Pelliccia

Chương 6




Dịch giả: Yebi
Biên: Adelaide Nguyen

"Chào buổi sáng, cháu yêu." Judy nói với một nụ cười lớn. "Cháu cảm thấy sao rồi?" Sara nhảy xuống giường và quay xung quanh để tiện thấy bà ấy. Sara cố gắng để nói chuyện, nhưng không một từ nào thoát ra được cả. Cô ôm lấy cổ họng và cố gắng để nói lại một lần nữa, nhưng cô không thể phát ra một tiếng nào cả.

"Ồ, ta vô cùng xin lỗi cháu, cháu sẽ không thể nói chuyện trong một khoảng thời gian." Judy nói với vẻ thông cảm. "Nhưng cháu không cần phải lo lắng đâu. Cháu sẽ bắt đầu được điều trị nói đầu tiên vào sáng ngày mai. Tuy nhiên lúc này cháu có thể giao tiếp những ý nghĩ của mình bằng cách viết lên bảng xóa khô ở trên quầy." Bà chỉ vào một bảng nhỏ với một cây bút lông và một sợi dây gắn liền với hai trong số các góc. "Cháu chỉ cần đeo sợi dây phía sau cổ để cháu có thể mang nó theo bên mình."

Sara nhanh chóng nhặt tấm bảng và bắt đầu viết. "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có chuyện gì với cơ thể của cháu?"

"Không có gì cả đâu cháu." Bà cười nói. "Việc điều trị vô cùng thuận lợi. Mẫu máu của cháu đã sạch sẽ trở lại, và bệnh ung thư của cháy đã khỏi hoàn toàn."

Sara bôi tấm bảng đi và bắt đầu viết lại dòng khác. "Tại sao của cơ thể của cháu được bao phủ bởi lông và cháu lại trông giống một con mèo?"

Nụ cười của Judy ngày càng phai nhạt dần. "Ờ thì cháu à, đó chỉ là một trong những tác dụng phụ thôi, nhưng cháu không cần quá lo lắng. John đang cố gắng để loại bỏ genome thứ gây ra vấn đề này."

"Genome?" Sara viết.

"Ồ ta xin lỗi Sara, đôi lúc ta quên mất ta đang nói chuyện với ai. Ông ấy chỉ đang cố gắng để dừng thứ gây nên phản ứng lúc này của cháu. Tại sao chúng ta không ngồi và ta sẽ cố gắng hết sức có thể để giải thích mọi thứ cho cháu?"

Sara và Judy ngồi xuống giường và Judy bắt đầu giải thích cho Sara rằng việc điều trị có liên quan đến nanites. Đó là những con robot nhỏ có thể sửa chữa các vấn đề trong cơ thể của cô, nhưng nếu nanites được tiêm trực tiếp vào máu thì hệ thống miễn dịch của cô sẽ giết chết chúng như thể chúng là một loại vi khuẩn hoặc là một con virus.

Mặc dù vậy, khi các nanites được nuôi cấy trong máu của mèo đầu tiên, khi đó các tế bào máu trắng của Sara sẽ lơ chúng đi và chúng có thể tiếp tục tiến hành. Vấn đề ở đây là các nanites mang dấu vết của DNA mèo. Điều này làm họ khó có thể sửa chữa cơ thể của cô với dấu vết của DNA mèo và gây ra tác dụng phụ mà cô đang trải qua.

Judy tiếp tục nói trong vòng 15 phút, nhưng Sara không hiểu nhiều hơn được nữa. Cô không chắc rằng cô hiểu được 5 phút đầu tiên . Nó đã không còn quan trọng với cô nữa. Mọi thứ cô biết được là cô đã biến thành một con mèo và cuộc sống lúc trước của cô đã kết thúc.

"Sara, tin tốt là chúng ta đã thành công trong việc ức chế gen tiêu cực nhất trong các nhóm máu AB NEG, và khi chúng ta giải quyết vấn đề đó cho nhóm máu của cháu thì cháu sẽ có thể trở về nhà cùng với gia đình của mình." Lời giải thích được nói thêm để làm Sara cảm thấy tốt hơn.

