Quân Sủng

Chương 53: Ngày Thứ Ba Mươi Tám 1




Sáng hôm sau dậy Vân Thường vẫn còn lơ đãng, cứ mãi nghĩ chuyện người phụ nữ tối qua.

Lục Diệp không biết là thản nhiên hay cố ý giả vờ không thấy, vẫn hào hứng kéo Vân Thường đi ngắm cảnh.

Anh không tính dẫn Vân Thường đi mấy chỗ thắng cảnh như Thiên Nhai Hải Giác [14], thời gian của họ eo hẹp chỉ có thể thả lỏng một chút. Vả lại phong cảnh bãi cát này thật sự rất đẹp, đừng nói là hai ngày, cho dù ở đây một hai tuần cũng không thấy ngán.

Vân Thường không muốn nghi ngờ Lục Diệp, chung sống lâu như vậy, đủ để cô hiểu cách làm người của Lục Diệp. Vì thế cũng ráng dằn mối nghi ngờ trong lòng xuống, cùng Lục Diệp tay trong tay đi ngắm cảnh.

Ánh nắng, bãi cát, người yêu… cảnh đẹp thiên nhiên và tâm linh hòa hợp, thỏa mãn bên nhau, khiến Vân Thường dần dần vất bỏ tâm trạng tiêu cực, vui vẻ hưởng thụ chuyến du lịch hiếm hoi này.

Dạo mệt, cô lại theo Lục Diệp ngồi xếp bằng trên cát, ánh nắng buổi sáng không gay gắt, cho dù không có gì che da cũng không rát. Thọc chân vào làn nước trong vắt, chăm chú nhìn bọt sóng xoay quanh cổ chân.

Đã quá giờ triều lên, sóng biển cực kỳ êm ái, làm chân Vân Thường nhột nhạt lại không muốn rút ra. Cô không nhịn được cười, Lục Diệp nhìn tâm tình cũng vui vẻ theo.

“Bữa trưa muốn ăn gì?”

Đã vào tháng năm rồi, vải ở nông trường Hải Nam đã chín, quả nào quả nấy căng mọng, thịt quả thơm ngọt, đáng tiếc không có thời gian, nếu không nhất định phải dẫn cô đi nông trường ăn một lần cho thỏa.

Mắt Lục Diệp xẹt qua chút tiếc nuối, thừa lúc Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ cũng cùng cân nhắc món ăn cho bữa trưa.

Tuy tới Hải Nam ăn đồ biển là lựa chọn tốt nhất nhưng hải sản tính lạnh, cô lại mang thai, Lục Diệp không dám cho cô ăn nhiều quá. Mặc dù đã rời nhà nhưng thực đơn vẫn chiếu theo yêu cầu của mẹ anh.

“Em muốn ăn sâm bổ lượng!” Vân Thường ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng như vì sao.

Hồi trước còn làm ở CA, trong số đồng nghiệp có một người quê Hải Nam, mùa hè ngày nào cũng rên rỉ, nói trời nóng mà không có sâm bổ lượng thật là khó chịu.

Vân Thường nghe cô ấy nói cũng có hứng thú với sâm bổ lượng, thậm chí còn đặc biệt đi tìm thử ở các tiệm kem, khổ nỗi cô sống ở thành phố miền bắc, đào đâu ra thứ ấy.

Giờ bị Lục Diệp hỏi, bỗng nhiên nhớ ra sâm bổ lượng, lần này đến Hải Nam rồi, kiểu gì cũng phải thỏa mãn nguyện vọng này của cô!

Lục Diệp nhíu mày “Cái đó ăn cơm xong lại ăn.” Món đó không thể xem như cơm được.

Lục Diệp nghĩ nghĩ, đặt tay Vân Thường trong lòng bàn tay mình “Bữa trưa đưa em đi ăn gà Văn Xương [15].”

Vân Thường chẳng thích thú gì thịt heo thịt bò, chỉ chung tình mỗi thịt gà. Ở nhà, Lục phu nhân đặc biệt sai người đi về quê tìm gà rừng, dặn nhà bếp đổi kiểu làm cho cô ăn.

Bây giờ ra ngoài, thịt gà không thể ăn nhiều nhưng anh biết gần đây có một nhà hàng, gà đều mua từ nông trường, ăn khá ngon, thỉnh thoảng ăn một hai lần cũng không sao.

Đương nhiên Vân Thường gật đầu, nghĩ nghĩ lại thêm một câu “Một con cá hấp nữa.”

Lục Diệp gật, đừng nói một con cá, cô muốn một vùng biển anh cũng kiếm cho cô.

Mùi vị gà Văn Xương rất nhạt, cực vừa miệng Vân Thường. Hiếm có dịp Lục Diệp lại chê thịt, người ta bưng lên một chén nước tương còn chưa đủ, còn kêu phục vụ lấy thêm một chén nữa, chấm hết trơn, Vân Thường nhìn mà tê cả đầu.

