Phong Khí Quan Trường

Chương 44: Xem náo nhiệt không hiềm lớn chuyện




“Rầm!”

Sân luyện đánh gôn Bằng Duyệt, phía nam thành phố Đông Hoa, Chu Tri Bạch thấy Cao Tiểu Hổ vừa nghe điện thoại xong liền tức tối nện mạnh di động xuống đất. Chiếc di động Motorola mới tinh cả máy cả bao nằm lăn lóc dưới đất, linh kiện bay tứ tung, khiến người khác nhìn mà không khỏi tiếc rẻ.

Chu Tri Bạch ngồi dựa lưng trên ghế bành, tay xoay xoay cán gậy bằng inox siêu bền, nheo mắt nhìn camera xung quanh sân bóng, chỉ thấy camera vẫn yên tĩnh đứng đó, tựa hồ nhìn như không thấy phản ứng vừa rồi của Cao Tiểu Hổ.

Cao Thiên Hà thân hình khôi ngô, còn Cao Tiểu Hổ lại khá nhỏ gầy, mặt đen thui, lúc này nhìn càng như cột nhà cháy, Chu Tri Bạch thầm nghĩ: Là chuyện gì mà khiến “Thái Tuế gia” này bực thế kia?

“Con mẹ nó chứ!” Cao Tiểu Hổ càng nghĩ càng ức chế, lại vung chân đá văng đống linh kiện di dộng trước mắt. Nếu không phải có Chu Tri Bạch ở đây, hắn hận không đập hết đồ đạc nơi đây, may ra mới phát tiết được hết lửa giận trong lòng.

“Có chuyện gì mà sao tức tối thế?” Chu Tri Bạch đứng lên, nắm chặt cán gậy, hơi khuỵa đầu gối, dùng sức vung gậy đánh xuống cầu, vừa đánh vừa tỏ vẻ tự nhiên bâng quơ hỏi Cao Tiểu Hổ xem đã xảy ra chuyện gì.

Quả cầu trắng bay vọt lên trời như thiểm điện, song điểm rơi không được tốt cho lắm, trực tiếp rơi xuống tấm lưới che phía chính diện sân bóng. Tấm lưới bị quả cầu đập vào rung liên hồi, có thể thấy lực đánh của Chu Tri Bạch cũng không nhẹ.

“Còn không phải vì chút chuyện trời đánh ở xưởng thép Mai Khê.”

Cao Tiểu Hổ kéo một ghế bành lại để ngồi, uống một ngụm nước, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng lửa giận trong lòng càng thiêu càng lớn, căn bản không có khả năng dập tắt, mặt nhăn như bao rách, hừ mũi nói chuyện, như thể hận không được đem kẻ đắc tội hắn kéo tới ăn tươi nuốt sống vậy.

“Xưởng thép Mai Khê tưởng vòng qua bọn tôi, đem sản phẩm giao cho công ty khác làm đại lý. Cũng không phải tôi muốn bá chiếm cái hố ấy làm gì, lại càng không phải không giảng lý với đám mất dạy ấy. Nhưng con mẹ nó chứ, bọn chúng không nói trước một lời nào, hôm nay đã kêu công ty khác đến xuất hàng. Nếu tôi không có phản ứng gì, ngày sau làm sao còn lăn lộn ở Đông Hoa được nữa? Thế là phái mấy chiếc xe đến đó lấp kín cổng lại, muốn cho bọn chúng một bài học, ai ngờ chúng dám lái xe tải húc vào xe bọn tôi, biến nguyên cả chiếc Mercedes thành sắt vụn…”

Cao Tiểu Hổ càng nói càng tức, càng nói càng cáu, tròng mắt trợn tròn hung dữ, mặt cũng bạnh lên xanh đen.

Ngay trước mặt Chu Tri Bạch nên Cao Tiểu Hổ không tiện nhắc đến chuyện chiếc Mercedes đen vừa bị đằn bẹp dí là chiếc xe mà hắn phải nhờ quan hệ mới nhập khẩu được về nước. Cả thành phố Đông Hoa này chỉ có hai chiếc Mercedes như thế, một chiếc của Chu Tri Bạch, chiếc còn lại là của hắn.

Cao Tiểu Hổ có mặt mũi nhắc đến chuyện chuyện Mercedes của hắn bị một tên phó bí thư trấn ủy tép riu lái xe tải đằn thành đĩa sắt ư?