"Tại sao cháu không thể trở về ngay bây giờ?" Sara hỏi bằng cách viết lên bảng.

"À thì, có trời mới biết được còn tác dụng phụ nào xảy ra với cháu không. Nếu có người nào thấy được, họ sẽ ngăn chặn tất cả các nghiên cứu mà chúng tôi đang làm."

"Thế tại sao không ai nói với cháu sự thật từ lúc trước?"

"Ta xin lỗi, cháu gái. Đó là quyết định khó khăn nhất đối với chúng tôi." Judy nói và nắm lấy tay của Sara, hoặc là chân, để an ủi cô." Ta hi vọng cháu hiểu rằng chúng tôi không thể mạo hiểm khả năng của những người phát hiện ra những gì chúng tôi đang làm và ngăn chặn cuộc nghiên cứu của chúng tôi."

Sara không biết mình phải nghĩ gì, cô cảm thấy tê rần khắp ngưởi. Cô nhìn xuống bàn chân của mình, một cái đang nắm lấy tay của Judy, lông khá ngắn, dày và mềm. Điều đó khiến cô chẳng thể giận Judy được. Bà ấy rất tử tế với cô và cô cảm giác rằng trái tim cô đã đặt ở đúng nơi. Cô không biết tất cả những việc này đều là dành cho cô.

Cô đã có thể sống một cuộc sống no đủ nhưng đây không phải là cuộc sống của cô, không phải là điều cô mong muốn, còn gia đình của cô thì sao? Phải chăng cô sẽ chẳng thể nhìn thấy họ lần nữa. Sara có rất nhiều câu hỏi và nghi ngờ Judy sẽ không mang lại câu trả lời thích đáng cho mình. Cô chỉ ngồi đó và tiếp tục nhìn bàn chân mới của cô. Cô cảm thấy lạ lùng khi nghĩ rằng bàn tay lúc trước đã trở thành bàn chân lúc này. Nó quá khác lạ, và cô cũng vậy, rất khác thường.

"Cháu chắc đói lắm đúng không?" Judy lên tiếng cắt ngang lời nói của Sara. "Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng ở quán cà phê rồi đấy. Cháu chỉ cần đi lên phía trước và mặc quần áo. Có vài bộ đồ trong tủ đấy.

Sara gật đầu xác nhận.

"Cháu không sao chứ, cháu yêu quý?" Judy hỏi với sự lo âu.

Sara một lần nữa nhìn về phía Judy và nở một nụ cười miễn cưỡng cùng một cái gật đầu xác nhận.

Judy mỉm cười và đi ra cửa, bà quay lại vào phút cuối. "Quán cà phê chỉ ở dưới phía hội trường thôi, cháu yêu, cháu không nên bỏ lỡ nó. Đừng ở đây lâu quá nếu không thức ăn sẽ nguội mất."

Sara có thể ngửi thấy mùi thịt xông khói được nấu chín khi Judy mở cửa. Mùi thức ăn dấy lên cơn đói trong cô. Mùi thật thơm. Cô mỉm cười với Judy khi bà biến mất qua cánh cửa. Cô không muốn đứng lên, cô vẫn không chắc chắn phải nghĩ gì về mọi thứ. Bởi thế mọi việc càng đi quá xa và cô chỉ muốn ngồi ở đó và khóc. Điều này chẳng phải là để chữa cho cô sao? Cô muốn gọi điện về nhà và nói chuyện với cha cô, với bạn bè của cô - Jennifer hoặc thậm chí là người anh chẳng mấy dễ thương, luôn khó chịu với cô.

Cơn đói bắt đầu chế ngự suy nghĩ và nỗi buồn của cô. Mùi của thịt xông khói và xúc xích đã giúp cô ngừng lo lắng và quên đi hoàn cảnh hiện giờ của mình. Sau mọi chuyện thì cô cũng chẳng thể làm gì lúc này cả.

