Đến trước mặt Nhậm Ninh Viễn cũng chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi, lúc chạy tới lại càng gấp gáp hơn, sợ chỉ chậm một bước thôi, Nhậm Ninh Viễn sẽ chẳng chờ anh nữa.
May mắn là Nhậm Ninh Viễn vẫn đứng đó, kiên nhẫn chờ đến khi anh chạy đến mới thôi. Khúc Đồng Thu ngẩng đầu nhìn người nọ, há miệng, thở ra từng đợt khói, yết hầu dường như nghẹn lại, nhất thời nói chẳng nên lời.
Nhậm Ninh Viễn cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau không chớp mắt cũng phải đến một phút hơn, vẫn là Nhậm Ninh Viễn mở miệng trước, thấp giọng nói: “Về thôi.”
Khúc Đồng Thu dùng sức nuốt khan: “Ừ.”
Như vậy, giữa trời đông giá rét, ở bên ngoài khách sạn, nơi đoạn đường chốn trung tâm phố chợ phồn hoa mà phải nói gì đó thật không thích hợp. Tuy trong đầu Khúc Đồng Thu như bị lửa đốt, đốt cháy sạch đến mức hốt hoảng, nhưng anh vẫn cố sức mà cầm lòng lại.
Khi về đến nhà, trong phòng một mảnh im lặng, nơi phòng khách còn có ánh đèn mỏng manh lưu lại, Khúc Kha chắc đã ngủ rồi.
Hai gã người lớn nhẹ bước trước cửa phòng con gái, đi vào phòng ngủ của chính mình. Nhậm Ninh Viễn mở đèn, quay đầu nhìn người bên cạnh, không khỏi có chút kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”
Khúc Đồng Thu sợ người nọ lái xe bị phân tâm, vẫn luôn nhẫn nhịn không dám nói lời nào. Khó khăn lắm mới đến nhà, nghẹn cả một đường, mặt đều nóng lên, ngay cả mắt kính cũng đỏ, thoạt nhìn giống bị nấu chín.
Nhậm Ninh Viễn đặt hai tay lên mặt anh: “Sốt sao? Hay lạnh quá?”
Những ngón tay ấy chạm vào, đầu ngón tay tưởng như mang theo lửa, trong nháy mắt đụng đến khiến cả tâm trí Khúc Đồng Thu nóng lên, bắt lấy tay người trước mặt.
Nhậm Ninh Viễn mới “Ừ?” một tiếng, anh liền thừa dịp một tiếng trống đập loạn làm tinh thần hăng hái thêm, kiên quyết kéo Nhậm Ninh Viễn xuống, bất chấp tất cả mà chồm tới cường hôn.
Dùng sức thật mạnh, mạnh đến mức răng cả hai va vào nhau, chấn động đến mức ngay cả lỗ tai Khúc Đồng Thu đều ong ong vang, luống cuống chẳng thể chọn đường, nhanh chóng cắn vào môi Nhậm Ninh Viễn.
Căng thẳng phồng lên vậy là chẳng thể không chế tốt được độ mạnh yếu, cắn nhiều hơn là hôn, Nhậm Ninh Viễn phỏng chừng là đau lắm, nhưng vẫn chịu đựng mà không nhúc nhích.
Chờ anh đỏ bừng, thở hồng hộc rồi chấm dứt màn hôn môi vụng về này, buông lỏng Nhậm Ninh Viễn, Nhậm Ninh Viễn cúi đầu nhìn anh, đột nhiên nói: “Cởi quần áo ra.”
Khúc Đồng Thu “Ừm” một tiếng, mới vừa hôn qua Nhậm Ninh Viễn, đầu óc vốn đã chẳng còn biết nghĩ suy gì, làm theo mệnh lệnh, run rẩy lấy tay cởi khuya áo.
Tim đập rộn ràng dồn dập, vậy nên ngón tay càng đặc biệt run rẩy hơn, càng gấp càng chẳng cởi được. Nhìn Nhậm Ninh Viễn đã cởi quần áo xong, cơ thể duyên dáng như thiên sứ đứng trước mặt anh, đầu ngón tay anh lại cứng ngắc hơn nữa, kéo một hồi rồi mới cởi được áo ra.
