Hồ Lỵ đổi bộ đồ từ trong đi ra, không thấy Vương Quốc Hoa, cô ả hỏi nhân viên pha rượu.
- Người đâu rồi?
Đối phương đưa tay chỉ chỉ, Hồ Lỵ chạy nhanh ra theo thiếu chút nữa va vào hai tên kia. Hồ Lỵ linh hoạt né tránh ai ngờ một tên đưa tay túm tay cô, Hồ Lỵ dùng sức giật ra, cô ả quay đầu lại trừng mắt nhìn rồi bước nhanh ra ngoài.
- Được, tính cách cứng rắn, tôi thích.
Tên đi đầu nói một câu, tên bên cạnh khuyên.
- Vừa nãy là cô chủ quán, ở đây đừng nên gây chuyện, có nhiều loại người.
Tên đằng trước không nghe, hắn xoay người nói.
- Tôi đi xem chút.
Hồ Lỵ đuổi theo ra ngoài thấy Vương Quốc Hoa đang ngồi xổm ở bên hút thuốc thuận tiện cũng chờ taxi.
- Họ Vương, sao đi mà không nói một câu.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn, ánh mắt trong đêm lóe lên rất có sức xuyên thấu làm tim Hồ Lỵ đập nhanh. Tên này không đơn giản như thể hiện, nhất định là có lai lịch.
Đi đến bên cạnh Vương Quốc Hoa, Hồ Lỵ khoanh tay nhìn.
- Sao thế? Không thích nơi này à?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Không phải, tôi không muốn đi chơi quá muộn, chơi cũng phải có điều độ.
- Phì, muốn chơi thì cứ chơi cho thoải mái, đi, đi về với tôi.
Hồ Lỵ đưa tay kéo Vương Quốc Hoa, ai ngờ lại bị hắn kéo lại khiến cô đứng không vững ngã ngồi vào lòng hắn. Vương Quốc Hoa không khách khí ôm lấy, Hồ Lỵ vung tay đấm nhẹ một lúc là thôi, sự dịu dáng đến quá đột nhiên.
Hồ Lỵ có một cảm giác rất lạ, cô có tầm mắt rất cao, đặt tiêu chuẩn đàn ông rất cao nhưng lần đầu tiên thấy Vương Quốc Hoa, cô lại có cảm giác người đàn ông này không bình thường, cô vô thức muốn đến gần hắn.
Bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang lên, một người lên tiếng.
- Thủ đoạn của ông ban được đó, không ngại tôi cắt ngang giây phút sung sướng đó chứ?
Vương Quốc Hoa bỏ Hồ Lỵ ra, hai người đứng lên, đối diện là hai người đàn ông vừa nãy.
- Sao, hai vị có ý gì?
Giọng điệu của Vương Quốc Hoa cũng trở nên khó chịu.
- Không có gì, cô em này ngon nên muốn mời uống vài chén mà thôi.
Người đàn ông đối diện nói, Vương Quốc Hoa ồ một tiếng cúi đầu nhìn Hồ Lỵ.
- Có mối làm ăn, muốn làm không?
Hồ Lỵ hiện một tia giảo hoạt, cô ả cúi đầu trốn ra sau lưng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ “mẹ nó chứ, ả này đúng là biết giả vờ, muốn xem trò hả, không như cô nghĩ đâu.
Vì thế hắn nói với đối phương.
- Phụ nữ như quần áo, hai anh thích thì để cho hai anh.
Vừa nói Vương Quốc Hoa xoay người đi. Hồ Lỵ ngẩn người, Vương Quốc Hoa đi ra năm bước cô mới giơ chân nói.
- Họ Vương, anh có phải đàn ông không?
Vương Quốc Hoa quay đầu khoanh tay.
- Muốn biết hả? Tối ngủ sẽ biết.
- Đi chết đi.
Hồ Lỵ hét lên lao tới định cấu véo, Vương Quốc Hoa đưa tay trái bắt được ôm eo giữ chặt vào lòng rồi cúi đầu hôn. Hồ Lỵ không đề phòng trúng chiêu nên nhanh chóng mềm ra rồi nhiệt tình đáp lại.
Hai người đàn ông đối diện tức tối nói.
