Trưa hôm sau Vương Quốc Hoa mới dậy, bên cạnh đã không có ai nhưng lại nghe thấy tiếng trong toilet. Vương Quốc Hoa lấy một chiếc khăn quấn tạm vào người đi tới gõ cửa, cửa bên trong mở ra một tia, hắn định chen vào. Hồ Lỵ ngăn lại.
- Không cho vào.
- Có bệnh à mà không được nhìn?
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm quay lại giường trong đầu lại nghĩ đến tối qua điên cuồng đến thế. Tối qua mình chơi mấy lần? Vấn đề này hơi mơ hồ, gần đây hắn nhịn lâu nên đói khát, ả này cũng rất quyến rũ, rất điên.
Không lâu sau cửa toilet mở ra, Hồ Lỵ mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt đi ra.
- Anh đi tắm đi, em xuống nấu cơm.
Nói xong cô ả bỏ chạy ra ngoài như làm việc gì đó không dám để người biết.
- Đúng là có bệnh.
Vương Quốc Hoa lẩm bẩm nói.
Tắm xong hắn xuống dưới lầu nghe có người đang nói chuyện ở phòng khách. Hắn mặc quần áo xuống, người đang trên cầu thang đã trợn tròn mắt, Hồ Vân đang nói chuyện với Hồ Lỵ cũng há hốc mồm không ngậm lại được.
- Sư huynh, sao anh lại ở đây?
Vương Quốc Hoa cũng rất khó hiểu:
- Cô có quan hệ gì với Hồ Lỵ?
Đúng là buồn bực, sao lại gặp cô ả ở đây.
Hồ Vân khôi phục thái độ bình thường nhìn hướng phòng bếp.
- Tính em gái tôi có vẻ hơi mạnh.
- Bên quán bar không bắt người chứ?
Vương Quốc Hoa hỏi rất tùy ý, Hồ Vân nói.
- Không, chỉ đóng cửa quán. Tôi đến là xem có việc gì, nếu anh ở đây thì việc này không quan trọng nữa.
Hồ Lỵ bưng đồ ăn ra, cô có chút kinh ngạc nhìn cả hai.
- Chị, hai người biết nhau à?
- Chủ … đây là sư huynh của chị, trên chị hai khóa.
Hồ Vân mỉm cười nói, Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ.
- Ăn cơm, ăn cơm.
Hồ Lỵ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hồ Vân, Hồ Vân đến nhất định không có ý tốt.
- Hai người ăn, tôi đi trước.
Hồ Vân không dám ở lại vội vàng đi. Vương Quốc Hoa muốn lên tiếng nhưng lại thôi. Hồ Lỵ lấy thêm cơm cho Vương Quốc Hoa xong hậm hực nói.
- Chị ta đến để cười em.
Vương Quốc Hoa sửng sốt nói.
- Sao vậy?
Hồ Lỵ nói:
- EM và mẹ đến Hồ gia, tính mẹ em mềm yếu nên việc gì cũng nhịn. Chị ta chưa bao giờ đối tốt với mẹ em nói gì với em. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần là thứ em thích là chị ta đều cướp. Em học không tốt đành phải vào trường nghệ thuật, em quen bạn trai cuối cùng lại thành chồng chị ta. Sau bọn họ ly hôn, đáng đời.
Vương Quốc Hoa từ từ ăn cơm. Chờ Hồ Lỵ hết giận, hắn cười trêu.
- Ăn nhiều chút, đêm qua tốn sức quá.
Hồ Lỵ tức quá thành cười.
- Này, ả hình như rất sợ anh, có phải anh cũng đã …
- Cái gì? Anh là người đứng đắn.
Vương Quốc Hoa ưỡn ngực, Hồ Lỵ lập tức phản bác.
- Anh đứng đắn?
Vương Quốc Hoa.
- Ừ.
Hồ Lỵ.
- Bên dưới người ta bị anh làm sưng lên rồi đó.
Phì, một miếng cánh toàn bộ rơi xuống mặt đất.
Ăn xong, Vương Quốc Hoa bỏ đũa nói.
- Bên quán bar em định sao?
Hồ Lỵ như không có hứng thú, cô ả lười biếng nói.
