Phương Đại Trù

Chương 34: Mật đường cùng Yến Thúy lâu




Nửa canh giờ sau, Thẩm Dũng ở trong sân dậm chân ôm bụng cười ha ha, Phương Nhất Chước mặc một bộ quần áo của hắn, đứng ở trước cửa phòng, tay áo ở trong gió phiêu đãng bay lên bay xuống. Xiêm y quá rộng.

Phương Nhất Chước vốn nghĩ sẽ rất tốt, nữ phẫn nam trang, giả thành một thư sinh tiêu sái tuấn mỹ, cùng Thẩm Dũng đi đến kỹ viện dạo chơi một lần, chỉ tiếc, tìm quần áo của Thẩm Dũng đến mặc nhưng căn bản không che được thân phận. Đừng xem vóc người Phương Nhất Chước nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cũng rất có đường nét, liếc mắt là có thể nhận ra nữ giả nam, hơn nữa nàng lại không vấn kiểu tóc của nam nhân, vòng tay Thẩm Dũng mua cho cũng không tháo xuống.

Thẩm Dũng nhịn cười, tiến lại gần hỏi: “Một thân trang phục của vị huynh đài này, là từ Tây Vực tới sao?”

Phương Nhất Chước bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, Thẩm Dũng lại tiếp tục cười.

Phương Nhất Chước túm lấy vạt áo dài phía trước, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, miệng lẩm bẩm: “Ca từ của kịch nam đều là gạt người, cái gì mà không kể ta là nữ tử, nam trang đều dễ dàng khiến cho người ta tin tưởng, đều là gạt người.”

Thẩm Dũng cười cười, tiến tới gần hỏi, “Nương tử, biết sai ở chỗ nào không?”

Phương Nhất Chước nhìn hắn.

Thẩm Dũng liếc mắt nhìn ngực nàng, Phương Nhất Chước vội vàng lấy tay che lại, “Không cho phép nhìn!”

Thẩm Dũng vẫn cười: “Một cô nương đáng yêu như ngươi muốn giả nam trang lại còn là cái loại thiếu gia anh tuấn tiêu sái, làm sao có khả năng?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi không mang ta đi, ngươi cũng không thể đi.”

Thẩm Dũng bất đắc dĩ, sờ sờ mũi, nói: “Thế này đi, ta cải trang cho ngươi thành nam nhân, nhưng ngươi không được nói khó coi a!”

“Được.” Phương Nhất Chước vội vàng gật đầu.

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, kéo Phương Nhất Chước vào nhà, nói: “Cởi bộ quần áo bên ngoài ra.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước đem áo khoác cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo lót trắng mỏng.

Thẩm Dũng mở ngăn tủ tìm kiếm một hồi, lấy ra một miếng vải trắng, đem miếng vải ở trên người Phương Nhất Chước quấn vài vòng, khiến cho bụng cùng hông của nàng dầy thành một khối, lại dùng dây lưng, cột chặt miếng vải.

Đứng ở một bên nhìn, cảm thấy đã ổn, Thẩm Dũng mới tiến đến rương gỗ trong góc tường tìm kiếm một hồi, tìm được một bộ quần áo của mình trước đây, để cho Phương Nhất Chước mặc vào.

Xong xuôi, lại đi tìm một ít bông, nhét vào phía sau lưng Phương Nhất Chước.

“Ôi chao?” Phương Nhất Chước bị xoay tới xoay lui đến chóng mặt, cảm thấy ục ịch nặng nề, tuy nhiên bộ dạng đỡ hơn lúc trước.

Thẩm Dũng để Phương Nhất Chước ngồi xuống, một lần nữa chải đầu vấn tóc lên cho nàng, thoạt nhìn cũng coi như gọn gàng nhanh nhẹn.

Phương Nhất Chước đem trâm cài cẩn thận cất vào trong rương nhỏ, rồi đem giấu ở ngăn tủ.

Thẩm Dũng bật cười, thấy nàng do dự không muốn tháo vòng trên cổ tay, liền vẫy vẫy, ý bảo nàng lại gần.

Phương Nhất Chước tới gần bên người hắn, Thẩm Dũng đem tay áo của nàng xắn lên, cũng kéo vòng tay lên cao, rồi dùng một mảnh vải quấn vào cổ tay nàng, ngay dưới chiếc vòng, sau đó đem tay áo buông xuống, nói: “Được rồi.”

