Phi Điển Hình NTR

Chương 6




16.

Yêu diễm thụ đã sớm lăn lộn trong những nơi như night club hoặc quán bar thế này. Mẹ của y là một người phụ nữ phóng đãng, xuất thân là một Groupie*, sinh y xong cũng không chịu an phận. Hồi Yêu diễm thụ còn bé còn đỡ hơn chút, chờ đến khi lớn lên, mẹ y liền bắt đầu quanh năm không ở nhà, cũng không biết đi lang chạ ngủ với người ta ở đâu.

*Groupie là một từ lóng để chỉ người hâm mộ của một ca sĩ, người nổi tiếng hay nhóm/ban nhạc. Từ này hầu hết được dùng ở mọi lúc mọi nơi để chỉ những phụ nữ trẻ luôn săn đuổi thần tượng của họ, mang trong mình hi vọng có được quan hệ thắm thiết với thần tượng hay thậm chí là muốn được quan hệ tình dục với họ.

Về phần cha ruột của y là ai, đến bây giờ vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Yêu diễm thụ hoài nghi cha ruột của mình là một tay ghi-ta của một ban nhạc nổi tiếng nào đó, nếu không y sẽ không có niềm yêu thích gần như cuồng nhiệt với âm nhạc.

Thầy giáo vỡ lòng trên con đường âm nhạc của y là một ca sĩ lang thang làm xiếc trên đầu phố, mỗi ngày y theo người ta đi làm xong sẽ tìm đến người ca sĩ này nghe nhạc.

Có một ngày ca sĩ hỏi y: “Cậu có muốn theo tôi học đàn ghi-ta không?”

Yêu diễm thụ cúi đầu nhìn hai tay mình, y trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu.

Bắt đầu từ ngày đó, tay y không chỉ dùng để đánh nhau, mà còn được dùng để gảy đàn ghi-ta.

17.

Có lẽ Yêu diễm thụ thật sự có thiên phú âm nhạc, ghi-ta y chơi rất hay, ca hát cũng rất hay, lúc ở night club y còn được công ty tìm kiếm ngôi sao lớn vừa ý, nhưng mặc kệ người ta ba hoa chích chòe thế nào, y cũng không đồng ý tiến vào thùng nhuộm showbiz đó.

Một mặt, từ nhỏ y đã là một người sống phóng túng quen rồi, nếu tiến vào showbiz nhất định y sẽ không thể theo người ta đi đánh nhau chửi bới được, bây giờ giới showbiz rất chú ý đến thiết lập của một người, như vậy quá ngột ngạt, y không chịu được. Mặt khác cũng vì mẹ mình mà Yêu diễm thụ cảm thấy giới showbiz này quá loạn, không phải kiểu loạn đầu đường đánh nhau kia mà là loạn của dâm loạn. Dù sao mẹ y cũng bị người ta chịch miễn phí trong cái giới đó, sinh ra một đứa con hoang.

Có lúc bạn y cảm thán rằng, điều kiện ngoại hình mày tốt như vậy, không đi làm minh tinh màn bạc thật đáng tiếc.

Yêu diễm thụ nói: “Tao đẹp thế này, không đi câu nhà giàu mới là đáng tiếc.”

Sau đó, kẻ giàu có thật sự đến.

Yêu diễm thụ cũng coi như một lời thành sấm.

18.

Người nhà Khuê tú thụ khuyên cậu, dù sao Băng sơn công cũng đã như vậy rồi, Khuê tú thụ cũng nên hết hi vọng mà đi tìm người khác đi. Người nhà cậu cũng không phải là kiểu phụ huynh không tiến bộ, cứ ép phải để Khuê tú thụ tìm một người có tiền có thế, xuất thân từ gia đình giàu có môn đăng hộ đối như Băng sơn công mới được. Chỉ cần cậu thích là được, chỉ cần là người chính trực, đối xử tốt với cậu là được.

Bên trên Khuê tú thụ có một người anh và một người chị, cậu là con út, cũng coi như lớn lên trong sự nuông chiều. Vì thế ngoại trừ mặt có hại đặc thù trong phương diện gia giáo của một gia tộc lớn, tâm địa của Khuê tú thụ vô cùng mềm mại, dù sao phiền phức thật sự cũng đều đã có anh và chị cậu giải quyết cho hết rồi.

Cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà làm một vương tử bé tao nhã, một chàng vợ nhỏ hiền lành là tốt rồi.

Người nhà cậu vốn cho rằng Khuê tú thụ tốt như thế này sẽ có một cuộc đời trôi chảy bình an, ai ngờ lại ngã nhào đau điếng ở chỗ Băng sơn công, ngã đến mức mặt mũi Khuê tú thụ đều mất sạch, thế mà vẫn muốn an ủi ngược lại người nhà.