- Chưa nghĩ đến, cùng lắm thì đóng cửa, dù sao ở đó em chỉ thuê thôi mà.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.
- Nói chuyện nghiêm túc với em, tối qua nhìn em cứng rắn như vậy mà, vậy mà chịu thua sao?
Hồ Lỵ nói:
- Người ta là cơ quan nhà nước, em có thể làm gì?
Vương Quốc Hoa lặng lẽ lấy số điện thoại di động ra. Hắn suy nghĩ một chút mới gọi.
- Đoan Minh, liên lạc với Bạch Tố Tố giúp tôi, bảo chị ta gọi đến số này.
Vương Quốc Hoa bỏ máy, Hồ Lỵ đảo mắt cười nói:
- Bạch Tố Tố là ai?
- Trưởng ban thư ký thành phố Nông Châu, anh đã từng xử lý ả. Em không phải nói hôm qua Cục công an thành phố đến đóng cửa quán ư?
Hồ Lỵ ngây ra nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác rất không thoải mái.
- Anh thật sự là…
Vương Quốc Hoa gật đầu, Hồ Lỵ đột nhiên biến sắc đứng lên tức giận nói:
- Cút, cút ngay.
Vương Quốc Hoa ngồi, Hồ Lỵ lao tới dùng hai tay kéo. Vương Quốc Hoa kéo lại, thuận thế khiêng cô ả đi lên lầu. Hồ Lỵ ở trên không ngừng vung tay đấm vào lưng hắn.
Vào phòng ngủ, Hồ Lỵ bị ném xuống giường, Vương Quốc Hoa lao tới, Hồ Lỵ thản nhiên nói:
- Anh mà chơi thì tôi kiện anh hiếp.
Vương Quốc Hoa ngừng đáp:
- Vậy cô kiện đi.
Nói xong hắn tiến vào, Hồ Lỵ vô thức ừ một tiếng, hai chân vô thức quấn lên nhưng ngừng, cuối cùng vẫn quấn lên..
……….
Nghe Phương Đoan Minh gọi xong, Bạch Tố Tố không lập tức gọi điện ngay mà ngồi trong phòng khách suy nghĩ rất lâu. Về Vương Quốc Hoa, Bạch Tố Tố rất lo lắng. Tên Vương Quốc Hoa này về cơ bản như sao xấu, đối phó với người này thì không thể khinh thường đường. Xem các chuyện hắn đã làm sau khi nhận chức đi …
Bạch Tố Tố lo lắng gọi điện cho Tôn Hoành Vũ để nói qua về việc này. Bí thư Tôn cũng rất giật mình, Vương Quốc Hoa bảo thư ký thông báo với Bạch Tố Tố, ở đây có vấn đề gì không? Tôn Hoành Vũ đáp lời.
- Cẩn tận một chút là đúng, cô gọi điện lại hỏi xem lãnh đạo có chỉ thị gì. Theo tôi thấy đây cũng không phải việc quá lớn, chuyện lần trước vẫn chưa xong. Theo ý bên tòa án là án treo vài ba năm, bồi thường cho nạn nhân, cái này có thể qua hay không thì phải xem ở chỗ tên Vương Quốc Hoa.
Bí thư Tôn cũng rất kiêng kỵ Vương Quốc Hoa, đây không phải vấn đề cấp bậc cao hay thấp, tên kia làm việc không theo quy củ gì cả. Lúc hắn tức còn dám hắn nước vào mặt Chu Bồi Tiêu. Bạch Tố Tố còn bị Vương Quốc Hoa bắt ở lại phân cục cả ngày cùng hắn. Cũng may bên bí thư Lãnh không có ý nhìn chằm chằm không bỏ việc kia nếu không thật sự không biết xong chuyện như thế nào.
Bạch Tố Tố tìm hiểu thông tin mất tầm nửa tiếng mới cầm máy lên cẩn thận gọi, bên kia nghe cô ả nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, tôi là Bạch Tố Tố, xin hỏi ngài có chỉ thị gì?
Vương Quốc Hoa bên này vẫn còn đang tiếp tục với chiêu Quan âm tạo liên. Có điện gọi tới hắn nhìn một cái ra hiệu lão Thái không được lộn xộn mới nghe. Lão Thái cũng im lặng ngoan ngoãn cúi đầu sang nghe lén.
