Quẩn Quanh Nhân Gian

Chương 40




Từ một khắc nghe được cái tên Sở Thiệu Vân kia, ta đối với y liền không có hảo cảm, nói ta bụng dạ hẹp hòi cũng được, mắt không chứa nổi một hạt cát* cũng tốt, dù sao ta cùng y đã định trước không thể vui vẻ hòa thuận a.

(*Nguyên văn  眼里容不得沙  nhãn lý dung bất đắc sa:  k thể để cho chuyện phát sinh coi như k phát sinh, k thể đem chuyện k nên nhìn thấy xem như k nhìn thấy, cũng k thể đem chuyện k nên nghe cho rằng chưa từng nghe. Cũng giống như trong mắt có cát không được thoải mái.)

Nếu như không yên lòng y, ta liền muốn để người điều tra y. Nhưng ta cũng không tiện nói thẳng chuyện này cho Đoạn Niết, dù sao không hề căn cứ hoài nghi đồ đệ của hắn, hắn biết được khẳng định lại nóng giận với ta, cho nên tất cả chỉ có thể lặng lẽ tiến hành trong bóng tối.

Từ khi cùng Đoạn Niết khôi phục quan hệ, ta liền thường xuyên dính một chỗ với hắn, ngay cả phê duyệt tấu chương cũng ở chỗ của hắn, còn kém không dời cả Ngự thư phòng đến Lân Chỉ cung nữa thôi. Nhưng loại chuyện giường chiếu lại không quá nhiều, thứ nhất dù sao việc giữa nam nam này có rất nhiều phiền toái, đối với thân thể cũng có gánh nặng, thứ hai… Đoạn Niết thật sự quá lợi hại, nếu như ta cùng hắn hàng đêm xuân tiêu, chỉ sợ cũng thật sự phải bỏ bê quốc sự rồi.

Mặc dù không làm loại chuyện kia, ta cùng hắn còn rất nhiều chuyện khác có thể làm. Hắn trong lòng ta, cho dù chỉ nhìn hắn uống chén nước trắng, cũng có thể uống ra tư vị của tiên quỳnh ngọc lộ. (*仙琼 – 玉露 cả 2 đều là một loại trà ngon, chắc vậy^^)

Ngày hôm đó ta cùng Đoạn Niết hạ vài ván cờ, thua nhiều thắng ít, cảm thấy không thú vị, liền ném quân cờ đi không chơi nữa, giơ tay lấy một trái quýt trong mâm đựng bên cạnh lột vỏ ăn.

Đoạn Niết thấy vậy, cho người dọn bàn cờ, bưng tới trà thơm đã pha tốt, cùng ta trò chuyện.

“Thân Lộc đã trở về?”

Ta sững sờ: “….Ừm.” Đoạn Niết rốt cuộc không hề gọi Thân Lộc bằng cái tên “Nô lệ kia” nữa, ta nghe xong vậy mà có chút không quen,  “Sáng nay đi, ta không gặp y, y về rồi. y… biết rõ quốc sư chính là hoàng huynh.”

Đoạn Niết đang đưa ly đến bên miệng, nghe vậy liền hiểu, cong môi nói: “Nhãn lực của y ngược lại rất tốt.”

“Tính cách này của y có đôi khi ta thật sự chịu không được.”

“Vậy không bằng chém.”

Ta nhìn hắn một cái, bị ánh mắt vui đùa giống thật cũng không phải thật của hắn khiến cho có chút hoảng hốt, vội nói: “Hoàng huynh nói đùa.”

Ài, xem ra cho dù thay đổi xưng hô, thái độ một chút cũng không đổi được.

“Triệu Tiệp Nhi đã khai chưa?” Đoạn Niết lại hỏi.

“Vẫn chưa.” Ta lắc đầu nói: “Nhưng theo thiếp thân thị nữ bên cạnh nàng nói, lúc Triệu Tiệp Nhi ở trong am tĩnh dưỡng, quả thật có cùng một vị công tử trẻ tuổi xa lạ tiếp xúc qua, có lẽ chính là cháu ngoại của Đoạn Kỳ kia.”