Sara buộc mình phải đứng trên đôi chân mới của cô một lần nữa . Cô mở cửa tủ và nhìn vào những bộ quần áo treo ở bên trong. Nỗi thất vọng hiện rõ trên gương mặt của cô. Cô nhắm mắt lại một lát và tự hỏi những gì mình làm để có thể xứng đáng với nó. Đầu tiên bằng cách nào đó cô trở thành mèo và nếu việc đó chưa đủ thì việc này như xác muối vào vết thương vậy. Những bộ quần áo có sẵn trong tủ đều là đồng phục học sinh.

Đẩy xưởng chứa máy bay ra và bước sang quầy bar. Sara tuyệt vọng tìm kiếm những thứ khác, nhưng không may cô vẫn chưa tìm thấy. Những bộ đồng phục trông không giống bất kỳ bộ nào cô thấy các sinh viên tại các trường tư thục mặc trong khu phố của cô. Những người đó đã chống đối nhưng họ vẫn không được mặc kẻ sọc hoặc kaki, chỉ được mặc một màu duy nhất. Áo cánh trông giống như trang phục thủy thủ, với một ve áo vững chắc choàng qua vai và tạo thành góc vuông ở phía sau. Chiếc váy và áo có hai dải song song được cắt tỉa ở các cạnh.

Ít nhất thì cô cũng đượuc chọn một màu cho mình. Sara hăng hái suy nghĩ đến ngơ ngẩn để đi cùng với nó. Có nhiều màu sắc để chọn lựa nên cô bắt đầu lướt qua chúng. Ở đó có màu nâu, màu mà rất nhanh được lược bỏ khỏi danh sách. Còn màu tím thì không hợp với bộ lông màu nâu của cô. Sau khi xem qua một vài chi tiết cô quyết định không nhìn thẳng vào bộ lông nâu của mình nữa. Hoặc là bộ lông nâu không nhìn về phía cô là được. Cô đang rất đói và cô quyết định sẽ đi với màu xanh lá - màu cô yêu thích. Cô lấy cái váy màu xanh cùng với một số đồ cô tìm được trong ngăn kéo và bắt đầu mặc quần áo.

Nó có một chút khó khăn lúc ban đầu khi cô tự hỏi phải làm gì với cái đuôi của mình. Lúc đầu, cô đã cố gắng để đẩy cái đuôi xuống dưới cái váy, nó như có ý nghĩ riêng của mình vậy, nó thích di chuyển qua lại và tự lộ mình khi nó dựng đứng qua khỏi lớp váy của cô nhưng vẫn nằm trong tầm chấp nhận được của Sara. Sau đó, cô chợt phát hiện ra một dây đeo Velcro dọc theo dây thắt lưng mà khi kéo sẽ lộ ra một cái khía chỉ đủ lớn cho đuôi của cô lọt vào một cách thoải mái, và Velcro có thể được buộc lại để đảm bảo dây thắt lưng nằm bên trên cái đuôi của cô.

Cô nhìn vào gương một lúc. Cô nhìn cũng khá được đó chứ. Màu xanh biển của đôi mắt cùng với màu xanh lá của bộ trang phục kết hợp lại làm họ khó có thể bỏ qua. Tóc của cô vẫn là màu nâu và đậm hơn so với bộ lông. Cô khá kinh ngạc sau khi kiểm tra cô đã ngủ trong bao lâu. Chải mái tóc với chiếc lược và nó trông ổn hơn bao giờ hết.

Việc đánh răng có vẻ giống như là một việc vặt nhưng vẫn thấy khá kì lạ, hơn nữa hơi thở của cô không có mùi xấu đến thế nên cô đã bỏ qua việc đó, cô thấy mình đã đủ đoan trang và cố làm dịu đi cơn đói trong dạ dày để đi ra ngoài. Ngay sau khi cô mở cửa mùi của thịt xông khói và xúc xích lướt qua mũi và miệng của mình. Cô thậm chí không cần phải xem xét để nói mùi đồ ăn từ hướng hành lang bên phải. Cô bắt đầu làm theo cách của mình, xuống sảnh đi qua nhiều cánh cửa đóng kín ở hai bên. Cô bước vào phòng sảnh khi cô thấy cánh cửa cô bắt đầu bước vào. Cô tiếp tục đi xuống hành lang theo mùi thức ăn đến phía bên kia hành lang.

