Phương Pháp Theo Đuổi Tình Nhân Hàng Đầu

Chương 10: Phiên ngoại 2 : So với tưởng tượng yêu ngươi hơn




Tề Phi Phàm cũng không vội mang Tiểu Đồng Tâm “lên giường”, đặc biệt là khi bọn họ vẫn chưa cùng nhau tỏ rõ cõi lòng, xác định tâm ý lẫn nhau trong khi cùng nhau đi nghỉ dài hạn lần đầu tiên. Anh hy vọng có thể ở một nơi yên tĩnh, không bị người khác quấy rầy, điềm điềm mật mật hưởng thụ thế giới hai người.

Vì vậy, khi nhận được “mật báo” Tiểu Đồng Tâm vì giận dỗi mà chạy về nhà đi xem mặt, anh lập tức lên xe, thuận tiện “công khai biểu thị chủ quyền”, tiếp tục lừa gạt đem tiểu tử đến một khách sạn tên là “Hoan Nghênh” gần bãi biển tư nhân, tiến hành đi nghỉ “tuần trăng mật” đến hơn mười ngày.

“Hoan Nghênh” thuộc tập đoàn tư nhân Landis của Ý. Tập đoàn Landis được hình thành dựa trên kinh doanh bất động sản, sau đó mở rộng ra rất nhiều lĩnh vực, bao gồm cả thời trang hàng hiệu, vận tải đường biển, công nghệ thông tin. Khách sạn Lan Ying ở Đài Bắc và khách sạn “Hoan Nghênh” này chỉ là một góc sản nghiệp, thuộc lĩnh vực du lịch.

Trên thực tế, tuy tập đoàn Landis nổi tiếng trên toàn cầu, nhưng tác phong làm việc lại khá kín đáo, rất nhiều chính trị gia, ông chủ xí nghiệp muốn tiếp cận đều không tìm thấy cửa mà vào.

Hai khách sạn Lan Ying và “Hoan Nghênh” đều được xây dựng dành riêng cho hội viên, nên nếu không có biện pháp, một người qua đường bình thường rất khó tìm ra nơi này. Thảo nào Đồng Tâm không hề gặp bất kỳ người qua đường Giáp hay Ất nào trên đường đến đây, giờ này cậu đang mở to miệng, chiêm ngưỡng một tòa nhà lộng lẫy trang nhã trông như một pháo đài cổ ở Châu Âu.

Cậu chỉ mới nhìn thấy địa phương như vậy trên ti vi thôi!

Đồng Tâm vỗ vỗ hai gò má của mình, không tin được mà xác nhận “Mấy ngày tới chúng ta đều phải ở đây sao? Có thật không?”. Cậu cảm thấy thân thể mình giường như đang bay bổng.

“Bởi vì tôi quyết định đột ngột, cho nên không có cách nào mang em xuất ngoại được. Mặc dù để hưởng tuần trăng mật, nơi này có hơi đơn sơ một chút, nhưng so với các khách sạn khác ở Đài Loan, miễn cưỡng cũng chấp nhận được, em tạm thời nhẫn nại một chút, chỉ cần nhìn tôi thôi là đủ rồi!” Tề Phi Phàm cưng chiều xoa xoa đầu Đồng Tâm.

Đơn sơ? Nếu thế này gọi là đơn sơ, vậy mấy cái khách sạn kia đều nên đổi tên thành nhà nghỉ rồi!

Đồng Tâm liếc Tề Phi Phàm một cái, dư quang nơi khóe mắt lại lơ đãng bị một thân ảnh yểu điệu đang từ cửa đi tới hấp dẫn – xinh đẹp cao quý, đôi mắt sáng ngời, từng lọn tóc quăn gợn sóng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, đôi môi đỏ thẫm cùng với đồ trang sức bằng bạc càng làm vẻ xinh đẹp của cô ta bắn ra bốn phía – khi cô ta vừa bước vào, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người khác.

Tuy nhiên, đối với những người khác là kinh diễm, còn Đồng Tâm lại là kinh ngạc.

Người vừa tới không phải ai xa lạ, mà chính là nhân vật nổi tiếng trong giới diễn viên, cũng là người trước đây không lâu bị paparazi chụp ảnh cùng đi ăn tối với Tề Phi Phàm, nữ diễn viên Đỗ Tinh Hoa.

Tuy nhiên, việc kéo theo một chuỗi âm thanh không ngừng to nhỏ trong đại sảnh không chỉ có thế.

Mà còn bởi người đàn ông ngoại quốc mà cô ta đang vòng tay đi bên cạnh.

Tóc nâu mắt xanh, ngũ quan thâm thúy, đẹp trai ngời ngời, thân hình cao to mạnh mẽ. Ánh mắt sắc bén, khí chất cực kỳ đặc biệt. Tất cả mọi người xung quanh, phong thái đều không ai sánh bằng. Không phải thiếu niên trẻ tuổi, cũng không phải thanh niên ngang tàn, mà có thêm chút từng trải phong phú, người đàn ông này trông khoảng gần bốn mươi tuổi.

Cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể xứng đôi cùng với một Đỗ Tinh Hoa rực rỡ cao ngạo.

A, không đúng, còn một người nữa cũng xứng với cô ta đang ở đây!

Đồng Tâm vội vã nhìn về phía Tề Phi Phàm, chỉ thấy anh hơi híp mắt, thẳng tắp mà nhìn một đôi nam nữ xuất chúng kia. Tuy rằng trong mắt Tề Phi Phàm không hiện lên bất cứ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt giống như đang đánh giá này, cũng đủ làm cho hũ dấm chua mà Đồng Tâm ủ thật lâu đột nhiên tuôn ra mãnh liệt như sóng trào.

“Ông ta sao lại đến đây?” Không phát hiện Đồng Tâm đang phồng má còn lớn hơn so với bụng ếch, Tề Phi Phàm dường như đang tính toán gì đó, lẩm bẩm nói.

“Cô ấy đi theo anh tới đây đi!” Đồng Tâm chua xót nói, “Hừ, còn nhớ lần trước paparazi chụp được ảnh hai người hẹn hò, lần này anh thẳng thắn làm người tốt, lại để bọn họ chụp thêm vài tấm nữa đi!”

“Hẹn hò?” Tề Phi Phàm hơi sửng sốt, sau đó chợt hiểu ý, trong mắt tràn đầy ý cười, không nhịn được nhéo nhéo hai má đang phồng lên của Đồng Tâm, “Tôi hiện tại rốt cuộc cũng biết em yêu tôi nhiều đến đâu rồi!”

“Anh, anh nói lăng nhăng gì đó?” khuôn mặt Đồng Tâm đỏ lên.

“Tiểu tử bình thường nói chuyện đều rất đáng yêu, thế nhưng khi ghen so với ai cũng cay nghiệt hơn!” Tề Phi Phàm thần sắc sung sướng, tựa hồ đối với việc Đồng Tâm ghen tuông phi thường hưởng thụ.

Anh chán ghét phụ nữ ghen tuông lung tung, nhưng mà, nếu đổi thành Đồng Tâm, anh lại chỉ cảm thấy thú vị. Đặc biệt là khi Đồng Tâm không tự chủ được biểu hiện ra, anh càng cảm thấy hài lòng. Anh biết việc đó có nghĩa là gì, cho nên anh không chỉ không chủ động giải thích, mà còn cố ý “tình cờ” gây hiểu nhầm, thêm dầu vào lửa.

Vốn là một con cừu nhỏ không có tâm cơ gặp gỡ một tên đại sói hoang lòng dạ thâm trầm, đương nhiên cũng chỉ có thể bị chơi đùa.

“Tôi không có ghen! Bởi vì chúng ta đã là…đã là…” Đồng Tâm lộp bộp không nói được hết câu.

“Là cái gì?”

“Ừm…phải…” Đồng Tâm quyết tâm, nghiêng đầu đi, xấu hổ không nói, “Chính là đã như vậy rồi!”

“Em không nói, tôi làm sao biết như vậy là loại nào.” Tề Phi Phàm buồn cười nói.

