Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 57: Lời thoại bị trộm cắp không thương tiếc




Hoắc Cải nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Đệ chỉ muốn biết, tại sao huynh không trực tiếp nói với đệ mục đích của huynh, tiến hành chuẩn bị nhằm vào Trần Bách Chu không phải hiệu quả càng cao sao?”

Vạn Tư Tề trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta sợ sau khi đệ biết sẽ không vui, dù sao đệ… vốn không phải loại người vì lợi ích mà khom lưng uốn gối. Còn về sự chuẩn bị có mục đích rõ ràng hơn, Trần Bách Chu không phải kẻ ngốc, đệ tiếp cận ông ta là có mục đích hay không ông ta không thể nào không nhìn ra. Cho nên chuyện đến nước này vẫn không nói gì cho đệ biết, tiếp cận hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào đệ.”

“Tiếp cận đó là chuyện cần thiết rồi! Kết giao được với Trần đại nhân, vô luận là đối với sĩ đồ của đệ hay là thương đồ của huynh đều có lợi rất lớn không phải sao?” Hoắc Cải trả lời không chút do dự. Phụng chỉ câu dẫn, quá mỹ mãn đi ta~

“Đệ không trách ta sao?” Vạn Tư Tề ánh mắt u tối.

Hoắc Cải phì cười: “Chẳng lẽ huynh hy vọng đệ ôm ngực khóc lóc tố cáo huynh sao… Đệ vẫn luôn không hiểu, tại sao huynh lại chăm sóc bảo vệ đệ chu đáo như vậy. Đến tận lúc này, đệ mới hiểu, huynh đối tốt với đệ, không phải vì đệ là đệ đệ của huynh, mà là vì đệ là con cờ của huynh. Chỉ cười đệ quá ngây thơ, lại nghĩ rằng tình cảm đó hoàn toàn là vô tư, không chút mưu lợi… Ha ha.”

Hoắc Cải nói những lời thoại sáo mòn đó diễn được một nửa cuối cùng nhịn không được ôm miệng, cười như điên khom người lại. Hoắc Cải y là ai chứ, chính là quỷ súc công siêu cấp dưới lớp vỏ nhược thụ, sao có thể giống mấy tên thụ kiều tình, có tí chuyện thôi cũng bày ra bộ dạng người bị hại ngươi không toàn tâm toàn ý yêu ta thương ta tức là thiếu ta tám trăm vạn, cao quý lãnh diễm đến mức nhân thần đều phải cúi đầu chứ.

Có lẽ do lúc trước ăn quá nhiều trà điểm, nhất thời lại thuận theo động tác mà lại mắc vào yết hầu, Hoắc Cải cười hai tiếng liền không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Rất lâu, Hoắc Cải cuối cùng thở lại được như bình thường, y đứng thẳng lưng, vỗ vỗ vai Vạn Tư Tề nói: “Con người đệ sẽ không quá coi trọng tự tôn của bản thân đâu, cho nên đánh chết đệ cũng không thể nào trách huynh vì một lý do đáng buồn cười đó. Nhưng con người đệ cũng không thể không để ý đến tự tôn, cho nên đệ biết, huynh kỳ thực, cũng cảm thấy chuyện này có lợi cho đệ, mới sắp xếp như vậy.

Nếu như thật sự phải trách huynh, cũng chỉ trách huynh lúc nào cũng tự làm theo ý mình, hại đệ lần nào cũng bị huynh làm cho không kịp trở tay. Hai chúng ta thỏa thuận nhé, lần sau huynh có định sắp xếp gì, có thể nói trước với đệ một tiếng được không, đệ đệ cũng không muốn lần nào cũng không kịp trở tay vậy đâu! Nếu như đệ không thể kịp thời lĩnh hội được tâm ý tốt của huynh, làm hỏng việc thì biết làm sao?”

“Vậy tại sao lúc trước đệ lại khóc?” Đối với sự thất thố lúc trước của Hoắc Cải, Vạn Tư Tề vẫn rất để tâm.

