Phi Điển Hình NTR

Chương 5




13.

Khuê tú thụ không phải là người thích post status, trong vòng bạn bè* của cậu cũng không có ảnh gì, chỉ thi thoảng chia sẻ sách vở phim ảnh, không giống Yêu diễm thụ.

*Vòng bạn bè giống như chức năng circle friend của Google+, chỉ những ai kết bạn với mình mới thấy những bài mình post. Hoặc đơn giản hơn là như bạn đăng status trên Facebook nhưng set chế độ Friend.

Yêu diễm thụ là một người vô cùng thích post status trong vòng bạn bè. Trong vòng bạn bè của hắn cái gì cũng có.

Ảnh tự sướng.

Chính y chụp.

Chó.

Đàn ghi ta.

Bản nhạc.

Cây mọng nước* đã chết.

………….

*Cây mọng nước là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn (đây là loài thực vật thuộc nhóm cây chịu hạn). Ví dụ như sen đá, lô hội, xương rồng…

Đa dạng, vô cùng đặc sắc.

Y lại vừa post một status mới, không có nội dung gì, chỉ có một icon tan nát cõi lòng.

Băng sơn công cũng nhìn thấy, hắn nghĩ vì mình gần đây bận rộn không đi tìm y, trong lòng có chút mừng rỡ.

Nhưng hiển nhiên là Băng sơn công đã nghĩ nhiều rồi. Hắn không thấy tất cả bình luận và cuộc nói chuyện riêng tư bên dưới.

Đôi mắt Yêu diễm thụ nhìn chằm chằm vào khung chat của cuộc nói chuyện trên cùng, nhìn chằm chằm đến mức đôi mắt đau nhức, ấy nhưng tin nhắn vẫn dừng ở vị trí đó.

Yêu diễm thụ bĩu môi, mở camera trước selfie một tấm rồi click gửi đi.

Qua một hồi lâu, bên kia mới gửi lại một dấu chấm hỏi.

Yêu diễm thụ gửi tin nhắn thoại, dùng ngữ khí oan oan ức ức nói mình dị ứng hải sản tươi, mặt cảy vêu thành đầu heo.

Khuê tú thụ bên kia nhìn tấm ảnh chụp tự sướng của Yêu diễm thụ trên màn hình điện thoại, lòng nói anh nghĩ tôi mù hả. Da dẻ Yêu diễm thụ trắng đến muốn phát sáng, lúc này trên mặt lốm đốm những nốt đỏ, đúng là hơi có chút nhìn thấy mà giật mình.

Khuê tú thụ suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nhắn lại: Uống thuốc sẽ tốt hơn.

Hiển nhiên là Yêu diễm thụ không hài lòng lắm với trả lời như vậy, lại gửi: Đều tại cậu làm món tôm om xì dầu cho tôi đấy, hôm nay tôi không thể lên sân khấu biểu diễn được!

Khuê tú thụ không trả lời.

Yêu diễm thụ cầm di động, trong lòng bỗng thấp thỏm một cách hiếm hoi. Hay là người này giận rồi nhỉ, dễ giận vậy sao?

Y mới nghĩ như vậy đã thấy bên kia có trả lời.

Khuê tú thụ không nói nữa, mà liên tục gửi mấy hồng bao.

Mắt thấy một loạt cung hỉ phát tài đại cát đại lợi, nội tâm của Yêu diễm thụ rất phức tạp.

Khuê tú thụ lại nhắn: Ngại quá, không biết anh bị dị ứng hải sản. Một lần anh lên sân khấu biểu diễn hết bao nhiêu tiền? Để tôi bồi thường cho anh.

Cậu cũng dụng tâm, biết chuyển khoản có vẻ không thành ý nên còn gửi qua từng phong bao đỏ thắm.

Nhưng Yêu diễm thụ biểu thị mình không thấy hài lòng. Làm như vậy người biết chuyện thì biết y lên sân khấu biểu diễn, người không biết còn tưởng y là một tiếp viên bán rượu bán sắc đấy!

Sao Khuê tú thụ cứ giải quyết chung chung thế hả!

Yêu diễm thụ cũng không tự mình suy nghĩ, với Khuê tú thụ, ngoại trừ thân phận tình địch không thể nói nhiều của y thì nhiều lắm hai người họ chỉ coi như bèo nước gặp nhau. Bây giờ Khuê tú thụ có thể dùng thái độ này đối xử với y hoàn toàn là vì tính tình cậu đôn hậu lương thiện, chứ người bình thường đã sớm tẩn y một trận, còn muốn thân thiện thân mật với y? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

14.