- Không có việc gì cả, tối qua tôi đến một quán uống rượu đột nhiên thấy một đám cảnh sát xông vào niêm phong quán, không ra thể thống gì nữa. Quán đó tôi hay tới có thấy gì khác lạ đâu chứ. Chị đi tìm hiểu xem Cục công an thành phố có phải là lầm lẫn gì không?
Vương Quốc Hoa không biết Cục công an thành phố lấy lý do gì để niêm phong quán, chẳng qua hắn cũng không cần biết. Hắn chỉ cần nói tối qua mình ở hiện trường, là khách quan của quán là có thể hù chết rất nhiều người.
Bạch Tố Tố nghe được việc này mới yên tâm, tảng đá trong lòng rơi xuống. Ả hỏi qua tên quán xong lập tức tỏ vẻ sẽ đi xử lý. Vương Quốc Hoa dập máy, lão Thái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hắn không nói gì, cũng không có động tác. Vương Quốc Hoa cười nói.
- Sao thế?
Hồ Lỵ có vẻ có chút buồn bực:
- Anh rất uy phong nhưng làm quan không có ai tốt cả. Bố dượng của em là một tên háo sắc.
Vương Quốc Hoa thoáng giật mình, bên dưới lập tức mềm lại, miệng cũng nói.
- Hắn làm gì em à?
- Anh nói linh tinh gì thế? Ông đối với em rất tốt, tuổi ông hơn mẹ em mười mấy tuổi. Mẹ em là nhân viên của ông, sau khi bố em mất một năm mẹ em dẫn theo em đến nhà ông ta.
Lão Thái vừa nói vừa đứng lên nhìn đồng chí Tiểu Vương mềm rũ, cô che miệng cười nói.
- Cho anh điên này, sợ chưa?
Vương Quốc Hoa không có tâm trạng tiếp tục, hắn nằm xuống.
- Ngủ thôi, mệt chết rồi.
Lão Thái đứng dậy mặc quần áo, thi thoảng cô còn lén nhìn tới.
- Này, đi thăm mẹ em chứ?
Vương Quốc Hoa không đáp ứng, Hồ Lỵ hừ một tiếng giẫm giày cao gót đi tới.
Bạch Tố Tố trực tiếp gọi điện cho cục trưởng Cục công an thành phố, cô ả không phát hỏa mắng chửi người mà chỉ rất lạnh lùng nói một câu:
- Tối qua phó chủ tịch tỉnh Vương Quốc Hoa đến một quán uống rượu thì nhân viên Cục công an thành phố đến niêm phong quán. Đừng nói tôi không nhắc anh, xử lý không tốt thì có chuyện đó.
Bạch Tố Tố nói xong dập máy ngay khiến tên cục trưởng Đậu Xương Huy sợ chết khiếp. Việc ở phân cục Cẩm Tú còn chưa xong sao bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này?
Y không ngừng gọi điện bảo người đi tìm hiểu thông tin nhưng phải gần tiếng sau mới tra rõ ràng. Tối qua một phân cục đúng là có hoạt động, phía dưới báo cáo là phải đi điều tra một quán bar với lý do tình nghi chứa chấp vật phẩm cấm. Đầu bên kia nói xong còn nói một câu:
- Đây là ý của chính ủy Thái.
Chính ủy lão Thái của Cục công an vẫn không hợp với Đậu Xương Huy. Lão Thái còn kiêm chức phó giám đốc Sở công an nên đè được trên đầu Đậu Xương Huy. Đậu Xương Huy vốn sớm muốn vứt tảng đá này đi, bây giờ đối phương lại gặp phải phó chủ tịch tỉnh Vương Quốc Hoa, đây chính là tự tìm đường chết.
Suy nghĩ một phen, Đậu Xương Huy gọi lại cho Bạch Tố Tố.
- Chuyện cụ thể tôi vẫn chưa rõ, phân cục Chính Phong tiến hành việc này, hình như là ý của chính ủy Thái. Lão Thái còn kiêm chức phó giám đốc Sở công an, bình thường cũng không quá nể mặt tôi.
