Cuối cùng Thịnh Kỳ Phương cũng ngủ, mặc dù không được bao lâu, nhưng tốt xấu gì cũng chợp mắt được trong chốc lát. Chờ anh tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên mặt giường phẳng phiu, Bái Chính đang ngồi xếp bằng bên cạnh, ngực ôm gối ngủ, cúi đầu rất chân thành quan sát anh.
Thịnh Kỳ Phương đột ngột nhúc nhích, Bái Chính lập tức kéo căng thân thể, một lát sau lại buông lỏng, chậm rãi dùng gối đầu che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Thanh âm rầu rĩ phát ra từ sau gối, anh nghe không ra cảm xúc của cậu, " Lão công, anh phải đi rồi sao? "
Thịnh Kỳ Phương xuống giường, nhìn Bái Chính ôm gối, dè dặt ngồi trước mặt anh.
Nơi này là nhà cậu, mỗi một món đồ vật trong phòng, dù là lớn như đồ gia dụng, hoặc nhỏ như chiếc dép lê, đôi đũa cũng đều là của cậu, nhưng cậu lại cứ như một chú chó nhỏ không có nhà để về.
" Phải. " Thịnh Kỳ Phương nói, " Bái Chính, em không nghe lời. "
Bái Chính vùi toàn bộ mặt mình vào sâu trong gối, dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng để chống cự: " Thịnh Kỳ Viên. . . "
" Em cứ tự nhiên. "
Bản thân anh vì điều hoang đường gì mà phải đợi ở chỗ này suốt một năm, Thịnh Kỳ Phương hoài nghi, Bái Chính căn bản chẳng hiểu gì cả.
Những thứ trên người anh từ trong ra ngoài đều do Bái Chính mua, khi đi chỉ cần mang theo chứng minh thư, tiền bạc và điện thoại là đủ. Bái Chính như cũ ngồi trên giường, ngực ôm cái gối kia, thẳng đến khi anh ra ngoài, vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thịnh Kỳ Phương đi ra ngoài vài bước, sau quay lại phòng ngủ, đi vào phòng tắm lấy đồng hồ đeo lên tay. Bái Chính co rúc trên giường, cậu siết chặt tay mình, như muốn bóp nát nó.
Nắng sớm không còn, trong phòng tối tăm, Thịnh Kỳ Phương đứng bên giường, trái tim đập đến lợi hại, lý trí mách bảo anh rằng không nên tiếp tục dây dưa với Bái Chính, lồng ngực truyền đến cơn đau nhưng anh vẫn nói ra, " Em nếu dám làm chuyện ngu xuẩn, tôi sẽ lập tức quên đi em, đừng hy vọng tôi còn có thể hận em, tôi chắc chắn sẽ quên sạch mọi thứ, coi như chúng ta chưa từng quen biết. Em nhớ rõ chưa? "
Thanh âm Bái Chính trầm nhỏ, " Em nhớ rõ, lão công. Em nghe lời. "
Hiện tại không còn gì để nói. Thịnh Kỳ Phương bước đi, anh mặc áo vest, áo khoác ngoài và cầm khăn quàng cổ trên tay đi ra ngoài.
Thịnh Kỳ Viên là do cha anh nhặt về, lúc tám tuổi thì vào nhà anh, lúc nó mười tuổi, Thịnh Lễ mang bệnh mà chết.
Thịnh Kỳ Viên luôn không nghe lời, lại ít khi nói chuyện, cũng không đến trường. Nói là bị nhặt về, nhưng kỳ thật chỉ cho nó một cái tên, sau khi Thịnh Lễ chết, chủ hộ thay đổi, Thịnh Kỳ Phương mới để nó nhập hộ khẩu cùng anh.