“Có khả năng động tay động chân lên lời chúc, nhất định là tiếp xúc đến đồ vật tế tự của quan biên, xem ra bản lĩnh của Tống công tử kia rất lớn, ngay cả quan viên triều đình cũng có thể mua chuộc.”

Ta bị hắn nói đến trong lòng trầm xuống, một bộ xu hướng mưa gió sắp đến này, quả thật khiến cho ta phiền lòng, thật muốn diệt tận gốc rễ, một mẻ hốt gọn đám loạn đảng kia, còn tốt hơn một lần lại tiếp một lần như thế này, khiến ta mệt mỏi đối phó!

Không muốn nói thêm những chuyện không vui, ta ậm ừ hai tiếng liền đổi chủ đề, nói chuyện khác với hắn.

“Hoàng huynh, lúc trước tại sao huynh lại cho Sở Thiệu Vân làm đồ đệ? Y cùng lắm chỉ là một tiểu tử ngư dân, rốt cuộc có chỗ nào khiến huynh coi trọng hả?”

Dựa theo tính cách của Đoạn Niết, cứu liền cứu, như thế nào sẽ dưỡng bên người? Mỗi lần nghĩ tới đây ta liền thấy trong lòng không thoải mái, cảm thấy tiểu tử này cướp đi sủng ái của Đoạn Niết đối với ta, thật sự là muốn một đá nghiền chết.

Đoạn Niết dường như không nhìn ra ta bất an, lột vỏ quýt, đưa một miếng về phía ta nói: “Vừa lúc nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hơn nữa nốt lệ chí của y rất giống của ngươi, khiến ta không nỡ từ chối.”

Hắn nói đến hời hợt, ta lại một lần bắt được trọng điểm.

“Hoàng huynh là bởi vì ta mới giữ y lại?” Ta nắm chặt cổ tay hắn, nghiêng người qua cắn miếng quýt hắn đút cho ta.

Ta cảm thấy cao hứng, đứng dậy đi qua ngồi lên đùi hắn, vòng qua cổ hắn nói: “Trong lòng hoàng huynh vẫn luôn có ta.” Nói xong liền hôn hắn, mùi trái cây chua ngọt qua lại giữa răng môi, quả thật mỹ diệu.

Đoạn Niết liên tục vuốt ve lưng ta, mặc ta hôn, chính là ta cần ta cứ lấy.

Ta quả thật đã có một khoảng thời gian như keo như sơn với hắn, ta chưa bao giờ vui sướng như vậy, chỉ cần nghĩ đến sau này không chỉ một mình ta, trong hoàng cung lãnh lẽo này vĩnh viễn có Đoạn Niết làm bạn, trong lòng liền ngăn không được mà cảm thấy vui mừng.

Năm tháng dài đằng đẵng, hắn đã sớm trở thành một bộ phận không thể thiếu của ta. Là xương, là máu, ảnh hưởng đến từng niềm vui nỗi buồn của ta. Mất đi hắn, ta chỉ là một túi da trống rỗng một cái xác không hồn, có hắn, ta mới là người sống.

Nếu lúc này hắn muốn sao trên trời, ta cũng tìm cách hái xuống cho hắn. Chỉ cần hắn vui vẻ.

Hắn vui vẻ, ta liền vui vẻ.

Ta cho rằng chúng ta sẽ mãi mãi như vậy, tay trong tay cùng tiến, cùng nhau nghênh đón tương lai dù tốt hay xấu, là chỗ dựa của nhau.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, hết thảy hạnh phúc đánh đổi bằng đau khổ của ta, hạnh phúc mà ta luôn cho rằng, lại chấm dứt nhanh như vậy, không chút đường sống như vậy.

Một giấc mơ đẹp, cuối cùng lại vỡ nát bằng phương thức bất kham nhất. (*k chịu nổi, k kham nổi.)

Ngày hôm đó ta giống như trước đây đi đến Lân Chỉ cung tìm Đoạn Niết, cung nhân lại nói quốc sư đang gặp mặt đệ tử, hỏi ta có muốn vào thông báo một tiếng không.