Cậu yêu thích Băng sơn công bao nhiêu, người nhà cậu biết hết.

Tính cách cậu hàm dưỡng, lại hiền lành khéo léo, hết thảy những gì cậu có đều được dạy dỗ chỉ để vì thích hợp với Băng sơn công. Nhưng bây giờ Băng sơn công lại không cần cậu, trái lại còn đi thích một tên lưu manh đầu đường.

Chuyện này đối với người nhà Khuê tú thụ không khác nào sấm sét giữa trời quang, thậm chí họ còn cảm thấy có lẽ đầu óc của Băng sơn công có vấn đề.

Mà người cảm thấy đầu óc của Băng sơn công có vấn đề không chỉ có người nhà Khuê tú thụ, mà còn có Yêu diễm thụ…

19.

“Anh cho tôi xem cái này để làm gì?” Yêu diễm thụ rũ mắt nhìn kết quả xét nghiệm cha con ADN, vẻ mặt không hề có nét mừng rỡ như Băng sơn công tưởng tượng.

Hắn không rõ lắm, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Giúp em tìm đến cha ruột của mình.”

“Ha,” Yêu diễm thụ cười nhạo: “Giúp tôi? Chính tôi cũng không muốn biết cha ruột của mình là ai, như vậy có ý nghĩa à?”

Băng sơn công mím chặt môi, đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn sắc mặt lạnh lùng của Yêu diễm thụ, không mở miệng.

“Những thứ này đều là chuyện của riêng tôi, anh không có quyền làm thay những chuyện này cho tôi.” Yêu diễm thụ nói thêm.

Băng sơn công luống cuống một cách hiếm thấy, hắn cho rằng Yêu diễm thụ sẽ rất vui vẻ, vì chuyện này mà hắn cũng đã hao phí công phu một phen.

“Tại sao?” Hắn hỏi như vậy.

“Tại sao?” Yêu diễm thụ lặp lại câu hỏi của Băng sơn công một lần, y châm một điếu thuốc rồi rít một hơi, sau đó nghiêng đầu sang bên. Trầm mặc một hồi lâu, Yêu diễm thụ mới nói: “Bởi vì làm thế này chẳng có ý nghĩa. Mẹ tôi trẻ tuổi không hiểu chuyện, mang thai tôi mà bà cũng không biết, không thể không sinh. Bản thân bà cũng không biết đã bị bao nhiêu người ngủ, cũng không biết cha tôi là ai, vậy anh cảm thấy cha tôi sẽ ngủ với mình mẹ tôi thôi ư? Nhất định ông ta cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tôi, đã qua nhiều năm như vậy, tôi cũng lớn đến ngần này rồi, lẽ nào cha tôi có thể không có gia đình của riêng mình ư? Gia đình người ta đang hạnh phúc mỹ mãn, mắc gì tôi lại muốn thò chân vào tiếp cận gia đình náo nhiệt kia?”

Gò má nghiêng hút thuốc của y quá tịch liêu, thật sự khiến người ta đau lòng, mà lời nói ra lại bình tĩnh thông suốt đến mức lạnh lùng vô tình.

“Nhưng chuyện năm xưa em không sai, nếu cha em đã lựa chọn lạm giao thì cũng nên gánh chịu hậu quả này.” Băng sơn công nói.

Yêu diễm thụ: “Nhưng tôi không muốn có hậu quả ấy, tôi cũng chẳng muốn trở thành kẻ xấu phá hoại gia đình người khác. Hiện tại tôi sống rất tốt, có thể còn tốt hơn cả cha tôi, tôi chẳng mắc gì cần phải nhận tổ quy tông cả, hơn nữa rất có thể người ta cũng chẳng muốn nhận đứa con hoang là tôi.”

Chuyện này dù sao cũng là việc riêng của Yêu diễm thụ, Băng sơn công tự biết mình đã vượt quá giới hạn, chỉ đành thấp giọng nói xin lỗi vì hành vi không thỏa đáng của mình.

Băng sơn công cũng thật lòng yêu Yêu diễm thụ, một người bình thường vốn kiêu ngạo như hắn, giờ nói cúi đầu là cúi ngay.

Yêu diễm thụ nói, Quên đi.

Y lại cầm tập kết quả giám định kia lên lật qua lật lại, quả nhiên là một thành viên của một ban nhạc nổi tiếng lâu năm. Mà người này bây giờ cũng thỉnh thoảng hoạt động trong giới, giá trị bản thân rất cao.