Thịnh Kỳ Viên thường hay ở bên ngoài lêu lỏng, thởi điểm còn lưu lạc, nó đã quen biết không ít người không đàng hoàng, chí ít Thịnh Kỳ Phương không hề có tó ti hảo cảm nào với bọn người đó. Thịnh Kỳ Phương cảm thấy, nhà của anh đối với nó mà nói, càng giống một chỗ để nghỉ chân hơn.
Thịnh Lễ đi rồi, trong tay Thịnh Kỳ Phương túng quẫn, lại bận bịu việc học, Thịnh Kỳ Viên và anh cũng không thân, giữa hai anh em không có quá nhiều chuyện để nói, Thịnh Kỳ Phương chỉ phát cho nó tiền định kỳ. Nhưng việc này không tính là gánh nặng, bởi vì Thịnh Kỳ Viên rất ít khi đòi hỏi thứ gì đó, trái lại còn hỏi Thịnh Kỳ Phương có đủ tiền đóng học phí hay không.
Thịnh Kỳ Viên ở bên ngoài gây sự, lúc còn ở C thị, Thịnh Kỳ Phương còn có thể quản, nhưng đến khi anh chuyển tới B thị học đại học, có chút trời cao xa hoàng đế, ngoài tầm kiểm soát, đứa nhỏ kia buồn bực nhưng không nói, rốt cục khi Thịnh Kỳ Phương vừa lên năm 3 đại học không bao lâu nó đã có chuyện.
Ở quán bar suýt chút nữa bị người cưỡng hiếp, Thịnh Kỳ Viên một cước đá vào trứng người nọ. Bọn họ không có tiền, cũng không có vấn đề gì, màn hình giám sát của quán bar đều bị xoá sạch, nhưng Thịnh Kỳ Viên trong tình trạng kích động đã nói rất nhiều lời bất lợi với mình.
Thịnh Kỳ Phương ở tuổi 20 nghèo rớt mồng tơi nghĩ đủ mọi biện pháp, cuối cùng chỉ có thể nhận thua. Em trai vừa tròn 14 tuổi của anh bị đưa vào tù, tội danh giết người không thành.
Lần thứ nhất anh gặp lại Thịnh Kỳ Viên, đứa nhỏ gầy ốm đã bị cạo trọc đầu, làm nổi bật lên đôi mắt to tròn, khiến Thịnh Kỳ Phương nhớ tới tiểu học đệ vừa mới quen.
Bái Chính ngoan hơn Thịnh Kỳ Viên nhiều, khi đó Thịnh Kỳ Phương cho rằng như vậy.
Tại sao anh luôn gặp phải mấy đứa nhỏ như vậy? Hai người tựa như trời đêm khác biệt, duy chỉ có một điểm chung giống nhau, chính là sự cố chấp khiến cho người khác khó lý giải.
Thịnh Kỳ Phương cảm giác bản thân rất thất bại, anh cả ngày mệt mỏi, nhưng Thịnh Kỳ Viên và Bái Chính, dù là người nào thì anh cũng không thể dạy dỗ tốt.
Vào lúc trời còn chưa sáng anh gặp được Thịnh Kỳ Viên, thiếu niên 16 tuổi có vóc dáng cao lớn, nhưng so với bạn cùng trang lứa vẫn có chút thua kém, dưới lớp quần áo là cơ thể ốm nhom, trên tay ôm một cái túi, nhìn thấy Thịnh Kỳ Phương, cậu nháy mắt gọi một tiếng " anh "
Thịnh Kỳ Phương mở túi của cậu ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo, vì mặc quá lâu nên cũ đến mức bạt màu
Hai anh em quay về C thị, ở tiểu khu Tư Hoàn, trong nhà có một phòng ngủ và một phòng làm việc, phòng ngủ có hai giường đơn, không lớn, nhưng cũng khá rộng rãi.
Một tháng trước, sau khi Thịnh Kỳ Phương rời khỏi Dật Thúy Loan liền từ chức, hai người hiện tại không bận việc, năm mới cũng sắp đến, liền ở lại trong nhà.