Bạch Tố Tố vừa nghe liền rõ, Đậu Xương Huy này cũng không có ý tốt đẹp gì. Nhưng bên phía Vương Quốc Hoa lại phải có một câu trả lời thuyết phục. lão Thái coi như nửa người của Sở công an, chuyện này trước đó bí thư Tôn cũng hơi có ý kiến, chẳng qua y không tiện làm căng với Sở công an nên mới không có kiên trì để Đậu Xương Huy làm chính ủy.
- Cái này anh báo cáo với bí thư Tôn, xem ý kiến của lãnh đạo.
Bạch Tố Tố đá bóng đi, ả không muốn xen vào việc này. Dù sao việc này bây giờ cơ bản không phải việc của ả.
Bí thư thành phố Nông Châu không tiện làm, thành phố nằm dưới mí mắt của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh, còn có nhiều đơn vị cấp sở tồn tại, quyền lực đan xen rất nhiều. Tôn Hoành Vũ về cơ bản là người khá kín kẽ, lần trước con nhà y cũng khá oan uổng, không ra tay nhưng không ngăn nên cũng bị lưu lại một cái án. Vì thế Tôn Hoành Vũ khá tức tối với Chu Bồi Tiêu, y thật ra lại không hận Vương Quốc Hoa. Nếu bạn gái thư ký của y bị người đánh, y có tức không?
Động tay động chân ở vòng tròn này là điều bình thường, các loại chiêu số luôn xuất hiện ở mọi nơi. Chỉ cần sức khỏe không bị ảnh hưởng quá nhiều như vậy nhất định phải duy trì sự hài hòa. Nhưng nếu bị thương nằm viện vài ngày thì chuyện không thể cứ thế bỏ qua. Lỗ hổng này không ai dám mở ra. Nói trẻ nhỏ không hiểu chuyện, người lớn còn không hiểu chuyện, không biết giáo dục ư? Cho nên lần trước Tôn Hoành Vũ phải nhẫn.
Trên thực tế chỉ cần Vương Quốc Hoa không đẩy người vào chỗ chết là đủ. Ra tòa phán xét mấy tên đánh người hai ba năm, con Tôn Hoành Vũ chỉ bị vài tháng là cùng. Tôn Hoành Vũ cũng cảm thấy cho thằng kia vào trại một thời gian cũng chưa chắc là việc xấu.
Còn chuyện lần này lại là khái niệm hoàn toàn khác. Mặc dù cũng có quan hệ với Vương Quốc Hoa nhưng lại không ảnh hưởng mấy tới Tôn Hoành Vũ. Cơ quan công an là một hệ thống có tính độc lập tương đối, nếu không sao Sở công an có thể để một chính ủy Cục công an kiêm chức phó giám đốc sở chứ? Tôn Hoành Vũ có ân oán nhiều năm với lão Ngưu trên sở, ân oán này là do từ thời còn chiến đấu, hai người ở hai phe phái khác nhau, đánh nhau súng đạn không có mắt. Chân lão Ngưu trúng một viên đạn của Tôn Hoành Vũ, bây giờ cứ đến mùa đông là lại đau nhức.
Cái này nói ra lại không thể trách Tôn Hoành Vũ, năm đó y vẫn còn trẻ, y mới có mười mấy tuổi đi theo phái khác, không ngừng hô hào khẩu hiệu.
Vì cái này nên đôi bên không hợp, luôn tìm cách gây khó dễ cho nhau. Về sau hai người vào đại học còn đánh nhau một trận khiến cả hai bị cảnh cáo, viết kiểm điểm.
Nói đi nói lại việc này Tôn Hoành Vũ cũng không tiện trực tiếp xử lý, y còn phải trao đổi với lão Ngưu nếu không sẽ không thích hợp. Vì thế y gọi một cuộc tới nói vòng vo rồi thuận tiện nói chuyện này. Ý chính là người mà Sở công an phái ra oai thật đó, ở thành phố Nông Châu này muốn niêm phong quán nào là niêm phong, đáng tiếc làm không quá sạch sẽ bị tên Vương Quốc Hoa gặp ngay. Lúc ấy Vương Quốc Hoa không nói gì, sau đó thật ra gọi cho thị ủy. Tôn Hoành Vũ tỏ vẻ mình có áp lực rất lớn, rất khó xử. Nếu xử lý thì lão Thái lại là đồng chí từ Sở công an đi ra, không xử lý lại không tiện nói chuyện với phó chủ tịch tỉnh. Nói tóm lại anh giỏi, anh xem rồi làm. Cuối cùng y còn nói một câu:
- Chỉ cần lãnh đạo chấp nhận thì chỗ tôi dễ nói chuyện.
