Phương Đại Trù

Chương 35: Heo lên cây cùng quỷ mê tâm




Thẩm Dũng đúng là đang suy nghĩ, điều hắn nghĩ đến chính là từ khi vụ án phát sinh tới giờ, dường như mọi người đều chỉ lo lắng cho các kỹ nữ. Đại khái hắn và Phương Nhất Chước đã đến gặp Loan Nhi, cũng đi đến nơi phát sinh chuyện không may nhất chính là Yến Thúy lâu này, nhưng quên mất một điều những thư sinh trong vụ án cũng là người bị hại. Chuyện những thư sinh chuộc thân cho kỹ nữ, tuy rằng đều khiến người nhà tức chết, thái độ của mọi người đối với bọn họ cũng trở nên thay đổi, thế nhưng nói thật ra những thư sinh này cũng không phải cố ý gây nên. Con người có thất tình lục dục, chỉ đơn giản là yêu thương một kỹ nữ, chuộc thân cho nàng, việc hao của tốn bạc tạm thời không nói, còn mang nỗi đau mất đi người thân, thân bại danh liệt, thậm chí còn bị đưa đến đại lao chịu khổ hình. Có thể nói những kỹ nữ đúng là số khổ, một số người bị buộc phải trở về kỹ viện, cũng có một số người quyết định xuất gia như Loan Nhi, nhưng số phận của những thư sinh kia cũng không hề tốt đẹp.

Thẩm Dũng đột nhiên có một loại ý nghĩ, có thể hung thủ cũng là một người như vậy hay không? Vốn chính bản thân hắn chuộc thân cho một kỹ nữ, rồi trở nên tan cửa nát nhà, sau đó cũng muốn khiến cho người khác nếm thử cảm giác này…

Có điều đây cũng chỉ là một loại suy đoán mà thôi, nhưng Thẩm Dũng nghĩ, có thể từ điều này mà tra ra chuyện gì đó.

“Thẩm thiếu gia?” Mạc tỷ thấy Thẩm Dũng đột nhiên ngẩn người ra, lên tiếng nhắc nhở.

“À.” Thẩm Dũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, hỏi: “Chuyện gì?”

Mạc tỷ cũng ngẩn người, vừa định nói, lại thấy Phương Nhất Chước cầm mật đường đưa đến trước mặt Thẩm Dũng: “Tướng công, há miệng.”

Thẩm Dũng vô thức há miệng, nuốt trọn miếng bánh vào trong, liên tục gật đầu, “Nương tử, thật ngọt!”

Vũ Nhi thấy thế bật cười, nhìn Phương Nhất Chước một chút, lại quay ra gật đầu với Thẩm Dũng: “Không sai, nương tử này của ngươi đúng là ngọt.”

Mặt Phương Nhất Chước đỏ hồng, ngồi ở đàng kia bóc cam, không quấy rầy Thẩm Dũng nghĩ về chuyện tình vụ án nữa.

Thẩm Dũng bị Mạc tỷ nhắc tới một câu liền trở nên thanh tỉnh, cũng theo ý tứ của nàng hỏi tiếp, “Mạc tỷ, kỹ nữ nơi này thật đáng thương, những thư sinh si tình đến đây cũng đáng thương, trong Yến Thúy lâu này của ngươi, có phải có nhiều thư sinh si tình như thế hay không?”

Mạc tỷ cười cười, quay sang nhìn Vũ nhi.

Thẩm Dũng cũng vô thức quay đầu nhìn nàng.

“Ai…” Vũ Nhi nở nụ cười lại mang theo chút thê lương, nói: “Thẩm công tử, nam nhân si tình cùng nữ nhân si tình trong thiên hạ, ta tin đều nhiều như nhau.”

Thẩm Dũng hơi sửng sốt.

“Thế nhưng người si tình chưa hẳn có thể gặp gỡ người si tình, mà phần lớn nam nhân si tình cũng không đến những nơi như kỹ viện gánh hát này, hơn nữa đa số kỹ nữ trong kỹ viện đều đau khổ, người đau khổ một khi đã yêu liền trở nên si mê…” Vũ Nhi lắc đầu nói tiếp, “Cho nên trong kỹ viện thư sinh si tình không nhiều, nói cách khác chính là rất ít.”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, lại nói: “Thật lâu trước đây có người như thế không?”