Phương Nhất Chước nhìn cổ tay, khẽ lắc lắc, cũng không thấy vòng tay tuột xuống nữa, cảm thấy rất tốt.

“Như vậy có không tệ nữa không?” Phương Nhất Chước cầm chiếc quạt trong tay khẽ phe phẩy, nhìn bản thân mình hết bên nọ đến bên kia trong gương.

Thẩm Dũng gật đầu, nói: “Cũng không có gì, chỉ là một kẻ mập mạp ẻo lả.”

Phương Nhất Chước nghe thấy Thẩm Dũng gọi thế, cảm thấy rất kích thích, nhấc chân đuổi theo hắn, Thẩm Dũng duỗi tay ôm lấy thắt lưng của nàng, miệng nói, “Eo thật là thô nha!”

Ở bên ngoài sân, Tiểu Kết Ba kéo Tiểu Thạch đang muốn bưng trà đi vào trong phòng: “Chờ một chút, đừng đi vào.”

“Sao thế?” Tiểu Thạch không hiểu, “Tỷ tỷ nói muốn uống trà nha.”

“Hiện tại không vào được.” Tiểu Kết Ba hắc hắc cười xấu xa, “Ngươi còn nhỏ, đừng nhìn mấy chuyện này.”

“Nhìn cái gì?” Tiểu Thạch hiếu kỳ hỏi.

“Thiếu gia đang giở trò lưu manh!” Tiểu Kết Ba tiếp lấy khay trà trong tay Tiểu Thạch, đẩy nàng, “Ngươi trở về đi.”

Tiểu Thạch không biết làm gì khác, đành phải trở về, trên đường về bắt gặp Thẩm phu nhân, “Tiểu Thạch.”

“Nghĩa mẫu.” Tiểu Thạch kêu một tiếng rồi chạy tới.

“Dũng nhi cùng Nhất Chước có trong viện không?” Thẩm phu nhân hỏi.

“Có, nhưng không thể vào nhìn được.”

“A? Vì sao?” Thẩm phu nhân không hiểu hỏi.

“Tiểu Kết Ba nói cái gì mà thiếu gia đang giở trò lưu manh đó.” Tiểu Thạch trả lời.

“Ai u…” Thẩm phu nhân lắc đầu, “Trời còn chưa có tối nha!” Nói xong, kéo Tiểu Thạch trở về, trong miệng vẫn lẩm bẩm, “Suốt ngày giở trò lưu manh, cũng đã lưu manh đến non nửa năm, mà sao ta vẫn chưa trông thấy mặt cháu?”

Trong viện, Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng vừa đọc sách vừa đùa giỡn, lăn qua lăn lại cho đến tận chạng vạng. Sau khi ăn cơm xong. Thẩm Dũng dẫn Phương Nhất Chước đi đến Yến Thúy lâu.

Đây là lần đầu tiên Phương Nhất Chước đi đến kỹ viện, vô cùng tò mò, nghe nói Yến Thúy lâu cùng Phiêu Hương viện là hai tòa tiểu lâu lịch sự tao nhã cũng là xa hoa nhất Đông Hạng phủ, tuy rằng là kỹ viện, thế nhưng bên trong vẫn có nơi thanh tĩnh thoải mái. Nhiều khách nhân đến nơi này cũng chỉ để uống trà nói chuyện phiếm, nghe đàn xem múa.

Phương Nhất Chước một đường đi theo Thẩm Dũng, liên tục hỏi, “Tướng công? Đi Yến Thúy lâu có cái gì … có chuyện gì cần đặc biệt chú ý không?”

“Cũng không có gì, đừng đến gần tên nam nhân xấu xí nào quá là được.” Thẩm Dũng chú trọng nói, “Ai đến gần ngươi thì nói cho ta biết, ta đánh bọn họ, bằng không ngươi trực tiếp ra tay cũng được.”

Phương Nhất Chước cười tủm tỉm gật đầu, “Được.”

“Đúng rồi, nương tử.” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi nói… Chúng ta nên để ý đến người như thế nào?”

“Ta nghĩ, trước hết chúng ta tiếp cận các cô nương bên trong hoa lâu hỏi thăm một chút.” Phương Nhất Chước nói, “Các cô nương khẳng định có thể nhận ra được người nào khả nghi, hơn nữa nếu là khách nhân bình thường càng dễ dàng.”