Dập máy Tôn Hoành Vũ khẽ ngâm nga, không cần đối diện y cũng có thể thấy được vẻ mặt nhăn nhó của lão Ngưu, thích thật.
Lão Ngưu bên này dập máy mà mắng một trận, mắng xong y gọi cho lão Thái. Y không chửi người nhưng nói rất khó nghe.
- Nghe nói anh ra lệnh niêm phong một quán bar, có tìm được chứng cứ cụ thể không? Đừng nói với tôi có chứng cứ thì niêm phong, không có chứng cứ cũng tạo chứng cứ đó.
Lão Thái vừa nghe đã biết có chuyện không đúng nên vội vàng giải thích.
- Con của tôi nói là bị người đánh, thủ phạm lại đi cùng chủ quán kia vì thế tôi mới gọi điện.
Lão Ngưu nghe vậy nói:
- Con anh số rất đỏ, tối qua phó chủ tịch Vương cũng ở trong quán. Vừa cắt điện, vừa niêm phong quán, bao uy phong rơi hết vào mắt người ta. Bây giờ lãnh đạo cần một câu giải thích, là anh giải thích hay là tôi đi giải thích?
Nghe được cái tên phó chủ tịch Vương, lại còn phải giải thích với lãnh đạo, đầu lão Thái như muốn vỡ tung. Tối qua con của y bị người đánh, thương tích không nặng nhưng lại rất mất mặt. Y về nói chuyện này, lão Thái vốn hay bao che cho con nghe xong cũng tức. Y hỏi rõ tên quán rồi gọi điện yêu cầu phân cục Chính Phong xuống tay. Trước đó con y vốn làm ở Cục điện lực thành phố còn cắt điện cả phố. Việc này vốn không phải nhưng lão Thái cũng không phê bình, chỉ bảo thằng con mau cấp điện lại.
Y vốn tưởng là việc nhỏ ai ngờ dính tới một thường vụ tỉnh ủy. lão Thái thầm kêu khổ, xong rồi, xong rồi.
Y đâu thể để lãnh đạo đi lãnh đạo, việc này cần y ra mặt giải quyết. Vì thế y hỏi thăm rõ ràng biết là bí thư thị ủy Tôn Hoành Vũ gọi điện báo cho giám đốc Ngưu. Y tỏ vẻ ngay.
- Việc này tôi sẽ giải thích với lãnh đạo, nếu không được thì tôi xin điều khỏi Cục công an thành phố.
Đây là lão Thái muốn đứng ra gánh cả vụ việc, lão Ngưu mới hài lòng gật đầu nói.
- Nhất định phải làm lãnh đạo tỉnh hài lòng. Anh yên tâm, có lẽ chỉ là chuyện nhận lỗi mà thôi, còn vẻ sở anh vẫn có thể tiếp tục công tác mà.
Đã xác định được cách làm, lão Ngưu không phải ra mặt, ai gây chuyện thì tự đi mà giải quyết. Nghĩ đến bị Tôn Hoành Vũ châm chọc, lão Ngưu rất bực tức. Nhưng y cũng bất đắc dĩ, tên Vương Quốc Hoa kia là thường vụ tỉnh ủy, y không thể chống đối được. Việc này dù cho lão Thái có động tay chân đối phó được nhất thời nhưng cuộc sống sau này có thể yên ổn sao? việc này dù giờ có ỉm đi cũng sẽ có người hăng hái nhiệt tình dựa vào đó kiếm cớ báo cáo với lãnh đạo.
Lão Ngưu đoán không sai, Tôn Hoành Vũ quả nhiên gọi điện cho Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa bị đánh thức nên giọng điệu khá khó chịu hỏi.
- Ai? Có việc gì?
Tôn Hoành Vũ thấy giọng điệu không đúng càng vui vẻ, y vội vàng giải thích một phen. Kết luận là bên trong Cục công an thành phố có một bộ phận đồng chí lạm dụng chức quyền nhưng y cũng có khó xử của mình.
