Quả Đào Trong Tâm

Chương 32: 32: Sinh Nhật





Vì giả bộ coi như mình chưa biết chuyện gì, cô tiếp tục nằm trên giường nữa tiếng mới bắt đầu mở mắt.
Cô vừa tỉnh, Sầm Bội lập tức quan tâm nói: “An An tỉnh rồi sao, trước đi rửa mặt một chút, ta liền kêu người xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng.”
Nhan An An liếc mắt chiếc bàn bên cạnh một cái, trên bàn vẫn còn dư lại bữa sáng, chỉ là đã lạnh.
Cô vốn định nói không cần xuống mua, nhưng là động tác của Sầm Bội quá nhanh, lời cô còn chưa nói xong liền đã rời đi.
Nhan Tiềm ở một bên cười nói, “Không có việc gì, tính cách của Sầm Bội vẫn luôn vậy.”
Cô bước xuống giường, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt một chút.

Quần áo trên người vẫn là bộ ngày hôm qua, có chút dính dính, làm cô có chút khó chịu.
Xong khi làm xong, cô lại đi đến phòng bệnh.
Lâu lắm không có cùng nói chuyện phiếm, nhất thời cô có chút không biết nên mở miệng như thế nào.
Vẫn là Nhan Tiềm chủ động hỏi cô, “Con cùng Tư Hành gần đây như thế nào?”
Nhan Tiềm: “Cậu ta đối tốt với con sao?”
Nhan An An: “Ừm.”


Cả hai người không biết khi nào cuộc trò chuyện đã kết thúc, trong phòng bệnh không khí lập tức yên tĩnh trở lại.

Nhan An An nhìn ngoài cửa sổ, Nhan Tiềm thỉnh thoảng lại nhìn cô.
Thời điểm Sầm Bội trở về, trên tay còn nắm thêm một tiểu nam tử.
Nhan Tiềm vừa thấy hai bọn họ, trách cứ một câu: “Như thế nào lại đem Nhạc Nhạc đến đây?”
Nói là trách cứ, nhưng Nhan An An vẫn là từ trên mặt ông thấy được một tia cao hứng.
Cậu bé nhanh chóng thoát khỏi tay Sầm Bội, chạy đến bên cạnh giường bệnh, chu cái miệng nhỏ, âm thanh non nớt vang lên: “Không liên quan đến mami, buổi sáng con nghe được người trong nhà cùng hai người gọi điện thoại, biết papa sinh bệnh, là con đòi đi theo đến đây thăm người.

Papa người không thể trách oan mami được.”
Nhan Tiềm vừa nghe cậu nhóc mở miệng, một chút nghiêm túc đều biến mất.
Ông hướng với Nhạc Nhạc nói: “Con mau đến chào chị hai.”
Nhạc Nhạc cảnh giác mà nhìn Nhan An An, thật cẩn thận mà đi đến trước mặt Nhan An An, cẩn thận đánh giá cô một cái.
Sau đó nhỏ giọng kêu một câu: “Tỷ tỷ.”
Nhan An An không so đo với cậu nhóc này, hơn nữa Nhan Nhạc thật sự rất đáng yêu, cô thuận tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, lên tiếng.
Cậu nhóc trước đến nay rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, thấy Nhan An An vẫn còn khách khí với mình, Nhan Nhạc lập tức cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, em nói cho chị nghe một bí mật, em có bạn đi học vẽ ở chỗ tỷ tỷ, nói rằng chị chính là một cô giáo xinh đẹp.