Thân thể Hoắc Cải chợt cứng ngắc, đại ca huynh cứ hỏi tận gốc tận rễ như vậy, tiểu sinh áp lực rất lớn, rất lớn đó. Nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được lý do gì hoàn mỹ để giải thích việc mình tại sao trong chốc lát liền nước mắt đầm đìa. Hoắc Cải dứt khoát nói: “Không thể nói ra, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của huynh.”

Lời vừa nói ra, Hoắc Cải liền biết bản thân đã nói sai rồi, Vạn Tư Tề vẫn cứ không chút biểu cảm, nhưng hai mắt đã tối sầm đến ghê người, lạnh lẽo đến tận xương, màu đen đậm đặc trong đó dường như có thể trào ra ngoài lôi người ta xuống đầm sâu, hãm chết tươi.

“Đi, bọn họ đều đến đại sảnh rồi.” Vạn Tư Tề sâu xa nhìn Hoắc Cải một cái, quay đầu đi theo đám đông vào trong đại sảnh.

Hoắc Cải nhìn theo bóng lưng của Vạn Tư Tề, giật giật khóe môi. Ngươi lợi dụng cứ lợi dụng, ta dụ dỗ vẫn dụ dỗ, như thế tuyệt biết bao, sợ nhất là Vạn Tư Tề cái gì cũng không cần, toàn tâm hy sinh. Nợ tình người trong thế giới **, đó chính là món nợ thần kỳ chỉ cần nợ liền sớm muộn gì cũng trở thành tình nhân mà người ta vẫn nói, Hoắc Cải y chỉ là một con ma đến thế giới khác cưỡi ngựa xem hoa, không làm nổi ác quỷ suốt đời trong lòng người khác đâu.

Đấu trà này dùng nước để bàn về cái “Hoạt”, do vậy địa điểm liền định tại bên suối trong đình viện của Thanh Mính Cư. Người đấu trà tổng cộng có hơn ba mươi người, người đấu trà có thể mang theo nhiều nhất hai người theo hầu, mà Hoắc Cải lần này, bên người ngoại trừ Vạn Tư Tề giả làm thị tùng, còn có Dịch lão. Có điều Dịch lão ông già mê trà này, vừa đến liền chạy khắp đình viện ngắm cây chè rồi, lúc này chỉ sợ vẫn còn đang ngồi bên gốc cây chè nào đó bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt đến chết không thôi với trà rồi.

“Đại ca, huynh đi tìm Dịch lão xem, đệ đợi ở vị trí thi trước.” Những người trước mặt đa số đều đã ai vào chỗ người nấy, thấy vị trí phía trước đã không còn nhiều, Hoắc Cải thấp giọng nói với Vạn Tư Tề một câu, bèn nhanh chóng đi về phía hội trường.

Đáng tiếc vẫn chậm mất một bước, Hoắc Cải chỉ đành tìm một chỗ ngồi bên rìa hàng đầu, ngó về phía đài cao xa xôi và Boss Trần trên đài cao khó khăn lắm mới hất cái mặt chính diện về phía này, nhưng ánh mắt trực tiếp lướt qua cái đầu mình mà đi đâu đó, chợt dâng lên một cảm giác ủy khuất như bị vùi trong bụi bặm.

Hoắc Cải xoa xoa ngực, cảm xúc lần này tiểu cúc hoa phát ra, so với Tiểu Minh lần đó, lại có chút không giống. Với tư tưởng trung tâm “Ta yêu thương ngươi như vậy, sao ngươi lại có thể không thương ta chút nào”, lại cộng thêm nguyên tố không cam tâm “Tại sao Cốc Phong là Doraemon trong lòng ngươi, ta lại chỉ có thể bị ngươi so sánh với con bọ hung trong lòng đất chứ”, lại lần nữa refresh giới hạn dưới mức độ yếu đuối và giới hạn trên của khả năng tự hiểu của Vạn Nhận Luân.

Haizzz, kỳ thực cũng không thể trách tiểu cúc hoa thể hiện như thế. Ai bảo lúc đầu bản thân vì để hưởng ứng lời kêu gọi cần có tình yêu của quần chúng nhân dân, không thể không sắp xếp Vạn Nhận Luân sau khi bị Tiểu Minh bán đi nhanh chóng phải lòng Trần Bách Chu tài hoa xuất chúng chứ. Còn một lòng muốn làm thánh mẫu an ủi linh hồn tình cảm vẫn luôn sâu sắc nhưng lại yêu đơn phương không có kết quả của hắn.

