Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 25




Thú lão bà, là phải đối mặt với thân thích bằng hữu của lão bà. Gả cho lão công, là phải đối mặt với thân thích bằng hữu của lão công.

Thời gian dài như vậy, Lý Hiểu Nhạc chỉ thấy qua đại sư huynh của Ôn Lương Ngọc, vẫn chưa từng gặp sư phụ y. Nghe Ôn Lương Ngọc nói, sư phụ y muốn tới, Lý Hiểu Nhạc đương nhiên hoan nghênh, sư phụ an toàn hơn đại sư huynh, chỉ là một lão nhân, không cần đề phòng?

“A, thân thân lão bà, sư phụ ngươi là hạng người gì. Hắn nhìn thấy ta sẽ thích sao?”

“Sư phụ ta a, nói như thế nào đây, rất đặc biệt. Hắn sẽ thích ngươi.”

Trên đường cái náo nhiệt xuất hiện một thiên tiên xinh đẹp, quả thực là hồng nhan họa thủy bậc nhất a, ngay cả phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất cũng chỉ đáng xách giày hắn. Có thể thấy được, Hoàng thượng đâu có toàn bộ mỹ nhân. Nhưng mỹ nhân tựa hồ có khuyết điểm, cầm mảnh giấy hỏi khắp nơi: “Kỳ Lân vương phủ ở đâu?”

Kiều Siêu Phong, chính là một trong những kẻ có tiền nhiều nhất kinh thành, hôm nay lại ra cửa săn mỹ nhân. Đi ở trên đường, nhìn quanh bốn phía, thiệt là, sao không có mỹ nhân nào chứ? Nhìn xem, mặt bánh bột ngô, cái kia, chỉ được cái mũi, mặt củ đậu, lại xem, má ơi, như quỷ. Mỹ nhân đâu, ông trời a, vì sao mỹ nhân hôm nay không xuất môn a.

Oa, mỹ nhân, lúc ấy Kiều Siêu Phong há to miệng, kinh ngạc đến ngây người. Trông thấy không, thiên tiên xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, cũng không đủ để hình dung. Kiều Siêu Phong nhìn mỹ nhân, ngón tay thon dài trắng nõn, mái tóc khẽ lay động, y thậm chí đố kỵ với trận gió thổi loạn tóc mỹ nhân. Ta muốn là gió, ta sẽ vòng quanh hắn mỗi ngày, quấn quít lấy hắn. Tựa hồ công tử Kiều Siêu Phong của chúng ta đã quên, xoay đi xoay lại chính là long quyển phong. Trông thấy không, mỹ nhân nở nụ cười, như hoa đào mở, như mùa xuân, lạch cạch, Kiều Siêu Phong rơi quạt. Mỹ nhân lướt qua hắn, Kiều Siêu Phong thậm chí cảm giác được, một làn gió thơm thổi qua. Mỹ nhân đi xa .

Cái gì, mỹ nhân đi xa! Ta còn phát ngốc ở đây, đuổi, ta phải đem mỹ nhân tới tay! Kiều Siêu Phong bị kích phát siêu năng lực, sử dụng Càn Khôn Đại Na Di, lập tức tới bên cạnh mỹ nhân. Mỹ nhân cầm tờ giấy: “Kỳ Lân vương phủ ở đâu? Thật sự là khó tìm. Hình như bản vẽ này không đúng, ta đi mãi mà chưa đến.”

“Vị công tử này, có vẻ ngươi là người bên ngoài tới, người ở đây rất hiếu khách, có cái gì cần ta giúp không ?” Kiều Siêu Phong nịnh nọt mỉm cười, chỉ thiếu chưa vẫy đuôi.

“Thật sự may mắn, ta gặp được người hảo tâm.” Mỹ nhân nở nụ cười, khiến Kiều Siêu Phong thất điên bát đảo, “Ta muốn tìm Kỳ Lân vương phủ, nhưng bản vẽ này không đúng.”

“Ngươi đi nhầm đường, vương phủ phía đông, ngươi đi phía tây.” Kiều Siêu Phong nói.

“Như vậy a, ta trở về.” Mỹ nhân lại bắt đầu tìm đường, sao Kiều Siêu Phong có thể buông tha cơ hội làm quen.

“Vừa vặn ta không có chuyện gì, ta dẫn ngươi đi.” Kiều Siêu Phong đề cử.

“Cám ơn ngươi, người kinh thành thật nhiệt tình, tâm địa thật tốt.” Mỹ nhân tín nhiệm cười, Kiều Siêu Phong lâng lâng.

Mỹ nhân hảo thuần khiết! Hảo ôn hòa! Nếu làm lão bà của ta, ta thật hạnh phúc.

“Mỹ nhân, ta thấy thời gian còn sớm, ta mang ngươi dạo chơi kinh thành được không?” Kiều Siêu Phong tận lực muốn mỹ nhân ở cạnh mình nhiều thêm.

“Cái này đã làm phiền ngươi, ta thấy không cần,”

“Không phiền không phiền, tuyệt không phiền.” Kiều Siêu Phong thầm nghĩ, để ngươi đi mới phiền toái.