“Trước kia vẫn có a, Mại Du Lang không phải là một người như thế sao.” Mạc tỷ cười nói, vừa châm trà cho Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước, vừa nói, “Yến Thúy lâu này của ta cũng không biết đã mạo phạm đến thần tiên nào, trước giờ đã có vài người xảy ra chuyện, còn có cô nương đâm đầu xuống giếng chết, sẽ không phải là hồn phách của nàng quấy phá đi.”

“Cái gì?” Thẩm Dũng sửng sốt, hỏi: “Trong Yến Thúy lâu có cô nương đâm đầu xuống giếng chết? Sao không nghe thấy nha môn báo qua?”

“Ha ha.” Mạc tỷ cười cười, “Thẩm công tử, kỹ viện có ba việc không ai có thể quản: chỉ quản đến không quản đi, chỉ quản bạc không quản tình, chỉ quản sang không quản hèn; vương pháp lại cách chỗ này quá xa, huống chi cô nương này chính vì luẩn quẩn trong lòng mà đâm đầu xuống giếng.

“Chuyện xảy ra mấy năm trước?” Thẩm Dũng hỏi, “Sẽ không phải là bản án năm xưa chứ?”

“Chuyện xảy ra hai năm trước.” Mạc tỷ nói, “Cô nương tên là Diên Nhi.”

“Loan nhi, Diên nhi*, thật hợp a.” Phương Nhất Chước nói.

*Loan và Diên trong tên gọi của hai người chính là tên hai loài chim.

“Hai người bọn họ chính là tỷ muội.” Vũ Nhi cảm khái nói, “Nhưng số mệnh đều đau khổ như nhau.”

“Cụ thể vì sao tự vẫn?” Thẩm Dũng muốn biết tường tận câu chuyện.

Mạc tỷ khe khẽ thở dài, nói: “Vũ Nhi, ngươi kể đi, nói đến chuyện này ta lại thương tâm.”

Vũ Nhi gật đầu, bắt đầu kể: “Diên Nhi là một người cố chấp ương ngạnh, vốn nàng cũng không cam lòng lưu lạc đến nơi này, lúc đầu chỉ vì cuộc sống mà thôi. Nhưng đến một ngày, có một thư sinh tới đây, xuất thân của hắn dường như không đơn giản, ở chỗ này cùng Diên Nhi uống rượu hàn huyên một đêm, Diên Nhi liền yêu thương hắn.”

“Cứ như vậy?” Thẩm Dũng có chút hiếu kỳ, chỉ là uống rượu hàn huyên một đêm liền trở nên chung tình với một người sao?

“Loại chuyện này, rất khó nói đúng sai, nên hay không nên.” Vũ Nhi thở dài, “Khi đó Diên Nhi còn nhỏ, mới vào thanh lâu chưa bao lâu, đâu biết những cuộc vui như vậy chỉ nên gặp dịp thì chơi? Thoáng cái đã bị mắc kẹt, giống như rơi vào ma chưởng vậy?”

Thẩm Dũng gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Thư sinh kia, chính là một tay già đời.” Vũ Nhi lắc đầu nói, “Hắn thường xuyên đến đây, dùng lời đường mật lừa gạt Diên Nhi, còn nói sẽ chuộc thân cho nàng, lúc đó Diên Nhi ngày đêm ngóng trông, hy vọng thư sinh kia có thể cứu nàng ra khỏi biển khổ.”

“Sau đó?” Phương Nhất Chước cũng nhịn không được mà hỏi, “Thư sinh có chuộc nàng ra không?”

Vũ Nhi thở dài lắc đầu, “Chuộc cái gì, sau này mới biết được, thư sinh kia cưới thiên kim tiểu thư của một đại quan gia, việc vui như thế, toàn thành đều biết…”

Thẩm Dũng nhíu mày, hỏi: “Vậy thư sinh kia là ai?”