“Ừ.” Thẩm Dũng cảm thấy có lý, “Lại nói tiếp… vì sao kẻ đó chỉ chọn các cô nương ở Yến Thúy lâu? Đông Hạng phủ ngoại trừ Yến Thúy lâu, lớn nhất chính là Phiêu Hương viện, nơi nào cũng có cô nương bị chuộc thân, cũng không nghe thấy gặp chuyện không may.”

“Yến Thúy lâu có cái gì đặc biệt sao?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Ừ…” Thẩm Dũng ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, nói: “Nói như thế nào nhỉ, các cô nương ở Yến Thúy lâu khá táo bạo, cô nương ở Phiêu Hương viện lại tương đối khả ái, cho nên những khách nhân lớn tuổi thường chọn Yến Thúy lâu, còn thiếu niên tuổi trẻ đa phần đến Phiêu Hương viện, đương nhiên, có những người cả hai nơi đều thích đến.”

“Giống như ngươi?” Phương Nhất Chước hỏi.

“À, ta thích Phiêu Hương viện hơn…” Lời nói buột ra khỏi miệng, Thẩm Dũng mới biết lỡ lời, dè dặt nhìn Phương Nhất Chước, quả nhiên thấy nàng híp mắt lại nhìn chằm chằm mình.

“Khụ khụ.” Thẩm Dũng ho khan, lại gượng cười nói, “Chỗ đó, ta rất lâu rồi không đi.”

Phương Nhất Chước cau mũi, cảnh cáo: “Sau này cũng không cho đi!”

“Không đi!” Thẩm Dũng lắc đầu, “Tuyệt đối không đi!”

Phương Nhất Chước lúc này mới buông tha cho hắn, theo hắn đi đến phía trước đi, thoáng cái đã thấy cửa Yến Thúy lâu, vài tiểu nhị áo ngắn đang bắt chuyện với khách nhân. Phàm là nam tử đi ngang qua, đều đon đả chào hỏi: “Gia, vào bên trong uống chén trà được không?”

Nếu có do dự một chút sẽ lập tức mời vào bên trong, còn nếu không liếc mắt thì sẽ bỏ qua.

Tới cửa lâu, Phương Nhất Chước có chút khẩn trương, hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, bộ dạng như ta, có thể bị lộ không?”

Thẩm Dũng cười cười, “Không có việc gì.”

“Thực sự sao?”

“Ừ.” Thẩm Dũng cùng nàng đi đến trước cửa.

“Ai u, đây không phải Thẩm công tử sao?” Một gã nam tử vội vàng đi lên nghênh đón, vừa mời nồng nhiệt mời Thẩm Dũng vào trong vừa nhìn thoáng qua Phương Nhất Chước ở bên cạnh.

Thẩm Dũng trên tay cầm một cây quạt, duỗi tay ngăn Phương Nhất Chước, đầu quạt ở trên vai Phương Nhất Chước khẽ điểm một cái, nói với nam tử kia: “Tìm vài cô nương quen đến hầu trà.”

Nam tử kia ngẩn người, lập tức gật đầu, “Được!” Nghiêng thân mời hai người vào bên trong, sau đó quay sang trái phải nói lớn, “Thẩm công tử tìm người uống trà, tìm cô nương thành thạo, tay chân sạch sẽ đến a, còn có khách quý.”

“Vâng.” Bọn tiểu nhị dường như nhận được mệnh lệnh giống nhau, đi vào bên trong hầu hạ Thẩm Dũng, kỳ quái chính là, không có người nào ngẩng đầu nhìn Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng đi lên lầu hai, tìm một một phòng trang nhã vừa an tĩnh vừa có thể quan sát được tình hình lầu dưới, kéo một cái ghế cho Phương Nhất Chước, để nàng ngồi xuống.

Phương Nhất Chước sau khi ngồi xuống, hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, thật là kỳ lạ, không có người nào ở đây bắt chuyện với ta?”

Phương Nhất Chước vừa hỏi xong, chợt thấy một cô nương đi tới rót trà cười cười, hỏi Thẩm Dũng, “Vị này là Thiếu phu nhân?”

Thẩm Dũng cười gật đầu.

“Ồ, thật vinh hạnh.” Cô nương kia rót cho Phương Nhất Chước một chén trà hoa cúc, cầm vài đĩa điểm tâm đến, còn bóc cam cho Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước có chút thất thần, đợi cô nương kia cười tủm tỉm đem cam đã bóc sẵn để trước mắt nàng, sau đó xoay người rời đi, mới vội vàng hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, có phải ta quá lộ liễu hay không? Bị phát hiện rồi sao?”