“Vậy thật xấu hổ.” Mỹ nhân không đành lòng từ chối.

“Người ở đây rất nhiệt tình, ta thật tâm mời ngươi đi dạo kinh thành.”

“Vậy được rồi, công tử khẩn thiết như vậy, ta từ chối thì không cho công tử mặt mũi.”

Kiều Siêu Phong thấy mỹ nhân đồng ý đi dạo kinh thành với mình, tâm tình tốt, còn kém mọc cánh bay.

Đi dạo kinh thành, thực tế mỹ nhân còn là người có học vấn, có tu dưỡng. Hôm nay thật quá may mắn.

“Di, nghiên mực này thật đẹp, lão bản, đóng gói, ta mua.” Mỹ nhân mua một cái nghiên mực, chứng minh mỹ nhân có văn hóa.

“Ai nha, đây là sách cổ, thật tốt quá, lão bản đóng gói, ta mua.” Mỹ nhân mua sách, cái này chứng minh mỹ nhân có học vấn.

“Lão bản, y phục thực đẹp, là kiểu mới a, lão bản đóng gói, ta mua.” Mỹ nhân mua y phục, chứng tỏ mỹ nhân có thẩm mỹ.

“Món này thật ngon, lão bản đóng gói, ta mua.” Mỹ nhân mua điểm tâm, chứng tỏ mỹ nhân có nghiên cứu ẩm thực.

“Lão bản, ngọc này thật đẹp! Lão bản đóng gói, ta mua.” Mỹ nhân mua ngọ, chứng tỏ mỹ nhân kiến thức rộng rãi……

Cho tới bây giờ chỉ có nữ nhân mới đi dạo phố, mới mua đồ. Hôm nay Kiều Siêu Phong được biết, hóa ra nam nhân mua sắm cũng không thua nữ nhân. Kiều Siêu Phong mắt thấy mỹ nhân mua càng ngày càng nhiều, không thể cầm hết, đành thuê xe đẩy đi. Ta đường đường là thủ phủ kinh thành, hôm nay cũng có ngày làm sai vặt cho người khác. Nhưng vì thắng được tâm mỹ nhân, chút khổ ấy tính cái gì.

“Kiều công tử, sao hôm nay ngài lại đẩy xe?” Một vị bằng hữu hỏi Kiều Siêu Phong.

“Ta thể nghiệm cuộc sống, ta muốn thể nghiệm công nhân ta thuê có bao nhiêu vất vả, để tăng tiền công cho họ.” Kiều Siêu Phong cười cực kỳ mất tự nhiên.

“Kiều công tử thật là người tốt a, đối xử thuộc hạ đều tốt như vậy.”

“Quá khen quá khen, ai, mỹ nhân, chờ ta một chút!”

Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc đứng ở cửa ra vào, nhìn quanh: “Quái, trời sắp tối, sao sư phụ ta còn chưa đến?”

“Có thể lạc đường hay không?” Lý Hiểu Nhạc phân tích.

“Không có khả năng, ta vẽ đường rất rõ.” Ôn Lương Ngọc nói.

“Nhưng ta nhớ ngươi không ghi rõ phương hướng, sư phụ của ngươi có thể xem hiểu không?”

“A, sao ta lại quên chứ!” Ôn Lương Ngọc sốt ruột. “Ta đi tìm hắn!”

“Chính là chỗ này, Tiểu Ngọc a, sư phụ tới thăm ngươi .” Mỹ nhân trông thấy Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc, bắt đầu vẫy tay.

“[ ⊙ o ⊙ ] a! Sư phụ, ngươi là sư phụ của bọn họ!” Kiều Siêu Phong lại một lần nữa kích động, đây chính là Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc lần trước chiếm tiện nghi của hắn. Đụng với bọn họ, không có chuyện tốt, mỹ nhân là sư phụ bọn họ, thảo nào đặc biệt như vậy.

“Sư phó, sao ngươi đến được đây?” Ôn Lương Ngọc hỏi.

“Nhờ vị công tử này dẫn đường cho ta, còn mang ta dạo kinh thành, ngươi xem, còn mua cho ta nhiều đồ như vậy.” Mỹ nhân sư phụ chỉ vào đống đồ cao như núi trên xe.

“Tướng công, mang mấy thứ đó vào.” Ôn Lương Ngọc nói, Lý Hiểu Nhạc liền bảo hạ nhân chuyển đồ.

Ôn Lương Ngọc đi đến trước mặt Kiều Siêu Phong: “Cám ơn công tử hảo tâm dẫn sư phụ ta về, còn mua nhiều đồ.”

“Khách khí khách khí, hẳn là.” Kiều Siêu Phong đổ mồ hôi lạnh.

“Công tử, sư phụ ta là hoa đã có chủ, ta thấy ngài đừng hi vọng a.” Ôn Lương Ngọc lạnh lùng nói.

Gì! Có chủ. Mình toi công bận rộn, Kiều Siêu Phong vừa nghe, ỉu xìu. Lảo đảo hướng về nhà, khung cảnh là một mảnh lá rụng thê lương.