“…” Đồng Tâm xẹp miệng, thoáng nhìn ánh mắt trêu tức của Tề Phi Phàm, không khỏi quay đầu lại, hai tay chống nạnh, chỉ vào mũi anh chất vấn: “Anh – anh có phải đang cố ý chỉnh tôi?”

“Tôi đây yêu em, làm sao nỡ để em sinh khí đây!” Tề Phi Phàm vỗ vỗ đầu Đồng Tâm, cười nói.

Đối với việc Tề Phi Phàm đột nhiên tỏ tình không báo trước, toàn thân Đồng Tâm nhất thời cứng đờ, sau đó từng hình ảnh từ từ hiện lên trong đầu như một thước phim quay chậm, làm cậu xấu hổ cúi đầu xuống. Từ cổ cho đến mang tai đều đỏ lên, tiết lộ rõ ràng rằng cậu đang e thẹn.

Ở đại sảnh bao nhiêu người đến người đi nói ra câu này, vạn nhất bị người khác nghe được…

Nghĩ đến đây, tim Đồng Tâm không khỏi đập nhanh hơn.

Tề Phi Phàm cười cười, ghé sát vào tai Đồng Tâm thấp giọng nói: “Tiểu tử ngoan, xem em yêu tôi như vậy, liền ở đây chờ tôi, tôi qua chào hỏi bạn cũ một chút sẽ trở lại ngay!”

A? Đồng Tâm nhanh chóng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Tề Phi Phàm đi về phía đôi nam nữ vừa mới bước vào, nhất thời hờn dỗi xông lên, bĩu môi nhìn ra chỗ khác.

Tề Phi Phàm, anh là đồ ngốc!

“Tách, tách” – trong khi Đồng Tâm đang liều mạng chửi bới Tề Phi Phàm trong lòng, chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, hình như là…tiếng đèn flash? Cậu nghe theo tiếng động nhìn sang, liền nhìn thấy một cái ống kính thò ra sau cây cột.

Chủ nhân của ống kính hình như phát hiện ra Đồng Tâm chú ý tới mình, rất nhanh liền rụt trở lại.

“Này, chờ chút!” Đồng Tâm lập tức đuổi theo, nhưng vừa mới quẹo sang, đi đến khoảng sân bên trong đã không thấy tăm hơi. Cậu gãi đầu, tự lẩm bẩm, “Kỳ quái, rõ ràng là chạy tới đây mà, tại sao mới một chút đã không thấy đâu rồi?”

Khi Đồng Tâm đang đi loanh quanh tìm manh mối, có người ở phía sau vỗ vai cậu một cái.

Cậu vội vàng xoay người, lại trông thấy một người không thể tưởng tượng nổi.

Quý Ngộ giống như đùa dai nháy nháy mắt, nụ cười phi thường xán lạn, tựa hồ đối với việc gặp được Đồng Tâm không hề cảm thấy bất ngờ.

“Quý tiền bối, chú, chú —— “

“Sao thế? Nhìn thấy tôi không cao hứng?”

“Không phải, chỉ là rất ngạc nhiên!” Đồng Tâm lắc đầu, tiếp tục nghĩ đến điều gì đó hết nhìn đông lại nhìn tây, “Tiền bối, vừa nãy có ai chạy đến đây không? Chú vẫn luôn ở đây một mình sao?”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Quý Ngộ nhíu mày.

“Tôi thấy có người chụp ảnh…”

“Tại một khách sạn nổi tiếng chụp ảnh là rất bình thường, có gì không ổn sao?”

“A… Nhưng mà… Thôi, có thể là tôi nhìn nhầm!” Đồng Tâm do dự một lúc, lầu bầu nói.

Quý Ngộ không để ý lắm nhếch miệng, tiện tay sờ sờ đầu Đồng Tâm: “Thằng con ngu ngốc nhà tôi tại sao lại thả cậu ở đây một mình? Chẳng lẽ không sợ bị con sói hoang ven đường nào ngậm đi mất sao?”

Nhắc đến Tề Phi Phàm, đốm lửa vốn đã sắp tắt trong lòng Đồng Tâm nhất thời lại bùng cháy, hừng hực cháy lên.

Hừ, tên đại sắc lang kia sớm đã bị hoa dại câu đi mất, sẽ không có tâm tư để ý đến mình đâu!

“Tiền bối, chú tới tìm chúng tôi sao? Có phải có công việc gì quan trọng không?” Đồng Tâm cố ý tránh nặng tìm nhẹ, hoàn toàn không muốn nói tới chuyện có liên quan đến mình và Tề Phi Phàm.

“Không liên quan gì đến hai đứa, tôi đến tìm ông chủ khách sạn này, nghe nói hôm qua hắn vừa tới “Hoan Nghênh”. Một tháng trước “Thác Ái” vừa đóng máy, nhà sản xuất đang tìm địa điểm ra mắt lần đầu, tôi cảm thấy khách sạn “Hoan Nghênh” này rất thích hợp, cho nên tôi đến tìm ông chủ ở đây bàn chuyện tài trợ.”

Quý Ngộ vừa nói vừa nháy mắt: “Cậu tốt nhất không nên nói cho Ivan chuyện gặp được tôi ở đây, bằng không nó lại bảo tôi cố ý phá hoại hứng thú hưởng tuần trăng mật của hai người!”

“Tiền bối, tôi…chúng tôi không phải…” Nghe được mấy chữ “tuần trăng mật” từ  trong miệng người khác, khuôn mặt Đồng Tâm không khỏi đỏ lên.

“Thằng con ngu ngốc kia trong bụng nghĩ gì, người làm cha như tôi còn không biết sao?” Quý Ngộ vỗ vỗ vai Đồng Tâm, “Xem xét tiểu tử kia gần đây có vẻ an phận công tác, cậu chịu ủy khuất một chút, qua loa phối hợp cùng nó mấy ngày là được rồi!”

Qua loa? Đối diện với tên sắc lang như Tề Phi Phàm, đừng nói qua loa, chỉ sợ sẽ bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn!

Thấy Đồng Tâm đầy mặt mờ mịt, Quý Ngộ cười cười – hắn đương nhiên biết một Đồng Tâm vừa đơn thuần lại nghiêm túc tuyệt đối không đánh lại được thằng con nhà mình, mà cũng chỉ có một Đồng Tâm “ngây thơ” như thế mới khắc chế được tên tiểu tử kia – về một mặt nào đó mà nói, hai người này đúng thật là trời sinh một đôi!

“Tiền bối?”

“Tôi còn ở lại đây mấy ngày, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi. Tuy nhiên, vì để đảm bảo cho hai người có thể điềm điềm mật mật nghỉ phép, tuyệt đối đừng để thằng con ngu ngốc nhà tôi biết tôi đang ở đây!”

Sau khi Đồng Tâm đáp ứng xong, quay trở về đại sảnh, Tề Phi Phàm đã đứng chờ ở đó.

Anh vừa nhìn thấy Đồng Tâm liền cau mày, ngược lại Đồng Tâm có chút mừng thầm, cậu cho rằng Tề Phi Phàm phải nửa ngày sau mới quay lại. Cậu không biết sự tình giữa anh và Đỗ Tinh Hoa có phải thật hay không, nhưng thấy anh thực sự chỉ đến chào hỏi liền quay lại, hiển nhiên có thể thấy giữa hai người cũng không phải quan hệ thân thiết gì.

“Không phải đã bảo em ngoan ngoãn chờ ở đây, đừng có chạy lung tung sao?” Tề Phi Phàm ấn ấn đầu Đồng Tâm.

“Tôi…tôi đi vệ sinh mà!” Đồng Tâm ánh mắt lấp loé, không dám nhìn thẳng vào Tề Phi Phàm. Vì nói dối vốn không dễ chịu, cậu lập tức chuyển đề tài, “Tôi còn tưởng anh rất lâu nữa mới có thể quay lại.”

Ngữ khí thoáng ủy khuất khiến sắc mặt Tề Phi Phàm hòa hoãn xuống.

“Chỉ là chào hỏi thôi!”

