Từ Tân nhìn dáng vẻ đầy thận trọng của anh, cảm giác như hắn là chủ, anh mới là khách, bèn bật cười, “Đừng cuống.” Giọng hắn đầy dịu dàng.

Mặt Lâm An nóng lên, dưới ánh đèn phòng ấm áp sáng bừng anh ngây ra giây lát rồi mới gật đầu. Sau lại giống như che giấu điều gì, vội đi về phía bàn nước, bày ra hoa quả mà mẹ Lâm đã chuẩn bị trước đó.

Từ Tân mỉm cười. Nhìn xung quanh một lượt, hắn mới tùy ý ngồi xuống, lại hỏi, “Chú Lâm đâu rồi?”

Tay chọn hoa quả của Lâm An khựng lại, hồi lâu mới thấp giọng trả lời, “Cha tôi… năm 2000 đã mất rồi.”

Từ Tân sửng sốt, lập tức nói, “Xin lỗi.”

Lâm An lắc đầu, chỉ chốc lát sau sau đã bưng một đĩa trái cây đầy lại đây, đặt lên chiếc bàn thấp trước mặt Từ Tân.

Từ Tân thấy anh cụp mắt, nghĩ rằng vì mình nói động tới chuyện buồn của anh rồi. Thấy sắc mặt anh cũng ảm đảm nên hắn không nói gì nữa, chọn đại một quả quýt mà Lâm An vừa mang ra, im lặng bóc vỏ.

Thật ra thì Lâm An cũng không quá đau buồn gì chuyện cha mất.

Cha Lâm là người cực kì nóng tính, lại gia trưởng. Trước khi mẹ Lâm được gả đi, ông vẫn còn giấu giếm được. Nhưng thường những khi không nhịn được vẫn sẽ đùng đùng nổi giận. Tới khi cưới về rồi, liền thành ra chỉ cần không hợp ý một chút là vung tay. Mẹ Lâm yếu đuối, thường bị đánh cho cả người đầy thương tích, nhưng mỗi ngày vẫn luôn cố gắng lấy lòng, hầu hạ chồng. Khi Lâm An còn bé, bà vẫn luôn cố gắng mỉm cười trước mặt con. Tới khi anh lớn rồi, cha cũng già đi, đánh không nổi nữa nên đổi sang chửi bới vũ nhục. Chuyện này đã chẳng còn là bí mật gì ở huyện X nữa, nhưng mọi người lại giống như đều đã quen. Ai cũng chỉ cùng lắm là cảm thán mẹ Lâm khổ quá, đáng thương quá, nhưng may là vẫn còn đứa con trai tài giỏi. Từ nhỏ đã học hành tốt, tính tình lại điềm đạm hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến người ta phải lo lắng.

Mẹ Lâm thì đã chết lặng từ lâu. Khi còn trẻ khóc cũng đã khóc hết nước mắt. Ngoại trừ dấu vết thời gian in hẳn trên người thì chẳng còn gì khiến bà đổi sắc mặt được nữa. Mãi cho tới nhiều năm trước, khi Lâm An lên đại học gặp phải chuyện không may kia.

Giống như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bà bị giẫm cho dẹp lép. Chuyện bị chồng đánh chửi đã chẳng còn đáng nói, nhưng khi đó thì giống như hy vọng cả đời cũng bị chặt đứt.

Lâm An đã nhìn mẹ mình bất đắc dĩ trải qua nửa đời người đầy nước mắt. Mãi đến khi cha qua đời vì bạo bệnh, những đau khổ cả đời của bà mới chấm hết. Cũng vì vậy, bốn năm trước, khi đối mặt với thân xác già cỗi của cha, Lâm An thậm chí còn không biết liệu trong lòng anh có thêm chút lòng trắc ẩn và đau buồn nào không, hay là nhiều hơn một chút cảm giác may mắn và vui mừng.

Rồi thì vẻ mặt luôn u ám của mẹ Lâm sau đó cũng dần dần bắt đầu có nụ cười. Giống như thanh xuân bị mài mòn héo úa giờ chảy ngược về, không còn lù đù đờ đẫn nữa. Bảo là thay da đổi thịt, sống lại lần nữa cũng không quá đáng.

Chẳng bao lâu cơm tối đã làm xong. Mẹ Lâm rời phòng bếp, mang mấy món ăn tới. Bà gọi Lâm An và Từ Tân đều đang im lặng ngồi trên ghế sofa, “Cơm xong rồi, lại đây, mau tới ăn thôi.”