Ta nghe Sở Thiệu Vân lại tới, trong lòng không vui đồng thời ma xui quỷ khiến muốn biết bọn họ rốt cuộc đang nói những chuyện gì.

Nếu Sở Thiệu Vân đối với Đoạn Niết chẳng qua là tình nghĩa thầy trò bình thường, ta liền mặc y ở lại Đằng Lĩnh, về sau còn có thể trọng dụng y. Nhưng nếu như y dám đối với Đoạn Niết có suy nghĩ quá phận, ta lập tức đưa y đi, đưa đến Thượng Địa làm khổ lực. (*lao động nặng 苦力.)

Ta liếc mắt ra hiệu với An Lan một cái, y lập tức hiểu ý, vung phất trần dặn dò cung nhân của Lân Chỉ cung không được lộ ra việc này.

Ta nhấc chân liền di đến nhĩ phòng* bên cạnh tẩm điện của Đoạn Niết, nơi đó có một cơ quan, không biết là vị chủ nhân nào để lại, bị ta trong lúc vô tình phát hiện, vừa vặn có thể dùng để nghe lén.

(*Nhĩ phòng (耳房): Căn nhà mà hai bên cạnh còn có thêm một hoặc gian sâu vào, độ cao nhỏ hơn gian nhà chính, giống như nhà giữa có hai lỗ tai.)

Một mình ta vào phòng, đến trước một bức họa, vén lên rồi rút ra một viên gạch từ trên bức tường sau lưng nó.

Sau bức tường này chính là tẩm điện của Đoạn Niết, tương tự cũng treo một bức họa, vừa vặn che lại khe hở của viên gạch, bởi vậy sẽ không khiến người khác để ý.

Giấy vẽ rất mỏng, nhưng cũng có thể nhìn thấy một chút bóng mờ.

Chỉ thấy có hai người ngồi đối diện bên bàn, vừa uống trà vừa nói chuyện, thanh âm không tính lớn, nhưng ta ghé sát tai vào cũng nghe được.

Sở Thiệu Vân thở dài, có chút không cam lòng nói: “Sư phụ, người rốt cuộc phải chịu đựng tới khi nào?”

Đoạn Niết nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, không nhanh không chậm nói: “Ngươi vậy mà đã nhịn không nổi nữa?”

Cho đến lúc này chỉ hai câu nói ngắn ngủi, trong lòng ta đã có chút dự cảm không hay, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục nghe.

Lại nghe Sở Thiệu Vân nói: “Ta là thay sư phụ thấy không đáng, hôn quân kia chỗ nào cũng không bằng người, dựa vào cái gì chiếm đoạt ngôi vị Hoàng đế không chịu để lại cho người hiền (*có tài đức)? Y còn uy hiếp người, làm nhục người, thật sự chết chẳng có gì đáng tiếc.”

Đoạn Niết nói: “Ta ngược lại là muốn ra tay, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.”

Sở Thiệu Vân trầm mặc, giống như đang nghĩ biện pháp, một lát sau nói: “Như vậy, qua lần này sư phụ khuyên hôn quân đến biệt cung* tránh nóng, đến đó người lại tùy tiện tìm lý do rời đi, ta sẽ nghĩ biện pháp thay sư phụ ra tay trừ khử hôn quân.”

(*别宫cung thất ngoại trừ tẩm cung chính thức.)

“Ngươi ra tay?” Đoạn Niết có chút giật mình.

“Sư phụ yên tâm, ta có biện pháp, nhất định sẽ không để người nắm được thóp.”

Đoạn Niết không nói được cũng không nói không được, chỉ nói: “Thân Lộc đã biết thân phận của ta, y vô cùng trung thành với Đoạn Quỹ, chỉ sợ sau khi Đoạn Quỹ chết y sẽ không bỏ qua ta.”

Sở Thiệu Vân mỉm cười một cái: “Có hai đại chư hầu Yến Mục Hầu cùng Ngôi Linh Quân trợ giúp như vậy, sư phụ lại khống chế được Thái tử, chẳng lẽ còn sợ y một tên nô lệ hay sao?”