“Diễn viên nữ nhiều như vậy, xưa nay cũng không thấy anh chủ động chào hỏi ai, chỉ có Đỗ tiểu thư…”

Tề Phi Phàm khoái trá nở nụ cười: “Em hiểu lầm rồi! Tuy nhiên…em như vậy mới đáng yêu!” Nói xong liền tiến đến trước mặt Đồng Tâm, hôn lên trán cậu một cái.

Đồng Tâm mở to hai mắt, đỏ mặt đem anh đẩy ra: “Ngu ngốc, vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”

Nhớ tới vừa nãy có người chụp chộm, Đồng Tâm nhịn không được hết nhìn đông lại nhìn tây. May mà trong đại sảnh lúc này không có nhiều người, hình như không ai chú ý tới bọn họ.

Khi Đồng Tâm thở ra một hơi, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực.

Cậu theo phản xạ quay đầu lại, ngay lập tức bị một đôi con ngươi xanh biếc hấp dẫn.

Trông giống hệt màu mắt của Tề Phi Phàm, tuy nhiên trông lại sắc bén, nham hiểm hơn.

Là ông ta —— người đàn ông đi cùng với Đỗ Tinh Hoa!

“Tiểu tử, em phát ngốc cái gì? Chúng ta phải đi thôi, đi muộn sẽ không trông thấy được!”

“Hả? Thấy cái gì?”

“Em đó, không bỏ được thói xấu ngẩn người, cẩn thận bị người khác bắt cóc!” Tề Phi Phàm giả vờ tiếc nuối lắc đầu, “Tôi không phải đã nói hoàng hôn ở đây rất đẹp rồi sao? Hóa ra em không đem việc này để trong lòng! Thôi, tôi đi yêu người khác vậy!”

“A, tôi chưa quên, chưa quên mà!”

Đồng Tâm đuổi theo hai bước, không cẩn thận va vào Tề Phi Phàm vừa đột nhiên dừng bước lại. Anh cúi đầu nói nhỏ, “Tiểu tử, anh nhắc em một chút, sau khi về Đài Bắc, đừng nói với Quý Ngộ chuyện chúng ta gặp được Đỗ Tinh Hoa ở đây.”

“Hả? tại sao?”

“Bởi vì ông ta rất thông minh. Một khi ông ta biết Đỗ Tinh Hoa xuất hiện ở đây, liền sẽ phát hiện ——” nghĩ đến chuyện gì đó, Tề Phi Phàm bỗng nhiên dừng lại, “Nói chung, cái gì cũng đừng nói là được rồi.”

Quý tiền bối muốn cậu đừng nói ra chuyện gặp được chú ấy với Tề Phi Phàm, Tề Phi Phàm muốn cậu đừng nói ra chuyện nhìn thấy Đỗ Tinh Hoa với Quý tiền bối…Hic, ai tới nói cho cậu biết chuyện này rốt cuộc là sao!

“Tại sao không thể cho Quý tiền bối biết chuyện gặp được Đỗ tiểu thư?” Đồng Tâm nhịn không được hỏi.

“…Coi như đừng để ông ta hiểu nhầm tôi đang hẹn hò với Đỗ Tinh Hoa là được rồi!” Tề Phi Phàm dùng trán mình cụng nhẹ lên trán Đồng Tâm, “Vấn đề của em thật nhiều!”

“Anh – Tôi biết ngay, anh cùng Đỗ tiểu thư…Anh cùng Đỗ tiểu thư…” Đồng Tâm thở phì phò, bắt đầu phồng má.

“Được được! Chờ đi đến bãi biển, em lại tiếp tục càu nhàu dưới hoàng hôn đi!”

Tề Phi Phàm nửa ôm nửa kéo Đồng Tâm ra khỏi đại sảnh, đi về hướng bãi biển gần đó. Khi vừa bước chân ra khỏi đại sảnh, anh vội vã liếc về phía người đàn ông vẫn đang nhìn bọn họ.

Người đàn ông khẽ gật đầu với anh, sau đó nhìn sang chỗ khác, lực chú ý quay về trên người Đỗ Tinh Hoa.

Đúng lúc này, ống kính vẫn ẩn náu sau góc bồn hoa, lặng lẽ vang lên một tiếng “tách”.

Đứng trước một bàn sơn hào hải vị rực rỡ muôn màu khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi, Đồng Tâm cầm một cái khay cùng một cái gắp thức ăn, rất nhanh liền đem hình ảnh cùng người yêu sóng vai chậm bước trên bãi cát, thưởng thức khung cảnh mặt trời lặn vô cùng lãng mạn trước đó không lâu quên sạch sành sanh.

So với ánh chiều tà thấy được không sờ được, mỹ thực thấy được còn ăn được đương nhiên hấp dẫn với cậu hơn.

Cậu nháy nháy mắt. Tầm mắt di chuyển xung quanh cái bàn có rất nhiều món thoạt nhìn vô cùng ngon miệng mà cậu không biết tên, mãi cho đến khi cậu vui vẻ bưng cái khay chất đồ ăn cao chót vót quay người muốn đi tìm chỗ ngồi, mới thình thình phát hiện có một người đàn ông cao lớn đang đứng ngay sau cậu.

Sau khi kinh ngạc, cậu phanh lại không kịp, chiến lợi phẩm gắp nửa ngày mới xong trong nháy mắt đổ hết lên bộ âu phục đắt tiền của người đàn ông.

Đồng Tâm nhất thời sợ đến choáng váng, chân tay luống cuống, đứng ngây ra tại chỗ.

“Cậu không sao chứ?” Trên đầu truyền đến một giọng nói dễ nghe.

“Tôi, tôi —— xin lỗi!”

Đồng Tâm đang khẩn trương đến loạn thất bát tao, đột nhiên gập người chín mươi độ, lớn tiếng xin lỗi. Có điều cậu không để ý đến khoảng cách giữa hai người, đầu mạnh mẽ va vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Đồng Tâm choáng váng đến ngây người lùi về phía sau, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

“A…” Cậu vỗ vỗ cái trán, thấp giọng rên rỉ.

Người đàn ông cười lên khùng khục khiến Đồng Tâm lúng túng, mặt càng thêm đỏ.

Cậu ngượng ngùng lấy tay phủi mông một cái, một tay xoa xoa cái trán, chật vật từ dưới đất bò dậy.

Mà khi Đồng Tâm ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sắc bén của người đàn ông, cậu đột nhiên sững sờ.

Ông ta… Ông ta không phải là người đi cùng với Đỗ Tinh Hoa sao?

“Alessio.” Người đàn ông mỉm cười phun ra thứ tiếng nước ngoài nghe như ngôn ngữ của người ngoài hành tinh.

“A?” Đồng Tâm ngơ ngác mở to miệng.

“Alessio. Tên của tôi.” Tuy rằng mang theo khẩu âm của người nước ngoài, nhưng quốc ngữ của ông ta rất lưu loát.

“A, xin chào, tôi tên là Đồng Tâm! Chuyện kia…” Đồng Tâm nhìn xuống chỗ “màu mè” điểm trên âu phục màu xám bạc của người đàn ông, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống, “Xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi…”

“Không sao đâu.”

“Ồ, nhưng mà —— “

“Tắm một chút là tốt rồi.”

“Được.” Đồng Tâm dùng sức gật đầu một cái, kéo tay người đàn ông, chạy như bay đến cửa phòng ăn.

Alessio hơi ngạc nhiên, nhưng không ngăn cản, tùy ý Đồng Tâm kéo đi.

“Alec…” Đỗ Tinh Hoa nghĩ muốn đuổi theo, lại bị Tề Phi Phàm gọi lại.

“Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ trở về.” Tề Phi Phàm nhìn thấy tất cả thảnh thơi uống cà phê, tựa hồ không có chút lo lắng nào đối với việc Đồng Tâm kéo Alessio ra khỏi cửa.

Đỗ Tinh Hoa do dự nhìn phương hướng hai người biến mất, lưu luyến trở lại trên ghế.