“Sư phụ, ngươi đã đến rồi, sao đại sư huynh không tới!” Lý Hiểu Nhạc hỏi, Lý Hiểu Nhạc nghe nói sư phụ và đại sư huynh là một đôi, sao giờ sư phụ tới một mình.

“Tiểu Nhạc, không cần phải dẫn theo kẻ phụ lòng! Tức chết ta, chê ta không thể sinh con, muốn nạp thiếp. Vương bát đản! Lúc trước y theo đuổi ta, đâu chê ta không tốt. Giờ còn nói ta cố tình gây sự!” Sư phụ tức giận nhảy dựng lên, “Cho nên, ta liều mạng tiêu tiền của y.”

“Sư phụ, hình như không chỉ có tiền của y, còn có của tên tiêu tiền như rác lúc nãy.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Sư phụ tiêu hết tiền, có người thay ta trả, không tốt sao?”

“Tốt, rất tốt.” Lý Hiểu Nhạc cười nói.

Người thất tình, có các loại biểu hiện, mà khiến người đau đầu là sư phụ của Ôn Lương Ngọc, thất tình sẽ cuồng mua sắm. Hắn không có tiền, mua đồ đều là Ôn Lương Ngọc thanh toán. Lý Hiểu Nhạc mắt thấy nhà mình sắp biến thành kho hàng, còn tiền như có khinh công, sưu sưu bay ra cửa, trong lòng đau khổ, ngủ không yên. Nhưng đó là sư phụ Ôn Lương Ngọc, là trưởng bối, khó mà nói cái gì, chỉ có thể nhịn.

“Lão bà, sư phụ của ngươi khi nào thì đi a.”

“Ta cũng không biết, ta báo cho sư huynh.”

“Nếu hắn không đi, ta sẽ đau khổ chết.”

“Tướng công, ngươi nhịn một chút a.” Đôi vợ chồng khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời thở dài. Sư phụ xinh đẹp như thiên tiên, trong mắt Lý Hiểu Nhạc đã thành ôn thần, hận không thể đuổi hắn ra khỏi nhà.

Đại sư huynh đến, tới đón sư phụ, sư phụ rất tức giận, đương nhiên không chịu đi.

“Vô Hạ, ngươi nghe ta nói, ngươi hiểu lầm, không phải ta muốn thành hôn, đó là làm mai cho đệ đệ của ta, hắn kết hôn.” Đại sư huynh giải thích.

“…… Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm cứ như vậy mà tiêu tiền của ta!” Lý Hiểu Nhạc triệt để bạo phát.

“Tiểu Nhạc đừng tức giận, Vô Hạ chính là như vậy, lúc tức giận sẽ không khống chế được, xài tiền bậy bạ. Hơn nữa, hắn là sư phụ Tiểu Ngọc, cũng là sư phụ của ngươi.” Đại sư huynh cười nói.

“Thân huynh đệ còn tính toán, sư phụ là người yêu của ngươi a.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Đúng vậy, Vô Hạ là người ta yêu nhất.” Đại sư huynh nói.

“Ngươi có bao nhiêu thương hắn?”

“Vì hắn, ta có thể chết.”

“Đã như vậy, để chứng tỏ tình yêu của ngươi với hắn, thanh toán tiền sư phụ tiêu a.” Lý Hiểu Nhạc lấy một tập sổ sách rất dày ra, “Hiện giờ chúng ta thanh toán, ngươi có nhiều tiền như vậy, danh xưng thiên hạ đệ nhất thủ phủ, chút tiền ấy có là gì. Đại sư huynh, thời khắc chứng tỏ tấm lòng đã đến.”

“Tiểu Ngọc, ta thật sự hối hận, đồng ý gả ngươi cho hắn.” Đại sư huynh nói.

“Đại sư huynh, ta cũng không còn cách, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, cũng phải sống nha.” Ôn Lương Ngọc hiển nhiên cùng mặt trận với Lý Hiểu Nhạc.

“…… Các ngươi đúng là vợ chồng.”

Đại sư huynh mang theo sư phụ mỹ nhân Vô Hạ, thân mật rời đi. Kiều Siêu Phong nhìn mỹ nhân đã đi xa, linh hồn nhỏ bé giống như cũng đi xa.

“Lão bà, đồ sư phụ mua cũng không lấy đi, xử lý thế nào?” Lý Hiểu Nhạc hỏi

“Cái này dễ, bảo nương lần sau xuất môn đưa đi Tây Vực bán.” Ôn Lương Ngọc nói

“Ta rất hy vọng sư phụ ngươi lần sau lại đến.” Lý Hiểu Nhạc nhìn một đống đồ sẽ biến thành bạc, tâm trạng đặc biệt tốt.

“Đúng vậy, lại đến, ngươi lại có thể lấy tiền của đại sư huynh. Ngươi chính là chúc thỏ, con thỏ còn không ăn cây cỏ bên cạnh, ngươi xem ngươi, ngươi không bằng con thỏ.”

“Lão bà, ta đã nói rõ cho ngươi biết mà, ta chúc xà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.