Thịnh Kỳ Phương không thấy được sắc mặt cuae mình trong nháy mắt trở nên có bao nhiêu khó coi, nhưng Bái Chính ở đối diện anh, đột nhiên trốn về sau, cũng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt bướng bỉnh tan mất, không còn khí thế cúi đầu, thì anh đã biết, có lẽ chính mình rất dọa người.
" Em ngồi thẳng cho tôi! " Thịnh Kỳ Phương khống chế tâm tình, tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra cánh tay, anh chống nạnh đứng trước mặt Bái Chính, " Thời điểm ở bệnh viện, em nói với tôi thế nào. Hiện tại trong đầu em nghĩ gì, nói rõ ràng cho tôi. "
Bái Chính vốn ôm lấy đầu gối, co lại một góc trên sô pha, tay áo len rộng thùng thình có chút dài, che khuất hai tay cậu, trong sự mềm yếu và bất lực, hiện rõ thái độ cự tuyệt hợp tác.
Nhưng nghe lời Thịnh Kỳ Phương nói, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, chân theo quy củ mang dép. Cậu thật sự vô cùng gầy, thậm chí trên mu bàn chân cũng không có bao nhiêu thịt, hai tay đặt trên đầu gối, chỉ có đầu vẫn rủ xuống.
Bái Chính làm ra bộ dáng phối hợp, mặc kệ xuất phát từ thật lòng hay giả dối, cuối cùng lửa giận của Thịnh Kỳ Phương cũng lui bớt. Anh vốn không giỏi nổi giận, lúc này ngữ khí đã hòa hoãn đi rất nhiều: " Ngẩng đầu lên. "
Bái Chính không thể ngẩng đầu, ngồi ở đó run rẩy, từ từ phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.
" Em không muốn sống nữa. "
Thịnh Kỳ Phương không nói tiếp, trong lòng mơ hồ cảm thấy mệt mỏi.
Trải qua một năm, trong mỗi cuộc giằng co của hai người, dù là liên quan đến việc ôm khi ngủ hay việc để anh đến trường, thậm chí những chuyện lớn nhỏ khác, anh cũng chưa bao giờ thắng được Bái Chính.
Sắc trời vào đông rất nhanh đã trở tối, một đám mây lớn màu xám lơ lửng trên những tòa nhà cao tầng nằm bên bờ sông, nhìn xuống dòng sông rộng lớn. Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, có thể trông thấy xa xa là đường cao tốc, đám mây ngũ sắc trên trời nối thành một dãy đèn neon, trông như một vương quốc ánh sáng, càng khắc sâu hơn sự cô độc ẩn dưới lớp vỏ náo nhiệt của trời đêm.
Thịnh Kỳ Phương nếm trải vị đắng trong miệng, từ khi nào mà việc tra tấn Bái Chính lại trở thành tra tấn chính mình, Thịnh Kỳ Phương đã nhất thanh nhị sở (1)
(1) : rõ ràng, rành mạch
Bái Chính tiến lên trước, ôm eo Thịnh Kỳ Phương, mặt dán lên bụng anh, theo sau là một mảnh ẩm ướt. Bái Chính khóc rất yên tĩnh, giống y như ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy Thịnh Kỳ Phương tỉnh dậy.
Ngày tháng trên vé máy bay của Thịnh Kỳ Phương Bái Chính không biết, người đã giam lại, thì là của mình, còn đi quản những thứ kia làm gì.
Mấy ngày trước Bái Chính vừa biết rõ sự tình của em trai Thịnh Kỳ Phương, ngày đó chạy đến C thị, trông thấy một đám đông, thiếu niên vừa tròn 14 tuổi ở quán ăn giết người không thành khiến cho nạn nhân bị tàn phế cấp chín, kẻ sát nhân chính miệng thừa nhận, bản án được đưa ra dựa trên tình tiết ác liệt của vụ án cùng tỉ lệ thương tật của nạn nhân, bị cậu đổi từ bốn năm sang hai năm.
Bái Chính hào hứng trở về, muốn tranh công với Thịnh Kỳ Phương, nhưng thứ nhận lại được lại chính là tấm ga giường nhuốm đầy máu.
Bởi vì mất máu quá nhiều, Thịnh Kỳ Phương được cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, sau khi tỉnh lại, trong lòng chỉ có nỗi hận với Bái Chính, nhìn cậu tan vỡ, lại khiến anh cực kỳ sảng khoái.
" Em nói. . .Không giam cầm anh, cũng không phiền anh, anh có thể ra ngoài, nhưng, nhưng mà chỉ có thể ở cùng em, đợi một năm. . .Mười hai tháng, Thịnh Kỳ Viên được thả, em cũng không thể giữ anh, trong tay em không còn vật uy hiếp, đến lúc đó anh muốn đi đâu, cũng có thể. . . "
Bái Chính khóc đến thở không ra hơi, lại bởi vì Thịnh Kỳ Phương mà không dám dừng lại, " Em và lão công đã nói, Thịnh Kỳ Viên đi ra, lão công mới đi. . . Không mang theo em, Vậy sao bây giờ lão công đã muốn đi? Lão công không cần em nữa. . . "
" Em không có cách nào, em không thể rời khỏi anh. . .Em sống không nổi. "
" Em không phải cố ý, lão công, em không cố ý. . .Em đồng ý với anh, anh cũng biết, việc em đã đáp ứng em nhất định sẽ làm được, ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt. Đừng giận em, lão công. . .Đừng giận em. Anh ở chỗ này thời gian lâu như vậy, sau đó đi du học, trước kia chúng ta đã nói, em biết. . .Em cái gì cũng không làm, em ăn cơm, em ngủ, em chết cũng sẽ không để anh khó chịu. . . "
Bái Chính càng nói càng lộn xôn, bàn tay buông thỏng của Thịnh Kỳ Phương bị nắm chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Lúc trước Bái Chính tức giận, liền muốn giam Thịnh Kỳ Phương lại, khiến cho Thịnh Kỳ Phương hận cậu đến nghiến răng nghiến lợi. Có thể cậu không biết, hiện tại cậu thay đổi phương pháp, trái lại khiến mình trở nên loạn thất bát tao, cũng khiến Thịnh Kỳ Phương thống khổ vạn phần.