Sau khi vượt qua một vài cánh cửa ở hành lang thì bên trong là một không gian khá lớn. Trước mặt cô, ở phía bên phải của căn phòng có nhiều bàn ăn và ghế thì được úp lên trên mặt bàn, ngoại trừ một cái. Bên trái là một nhà hàng lớn với quầy bar phục vụ khi khách đến. Thứ đứng ở phía sau quầy bar đối diện hướng khác là hai chú mèo, họ rõ ràng là đang rửa chén. Sara không biết mình nên nghĩ sao về tình huống này nữa, đó là một hình ảnh quá đỗi khác thường. Điều đó khiến cô nghĩ đến mình một lần nữa, cô cũng chẳng bình thường một chút nào.

Chú mèo ở phía bên phải trông giống như là một con hổ. Nó được phủ bởi màu lông màu trắng với sọc đen. Nó có cấu trúc xương to và cao để bộ lông bám vào. Còn chú mèo ở phía bên trái phủ bộ lông màu đen tuyền và thân hình khá giống với Sara, gầy và không cao. Cả hai đều mặc bộ đồ thủy thủ khập khiễng như cô đang mặc ngoại trừ thay vì váy thì họ mặc bộ quần áo.

Sara đứng mà chẳng biết mình phải làm gì cả. Cơn đói khiến cô không thể chịu được nữa. Cô mở miệng định rằng sẽ nói chuyện với họ nhưng cô nhanh chóng nghĩ rằng cô có thể nói không, nhưng trước khi tiếng nói được cất lên để tạo sự chú ý về phía họ thì họ chợt quay lại nhìn về phía Sara.

"Chào buổi sáng." Chú hổ vừa nói vừa cười. "Cô chắc hẳn là Sara, chúng tôi đã chờ cô từ nãy đến giờ, nhưng chúng tôi sẽ bắt đầu làm đồ ăn cho cô. Đừng lo chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đĩa ở đây rồi. Người đó chỉ về cái đĩa được bao phủ bởi khay nhôm ở cuối bàn.

Cô bước đến và định lấy chiếc đĩa thì chú mèo đen chặn lại. "Để ở đó, cô cần phải rửa tay trước." Sau đó nó chỉ về phía tấm bảng dán ở bức tường rồi đọc: " Mọi người đều phải rửa tay và chân trước khi ăn." Sara nhìn xuống chân của cô và xung quanh nhà bếp. Cô nhận thấy rằng chỉ có duy nhất một cái bồn rửa tay nhưng họ lại sử dụng để rửa chén mất rồi. Cô bắt đầu đi xung quanh quầy bar nhưng anh ta lại chặn cô một lần nữa. "Không có nước thì cô hãy liếm chân của mình, như thế này.'' Anh ta bắt đầu chuyển động cái lưỡi của mình và giả làm hành động như đang liếm chúng.

Sara nhìn nó với vẻ mặt hoài nghi. Cô không thê tin được! Cô tưởng rằng sự thay đổi này sẽ mang đến điều gì đó đối với cô. Họ nhìn cô với vẻ dự đoán. "Cứ việc làm đi. Nó không kinh tởm như cô đã nghĩ đâu.'' Chú hổ mỉm cười. Sara bắt đầu giơ tay lên miệng và liếm chúng.

Ngay sau đó Judy bước vào. "Cháu đây rồi. Ta vừa tự hỏi chừng nào cháu mới xuất hiện." Mấy chàng trai nhanh chóng quay lại và bắt đầu rửa bát nhưng Judy chợt thấy Sara đang liếm chân của mình. Bà chống tay lên hông và vẫy tay với các chàng trai. "Ta nghĩ ta đã nói là sẽ không chơi khăm với những đứa trẻ mới."