Chu Tri Bạch phụ họa nói: “Bây giờ xí nghiệp hương trấn thật không hiểu quy củ là gì…”

Chu gia sớm tích lũy tư bản bằng con đường thu mua lũng đoạn vật tư, ở trong mắt người biết nội tình, làm ngành này nói trắng ra là đi nhặt ve nhai. Với những người biết quan hệ giữa Chu gia và Ngô Hải Phong Phong, thậm chí có một số còn lầm tưởng rằng Ngô Hải Phong là quan thanh liêm, không vơ vét chỗ tốt cho người thân. Điều này khiến cho thanh danh của Ngô Hải Phong ở Đông Hoa tốt hơn Cao Thiên Hà một chút.

Trên thực tế, bắt đầu từ cuối thập niên 80, sản nghiệp sắt thép ở Đông Hoa bắt đầu chuyển sang phát triển lưu trình luyện thép ngắn. Cái gọi là lưu trình luyện thép ngắn, tức là không sử dụng khoáng khai thác từ mỏ, mà đem sắt thép phế liệu cũ cho vào lò luyện thành phôi thép, sau đó đúc lại để tái sử dụng.

Những năm đầu Chu gia khống chế các đại lý thu mua sắt thép phế liệu ở thành phố Đông Hoa, dần dần từng bước thẩm thấu sang những thành phố xung quanh. Sau khi Chu Tri Bạch từ nước ngoài du học trở về, càng đẩy mạnh nhập khẩu sắt thép phế liệu từ hải ngoại, biến Chu gia thành thương nhân cung ứng nguyên liệu cho các nhà máy sản xuất bằng lưu trình luyện thép ngắn chủ yếu ở Đông Hoa.

Công ty mậu dịch vật tư sắt thép Bằng Duyệt do Chu Tri Bạch quản lý mỗi năm cung ứng hơn 20 tấn sắt thép phế liệu cho xưởng thép Mai Khê, bởi thế bình thường hắn cũng khá quan tâm đến tình hình ở Mai Khê, không ngờ rằng hôm nay lại để xảy ra chuyện như vậy.

Chẳng qua giờ đang ở trước mặt Cao Tiểu Hổ, Chu Tri Bạch cũng không tiện gọi điện thoại tìm người hỏi rõ tình hình.

“Mẹ nó, tức điên nên hồ đồ mất rồi, cậu đưa điện thoại đây tôi mượn một lát.” Cao Tiểu Hổ không muốn về lại trong sảnh gọi điện, liền vươn tay mượn điện thoại của Chu Tri Bạch, bấm một chuỗi số xa lạ: “Tống cục trưởng, là tôi, đang mượn điện thoại của Chu công tử. Chuyện xảy ra ở Mai Khê ông biết rồi chứ? Vậy thì tốt, tôi cần thị cục cho một câu trả lời thỏa đáng. Mặt mũi Cao Tiểu Hổ tôi chưa bao giờ bị “vuốt” như thế này, mẹ nó, một đứa phó bí thư trấn bé bằng hạt đậu xanh cũng dám ngồi lên đầu lão tử vãi đái, nếu hôm nay tôi nhịn hắn, chẳng lẽ để ngày mai hắn vãi *** vào mồm tôi? Được, tôi chờ câu trả lời của ông…!”

Nghe Cao Tiểu Hổ gọi điện thoại, tâm lý Chu Tri Bạch thầm cả kinh: “Chẳng lẽ là tên Thẩm Hoài trao đổi điều kiện với chú hai để được điều tới Mai Khê kia?

Cao Tiểu Hổ lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, mới quay sang nói với Chu Tri Bạch: “Con bà nó, ông mày sống ba mươi mấy năm nay rồi, nhưng chưa thằng nào dám vuốt râu hùm như thế này! Không được, tôi phải đến Mai Khê xem xem, phòng khi thằng Tống Tam Hà chết dịch kia mồm thì ra rả “cứ để tôi, cứ để tôi”, sau lưng lại không chịu ra mặt” Liền đem điện thoại trả lại cho Chu Tri Bạch, quay người mang theo tài xế, vệ sĩ ra khỏi sân tập đánh golf Bằng Duyệt.