Đương nhiên, với thân phận vốn là tiểu quan, hiện là luyến đồng của Vạn Nhận Luân lúc đó, cho dù y cam tâm làm giấy vệ sinh cho Trần Bách Chu, người ta còn chê y giấy mềm quá, bẩn tay, giấy cứng quá, xước mông…

Cho nên, thánh mẫu nào đó vung vẩy khăn tay cao giọng kêu “Ai ya, ngài thất tình đáng thương làm sao. Nào, quên Cốc Phong nào đó đi, đệ đệ thương ngài~”, đổi lại không phải là cảm kích đến rơi nước mắt + hoàn toàn tỉnh ngộ = di tình biệt luyến (thay lòng đổi dạ) của Trần Bách Chu, mà là coi thường coi thường lại coi thường một cách thậm tệ: một củ tỏi như ngươi mà cũng dám vọng đồ thay thế đóa sen trắng thánh khiết trong lòng ta sao, đi chết đi!

Bi kịch hơn nữa, vào lúc đó, bản thân lại bị tên khốn giám đốc Vạn nuốt mất kỳ nghỉ phép, trong lúc tức giận, liền triệu hồi Thường Cốc Phong ra. Sau đó để cho Thường Cốc Phong đòi Vạn Nhận Luân từ trong tay Trần Bách Chu, tiếp đãi tử tế một phen. Nào là bứt móng tay a, nào là kim châm lưng a, nào là quỳ chậu băng a, nào là roi quất thêm muối a, nào là sắt nung nóng a, có thể nói là thăng cấp cả ngược thân lẫn ngược tâm, da thịt cùng một màu với máu tươi. Nếu như không phải độc giả kháng nghị mạnh mẽ quá, kết cục của Vạn Nhận Luân lần đó tuyệt đối không phải là bị ném ra ngoài đồng không mông quạnh, mà là bị Thường Cốc Phong giày vò thành cái xác khô rồi.

Hoắc Cải trực diện lịch sử ngược đẫm máu, nhìn về tương lai không ngược trở lại không ngừng nghỉ, sâu sắc cảm thấy rầu rĩ. Dựa vào tác phong vô sỉ lấy máu trả máu của tiểu cúc hoa mà phán đoán, điều kiện hoàn thành nhiệm vụ lần này chắc hẳn là khiến cho Trần Bách Chu bỏ Thường Cốc Phong mà chọn mình.

Vừa nghĩ đến ái ý nồng nàn sâu sắc của Trần Bách Chu đối với Thường Cốc Phong, Hoắc Cải chỉ có thể ôm mặt thở dài. Ghét nhất là tranh cướp người yêu. Có điều trước khi Thường Cốc Phong xuất hiện, phần thắng của mình khá lớn, ai bảo lúc đầu Thường Cốc Phong mất tích một cách bí ẩn, bao nhiêu năm như vậy, Trần Bách Chu tuy rằng chưa quên tình cũ, nhưng đối với việc người thật quay trở về thực sự không hy vọng gì nhiều, nếu không trong “Tiện thụ Vạn Nhận Luân” cũng sẽ không lấy Vạn Nhận Luân làm vật thay thế.

Hoắc Cải thở dài xong xuôi, vừa quay đầu lại, lại phát hiện đứng ngay bên cạnh mình vừa khéo là người bị hại bị ép phải cống trà điểm đó. Niệm tình người này đã vô tư cống hiến, Hoắc Cải nhếch khóe miệng, tặng cho người ta một nụ cười rạng rỡ, người bị hại lặng lẽ quay đầu, coi như không thấy. Hoắc Cải đổ mồ hôi, không phải vị này phát hiện chân tướng rồi đấy chứ.