Cô không nghĩ rằng sẽ gặp phải Tề Phi Phàm ở phòng ăn. Tại khách sạn có sáu phòng ăn với các phong cách khác nhau, bọn họ lại cố tình chọn cùng một cái, vốn chỉ định tiến lên chào hỏi, không nghĩ rằng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Alessio lại chạy đi với người khác.

“Anh hình như rất quen thuộc với Alec?” Hồi tưởng lại cảnh Tề Phi Phàm cùng Alessio hàn huyên lúc chiều, Đỗ Tinh Hoa nhịn không được hỏi.

“Không có gì, chỉ là có chút quan hệ.”

Quan hệ? Đỗ Tinh Hoa tò mò truy hỏi: “Quan hệ thế nào?”

“Tôi tuyên truyền cho trang phục mà công ty bọn họ tài trợ” Tề Phi Phàm hiển nhiên nói, đáp lại vô cùng hời hợt. Đỗ Tinh Hoa còn muốn tiếp tục hỏi, Tề Phi Phàm lại cướp lời mở miệng trước, “Cô tại sao lại tới đây cùng ông ta?”

“Hôm trước anh ấy đột nhiên liên lạc với tôi, nói rằng anh ấy đến Đài Loan tham dự một buổi khai trương cửa hàng của đối tác, muốn tôi đi cùng.”

“Ông ta cũng thật hăng hái!”

“Có ý gì?”

“Không có gì!” Tề Phi Phàm kéo khóe miệng một chút, “Tinh Hoa, nể tình chúng ta đã từng hợp tác với nhau, tôi khuyên cô một câu, đừng thân cận với ông ta, ông ta không phải là một người đàn ông tốt!”

“…” Đỗ Tinh Hoa rũ mắt xuống trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nháy mắt một cái, “Nếu thế, anh mới là người đàn ông tốt sao?”

“Cô nghĩ sao?” Tề Phi Phàm nhíu mày.

Đỗ Tinh Hoa nhún nhún vai: “Tôi rất đồng tình với người phụ nữ bên cạnh anh.”

“Thật sao?” Tề Phi Phàm cười cười, không nói thêm gì.

“Cậu thanh niên vừa rồi là trợ lý của anh phải không? Anh đã là siêu sao hạng nhất, còn liều mạng công tác như vậy, có lẽ cũng nên nghỉ ngơi một chút, chừa cơ hội cho người mới đi!”

“Đương nhiên!” Tầm mắt Tề Phi Phàm đảo qua chỗ góc chết vốn bị bàn thức ăn che chắn, đáy mắt chợt lóe lên một ý cười cao thâm, làm như vô tình nói “Tôi chưa bao giờ chặn đường công danh của người khác, trừ phi là người mới không hiểu được chuyện giữ mình trong sạch.”

“Hả?”

“Không có gì!” Tề Phi Phàm từ trên ghế đứng lên, “Cô cứ ngồi ở đây, tôi giúp cô đem người đàn ông kia về, tránh cho ông ta làm khó dễ trợ lý của tôi.”

“Chờ đã, tôi cũng đi.”

“Chỗ đó phụ nữ đi vào không thích hợp, cô cứ ngồi ở đây chờ đi!”

Tề Phi Phàm phất tay một cái, nhanh chân rời đi.

Chỗ nào mà phụ nữ không thể đi vào? Đỗ Tinh Hoa khẽ nhíu mày, giữa lúc cô ta đang cảm thấy buồn bực, đột nhiên phát hiện có một bóng người cử chỉ vô cùng quái dị, rón rén theo sau Tề Phi Phàm, biến mất ở chỗ rẽ.

Đó là…

Cô ta định đi đến xem cho rõ, đúng lúc này, có người ở phía sau vỗ vỗ lên vai cô ta. Cô ta theo bản năng xoay người, kinh ngạc nhìn người vừa đến: “Ồ, là anh!”

“Không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này!” Quý Ngộ cười yếu ớt.

Tề Phi Phàm đạp cửa bước vào nhà vệ sinh nam, liền thấy Đồng Tâm ngồi xổm trước một người đàn ông mà vạt áo đang mở rộng, bên trong gần như ở trần, “vùi đầu đau khổ xử lý hậu quả”. Nếu là người không biết nhìn thấy loại tư thế mập mờ này, tuyệt đối sẽ liên tưởng đến những chuyện không bình thường.

Đương nhiên, nếu như không phải anh hiểu rõ tính cách của Đồng Tâm, nếu như đối tượng không phải là Alessio, anh đã sớm bạo phát núi lửa.

Cho nên, anh chỉ khoanh hai tay trước ngực, ung dung đợi Đồng Tâm xử lý xong xuôi. Trong khi chờ đợi, còn tiện thể dùng ánh mắt đem mấy người muốn vào bên trong giải quyết vấn đề cá nhân đuổi đi.

“Hic, gột không được…” Đồng Tâm khổ não mà nhìn cái quần tây càng lau càng rực rỡ, cái quần nguyên bản vốn tối màu lại giống như được nhuộm thêm vài vệt sáng, nhất thời biến thằng cái quần của thằng hề, làm cho cậu gấp đến độ sắp phát khóc.

Alessio cũng rất kinh ngạc. Nhưng việc ông ta kinh ngạc thì lại khác, ông ta vốn định tự mình gột rửa, không nghĩ rằng lại bị hiểu nhầm thành muốn người ta tự tay gột rửa. Hơn nữa, so với bộ âu phục trị giá triệu bạc trên người, ông ta càng để ý thái độ của Đồng Tâm hơn – Đồng Tâm quả nhiên giống với kết quả điều tra lúc trước vừa đơn thuần lại nghiêm túc, bất kể là đối với người hay đối với sự tình gì.

Tuy nhiên, ông ta đối với người như vậy hoàn toàn không có biện pháp. Đặc biệt là cậu thanh niên này còn là người của Tề Phi Phàm.

Trên thực tế, ông ta không sợ Tề Phi Phàm, mà là sợ “người đàn ông phía sau” Tề Phi Phàm

Trong khi còn không biết làm sao an ủi Đồng Tâm, ông ta rất nhanh liền phát hiện ra Tề Phi Phàm đang tự tiếu phi tiếu, đứng dựa ở cửa. Người kia treo ý cười bên mép khiến ông ta cảm thấy rất chói mắt.

Ông ta nháy nháy mắt, ra hiệu cho Tề Phi Phàm tới giải vây.

Nhưng mà, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của một Alessio vẫn luôn cao cao tại thượng, Tề Phi Phàm đương nhiên không thể dễ dàng buông tha cho cơ hội này. Vì vậy, anh cố ý hướng Alessio nhếch miệng một chút, sau đó nhún vai, tỏ ý không giúp gì được.

Khuôn mặt Alessio cứng đờ, cắn chặt răng miễn cưỡng nặn ra mấy chữ khuyên lơn: “Bộ tây trang này bất quá mấy vạn đồng thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền, cậu không cần quá để ý!”

Mấy, mấy vạn đồng? Đồng Tâm giật nảy cả mình, tiếng khóc nhất thời nghẹn lại trong cổ họng.

Alessio không hiểu ra sao, ông ta không phải đã cố ý hạ thấp giá trị bộ quần áo rồi sao, tại sao sắc mặt Tiểu Đồng Tâm lại càng thêm trắng bệch? Lẽ nào cậu ấy phát hiện ra mình đang nói dối? Không phải vậy đi!

Kết quả, hai người hai mặt nhìn nhau – một người sợ hãi, một người nghi hoặc.

Bên trong nhà vệ sinh rơi vào yên lặng ngắn ngủi, mãi đến tận khi có một người không liên quan vẫn đang  đứng ở đó nhịn không được bật cười, mới đánh vỡ tình trạng lúng túng này.

Tề Phi Phàm cười cười tiến lại gần, đem Đồng Tâm kéo lên, vỗ vỗ đầu của cậu, “Cừu nhỏ, em bị lão già này lừa rồi, kỳ thực bộ âu phục của ông ta là hàng miễn phí, căn bản không phải mua bằng tiền, cho nên thật sự không cần lo lắng.”

