[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 52: Đi dự tiệc ở Hoàng cung, Victoria




Ba ngày thoáng cái trôi qua, buổi tiệc sinh nhật của Anne diễn ra theo kế hoạch.

Trời chập tối, gió thổi hiu hiu, trên đảo Hoàng hậu, khúc nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng vang lên, tiếng hát du dương.

Trong không khí, mùi thơm lên men của cây Linh Lan, cung điện mang phong cách Baroque, trong không gian cao quý lộ ra sự thoải mái nhàn nhã, tất cả mang một phong thái mà chỉ người Thụy Điển mới có.

Tấm thảm trải màu đỏ, những đóa hoa tươi trang trí cùng với những chùm bóng đèn thủy tinh sặc sỡ. Trong không khí bay đến sự ẩm ướt và hương vị của biển cả.

Công chúa Sue đặc biệt từ Đan Mạch bay trở về, tham dự buổi tiệc sinh nhật của em gái.

Hai đóa hoa của hoàng gia Anh là công chúa Beatrice và công chúa Zara diện trang phục lộng lẫy đến tham dự.

Đại công chúa Charlotte của Marocco đã đứng trong đám đông trò chuyện cùng với mọi người.

Hoàng thất các nước Na Uy, Tây Ban Nha, Bỉ, Luxembourg đều có người đến tham dự, đều là bạn thân và bạn học của Anne.

Có thể nói, những người tham dự buổi tiệc lần này, không phải là người của hoàng tộc, thì cũng là người thuộc tầng lớp quý tộc có quan hệ với hoàng tộc.

Cho nên, sự tồn tại của Dạ Cô Tinh đã trở thành tiêu điểm tranh luận.

“Athena?”

“Sao cô ta lại đến đây? Không phải còn chưa có tiến hành nghi thức sắc phong công chúa sao?”

“Hoàng hậu Sylvia đồng ý sao?”

“Tôi thích bộ phim mà cô ta diễn, nhưng lại không có cách nào đứng chung một chỗ ngang hàng với cô ta.”

Mà giờ phút này, người đang ở trong trung tâm bão táp lại bình thản như không có gì xảy ra, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu đế cao, động tác vừa phóng khoáng tự do lại uyển chuyển dịu dàng.

Gió đêm nhẹ thổi, làn váy màu trắng nhẹ phất lên mơ hồ lộ ra đường thêu dệt tinh tế trong lớp voan mỏng.

Thân người cô hơi nghiêng, bóng lưng xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người. Làn da trắng nõn như gốm sứ, lỗ chân lông lại nhỏ hơn so với người Châu Âu, đến lông tơ cũng không nhìn thấy, làm cho người ta hận không thể đưa tay ra sờ lên đó để cảm nhận được sự nhẵn bóng tinh tế của làn da.

“Woww… Thiết kế mới nhất của Two…”

“Tôi nhớ rõ là công tước phu nhân Eaton cũng có bộ như thế này, nhưng mặc lên cũng coi như là tạm được… Không ngờ đổi người khác mặc, vậy mà lại có hiệu quả tốt như vậy!”

“Cái chất liệu đường thêu của miếng váy lót bên trong cũng rất đẹp.”

Rất nhanh đã có người tiến lên bắt chuyện với cô, suy cho cùng thì bất kì ai cũng đều yêu thích cái đẹp.

Dạ Cô Tinh ứng đối tự nhiên, thể hiện sự thân thiện vừa phải, nhưng lại không hề có một chút gì lộ vẻ nịnh nọt.

Tấm lòng rộng rãi, quang minh chính đại.

Sue khoác tay chồng đứng cách đó không xa, lạnh lùng hừ cười, “Vẫn chưa phải là công chúa mà đã bắt đầu tỏ ra vẻ công chúa rồi, thật không hiểu nổi cha coi trọng cô ta ở điểm gì?”

Một ngôi sao điện ảnh xuất hiện trước đám đông, cử chỉ thô tục, làm sao có thể đánh đồng với hoàng thất được?

“So beautiful!” Thái tử Đan Mạch Charles không tiếc lời khen ngợi.

Không chỉ có anh ta, rất nhiều người đàn ông ở đây đều bị mê hoặc bởi phong cảnh tuyệt đẹp này, tán thưởng không dứt.

Sue trong lòng căm phẫn, nhưng cũng không dám biểu hiện quá lộ liễu.

