Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 51




“Cậu nói bậy gì vậy? Cơm có thể ăn bừa bãi, lời nói không thể nói bừa!” Diệp Bạc Hâm không vui lắm, trong lòng bất an.

Cô tin vào nhân phẩm của Tập Vị Nam, anh dám đưa thẻ này cho cô, chứng tỏ tấm thẻ này là minh bạch, nhưng mà có thể làm thẻ Hắc Kim này, cho thấy thân phận của canh không đơn giản.

Hơn nữa trước giờ cô không biết rõ về gia thế của anh, liền mơ hồ ở cùng anh.

Thẩm Tư Á nhìn thấy phản ứng của cô liền biết sự việc nghiêm trọng, mỉm cười lúng túng, “Tớ sai rồi, chồng cậu là quân nhân liêm chính, tuyệt đối không làm chuyện xấu hổ.”

Diệp Bạc Hâm phớt lờ cô, quay người đi ra bên ngoài gọi cho Tập Vị Nam.

Giọng nữ lạnh băng truyền lại, không nằm trong vùng phủ sóng.

Diệp Bạc Hâm chau mày tắt điện thoại, hôm qua anh nói phải tham gia diễn tập khép kín, ngắt mọi kết nối với bên ngoài, cho tới khi cuộc diễn tập kết thúc.

Vậy cô chỉ có thể đợi anh kết thúc mới có thể biết rõ chuyện này.

Thẩm Tư Á cùng đi ra ngoài với cô, nhìn vào màn hình đen, “Không nghiêm trọng nbư vậy chứ, nói không chừng cậu bắt được con rùa vàng. Mặc dù làm lính nghèo, nhưng gia tộc lớn... ”

Thẩm Tư Á mặc dù nói phóng đại một chút, nhưng không phải không có lí, khí chất âm trầm trên người Tập Vị Nam không phải gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng được, sao lúc đầu cô không nghĩ tới điểm này vậy.

Diệp Bạc Hâm nhận lấy điện thoại, nâng mắt lên nhìn cô, “Nếu như gia đình anh ấy là một gia tộc giàu sang quyền thế, có nhìn tớ vừa mắt không?”

Gia tộc giàu sang quyền thế thích thích liên hôn với gia tộc, Diệp Viễn Đông chẳng phải muốn cô liên hôn với Hạ gia sao? Đều nói nhà quyền thế thực sự phải theo đuổi bốn thế hệ, Diệp gia bọn họ xâm nhập vào giới thượng lưu từ lúc Diệp Viễn Đông mở rộng Diệp Thị, chẳng qua là hai mươi năm nay, không được tính là gia tộc quyền thế.

Nếu như thân phận Tập Vị Nam cao quý, anh làm gì nhìn tới cô? Cô không cho rằng bản thân mình đẹp đến mức có thể mê hoặc Tập Vị Nam, Tập Vị Nam cũng không phải dạng người chỉ quan trọng bề ngoài.

Đến giấy chứng nhận kết hôn cũng phải lén lút làm, anh thậm chí không đưa cô đi gặp người nhà cô, dám hỏi có danh môn quyền thế nào lại cho hậu bối làm ra chuyện thất lễ như vậy.

Thẩm Tư Á bước cùng Diệp Bạc Hâm, “Cậu cũng quá tự xem nhẹ mình rồi, không nói gia đình của cậu, nói đến gương mặt của cậu đi, đường đường là con gái nhà lành. Cậu cũng không thử nghĩ xem nếu như Tập Vị Nam không thích cậu, lúc đầu sao phải mạo hiểm tính mạng xông vào biển lửa cứu cậu ra, nghe anh ta nói cái gì mà bảo vệ tính mạng và tài sản nhân dân là trách nhiệm của anh ta chứ, có bao nhiêu người mắc kẹt trong căn hộ chung cư đó, vì sao khăng khăng chỉ cứu cậu?”

Diệp Bạc Hâm đột nhiên dừng chân lại, não bộ dường như có thứ gì đó dần dần sáng tỏ, nhưng chỉ một khoảnh khắc trong sự hỗn loạn đó.

“Có thể vừa hay gặp được tớ?”

