Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 8: Ra uy hay thăm dò




Kiều Tâm Duy thả nắp nồi xuống, cô bịt miệng và mũi lại theo bản năng. Cô nhíu mày thật chặt, não nề vô cùng, thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Giang Hạo lịch sự đưa một tờ giấy tới, hỏi: “Ăn lẩu nữa không?”

“Cảm ơn... Không ăn nữa” Cái này còn có thể ăn được à, dù anh có ý tốt nhưng tôi cũng không có ý định đó đâu.

“À, vậy thì để đó đi” Giang Hạo vẫy tay với phục vụ đứng gần đó: “Tính tiền”

Quán lẩu này nổi tiếng về phong cách phục vụ tốt, cho nên khi thấy đồ ăn còn nguyên mà khách hàng đã tính tiền, nhân viên phục vụ thắc mắc: “Không biết tiến sinh và tiểu thư đây không hài lòng về điều gì ở cửa hàng chúng tôi? Xin hãy nói thẳng ra, chúng tôi chắc chắn sẽ thay đổi”

Kiều Tâm Duy quýnh lên, cô nào có mặt mũi gì để giải thích chứ. Cô lấy khăn lau nước mũi, đầu cúi gằm xuống.

“Không có điều gì không hài lòng cả, chỉ là chúng tôi có chuyện gấp phải đi” Giang Hạo kịp thời xua đi sự xấu hổ lúc đó, đồng thời anh lấy hai tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ và nói: “Cảm ơn ly cà phê hôm trước của cô, lần này để tôi trả tiền”

Kiều Tâm Duy không thể phản bác được lời nào, không thể trách sự kiêu căng của anh ta, vì chuyện xấu hổ này là do cố gây ra.

“Còn dư lại là tiền típ, không cần trả lại”

Nhận tiền rồi, nhân viên phục vụ mỉm cười cúi đầu nói: “Vâng, tiên sinh và tiểu thư đi thông thả

Vừa đứng dậy, Kiều Tâm Duy cảm thấy bụng của mình nhói lên. Nguy rồi, chắc là do cô uống quá nhiều trà đá lúc chờ Giang Hạo đến rồi: “Ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh”

Giang Hạo hơi cau mày, cô nàng này đúng là phiền phức. Vừa đứng lên, anh lại ngồi xuống: “Được rồi, tôi ngồi đây đợi cổ” Anh không muốn đứng ở trước toilet hay cửa quán lẩu chờ đầu.

Kiều Tâm Duy ôm bụng vội vã chạy về phía toilet, vừa trách vừa an ủi bản thân: Aiz, trông như con hề vậy, nhưng chị đây không quan tâm, dù sao cũng chỉ gặp mặt một lần thôi, chẳng có lần tiếp theo đầu.

Nhưng cô không ngờ được rằng, cơn đau bụng này không phải là do uống nhiều trà đá bị tiêu chảy mà là “bà dì ghẻ” ghé thăm mỗi tháng một lần. Càng đắng lòng hơn, cô lại không mang theo băng vệ sinh, khăn giấy trong túi xách cũng chẳng còn bao nhiêu sau khi chấm nước mắt nước mũi quá nhiều vì bị cảm lạnh.

Trời đất, có cần trêu ngươi như thế không hả!

“Có ai không? Bên ngoài có ai không?” Cô đành phải ra tín hiệu cầu cứu.

Không biết sau bao lâu, cuối cùng bên ngoài cũng có tiếng vang lên, có người đi vào rồi, cô kêu cứu như thể nắm được một cọng cỏ cứu mạng: “Tiểu thư, có thể giúp tôi một chuyện được không?”

“Chuyện gì thế?”

Nghe giọng nói thì có vẻ đây là một cô gái trẻ, vậy thì dễ rồi, cô nói: “Tôi đến tháng, cổ có đem theo cái kia không?”

Cô gái lắc đầu trả lời: “Tôi không đem... Nhưng bạn tôi có, cô chờ chút, để tôi đi lấy”

“A tốt quá, cảm ơn có nhiều lắm” Thật sự là biết ơn đến nỗi rơi nước mắt mà, cuộc đời này vẫn còn có nhiều người tốt.

Chỉ chốc lát sau, cô gái quay lại với miếng băng vệ sinh, đồng thời mang theo một tin tức như sấm sét giữa trời quang cho Kiều Tâm Duy: “Bạn trai cô ưa nhìn thật đấy, trông vừa trưởng thành vừa uy nghiêm. Anh ấy sốt ruột đến nỗi muốn tới đây thử xem, tôi nói rằng cô không sao, chỉ là tới tháng nhưng không mang theo cái kia thôi.”

“...” Kiểu Tâm Duy thầm gào thét: Tôi có thể trốn luôn trong này không? Có thể không, có thể không, có thể không? Quán này có cửa sau không, tôi muốn ra ngoài!