Yêu diễm thụ cũng đã thảo luận với bạn mình, Băng sơn công có một người theo đuổi điều kiện tốt như Khuê tú thụ lại làm như không thấy, cứ chạy đến tốn sức theo đuổi Yêu diễm thụ, rốt cuộc là coi trọng y ở điểm nào.

Người bạn: “Coi trọng dung nhan hoàn mỹ của mày?”

Yêu diễm thụ không nhịn được đấm cậu ta một cái: “Mày nói tao như vậy thì thà tao tin hắn coi trọng bố đây có thể chơi mạt chược cho rồi.”

Người bạn kia vỗ đùi: “Cũng có thể lắm chứ, trong công việc là bảo vệ, trong sinh hoạt là bảo mẫu, trên giường là bảo bối.”

Bảo cái quần lót mẹ mày ấy.

Mặt Yêu diễm thụ không hề có cảm xúc: “Tao cầu xin mày, mày có thể thỉnh thoảng chuyển động bộ não đã gỉ sét của mày được không, mày xem phim ngôn tình thiếu não nhiều quá à?”

“….”

Một lát sau, Yêu diễm thụ bỗng nhiên thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi.”

Người bạn được yêu mà sợ, xoa xoa cánh tay bị đánh đến tê dại, nói: “Không sao, tao không đau, tao…” Cậu ta còn chưa nói hết đã bị Yêu diễm thụ cắt ngang: “À, không phải, tao đột nhiên nhớ ra mày không có não, không cẩn thận chọc vào nỗi đau của mày.”

Giờ người bạn kia cũng rất tò mò, cái tên Băng sơn công ngốc nghếch nhiều tiền kia rốt cuộc là coi trọng chỗ nào của con hàng này thế?!

Quả nhiên thế giới của người có tiền, những người bình thường như cậu ta không hiểu được.

15.

Mức độ được hoan nghênh trong trường học của Khuê tú thụ có thể phân cao thấp với Băng sơn công trong giới thượng lưu. Người có hảo cảm với cậu không chỉ giới hạn ở đồng nghiệp, mà còn sinh viên của cậu, nam nam nữ nữ có hết, còn có sinh viên nữ gan lớn tan học chặn cậu lại muốn add Wechat. Có điều so với nữ sinh viên thì cái khiến người khác phải đau đầu nhất chính là nam sinh viên can đảm.

Khuê tú thụ ôm sách yên lặng ngẩng đầu nhìn hotboy Học viện Thể thao đang chặn mình lại, hỏi: “Bạn học, em có chuyện gì không?”

Cậu trai cao to khỏe mạnh thân cao mét chín lại bị cái liếc mắt này trêu chọc đến đỏ mặt. Hotboy lúng túng một hồi mới thấp giọng hỏi: “Thầy ơi, thầy có bạn trai chưa ạ?”

Khuê tú thụ nói: “Ngại quá, đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn trả lời.”

Hotboy lại nói: “Nếu như không có, thầy có muốn có một người không?”

Lần này Khuê tú thụ đã thông minh hơn: “Tôi có bạn trai rồi.”

Nhưng mà bạn hotboy lại không hề tức giận: “Vậy đổi sang một người khác thầy có phiền không?”

Té ra người trẻ tuổi bây giờ đều thích chơi như thế à?

Khuê tú thụ gia giáo nghiêm ngặt tam quan chính trực, làm một chuyện xấu cũng sợ đến mức lương tâm bất an cảm thấy mình bị đánh nát, ngổn ngang trong gió.

Cậu còn chưa phản ứng thì đã có người mở miệng.

“Em ấy sẽ thấy phiền.”

Người tỏ tình lẫn người bị tỏ tình đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy Yêu diễm thụ gỡ mũ bảo hiểm ra để trên xe gắn máy rồi đi đến bên cạnh Khuê tú thụ, đẩy cậu ra phía sau, bảo vệ cậu.

Khuê tú thụ vẫn biết Yêu diễm thụ rất cao, nhưng bây giờ nhìn y đứng trước hotboy thân cao mét chín cũng không có vẻ thấp lắm, chắc chắn chiều cao của y phải hơn 185.

Không biết người này lên cơn động kinh gì mà nhuộm mái tóc màu xám kia sang màu cam. Có lẽ vì đội mũ bảo hiểm nên tóc y cứ lộn xộn bết bết, may mà y thật sự đẹp, dù có đội tổ chim cũng không khiến người ta thấy buồn cười, chỉ cảm thấy đẹp đẽ.