- Trêu ông hả, muốn chết.
Vừa nói tên phía trên tức tối lao tới, tên còn lại không giữ được đành phải cùng lao lên theo.
Vương Quốc Hoa kịp thời dừng lại vung tay ra.
- Nếu đến thì vứt bọn chúng vào thùng rác đi.
Nói xong, Vương Quốc Hoa muốn tiếp tục, Hồ Lỵ ngăn lại.
- Xem chút đã.
Tự Học Cường từ sau một chiếc xe đi ra, y rất khó chịu nói:
- Biết anh đến quyến rũ phụ nữ thì tôi đã không tới.
Nói là nói như vậy, Tự Học Cường không hề chậm, không biết y động như thế nào mà đã khống chế được tên trên cùng, tên kia vội vàng nói:
- Đừng đánh, có gì từ từ nói chuyện.
Tự Học Cường không để ý tới hắn, quay đầu hỏi:
- Gái, bãi rác ở đâu?
Hồ Lỵ chỉ chỉ phía trước, Tự Học Cường mang theo tên kia đi tới, Hồ Lỵ quay đầu ngửa mặt nhìn gương mặt không quá anh tuấn của Vương Quốc Hoa.
- Anh vì sao không muốn đánh vì tôi?
Vương Quốc Hoa chép miệng nói thẳng.
- Lâu không đánh, sợ đánh không thắng.
Hồ Lỵ cười hì hì một tiếng vung tay đánh ngực Vương Quốc Hoa.
- Anh nhìn như không phải người tốt, miệng không có câu nào là thật cả.
- Tôi đúng là bị oan.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nhún vai, một tay làm càn đặt trên bộ ngực cao vút kia.
Tên đàn ông còn lại không nhịn được, y móc súng chỉ vào Tự Học Cường.
- Dừng tay, tôi là là cảnh sát.
Tự Học Cường ngừng lại nhưng không có ý buông tay. Vương Quốc Hoa cũng thu lại nụ cười trên mặt.
- Bỏ súng ra ngay.
Vương Quốc Hoa quát lên một tiếng lớn.
- Anh bảo hắn bỏ bạn tôi ra trước.
Tên cầm súng hơi hốt hoảng. Vương Quốc Hoa gật đầu với Tự Học Cường, Tự Học Cường hừ một tiếng ném tên trong tay ra. Tên này ngã xuống đất mà mặt bị xẹt một đường. Tên kia thu súng lại vội vàng chạy tới đỡ.
- A Đông, không sao chứ?
- mẹ nó chứ, hôm nay không cho bọn nó chết ông không phải họ Thái.
Người bạn mở miệng mắng, Hồ Lỵ cười lạnh một tiếng xông lên tát rất giòn rồi lại giơ chân đá.
- Anh muốn ai chết.
Người đàn ông tự nhận là cảnh sát hốt hoảng đưa tay chặn lại.
- Cô có dừng lại không? Đánh tiếp tôi sẽ không khách khí.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.
- Không đánh nữa.
Hồ Lỵ dừng tay, Vương Quốc Hoa đi tới ngồi xổm xuống trước mặt tên bị đánh. Hắn châm thuốc đưa cho đối phương.
- Chuyện hôm nay chúng ta không nói thị phi. Anh muốn trả thù cũng dễ, tôi tên Vương Quốc Hoa, đang làm ở trụ sở tỉnh. Anh đến hỏi thăm cho rõ rồi quyết định có nên trả thù hay không.
Nói xong Vương Quốc Hoa đứng lên nhìn tên cảnh sát.
- Đưa hắn về đi, tôi không muốn chuốc phiền phức.
Vương Quốc Hoa đứng nhìn hai tên kia đi xong, hắn thở dài một tiếng.
- Toàn gặp mấy việc không đâu vào đâu, sau ít đến mấy chỗ này thì hơn.
Hắn nhìn sang Hồ Lỵ.
- Tôi có lẽ cần phải đi.
Hồ Lỵ tiến lên một bước đưa tay chặn.
- Cứ như vậy mà đi ư? Anh làm người ta hứng lên rồi muốn đi ư?
Vương Quốc Hoa nhìn quanh, Tự Học Cường đã biến mất trong bóng đêm.