Y nói mình tốt hơn cha mình thật sự có hơi chút khoa trương, nhưng những điều này y đều không để ý. Bởi vì chính bản thân y cũng không phải là một người dịu dàng quan tâm đến gia đình.

Y tự nói với mình như vậy.

Yêu diễm thụ vẫn không ý thức được, chính mình cũng không từng hiểu rõ chính bản thân mình.

Y rất quan tâm đến gia đình, rất khát vọng ấm áp, nếu không thì lần đầu tiên khi nhìn thấy Khuê tú thụ, y cũng không có ý đồ khác với cậu.

Bản thân những người như Khuê tú thụ có một loại mị lực khiến những kẻ lãng tử như Yêu diễm thụ không chống cự được.

Đó chính là lòng trung thành.

20.

Yêu diễm thụ bất chợt nảy sinh ý nghĩ muốn làm BBQ ở nhà. Y gọi một đám hồ bằng cẩu hữu đến, Băng sơn công biết được tin từ vòng bạn bè của y bèn hàm súc biểu thị rằng mình cũng muốn tham gia, đồng thời chủ động đưa ra lời đề nghị bao hết chi phí sân bãi, nguyên liệu nấu ăn và một loạt các hoạt động khác.

Chỗ muốn đến Khuê tú thụ cũng rất quen thuộc. Không chỉ là quen thuộc, mà mẹ nó đó còn là khu nghỉ mát mà trước đây bọn cậu hay đi.

Khuê tú thụ đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã với bạn mình, rồi lại bị chúng bạn hồ bằng cẩu hữu của Yêu diễm thụ quấy rối hứng thú.

Cũng do Khuê tú thụ xui xẻo, khu nghỉ mát này vốn được Băng sơn công bao hết, nhưng ông chủ lại quen với Khuê tú thụ, tất nhiên cũng ngại mời cậu rời đi. Khuê tú thụ không phải là người thích xoi mói, sau khi biết được nỗi khó xử của ông chủ, cậu cũng chủ động bảo trước khi rời đi sẽ gắng sức tránh xa những người này.

Ông chủ quả thật cảm động đến lệ nóng doanh tròng, Khuê tú thụ quả thật là một người hiểu chuyện, biết suy nghĩ cho người khác.

Đây có lẽ chính là điểm khác biệt lớn nhất của Khuê tú thụ và Yêu diễm thụ. Với điều kiện tiên quyết là không vi phạm nguyên tắc, Khuê tú thụ đều sẽ cố gắng tạo thuận lợi cho người khác, mà Yêu diễm thụ bất kể có vi phạm hay không vi phạm nguyên tắc hay không thì người khác đều phải tạo thuận lợi cho y.

Khá là không biết nói đạo lý.

Yêu diễm thụ nghe bạn mình nói mới biết Khuê tú thụ cũng đang ở đây.

Tâm thần y nhộn nhạo, không ngờ còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn. Yêu diễm thụ ngậm điếu thuốc rồi rút di động ra bắt đầu gửi tin nhắn cho Khuê tú thụ: Cậu cũng đang ở bến cảng Tiều Nam, sao không nói với tôi?

Y nói như kiểu y thân quen lắm với Khuê tú thụ vậy.

Khuê tú thụ không hiểu ra làm sao, vừa lễ phép vừa khách khí trả lời: Tôi ở đây có liên quan gì đến ngài sao? Sao phải nói cho ngài biết?

Ngài cũng dùng rồi này.

Mà Khuê tú thụ cũng có chút không vui. Lạ thật đấy, người đàn ông mà từ nhỏ đến lớn cậu đều muốn gả cho lại bị người này cướp đi còn chưa nói, mình ra ngoài thư giãn một lúc còn bị ép phải xem đôi cẩu nam nam này khoe ân ái, đến Phật cũng tức giận chứ huống chi Khuê tú thụ chỉ là một người bình thường.

Mọi người khách khí giả vờ như không có chuyện gì xảy ra còn chưa nói, ai ngờ đường não Yêu diễm thụ khác hẳn với người thường, cứ muốn vội vàng tìm chút cảm giác tồn tại.

Chuyện này quả thật là ngang ngược!

Yêu diễm thụ không để ý đến việc Khuê tú thụ không còn khách sáo nữa, còn cười vui vẻ nhắn lại cho cậu: Buổi tối chỗ tôi muốn làm BBQ, cậu có đến không?

Khuê tú thụ từ chối khá quyết đoán: Không cần đâu cảm ơn anh, tôi sẽ lập tức theo bạn tôi đi ngay đây.

Vừa nghe Khuê tú thụ muốn đi, Yêu diễm thụ khó chịu lắm bèn đứng lên đi bộ về. Người biết tính y đều hiểu rõ y đang nổi nóng.