Hoắc Cải vuốt mồ hôi, thuận tiện đánh giá đối thủ một vòng, hài lòng ra một kết luận đáng xấu hổ rằng bản thân nghiễm nhiên là hạc đứng giữa bầy gà. Có điều trong thời đại tuổi tác bình quân của tú tài là hai mươi này, khuôn mặt non nớt mười lăm tuổi của Hoắc Cải lẫn trong đám người thanh niên để râu, đại thúc để điệp (điệp: nết quần áo), quả thực là non nớt đáng yêu cực kỳ. Hơn nữa trước khi đến, y còn được đại ca nhà mình trang trí đóng gói kỹ lưỡng một phen, thực sự là phấn điêu ngọc trác, phong thái như thần. So sánh liền thấy, Hoắc Cải rõ ràng là tiên hạc đứng giữa bầy gà, tuy rằng chiều cao của y trong đám người rất giống gà đứng giữa bày hạc.

“Tam thiếu gia, để ngài đợi lâu.” Dịch lão chịu đựng khí áp lạnh lẽo như bão tuyết của Vạn Tư Tề phía sau, vẻ mặt hối hận không thôi.

Hoắc Cải đồng cảm nhìn Dịch lão, nụ cười ấm áp quan tâm: “Dựa vào nguyên tắc chăm sóc người già yếu bệnh tàn, ta không nói gì lão đâu.”

“……” Dịch lão lặng lẽ quay đầu, các ngươi quả nhiên là huynh đệ ruột!

Bởi vì cách khá xa, người trên đài nói gì, Hoắc Cải bên này rất khó nghe rõ. Có điều thấy mọi người lần lượt bắt tay vào làm, có lẽ là đại hội đấu trà chính thức bắt đầu rồi.

Những tình tiết đã luyện qua hàng trăm nghìn lần từ trước chính thức biểu diễn, Hoắc Cải phất tay áo, đốt lò lên, nhận lấy trà từ trong tay của Vạn Tư Tề, bắt đầu nướng, sấy. Dịch lão chân tay nhanh nhẹn lấy ra một ấm đựng nước bằng đồng, nhanh chân chạy đến bên suối lấy nước, để lại một mình Hoắc Cải chịu hàn phong.

Đấu trà lần này, không chỉ liên quan đến việc kinh doanh của Vạn Tư Tề, mà còn càng liên quan đến việc hoàn thành nhiệm vụ của mình, Hoắc Cải tất nhiên tập trung tinh thần cao độ, coi băng sơn như không, toàn tâm toàn ý đấu trà.

Dịch lão lấy nước trở về, nhóm lửa đun sôi. Mà Hoắc Cải đã bắt đầu công việc nghiền trà, cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn cầm con lăn bằng ngọc nghiền trên trà bỉnh không nặng cũng không nhẹ, để lại những vụn trà nho nhỏ, đè cổ tay, con lăn bằng bạch ngọc luân chuyển trong lòng bàn tay, bánh lăn tròn thong dong lăn qua lăn lại trong máng, vụn trà từng chút một hóa thành bột. Thiếu niên, trà thơm, tay trắng, lăn ngọc, ưu nhã vô cùng, hào hoa vô hạn, không nét nào không thể vẽ vào tranh.

Thiếu niên khuôn mặt như tranh hai mắt hạ thấp, môi đỏ khẽ hé mở: “Con bà nó đây là uống trà hay là uống tra (tra: vụn) vậy, trà tán ra hết rồi vẫn còn phải nghiền tiếp không ngừng tay!!!! Con bà nó lá trà ngắt xong rồi còn phải chưng, chưng xong rồi còn phải hong, hong xong rồi còn phải nướng, nướng xong rồi còn phải bầm thây vạn mảnh!!!!! Trà hong xong rồi trực tiếp uống luôn ngươi sẽ chết sao hả, hả! Hả?! Các bước lằng nhằng thế này ngươi còn dám phức tạp hơn nữa không hả, phiền chết đi được! Phiền chết đi được! Lá trà bị bầm thây vạn mảnh chẳng nói làm gì, ngươi còn muốn nó nát thành từng mảnh kích thước bằng nhau!!!!! Lá trà ngươi phải chịu khổ cực rồi, mạnh mẽ lên mạnh mẽ lên…”

“Tam thiếu gia đang làm gì vậy?” Dịch lão nghe Hoắc Cải lẩm bà lẩm bẩm không rõ ràng, cẩn trọng hỏi ông chủ nhà mình.

Vạn Tư Tề quay đầu, ra vẻ ta chẳng biết gì hết.