Thẩm Tư Á vững vàng quay người, “Hay cho anh ta đúng lúc, tớ mới không tin sự việc trùng hợp như vậy. Hơn nữa cậu không cảm thấy kỳ lạ sao, anh ta tuổi còn trẻ dựa vào cái gì mà hai vạch ba sao? Theo như tớ, anh ta tuyệt đối có hậu thuẫn.”

Diệp Bạc Hâm không thích gia tộc quyền thế phức tạp, Hạ gia được coi là đơn giản, tổ tiên là gia đình nho giáo, đến đời ông của Hạ Dã Nhuận mới gia nhập thương nhân, nhưng mấy người con trai Hạ gia cũng vì gia nghiệp âm thầm tính toán với nhau.

Diệp Bạc Hâm không nói thêm gì, bước vào trong quầy tính tiền.

Bộ lễ phục đêm được gói trong hộp quà màu trắng, dây lụa đỏ từ bốn góc buộc qua, ở giữa buộc thành một bướm.

Khiến cho Diệp Bạc Hâm kinh ngạc là, bộ lễ phục này vợt trội về tay nghề và chất liệu, giá tiền lại rất thấp.

Chẳng lẽ không phải của nhà thiết kế có tiếng thì không quan tâm thiết kế tốt hay không, tác phẩm của anh ta lại chỉ có thể để giá thấp nhất bán ra?

Diệp Bạc Hâm không có ý định dùng tấm thẻ Hắc Kim kia, cô quen với việc tự chi tiền của mình, Thẩm Tư á nhìn vào trong túi xách của cô, liếc mắt liền nhìn thấy thẻ Hắc Kim nằm ẩn sau tiền mặt, cô nghi hoặc nói: “Cậu không dùng tấm thẻ kia, không giới hạn mức chi, vậy cảm thấy vô cùng tiếc, liền giống như cầm một thẻ ăn miễn phí. Cậu nói xem cho dù tớ đi nơi khỉ chó nào, cả đời này cũng đã một lần dùng thẻ Gắc Kim rồi.”

Diệp Bạc Hâm đưa thẻ của cô cho nhân viên, quay đầu qua nhìn Thẩm Tư Á, ánh mắt sâu thẳm doạ người, Diệp Bạc Hâm bắt lấy lỗi sai trong câu nói của cô, “Dùng một lần rồi?lúc nãy cậu dùng thẻ này quẹt?”

Trái tim Thẩm Tư Á, trong nháy mắt nhảy dựng lên.

Cô cười ha ha, bước chân vô thức lùi lại phía sau.

Hai nhân viên nhìn hai người bọn họ khó hiểu, nghe hai người đối thoại, tấm thẻ Hắc Kim hình như là của chồng cô gái mặc đầm trắng, nhưng rõ ràng cô gái này không muốn dùng.

Khách hàng hop thời trang cáo cấp Tia bọn họ đều là các bà phú gia giàu có và tiểu thư danh giá, nhưng hiếm thấy ai đó cầm thẻ Hắc Kim, càng không nhắc tới chồng của ai lại rộng lượng như vậy, ngay cả thẻ Hắc Kim cũng giao cho vợ.

“Này, đừng có keo kiệt như vậy? còn không phải tiết kiệm tiền cho cậu sao?”

“Cậu còn nói được sao?” Diệp Bạc Hâm đen mặt trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng không phải thật sự tức giận, “Còn không phải trả tiền cho cậu.”

Quần áo của Thẩm Tư Á đều gói lại đều đặt lên quầy, cùng đồ của Diệp Bạc Hâm đặt chung một chỗ, cô biết Diệp Bạc Hâm chỉ to giọng thôi, tuỳ tiện xách đi, hai tay kéo bốn năm túi, thuận tiện xách luôn túi của Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm hỏi nhân viên, “Ở đây có thể kiểm tra thông tin của chủ thẻ Hắc Kim không?”

Nhân viên nói lời xin lỗi, đưa thẻ trả lại cho cô, “Cô có thể đến ngân hàng bên kia kiểm tra.”

“Cảm ơn!”

“.Cậu mua gì rồi?” Thẩm Tư Á hỏi, ánh mắt quay nhìn vào túi giấy.

“Lễ phục đêm.” Diệp Bạc Hâm cúi đầu nhét thẻ vào ví tiền, lúc nhìn thấy thẻ Hắc Kim, trong lòng lại dâng lên cảm giác kì lạ.