“Miễn phí?” Hai hàng lông mày của Đồng Tâm cau lại thành một ngọn núi nhỏ, “Làm sao có khả năng? Tuy rằng tôi không am hiểu hàng hiệu, nhưng đắt hay không đắt vẫn nhìn ra được. Bộ âu phục này thoạt nhìn rõ ràng là hàng vô cùng đắt tiền nha!”

“Đối với người khác mà nói, âu phục của Landis xác thực có giá không nhỏ, nhưng mà …” Tề Phi Phàm cao thâm khó lường cong khóe miệng lên, “Đối với ông ta mà nói, bộ âu phục này là hàng miễn phí. Tôi nói không sai chứ – Alessio. Tavi Anne. Landis.”

Sau khi nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của anh bắn về phía người đàn ông.

Ối! Đây là âu phục của Lan, Landis?

Landis là nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu của Ý, cũng là hãng tài trợ trang phục cho Tề Phi Phàm, mỗi một bộ quần áo xuất xưởng, ít nhất cũng phải mấy vạn đồng trở lên, ngay cả một người ngớ ngẩn cũng biết là hàng hiệu. Nhưng một bộ âu phục đắt như thế, cư nhiên lại bởi vì cậu lỗ mãng mà trở nên vô cùng thê thảm!

Trời ạ! Đem một năm tiền lương của cậu ra bồi thường cũng không đủ đi?

Nha, làm sao bây giờ…Mà, không đúng, vừa nãy hình như Tề Phi Phàm gọi ông ta… “Anh gọi ông ta là gì?”

“Alessio. Tavi Anne. Landis.”

“A?”

“Alessio. Tavi Anne. Lan —— dis.”

Landis? Alessio họ Landis ư? Nói như vậy…”Mặc quần áo nhà mình đương nhiên miễn phí, không sai đi, Alec?” Tề Phi Phàm nhướng lên một bên lông mày.

“Người lần trước dám gọi thẳng tên họ đầy đủ của tôi, hiện tại không biết đã bị ném xuống vùng biển nào rồi.” Alessio tuy nói vậy, nhưng giọng điệu lại không có nửa phần uy hiếp, mà giống như thuật lại một chuyện không liên quan đến mình.

“Có người bắt nạt tôi nhiều quá, tôi cuối cùng cũng phải phản kích chứ!” Tề Phi Phàm vuốt tóc một chút, lười biếng nở nụ cười.

“Xem ra tôi thực sự quá dung túng cậu.”

“Đâu có.”

Đồng Tâm nhìn hai người trước mặt có qua có lại, làm sao cũng không nhìn ra được manh mối gì. Tề Phi Phàm thoạt nhìn hình như có quen biết với Alessio, cuộc trò chuyện phảng phất như hai con hồ ly tràn ngập tâm cơ đang nói chuyện với nhau. Rõ ràng biết rất rõ đối phương, lại có thể nói ra những câu hoàn toàn không có thiện ý.

Thực sự là vô cùng mâu thuẫn!

Tề Phi Phàm làm sao không biết tâm tư xoắn xuýt vốn một chút cũng không lớn hơn hạt đậu của Đồng Tâm, vì vậy cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu tròn vo của cậu, “Sau này không được tùy tiện ngồi xổm giữa hai chân đàn ông, tôi sẽ tức giận.”

“A?” Đồng Tâm chớp hai mắt cũng đồng dạng tròn xoe, nghi hoặc mà mở to miệng.

Tốt lắm, xem ra những chuyện tối nay muốn dạy cho tiểu tử lại nhiều thêm một cái!

Tề Phi Phàm cười cười, ôm vai Đồng Tâm, hướng Alessio nói, “Nghe nói ông vì tham dự khai trương cửa hàng của đối tác mà đến, từ khi nào mà ông bắt đầu làm những chuyện đáng yêu như vậy?”

“Cậu đang nói gì thế?” Alessio giống như nghe được chuyện gì vô nghĩa, cau mày xùy xùy nói, “Nếu như tôi còn cái hứng thú kia, chắc chắn sẽ không mặc cho cậu đứng ở đây muốn nói gì thì nói.”

“Được rồi, tôi đứng đây chỉ sợ người khác trướng mắt, tốt nhất là nên khẩn trương biến mất thôi!”

“Chờ một chút.” Alessio do dự một lúc, nửa ngày mới mở miệng hỏi, “Hắn… Hắn ở đây?”

“Ông nên mừng vì ông ta không có ở đây, vạn nhất ông ta biết bên cạnh ông có Đỗ Tinh Hoa, sau này cho dù ông lên rừng xuống biển, cũng tuyệt đối không tìm được ông ta.” Tề Phi Phàm có chút hả hê nhìn Alessio, sau đó nửa ôm nửa kéo Đồng Tâm đi khỏi.

Vừa ra khỏi cửa, Đồng Tâm lập tức đẩy Tề Phi Phàm ra, chờ không kịp mà hỏi, “Hai người vừa nhắc tới “hắn” là chỉ ai? Landis tiên sinh hình như rất để ý đến hắn nha!”. Sau khi biết được Alessio và Tập đoàn Landis có quan hệ, Đồng Tâm không dám gọi thẳng tục danh của ông ta nữa.

“Ha ha, Alec nếu như nghe được con dâu của ông ta gọi mình là Landis tiên sinh, chắc chắn sẽ giơ chân đi!”

“Ai là con dâu của ông ta?”

“Em là bà xã của tôi, đương nhiên chính là con dâu của ông ta nha!”

“Hừ, ai là bà xã của anh!” Vừa nói xong, Đồng Tâm trong phút chốc trợn mắt lên, “Hả, Landis tiên sinh là … là…Nhưng mà, anh và Quý tiền bối…”

“Trên pháp luật, Tên hồ ly Quý Ngộ kia là cha của tôi, em là bà xã của tôi, người đàn ông kia lại chính là tình nhân của cha tôi, vì thế em là con dâu của ông ta.”

Cái gì mà cha, tình nhân, bà xã, Đồng Tâm nghe xong ngoẹo đầu ngoẹo cổ nửa ngày mới hiểu hết.

“Hả, anh đang nói…đang nói, Landis tiên sinh và Quý tiền bối…”

“Tiểu tử, em gọi Alessio một tiếng “ba ba”, ông ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ!”

Landis tiên sinh là tình nhân của Quý tiền bối, Quý tiền bối là cha của Tề Phi Phàm, như vậy Landis tiên sinh cũng coi như là cha của Tề Phi Phàm đi? Nói như vậy, Đỗ Tinh Hoa và Landis tiên sinh hẳn không có quan hệ gì đặc biệt, nhưng mà…Con ngươi Đồng Tâm đảo quanh vài vòng, lông mày nhăn lại càng ngày càng chặt, cậu ngồi yên trên ghế sô pha hồi lâu, cào cào tóc, tâm tư vẫn xoắn xuýt y như một cuộn chỉ rối.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cậu nhìn nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, nhếch lên một bên khóe miệng, sau đó quyết định, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ sợ làm kinh động đến Tề Phi Phàm vẫn đang tắm.

Mặc dù khoảng cách từ phòng tắm đến cửa chính ít nhất cũng phải hơn trăm mét trở lên, thế nhưng Đồng Tâm đang chột dạ động tác vẫn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Rời khỏi phòng trăng mật được bài trí như hoàng gia, trở lại đại sảnh khách sạn, nhìn những người khách tụm năm tụm ba lục tục ra vào, cậu bắt đầu lộ vẻ do dự.

Quý tiền bối đã dặn đi dặn lại rằng không thể cho Tề Phi Phàm biết chú ấy đang ở đây, nhưng Tề Phi Phàm cũng ân cần nhắc nhở, tuyệt đối không thể cho Quý tiền bối biết chuyện Đỗ tiểu thư xuất hiện. Đã như vậy, cậu nên nghĩ biện pháp tách Quý tiền bối và Đỗ tiểu thư ra, nhưng phải làm như thế nào mới được?