Những việc kế tiếp cũng chẳng phiền tới anh, Nhậm Ninh Viễn dĩ nhiên không chịu được tốt độ chậm rì ấy, tự lấy tay cởi quần anh, hai cái đã lột anh sạch hết. Cả con tim Khúc Đồng Thu đập dồn, đây không phải là làm trên giường như thường lệ, anh chẳng biết phải tạo ra tư thế gì hoặc chuẩn bị như thể nào mới tiện cho Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn cũng không cần anh làm bất cứ chuyện gì, lấy thuốc bôi trơn, khiến anh hé miệng, môi hôn môi, một tay ôm lấy thắt lưng anh, một tay liền chậm rãi tham nhập vào nơi mông anh. Thống trị đến mức mạnh mẽ, rồi lại chẳng đến mức làm anh đau.
Ngón tay bắt chước sự xâm nhập đong đưa qua lại, khiến toàn thân anh nóng lên, hạ phúc cũng gắng gượng để ở nơi Nhậm Ninh Viễn, trong sự dày vò của dục vọng liền lung tung ôm chặt lấy Nhậm Ninh Viễn, cọ xát trên làn da đã ướt đẫm mồ hôi.
Cùng Nhậm Ninh Viễn lời lẽ giao triền, hạ thân kề sát ma xát nhau, hậu huyệt lại bị ngón tay đùa bỡn, mỗi một chỗ đều là khoái cảm mãnh liệt, Khúc Đồng Thu cố được phần trên nhưng không cố được phần dưới, chỉ cảm thấy giác quan toàn thân dường như chẳng đủ dùng, thở hổn hển hết sức vội vàng.
Trước đó không đùa giỡn gì nhiều, cũng chẳng kiên nhẫn và dư lực mà đi chơi cái gì gọi là tán tỉnh, tình trạng của anh cũng đã hoàn toàn nhập vào. Hai người còn chưa lên giường, Nhậm Ninh Viễn cũng vẫn chưa chính thức sáp nhập, anh đã cảm thấy bản thân mình sắp lên đỉnh đến nơi rồi, đang lúc bối rối thế là ôm Nhậm Ninh Viễn càng chặt hơn.
Mắt thấy phản ứng của anh dĩ nhiên là tích cực tuân lệnh và kiềm chế không được, Nhậm Ninh Viễn nhanh chóng rút ngón tay về, sờ mông anh, dừng sức đè lấy anh. Trong lúc anh run rẩy gần như chờ mong, tính khí nóng rực kia sáp nhập từng chút từng chút một. Khúc Đồng Thu nhịn không được thở dốc, hít vào từng ngụm từng ngụm một, mỗi một lần nhận Nhậm Ninh Viễn chẳng phải chuyện rất dễ dàng, nhưng anh cam tâm tình nguyện muốn cho Nhậm Ninh Viễn đi vào trong thân thể. Rồi sau đó một chân bị nâng lên, gác trên lưng Nhậm Ninh Viễn, dùng tư thế mở rộng đón ý nói hùa này để Nhậm Ninh Viễn ra vào trong anh.
Khúc Đồng Thu chỉ miễn cưỡng mà đứng thẳng, lúc động tác đong đưa thì toàn thân run rẩy, dần dần đứng không nổi, toàn thân dựa vào Nhậm Ninh Viễn để chống đỡ giữ thăng bằng, bị động tác hữu lực kia biến thành ngã ra sau.
“Nhậm Ninh Viễn… Nhậm Ninh Viễn…”
Nhịn không được bật kêu tên trước mặt người nọ, tùy ý để vật nóng bỏng kia đi vào, ngoại trừ khoái cảm ra thì ngay cả trong lòng cũng nóng lên. Tình ái thình lình xảy ra như vậy chẳng những không khiến anh cảm thấy không lãng mạn, ngược lại kích động đến mức chẳng thể tự khắc chế. Anh bao giờ cũng rất mừng vui được cần đến, cảm giác giống như thời còn đi học Nhậm Ninh Viễn bằng lòng ăn bánh ngọt anh mua vậy đó.
Nhậm Ninh Viễn cúi đầu nhìn anh, thở dốc rất khẽ và chuyển động liên tục, sau đó chặn lấy đôi môi anh. Trong nụ hôn nồng say và hạ thể đu đưa, lấy chân còn lại của anh gác lên lưng mình.
Khúc Đồng Thu nhất thời kinh hoảng, xuất phát từ bản năng tránh cho ngã xuống, anh liền vòng chân quanh thắt lưng người kia, Nhậm Ninh Viễn cũng vững vàng nâng anh lên trong tay, hôn lấy bờ môi anh, lúc anh còn đang trong cơn kinh hãi vì mất cân bằng mà đi vào sâu hơn.
