Toàn bộ mùa đông, Bạch ca ca đều không đến.
Nhưng cách vài ngày lại có một bức thư được đặt trên án của nàng, là
Bạch ca ca viết cho nàng. Nét chữ của hắn cực độ nghiêm cẩn mà kiệt
ngạo, cứng cáp, giống như dùng mũi kiếm dính mực mà viết vậy. Nhưng luôn dịu dàng thắm thiết, có khi là thơ, có khi là từ, có khi chỉ đơn giản
là vài câu kể về tình hình gần đây. Nói sự tình khó giải quyết, chỉ sợ
cuối năm cũng chưa thể trở về.
Nhưng đêm ngày mười lăm, nàng đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có một chút hàn khí.
Quay đầu trợn mắt, Bạch ca ca nửa quỳ ngồi trước giường của nàng, cặp mắt như nước xuân ôn nhu nhìn nàng.
"Đánh thức muội?" Hắn nhẹ giọng xin lỗi, "Ta không dám lên tiếng, chỉ định nhìn muội một chút rồi đi." Trời lạnh như thế, hắn cư nhiên chỉ
mặc một bộ quần áo thư sinh. Lâm Nhi ngồi dậy, nhìn thấy chiếc áo choàng dính đầy tuyết treo bên cửa sổ. "Bạch ca ca, huynh sẽ bị lạnh đấy."
Nàng ôm cái chăn bông ấm áp, trùm lên người Bạch Trọng Mưu.
"...Này không phải muội sẽ bị lạnh sao?" Hắn khoanh chân ngồi xuống,
"Cũng để cho ta giống như Liễu Hạ Huệ, nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn
không loạn đi?" lúc này mới khoác chăn lên.
Có lẽ là do đã lâu không gặp, Lâm Nhi dịu ngoan ngồi trong lòng hắn, để cho hắn bọc chăn lại ngồi ôm nàng.
"Bạch ca ca, ta rất nhớ huynh." Nàng nhẹ giọng nói.
Hắn đã quen với việc bị đả kích, câu tiếp theo Lâm Nhi sẽ nói, "Cũng
giống như nhớ ca ca ta." Làm cho hắn lại phải suy nghĩ xem có nên trừ bỏ anh vợ kia không.
Đợi trong chốc lát, hắn phát hiện anh vợ kia không cần phải chết. Bởi vì Phù Cừ chưa nói câu kia, mà là nhẹ nhàng dán mặt vào ngực hắn, nắm
lấy áo hắn.
Nháy mắt này, đêm tuyết xơ xác tiêu điều giá lạnh, liền biến thành
trời trong nắng ấm, giống như ánh mặt trời chính ngọ ngày hè. Hắn yêu
thương khép tay, giống như đang ôm một bảo vật trân quý dễ vỡ.
"Ta cũng rất nhớ muội." Sau một lúc lâu, hắn mới nói, "Được rảnh hai
canh giờ, cho nên ta mới muốn đi gặp muội...Ta chỉ là muốn nhìn muội ngủ một chút, không nghĩ lại đánh thức muội..."
"Bạch ca ca, huynh thực ngốc a, " nàng cười khẽ, "Huynh đánh thức ta thì có sao đâu mà?"
Hắn khẽ nhắm mắt, cẩn thận tiêu hóa tư vị ngọt ngào này, duỗi tay lấy ra một đóa hoa, "Có hơi héo... từ Thiên Sơn đến chỗ muội thật sự quá
xa."
Lâm Nhi trợn tròn mắt, "...Thiên Sơn tuyết liên? !"
Hắn gật gật đầu, "Không phải vật bình thường... Nghe nói hơn trăm năm đi? Có thể dùng để bảo mệnh... Nhưng ta chỉ là vì thấy nó đẹp, nên mới
hái." Hắn kéo chăn ra, cài đóa Thiên Sơn tuyết liên lên vành tai Phù Cừ.
Quả nhiên giống hắn suy nghĩ, đóa hoa phi thường thanh thuần đáng yêu này, nên cài trên tóc nàng. Không uổng công hắn tranh đoạt cùng mấy
chục kẻ liền.
Rất đáng giá. Nàng không cười, vẻ mặt ngạc nhiên lại có chút ngây ngô, chậm rãi khuếch tán màu hồng phấn.