Trong một tháng, Bái Chính không tìm Thịnh Kỳ Phương, tối đêm giao thừa, Thịnh Kỳ Phương vừa ăn xong sủi cảo với Thịnh Kỳ Viên, đang ngồi trên ghế sa lon trầm mặc xem tivi, điện thoại hiển thị có tin nhắn tới.
Bái Chính: Năm mới vui vẻ.
Thịnh Kỳ Phương nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục xem tivi.
Không qua hai phút, một cái tin nhắc khác được gửi tới, " Anh đi chưa? Trước đó quên hỏi anh khi nào thì đi. "
" Em không có ý gì khác. . .Anh nếu không muốn nói cũng không sao, em chỉ tùy tiện hỏi. "
" Thịnh Kỳ Viên sao rồi? "
Điện thoại Thịnh Kỳ Phương không ngừng run lên, Thịnh Kỳ Viên hỏi anh: " Ai vậy anh hai? "
Thịnh Kỳ Phương cầm điện thoại, đi tới bên cạnh phòng ngủ nói: " Bái Chính "
Bái Chính khẳng định không nghĩ rằng anh sẽ gọi lại cho cậu, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng tiếng nói căng cứng, bối rối vô cùng.
Thịnh Kỳ Phương nói: " Tôi chưa đi, còn ở trong nước. Vé máy bay vào ngày mốt. Thịnh Kỳ Viên ra được năm ngày, thân thể khá tốt, tôi tìm cho nó trường học, đợi khai giảng sẽ đến trường. "
Bái Chính lắp bắp nói: " Tốt, vậy là tốt rồi. Khai giảng em cũng đến trường. "
" Ừm "
Bái Chính không nói tiếp, Thịnh Kỳ Phương muốn nói " tạm biệt ", bên kia đột nhiên lên tiếng: " Đợi một chút! "
Âm thanh Bái Chính rất thấp, mang theo do dự và bất an, " Tiền đủ chứ? Muốn hay không. . . "
" Đủ. " Thịnh Kỳ Phương nói.
" Nếu ở đó có khó khăn. . . " Bái Chính nói không được, Thịnh Kỳ Phương cũng không trả lời.
" Vậy số này của anh. . . "
" Không cần. . . "
" Cứ vậy đi. " Ngoài cửa sổ, pháo hoa liên tiếp bùng nổ, ánh mắt Thịnh Kỳ Phương một mực dán ra ngoài cửa sổ, " Tạm biệt. "
Sau khi ra ngoài, Thịnh Kỳ Viên đó giờ ít nói chủ động hỏi Thịnh Kỳ Phương: " Anh Bái Chính. . .Tại sao em không thấy anh ấy? "
Thịnh Kỳ Phương siết chặt điện thoại, " Tụi anh đã chia tay. "
Số lần Bái Chính đến thăm Thịnh Kỳ Viên còn nhiều hơn Thịnh Kỳ Phương, cũng vào lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã nói quan hệ của mình với anh cho Thịnh Kỳ Viên nghe, mặc kệ người ta có hiểu hay không, " Tôi là bạn trai của anh hai cậu, cậu không cần lo sợ, về sau chúng tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu. "
Sau nửa ngày, Thịnh Kỳ Viên " ah " một tiếng, đôi mắt dời về phía màn hình TV, qua một hồi, lại nhỏ giọng nói: " Anh ấy không phải rất yêu anh sao? "
Ngụ ý là đang hỏi anh lý do chia tay. Thịnh Kỳ Phương không nói gì, ngược lại thu dọn bát đũa trên bàn, đến phòng bếp rửa bát. Sau khi dọn dẹp phòng bếp và nhà vệ sinh sạch sẽ xong, đến phiên anh tắm rửa, thay quần áo mới rồi đi ra, tiến lại bên cửa sổ quan sát, đèn xe vừa hơi chợt loé đã không thấy đâu.
Hết chương 9.