- Có đồng chí cá biệt tôi không tiện trực tiếp xử lý. Tôi đã thông báo với giám đốc sở công an – Ngưu Căn Hoa, có lẽ y có thể xử lý được.
Từ chức quyền mà nói Tôn Hoành Vũ muốn làm rắn thì y nhất định có quyền xử lý. Tên này có ý đặt mình ra ngoài vụ việc và đẩy họa cho người khác. Nói tóm lại việc không có chút quan hệ gì với Tôn Hoành Vũ cả, đều là của người khác.
Vương Quốc Hoa nghe y nói vậy cũng tức tối, hắn lớn tiếng nói.
- Anh là bí thư đảng ủy thành phố Nông Châu mà không có quyền xử lý sao? Anh nghĩ tôi là phó chủ tịch tỉnh từ trên trời rơi xuống ư? Anh không xử lý tốt thì tôi xử lý, tôi cũng từng làm bí thư thị ủy đó.
Tôn Hoành Vũ thiếu chút nữa làm rơi máy điện thoại xuống đất, tên Vương Quốc Hoa này đúng là rất xảo quyệt, khó đối phó.
- Cái này, tôi sẽ đi tìm đồng chí Ngưu Căn Hoa, chúng tôi cùng xử lý việc này. Việc này có ảnh hưởng rất xấu, việc lạm dụng chức quyền sẽ mang lại nguy hại lớn. Thị ủy, Sở công an cũng đều coi trọng.
Tôn Hoành Vũ đành đưa biện pháp xử lý chung.
- Cứ như vậy đi.
Vương Quốc Hoa cũng không thể ép người quá đáng. Đối phương là bí thư thị ủy Nông Châu, là người đứng đầu một thành phố. Từ quyền lực mà nói, quyền lực của Vương Quốc Hoa còn chưa thể ảnh hưởng được đối phương là bao.
- Cái này, phó chủ tịch Vương còn chỉ thị gì không?
Tôn Hoành Vũ thở dài một hơi.
- Đáng phê bình phê bình, đáng giáo dục giáo dục. Nhận thức sai lầm, chịu nhận lỗi, bồi thường tổn thất, vãn hồi ảnh hưởng.
Vương Quốc Hoa nói một tràng, Tôn Hoành Vũ có chút thất vọng, không đúng rồi, không nên là như vậy chứ? Tên Vương Quốc Hoa này không phải rất cứng sao? Sao lần này có vẻ như muốn giơ cao đánh khẽ?
Y không dám hỏi nhiều, đành phải tỏ vẻ.
- Xin mời phó chủ tịch yên tâm.
Dập máy Tôn Hoành Vũ cảm thấy đây đúng là tai ương tự nhiên ập đến. y vốn định đi vòng vèo, ai nghĩ tên Vương Quốc Hoa kia lại vung kim đâm tới. Gì mà anh xử lý không tốt thì tôi làm, nói dễ nghe là nhắc nhở, nói khó nghe thì đó là lãnh đạo tỉnh đang nghi ngờ năng lực của Tôn Hoành Vũ. Nghi ngờ năng lực khống chế toàn cục của anh. Tôn Hoành Vũ cảm thấy mình rất oan uổng, mẹ nó chứ đây là tỉnh thành, trên đầu có một đống ông bà, mình làm bí thư cũng rất khổ. Mặc kệ nói như thế nào cái mũ này bị chụp xuống, mình phải tìm các giải thích. May Vương Quốc Hoa kia không phải người không nói lý, mình cũng nhạy bén xin chỉ thị nếu không việc này có lẽ bị ảnh hưởng lớn. Xem ra ý của Vương Quốc Hoa cũng là muốn khống chế ảnh hưởng, từ góc độ này nhìn thì đó cũng không phải lãnh đạo khó nói chuyện.
Đừng nghe lời đồn rất khó nghe, nói Vương Quốc Hoa rất bá đạo; nhưng theo Tôn Hoành Vũ thấy Vương Quốc Hoa này làm việc gì cũng có chừng mực. Ví dụ như việc ở Sở lâm nghiệp kiếm được dự án từ bộ về, tất cả đều do một tay Vương Quốc Hoa xử lý. Nếu là người khác làm việc này có lẽ còn không thể vào được văn phòng một tên cục trưởng ở Bộ lâm nghiệp. Chuyện khó như vậy Vương Quốc Hoa làm xong, Chu Bồi Tiêu kia nhảy lên nhảy xuống đòi kiếm phần, Vương Quốc Hoa nếu cứ thế đáp ứng thì sau này còn làm việc như thế nào nữa?