Thịnh Kỳ Phương hiểu được cảm giác suýt chút nữa mất mạng là như thế nào. Anh sợ, đời này sẽ không thử lại lần hai.
Nhưng người trước mặt này lại điếc không sợ súng, dám nghĩ ra chủ ý ngu xuẩn đó.
" Em thật sự hết thuốc chữa. "
Thật lâu rồi không có mệt mỏi như vậy, Thịnh Kỳ Phương lui về sau, có chút cong lưng. Anh lại thua rồi, Thịnh Kỳ Phương nghĩ.
Bái Chính hẳn muốn đứng dậy ôm Thịnh Kỳ Phương, nhưng toàn thân cậu vô lực, thoáng cái liền nhào vào trong ngực Thịnh Kỳ Phương. Thịnh Kỳ Phương không có chỗ chốn, theo bản năng đỡ lấy cậu.
Bái Chính căng cứng hôn anh, trên mặt là thần sắc tìm tòi tra cứu, tựa hồ chờ Thịnh Kỳ Phương có ý cự tuyệt, liền lập tức bỏ trốn.
Thịnh Kỳ Phương biết, cậu sẽ không chạy. Cậu chỉ làm ra hành động càng điên cuồng, khiến cho hai người đều tổn thương thật sâu.
Cả đêm Bái Chính rút trong ngực Thịnh Kỳ Phương, cậu không động đậy, cũng không cho Thịnh Kỳ Phương động, chỉ khi Thịnh Kỳ Phương nhấc tay, Bái Chính liền hết sức kinh hoảng, hai mắt ngấn lệ, mở miệng nỉ non: " Đừng đi. . . "
Phòng ngủ không mở đèn, trong bóng tối, bọn họ kề sát cùng một chỗ, như trao nhau ấm cuối cùng trước ngày tận thế. Tư thế như vậy không phân rõ là ai cần ai nhiều hơn, trán Bái Chính dựa vào yết hầu của Thịnh Kỳ Phương. Thịnh Kỳ Phương đặt cằm trên đỉnh đầu cậu. Cánh tay vòng lên vai cậu.
Suốt một năm, từ mùa đông năm trước đến mùa đông năm nay, trải qua vô số trận mưa , nổi lên mấy trận sương mù. Thịnh Kỳ Phương từ B thị tới C thị, bước đi trên lối rẽ của cuộc đời mình, tới tận hôm nay, cũng sắp đi hết đoạn đường bất chợt phát sinh này.
Rạng sáng hai giờ, đại não Thịnh Kỳ Phương không chút mệt mỏi, ngược lại càng lúc càng thanh tỉnh.
Anh nhớ tới ngày sinh nhật hôm đó của Bái Chính.
Đó là tháng thứ ba kể từ khi bọn họ đến C thị, Bái Chính từ tối ngày hôm trước đến sáng ngày hôm sau, ngầm ám chỉ với anh năm sáu lần, nhưng anh cố ý ở lại công ty tăng ca, lúc về nhà thì tàu điện ngầm cũng đã ngừng hoạt động. Anh không gọi xe, đi bộ qua sáu trạm trở về nhà, Bái Chính không giận, cậu chỉ ngồi trước cửa, lưng dựa vào tủ giày chờ anh.
Ngọn đèn dưới đất ánh lên người Bái Chính tạo thành một tầng kim quang mơ hồ, phác họa hình dạng của vài sợi tóc và nếp gấp áo ngủ, cậu ngửa đầu nhìn anh, gương mặt mang đầy ủy khuất nhưng không dám nói ra.
Ngày đó bọn họ làm vô cùng gấp, thân mật quấn quýt nhau rất lâu, Thịnh Kỳ Phương mới hậu tri hậu giác (2) phát hiện ra mùi rượu trong miệng Bái Chính. Bái Chính đã uống say, mùi rượu thông qua nụ hôn giao triền truyền qua cho anh, tuy không có bao nhiêu, nhưng Thịnh Kỳ Phương thật giống như đã say.
(2) : Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Thịnh Kỳ Phương nhớ rõ, lúc đó Bái Chính khóc, nhịn không được mà khóc, lại sợ quấy rầy hứng thú của anh, không dám phát ra âm thanh. Anh càng ngày càng không chế không nổi sức lực, quy đầu cường thế đâm rút bên trong tràng thịt, đỉnh vào điểm mẫn cảm của Bái Chính, kích nơi nơi đó cực lực co rút lại
Bái Chính chịu không được mà vặn eo, chỉ có thể kẹp chặt anh, nhận lấy đối đãi càng thô bạo, khi đó Bái Chính còn chưa gọi anh là lão công, thời điểm anh chuẩn bị xuất tinh cậu mễm nhũn nói: " Thịnh Kỳ Phương, ah. . .Gọi em, được không. . .Gọi em một tiếng. . .Ân. . . Một tiếng. . .Cầu xin anh. . .Ân ah. . .Anh. . . "
Thịnh Kỳ Phương thẳng lưng xuất tinh đồng thời cắn môi Bái Chính, anh nghe thấy mình khàn giọng trầm thấp khêu một tiếng, " Bảo bối. "
Hết chương 8.