Phương Pháp Theo Đuổi Tình Nhân Hàng Đầu

Chương 9: Phiên ngoại 1: Chân tướng chuyện tình một đêm




Anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ ôm tiểu tử trong tay.

Lần đầu tiên gặp Đồng Tâm, là ở một buổi thử vai của đoàn làm phim. Trên thực tế, lấy thân phận và tiếng tăm của Tề Phi Phàm mà nói, địa vị của anh trong giới diễn viên vô cùng quan trọng, đem một tiểu trợ lý ngay cả tên cũng chưa biết đặt ở trong lòng là một chuyện không những kỳ lạ mà còn vô cùng lãng phí tinh lực.

Nhưng anh lại nhớ rất kỹ. Bởi vì ấn tượng đầu tiên Đồng Tâm để lại cho anh thực sự quá xấu.

Lúc đó, anh dưới thân phận là vai nam chính thứ nhất đảm nhận vai trò đánh giá tuyển chọn vai nữ chính và vai nam phụ.

Vì tranh thủ cơ hội hợp tác cùng đạo diễn quốc tế, trong phòng hội nghị của khách sạn nổi tiếng nhất thời xuất hiện rất nhiều nghệ sĩ đã qua vòng sơ tuyển, trong đó có những người thông qua bằng thực lực, cũng có những người đi cửa sau mà vào. Anh tin tưởng ánh mắt của đạo diễn, cũng tín nhiệm sự nghiêm túc của nhà sản xuất, bởi vậy trong buổi thử vai anh liền mượn cớ chuồn khỏi hội trường, thầm nghĩ tranh thủ thời gian đến ban công hút thuốc.

Ai biết vừa mới đến gần, liền phát hiện đã có người giành trước một bước.

Anh vốn dự định đi nơi khác, nhưng lại vô tình nghe được tên mình, không khỏi dừng bước lại.

“…Đều tại cái tên Ivan khốn nạn kia, nếu như không phải tại hắn, anh sẽ không bị như vậy!” Âm thanh oán giận lộ ra mấy phần non nớt, “Tiểu Tiệp, anh diễn rất tuyệt, tuyệt đối đừng để cái tên tốt mã dẻ cùi kia làm ảnh hưởng!”

“Cậu đang nói tôi xấu hơn hắn sao?”

Thanh âm của người đàn ông này hình như hơi quen? Tề Phi Phàm híp mắt suy nghĩ.

“Không, không phải, tôi không có ý này! Tôi…Tôi… Đúng rồi, Công ty quản lý của Ivan khẳng định đã bỏ ra rất nhiều tiền để hối lộ đạo diễn cùng nhà sản xuất, nếu không cái người tầm mắt hạn hẹp, bụng dạ nhỏ nhen như anh ta làm sao có khả năng nhận được vai nam chính! Vạn nhất nếu anh không trúng tuyển, đều là tại bọn họ không có mắt nhìn người, anh tuyệt đối không có lỗi gì cả!”

Hóa ra mình là người tầm mắt hạn hẹp, bụng dạ nhỏ nhen! Tề Phi Phàm ở trong lòng cười gằn.

“Cậu cho rằng tôi coi trọng việc dùng tiền mua chuộc đạo diễn và nhà sản xuất sao?” Người đàn ông hừ lạnh, nói.

“A, không phải như vậy, tôi… Chuyện đó… Ách…” Thiếu niên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, “Ý của tôi là…có thể Ivan thấy anh đẹp trai hơn hắn, cho nên cố ý tại buổi thử vai làm khó dễ anh, hắn sợ anh lấn át phong thái của vai nam chính…Đúng, chính là như vậy không sai!”

Hóa ra là hắn! Tề Phi Phàm nhớ ra người đàn ông này là ai.

Mấy phút trước trong buổi thử vai, có một nghệ sĩ trẻ tuổi kỹ năng diễn xuất cũng không tệ lắm, so với mấy người ngu ngốc trước đó cũng có chút đáng xem, bởi vậy anh nói với đạo diễn muốn cùng người kia ngẫu hứng diễn chung một đoạn, thử thăm dò thực lực của đối phương. Ban đầu người kia còn có thể ứng phó, nhưng khi anh bắt đầu thay đổi thái độ, cố ý thay đổi nội dung kịch bản, người kia từ từ lộ ra vẻ khốn quẫn.

Tên của hắn ta hình như là…Phác Thượng Tiệp?