Lâm An chợt lấy lại tinh thần, đứng lên muốn giúp một tay, lại bị mẹ Lâm ngăn lại. Cũng đã hai tháng rồi bà không được thấy bóng dáng con trai, lúc này thực sự đang vui lắm, chỉ cười, “Ôi, không cần không cần, con cứ tiếp đãi bạn, mau bảo bạn tới ngồi ăn đi. Trong bếp cũng chỉ còn mấy món à, mẹ đi hai lượt là xong.” Nói xong, giống như là lại nhớ ra cái gì đó, liếc nhìn về phía Từ Tân hỏi, “Phải rồi, bạn con có uống rượu không? Hay để mẹ chạy ra siêu thị gần đây mua mấy chai nhé?”

Lâm An nhớ Từ Tân trước kia cũng giống một con sâu rượu, bèn liếc nhìn người bên cạnh. Hắn chỉ mỉm cười, từ chối, “Không cần phiền vậy đâu ạ. Lát nữa cháu còn phải lái xe,” vừa nói lại vừa như có như không nhìn Lâm An, “Về thành phố.”

Nghe thế xong, không hiểu sao Lâm An lại có vẻ mất mác.

Mẹ Lâm không phát hiện ra. Mấy phút sau, ba người đã cùng quây quần bên bàn cơm.

Nhà họ Lâm mấy năm nay sống khá hơn nhiều, đàng hoàng hơn so với lần trước Từ Tân đến. Đồ trang trí trong nhà bày biện nhiều hơn. Chưa kể hồi trước, khi cha Lâm còn sống, không biết là nghe ai nói là khu này sẽ sớm bị thu hồi, đền bù đất cát gì đó. Bởi vì hám tiền bèn đổi ý đắp gạch hết phần đất quanh nhà. Thế là diện tích nhà tăng gấp đôi so với ban đầu.

Chỉ là đến tận bây giờ, món lời mà ông dụng tậm muốn kiếm vẫn chưa kiếm ra được đồng nào.

Trong lúc ngồi ăn, mẹ Lâm thấy Từ Tân cứ thi thoảng lại như đang nghĩ ngợi gì, quan sát xung quanh, bèn cười hỏi, “Có phải thức ăn không hợp khẩu vị không?”

Hắn thu ánh mắt lại, cũng cười một tiếng, khen nịnh, “Dì nấu ngon lắm ạ.” Vừa nói lại vừa liếc nhìn Lâm An, vui vẻ, “Chẳng trách mà tiểu Lâm lớn lên lại đẹp trai thế, ở trường bị nữ sinh đuổi theo như ong vỡ tổ ấy. Cũng không thiếu cô giáo trẻ hỏi thăm đâu ạ.”

Mẹ Lâm nghe xong dường như còn không dám tin, nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng. Lâm An đã không còn nhỏ tuổi nữa, đàn ông trong thôn này ở tuổi anh đều đã cưới vợ từ lâu rồi, khối người còn có con lớn đùng rồi ấy chứ. Trong mắt bà, Lâm An cái gì cũng tốt, không có tật xấu gì khiến cha mẹ phải lo ngại, chỉ có một vấn đề duy nhất bà ưu phiền mãi – không có đối tượng hẹn hò.

Trước đây mẹ Lâm cũng đã nhiều lần ám chỉ. Khi đó anh vẫn còn là giáo viên ở trường Trung học trong huyện. Ban đầu cũng coi như nghe lời, mẹ nói sao thì anh nghe vậy, cũng đi gặp mặt một hai lần. Nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng được bao lâu là chia tay hết. Lí do thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vậy. Nếu không phải do quan điểm không hợp thì là tính tình không hợp. Mẹ Lâm khổ nửa đời rồi, cũng biết hôn nhân hòa thuận quan trọng thế nào nên không ép anh. Chỉ là cứ nghe con gái nhà ai để ý anh, hoặc tính tình không tệ là lại tìm cơ hội mai mối.

Nhưng sau này Lâm An dường như càng ngày càng chán ghét chuyện đó. Chỉ là tính anh vốn ôn hòa, không bao giờ phản ứng gì kịch liệt cả. Lời từ chối đưa ra đều là vì bản thân bận rộn. Rồi thì trường học gần đây coi trọng anh, nhiều năm luôn để anh chủ nhiệm lớp 12, tiền đồ của lũ trẻ nặng ngàn cân, anh không còn thời gian đâu lo cho vấn đề cá nhân.

