Sáng hôm đó Vũ Hàn Nguyệt dẫn Vũ Huyết Thiên đến một phòng tập gyms, để cậu bé khởi động chân tay trước. Rồi tới bao cát lớn gần đó kêu cậu bé thử đấm vào:" Tiểu Thiên, con thử vài chiêu cho mẹ coi xem khoảng thời gian Thiết Ngư huấn luyện con đến đâu! "
- Dạ.
"Bịch... bịch bịch" mặc dù dùng hết sức lên nhưng thấy chẳng xi nhê gì. Khoanh tay đứng bên cạnh nhìn điều chỉnh lại:" Tay và tư thế đấm của bảo bảo sai rồi, con phải đứng hơi cong người lại, tay trái đấm thẳng rồi, nhanh chóng thu về mới dùng tay phải móc vào hiểu chưa?!
Thêm lần nữa xuống tay với bao cát nhưng có vẻ vẫn không có tiến triển lắm. Đặt tên nhóc sang bên cạnh, tự thân thị phạm một lần:" Mẹ làm mẫu, quan sát học theo nha! ".
Vừa nói xong rồi liền lập tức bắt đầu bằng ánh mắt nghiêm túc. "Bụp" một cú đấm thật mạnh có hơi ngoài dự đoán của Vũ Hàn Nguyệt ... có chút quá đà rồi. Bao cát chính thức bị hạ gục bàn tay bé nhỏ nhắn trắng trẻo của cô. Lúc đó Long Tiêu Dạ cùng Thiết Nan, Lý Tiêm Kỳ và Trần Bình ở phía bên trong phòng quan sát hai người họ thông qua camera. Lại nhìn thấy toàn cảnh, Trần Bình mắt chữ o mồm chữ a như muốn rớt xuống đất rồi a~ Thiệt là tiểu bảo bối cũng tấm tắc khen ngợi, cô lung ta lung tung nhìn ngó nghiêng xung quanh vội lấy tay che lại rồi quay qua quay lại:" Cái đó... lỡ... lỡ tay! "
-Hahaha
Không cần nói nhưng cái hành động này chính là khiến người ta bật cười vì cảm thấy Vũ Hàn Nguyệt dễ thương quá đi. Anh ta bên kia và ba người còn lại nhưng chóng xuống nhập cuộc, theo, đến phòng tập bắn, nhưng cũng chỉ là đứng phòng bên quan sát . Nhìn thấy Vũ Huyết Thiên đeo kính, cầm một khẩu súng lục M2000 hướng thẳng tâm bia (trông chuyên nghiệp) thật kỹ rồi bóp cò, lực súng khi bắn giật mạnh khiến tiểu Thiên xém ngã ra sau may mà "mèo hoang nhỏ"* kịp dùng hai tay đỡ từ sau lưng.
*Là biệt danh sau này nam chính gọi nữ chính nha!
Mấy người kia cũng khá bất ngờ khi cậu nhóc chỉ mới năm tuổi mà đã có thể cầm súng bắn được như vậy, tuy khả năng kiểm soát lực chưa tốt lắm nhưng được xem ra kết quả tận tám điểm là đằng khác, rất có tài năng bắn súng, lần đầu mà chính xác như vậy, kỹ thuật này rất hiếm người có được. Nếu người lớn thì ít nhất cũng phải luyện tới vài ba năm. Đổi lại khi xét theo tiêu chuẩn của một nữ sát thủ đang dạy con thì không đạt yêu cầu đặt ra, chỉ lắc đầu, khuyến khích một chút, ngón tay trỏ thon dài đưa lên vuốt đường sống mũi cao dọc dừa của Vũ Huyết Thiên.
- Khi bắn thì hai chân đứng phải vững, dùng lực một chút mới chuẩn không bị té nghe chưa!