Chuyện bạn gái thư ký Vương Quốc Hoa bị đánh lần trước là do nó tự mình tìm đến Vương Quốc Hoa, không phải Vương Quốc Hoa chủ động. Từ kết quả hiện nay nhìn có thể nói thái độ Vương Quốc Hoa khá cứng nhưng mấy ngày qua cũng không quá chú ý việc này.
Tổng kết một phen, Tôn Hoành Vũ đột nhiên cảm thấy được mình phát hiện ra gì đó. Giản Trường Thanh đã gần tới tuổi, đến 58 lui về tuyến hai là quy định bắt buộc. Giản Trường Thanh vậy chỉ còn có hơn năm nữa.
Tôn Hoành Vũ đột nhiên ý thức được đây có lẽ là một cơ hội. Trước hết tạo quan hệ với Vương Quốc Hoa, sau đó mình tiếp cận với bí thư Lãnh. Tôn Hoành Vũ tuy là đứng phía Giản Trường Thanh nhưng không phải nhân vật trung tâm.
Khi Hồ Lỵ trở về, trên xe đã có thêm Hồ Vân. Hai chị em ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại đang thầm có tính toán riêng. Hồ Vân mặt dày đi theo, trên đường còn không ngừng hỏi về Vương Quốc Hoa.
Hồ Lỵ có hỏi mới nói, cuối cùng có chút buồn bực nói:
- Chị hỏi thẳng như vậy làm gì? Chị còn định tranh lần nữa sao?
Hồ Vân không tức mà còn cười nói.
- Không đến mức đó, nói ra thì chị gặp hắn trước, nếu không phải lúc ấy do dự một chút thì hắn đã lên giường rồi.
Hồ Lỵ vội vàng phanh gấp trừng mắt nói:
- Chị có ý gì?
Hồ Vân không giấu, cô ả nói toàn bộ việc ở quán café không giấu một chi tiết nào. Ý của cô ả là Hồ Lỵ không thể trói chặt Vương Quốc Hoa. Cuối cùng ả còn kết luận.
- Người khác có lợi không bằng hai chúng ta cùng lên trói chặt hắn, sau này sẽ có không ít chỗ tốt.
Hồ Lỵ tức tối tiện tay cầm túi khăn giấy ném đến, Hồ Vân đáp lại.
- Em đừng kích động, cứ suy nghĩ kỹ đi. Hắn đã có vợ, chị và em là gì chứ? Đừng nghĩ tốt quá, đàn ông đều là như vậy đấy. Ai biết em có thể ở bên hắn bao lâu?
Lời này không dễ nghe nhưng là thật. Hồ Lỵ cũng cho rằng như vậy, tay từ từ buông túi, mặt cũng lộ vẻ khó xử. Hai chị em không có tình cảm sâu sắc gì, Hồ Vân muốn xen vào chính là vì lợi ích.
Hồ Lỵ chỉ là cảm thấy ở bên Vương Quốc Hoa rất vui vẻ, còn có một điểm là hắn có nhiều chiêu trò. Mà điểm quan trọng nhất là tối qua Vương Quốc Hoa đơn giản gọi điện một cuộc sau đó có thể đợi kết quả. Chuyện đó khiến Hồ Lỵ phải một lần nữa xác định quan hệ với Vương Quốc Hoa.
- Chị muốn gì?
Hồ Lỵ cân nhắc một phen mới nói. Hồ Vân cười nói:
- Chị muốn quán kia, mua trả góp. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó.
Hồ Lỵ do dự một chút, cuối cùng nói:
- Đối tốt với mẹ tôi, còn có, không cho chị chủ động.
Hồ Vân thoáng do dự rồi gật đầu đáp ứng.
- Được, chị sẽ không chủ động. Đúng rồi, chị để vali ở sau xe đó.
Hồ Lỵ vậy mới biết Hồ Vân đã có dự mưu.