- Cô nói thế nào giờ?
Hồ Lỵ vui vẻ nở nụ cười khoác tay hắn.
- Về với tôi, chúng ta tiếp tục nhảy, uống rượu.
Vương Quốc Hoa đàn đi vào trong, Hồ Lỵ nắm tay Vương Quốc Hoa đi vào. Hai người vừa đến cửa đột nhiên tất cả đèn tắt phụt, cả quán tối om.
Khách trong quán xáo động, Vương Quốc Hoa vô thức ôm lấy cơ thể kia.
- Mất điện rồi.
Vương Quốc Hoa đoán, Hồ Lỵ không thèm để ý, cô giãy giãy vài cái.
- mặc đi, đi theo tôi.
Vương Quốc Hoa bị kéo đi lên lên, Hồ Lỵ có kỹ thuật khá tốt, xe chạy trên đường mà linh hoạt như người cá rồi rất nhanh dừng trước một căn nhà yên tĩnh.
- Tôi ở đây, trong nhà còn giấu hai bình rượu ngon.
Hồ Lỵ dừng xe cười nói, Vương Quốc Hoa có chút do dự.
- Tôi từ trước đến giờ vẫn có chính sách không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm.
- Cút.
Hồ Lỵ dựa vào vô lăng, Vương Quốc Hoa cởi dây an toàn mở cửa xuống xe, Hồ Lỵ cũng xuống theo chặn hắn lại.
- Anh là thằng khốn nhưng bà đây không biết sao lại thích thằng khốn này.
Vương Quốc Hoa một lần nữa bị kéo vào cửa. Hồ Lỵ không bật đèn, cả nhà tối om. Hai tay cô ôm cổ hắn cắn môi hắn, Vương Quốc Hoa bị kích thích gầm lên đẩy cô ả vào tường, quần áo cũng dần bị xé rách.
Hồ Lỵ nhẹ nhàng bị ôm lấy, hai chân quấn lấy eo hắn, hai tay ôm cổ, người dựa vào tường. Một tiếng rên dài khi một vật cực nóng xuyên thấu khiến Hồ Lỵ giãy dụa người, đẩy mình về trước, hai chân quấn càng chặt hơn đến khi thủy triều trào dâng.
……
- Đang kỳ nguy hiểm.
Hồ Lỵ đột nhiên nói một câu, Vương Quốc Hoa cứng lại nhưng nói ngay.
- Em dám đẻ, anh nuôi được.
- Vậy tiếp.
Hồ Lỵ đòi thế chủ động ngồi lên điên cuồng dẫy dụa, máy điện thoại lại vang lên vào đúng lúc này.
Hồ Lỵ chửi thầm khom người cầm máy trong đống quần áo lộn xộn nhưng vẫn không tách ra.
Hồ Lỵ nghe xong ném mạnh máy ra ngoài, cô cắn tai hắn nhỏ giọng nói.
- Anh lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Quốc Hoa coi như có chút bình tĩnh, Hồ Lỵ nói.
- Anh đừng để ý, tiếp tục.
Một lần nữa yên tĩnh thì đã là đêm tối, lần này trạng thái của Vương Quốc Hoa vẫn tốt, Hồ Lỵ lại nằm bất động. Vương Quốc Hoa châm thuốc, hắn đưa tay vuốt ve ngực cô ả.
- Bây giờ có thể nói rồi chứ, nếu đã như thế nào thì anh sẽ không bỏ qua kẻ dám ăn hiếp em.
- Không có gì, chỉ là cảnh sát đến làm phiền mà thôi. Đúng, còn nói bảo em giao anh ra. Anh nói em có nộp không?
Hồ Lỵ dãy giụa đứng lên dựa vào ngực hắn cắn một miếng.
- Cục công an thành phố hay Sở công an?
Vương Quốc Hoa thoải mái rên lên, Hồ Lỵ bỏ miệng.
- Cục công an.
Sau đó cô lại tiếp tục, Vương Quốc Hoa giơ tay chặn lại. Hắn đứng lên tìm máy.
- Bọn họ tốt nhất là đập quán.
Vừa nói hắn lại bỏ máy xuống sau đó ôm lấy vòng eo tinh tế tiếp tục đè lên.