Kỳ thực, phần trước chúng ta đã giới thiệu rồi. Hoắc Cải trong lúc căng thẳng có một tật xấu rất đáng yêu, đó chính là lảm nhảm. Cho nên đồng chí Hoắc Cải chỉ là đang xả stress thông qua phương thức văn minh nhẹ nhàng là lảm nhảm mà thôi. Thiếu niên buông cánh tay đặt trên con lăn, dịu dàng cười với Dịch lão: “Thế này đã được chưa?”

Dịch lão tỉ mỉ kiểm tra bột trà một lượt, trịnh trọng gật đầu. Bột trà bỏ vào ấm, bắt đầu nấu.

Lúc này, người bên cạnh đã sai người hầu đi mời La lão đến rồi.

Khâu thứ nhất đấu trà phẩm cần phải phán định thông qua quan sát hiện trường pha trà, tất nhiên không thể thiếu bình thẩm. Mà khâu mở đầu này, hoàn toàn không cần Trần đại nhân tham dự, người này chỉ cần thong dong ngồi trên đài cao, đợi uống trà ngon nhất là được. La lão là người trong nghề, việc nhân đức không nhường ai, nhận lấy nhiệm vụ bình thẩm của khâu này.

“Trà của chúng ta…” Hoắc Cải nhìn thấy người bên cạnh nhấc ấm ra khỏi lò, nhịn không được thấp giọng hỏi Dịch lão.

Dịch lão lại không hề gấp gáp, vuốt râu nói: “Không vội, đợi bàn kia xong rồi, chúng ta bên này vừa khéo.”

Rất nhanh, bàn bên đã bình thẩm xong, xem ra đã qua cửa.

“La lão.” Hoắc Cải khom người cúi đầu, có thể nói là rất khiêm nhường ngoan ngoãn.

“Bắt đầu.” La lão bước ngang hai bước, đi đến trước bàn của Hoắc Cải. Có lẽ là rất lâu rồi chưa nhìn thấy hậu sinh nào trẻ đến thế, La lão liền bày ra một nụ cười rất hiền hòa đáng mến.

Đấu trà phẩm nhất đấu thủy sắc (màu nước), nhị đấu thủy ngân (vết nước), tức là nhìn xem nước trà để phán định trà ngon hay dở. Nước trà trắng trong là tốt nhất, chỉ có nước trà được pha từ trà bỉnh hái non, chế biến tinh tế mới có thể có màu trắng thuần. Trắng xanh, trắng xám, trắng vàng, trắng hồng thì nói rõ trà đó có chút tì vết, nước trà trắng xanh, thì lúc chưng trà lửa không đủ; nước trà trắng xám, thì lúc chưng trà lửa hơi quá; nước trà vàng vàng, tức trà hái quá mùa; nước trà trắng hồng, tức lúc sấy lửa hơi quá.

Trà Vạn Tư Tề lấy trăm lạng vàng ra mua, nước trà tất nhiên trắng trong như sữa.

Còn đấu thủy ngân, thì phải xem xét kỹ thuật của người nấu trà rồi, chỉ có nghiền kỹ, điểm trà, điểm nước, kích phất đều tốt, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất là “giảo trản” (giảo: cắn, trản: chén). Cái gọi là giảo trản, là chỉ bột trà trong nước li ti đều nhau, có thể “cắn chặt” mép chén, tụ lâu không tán.

Hoắc Cải một tay nâng ấm đồng lên, nước trà từ miệng ấm rì rì chảy xuống, chảy vào chén trà – điểm nước, một tay cầm chổi trà, nước trà xoay chuyển theo những đường quét vòng quanh của chổi trà, bột trà nổi lên — kích phất. Nước đầy, ngừng tay, giảo trản!

“Rất tốt.” La lão nhìn chén trà tán thưởng gật gật đầu.

Không lâu sau, hơn ba mươi người, toàn bộ đều đã thi đấu. Đến vòng thứ hai, lại chỉ có mười người.

Vòng hai bắt đầu, Trần Bách Chu cuối cùng cũng đứng dậy, thân hình dong dỏng đứng trên đài cao, giọng nói trong trẻo như ngọc: “Đấu trà lệnh nhất tiết, xin mời các vị lấy trà làm đề tài, ra một bài phú thất ngôn.”