“À, là công tử Lưu gia.” Vũ Nhi nói: “Phụ thân hắn là đại phú hộ bán lúa gạo ở kinh thành, nhà mẹ đẻ làm quan lớn, sau khi thành thân liền dọn đến kinh thành ở.”

“À…” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút gật đầu, nói: “Thư sinh kia có phải gọi là Lưu Minh không? Ta nhớ được hắn, năm đó, người hắn lấy hình như là nữ nhi của một vị quan lớn trong kinh thành, chuẩn bị việc cưới hỏi lúc đó khiến toàn bộ Đông Hạng phủ đều ầm ĩ một thời gian.”

“Chính vì việc này nên Diên Nhi mới tự vẫn sao?” Phương Nhất Chước nhịn không được hỏi.

“Cũng không phải.” Vũ Nhi lắc đầu, nói, “Biết được chuyện đó Diên Nhi khóc một trận lớn, nhưng chúng ta đều khuyên nàng, nam nhân đi đến kỹ viện mấy người là có tâm? Hơn nữa hắn cũng có tiền đồ của hắn, thử hỏi cơ hội tốt như thế sao hắn có thể bỏ qua? Diên Nhi lúc đó cũng nghe lời khuyên, ngoại trừ có chút đau buồn thất vọng, cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.”

Phương Nhất Chước nhíu nhíu mày, nói: “Vậy Lưu Minh đó đúng là kẻ lưu manh.”

“Ai, tài tử luôn luôn phong lưu mà.” Vũ Nhi lắc đầu.

“Phong lưu cái gì.” Thẩm Dũng bật cười, “Làm những chuyện như thế, tài tử thì được coi là phong lưu, đổi thành người bình thường xem, thể nào cũng bị gọi là hạ lưu.”

Vũ Nhi ha ha nở nụ cười, gật đầu: “Thẩm công tử nói rất đúng.”

“Nhưng vì sao sau đó Diên Nhi lại nhảy xuống giếng?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Sau khi thành hôn Lưu Minh vẫn chưa có tới đây.” Vũ Nhi nói, “Cho đến tận nửa năm sau, Lưu Minh đột nhiên trở lại, con đường làm quan của hắn thực sự là rộng mở, còn dẫn theo mấy người bằng hữu, vẫn tìm Diên Nhi hầu rượu.”

“Mang theo bằng hữu đến sao?” Thẩm Dũng nhíu mày.

“Ừ, hình như là bằng hữu hắn kết giao ở kinh thành, dẫn về Đông Hạng phủ dạo chơi, Lưu Minh muốn Diên Nhi hầu hạ bằng hữu của hắn, còn nói phải hầu hạ thật tốt.” Vũ Nhi thấp giọng nói, “Diên Nhi không đáp ứng, Lưu Minh cảm thấy mất mặt nên đánh nàng.”

“Thật quá phận.” Vùng xung quanh lông mày Phương Nhất Chước đều nhăn lại, “Sao có thể ghê tởm như thế?”

“Trước mặt mọi người Lưu Minh nhục mạ Diên Nhi, sau đó phất tay áo rời đi.” Vũ Nhi thở dài một hơi, “Kẻ này, xấu xa đã thành bản chất, nam nhân tuy rằng đến kỹ viện quán hoa mua vui, nhưng đại đa số vẫn là khinh thường kỹ nữ từ đáy lòng. Những lời nói lúc đó của Lưu Minh thật sự rất khó nghe, là ai thì cũng không chịu nổi. Hơn nữa Diên Nhi bình thường tương đối thanh cao, mặc dù ở bên trong kỹ viện nhưng cũng thường xuyên đắc tội với người khác, hôm nay trước mặt mọi người bị nhục nhã, châm chọc khiêu khích đến đỉnh điểm. Diên Nhi suy sụp đau khổ, ngay đêm đó liền nhảy xuống giếng…”

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều nhịn không được mà nhíu mày, Diên Nhi này thật đáng thương.