Đoạt hô hấp người khác a.
"...Đây là dược liệu cứu mạng trân quý." Nàng cúi đầu. "Sinh trưởng
trên vách đá cao vô cùng nguy hiểm... Huynh... huynh không nên..."
"Không phải ta cố ý đi hái, " hắn vội vàng nói, "Chỉ là đi ngang
qua..." Ngẫm lại vẫn không cần để cho nàng lo lắng gì, "Muội biết Lý
Thược Thần chứ?"
Nàng nửa mừng nửa lo, "Đương nhiên!"
"Nàng ta muốn vài thứ mới đồng ý trị bệnh cho một người. Nếu người
kia chết đi, sẽ có hai môn phái giết chóc lẫn nhau." Hắn nói tới chuyện
giang hồ có chút không kiên nhẫn, "Ta phải đi Thiên Sơn... Bởi vì đám
thủ hạ phế vật của ta đều tay không trở về. Ta thay nàng ta đi hái một
ít dược liệu. Nhưng ý nghĩa tuyệt đối không giống với đóa hoa này.
Này... đây là..." Gã minh chủ biến thái này cư nhiên lộ ra một chút
ngượng ngùng, "Đây là đặc biệt dành cho muội...Chỉ vì muội..."
Trái tim Bạch ca ca đập thật nhanh. Nàng hơi tránh một chút, Bạch ca
ca không ôm chặt, nhưng lại không buông tay. Cảm giác khó tả, nàng cúi
đầu, "...Nghe nói Lý Thược Thần bộ dạng cực kì xinh đẹp."
Bạch Trọng Mưu ngửa đầu suy nghĩ một chút, "Theo tiêu chuẩn của ta mà nói, cũng bình thường." Tiểu cô nương thực cao ngạo, tuy rằng đã lập
gia đình, nhưng nhuệ khí tận trời. "Nhưng bệnh nhân cũng sẽ không bởi vì nàng xinh đẹp mà vừa thấy đã hết bệnh. Bộ dạng xinh đẹp, còn không phải cũng lưu lại hưu thư cho phu quân nàng, một mình lưu lạc giang hồ sao."
Nghe được Lý Thược Thần xác thực phi thường xinh đẹp, đáy lòng Lâm
Nhi đang có điểm ảm đạm, lại nghe nói tới hưu thư rời nhà, nàng không
khỏi thất thanh, "Cái gì? Vì sao? Nàng không phải gả cho sư huynh của
nàng... Cũng là một lương y sao?"
"Lương y kia hai năm sau lại thú hai di nương." Bạch Trọng Mưu cười
lạnh hai tiếng, "Lý Thược Thần cao ngạo như vậy, sao có thể chấp nhận.
Ngày đó, nàng phẫn hận rời nhà... Thề muốn xem thấu lòng thiên hạ."
"Nàng... nàng..." Lâm Nhi gương mặt trắng bệch, "Nàng lại đi phía trước ta..." Nàng thì thào.
Kỳ thật, đáy lòng nàng phi thường phức tạp, khiếp sợ, cùng đố kị với
Lý Thược Thần. Nàng cùng Lý Thược Thần đều học y, đều là nữ tử. Nàng
thường cảm thấy, Lý Thược Thần chính là tấm gương của nàng, đi phía
trước nàng, làm cho nàng tìm thấy mục tiêu để kính ngưỡng, từng bước đi
theo dấu chân nàng ta.
Nàng cũng nghĩ nữ nhân không lấy chồng thật sự là không được. Nhưng
nếu giống Lý Thược Thần gả cho một lương y, cũng vẫn là có thể chịu
được. Ít nhất chí thú hợp nhau, còn có thể cùng nhau nghiên cứu y thuật.
Kết quả lại là như thế này. Nàng phi thường sợ hãi vận mệnh chính
mình cũng sẽ như thế... Nàng cảm thấy rùng mình, thế gian nam tử bạc
hạnh đến vậy sao!
Nàng giãy dụa muốn tránh khỏi vòng tay Bạch ca ca, lúc này nàng đại
khái nhận ra, người cùng nàng thân mật này là một nam tử chứ không phải
ca ca của nàng.
"Phù Cừ!" Bạch Trọng Mưu không dám miễn cưỡng nàng lại không muốn buông, "Xảy ra chuyện gì?"