“Thuộc kỹ chưa?” Vạn Tư Tề ở phía sau khe khẽ hỏi.

“Chuyện đó là đương nhiên, huynh mỗi một loại chỉ chuẩn bị cho đệ một bài, nếu như đệ còn không thuộc được nữa, chẳng phải quá mức ngu ngốc sao?” Hoắc Cải quay đầu lại, ngẩng lên nhìn thân ảnh màu thanh thiên, khóe miệng khẽ cười, không biết đến lúc ngươi cúi đầu nhìn ta, nghe ta ngâm phú, sẽ có thái độ thế nào nhỉ?

Trình tự ngâm thi quyết định dựa vào thứ tự trước sau khi đấu trà phẩm lúc trước, sau một tuần trà, có người đọc lên cái tên bên cạnh: “Lục Tiểu Tư.”

Người bên cạnh đứng dậy, ánh nhìn của Trần Bách Chu cũng theo đó mà hướng sang khu vực bên rìa mà trước đó chưa từng chú ý tới. Sau đó, lưu lại trên khuôn mặt của Hoắc Cải, rồi không thể nào rời mắt ra được nữa.

Hoắc Cải khe khẽ gật đầu, thể hiện sự cung kính. Trần Bách Chu lúc này mới như tỉnh mộng, quay đầu về phía Lục Tiểu Tư gật gật đầu, ra ý bắt đầu.

Lục Tiểu Tư hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Nhất tiêu phương thúy noãn tuyết trầm, ngũ nguyệt phong miên trần hương phất. Thập chỉ chuyển trản liêu u huyên, mãn ẩm trà yên vị giác túy.” (Bụi: Văn cổ nên không giải thích hết ý cho mọi người hiểu được, Bụi hiểu cơ bản là: Một chén trà xanh làm tan giá lạnh, gió tháng năm mang theo hương trà đi xa. Mười ngón tay xoay chén khơi gợi tĩnh lặng, uống hết trà khói vẫn chưa thấy say.)

Nắm tay của Hoắc Cải bất ngờ nắm chặt, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch như giấy. Đây rõ ràng là bài thơ của mình, tại sao lại bị kẻ khác giành đọc trước? Hoắc Cải trong chốc lát nhớ ra tình cảnh trong đại sảnh lúc trước, bản thân đã để cuộn thơ trên bàn, sau đó bởi vì Lục Tiểu Tư phát hiện ra trà điểm bị mất trộm, vội vàng trốn khỏi đại sảnh, mà cuộn thơ đó, căn bản không mang theo! Quả nhiên ăn cắp đồ ăn của người khác phải gặp báo ứng sao? Nhưng ngươi có nhất định phải báo ứng kịp thời như thế tai hại như thế đòi mạng như thế không hả đồ khốn kiếp!

Làm thế nào bây giờ, lời thoại bị kẻ khác cướp mất rồi, lúc trước căn bản không nghĩ đến tình huống này, trong thời gian ngắn như thế, tìm đâu ra một bài thơ đây? Hơn nữa còn nhất định phải là bảy chữ, bảy chữ! XXOO, thất ngôn có liên quan đến trà rốt cuộc có cái gì chứ, gia chỉ biết có mỗi bài Bảo Tháp Thi nổi tiếng của Nguyên Chẩn thôi!

“Vạn Nhận Luân.”

Đến lượt mình rồi, Hoắc Cải miễn cưỡng đứng dậy, trong lòng sôi như dầu nóng, bi thương vô cùng. Tình cảnh này chẳng khác gì anh thu xếp đầy đủ đứng tại giao lộ, đã suy nghĩ kỹ đợi ý trung nhân đến thì cần phải giả vờ ngã vào lòng thế nào, tiếp đó nhân cơ hội câu dẫn, từ từng bước từng bước đến chạy nước rút. Kết quả nhịn không được, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đang cầm đệ đệ nhà mình huýt sáo, vừa quay đầu liền nhìn thấy ý trung nhân đẩy cửa mà vào…

Vận mệnh ngươi là đồ M thích ăn đập, ngươi không đặc biệt giày vò ta ngươi sẽ chết sao, sẽ chết sao hả!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.