Đau đầu quá! Tại sao lại phiền toái như vậy?

“Đồng thiếu gia, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì sao?” Nhìn thấy Đồng Tâm đứng trong đại sảnh cào cào tóc, người phục vụ mặc bộ đồng phục màu trắng lập tức cung kính tiến đến hỏi thăm.

Hả, Đồng thiếu gia? Không phải là đang gọi tôi đi?

Đồng Tâm nháy mắt mấy cái, lấm lét nhìn trái nhìn phải, phát hiện rằng trong phạm vi ba mươi bước trở lại đều không có ai khác, lại thấy người phục vụ mỉm cười nhìn mình, lúc này mới lúng túng gãi gãi đầu, ngập ngừng nói, “Hic, tôi…tôi không phải…”

“Công ty mẹ của tập đoàn Landis đã ra chỉ thị, yêu cầu chúng tôi cần phải phục vụ tất cả các nhu cầu của Đồng thiếu gia.” Người phục vụ cung kính khom lưng hạ thấp người, “Đồng thiếu gia nếu như yêu cầu bất kỳ điều gì, xin cứ việc phân phó.”

A, là Landis tiên sinh?

“Ây…Xin hỏi, Landis tiên sinh là ông chủ của khách sạn này sao?”

“Đúng, Landis tiên sinh là chủ tịch của tập đoàn Landis.”

Oa, chủ tịch! Vậy ra Landis tiên sinh thực sự có lai lịch rất lớn, chẳng trách Tề Phi Phàm lại nói bộ âu phục mà mình làm hỏng là hàng miễn phí! Không nghĩ anh ta lại có thế quen một người vĩ đại như vậy….A, không đúng, không đúng, bây giờ không phải là thời điểm để cảm thán!

“Vậy thì…có thể nhờ anh giúp tôi tìm một người không? Tôi muốn biết chú ấy ở phòng nào!”

“Mời ngài cứ nói.”

“Tên chú ấy là Quý Ngộ, Quý trong Tứ Quý, Ngộ trong Hội Ngộ.”

Vừa nghe được cái tên này, người phục vụ trong nháy mắt cứng người lại, nửa ngày sau mới áy náy nghiêng mình, “Quý tiên sinh đã từng được Landis tiên sinh đặc biệt cho phép, xin Đồng thiếu gia thứ lỗi, chúng tôi không thể cung cấp cho cậu bất kỳ thông tin nào liên quan đến ngài ấy.”

Ủa, tại sao lại như vậy?

Trong lúc Đồng Tâm yên lặng khóc thét, người phục vụ liền lên tiếng, “Tuy rằng tôi không thể cho cậu biết số phòng của Quý tiên sinh, nhưng nếu cậu muốn tìm ngài ấy, vài phút trước tôi có nhìn thấy ngài ấy đi về phía nhà kính trồng hoa.”

Nhà kính trồng hoa? Hai mắt Đồng Tâm sáng lên, sau khi cảm ơn người phục vụ, liền vội vàng chạy về phía đó.

Nhưng khi vừa mới đi vào trong sân, Đồng Tâm liền phát hiện có người ngồi nghỉ ở gần đó.

Bóng lưng người kia tiêm gầy yểu điệu, nhìn khá là quen mắt…Cậu lặng lẽ đi vào sâu hơn, thình lình phát hiện, hóa ra là Đỗ Tinh Hoa.

Cô ta đang nhìn gì vậy?

Đồng Tâm tò mò đi vòng sang một bên khác của nhà kính, muốn nhìn xem Đỗ Tinh Hoa đang nhìn cái gì.

Xuyên qua một bức tường thủy tinh bán trong suốt, giữa những cành hoa hồng đan xen, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người đang dây dưa ở cùng một chỗ. Từ chỗ cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt bọn họ, do dự một chút, cậu cúi thấp người nhích từng bước về phía trước, từ từ tới gần, nhưng mới đi được chưa tới năm bước, liền đạp phải cành cây khô trên mặt đất, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Thanh âm không lớn, nhưng vẫn bị phát hiện.

Đồng Tâm nuốt một ngụm nước miếng, thân thể cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám.

“Ai ở nơi đó?” Tiếng nói dễ nghe cất lên.

Kỳ quái, thanh âm này hình như đã nghe qua ở đâu?

“Đi ra!” Giọng điệu uy hiếp mà nghiêm nghị.

Hic, làm sao bây giờ, đi ra có thể sẽ bị đánh đập sau đó phân thây ném xuống biển làm mồi cho cá không?

Không biết có phải trời cao nghe được lời cầu khẩn trong đầu của Đồng Tâm hay không, có một giọng nữ dễ nghe đã truyền tới trước, “Là tôi!”

Ồ, Đỗ Tinh Hoa tiểu thư, cô ta sao lại..Bởi vì khoảng cách quá xa, cậu đẩy mấy chạc cây chắn tầm mắt ra, vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Đỗ Tinh Hoa cùng với hai bóng lưng đang quay lưng lại với mình. Vì vậy, thừa dịp ba người đang phân tâm trò chuyện, cậu nằm rạp xuống, cẩn thận trườn tới.

Thật vất vả mới bò lại gần được khoảng mười mét, ngẩng đầu nhìn lên, Đỗ Tinh Hoa cư nhiên đã rời đi.

Bất quá, vị trí này cũng đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người kia, cũng có thể nghe rõ tiếng bọn họ nói chuyện. Đáng tiếc khi nhìn thấy dung mạo của bọn họ, cậu liền nhanh chóng hối hận. Hối hận vì đã chạy đến đây.

Bây giờ cậu chỉ muốn bò ngay ra ngoài, nhưng chỉ cần hơi động đậy một chút, bọn họ liền có thể phát hiện ngay.

Hic hic, đây nhất định là do ông trời thấy cậu không chịu tuân thủ lời răn dạy của Khổng Tử – Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật động (không nhìn điều xấu, không nghe điều tầm bậy, không làm điều sai trái) – cho nên trừng phạt cậu!

Landis tiên sinh…Quý tiền bối…Tại sao lại là hai người?

“Tả ủng hữu ôm, tư vị rất tuyệt vời đi!”

“Em biết rõ tôi là vì em mà trở về”

“Thật sao?” Quý Ngộ cười nhạt, trong mắt lại tràn ngập trào phúng, “Kỳ thực, tôi không có ý định phá hoại hai người. Có mỹ nữ đi cùng bầu bạn, sao lại không làm?”

“Em —— “

Alessio sầm mặt lại, một tay ôm ngang eo Quý Ngộ, một tay bắt lấy cằm đối phương, cúi xuống hôn.

Không ngờ, Alessio nhanh, Quý Ngộ còn nhanh hơn.

Ông ta ngẩng đầu lên, đồng thời giơ đầu gối chân phải lên, huých một nhát thật mạnh vào giữa hai chân Alessio.

Cùng lúc đó, Đồng Tâm theo bản năng mà khép hai đầu gối lại, bụng dưới co rụt, một tay che miệng, một tay che giữa hai chân, phảng phất như người bị đá chúng chính là mình, mặt vo thành một nắm.

“Người bị hại” Alessio ngược lại một mặt trấn định, chỉ là ánh mắt lóe lên một tia thống khổ không dễ phát giác, tiếp tục bất động thanh sắc thả Quý Ngộ ra.

Đồng Tâm nhất thời bội phục sát đất. Địa phương yếu ớt nhất của đàn ông bị đối xử tàn nhẫn như thế mà vẫn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, không hổ là chủ tịch tập đoàn Landis, thật là lợi hại!

Không hề biết Đồng Tâm đang kinh ngạc sùng bái mình, thái dương Alessio rịn ra một giọt mồ hôi lạnh.

“Đối với tôi, ông cho rằng cùng một trò có thể chơi đến lần thứ hai sao?” Quý Ngộ có chút hả hê cong khóe miệng lên.