Nhìn Cao Tiểu Hổ tức tối rời đi, Chu Tri Bạch mới cầm điện thoại lên gọi cho chị gái Chu Dụ: “Chị, chị có ấn tượng với cái đứa đồng nghiệp ở phủ thị chính, cái đứa Thẩm Hoài từng lừa chú hai và Cao Thiên Hà vào thòng lòng không?”

Trước mặt chú hai và chị gái, Chu Tri Bạch không chỉ một lần nghe nhắc đến hai từ “Thẩm Hoài”, nhưng hắn vẫn chưa đem “Thẩm Hoài” này liên hệ cùng một chỗ với tên mặt trắng nhỏ “tiểu Thẩm” mà hắn từng bắt gặp ở cùng chị gái trong bể bơi thành phố.

Chu Dụ vừa đến khu Đường Ấp thượng nhiệm, trong tay còn bận một đống việc, mấy ngày nay em trai Tri Bạch cũng không thấy gọi điện thoại đến hỏi thăm dù chỉ một cuộc, đến khi gọi điện lại nhắc đến Thẩm Hoài, khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.

Chu Dụ khắc ý không nói rõ với em trai rằng Thẩm Hoài chính là thằng “mặt trắng nhỏ” mà hắn từng gặp ở bể bơi thành phố, là bởi sợ lỡ đến tai ba và chú hai nàng, hai người cũng hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Thẩm Hoài lại to chuyện.

“Sao… có chuyện gì à…. Thẩm Hoài là đồng sự của chị ở phủ thị chính, lại hại chú hai mất ghế, chị làm sao quên hắn được.” Chu Dụ còn tưởng Tri Bạch gặp lại Thẩm Hoài, biết rõ thân phận thực của hắn, mới lắp bắp hỏi: “Không phải hôm nay em có lịch đánh Golf với Cao Tiểu Hổ, bồi đắp quan hệ ở Bằng Duyệt à? Sao lại đến Mai Khê ăn chơi rồi…”

Ngô Hải Phong Phong bị Cao Thiên Hà dắt mũi, mới mắc sai lầm chí mạng trong việc xử lý hậu sự sau cái chết của Trần Minh Đức, đối với Cao Thiên Hà tất nhiên hắn cũng hận vào xương, cũng thọc gậy bánh xe ngăn cản Cát Vĩnh Thu được bổ nhiệm cho bõ tức, nhưng hiện thực đặt ở trước mặt khiến hắn không thể không cúi đầu: Hắn sắp bị đá khỏi ghế bí thư thị ủy, còn Cao Thiên Hà vẫn yên vị trên ghế thị trưởng, mà sản nghiệp của Chu gia nói cho cùng cũng chẳng sạch sẽ gì cho lắm, phải làm sao để tránh miễn thành thịt béo trong mắt người khác?

Không có hận thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Hiện thực tàn khốc khiến Ngô Hải Phong Phong không thể không dẹp bỏ ân oán sang một bên, chủ động đi hòa hoãn quan hệ với Cao Thiên Hà.

Ngô Hải Phong còn chưa dày mặt đến mức đi chủ động làm lành với Cao Thiên Hà, thế là người kế thừa Chu gia, cháu trai Ngô Hải Phong Phong, Chu Tri Bạch phải gánh lấy trọng nhiệm này.

Ngô Hải Phong hận Cao Thiên Hà là điều đương nhiên, Cao Thiên Hà cũng cảnh giác với từng hành động của Ngô Hải Phong, đối mặt với chuyện Ngô Hải Phong bị đá khỏi ghế bí thư thị ủy, cảm giác cười trên nỗi khổ đau của người khác chiếm phần nhiều. Đồng thời Cao Thiên Hà cũng hiểu được cho dù Ngô Hải Phong lui ra tuyến hai, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta và Chu gia vẫn còn không yếu, tạm thời cũng không có tâm tư đi cướp sản nghiệp của Chu gia, cũng nghiêng về xu hướng đi hòa hoãn quan hệ căng thẳng giữa đôi bên.

Chu Tri Bạch và Cao Tiểu Hổ đều là một trong Đông Hoa tứ đại công tử, nhưng hai bên không quen nhau, nửa tháng qua, nhờ người khác dẫn mối, đánh hai ba trận cầu, chí ít nhìn qua quan hệ giữa hai người đã khá tiến triển.