“Từ khi Diên Nhi chết đi, các cô nương trong lâu chúng ta phần lớn cũng thay đổi.” Vũ Nhi cười cười, nói: “Chúng ta đều hạ quyết tâm, đối với khách nhân, nhất định chỉ gặp dịp thì chơi, cho dù tốt có tốt đến đâu cũng không thể động tình, nếu không sẽ giống Diêu Nhi, chết không có chỗ chôn, nhất là đối với thư sinh!”

“Lưu Minh kia thì sao?” Phương Nhất Chước dường như là bất bình thay cho Diên Nhi, hỏi: “Đường làm quan của hắn sẽ không rộng mở nữa chứ?”

“Ha…” Vũ Nhi đột nhiên khinh thường cười cười, nói: “Ông trời hóa ra lại có mắt, dường như Diên Nhi làm quỷ cũng không buông tha hắn. Trước là Lưu Minh ham mê bài bạc thua táng gia bại sản, lại còn đi uống rượu gây chuyện thị phi, sau lại yêu đương vụng trộm bị đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng việc chiếm dụng quân lương của hắn bị phát hiện… Vinh hoa phú quý cũng chỉ được một năm, rồi từ cao cao tại thượng bị đạp xuống dưới bùn, hôm nay cũng không biết lang thang khốn cùng nơi nào.”

Phương Nhất Chước nghe xong gật đầu, cảm thấy rất đáng đời! Thiếu nợ phải trả, thiếu tình người cũng không đáng làm người, còn muốn xát muối vào vết thương người khác, chung quy chính là hại người hại mình. Nghĩ tới đây, lại liếc nhìn Thẩm Dũng một chút, tự nói: vẫn là tướng công nhà nàng tốt nhất!

“Bây giờ nói không chừng Lưu Minh cũng đã chết.” Mạc tỷ thản nhiên nói, “Cái loại phụ lòng này, tuyệt không có kết cục tốt, chuyện trong lâu lần này thật giống như quỷ hồn của Diên Nhi tác quái, ta còn nghĩ mấy ngày nữa sẽ tìm một pháp sư đến, làm pháp một chút.”

Thẩm Dũng nghe xong, ngoại trừ có chút cảm khái còn lại là thất vọng, hắn vốn cho rằng Lưu Minh và Diên Nhi có thể là một đầu mối, nhưng mà hiện tại xem ra hai người này chỉ là một đoạn vướng mắc mà thôi, cùng vụ án lần này không có liên quan lắm. Mặt khác, có hai chỗ Thẩm Dũng cảm thấy kỳ quái, thứ nhất là nếu như Vũ Nhi nói, những kỹ nữ ở đây đều nhớ kỹ bài học không nên động chân tình đối với thư sinh, thì vì sao vẫn có nhiều kỹ nữ được thư sinh chuộc thân như vậy? Đặc biệt là Loan Nhi, nàng không phải là tỷ muội tốt của Diên Nhi sao, sao có thể lại đi vào vết xe đổ? Thứ hai chính là thái độ của Mạc tỷ. Thẩm Dũng có chút nghi hoặc, Mạc tỷ như là cố ý dẫn hắn đến chuyện của Diên Nhi, mà lời cuối cùng, còn nói thành chuyện quỷ hồn Diên Nhi tác quái, ở đây có phải là có huyền cơ gì hay không?

Sau đó, Mạc tỷ cũng chỉ ngồi một lúc nữa rồi lại đi xuống dưới lầu bắt chuyện với khách, Vũ Nhi vẫn ở trong phòng tiếp chuyện Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước.

Thẩm Dũng thấy khách đến càng ngày càng nhiều, dưới lầu cũng bắt đầu náo nhiệt lên, từ miệng những khách nhân đến uống rượu tìm vui này bắt đầu đầy những lời ong bướm lả lơi, hắn không muốn Phương Nhất Chước nghe nhiều, liền thanh toán bạc, rồi kéo nàng ra ngoài.

“Hô…” Ra khỏi Yến Thúy lâu, Phương Nhất Chước hít sâu một hơi, “Tướng công, mùi hương bên trong Yến Thúy lâu thật nồng.”