“Nếu như em định phá hủy “tính phúc” của chính mình, lần sau tôi cũng sẽ không trốn” Alessio cảm thấy hạ thể mơ hồ hơi đau, nhưng cũng không đau bằng đau lòng. Cho dù có chết, ông ta cũng phải kéo Quý Ngộ cùng xuống địa ngục, “Bất luận em có tin tưởng hay không, tôi trước sau như một vẫn chỉ có em.”

“Vậy thì thế nào?” Quý Ngộ lạnh lùng nở nụ cười,”Ông cho rằng tôi chỉ có thể chơi cùng ông thôi sao?”

“…” Trầm mặc một hồi, Alessio thở dài một hơi, “Tại sao không nhận điện thoại của tôi?” Ông ta chung quy không có biện pháp với Quý Ngộ.

“Ông không phải đã cùng thiên kim của ông trùm bất động sản Milan kết hôn rồi sao? Đã vậy, tốt nhất không nên qua lại cùng một quản lý ngôi sao nho nhỏ không có tên tuổi như tôi, để tránh cái trướng ngại vật này phá hủy nhân duyên của ông.”

Nghe được Quý Ngộ chua xót trào phúng, cây gai ghim trong lòng Alessio đã lâu rốt cục được nhổ lên.

Đường nét trên gương mặt vốn dĩ vô cùng cương nghị chậm rãi trở nên nhu hòa.

Quý Ngộ tuy rằng đã từng biểu thị rõ ràng rằng chán ghét gia tộc Landis, lại vẫn quan tâm đến mình, không biết làm sao mà em ấy biết được chuyện kết hôn. Nghĩ tới đây, tâm vốn lạnh như băng lại nhiều thêm mấy phần ngọt ngào ấm áp. Cho dù lúc nào cũng như gần như xa, nhưng dù sao em ấy vẫn rất quan tâm đến mình.

Nhìn thấy Alessio lộ ra nụ cười mê người, Quý Ngộ cau mày, không vui nói, “Có gì đáng cười?”

“Không có gì.” Alessio nhún vai, “Chỉ cần em nói một câu, tôi có thể lập tức trở về từ chối cuộc hôn nhân này.”

Thì ra là vậy! Quý Ngộ bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lai Alessio đang chờ đợi mình mở miệng, nhưng đáng tiếc ông ta đã quên mất, Quý Ngộ hắn không phải là con rối mặc cho người ta định đoạt, hắn luôn chỉ tuân theo quy tắc của chính mình.

“Đối với gia tộc Landis mà nói, thịt mỡ dâng tới tận cửa không ăn là không có đạo lý, tại sao lại phải phản đối?” Ý tứ muốn thăm dò Alessio.

Không hề nghe thấy âm thanh trông mong bên trong lời nói, Alessio khó nén được thất vọng, không khỏi than thở, “Quý, em luôn như vậy, chẳng bao giờ chịu thiệt thòi chút nào, từ trước tới nay cũng không chịu cho tôi một con đường sống.”

Quý Ngộ ngây ra một chút, sau đó chậm rãi rũ mắt xuống, nhẹ giọng lầm bầm, “…Gặp phải ông, chính là chuyện xui xẻo nhất đời tôi. Gặp phải ông, đừng nói phong thái, ngay cả tự tôn tôi cũng không có.”

Đúng vậy! Giữa bọn họ không cần thề thốt sinh tử, cũng không cần gông xiềng thế tục. Giữa bọn họ không có ai sẽ vì ai mà dừng lại, cũng không có ai sẽ vì ai mà chờ đợi. Từ lúc tình cờ gặp gỡ trong nháy mắt, sợi tơ hồng vận mệnh đã quấn quanh hai người. Bất luận chia lìa bao mùa xuân thu, xa cách bao nhiêu đại dương, bọn họ thủy chung vẫn đợi nhau ở điểm xuất phát.

“Tôi cũng vậy, Quý honey.”

Bốn phiến môi lần thứ hai lại quyện vào nhau, nồng nàn tình dục, tâm linh tương thông. Vừa sâu đậm vừa hời hợt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Giống như vĩnh viễn cũng không có cách nào thỏa mãn, tựa như đang thưởng thức một thế giới mới lạ, không ai biết đến.

Có một số việc một khi đã bắt đầu, liền không dừng lại được, có một số người một khi gặp nhau, liền không thể nào tách ra được.

Bọn họ chưa bao giờ biện hộ cho tình yêu cũng không nói chuyện yêu đương, chỉ là thắm thiết quấn lấy nhau, rốt cuộc trốn không thoát đối phương.

Đồng Tâm lúng túng nhìn ra chỗ khách, nhìn thấy chuyện thân mật của người quen, loại cảm giác đó vô cùng ngượng ngùng.

Nhưng mà, nơi cậu rời tầm mắt vừa vặn nhìn thấy ống kính vẫn đang ẩn náu trong vường hoa.

Là hắn ta!

Quên mất tình cảnh của mình, Đồng Tâm “ba” một tiếng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chạy như điên về phía người chụp trộm, hoàn toàn quên mất mình cũng đang rình coi. Bất quá, khi cậu chạy qua chỗ Alessio và Quý Ngộ, bọn họ cũng chỉ nháy mắt một cái, không hề cảm thấy kinh ngạc.

“Em đã sớm biết.” Đây không phải câu nghi vấn.

“Ông đã hào phóng như vậy, tôi cũng thể quá hẹp hòi, không phải sao?” Quý Ngộ cười cười, “Ông định xử lý những bức hình kia thế nào?”

“Nể mặt mũi của Đỗ Tinh Hoa, nếu “hắn” nói năng thận trọng, tôi có thể cân nhắc tha cho hắn một con đường sống, còn mấy tấm ảnh, hiếm khi xem được ảnh thân mật của con trai và con dâu, tôi đương nhiên giữ gìn cẩn thận. Gần đây thằng nhóc Ivan càng ngày càng tùy tiện, tôi không hề có một chút lợi thế, làm sao cùng nó chơi đùa được?”

“Hóa ra người thừa kế gia tộc Landis đại danh đỉnh đỉnh cũng có khi không nắm đươc điểm yếu của người ta.”

“Còn không phải tại em.”

“Ông trách tôi?”

“Không, là đang khen em.”

Alessio ôm Quý Ngộ vào lòng, Quý Ngộ dựa vào lồng ngực người ta, một lúc sau đột nhiên ngẩng đầu lên cười ngọt ngào, “Alec honey, kỹ thuật hôn của ông kém đi rồi!”

“Bởi vì tôi không có đối tượng luyện tập.”

“Nếu như ông cần, tôi có thể mở một con mắt nhắm một con mắt…”

“Quý!”

“Hả?”

“Câm miệng.”

Đồng Tâm ở đại sảnh đuổi theo kẻ chụm trộm, mắt thấy sắp đến gần đối phương, cậu thẳng tắp nhào tới trước một bước, hai người lăn trên đất cuộn thành một đoàn, cuối cùng Đồng Tâm vững vàng ngồi trước ngực đối phương, hai tay túm chặt cổ áo hắn ta, rất sợ bị tránh thoát.

Bất quá, mãi đến tận khi mặt đối mặt, Đồng Tâm mới phát hiện, khuôn mặt đối phương khá là tuấn tú, so với papazari, càng giống như thần tượng, minh tinh hơn. Người như thế này lại đi làm paparazi, thật có chút phung phí của trời!

“Này, mặc kệ anh có đúng là người của tạp chí lá cải phái tới hay không, đem máy ảnh của anh giao ra đây, bằng không tôi…tôi… Đồng Tâm muốn đe dọa đối phương, suy nghĩ xoay chuyển vài vòng, lại không nói ra được lời uy hiếp, không thể làm gì khác đành nói, “Không đem máy ảnh giao ra, tôi liền đưa anh đến đồn cảnh sát, kiện anh xâm phạm quyền riêng tư!”

“Hừ, cậu có chứng cứ sao?”

“Ảnh chụp của anh chính là chứng cứ!”

“Nếu như tôi không giao máy ảnh cho cậu, cậu muốn lấy cái gì làm chứng cứ?”

“Anh… Anh…”

Đối phương quá nhanh mồm nhanh miệng, Đồng Tâm nhịn không được nhíu mày, ấp úng nói không ra lời.