Khúc Đồng Thu chẳng phát ra được tiếng nào. Vừa rồi chỉ như vậy thôi anh đã cảm thấy kích thích lắm rồi, nhưng lại không biết còn có thể kích thích hơn nữa, bị Nhậm Ninh Viễn nâng lên như thế, chủ động quấn lấy thắt lưng Nhậm Ninh Viễn, mới bị sáp nhập vài lần anh đã chịu chẳng nổi, run rẩy khiến bụng Nhậm Ninh Viễn ướt át.
Nhậm Ninh Viễn thoáng ngừng, nhìn anh chân nhũn ra đến nâng chẳng nổi, ngay cả mắt đều say mê, thế là liền đỡ anh, ngồi vào ghế sô pha, thuận thế để luôn Khúc Đồng Thu ngồi nơi thắt lưng mình.
Ngồi xuống như thế, anh vốn dĩ sau khi phát tiết còn mỏi mệt, nhắm mắt thở dốc tiếp tục run rẩy, tính khí xâm nhập lần nữa khiến anh chẳng biết phải làm sao mới tốt, thử cựa quậy cơ thể. Nhậm Ninh Viễn hôn lồng ngực gầy yếu phầp phồng của anh, anh liền lại ngã ngồi trở về, sắc mặt đỏ bừng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên nhìn Nhậm Ninh Viễn, run rẩy không dám lộn xộn thêm lần nữa.
Nhậm Ninh Viễn co người lại, anh cũng chỉ có thể ôm cổ Nhậm Ninh Viễn, run run ngồi phịch nơi ấy, mở lớn hai chân, nhận vật cứng nóng ra vào trong cơ thể, gây sức ép đến mức anh kinh hãi và thở hổn hển không thôi.
Nhậm Ninh Viễn chưa bao giờ là người nói nhiều, tại thời điểm như vậy thì một chữ cũng quý như vàng, vừa chẳng lời ngon tiếng ngọt, cũng không lời nói xấu xa, chỉ dùng hành động đáp lại hết thảy rên rỉ của anh.
“Lão Đại… Lão Đại…”
Vô thức phát ra thanh âm ấy, thế là bị làm hung dữ hơn, trừu sáp đến mức đó nên Khúc Đồng Thu cơ hồ cảm bản thân mình chẳng thể khống chế. Trong tình cảm mãnh liệt cầm lòng chẳng đặng, anh không dám kêu quá lớn, sợ lỡ như đánh thức con gái ở phòng kế bên, nhưng giao hoan đến mức này thật sự làm người chẳng thể kiềm chế được thanh âm.
Anh chỉ có thể vừa mê ly co người lại bên hông Nhậm Ninh Viễn rên rỉ, vừa lo lắng hãi hùng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Trong mơ hồ như nghe thấy tiếng gì đó, cả người anh căng thẳng.
“Ngừng… ngừng… A… đừng… đừng sâu như thế…”
Nhậm Ninh Viễn mở chân anh ra hơn nữa, dùng sức đặt anh lên bụng mình, dùng biên độ lớn hơn khuấy động anh, mồ hôi của anh đều rơi cả trên ngực Nhậm Ninh Viễn.
“Không, không được, Tiểu, Tiểu Kha sẽ… sẽ nghe thấy…”
Nhưng Nhậm Ninh Viễn đã trừu sáp đến mức chẳng thể dừng. Tiếp cận giao hợp cao trào đến kịch liệt làm Khúc Đồng Thu một chút cũng chẳng biết kêu la cái gì, ngay cả cảm giác tới đỉnh cũng không nhớ nổi.
Lúc hoảng hốt hồi phục tinh thần thì vẫn còn cảm giác như có dòng điện sót lại, len lỏi trong cơ thể, dư vị chưa tiêu, dưới thân ẩm ướt, Nhậm Ninh Viễn vẫn còn trong cơ thể anh.
Lúc mở miệng mới phát giác thanh âm chính mình có phần khàn khàn: “Chúng, chúng ta có phải đánh thức Tiểu Kha rồi không…”
“Không có đâu.”