Vũ Hàn Nguyệt cầm lên khẩu Machineguns, ánh mắt sắc bén, động tác nhanh nhẹn dứt khoát hướng phía bia, nheo mắt lại bóp cò liên hồi. "Đoàng đoàng đoàng... " đồng tử đạm màu máu kia của cô dần dần mở ra lại, thêm đôi lông mi cong dài đen của mình sự là khiến người ta say đắm mê người. Toàn bộ đều trúng tâm, không phải là chỉ bắn trúng một viên mà là toàn bộ đều xuyên qua cùng một lỗ. Với cái trình độ này không phải là dạng vừa nữa rồi, đến đám sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã làm được, mà một cô gái nhẹ nhàng thực hiện thì cũng quá ngầu đi luôn!!
Tiểu Thiên vỗ tay ngưỡng mộ khâm phục, mẹ con họ vui vẻ, chuyên tâm nâng cao trình độ. Bên Long Tiêu Dạ rời đi tới Hắc Long hội. Mọi người ngồi quanh bàn vừa thưởng thức rượu vang nói chuyện, Thiết Nan hướng về phía anh ta:" Này Tiêu Dạ, cái cô hôn thê gì đó của cậu không phải người thường, che giấu nghề kỹ đó. Lần trước ở quán bar cứ tưởng chỉ giỏi đánh nhau không ngờ đến mấy chuyện này thân thủ cũng đỉnh quá đi rồi!!".
Trần Bình được dịp thêm mắm thêm muối: "Phải đó nếu chỉ là Chủ Tịch tập đoàn NNV thì không thể nào có thân pháp ghê người như vậy được, nhớ lần trước khi tử chiến với gã mập thì chưa đầy hai giây liền cắt đứt hoàn toàn gân của hắn ta. Mà quen biết với Minh Đạo lâu rồi cũng chưa từng nghe cậu ta nói rằng có người chị như vậy. Nhất định cô gái này có vấn đề, đằng sau khả năng cao là một tổ chức thần bí gì đó! "
Lý Tiêm Kỳ chợt nhớ ra gì đó, nói cho mọi người cùng biết:" À, tôi vừa nhớ ra một chuyến, không biết các cậu có nhận ra không... "
-Chuyện gì?. Long Tiêu Dạ tò mò hỏi ngược lại.
-Chính là vào lần đầu gặp, ở trong quán bar Hồng Lâu Nguyệt đó. Lúc giao đấu với gã béo kia, tôi để ý là có thời khắc đồ của cô ấy bay lên, để lộ ra bên trong có hình xăm ngay cạp quần tuy không phải hoàn toàn nhưng theo tôi biết thì hình xăm đầu kì lân hoa bỉ ngạn là kia hiệu để nhận dạng thành viên của tổ chức Sát Thẩm Quetzalcoatl!!!
- Sát Thẩm Quetzalcoatl??? Đó là gì vậy, tôi chưa từng nghe đến!. Trần Bình ngờ hoặc.
Quả thật có chút bất ngờ khi nghe tới cái tên này, anh giải thích:" Sát Thẩm Quetzalcoatl là một tổ chức sát thủ và lính đánh thuê vô cùng thần bí. Thân thủ đều nhanh gọn, khả năng ám sát vô cùng cao mà không để lại dấu vết, bọn chúng còn có thể nguỵ tạo hiện trường giả, thay đổi nguyên nhân cái chết khiến người ta không cách nào nhận ra!"
Loading...
- Đáng sợ vậy sao?. Trần Bình có chút gợn người.
Người phát hiện điểm này chắc hẳn đã tìm hiểu khá nhiều về tổ chức này...
-Phải đó, theo như tôi biết thì đứng đầu là một cô gái, khi xuất hiện luôn đeo khăn vải đen che đi đôi mắt và luôn đeo bao tay, cuốn vải kín cánh trái... Đồng thời có tên Quetzalcoatl vì bàn tay trái của nữ nhân đó bộ móng vô cùng sắc bén tựa như mỏ và cánh của Quetzalcoatl. Chỉ cần lướt qua là có thể đoạt mạng người...Nhưng lí do có thêm một chữ "Thẩm" thì không ai biết cả!