“Khói có mang huân hương được đốt trong kỹ viện thường khiến thần trí người ta trở nên mê muội.” Thẩm Dũng nói rồi duỗi tay nắm vai Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước giương mắt nhìn hắn, lại thấy Thẩm Dũng cười tủm tỉm.

“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước cười hỏi.

“Nương tử, làm đồ ăn khuya ăn đi?” Thẩm Dũng nói, “Ta đau đầu.”

“Sao lại đau đầu?” Phương Nhất Chước có chút lo lắng hỏi.

“Không có gì chỉ là nghĩ nhiều nên đau đầu.” Thẩm Dũng duỗi thắt lưng, nói: “Đầu mối của vụ án này nhiều, ngổn ngang lộn xộn, hơn nữa Mạc tỷ của Yến Thúy lâu, hình như có chuyện gì đó cố ý giấu diếm, hôm nay thêm một Diên Nhi, lại thêm đầu mối, nhưng thật ra ta cũng không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước cũng gật đầu, “Tướng công, điều tra loại chuyện này thực sự là phiền phức, thảo nào phụ thân luôn luôn mang tâm sự nặng nề.”

“Đúng vậy.” Thẩm Dũng cũng thấy được điều đó, khi còn bé luôn thấy phụ thân hắn cau mày nghiêm mặt, còn tưởng rằng phụ thân thấy hắn không vừa mắt … Thì ra là bị các vụ án làm cho sầu não.

“Đi, tướng công.” Phương Nhất Chước lôi tay Thẩm Dũng, “Tạm thời không nghĩ nữa, chúng ta đi ăn khuya thôi.”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, mặc cho Phương Nhất Chước kéo tay lôi đi.

Trở về phủ nha, Phương Nhất Chước nhanh nhẹn thay đổi y phục, cả người trở nên nhẹ nhõm thoải mái, Thẩm Dũng thấy nàng một thân áo hoa quần lụa, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

“Nương tử.” Thẩm Dũng ngồi ở trên băng ghế bên cạnh bếp lò, duỗi tay nắm lấy lỗ tai của tiểu Hoàng, hỏi Phương Nhất Chước, “Nếu ngươi là Loan Nhi, khi Diên Nhi chết, ngươi có tin tưởng một thư sinh sẽ chuộc thân cho ngươi không?”

Phương Nhất Chước đang dùng một thùng gỗ nhỏ ngâm miến, nghe Thẩm Dũng hỏi, lắc đầu, nói: “À… Nếu là ta, chắc ta sẽ không tin.”

“Vậy những kỹ nữ kia thì sao?” Thẩm Dũng hỏi tiếp, “Có ví dụ của Loan Nhi và Diên Nhi, vì sao vẫn có những kỹ nữ khác bị chuộc thân?”

“Lại nói.” Phương Nhất Chước cầm một con dao xắt thịt thành những sợi nhỏ, “Tướng công không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Kỳ quái chỗ nào?” Thẩm Dũng hỏi.

“Để chuộc thân cho một kỹ nữ hình như cần rất nhiều bạc phải không?” Phương Nhất Chước nói, “Nếu như những cô nương đó tự gom bạc để chuộc thân cho chính mình có thể sẽ phải mất đến mười năm, lúc đó thanh xuân cũng đã đi qua…. Mặt khác những thư sinh kia đều rất nhiều của cải, nói chuộc thân cho các nàng liền có thể chuộc, giống như thư sinh hiện tại đang trong đại lao kia, ngay cả khế đất cũng bán đi, tướng công, ngươi nói xem, thật giống như bị quỷ mê hồn.”

“Bị quỷ mê hồn …” Thẩm Dũng tấm tắc hai tiếng, gật đầu: “Cái này đúng là giống.”

Sau đó, trong phòng bếp bắt đầu trở nên an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh băm băm chặt chặt thức ăn của Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng dựa vào ghế gỗ, mắt nhìn tiểu Hoàng đang nằm trên đất đến thất thần.

“Xèo xèo” một tiếng, chính là tiếng của thức ăn thả vào trong dầu sôi.

Thẩm Dũng ngẩng đầu lên, liền thấy Phương Nhất Chước bắt đầu xào rau.