Cô ta không phải ghen vì chồng của mình khen người con gái khác, vì dù sao đi nữa thì một người đàn ông thân sĩ biểu đạt sự khen ngợi đối với một người con gái đẹp chính là một lễ nghi cơ bản, cái cô ta để ý đó là, một đứa con riêng như Athena dựa vào cái gì có thể khiến những người ở đây ưu ái như vậy?!

Buông tay chồng mình ra, cầm lấy một ly rượu đỏ, Sue cười đi về hướng Athena.

“Rất vui khi được gặp cô, Athena·Ye.”

Cô ta vừa mở miệng, mọi người đã thức thời tản ra, dù sao thì tính khí của vị công chúa Sue này cũng không dễ gần.

Dạ Cô Tinh chậm rãi giương mắt, ánh mắt ung dung đánh giá một lượt cô công chúa đầu đội vương miện, toàn thân mang bộ lễ phục màu đỏ tía, nhưng lại toát lên vẻ kiêu ngạo trước mặt.

“Tôi cũng rất hân hạnh, công chúa Sue.”

“Ồ? Hóa ra là cô biết tôi sao? Không ngờ rằng, một ngôi sao điện ảnh nho nhỏ cũng có kiến thức như vậy…”

Dạ Cô Tinh cười càng thêm sâu, “Đương nhiên rồi, trong buổi lễ liên hoan phim Busan, một vị khách mời thần bí mang một bộ váy đỏ rực lấn át cả Ảnh hậu, sợ là không chỉ mình tôi mà tất cả khán giả trên thế giới trước màn hình nhỏ có lẽ đều sẽ biết đến cô?”

Mặt Sue biến sắc.

Ai mà không biết, ở buổi lễ liên hoan phim Busan lần này, Sue được mời đến tham dự thảm đỏ nghi lễ khai mạc, cô ta mặc một thân áo khoác đỏ rực, không chỉ bị thời trang thế giới hung hăng phê bình, mà còn bị các cư dân mạng trên toàn thế giới phỉ nhổ, nhất là ở Trung Quốc, thân mật gọi cô công chúa với phong cách thời trang Low đến cùng cực này là—— Em gái vùng Đông Bắc!

Cái này gọi là, đánh rắn phải đánh dập đầu, câu này của Dạ Cô Tinh như đánh vào chỗ đau của cô ta.

“Cô cho rằng, mặc lên người bộ đồ giống như vậy thì đã trở thành công chúa rồi ư?! Tôi nói cho cô biết, có tôi và mẹ tôi ở đây thì tuyệt đối không để cho cô đặt chân vào hoàng cung nửa bước!”

Dạ Cô Tinh uống một ngụm rượu vang, tư thế tao nhã, “Đầu tiên, kiểu quần áo như thế này tôi bình thường vẫn hay mặc, không có bất kì quan hệ nào với thân phận công chúa này. Tôi thực sự không biết, mặc kiểu quần áo như vậy là có thể làm công chúa sao?” Cô ngừng một chút, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, “Xem ra, hoàng thất cũng chỉ như vậy thôi.”

“Còn nữa, hoàng cung Thuỵ Điển có núi vàng núi bạc sao? Nếu đã không có, tôi mắc gì muốn đặt chân vào cơ chứ?”

Sue cười lạnh, “Quả nhiên là tầng lớp dân đen, mở miệng ngậm miệng đều là tiền!”

“Còn hơn công chúa Sue, đường đường là người của hoàng thất Châu Âu, là công nương của một nước, vậy mà mở miệng ra lại là dân đen này dân đen nọ, vậy tôi nói tới tiền vẫn được xem như là rất cao nhã rồi nhỉ?”

“Cô!”

Dạ Cô Tinh thở dài, “Bỏ đi, con người của tôi rất rộng lượng, không muốn chấp nhặt với những người không có việc gì thích đi kiếm chuyện.”

Nói xong, cô xoay người, cố ý rời đi.

Sue nhìn tấm lưng xinh đẹp trắng lóa kia, đôi mắt cô ta như bị đâm đến đau nhức, cô ta cắn chặt răng, cuối cùng vì kiêng dè thân phận công chúa của mình nên không dám làm gì quá giới hạn.

Đúng tám giờ, điệu Van nhanh chóng được đổi thành bài hát chúc mừng sinh nhật đầy ấm áp.