Cảm giác được Nhậm Ninh Viễn muốn tiếp tục, trong sự run rẩy chờ mong Khúc Đồng Thu vẫn còn một phần bất an của lý trí: “Không, không được, tôi giống như nghe thấy con bé…”
Nhậm Ninh Viễn khẽ hôn anh, đỡ lấy thắt lưng anh, chậm rãi rút ra, để anh xụi lơ ngồi vào ghế, rồi sao đó khoác áo ngủ vào: “Tôi đi coi thử.”
Khúc Đồng Thu nghe thấy tiếng người nọ đi tới cửa, lại đi ra ngoài, nhưng không nghe tiếng mở cửa thì mới đột nhiên nhớ ra bọn họ dường như chưa kịp đóng cửa lại, trong lòng xấu hổ không nói nổi, vậy nhưng sức lực để đứng lên khỏi ghế sô pha cũng chẳng có.
Qua một lúc mới nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân, là Nhậm Ninh Viễn đã trở lại.
Đối mặt với ánh mắt hỏi han của anh, người nọ liền cởi bỏ áo ngủ. “Không có ai.”
“Thật, thật sao?”
Khúc Đồng Thu lắp bắp nói, nhìn phản ứng nơi thân thể người kia, vậy là biết thế nào cũng bị làm đến hơn nửa đêm. Cảm giác thoáng sợ hãi và khát vọng này khiến anh run rẩy.
“Ừ.” Người nọ lại nâng chân anh lên, tách ra để lên tay vịn trên ghế sô pha. Khúc Đồng Thu hai chân mở rộng, mệt đến chẳng động đậy nổi, cũng không dám động, chỉ nhè nhẹ run, chờ người kia lại nhồi nhét anh.
Trong cảm giác lo lắng và thẹn thùng, bị thúc vào đến mức hổn hển này, dù bị khoái cảm thổi quét anh cũng không khỏi lại giãy giụa hỏi: “Thật, thật sự… không tỉnh sao?”
Nhậm Ninh Viễn thoáng dừng lại, nhẫn nại thấp giọng nói: “Không có.”
Khúc Đồng Thu lại xuất ra sự dài dòng của người cha: “Vậy, chúng, chúng ta làm tới đây là đủ rồi… để, để khỏi đánh thức con bé…”
Nhậm Ninh Viễn lúc này không lên tiếng, chỉ dùng động tác làm cho người dưới rốt cuộc nói chẳng ra lời.
Hôm sau khi Khúc Đồng Thu tỉnh lại khỏi trạng thái ngủ nặng nề quay mòng mòng, ngày đã hơi tối, đã là thời gian cơm chiều. Mở bừng mắt liền thấy Nhậm Ninh Viễn đang cúi đầu nhìn anh.
Cho dù là choáng váng, đầu hoa mắt mơ hồ, anh vẫn cảm thấy được Nhậm Ninh Viễn tuấn mỹ dịu dàng vô cùng mà đã quên ai là hung thần ác sát khiến anh chết đi sống lại.
“Tỉnh rồi?”
“Ừ…”
Anh cũng không nhớ rõ lúc nào thì ngủ, có thể nói không chừng bản thân anh đã chẳng tỉnh táo kiên trì đến cuối cùng.
“Hai ngày này cậu đừng đi làm.”
“A…”
“Không cần thử, cậu không động đậy được đâu.”
“Ừm…”
Nhậm Ninh Viễn hôn lên bờ môi anh: “Đã làm cậu mệt mỏi.”
“Không, không có…”
Nhậm Ninh Viễn lại hôn anh: “Cám ơn cậu.”
Khúc Đồng Thu “A” một tiếng, vội nói: “Đừng, đừng khách sáo, tôi, tôi cũng thoải mái…”
Nhậm Ninh Viễn nở nụ cười: “Không phải nói việc đó.”
“...”
“Cám ơn cậu đã chọn tôi.”
“...”
“Tôi rất vui mừng.”
Trên gương mặt người nọ vẫn trầm ổn như trước, cũng chẳng có hỉ nộ ái ố rõ ràng, nhưng nụ hôn lên ngón tay anh có phần run rẩy.
~*~
Ngoài lề:
Một ngày nào đó sau đấy, Khúc Đồng Thu xương sống đau thắt lưng đau bất giác nhớ tới, hỏi người đang giúp anh lau dấu vết giữa hai chân: “Anh xác định Tiểu Kha không tỉnh sao?”
Người nọ cười: “Tất nhiên.”
“Tại sao?”
“Con bé không dám tỉnh.”
Phiên ngoại – Quyền lựa chọn – Hoàn