Lắc lắc đầu có chút hồ đồ, Thẩm Dũng đứng lên đi tới bên người Phương Nhất Chước, thấp giọng hỏi: “Nương tử, làm cái gì đó?”

“Heo lên cây.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm đáp.

“Cái gì?” Thẩm Dũng nghe xong thì chút mơ hồ còn lại trong đầu cũng bay hết sạch, cười hỏi: “Sao lại có tên gọi thế này?”

“Đem thịt, gừng, nấm hương, măng non đều cắt mỏng, sau đó cho vào trong nồi xào lên, xào một lúc liền cho gia vị và tương vào, cho đến khi thịt vụn ra, lại cho miến đã ngâm chín vào.” Phương Nhất Chước vừa nói vừa đem miến bỏ vào trong nồi, vừa cầm quai nồi vừa đảo liên tục.

“Ồ.” Thẩm Dũng gật đầu, “Đang xào miến à?”

Khi miến đã xào được rồi Phương Nhất Chước lại lấy một ít vừng và hạt tiêu rắc lên trên, cuối cùng là cho hành lá xanh mướt vào, rồi bắc nồi xuống.

Thẩm Dũng ở một bên cầm sẵn đũa chờ đợi.

Phương Nhất Chước đem miến xào đã hơi co lại đem đến trước mặt Thẩm Dũng, nói: “Tướng công, nếm thử đi.”

“Ừ.” Thẩm Dũng gắp lên một đũa miến… Nhưng miến này quá dài, Thẩm Dũng kéo tay, kéo đến nửa người, có chút dở khóc dở cười nhìn Phương Nhất Chước: “Nương tử…”

“Tướng công đừng nhúc nhích.” Phương Nhất Chước chỉ vào cánh tay Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng vội vàng dừng lại động tác, hỏi: “Sao vậy?”

“Ngươi xem miến này đi?” Phương Nhất Chước chỉ chỉ vào những sợi miến thật dài, “Có giống cây không.”

Thẩm Dũng bật cười, “Nếu như ngươi nói giống thì cũng miễn cưỡng coi là giống một chút.”

“Trên cây dính nhiều thịt heo như vậy, không phải là heo lên cây sao?” Phương Nhất Chước cười có chút dí dỏm.

Thẩm Dũng cũng bị nàng chọc cười, “Ngươi dùng chính là thịt heo liền nói heo lên cây, vậy dùng thịt bò là bò lên cây, thịt cá chẳng phải là cá lên cây sao?”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Tướng công thật thông minh.” Vừa nói vừa cầm một đôi đũa gắp miến lên ăn.

Thẩm Dũng đem miến nhét vào trong miệng, khó khăn lắm mới đưa hết được miến vào trong, một miệng đầy miến cùng thịt heo (ai bảo anh tham ăn gắp nhiều), vừa nhai vừa khen: “Ừm, heo lên cây, khá lắm.”

Phương Nhất Chước cười tủm tỉm, với tay rót một ly trà đặt ở bên cạnh, Thẩm Dũng đang ăn lại đột nhiên nói thầm, “Heo lên cây… quỷ mê tâm…”

“Cái gì?” Phương Nhất Chước giương mắt nhìn hắn, “Tướng công đừng nghĩ đến vụ án nữa, mau ăn đi.”

“Ừ.” Thẩm Dũng ngậm đũa, lại bắt đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên duỗi tay bưng mâm lên, vừa ăn vừa đi ra ngoài, “Nương tử, đi!”

“Để làm chi?” Phương Nhất Chước có chút khó hiểu hỏi, nhưng vẫn theo sát hắn ra ngoài.

“Chúng ta đi tìm Trương tú tài, mang hắn đến đại lao.” Thẩm Dũng vừa ăn vừa trả lời.

“Mang hắn đến đại lao làm cái gì?” Phương Nhất Chước không giải thích được.

“Ta muốn để hắn trông thấy thư sinh kia.” Thẩm Dũng nói, “Mấy người thư sinh này đều như bị quỷ mê hồn, nhất định có cái nguyên nhân giống nhau nào đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.