“Anh là ai?” Hotboy bị ánh mắt bất thiện của Yêu diễm thụ làm sợ hãi đến mức lùi về sau một bước theo bản năng.

Yêu diễm thụ mặc áo da đính đinh tán, đi giày Martin, trên vành tai đeo một loạt khuyên tai sáng lấp lánh, nom vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời. Vẻ mặt y lại vô cùng hung ác, nhìn thế nào cũng thấy như một thanh niên bất lương trà trộn đầu đường xó chợ nhiều năm, luôn cảm thấy một giây sau người này sẽ móc dao từ trong túi ra đâm mình.

“Không phải lúc nãy cậu vừa kêu muốn Trường Giang sóng sau xô sóng trước à? Tôi chính là con sóng trước bị cậu đập chết trên bờ cát kia đấy.” Yêu diễm thụ cười nhạt nói.

“…..”

Bạn học sóng sau không ngờ mình đào góc tường lại đào ngay trước mặt chính chủ, nhất thời có chút lúng túng.

Khuê tú thụ không đành lòng nhìn sinh viên của mình vô thố như vậy bèn đi ra từ phía sau Yêu diễm thụ, vỗ vỗ vai hotboy, dịu dàng nói: “Em còn trẻ, trên thế giới này có rất nhiều người đáng để em thích.”

Chỉ là trong những người ấy, không có thầy.

Giải quyết hotboy xong, Khuê tú thụ phát hiện Yêu diễm thụ đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, vẻ mặt trầm tư.

Mặc dù Khuê tú thụ không đẹp đẽ rực rỡ như Yêu diễm thụ, nhưng tướng mạo cậu lại tuấn tú nhã nhặn, tính cách tốt, giáo dưỡng tốt, gia thế tốt. Băng sơn công nhìn cậu không vừa mắt, ắt có người khác để ý.

Giờ đang có một người khác đang tán tỉnh cậu ta đến vô cùng vui vẻ ——

Còn rất quý hiếm nữa chứ.

Bỗng nhiên Yêu diễm thụ nhỏ giọng thầm thì một câu.

?

Khuê tú thụ có chút mờ mịt, cậu hỏi Yêu diễm thụ: “Sao anh lại đến đây?”

Yêu diễm thụ lại nhỏ giọng lầm bầm, Không có chuyện gì thì không thể đến à?

“Hả?” Khuê tú thụ nháy mắt một cái, nhất thời tưởng mình nghe lầm.

Yêu diễm thụ nhanh chóng dời đề tài: “Lát nữa cậu có đi dạy không?”

Tuy rằng không hiểu ý đồ đến đây của Yêu diễm thụ, Khuê tú thụ vẫn thành thật trả lời: “Tôi muốn về nhà.”

“Lên xe đi, tôi chở cậu về.” Nói xong Yêu diễm thụ liền định đưa mũ bảo hiểm cầm trong tay cho Khuê tú thụ.

Khuê tú thụ không nhận: “Không cần phiền thế đâu, tôi tự lái xe được.”

Yêu diễm thụ bĩu môi có chút không vui, y lại nhìn chằm chằm vào Khuê tú thụ, bày ra vẻ mặt hung thần ác sát: “Vừa rồi tôi đã giúp cậu thoát khỏi một mối hoa đào nát đấy, cậu nợ tôi một nhân tình!”

Y hoàn toàn không nhớ lúc trước mình ngã vào bể bơi là ai đã duỗi tay ra cứu viện mình thoát khỏi nước lạnh.

Cũng may tính tình Khuê tú thụ là kiểu người hết sức đôn hậu, biết tri ân báo đáp, người khác đối xử với cậu tốt một chút, cậu sẽ hận không thể hết sức hồi trả lại người ta, nghe vậy liền gật gật đầu nói phải.

….

Mãi đến tận khi về đến nhà, Khuê tú thụ cũng không hiểu được ý đồ đến của Yêu diễm thụ.

Là muốn đến bắt gian à? Đến coi cậu có ở cùng Băng sơn công không?

Khuê tú thụ chỉ có thể nghĩ như vậy,

Yêu diễm thụ sẽ vui mừng vì mình không biết thuật đọc tâm, nếu không y sẽ bị suy nghĩ trong lòng Khuê tú thụ chọc tức đến sôi máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.