“Tiểu tử, leo tường ngồi trên thân người đàn ông khác là tội rất nặng, em có biết không?” Âm thanh từ tính mà lại dễ nghe đột nhiên vang lên, cái bóng lớn lại gần như mây đen, chậm rãi bao phủ hai người dưới đất, “Anh cho rằng không có mấy bức ảnh, tôi liền không có biện pháp sao?” Câu này đúng là của Đồng Tâm đang đè lên người ta mà nói.

Liếc thấy cứu viện đến, hai mắt Đồng Tâm sáng lên, thế nhưng không biết tại sao, ngữ khí của Tề Phi Phàm lại làm cho cậu cảm thấy sợ sệt —— cậu chỉ đang bắt kẻ chụp chộm thôi mà!

Tề Phi Phàm đem Đồng Tâm kéo lên, vừa thay cậu chỉnh lại tóc tai và quần áo xốc xếch, vừa lạnh lùng nói:

“Muốn chỉnh cậu có rất nhiều phương pháp, chỉ là tôi không muốn để cậu phá hoại tâm trạng tốt đẹp của mình, cho nên tạm thời tôi sẽ không làm gì. Nếu cậu thức thời, tốt nhất nên ngoan ngoãn hợp tác, quên mất người không nên nhớ, quên mất chuyện nên quên. Nếu cậu còn có chút thông minh, thì nên biết, bằng một người mới nho nhỏ như cậu, tuyệt đối không đấu lại được tôi, kể cả có Đỗ Tinh Hoa đứng ra, cậu cũng không có chút lợi thế nào. Tôi nói không sai chứ, Đỗ Vũ!”

“Hóa ra Ivan đại danh đỉnh đỉnh cũng biết tên tôi, thực sự là vinh hạnh!” Đỗ vũ tự đắc cười nói.

“Cậu tự cho là đúng hoàn toàn sai lầm rồi!”Tề Phi Phàm đầy mặt lạnh nhạt, “Từ khi cậu lấy tư cách là người thân của Đỗ Tinh Hoa đặt chân vào khách sạn này ngày đầu tiên, đã có người ở sau lưng nhìn cậu chằm chằm, báo cho tôi nhất của nhất động của cậu. Cậu thật sự cho rằng thần không biết quỷ không hay sao? Cho dù cậu không biết kẻ đứng đằng sau khách sạn này, cũng nên biết năng lực của tôi!”

Sắc mặt Đỗ Vũ nhất thời trở nên âm trầm.

“Nói đi, mục đích của cậu là gì?” Tề Phi Phàm lười biếng liếc Đỗ Vũ vừa từ trên đất bò dậy một cái.

“Hừ, nếu như không phải anh cướp đi cơ hội lên sân khấu của tôi tại “Super Star”, thì hôm nay tôi đã không thế này, cho nên tôi muốn anh thân bại danh liệt, nếm thử mùi vị từ trên cao rớt xuống”. Tuy đã bị nhìn thấu, Đỗ Vũ vẫn thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, “Không ngờ anh vẫn bị tôi chụp được ảnh, ha ha!”

“Cho dù cậu xuất hiện ở “Super Star” thì lại làm sao? Cậu cho rằng đi cửa sau lấy được cơ hội tỏa sáng, liền có thể làm cho loại nhân vật nhỏ bé như cậu một lần liền nổi tiếng hay sao? Cậu cũng quá đề cao bản thân rồi!” Tề Phi Phàm cười gằn.

“Hừ, anh muốn gì?”

“Người không phạm tôi, tôi không phạm người! Có người dám động đến tôi, tôi tuyệt đối trả lại gấp bội! Về phần cậu…” Tề Phi Phàm vỗ vỗ bụi bặm trên người Đồng Tâm, hoàn toàn không đem Đỗ Vũ để vào mắt, “Tôi đã nói, quên mất người không nên nhớ, quên mất chuyện nên quên, nếu cậu không thể quên được, tôi có rất nhiều biện pháp giúp đỡ cậu!”

Tề Phi Phàm vừa nói xong, liền có vài nhân viên phục vụ khách sạn nhanh chóng chạy tới tóm gọn Đỗ Vũ.

“Anh dám động đến tôi, tôi liền công khai những gì mình chụp được!” Đỗ Vũ chống cự mấy lần, vẫn không thoát được kiềm chế, không thể làm gì khác đành chó cùng rứt giậu.

“Công khai? Việc đó còn phải xem cậu có còn mệnh hay không! Bất quá, tôi sẽ không động đến cậu, tôi đã nói qua, không muốn vì cậu mà phá hoại tâm tình tốt đẹp của mình, thế nhưng “vai phụ” trong mấy bức ảnh thì khó nói!” Tề Phi Phàm nhướn mày, mấy nhân viên phục vụ nhanh chóng lôi Đỗ Vũ đi.

“Khoan đã, các anh muốn mang hắn đi đâu?” Đồng Tâm nghĩ phải đuổi theo, lại bị Tề Phi Phàm kéo trở về.

“Đừng để ý đến hắn, hắn không có việc gì đâu.”

“Nhưng mà…”

“Sao thế, em lo lắng cho hắn?” Tề Phi Phàm híp mắt.

“Không phải! Mấy bức ảnh trong camera…”

“Có người sẽ xử lý.”

Đồng Tâm chần chờ một chút, gật gật đầu, “Tên Đỗ Vũ kia là ai?”

“Hắn là người mới vừa debut không lâu, cũng là em họ của Đỗ Tinh Hoa” Tề Phi Phàm cười cười, giống như đang vui vẻ, “Em không biết hắn?”

“Người mới trong giới diễn viên quá nhiều, cho nên tôi…” Đồng Tâm ngượng ngùng gãi đầu một cái.

“Tốt lắm.” Tề Phi Phàm hài lòng xoa xoa đầu của cậu “En không cần chú ý đến những người khác, chỉ cần đặt tôi ở trong lòng là được rồi.”

“Không được! Tôi là trợ lý, tại sao có thể không chuyên nghiệp như thế được?” Đồng Tâm phản bác.

“Nói đến chuyên nghiệp, thân là tình nhân của tôi, em thật sự chẳng có chút chuyên nghiệp nào!” Tề Phi Phàm nhíu mày, bắt đầu liệt kê “tội trạng” của Đồng Tâm, “Đầu tiên là ngồi xổm giữa hai chân người đàn ông khác, vừa nãy lại ngồi trên thân đàn ông, chuyện cũ chuyện mới này, em dự định bồi thường tôi thế nào? Hừ, xem ra nếu tôi không trừng phạt em, em chắc còn không biết người yêu của mình là ai!”

“Anh…Anh muốn làm gì?” Đồng Tâm nuốt một ngụm nước miếng.

“Em nói xem?” Tề Phi Phàm ôm lấy eo Đồng Tâm, không để ý đến kháng nghị của cậu, nhanh chân ôm cậu bước về phòng trăng mật của hai người, “Ngày mai em đừng hòng xuống giường!”

Sau khi bọn họ rời khỏi đại sảnh, Alessio ôm eo Quý Ngộ, từ trong góc đi ra.

“Sao thế, Tiểu Đồng Tâm không đủ tư cách làm “con dâu” của ông sao?” Quý Ngộ cười hỏi.

“Rất ngu ngốc, nhưng vẫn tiện nghi cho tên tiểu tử Ivan hỗn xược kia!”

“Ông không thể đánh giá con trai của tôi khá hơn một chút sao? Nó hiện tại là siêu sao thiên vương hot nhất đó!” Tuy rằng trong miệng nói thế, nhưng vẻ mặt của Quý Ngộ lại không phải vậy.

“Tôi đối với nó đã đủ bao dung, giống như em đối với tôi vậy.”

“Nghe giống như ông đang oán hận.”

“Quý, có lúc tôi rất ghét em tại sao lại hiểu ý như thế.”

“Cám ơn ông đã khen!” Quý Ngộ vui vẻ nở nụ cười.

————– END————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.