"Các ngươi... đều giống nhau!" Nàng khóc lên, "Ta muốn ca ca ta!"
Bạch Trọng Mưu khó hiểu, lại thêm lửa giận muôn trượng, đành phải hóa thành giận chó đánh mèo. Anh vợ, ngươi vẫn là nên chết đi!
"Sao có thể giống như vậy!" Bạch Trọng Mưu lên tiếng, "Ta chưa bao
giờ quên lời hứa giúp muội vung roi, đuổi ngựa, lưu lạc thiên nhai cùng
muội!"
Miệng nàng mím chặt, ủy khuất khóc lên. Võ lâm minh chủ túc trí đa
mưu, tà ác lại biến thái của chúng ta lập tức hoảng loạn tay chân, dù
sao trước giờ cũng chỉ có người khác dỗ hắn vui vẻ, ngay cả đi thanh lâu cũng là nữ tử xu nịnh lấy lòng, hắn còn chưa từng dỗ dành bất luận kẻ
nào.
Ôm cũng không phải, không ôm cũng không phải. Hắn đành phải thử nhẹ
nhàng vỗ lưng Lâm Nhi, nàng như là đứa nhỏ bị bắt nạt, dán tại trước
ngực hắn khóc thật sự thương tâm. Hắn lúc này mới dám ôm nàng, thật cẩn
thận vỗ nhẹ lưng nàng.
"Bạch ca ca... Ô... Thực xin lỗi, ta không nên nổi giận linh tinh..." Nàng khóc thút thít , "Chỉ là nam nhân đều thật đáng sợ..." Nàng từ từ
nói hết những lo lắng phiền não của nàng. Bạch Trọng Mưu lúc này mới
phát hiện, nàng tuy thiên chân, nhưng đã sớm thông tuệ cùng thận trọng.
"Huynh...huynh không cần... không cần giữ mãi lời hứa đó trong
lòng..." Nàng khóc nức nở, "Ta...ta nghĩ... ta xuất gia xong mới hành
nghề y cũng được... Huynh không cần...không cần vì ta mà buông
bỏ...buông bỏ chuyện của chính mình..."
"Không cho phép." Hắn trầm xuống. Có nhạc phụ như vậy, đương nhiên có tấm gương để biết nên làm thế nào. Muốn kết hôn với con gái y mà còn
muốn thê thiếp? Không có cửa đâu! Dù sao hắn vốn cũng cảm thấy nữ nhân
rất phiền. Bạch Trọng Mưu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Kỳ thật, cho tới bây
giờ ta cũng không có chuyện gì muốn làm. Võ lâm minh chủ cũng không phải ta muốn làm, sự tình nhiều, thuộc hạ ngu ngốc, có gì tốt chứ? Đó là do
ta bất hòa với cha ta mà thôi... Ta chưa bao giờ thích..." Thẳng thắn mà nói, hắn có thích cái gì đâu? Cẩn thận ngẫm lại, dường như không có.
Mẫu thân của hắn là chính thất, sinh hạ hắn thì qua đời... Mà hắn lại nhỏ tuổi nhất, đứng hàng thứ mười trong đám con trai, mẫu thân hắn
không được sủng. Mà phụ thân của hắn cũng không vì hắn là con trai
trưởng, đặc biệt thiên vị gì, nên ăn khổ, chịu đắc tội, chỉ có thừa chứ
không có thiếu.
Nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy sao. Hắn học cái gì cũng đều nhanh,
rất nhanh liền không còn hứng thú. Học võ là vì nhiều người thích bắt
nạt hắn, chạm vào mặt hắn, hắn ghi hận không thôi, chờ học xong tiểu cầm nã thủ, làm cho nha đầu thích xoa mặt hắn phải ôm cánh tay khóc lớn,
sau này nhìn thấy hắn đều giống như nhìn thấy quỷ, hắn phi thường đắc ý, nên mới luyện võ mê muội như vậy.
Người khác đối tốt với hắn, hắn chỉ cảm thấy phiền. Người khác đối
hắn không tốt, hắn thật ra lại thực hưng phấn, cẩn thận nhớ kĩ, ngày sau báo thù đặc biệt sảng khoái. Người bên ngoài nói hắn vô tình, chính hắn cũng cảm thấy như thế, cũng không biết là có có gì không được.