Anh cho người này thêm một cơ hội biểu hiện trước mặt đạo diễn, thời gian đứng trên sân khấu nhiều hơn một chút, có thêm hy vọng thực hiện được ước mơ, kết quả lại bị coi là “làm khó dễ” sao? Hừ, cái người không ngừng được gọi là “Tiểu Tiệp” kia không có một chút tự giác của nghệ sĩ, còn thiếu niên liên tiếp dùng ngôn ngữ công kích anh càng không có đầu óc!

Có lẽ thật sự là “nghiệt duyên” đi, sau đó anh cùng với “thiếu niên không có đầu óc” kia lại mấy lần gặp thoáng qua bên trong trường quay, đương nhiên, anh tiếp tục “không cẩn thận” nghe được bản thân mình có bao nhiêu “đê tiện vô liêm sỉ”, còn cái gì mà “vì danh tiếng cố ý nịnh hót nhà sản xuất” các loại linh tinh. Mà toàn bộ những lời đó đều đến từ Phác Thượng Tiệp, một thần tượng trẻ tuổi hoàn toàn không có chút danh tiếng nào.

Bất quá, cũng bởi vì nhìn thấy thiếu niên thân mật đón ý nói hùa theo Phác Thượng Tiệp, anh mới bỗng nhiên nhận ra – nguyên lai thiếu niên này thích hắn ta.

Anh đối với phát hiện đó cũng không có cảm giác gì, ngược lại còn thấy đúng là “nồi nào úp vung nấy”, hai người kia dung lượng bộ não chỉ lớn bằng chim sẻ, căn bản chính là trời sinh một đôi.

“Ai nha, không nghĩ tới Thiên vương Ivan lại có hứng thú đối với tiểu trợ lý nhà chúng tôi, mắt của cậu đều sắp phun ra lửa rồi kìa!” Có người từ phía sau, vỗ lên vai anh một cái, cười hì hì nói.

“Ông cho rằng phẩm vị của tôi kém như vậy sao?” Tề Phi Phàm lạnh lùng trào phúng.

“Vớ vẩn! Ai lại không biết Tề đại thiếu gia ngài thích đại mỹ nhân trong ngoài đều đẹp, hoa dại trên đường làm sao có thể rơi vào mắt ngài!” Quý Ngộ cũng không để ý, không nóng không lạnh nói, “Cho nên ánh mắt cậu đảo quanh người ta, là diễm phúc ba đời của người ta mới phải. Cậu ấy là trợ lý thực tập mới đến công ty chúng tôi, có muốn tôi giới thiệu cho cậu không?”

“Bớt nói nhảm đi, ông trào phúng thế nào cũng không ảnh hưởng đến tôi đâu!” Tề Phi Phàm khịt mũi coi thường.

“Thật đáng tiếc, tôi vốn muốn lợi dụng đóa hoa kia dụ dỗ cậu gia nhập công ty chúng tôi.” Quý Ngộ giả vờ tiếc nuối lắc đầu một cái.

“Nếu như giá của tôi rẻ như vậy, còn có thể có địa vị ngày hôm nay sao?”

“Khà khà, chuyện này khó nói!”

“… Tiểu tử kia tên gọi là gì?” Tề Phi Phàm dừng một chút, đột nhiên hỏi.

“Đồng Tâm, Đồng Tâm đích xác Đồng Tâm! (*)” Quý Ngộ ám muội cười cười, lấy cùi chỏ huých huých Tề Phi Phàm, “Cậu quả nhiên vẫn có hứng thú mà!”

(*) 童心未泯 – Đồng Tâm trong Đồng Tâm vị mẫn – là thành ngữ, nghĩa là tính tình trẻ con, vẫn còn như trẻ con. Thanks bạn Du Đồng. Nếu còn sai bạn góp ý cho mình với nhé ^^.

“Hừ, tẻ nhạt!” Tề Phi Phàm lạnh nhạt nói, “Ông tốt nhất nên khuyên tiểu tử kia nhét thêm vào đầu một ít chất xám! Nếu bề ngoài bình thường ra đường không ai thèm nhớ mặt, ít nhất bên trong cần phải tu bổ một chút, bằng không ngày nào đó bị người vứt bỏ còn không hiểu tại sao!”

Tề Phi Phàm vô tâm nói một câu, không ngờ mấy ngày sau liền ứng nghiệm, làm cho anh không khỏi tự giễu mình thực sự là độc mồm độc miệng.