Em cũng rất chừa cho cậu ấy mặt mũi, không nói đó chính là tỷ tỷ của mình, sợ cậu ấy ghen.”
Cậu nhóc hất hàm đặc ý nói, thần khí mười bộ dáng đáng yêu làm cho Sầm Bội cùng Nhan Tiềm bật cười.
Trong phòng bệnh, Nhan Nhạc vẫn luôn ở cùng bọn họ nói chuyện phiếm, thường xuyên trền đến nụ cười, Nhan An An ăn xong bữa sáng, liền lên tiếng.
“Con về trước, đến tối lại qua đây thăm ba.”
Nhan Tiềm từ chối nói: “Không có việc gì, đã có dì con chăm sóc ba.”
Nhan An An không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đi ra đến đại sảnh của bệnh viện, trùng hợp từ xe cứu thương khiêng xuống một người toàn thân đẫm máu, người nhà ở một bên khóc đến khàn cả giọng.

Nhan An An nhớ tới năm đó mẹ cô xảy ra tai nạn, ba cô chính là một bộ dáng an tĩnh, trong lòng lại ẩn ẩn dâng lên một cỗ không cam lòng.
Bên ngoài bầu trời xám xịt bắt đầu nổi lên những cơn mưa nhỏ, cô không có mang dù, một mình đi bộ trên phố.
Ngẫu nhiên có xe taxi đi ngang qua, hỏi cô muốn hay không đi lên xe, Nhan An An giống như người mất hồn đều không có phản ứng lại.
Tài xế taxi nói hai câu, thấy cô không để ý tới, liền tự biết mà rời đi.
Nhan An An về đến nhà, Tư Hành đã không còn ở đây.
Dì Phương thấy cô trở về, trên người ướt dầm dề, vội vàng lấy một chiếc khăn lông khô cho cô lau tóc.
“Bà chủ, cô thế nào lại dầm mưa mà trở về?”
Thân thể Nhan An An có chút đờ đẫn, dì Phương cho rằng thân thể cô bị cảm có thể không thoải mái, lại chạy nhanh đi đến phòng bếp làm một ly nước gừng.
Nhan An An uống hai ngụm, vẫn là cảm thấy hương vị có chút đắng.
Dì Phương nói: “Bà chủ, đêm qua có người đưa đến một đồ vật, cô cùng ông chủ cũng chưa trở về, tôi liền đem cất đi, cô muốn hay không nhìn thử?”
“Lấy lại đây đi.”
Nhan An An nghĩ là đồ vật của Tư Hành, liền bắt đầu bước lên lầu.
Hộp quả rất tinh xảo, đóng gọi cũng rất cẩn thật, không giống như món đồ chuyển phát nhanh.
Nhan An An cầm rồi chạy lên lầu.
Mới vừa lên lầu, di động đột nhiên đổ chuông.
Là mẹ của Tư Hành gọi tới.
Cô vẫn còn không biết xưng hô như thế nào, Đàm Vân ở đầu dây bên kia đã lên tiếng.
“An An, mẹ vừa gửi quà sinh nhật cho Tư Hành các con nhận được chưa? Tên nhóc kia không biết làm sao mà di động cũng tắt máy.”

Nhan An An ngẩn ra, quà sinh nhật?
Sinh nhật?
Đàm Vân nói: “Vốn dĩ định hôm qua gọi điện cho các con, nhưng là sợ quấy rầy vợ chồng son, cho nên hôm nay mới gọi điện.

Hai người các con không có việc gì chứ?”
Lúc này Nhan An An mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng đáp: “Mẹ hộp quà đã nhận được ạ, Tư Hành rất thích.”
Đàm Vân cười nói: “Vậy là tốt rồi, được rồi, không quấy rầy hai con nữa, nếu tên nhóc ấy dám khi dễ con, con nhất định phải nói rõ cho mẹ.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Cho nên, ngày hôm qua là sinh nhật Tư Hành?
Tả Nhiên tổ chức buổi party trên du thuyền, kỳ thật chính là tổ chức sinh nhật cho anh?
Nhan An AN tìm được số Tư Hành liền điện cho anh một cuộc, lại nghe thấy điện thoại trong tay vang lên.
“Thực xin lỗi, số điện thoại đang gọi đã tắt máy… sorry, the number you dialed..”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.