“Từ trước tới giờ cậu không tham dự tiệc đêm, mua lễ phục đêm làm gì vậy?” Thẩm Tư Á ngạc nhiên nhìn cô, bày tay ngứa ngáy, rất muốn mở ra xem kiểu dáng như thế nào.

Diệp Bạc Hâm ném ví tiền vào trong túi xách, “Tặng cho Tô nữ sĩ.”

Thẩm Tư Á hiểu rồi, cô đột nhiên hét to lên, âm thanh vang cả một khu mua sắm.

“Cậu đây là hối lộ nha.” Cô còn không biết rõ tâm tư quỷ này của Diệp Bạc Hâm sao? mỗi lần chọc Tô Uyển nổi giận, kéo cô dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm, sau đó mua quà về cho Tô Uyển, bảo đảm rằng hết giận.

Diệp Bạc Hâm gật gật đầu, từ trong tay cô nhận lấy túi đồ, quay người bước ra bên ngoài.

“Chuyện giấy chứng nhận kết hôn bị bà phát hiện rồi, suýt chút nữa đánh chết tớ.”

“Cái gì?Biết được rồi?” giọng của Thẩm Tư Á thanh sắc, nhân viên bán hàng đứng sau bọn, nói chào và hẹn lần sau lại tới.

Diệp Bạc Hâm đang định đem chuyện tối hôm qua nói cho Thẩm Tư Á, sau đó liền nghe thấy sau lưng có người nói: “Hai vị tiểu thư, xin đợi một lát.”

Diệp Bạc Hâm và Thẩm Tư Á đều bước ra đến cửa, nghe thấy dường như đang gọi bọn họ, nghi ngờ dừng bước, quay người lại.

Một cô gái mặc một phong cách thời trang ol, áo thun màu đỏ, váy ngắn ôm đùi màu trắng, đôi kính mắt màu đen che nửa khuôn mặt, nhìn vó vẻ hơi lỗi thời, lúc bước đi, đôi giày cao gót lộc cộc trên sàn, rất nhanh liền bước tới trước mặt hai người.

Diệp Bạc Hâm nghe thấy nhân viên gọi cô là quản lý.

“Có chuyện gì sao?” Thẩm Tư Á nghi hoặc nhìn người phụ nữ mặc đồ kỳ lạ trước mặt, ăn mặc rất thời trang, nhưng đôi kính trên mặt rất kỳ lạ.

Thẩm Tư Á có chút chột dạ, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ quẹt thẻ Hắc Kim, gây rắc rối rồi?

Âu Mễ Cẩn nhìn cô để lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, đôi mắt dưới đôi kính màu đen rất đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, khoé miệng nhấc lên độ cong nhẹ.

“Xin hỏi, trong hai vị người nào mua Đêm mùa hè?”

Thẩm Tư Á đứng hình, cô gái này cười làm người khác có cảm giác kỳ diệu của hoa mùa xuân.

Diệp Bạc Hâm bình tĩnh nhìn cô, “Là tôi.”

Vì vậy, Diệp Bạc Hâm và Thẩm Tư Á được mời đến khu vực đợi, nghe nói nhà thiết kế đêm mùa hạ này đang ở tầng dưới, vài phút sau liền lên tới, cô muốn xem thử ai mua đêm mùa hè.

Diệp Bạc Hâm biết nhà thiết kế đều có chút kỳ quặc, cũng may hôm nay cô cũng không có việc gì làm, không thể trì hoãn thời gian gì, hơn nữa cô khá hứng thú với nhà thiết kế đêm mùa hè này.

Thời gian chờ đợi, Diệp Bạc Hâm đã nhanh chóng kể chuyện Diệp Viễn Đông về việc bán cô, chuyện Tô Uyển tức giận đến mức đuổi đánh cô cũng nói ra.

Thẩm Tư Á cười ha ha, Diệp Bạc Hâm mắng cô không có lương tâm.

Chẳng bao lâu, Âu Mễ Cẩn cùng một người phụ nữ xin đẹp bước vào, người phụ nữ đeo một cặp kính râm, cô bước vào liền cởi bỏ cặp kính râm.