Hợp đồng của anh và Công ty giải trí hàng đầu Châu Á hết thời hạn, ông chủ tập đoàn muốn giữ anh ở lại, cho nên cùng mấy quản lý cấp cao mời anh đến một nhà hàng nổi tiếng bàn bạc chuyện gia hạn hợp đồng.

Anh là một người làm việc không xem trọng tình cảm, chỉ cần ai trả thù lao tương ứng với thực lực của mình, đồng thời để cho anh có không gian tự do phát triển, trên căn bản, anh đối với việc đi hay ở cũng không quá để ý. Bởi vậy, tuy ông chủ có chuẩn bị mà đến, anh ngược lại khá là thoải mái.

Trên thực tế, điều kiện của công ty cũ so với điều kiện mà các công ty môi giới khác đưa ra đều tốt hơn, anh hoàn toàn có đủ lý do để ở lại.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng anh lại mơ hồ có một tia do dự không rõ.

Vì vậy, trước một khắc khi gật đầu đồng ý, ký tên xuống hiệp ước bán thân, anh mượn cớ hút thuốc, chạy tới nhà vệ sinh muốn lấy lại tinh thần. Không nghĩ rằng, vừa vào đến nhà vệ sinh, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc nằm nhoài trên bồn rửa tay, nôn đến ngã trái ngã phải, trông vô cùng chật vật.

Anh nheo mắt lại, vốn định làm như không thấy lui ra, nhưng vừa nhấc chân lên lại nghĩ lại, liền bỏ xuống.

“A… Phác Thượng Tiệp, anh là cái tên đại khốn nạn, dám bỏ tôi lại…Anh tốt nhất nên đem nửa người dưới cắt mẹ luôn đi…A…hic…” Đồng Tâm vừa nôn, vừa tan nát mắng. Mọi thứ vẫn để trong lòng từ trước tới giờ, toàn bộ đều hiện lên hết, len lỏi vào trong óc, trong ngực, làm cho cậu đau đớn, không rõ là đau lòng hay tức ngực.

Tâm tư tiểu tử này thực sự là trong suốt! Tề Phi Phàm hai tay ôm ngực, tựa vào vách tường, mặc dù bận vẫn ung dung lắng nghe Đồng Tâm nói liên miên cằn nhằn, không bao lâu sau liền hiểu được bảy, tám phần.

“Hic hic… Ngu ngốc, ngu ngốc, đau đầu quá… Hic…”

Đồng Tâm đột nhiên khóc thút thít, sau đó ôm cái đầu như nặng ngàn cân đứng dậy, vừa mới ngẩng đầu…trong nháy mắt lại như bị vật nặng đập trúng, đầu váng mắt hoa, mềm oặt ngã xuống. May mà có một cánh tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy cậu, cậu hoảng hốt mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt rất đẹp, vì vậy ngu dại nở nụ cười.

“Khuôn mặt của anh đẹp hơn Tiểu Tiệp nhiều, nhưng tôi vẫn tương đối thích anh ta hơn…”

Tề Phi Phàm nhíu chặt lông mày, một cơn hờn dỗi vô cớ tích tụ lại trong lòng, khiến cho anh không nhịn được cắn răng nói: “Cậu không có mắt nhìn người, cho nên mới có thể ngốc đến mức bị người ta vứt bỏ!”

“Ai nói tôi bị vứt bỏ?” Đồng Tâm rống to, làm cho axit trong dạ dày đột nhiên dâng lên, “Tôi mới không…Hic…oa…”

Nói được nửa câu, đột nhiên không kịp chuẩn bị liền nôn ra uế vật, hơn nữa toàn bộ đều phun lên bộ âu phục giá trị không nhỏ trên người Tề Phi Phàm.

Sắc mặt Tề Phi Phàm nhất thời so với gan lợn còn khó coi hơn.

“Tiểu tử, cậu nhất định chết với tôi!” Tề Phi Phàm đem Đồng Tâm khiêng lên vai, thuận tay vỗ lên mông cậu một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn xuống một số, “Đúng vậy là tôi! Tinh Dĩnh có thể truyền ra tin tức, tiêu đề là “Ivan có thể sẽ ký hợp đồng với Tinh Dĩnh”! Về phần điều kiện của tôi, chỉ có một chuyện…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.