Hắn chưa từng thích cái gì, kỳ thật cũng không chán ghét cái gì. Đi
tranh địa vị võ lâm minh chủ, là do hắn trộm của phụ thân một viên đan
dược, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, tăng thêm công lực một giáp, lão cha
hắn đánh không chết hắn, chỉ có thể trừng mắt, oán hận nói, "Ngươi chỉ
cần lấy được vị trí võ lâm minh chủ, ta sẽ không bao giờ quản thúc ngươi nữa!" Hắn thật sự đi lấy vị trí võ lâm minh chủ. Nhưng không giống với
tính toán của lão cha hắn, Vạn Kiếm sơn trang cũng không có một võ lâm
minh chủ, phát huy giá trị của nhi tử ma quỷ này.
Mà là Vạn Kiếm sơn trang trục xuất một môn sinh hỗn trướng, đi làm võ lâm minh chủ, liên luỵ tới thanh danh Vạn Kiếm sơn trang.
Ngay cả khi Hoa Sơn luận kiếm, lão cha hắn sai người cầu hắn nương
tay, để lão cha hắn có cơ hội đoạt ngôi vị... Hắn dùng cách đạp qua lão
cha hắn xem như trả lời.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác "Thích", "Khát vọng" như
vậy. Hắn thật sự thích, phi thường thích Phù Cừ, thích nàng đơn thuần
cùng phức tạp, ngây thơ cùng thông tuệ. Hắn cũng thật sự khát vọng thay
nàng vung roi ruổi ngựa, cùng nàng đi khắp nơi hành nghề y.
Khi đó nụ cười của nàng nhất định là sáng lạn hơn lúc này gấp trăm ngàn lần.
Hắn cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình "Thích".
Khi hắn tinh vi tính toán ngắt đầu bỏ đuôi (bỏ đi những chỗ bất lợi
với hắn), êm tai kể chuyện, đem một "Ác ma hỗn thế" chuyển thành "Cô nhi bất hạnh", hơn nữa thâm tình hứa hẹn, lâm li muốn chết, thực khiến Lâm
Nhi không hiểu thế sự hoàn toàn cảm động. Nàng đáy mắt rưng rưng, thương tiếc nhìn Bạch ca ca.
Dưới cửa sổ, Hắc Nha cùng Trịnh Liệt kịch liệt giãy dụa giữa lương
tri cùng tính mạng, quay cuồng không thôi, vất vả lôi kéo nhau mới nhịn
được không nhảy vào phòng cảnh báo Vương nhị tiểu thư trẻ người non dạ
lại đáng thương vô tội.
Hạ lưu hạ lưu rất hạ lưu! Thật sự không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn!
"Nhưng...nhưng mà..." Lâm Nhi cắn môi, "Nếu coi huynh làm ca ca..."
"Đừng lo." Bạch Trọng Mưu lau đi lệ trên mặt nàng, giọt lệ trong suốt tuyệt mỹ, "Chỉ cần muội hứa với ta, để ta có thể vì muội vung roi ruổi
ngựa, cho dù bán thân vào Vương gia làm gia nô cũng không sao cả."
Là người sẽ không nên ngồi xem loại ác ma này tai họa vô tội! Trịnh
Liệt giận dữ đứng lên, chỉ nghe từ phía trong một tiếng vút nhẹ, một
viên Minh Châu phá không mà đến, đánh thẳng giữa ấn đường, khiến hắn ngã lăn trên tuyết. May mắn công tử trong lòng vui mừng, xuống tay không
nặng... Cho nên không vỡ óc, chỉ là minh châu khảm vào ấn đường mà thôi.
Hắc Nha lập tức chôn vùi lương tri dưới tuyết, thành thật ngồi yên.
Qua năm mới, Lâm Nhi vừa mới mười bốn tuổi, trái tim cô gái gió thổi
bất động kia, cuối cùng vì lời nói chân tình của Bạch ca ca e lệ đồng ý
sẽ đối xử với Bạch ca ca như với ca ca nàng.
Thắng lợi trọng đại này, làm cho Bạch công tử tuấn nhã càng thần thái bay lên, chỉ là liên lụy tới đám thuộc hạ xui xẻo của hắn mà thôi.