***

Những ngày sương mù giăng đầy khắp nẻo khiến cho thời tiết thoáng đãng như hôm nay trở nên quý giá vô cùng, cô ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh ngắt và rất ít mây, những tấm kính pha lê phủ khắp cao ốc Empire State biến nó trở thành một tấm gương lớn phản chiếu màu xanh thẫm của bầu trời. Nếu không nhìn kĩ, người ta sẽ dễ lầm rằng cao ốc Empire State đang ẩn mình ở đâu đó.

Sau khi rời quán lẩu, lúc đầu Tâm Duy tưởng hai người sẽ chia nhau hai ngả từ đó, không ngờ Giang Hạo lại đặt một nhà hàng khác, ngay trong cao ốc Empire State ở đối diện quán lẩu.

Cao ốc Empire State là địa điểm mà những người dân bình thường chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi.

“Thủ trưởng Giang, vị trí của ngài đã sắp xếp xong xuôi, vẫn là chỗ cũ, mời ngài đi theo tôi” Đúng là nhân viên phục vụ cao cấp, ăn mặc còn trang trọng hơn cả mấy sếp lớn ở Tập đoàn Viễn Đại.

Kiều Tâm Duy đi bên cạnh Giang Hạo vào trong, đập vào mắt cô là sự tráng lệ nguy nga rợp trời. Đây là một nhà hàng lâu đời nổi tiếng gần xa, ngay cả đồ trang trí trong góc cũng là những món đồ cổ quý giá.

Theo như cô biết, ở nhà hàng này, không phải là khách hàng chọn phòng ăn mà phòng ăn chọn khách hàng. Hơn nữa, dù khách hàng đã thông qua được màn sàng lọc thì cũng phải đặt phòng trước ít nhất mười ngày. Lúc làm sinh viên thực tập ở Viễn Đại, sếp của cô là Nguyên Tân đã đặt phòng trước ở đây để chúc mừng sinh nhật mẹ, thế nên cô mới biết qui tắc đó.

Nhưng Giang Hạo lại có thể đến bất kì lúc nào.

Quán lẩu là cô chọn, mà chỗ này là Giang Hạo chọn, rất rõ ràng là Giang Hạo đang thị uy với cô, hoặc là thăm dò.

Giang Hạo sải từng bước dài, đôi khi anh khẽ liếc nhìn Kiểu Tâm Duy đang đi bên cạnh. Một người phụ nữ, đặc biệt là cô gái có thể sẽ trở thành vợ tương lai của anh, ngoại trừ tính cách thú vị thì cần phải có một vài phẩm chất được giáo dục cơ bản.

Dường như nhờ đi xem mắt nhiều lần, Kiều Tâm Duy đã có vài kinh nghiệm. Dù Giang Hạo không nói nhiều lắm, nhưng cô biết lúc này anh ta đang quan sát mình.

“Anh thường đến đây à?”

Giang Hạo khẽ nhíu mày nói: “Mỗi lần xem mắt tôi đều chọn ở đây nên khá quen thuộc, không có gì đặc biệt đâu, tôi thích sự yên tĩnh ở đây

Kiều Tâm Duy là kiểu người phóng khoáng nên thoải mái nói: “Thật à, ngược lại thì tôi thích những nơi náo nhiệt một chút. Đi xem mắt vốn dĩ là một chuyện rất nghiêm túc, không gian càng yên tĩnh thì chẳng phải càng nghiêm túc hơn à? Cần gì phải thế chứ, chỉ là xem mắt thôi, cũng không phải là uống rượu trước khi chết”

Gương mặt luôn bình tĩnh của Giang Hạo chợt lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên có người phản bác minh bằng những lời vòng vo như thế, anh mỉm cười nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không ghét quán lẩu, nếu không phải cổ... tôi nghĩ chúng ta đã có thể ăn no rồi”

Kiều Tâm Duy sửng sốt, cô không ngờ một người uy nghiêm như anh có thể nở nụ cười quyến rũ như vậy. Thì ra anh ta cũng có thể cười và nói bằng chất giọng dịu dàng như thế. Cô cũng mỉm cười theo, gương mặt bày tỏ một sự xin lỗi chân thành và xấu hổ: “Rất xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Nụ cười này mang đến sự cởi mở giữa hai người xa lạ.

“Hẳn là cô nên cười nhiều một chút, lúc cô cười trông đẹp hơn khi xụ mặt rất nhiều.”

Câu nói đó có tác dụng với Kiểu Tâm Duy, phụ nữ lúc nào cũng thích nghe người khác khen ngợi mà: “Ha ha, đúng vậy nhỉ?

Đến phòng, Giang Hạo rất lịch sự chủ động kéo ghế: “Cô Kiều, mời ngồi.”

Tâm Duy nói cảm ơn, sau đó đặt túi xách một bên rồi tự nhiên hào phóng ngồi xuống. Dù ở hoàn cảnh nào, cô sẽ không tự hạ thấp bản thân mình vì người khác có thân phận cao hơn, tất nhiên, cô cũng không ngạo mạn khi đối diện với người có thân phận thấp hơn mình. Không kiêu ngạo, không tự ti chính là quy tắc làm người của cô.

Mà đây chính là đặc điểm thu hút Giang Hạo nhất của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.