“Ý của ngươi là, để cho ta mang theo Thiên tử sai khiến chư hầu?”

“Đúng là như vậy!”

Đoạn Niết dường như cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện, cúi đầu cười khẽ: “Rất hay rất hay! Chẳng qua là… ta là vì quyền thế, ngươi là vì cái gì?”

Sở Thiệu Vân im lặng, đứng lên khỏi ghế, quỳ một gối xuống trước mặt Đoạn Niết, ngẩng mặt lên nói: “Ta dĩ nhiên là vì sư phụ.”

Nghe đến đó, ta đã là tâm thần đều loạn, cuống quít khôi phục cơ quan lại bộ dạng ban đầu, toàn bộ quá trình tay ta đều run rẩy không thôi.

Thì ra hắn không phải không muốn ta chết, cũng không phải tha thứ cho ta, mà là vừa muốn ta chết lại vừa muốn quyền thế.

Nùng tình mật ý (* tình ý sâu đậm.) trong khoảng thời gian này lại tính là gì a?

Cả người ta hỗn loạn, trong lòng tràn ngập các loại nghi vấn cùng hồi tưởng, từng việc từng việc, khiến ta cảm thấy không dám tin, lại cảm thấy buồn cười.

Vì quyền thế tối cao này, hắn vậy mà cái gì cũng có thể chịu đựng, giả bộ giống như vậy… thật như vậy.

Ta thất hồn lạc phách rời khỏi Lân Chỉ cung, lúc trở về tẩm điện của mình liền bị ngưỡng cửa ngáng chân, chật vật ngã xuống đất.

An Lan thấy vậy cực kỳ sợ hãi, vội vàng tới đỡ ta.

“Bệ hạ Bệ hạ! Người thế nào? Có bị thương chỗ nào không? Có muốn nô tài truyền thái y không?”

Trước mắt ta nổi từng chấm đen, cả người lạnh lẽo, ngay cả máu cũng giống như đông thành vụn băng, tim cũng bị cóng đến tê dại.

“Tất cả các ngươi lui ra, để cho ta một mình một lúc.”

An Lan không dám trái lại ta, gọi mọi người lập tức lui ra.

Chỉ chốc lát sau, tẩm cung to như vậy liền chỉ còn mình ta lẻ loi trơ trọi.

Cuối cùng, vẫn chỉ có một mình ta.

Ta lảo đảo đứng dậy, nghiêng ngả nhào lên giường, chỉ cảm thấy cả người uể oải, không chút khí lực.

Hắn muốn ta chết…

Hắn vậy mà hận ta như thế…

Đã có Sở Thiệu Vân, hắn liền không cần ta nữa…

Ngón tay ta siết chặt tấm trải giường bằng lụa, vùi mặt vào trong đó, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy lớp vải bị chất lỏng nóng hổi thấm ướt.

Đi từ mộng lý phồn hoa (*giấc mộng rực rỡ), tỉnh lại cô thanh lãnh nguyệt (*tháng lạnh cô độc.), đều là…. đáng đời.

Vài ngày sau, Đoạn Niết quả nhiên đề nghị muốn cùng ta đến biệt cung tránh nóng.

“Huynh muốn đi?” Ta cố gắng khống chế giọng nói của mình không run rẩy.

Sắc mặt Đoạn Niết thoạt nhìn không có chỗ nào khác thường, nói: “Đã lâu không đi, ngươi không muốn đi sao?”

Ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, muốn nhìn xem trong mắt hắn có chút nào sợ hãi cùng không đành lòng hay không, không biết sao cái gì cũng nhìn không thấy.

Nếu Đoạn Niết thật sự muốn gạt ta, ta là thế nào cũng không phát hiện được a.

Ta âm thầm thở dài một hơi, mà thôi, nếu như hắn đã muốn ta chết, ta cần gì phải khiến hắn không vui.

Hắn muốn sao trên trời ta cũng lấy xuống cho hắn, huống chi chỉ là muốn mạng của ta.

“Được rồi, chúng ta cùng đi.” Ta nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.