Họ cười khẩy với chính họ. "Chúng tôi không biết bà đang nói về vấn đề gì." Chú mèo đen nói với giọng ngây thơ. "Chúng tôi chỉ ở đây rửa bắt thôi."

Judy không bị thuyết phục bởi lời lẽ đó. "Ồ, thế à." Bà bước về bức tường và chỉ xuống dưới." Ta nghĩ ta đã ném cái này đi rồi mà." Họ cười khúc khích lần nữa. Judy lắc đầu: "Mấy cái đĩa tốt hơn được làm sạch và không tì vết trước khi Sara ăn xong, hoặc mấy chú phải làm lại việc đó lần nữa vào bữa trưa và bữa tối."

"Thôi đừng mà." Cả hai người rên lên.

"Chỉ cần làm việc và tránh xa rắc rối ra thôi." Sau đó bà chuyển sự chú ý lên Sara. "Xin lỗi về mấy người bọn họ, họ thích chơi đùa với những người mới và không cần đâu, cháu yêu, cháu không cần liếm chân cháu như một cô mèo đâu. Chỉ cần đi về phía trước và mang đĩa của cháu để lên bàn ăn." Bà cười với Sara sau đó quay đầu lại liếc mấy người họ khi họ đã dừng làm việc và nghe chăm chú. Họ nhanh chóng quay lại công việc của mình và bắt đầu huýt sáo một cách rất tệ.

Sara nhặt đĩa lên và đặt nó lên cái bàn chỉ có duy nhất một cái ghế được đặt xuống. Cô nhấc khay nhôm ra để lộ rất nhiều thịt xông khói và xúc xích. Bình thường cô sẽ hỏi những gì đã xảy ra với trứng và bánh, nhưng cô nghĩ đó là những gì sẽ xảy ra khi muộn bữa ăn sáng. Cô không có thứ gì dùng để ăn, nhưng thịt hun khói và xúc xích là thức ăn dùng tay mà phải không?

Cô không ngần ngại bắt đầu ngồi xuống và thưởng thức bữa ăn nhẹ với thịt, rất ngon và chỉ sau vài phút, cô đã hoàn tất ăn hết mọi thứ. Cô rất hài lòng. Judy mang một ly sữa đến trước khi cô bắt đầu cạn kiệt sức lực.

Ngay khi Sara đặt ly thủy tinh xuống, thì mấy người đó cũng đồng thanh lên tiếng: "Xong."

"Mấy cậu chắc không?" Judy hỏi với vẻ mặt hoài nghi.

"Yup, chúng tôi vừa hoàn thành xong món ăn cuối cùng." Chú hổ tự hào nói.

"Ta nghĩ ta vẫn còn thấy hai cái nữa." Judy đứng dậy nhìn vế phía quầy bar và nói.

Họ bắt đầu nhìn qua tất cả các góc. "Ở đâu? Sao chúng tôi không thấy. Chúng tôi đã làm sạch hết thảy." Chú mèo đen khóc với vẻ mặt không thể tin được.

"Ngay chỗ này." Sau đó, Judy chỉ vào thủy tinh rỗng và cái đĩa ở phía trước Sara.

"Oh thôi nào." Cả hai đều rên rỉ một lần nữa. "Điều đó không công bằng."

"Bà đã đặt bẫy chúng tôi. Chúng tôi sẽ thua dù chuyện gì xảy ra đi nữa." Chú mèo đen lên tiếng.

"Chơi khăm cũng không phải là trò để vui khi mấy cậu là nạn nhân đúng không?" Judy nói với vẻ đắc thắng.

"Không." Cả hai đều giận dỗi, hạ thấp đầu trong sự xấu hổ .

"Ta hi vọng mấy cậu học được bài học sau chuyện này. Bây giờ mau đi qua đây và giới thiệu mình cho Sara ngay bây giờ."