Cơm xong, Lục Diệp đáp ứng Vân Thường dẫn cô đi ăn sâm bổ lượng.

Chả biết sao, tự dưng anh lại nổi cơn, nhất định phải tìm quán nào cao cấp tiếng tăm, nếu không nhất định không cho Vân Thường vào.

Trơ mắt nhìn hết quán này đến quán khác bị gạt ra sau lưng, Vân Thường sắp khóc tới nơi, thề nhất định không bỏ lỡ quán sau đó nữa!

Thật ra thiếu tá Lục không kén ăn, nhưng vì Vân Thường có thai nên anh lén lên mạng tìm hiểu những chuyện phụ nữ mang thai cần chú ý ghi nhớ kỹ một điều trong đó: không được ăn lung tung! Càng không thể đụng vào đồ ăn có thêm phụ gia!

Vì thế thiếu tá Lục hoàn toàn tập trung tinh thần, ánh mắt sắc bén như đèn pha quét qua từng quán, cảm thấy không tin tưởng tuyệt đối không cho Vân Thường vào!

May mà cái quán trước mặt rốt cuộc cũng lọt vào pháp nhãn của thiếu tá Lục, Vân Thường mới được ăn sâm bổ lượng mà cô nhớ mãi.

Sữa dừa thơm nồng kết hợp với đậu đỏ mềm, vừa mát mẻ vừa ngon miệng, Vân Thường ăn tới mức híp cả mắt, cũng không quên Lục Diệp ngồi bên cạnh mình với vẻ không tán thành.

Cô múc một muỗng đưa tới miệng Lục Diệp “Nếm thử?”

Cục đá đều bốc hơi lạnh kìa! Thiếu tá Lục chau mày, sau này không cho cô ăn nữa! Tuy là ngày hè nhưng dạ dày Vân Thường không tốt, ăn nhiều chắc chắn sẽ khó chịu.

Lục Diệp không thích ăn mấy món này nhưng Vân Thường đích thân đút cho anh ăn, vậy anh cố mà ăn một miếng vậy.

Vân Thường thấy anh không thích cũng không ép, đút một miếng rồi thôi, tự mình vui vẻ ăn. Không ngờ rằng dưới cái mặt than của thiếu tá Lục lại che giấu một trái tim nôn nóng bất an.

Sao không cho anh ăn nữa? Mau lên nào! Một muỗng nữa đi!!

Vân Thường ăn được một nửa, điện thoại của Lục Diệp reo lên. Anh liếc màn hình một cái, đẩy ghế đi ra cửa, đến cửa mới nghe điện thoại.

Tâm trạng tốt đẹp của Vân Thường nhất thời hết sạch, bàn tay cầm muỗng cũng buông xuống. Cô vốn định quên chuyện này nhưng ông trời lại cứ thích nhắc nhở cô hoài.

Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Có thật chỉ là bạn như Lục Diệp nói với cô không?

Lục Diệp ngắt điện thoại xong vội vàng chạy về bàn, túm cổ tay Vân Thường lên định đi “Anh có việc gấp, em kêu xe về nhà trước, anh đi làm việc.”

Tính Vân Thường dễ chịu, nếu là bình thường nhất định sẽ nghe anh sắp xếp nhưng bây giờ cô càng nghĩ càng giận. Trực tiếp gạt tay Lục Diệp ra, ngoài mặt không hề để lộ “Anh đi làm việc trước đi, em ăn sâm bổ lượng xong rồi về.”

Lục Diệp quay đầu, nói dứt khoát: “Không được! Một mình em ở đây anh không yên tâm, em về nhà đi!”

Vân Thường ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhìn mồ hôi hột rịn trên trán Lục Diệp cười nói: “Có gì mà không yên tâm, Lục Diệp, đừng xem em như búp bê sứ, anh cần làm gì thì làm đi.”

Cô ngừng lại, rũ mắt, múc một muỗng lớn sâm bổ lượng “Em cũng nên có thời gian riêng tư cho mình.”

Lục Diệp rùng mình, thả tay ra.

“Anh đi đi, em cam đoan ăn xong sẽ về liền.”

Đương lúc Lục Diệp cảm thấy có gì đó không ổn thì bỗng nhiên Vân Thường ngẩng đầu lên, mặt mày hiền hòa, môi hơi nhếch lên, nhìn sao cũng thấy rất bình thường.

Lục Diệp nhìn kỹ cô mấy giây, vươn tay vuốt tóc cô “Về sớm chút.”

Vân Thường gật đầu, nhìn bóng lưng cao to thẳng tắp của anh mất hút dần khỏi tầm mắt mình.

Dường như vị giác mất hết trong nháy mắt, cô nghịch nghịch cái muỗng trong tay, không nuốt được miếng nào nữa.