-Ngoài ra, tổ chức này còn nắm giữ trong tay hai phần ba thị trường kinh tế tài chính, hơn ba phần tư số lượng lớn vũ khí đạn dược và bom nguyên tử toàn cầu. Mà những người nằm trong đội ngũ ám sát đầu toàn là những tinh anh vô cùng lợi hại...về cả mặt y học, hoá học cho đến chế tạo vũ khí mới!!
-Lợi hại như vậy, mà tôi nhớ là Vũ Hàn Nguyệt tay trái cũng luôn cuốn băng trắng, giờ cậu còn biết có hình xăm thì... lẽ nào là người của tổ chức đó!??
- Khả năng này rất cao, chúng ta chưa chắc chắn nên cần chú ý nhiều hơn. Nếu đúng thì đối đầu chỉ như trứng chọi đá.
Nam nhân kia lại rất hứng thú với cô gái này, nhiều lần gây sự cãi nhau với cô chính là muốn lạt mềm buộc chặt, đợi cho tới lúc nắm chắc trong tay mới lôi ra cái tình sủng người có chọn lọc của mình. Anh ta lại càng mong chờ thêm khi nghe người bạn của mình kể ra, anh ta chống tay:" Tiểu Nguyệt Nguyệt a~ Đúng là càng ngày khiến cho người ta bất ngờ mà, thật sự muốn xé lớp mặt nạ của cô mèo hoang nhỏ này đó.Thật tò mò quá đi~"
Đám người này chính là một lần nữa rơi vào trầm mặc, thật sự ai cũng vô cùng muốn biết thân phận thật của Vũ Hàn Nguyệt cô quá mạnh mẽ, võ nghệ cao siêu như vậy, gia cảnh cũng hàng bạc tỷ không chút phù hợp với một người tiểu thư.
...----------------...
Chiều tới, sau khi dọn đồ chuyển đến chỗ Long Tiêu Dạ, cô chọn hai căn phòng trên lầu sát nhau một phòng cho cô và một phòng cho Vũ Huyết Thiên. Lại đem một tệp hồ sơ đến thư phòng ngồi xuống xử lý tài liệu, tiếng điện thoại thông báo Long Khánh lên họp báo công bố việc tiểu Thiên là cháu trai ruột mất tích nhiều năm đồng thời việc hôn ước giữa cô và con trai thứ đương nhiên cũng được công khai theo. Tâm trạng bỗng hơi khó chịu một chút về việc bọn họ không hỏi ý kiến cô mà tự quyết định.
Phía bên Thành Đô, Vũ Hàn Tường ngay khi nhìn thấy tin tức liền phun một ngụm trà trong miệng ra ngoài ông gấp gáp gọi cho con gái: "Nè bảo bối! Sao Tiểu Thiên lại thành cháu người ta mất rồi lại còn cái gì mà hôn ước nữa chứ??! Mặc dù nhà ta thân với Long gia nhưng không thể tùy ý quyết định hôn sự ".
-Con cảm nhận được tuy Tiểu Thiên vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho bọn họ nhưng vẫn muốn bên cạnh ba mẹ ruột thì con cũng đành hi sinh bản thân một chút thôi!!
- Thật ra ta cảm thấy tên nhóc Long Tiêu Dạ đó cũng được, chi bằng con và cậu ta liền thử xem sao được, đừng nên để mãi "người đó" trong lòng...
-Rồi được rồi. Ba giúp con chút việc bên phía lão Triệu về phần vũ khí cần chuyển thì ba trực tiếp cho người gửi tới chỗ ông ta là được. Còn những thứ khác đợi con về sẽ đích thân giao. Vấn đề bên đây cứ để con giải quyết!
- Ò, bảo bối nhỏ của tui không thương tui nữa rồi, chẳng thèm hỏi han gì tới tui hết mà. Ta dỗi~
-Bớt cái tính nhõng nhẽo con nít này được không?! Ba với Mẹ Tuyết ăn uống cho đầy đủ, nghỉ việc đúng giờ, đừng có làm việc quá sức rồi khi nào rảnh con liền về chơi nha~
Vũ Hàn Tường bĩu môi đành phải chấp nhận hiện thực:" Haizz, con gaia lớn rồi, giữ không để. Thôi con cũng nghỉ sớm đi nha! "
"Dạ". Cô cúp máy, khe khẽ nghiêng đầu mỉm cười.