Mọi người đều nhanh chóng dừng nói chuyện, chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay.

Trong tiếng nhạc vui tươi, Bệ hạ Carl mặc một bộ Tây phục cùng với Hoàng hậu Sylvia sóng vai nhau xuất hiện, đi bên cạnh trái phải lần lượt là công chúa Anne xinh đẹp và vương trữ- công chúa Victoria.

Một nhà bốn người, đứng trên chiếc cầu thang xoay tự động đi xuống.

Dạ Cô Tinh híp mắt, hời hợt liếc mắt nhìn một cái, rồi lại xoay đầu chăm chú đánh giá ly rượu của mình.

Sue là công chúa đã được gả đi, nên tự nhiên không có tư cách đi bên cạnh cha mẹ. Cho nên cô ta cũng chỉ có thể đứng trong dàn khách mời, say sưa nhìn theo bốn người.

Sau phần mở màn, Anne – nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay được mọi người yêu mến ủng hộ mời lên sân khấu, cô kéo theo Seven cười tươi xinh đẹp.

Sau đó, Bệ hạ và Hoàng hậu đều nói vài câu chúc mừng, còn công chúa Victoria cùng cười chúc mừng em gái.

Cuối cùng, do Dạ Thất và Anne mở màn, khách mời cũng dần bắt cặp cùng nhau tiến vào sân nhảy, phong thái nhẹ nhàng.

Vị trí của Dạ Cô Tinh không gần cũng không xa, vừa đúng có thể nhìn rõ Sylvia.

Vóc dáng điển hình của người Châu Âu, sống mũi cao, hốc mắt sâu, làn da cũng không quá trắng, mang màu lúa mì, có lẽ là theo dòng máu Brazil của mẹ bà ta.

Mới đầu nhìn qua thì không thấy có gì kinh diễm, nhưng càng nhìn lại càng thấy được vẻ đẹp riêng biệt của bà.

Theo năm tháng lắng đọng lại, nhiều năm sống an nhàn sung sướng trong Hoàng thất, khiến cho mỗi cái giơ tay nhấc chân của bà ta đều mang theo sự ung dung tao nhã.

Dạ Cô Tinh cười cười, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhấp một ít rượu vang. Thái độ không chút để ý nào của cô sớm đã bị Sylvia thu hết vào đáy mắt.

Một ả thường dân không hiểu phép tắc…

Bà ta cao ngạo dời ánh mắt đi, người như thế, không xứng trở thành đối thủ của bà ta.

Trái ngược với sự kín đáo của Sylvia, ánh mắt của Carl vừa trắng trợn vừa tha thiết.

Đây chính là con của ông ấy và Nina…

Trong lòng kích động, tình cảm dâng trào.

Dạ Cô Tinh nhíu mày, xoay người rời khỏi sảnh tiệc.

Không phải cô không cho Anne thể diện, mà chỉ trách ánh mắt của Carl khiến cô có một loại bài xích không nói thành lời. Thậm chí còn cự tuyệt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia.

Đã có Nina, lại còn đi cưới Sylvia, thậm chí còn có vô số tình nhân khác nữa…

Sự tồn tại của Anne và cái chết của Charles chính là bằng chứng!

Dạ Cô Tinh thật sự cảm thấy chán ghét.

Lúc trước Nina rốt cuộc mắt bị mù, hay là bị một cái đĩa UFO từ trên trời giáng xuống đánh vào đầu làm cho hôn mê, mà lại có thể đi thích một người như ông ta?!

Dạ Cô Tinh đi bộ dọc theo khuôn viên vườn hoa, không khí tươi mát ẩm ướt thổi đến, một dãy lớn cây Linh Lan đung đưa trong gió đêm. Dường như là thời tiết vào cuối đông, tuyết lắng đọng trên cành cây, gió chỉ nhẹ thổi qua đã lã chã rơi xuống đất.

Ngay từ ban đầu, Dạ Cô Tinh đã kiên quyết, bất luận là gia tộc Ives cũng được hay hoàng thất Thụy Điển cũng thế, cô đều không có ý định có bất kì mối liên hệ gì với bọn họ.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, hai gốc cỏ Long Dương mà cô muốn có đều nằm trong tay hai nhà này.

Cho nên trong tình hình này, dù không muốn tham dự cũng không được.