“Quý khách, ngại quá, đã quấy rầy.” Lúc này, phục vụ bỗng đi tới, bưng một dĩa dứa nhìn cực kỳ đẹp đặt trước mặt Vân Thường.

“Bà chủ chúng tôi tặng cô, chúc cô buổi chiều vui vẻ.” Phục vụ khom lưng chào rồi rời khỏi bàn Vân Thường.

Vân Thường kinh ngạc ngẩng lên, bên phải quầy tính tiền có một phụ nữ trung niên đang nhìn cô mỉm cười hỏi thăm, dịu dàng hiền từ.

Hốc mắt cô nóng lên, dùng tăm xỉa răng cắm một miếng dứa, bắt chước tập tục Hải Nam chấm một chút muối cho vào miệng.

Vị muối mằn mặn lẫn với mùi thơm của dứa nhanh chóng lan ra khắp miệng, cách ăn đặc biệt, mùi vị đặc biệt.

Vân Thường cúi đầu ăn từng miếng, trên mặt không biết là biểu tình gì.

Sau khi Lục Diệp đi, Vân Thường không ngồi ở quán quá lâu, ăn xong sâm bổ lượng và dứa, cảm ơn bà chủ liền chuẩn bị về nhà.

Chẳng có chuyện gì cả, bất quá chỉ là một người phụ nữ xa lạ mà thôi. Có lẽ là cô nghĩ quá nhiều, Vân Thường tự giễu.

Muốn biết thì hỏi Lục Diệp, cô không thể nhịn mọi nghi ngờ trong lòng, ngược lại nếu nghi ngờ tích tụ quá nhiều, không có vấn đề cũng thành có.

Cô không muốn như vậy, cô chỉ muốn sống hạnh phúc với Lục Diệp, không cãi vã không nghi kỵ, như lúc trước vậy. Tốt đẹp cỡ nào, tin tưởng lẫn nhau cỡ nào.

Nghĩ thông suốt rồi, Vân Thường cảm thấy sáng sủa hẳn, gọi xe về nhà, nói không chừng đợi cô về tới thì Lục Diệp đã ở nhà rồi!

Chỗ họ ở là khu vịnh cao cấp, diện tích rất lớn, nhà cửa không nhiều, khoảng cách giữa các căn cũng rất xa.

Nhưng quản lý lại cực kỳ nghiêm ngặt, không cho taxi ra vào, thành thử Vân Thường phải dừng xe bên ngoài, lại đi bộ về nhà họ.

Thời tiết rất nóng, ánh nắng lại không gay gắt, hơn nữa cô mới thuận tay mua một cây dù ven đường, cứ như vậy một người đi bộ dọc bờ biển, cảm giác cũng không tệ.

Cát ở bãi biển này đặc biệt mịn, hạt cát lớn hơn một chút cũng không có, đi chân trần trên cát đặc biệt dễ chịu. Vân Thường cởi luôn giày ra, chậm rãi đi trên bờ biển, thỉnh thoảng quay đầu nhìn một chuỗi dấu chân để lại sau lưng mình, cảm giác thỏa mãn đầy ắp trong lòng.

Từ ngoài cửa khu vịnh đến cửa nhà họ không xa lắm, bước chân Vân Thường nhẹ nhàng, trời nóng quá rồi, về nhà nhất định phải ra ban công hóng gió!

Nhưng cô mới đi tới gần hồ bơi ngoài cửa nhà thì bị một màn trước mắt chấn động nói không nên lời.

Lục Diệp đang nắm cổ tay một người phụ nữ không cho người ta đi. Cô từng nhìn thấy rất nhiều biểu cảm trên mặt anh, nghiêm túc, mỉm cười, thậm chí là tình dục chưa tan nhưng lại chưa từng thấy dáng vẻ anh ăn nói khép nép như thế bao giờ, thậm chí gương mặt luôn kiên cường kia còn có chút hèn mọn, hoàn toàn tìm không thấy bóng dáng ngạo mạn của thiếu tá Lục.

Gương mặt người phụ nữ này rất đẹp, dáng người nóng bỏng, mặt bikini cực ít vải, chỉ nhìn một cái là bắt mất hồn đàn ông rồi.

Chân Vân Thường như bị đóng đinh trên đất, không bước nổi một bước.

“Cô đừng đi…” Mắt Lục Diệp đầy van vỉ “Coi như tôi xin cô!”

“Vợ anh về rồi kìa.” Người phụ nữ liếc về phía Vân Thường, cong môi cười quyến rũ “Giờ anh còn không cho tôi đi nữa không?”

Lục Diệp buông ngay tay ra, quay đầu thấy Vân Thường đứng sau lưng anh, dưới chân là chiếc dù che nắng xòe ra xiên xiên vẹo vẹo.

[14] Tên khu du lịch ở Hải Nam TQ [15] Tên mà dân VN mình hay gọi là cơm gà Hải Nam á, xem ở đây nè, quẳng cáo nghe chảy nước miếng ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.