Khí trường của người này rất mạnh mẽ, nếu như Diệp Bạc Hâm không nhìn nhầm thì, chiếc váy ngắn tới đầu gối màu xanh ngọc cô đang mặc trên người là từ tay của Viktor.

Âu Mễ Cẩn giới thiệu: “Diệp tiểu thư, Thẩm tiểu thư, Giang tổng là nhà thiết kế của đêm mùa hè.”

Lại quay sang giới thiệu Diệp Bạc Hâm với Giang tổng, “Giang tổng, Diệp tiểu thư là người mua đêm mùa hè.”

Giang Nhan từ lúc bước vào cừa liền đánh giá Diệp Bạc Hâm và Thẩm Tư Á, thái độ lạnh lùng xa cách, ngay cả khi bắt tay cũng chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay bọn.

Thẩm Tư Á nhìn cô rất khó chịu, không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao, lạnh lùng cái gì?

Giang Nhan ngồi đối diện với Diệp Bạc Hâm, cô nâng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm, “Diệp tiểu thư có thể nói đêm mùa hè có gì thu hút cô không?”

Diệp Bạc Hâm mỉm cười, “Đương nhiên là được, màu kem thanh lịch và phong cách, có cô đọng một hơi thở đô thị, thiên hướng sắc màu ấm, là sự lựa chọn tốt nhất cho phụ nữ trưởng thành. Vạt áo mượt mà thể hiện nữ tính nhẹ nhàng và tinh tế, kim cương giữa eo khiến trước mắt người nhìn phát sáng, giống như đột nhiên nhìn thấy một mảnh đá nguyên bản chưa bị cắt trong biển hoa.”

Giang Nhan ngơ ngác, mảnh đá nguyên bản chưa bị cắt?

Ẩn dụ của cô gái này ---rất mới lạ, trước khi viên kim cương được chạm khắc quả đúng là một mảnh đá nguyên bản, bề ngoài rất bình thường, cùng với đá thông thường không có khác biệt lắm.

Chỉ có trải qua tầng tầng khai thác, khắc đi những mảnh vụn thừa, kim cương mới toả sáng, được thế giới tìm kiếm.

Ý định ban đầu khi cô thiết kế đêm mùa hè này, chính là muốn để nó giữ được khuôn mặt thật, kholng mang hào quang của nhà thiết kế, chỉ có thể ước tính nó từ vẻ đẹp linh hồn của nó, không ngờ rằng rất nhiều người nhìn qua, chỉ có nha đầu này nhìn ra manh mối.

“Nếu như tôi đoán không sai, khu vực vòng eo kim cương, bà muốn biểu hiện sự dẻo dai trong xương cốt người phụ nữ.”

Giang Nhan cười khúc khích, “Cô gái, cô nói từ đầu tới cuối đều đúng, nhưng mà cách nói của cô chỉ có thể chập chờn ngoài ngành, đối với những người hiểu thiết kế, cách nói này của cô là miễn cưỡng.”

Hai từ miễn cưỡng này được cô cố ý nhấn rất mạnh, Diệp Bạc Hâm cười phá lên, “Tự nhiên, tôi căn bản không hiểu thiết kế, bà lại làm khó tôi như vậy?”

Những lời này căn bản là tán dóc, Tô Uyển từng nói qua, cho dù cái gì cô đều không biết, cũng nên bình tĩnh, không có ai vừa sinh ra liền cái gì cũng biết.

Sau đó Giang Nhan lại cùng cô nói chuyện một lúc, sau khi biết cô mau đêm mùa hạ tặng mẹ cô, cũng không làm khó nhiều, pjần lớn các nhà thiết kế đều muốn hỏi rõ ngọn ngành.

Thẩm Tư Á không thể hiểu được suy nghĩ của Giang Nhan, một nhà thiết kế vô danh, có người mua tác phẩm của mình, còn lựa tới lựa lui, không biết còn cho rằng bản thân là hành có nhiều rễ.

Diệp Bạc Hâm không nói cho Thẩm Tư Á biết suy đoán của mình, Thẩm Tư Á đối với Viktor cũng có một cảm giác tôn thờ mù quáng, nếu như cô biết người phụ nữ nhêng ngang kiêh ngạo trước mắt cô có thể là Viktor, thần tượng của cô có thể biến mất trong thế giới của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.