Yêu diễm thụ lại như nghĩ ra được ý đồ gì đó xấu xa, lại tiếp tục quấy rầy người ta: Lần trước cậu nợ tôi một món nợ nhân tình, còn nhớ không? Hôm nay cậu đừng đi, đến đây chơi với bọn tôi đi, coi như cậu trả lại nhân tình cho tôi.

Khuê tú thụ giận đến độ không nói thành lời.

Đương nhiên cậu không ở lại tham gia, trái lại còn rời đi vô cùng cấp tốc và quyết đoán.

21.

BBQ buổi tối vô cùng thất bại, Yêu diễm thụ là đồ vô dụng không biết nấu, Băng sơn công vô dụng cũng không, hồ bằng cẩu hữu vô dụng cũng không. Đồ ăn nướng ra không sống thì khét, cũng may là rượu ngon, tất cả mọi người đổ đầy một bụng rượu rồi đi ngủ.

Băng sơn công cố ý giở trò trêu chọc, để Yêu diễm thụ ở cùng một phòng với mình, còn là một phòng đơn cao cấp nữa. Vừa nghĩ đã biết hắn muốn phát sinh chuyện gì đó với Yêu diễm thụ. Thế nhưng hai người uống không ít rượu, đừng nói phát sinh chuyện gì, ngay cả bước đi cũng không lưu loát, trở về phòng chưa kịp tắm đã đi ngủ.

Đến nửa đêm, Băng sơn công bị Yêu diễm thụ đạp tỉnh.

“?”

Vì say rượu nên đầu Băng sơn công rất đau, bỗng nhiên hắn bắt đầu nhớ nhung đến bát canh của Khuê tú thụ. Hắn mở nửa mắt ra nhìn người trong lòng vừa đạp tỉnh mình.

Yêu diễm thụ thẳng thừng hùng hồn nói: “Tôi đói, đi làm chút gì cho tôi ăn đi.”

“….”

Nếu như đổi thành người khác, Băng sơn công đã sớm bùng nổ. Thế nhưng đối diện với Yêu diễm thụ, hắn không tiện nổi giận, chỉ có thể nói: “Anh không biết nấu cơm.”

Yêu diễm thụ thô bạo không biết điều: “Thế mà anh còn dám nói phải cho tôi một đời hạnh phúc? Đến nhu cầu tối thiểu là được ấm no mà anh cũng không thể thỏa mãn cho tôi, tôi còn cần anh làm gì? Tôi tìm anh làm bạn trai là để anh làm ông lớn của tôi à? Không biết nấu cơm là lý do sao? Không biết nấu thì không học à? Không có tay hả? Không có đầu óc hả?”

Băng sơn công có chút hoảng hốt, hắn đang suy nghĩ liệu có phải mình uống nhiều rồi nên nghe lầm, hay là Yêu diễm thụ uống nhiều nên nói mê sảng. Sao lời lẽ của người này lại giống hệt những tên thẳng nam ung thư hay chỉ trích bạn gái không biết nấu ăn thế?

Thấy vẻ mặt Băng sơn công trống rỗng không nhúc nhích gì, Yêu diễm thụ lại đạp hắn một cú: “Ngây ra làm gì? Đứng dậy đi! Chờ tôi cầu xin anh hả?”

Băng sơn công cũng bị y làm tức chết. Hắn ngồi dậy, nhìn cái người đang trưng ra vẻ mặt điêu ngoa tùy hứng, trong lòng đột nhiên lại có chút hoài niệm Khuê tú thụ hiểu chuyện và biết chăm sóc.

Ùng ục một tiếng.

Bụng Băng sơn công cũng réo lên, hắn cũng đói bụng. Hơn nửa đêm rồi, Băng sơn công lười ra ngoài tìm đồ ăn, lại nhìn Yêu diễm thụ đang cáu kỉnh muốn mình nấu cơm cho, hắn nói: “Rốt cuộc em có ngủ không?”

Yêu diễm thụ nói: “Tôi muốn ăn! Anh nghe không hiểu à?”

Băng sơn công giận đến độ đẩy cửa sang phòng khác ngủ.

Đôi cẩu nam nam ở trong phòng đơn như nhau, nằm trên giường khác nhau bắt đầu nhớ nhung đến cùng một người.

Băng sơn công: Đột nhiên nhớ Khuê tú thụ quá.

Yêu diễm thụ: Nhớ Khuê tú thụ +1

Khuê tú thụ: Hắt xì ~ Hắt xì ~

Trong mơ cậu hắt xì mấy cái, xoa xoa mũi rồi lầu bầu một câu bị cảm hả, sau đó lại xoay người đi ngủ tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.