Thẩm Dũng lắc đầu cười, nói: “Bị phát hiện thì đã sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Phương Nhất Chước cũng không biết bị phát hiện thì sẽ ra sao? Tuy nhiên không phải nói nữ nhân không thể vào kỹ viện sao? Cũng giống nữ nhân không thể vào chùa làm hòa thương vậy.

“Ta vừa nói với bọn họ.” Thẩm Dũng dùng mũi quạt nhẹ nhàng chọc chọc vào vai Phương Nhất Chước, nói: “Cái này gọi là chào hỏi, nam trái nữ phải, chọc bên vai trái, là nói rằng vị huynh đệ này của ta không thường đến những nơi như thế này, không nên quá nhiệt tình, chọc bên vai phải, biểu thị vị bằng hữu này là một nữ khách, nam nhân nên tránh lui.”

“Kỹ viện… Có thể cho nữ nhân vào sao?” Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi.

Thẩm Dũng cười lắc đầu, nói: “Nha đầu ngốc, miếu hòa thượng cũng cũng có nữ tử mặc nam trang mà vào. Tuy nhiên đây chỉ là tỏ vẻ tôn trọng cùng tránh bị nghi ngờ thôi, kỳ thực có bao nhiêu nữ nhân mặc nam trang mà không bị phát hiện? Ai có mắt không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn thấy.”

Phương Nhất Chước nghe nói có chuyện như vậy, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy… có người nào đường hoàng mang theo nữ khách đến kỹ viện không?”

“Cũng có a.” Thẩm Dũng nói, “Một số người cũng chỉ là cùng nhau đến xem ca vũ, còn có một số người đến xem để mở rộng tầm mắt, tuy nhiên dù sao cũng chỉ là một số người.” Nói xong, tiến đến bên tai Phương Nhất Chước thấp giọng nói, “Mà hoàng hoa khuê nữ lại càng ít, bởi vì không có người đi cùng, rất khó vào.”

Trên mặt Phương Nhất Chước nóng rực, tuy nhiên nàng không hiểu cách suy nghĩ của người sống khá giả. Trước đây nàng nghĩ kỹ viện là một nơi không tốt, nghĩ tới mẫu thân mà nàng quý trọng nhất đã từng ở nơi đây, trong lòng lại khó tránh khỏi thương tâm, nhưng hôm nay nhìn thấy, ngực cũng đỡ trống trải hơn, giương mắt nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng thấy trên mặt nàng dường như có chút vui vẻ, liền với tay lấy một quả cam ăn: “Ừ, ngọt!”

Phương Nhất Chước cũng ăn quả cam trước mặt mình, cảm thấy không tồi, không chua nhưng vị hơi nhạt…

“Không ngọt sao?” Thẩm Dũng với tay lấy một múi cam của Phương Nhất Chước, gật đầu, đem quả cam của mình cho nàng, “Ăn của ta đây này.” Lại lấy quả trên tay Phương Nhất Chước, hai ba miếng ăn hết.

Phương Nhất Chước cầm quả cam, cười ăn, thật ra Thẩm Dũng so với thư sinh tú tài khác, có khí phách hơn, nam nhân như vậy mới tốt, múa mép khua môi kỳ thực không đáng tin cậy.

Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước ăn quả cam của mình, lại ở trong đĩa lấy ra mấy quả, Phương Nhất Chước với tay giúp hắn chọn, nói: “Có rốn mới ngọt.”

“Phải có rốn hả?” Thẩm Dũng hiếu kỳ, cầm hai quả cam so sánh.

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Dưa méo đào chín, táo hoa cam rốn, lựu nứt lê dẹp, như vậy mới ngon.”

Thẩm Dũng nghe cảm thấy thú vị, lúc này lại có một kỹ nữ cầm lư hương cùng một bình trà đi vào, với cái ghế tròn bọc vải ngồi xuống bên cạnh, giúp hai người pha trà.

Ấm trà vô cùng tinh xảo, Phương Nhất Chước chuyên tâm nhìn, hỏi: “Tỷ tỷ, cái này có bán không?”

Kỹ nữ kia sửng sốt, cười trêu trọc Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, ngươi gọi ta là tỷ tỷ, Thẩm thiếu gia sẽ tức giận đó.”

Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái nhìn Thẩm Dũng, thấy hắn cũng đang dở khóc dở cười, hỏi: “Vị mỹ nhân này xưng hô thế nào?”

Thẩm Dũng nói xong, nhìn Phương Nhất Chước, chỉ sợ nàng bởi vì mình gọi người ta là mỹ nhân mà mất hứng, tuy nhiên Phương Nhất Chước một chút biểu tình cũng không có, dường như chẳng ngại.

“Gọi ta Vũ nhi là được.” Nàng cười cười, hỏi Phương Nhất Chước, “Điểm tâm có đậu hũ hạnh nhân, muốn ăn không?”

“Muốn.” Phương Nhất Chước gật đầu, Vũ nhi cười cười, đứng lên đi lấy điểm tâm đến cho nàng.

Phương Nhất Chước vừa cầm chén trà hoa cúc, vừa nói: “Tướng công, Yến Thúy lâu này thật thoải mái nha.”

“Đó là bởi vì chúng ta chọn phòng trang nhã ở trên lầu hai.” Thẩm Dũng nói, “Nếu là muốn vui đùa với các cô nương, phải đi xuống đại sảnh dưới lầu, các cô nương dưới đó tương đối cởi mở thân thiện.

Phương Nhất Chước tò mò thò đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Vũ nhi đang bưng khay trà đi xuống, vừa mới xuống dưới cầu thang, thấy trước mặt là một nam tử trung niên phúc hậu, liền nhiệt tình chào hỏi: “Vương chưởng quỹ? Cuối cùng ngài cũng tới a, Xảo nhi đang ở phía sau nhớ ngài muốn chết!”

Vương chưởng quỹ khà khà cười, gật đầu nói: “Vũ nhi càng ngày càng duyên dáng a.”

“Thôi đi, trong lòng ngài không phải chỉ có Xảo nhi sao?”

…..

Phương Nhất Chước có chút không hiểu ngoái đầu nhìn lại…bộ dạng Vũ nhi vừa mới ôn nhu khéo léo hoạt bát dễ gần, thế nào đột nhiên lại trở nên nhiệt tình nóng bỏng như vậy? Lúc ở trên lầu là mỹ nhân nhã nhặn lịch sự, xuống lầu lại biến thành quả ớt nhỏ?

“Người trong kỹ viện đa số đều nhìn người tới mà hành sự.” Thẩm Dũng rót trà cho Phương Nhất Chước, cười nói: “Các cô nương, biết nam nhân mang theo nữ nhân tới, cũng không dám lỗ mãng, nếu không sẽ bị đánh.”

Phương Nhất Chước khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói, “Như vậy thật đáng thương.”

Thẩm Dũng cười cười, “Không như thế sao có thể gọi là kỹ viện?”

Phương Nhất Chước giương mắt nhìn hắn một chút, nói: “Sớm biết thế thì không tới.”

Thẩm Dũng nhớn mi, “Không đến sao? Vậy các nàng có thể trực tiếp nhào lên!”

Phương Nhất Chước lập tức khẩn trương mở to hai mắt, Thẩm Dũng cố nhịn cười.

Lúc này, một người phụ nhân trung niên chậm rãi đi tới, bộ dạng kia thoạt nhìn rất quen mắt, trang phục cũng mỹ lệ, nàng cười hỏi Thẩm Dũng, “Thẩm thiếu gia, nghe nói sau khi an tĩnh thành thân không đi phiêu hoa nữa. Sao hôm nay lại mang theo Thiếu phu nhân đi cùng?”

Thẩm Dũng cười nói, “Nương tử ta nói muốn tìm một nơi thanh tĩnh để uống trà, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy có đây thích hợp.”

Phương Nhất Chước nghe xong, hơi gật đầu, Thẩm Dũng tuy rằng nhìn có chút bất cần, thế nhưng đại khái là do nhiều năm lăn lộn bên ngoài, rất tùy ý. Nàng phát hiện Thẩm Dũng đến nơi nào, vô luận gặp gỡ người nào, đều có thể nói chuyện, có đôi khi so với Thẩm Kiệt còn thông minh hơn, một câu nói của hắn có thể giải quyết chuyện êm đẹp.

“À.” Phụ nhân kia nghe xong dường như vô cùng vui vẻ, gật đầu với Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, trà ở đây là tốt nhất Đông Hạng phủ! Lát nữa trở ra, nhớ mang theo một ít.”

“Được.” Phương Nhất Chước nhanh chóng gật đầu, nàng cũng thích trà.