Mẹ Lâm nói cũng chẳng nói được, nhưng cũng vẫn sốt ruột. Giờ Lâm An đi công tác ở thành phố, cơ hội nhắc đến chuyện chung thân đại sự lại càng thêm ít ỏi. Thế nên nghe Từ Tân nói xong bà không nhịn được cằn nhằn thêm mấy câu.

Bà nhìn sang Lâm An chỉ biết cắm đầu ăn cơm, thở dài rồi quay sang bảo Từ Tân, “Cũng có ích gì đâu? Thẳng nhỏ không chịu để tâm, có thêm người để ý nữa thì cũng…”

Vừa nói lại vừa thở dài, “Ôi, đã bao nhiêu năm rồi, lớn cả rồi mà cũng chẳng biết thằng nhỏ này thích kiểu người ra làm sao nữa. Như dì thấy cũng không cần phải xinh đẹp lắm gì cả, chỉ quan trọng là thiện lương tốt bụng. Để sau này già còn chăm sóc lẫn nhau, dì cũng yên tâm.”

Lâm An cầm đũa gắp thức ăn như cái máy. Mấy lời này anh đã nghe mẹ nói không biết bao nhiều lần rồi. Trước đây tuy rằng áy náy trong lòng thì anh vẫn còn thể lạnh nhạt tự giải quyết được. Nhưng bây giờ lại có Từ Tân ở đây, nhưng câu chữ tầm thường này thoắt cái lại như hóa thành gai nhọn, từng cái từng cái đâm thẳng vào anh. Khiến anh vừa hoảng vừa rối, như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Từ Tân gật đầu hùa theo nói, phải, phải, dì nói đúng ạ.

Mẹ Lâm nói được ra mấy câu trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, đột nhiên gió lại chuyển hướng quay phắt sang Từ Tân, “À đúng rồi, mới nghe cháu nói về trường học, là đồng nghiệp của tiểu Lâm hả?”

Từ Tân chỉ cười, không thừa nhận cũng không phản đối.

Mẹ Lâm nghĩ thấy cũng đúng. Trước đây Lâm An vẫn luôn làm việc ở huyện X, mới đi thành phố hai tháng nay. Cuộc sống hẳn là chưa quen, tính tình của anh lại hướng nội, vậy mà đã quen được bạn bè tốt thì hẳn là đồng nghiệp cùng trường rồi.

Nghĩ thế xong, nhìn Từ Tân thi thoảng lại nhìn sang Lâm An, lâu lâu còn gắp thức ăn cho, có vẻ là rất thân thiết. Trong lòng bà tự nhiên cũng được an ủi. Bà vẫn luôn cảm thấy con trai trải qua quá nhiều khổ sở, luôn lo lắng anh ở ngoài không có ai chăm sóc sẽ phải chịu thua thiệt. Hôm nay thấy có một đồng nghiệp kiêm bạn bè thân thiết như thế, cảm tình với Từ Tân tăng lên mấy phần. Giọng bà cũng thân thiết thêm một chút.

Bà nhìn chàng trai tên Từ Tân gương mặt anh tuấn bất phàm này, bèn hỏi như chỉ đang rảnh rỗi hỏi chuyện gia đình, “Trông qua thì cháu cũng tầm tuổi tiểu Lâm nhà này nhỉ? Sao rồi, đã có chuyện riêng chưa?”

Nghe thế, Từ Tân cũng hơi sửng sốt, sau đó mới cười lắc đầu bảo, “Dạ, chưa có.”

Lâm An nghe thấy câu mẹ hỏi thì trong lòng giật thót, tay cầm bát đũa cũng cứng đờ. Ngay cả giả bộ ăn cơm cũng không giả bộ tiếp được. Anh cứ nhìn chằm chằm bát canh trên bàn, mãi cho đến khi nghe được câu trả lời của hắn. “Cháu cũng giống tiểu Lâm thôi ạ.” Vừa nói vừa quay sang đón lấy ánh mắt của Lâm An chẳng biết đã nhìn về phía hắn từ bao giờ, khẽ mỉm cười, “Chưa kết hôn, cũng không đang quen ai cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.