Sue chướng mắt cô, bản thân cô lại chưa từng để mắt tới cái thân phận công chúa chó má này, cho dù là cả hoàng thất Thuỵ Điển cô cũng chả thèm để ý tới.

Việc cấp bách trước mắt là mau chóng lấy được cây cỏ Long Dương cuối cùng, tiện thể dạy dỗ bà già Sylvia kia một bài học, để cho bà ta ghi nhớ mãi không thể nào quên được!

Về phần John Routh, cô đã có biện pháp xử lý!

“Hey!”

Vai phải Dạ Cô Tinh nặng xuống, theo bản năng cô đưa tay về phía sau chế trụ cổ tay của đối phương, mắt thấy sắp bắt lấy vai định quật ngã người nọ, nhưng cô lại nghe thấy tiếng kinh hô của con gái, nên ngừng lại động tác.

Cô xoay người, giương mắt nhìn, đập vào là đôi đồng tử màu nâu với vẻ tò mò hiếu kỳ.

Victoria!

“Trời ạ! Cô học qua Taekwondo sao?!”

Dạ Cô Tinh bĩu môi, không trả lời.

“Xin lỗi, có phải là tôi đã hỏi quá đường đột không?”

Dưới ánh đèn, cô gái với làn da màu lúa mì, ánh mắt phủ lên một tầng ấm áp, càng tăng thêm vóc dáng cao lớn, khung xương lớn lộ ra sự cường tráng.

Dường như nhận thấy được sự lạnh nhạt của Dạ Cô Tinh, Victoria lui về phía sau nửa bước, dè dặt đúng lúc nhưng lại không quá xa cách.

Này là… đang lấy lòng?

Dưới ánh đèn, Dạ Cô Tinh chỉ có thể dựa vào trực giác mà phán đoán.

“Tôi nên gọi cô là Athena, hay là Alizee?” Hoàng trữ điện hạ nở nụ cười thân thiện.

Dạ Cô Tinh có hơi ngây người, cái này gọi là, dù có đánh cũng không đánh người khuôn mặt tươi cười, “Tôi thích cái tên phía trước hơn.”

“Athena, tôi đã xem qua bộ phim của cô, chính là bộ Rose&Lion, rất hay!”

“Cảm ơn.”

“Vừa rồi, nhìn động tác của cô, có vẻ như cô đã từng học võ?”

“Chỉ là vài chiêu phòng thân mà thôi.”

Victoria gật gật đầu, “Tôi cũng biết được vài chiêu, nhưng mà sức lực không mạnh bằng cô.”

“Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Không muốn vòng vo với cô ta, Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi chỉ muốn tán gẫu với cô.”

“Tán gẫu về cái gì?”

“Cái gì cũng được, kỹ thuật phòng thân của con gái, phim, các bài hát thịnh hành…”

Dạ Cô Tinh hơi buồn bực, không biết có phải vì nguyên nhân do ngoại hình hay không, mà cô nhìn Victoria, luôn cảm thấy cô ta giống như một kẻ thô lỗ to con…

Cái cảm giác quỷ dị đi qua…

Cô mất tự nhiên ho nhẹ.

“Cô lạnh không?”

Dạ Cô Tinh còn không kịp lắc đầu, Victoria đã nhanh nhẹn cởi áo khoác đang mặc trên người của mình khoác lên trên người cô.

“Dường như cô không có địch ý đối với tôi?”

“Như vậy không phải tốt sao?”

Dạ Cô Tinh từ chối cho ý kiến.

Có câu cẩn thận thì chèo thuyền được vạn năm, cảnh giác một chút cũng không có gì sai.

“Cô có phải là đang nghi ngờ tôi, vì sao tôi lại không giống Sue đối đầu nhắm vào cô, đúng không?”

“Các người đều là người của hoàng thất, cô lại là hoãng trữ, lẽ nào không chung một lòng với bọn họ sao?”

“Ba đã hạ quyết tâm muốn nhận lại cô, lời tuyên bố của phía chính phủ cũng đã phát ra, cả thế giới đều biết Hoàng thất Thụy Điển sẽ có thêm một cô công chúa Alizee, ngoài việc chấp nhận thì đã không còn cách nào khác nữa, cho nên việc đối đầu nhắm vào cô cũng chả có tác dụng gì.”

“Cho nên?”

“Nếu đã không thể thay đổi, vậy thì thử chấp nhận, có lẽ kết quả cũng không có tệ như trong tưởng tượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.