“Gọi ta Mạc tỷ là được.” Phụ nhân cười cười, hỏi Thẩm Dũng, “Thẩm công tử hiếm khi đến Yến Thúy lâu, chỉ để uống trà thôi sao?”

Thẩm Dũng mỉm cười, nghĩ thầm: thiên hạ ba trăm sáu mươi nghề, có thể mở và quản lý được một kỹ viện hẳn là người có khả năng, Mạc tỷ này cặp mắt rất tinh tường, xem ra đã biết lần này hắn đến là có mục đích khác.

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, hỏi: “Mạc tỷ có rảnh rỗi không? Cùng ngồi uống chén trà?”

Mạc tỷ nghe xong ha ha nở nụ cười, cũng kéo ghế ngồi xuống, nói: “Cũng đã mười năm không tiếp khách, hôm nay nể mặt Thẩm công tử vậy.”

Thẩm Dũng gật đầu, “Đa tạ Mạc tỷ.”

Lúc này, Vũ nhi cũng bưng một khay nhỏ tiến vào, bên trên có đậu hũ hạnh nhân, hỏi Mạc tỷ: “Mụ mụ, hôm nay nổi gió gì lại khiến ngài tự mình tiếp khách nha?”

“Mặt mũi của Thẩm công tử không đáng để cho ta tự mình tiếp đón sao?” Mạc tỷ cười nói, “Đến đây, ngươi cũng ngồi xuống.”

Vũ nhi cũng kéo ghế ngồi.

Thẩm Dũng suy nghĩ không biết nên hỏi hai người về vụ án thế nào mới tốt, lại nghe Mạc tỷ chủ động lên tiếng, “Ai… Hiện tại làm người quả thật không dễ dàng a, thật vất vả mới có người chuộc thân thoát ly biển khổ, kết quả cũng chỉ là giấc mộng Hoàng Lương*, tiền bạc vô ích.”

*Giấc mộng Hoàng Lương: Điển cố, “Hoàng Lương” nghĩa là lúa vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ , vào hàng cơm nghỉ chân. Có một ông già cho mượn cái gối nghỉ tạm. Lư Sinh ngủ và mơ thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Nhưng tỉnh dậy mới biết chỉ là giấc mộng. Ý chỉ giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi.

“Tiền bạc vô ích?” Thẩm Dũng có khó hiểu: “Tại sao là tiền bạc vô ích?”

“Chuộc thân phải có bạc, bạc bỏ ra nhưng người lại không có được, thế không phải tiền bạc vô ích hay sao?”

“Đúng thế.” Phương Nhất Chước gật đầu, ăn một miếng đậu hũ hạnh nhân, cảm thấy hơi nhạt, liền hỏi Vũ nhi, “Vũ Nhi tỷ, có mật không?”

“Có.” Vũ nhi đi lấy một bình mật đến, đưa cho Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước chọn một quả cam ngọt, đem từng múi cam bóc ra, đặt trên mặt khối đậu hũ hạnh nhân, cứ như vậy lần lượt đặt cam lên từng khối bánh, cho đến khi đầy, mới dùng bình mật, trên mặt mỗi khối bánh đều đổ một ít.

Vũ nhi có chút hiếu kỳ, ghé đến hỏi, “Đây là cách ăn gì?”

“Mật đường quấn.” Phương Nhất Chước nói, “Trái cây cùng thức ăn xếp lại với nhau, dùng chút mật bao lấy, như thế rất dễ ăn!”

“Vậy sao?” Vũ nhi hiếu kỳ duỗi tay cầm lấy một miếng, nhét toàn bộ vào trong miệng, một miếng lớn, nhai nhai, sau đó thốt lên, “A! Ăn thật ngon!”

“Ta cũng thử.” Mạc tỷ cũng duỗi tay lấy một miếng, gật đầu liên tục, “Ừ, ngon!”

Phương Nhất Chước cầm một miếng đưa qua cho Thẩm Dũng, lại thấy Thẩm Dũng nhẹ nhàng vuốt cằm, dường như đang xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì. Phương Nhất Chước đem đậu hũ hạnh nhân nhẹ nhàng đặt vào bên cạnh chén trà trước mắt Thẩm Dũng. Thẩm Dũng đột nhiên giương mắt nhìn nàng.

Phương Nhất Chước trong lòng hơi động, nhất định là Thẩm Dũng đã nghĩ ra được đầu mối gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.