Thực ra trong lòng Chu Tri Bạch không tình nguyện làm bạn với loại tiểu bá vương như Cao Tiểu Hổ cho lắm, lại nghe chị gái nghi ngờ hắn và Cao Tiểu Hổ chạy đến Mai Khê ăn nhậu, tâm lý thầm bất mãn, gắt: “Chị nghĩ đi đâu thế? Cao Tiểu Hổ phái xe chặn cổng xưởng thép Mai Khê, muốn tiếp tục lũng đoạn đường kênh tiêu thụ sắt thép trong xưởng, không ngờ lại bị Thẩm Hoài đằn nát. Cao Tiểu Hổ vừa tức tối chạy tới Mai Khê đòi lại mặt mũi…”

“Đằn?” Nhất thời Chu Dụ tưởng tượng không ra “đằn” là để chỉ tình cảnh như thế nào.

Nàng biết hôm nay là ngày Thẩm Hoài tới Mai Khê nhận chức, ai biết ngay ngày đầu tiên hắn đã trêu chọc đến Cao Tiểu Hổ rồi, thầm nghĩ thật đúng là đồ không gây chuyện không yên thân a.

Đương thời Thẩm Hoài trực tiếp ám thị muốn tới Mai Khê, Chu Dụ và chú hai nàng Ngô Hải Phong Phong nghĩ đông nghĩ tây, thực nghĩ không ra ngoài xưởng sắt thép Mai Khê ra thì ở Mai Khê còn có gì đáng để Thẩm Hoài và thế lực sau lưng hắn để ý đến.

Đối với giao dịch, Ngô Hải Phong tuân thủ rất nghiêm chỉnh, đặc biệt khi biết quan hệ giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, đồng thời biết thêm cha mẹ Thẩm Hoài đều là cán bộ làm việc trong bộ ngành TW, liền chủ động đem chiếc ghế xưởng trưởng xưởng thép Mai Khê gộp luôn vào trong giao dịch.

Từ một phương diện khác, Ngô Hải Phong cũng hy vọng đồng thời với quá trình tranh giành lợi ích trong xưởng thép, Thẩm Hoài có thể chỉ đầu mâu về phía con trai Cao Thiên Hà, từ đó khiến hắn và Chu gia càng trở nên an toàn.

“Chú hai thông qua Đào Kế Hưng, trực tiếp đem Thẩm Hoài điều tới Mai Khê làm xưởng trưởng xưởng thép, chính là muốn nhìn xem Thẩm Hoài có thực sự là hỗn giang long hay không, không nghĩ đến ngay ngày đầu tiên nhận chức, kịch hay đã được lên sân khấu.” Chu Tri Bạch chỉ sợ chuyện còn chưa đủ lớn, hạnh tai lạc hoa nói: “Chị, em không tiện đến Mai Khê xem trò hay, hay là chị tìm cớ đến đó xem xem?”

“Chị đi xem cái gì?” Chu Dụ hỏi lại, nhưng chuyển niệm lại nghĩ nhà nàng biết quan hệ trực tiếp giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, biết cha mẹ Thẩm Hoài đều đang làm việc trong bộ ngành TW, nhưng đám Cao Thiên Hà lại không biết. Nếu Cao Tiểu Hổ giận quá mất khôn, trở mặt làm loạn, có khả năng sẽ hạ độc thủ với Thẩm Hoài, lúc đó thì rắc rối to.

Nghĩ đến chỗ này, chợt trong lòng Chu Dụ lại nảy sinh cảm giác lo lắng thay cho hắn.

Tiện tay lật qua tập công văn trên bàn làm việc, trong đó có một tập liên quan đến dự án chỉnh sửa bờ đê phía hạ du sông Mai Khê, đoạn đi qua thị trấn, nàng nói với em trai: “Em gọi điện kể lại chuyện này cho chú hai đi, để chị tới Mai Khê xem xem tình hình thế nào…”

Chu Dụ lại quay máy gọi sang văn phòng chính phủ Mai Khê, nói: “Tôi là Chu Dụ khu Đường Ấp, công văn chỉnh sửa bờ đê hạ du Mai Khê tôi vừa xem qua, nếu bên các anh sắp xếp được thời gian, chiều nay tôi sẽ sang đó bàn bạc phương án cụ thể…”

Thả điện thoại xuống, Chu Dụ liền gọi tài xế chở nàng lên đường,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.