...----------------...
Buổi tối Long Tiên Dạ quay về đưa hai mẹ con Vũ Huyết Thiên đến nhà lớn cùng dùng bữa, bọn họ chuẩn bị đơn giản rồi cùng anh ta rời khỏi nhà. Bữa ăn diễn ra khá êm đềm, một phần là do cô và tiểu Thiên không có thói quen nói chuyện khi đang dùng bữa, ngoài ra Vũ Hàn Nguyệt cơ bản vẫn còn chút không vui về cuộc họp báo kia nên sau bữa ăn liền không hề ở lại, lập tức rời đi cùng con trai. Họ cùng nhau trở về nhà, đánh răng tắm rửa vệ sinh cá nhân thật sạch sẽ, cô ngồi bên giường kể về những câu chuyện thú vị, vui vẻ và đợi đến khi cậu bé ngủ rồi thì cô mới nhẹ nhàng tắt đèn bước đi ra khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa lại....
Quay về phòng riêng, nhìn thấy Long Tiêu Dạ đang ở trong phòng mình, bước vào hỏi:" Sao anh lại ở đây phòng tôi? "
- Đương nhiên tôi phải ở đây rồi, phòng tôi mà!!
-Nhưng giờ là của tôi...
- Cả biệt phủ này là của tôi nên những gì ở bên trong đều là của tôi...Tất cả!
-Tôi không là của anh.
-Nhỏ tiếng một chút, tiểu Thiên ngủ rồi! Dù sao cũng đã có hôn ước, tôi cá là trước sau gì ba mẹ tôi cũng bắt chúng ta kết hôn thôi. Cô lo gì chứ!?
-"Lo"? anh đùa tôi à. Chuyện kết hôn anh nghĩ chỉ cần nói là được sao! Làm gì có chuyện đó cần xơi nhé.
-Cô không muốn?
-Anh nghĩ rằng tôi có muốn hay không. Thích là một loại bản năng nhưng yêu là một loại trung thành, hẹn hò là nhu cầu nhưng hôn nhân là trách nhiệm...
Tên trực nam này chính là thích nhìn cô tức giận như vậy, nhân lúc cô chưa rời đi, quay sang nói vài lời:" Giường rộng như vậy cô nằm xịch sang đây chút không rớt xuống đất thì đừng đổ lỗi tôi nha.Tôi cũng đâu có làm gì cô!"
-Tôi là lạ giường đó được không!
-Ở một thời gian dài sẽ dần quen thôi...
-Vô liêm sỉ!!
Vũ Hàn Nguyệt bất lực đành nằm xịch vào trong, vì cái giờ này không thể đi thuê khách sạn hay chuyển sang phòng khác được. Mà sáng mai lỡ tiểu bảo bối dậy không thấy cô theo bản năng sẽ lo lắng không thôi. Chẳng qua vấn đề ở đây hiện tại là cái "rộng" của người đàn ông kia là vừa nhích xíu liền cách nhau chỉ một gang tay. Vốn từ trước đến nay cô toàn ngủ một mình nên cũng chẳng quen việc có thêm người nằm bên cạnh là chuyện thường tình. Lúc Long Tiêu Dạ đã chìm sâu vào giấc ngủ cô mới bắt đầu chợp mắt.
Nhưng tất cả chỉ là giả vờ, ngay lúc cô gái ấy đang say giấc thì anh ta mở mắt ra, khẽ đưa tay vén mái tóc cô ra sau gáy, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ dịu dàng :" Mèo hoang nhỏ, ngủ ngon như vậy cơ mà. Anh thật sự rất mong chờ tương lai đó! Phải làm sao đây? Hình như càng ngày chỉ cần thấy em liền yêu thêm một chút rồi! Cứ như vậy bản thân anh sợ nhịn khổ nổi mất, thật ngọt thật hấp dẫn mà~".
...----------------...