Họ cởi bỏ tạp dề và găng tay cao su ra, ném chúng vào bồn rửa và bước đến bàn. Sara đứng lên một cách ngại ngùng, cả hai đều mỉm cười với cô khi họ bắt tay với cô.

"Chào Sara, hoan nghênh cô đến với thuộc địa của nô lệ." Chú hổ nói với nụ cười lớn để lộ răng mỏng và dài của mình. Judy trừng mắt nhìn anh ta với một cái cau mày. Anh làm thanh giọng mình và bắt đầu lại lần nữa, nhưng lần này là một giọng Anh nghe khá ngột ngạt.

"Xin lỗi m'lady, những gì tôi muốn nói là chào đón tới Cung điện Catailles, nơi mà tất cả những giấc mơ và mong muốn của bạn trở thành sự thật. Tôi tên là Charles Cuttingham thứ ba. Nhưng m'lady có thể gọi tôi là Tony . "

Judy gần như ngã khỏi chiếc ghế của mình, bật cười. "Như vậy là quá nhiều rồi đó Tony."

"Cô có thể bỏ qua việc rửa bát. Bà ấy chỉ đang ghen tị với vẻ đẹp của cô thôi." Sau đó anh nắm lấy tay của cô và hôn nó như một quý ông thật sự.

Judy cười xong và đứng dậy. "OK, cả ba người cần được trở lại trường học. Ta xin lỗi tôi không thể ở lại và nói chuyện với mọi người nhiều hơn. "Bà quay sang Tony. "Đưa cô ấy đi xung quanh và làm ơn, làm ơn, làm ơn tránh xa khỏi rắc rối." Sau đó cô dọn các món ăn của Sara và đặt chúng vào bồn rửa và biến mất sau đó.

Tony nói với giọng bình thường: "Soo Sara, điều gì khiến cô vào nơi này?"

"Nhân tiện tên tôi là Joshua." Chú mèo đen bước đến trước Tony và làm gián đoạn câu hỏi của anh.

Sara gật đầu thừa nhận.

"Ồ, đúng rồi. cô chỉ mới vừa thức dậy từ chế độ ngủ đông. Tony vỗ đầu của mình bằng chân. "Tấm bảng của cô đâu?"

Sara chỉ nhướng mày và vai của mình sau đó chỉ xuống hành lang.

"Cô để nó trong phòng?" Joshua hỏi.

Sara gật đầu vâng.

"Đừng lo tôi nghĩ tôi để tấm bảng cũ của mình ở đâu đó quanh đây." Tony nói và bắt đầu với lên và kiểm ra các góc tủ ở trên cao cho đến khi ông lấy xuống tấm bảng xóa khô giống như của Sara và một cây bút lông. "Của cô này."

Cô bắt đầu viết. "Tôi bị ung thư."

"Whoa, giữ nó." Tony vừa nói vừa lấy tấm bảng và xóa những gì cô viết. "Cô không muốn nói với ai xung quanh đây về tình trạng của cô đúng không?"

Sara lấy tấm bảng lại. "Ừ thì anh hỏi mà." Cô viết.

"Tôi đã khá khôi hài." Anh nói. "Tôi không có ý hỏi cô những gì đã xảy ra với cô."

Sara muốn hỏi tại sao cô không thể nói với ai, cũng như một triệu câu hỏi khác, nhưng viết lời nói của cô trên bảng xóa khô là quá chậm và cồng kềnh vì vậy cô quyết định giữ các câu hỏi và trả lời ngắn gọn.

"Vậy cô bao nhiêu tuổi Sara?" Joshua hỏi.

"16."

"Ồ, giống tôi." Joshua đáp lại.

"Tôi 17 tuổi." Tony nói.

Họ tiếp tục hỏi những câu hỏi cơ bản để hiểu nhau hơn và hỏi thêm khoảng 10 phút trước khi họ rời quán cà phê và bắt đầu chuyến đi của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.