Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 9




“Chào buổi sáng.” Miêu Thủy Tịnh thoải mái đến bên cạnh hai người.

Vừa thấy cô, mặt Kinh Nhẫn lập tức hiện ra hai chữ lớn gặp-quỷ.

“Em, em làm sao có thể ở trong này?”

“Bảo vệ ngài a.” Cách ngôn một câu, sau đó bình thản ung dung ngồi vào ghế đá bên cạnh anh, cô gật đầu với Trang Bá Huân, thấp giọng nói chào buổi sáng, mà Trang Bá Huân cũng rất lịch sự nói chào buổi sáng.

“Nhưng em không phải……”

“Không phải cái gì?” Cô nhíu mày nhìn anh, ánh mắt là lạnh nhạt cộng thêm không vui.

Mồ hôi lạnh lướt qua giữa trán, Kinh Nhẫn ở trong lòng hô to ── xong đời.

“Em không ngủ ?” Không cần nghĩ, chắc chắn là như vậy.

“Đương nhiên là có, nhưng ngài vừa mở cửa tôi liền tỉnh.” Cô làm vệ sĩ là đi chơi sao?

“Tôi không biết tai em lại thính như vậy?” Cười gượng.

“Tôi trừ bỏ nhĩ lực tốt, trí nhớ cũng tốt lắm, trước khi ngài ra cửa đối với tôi làm gì tôi nhưng là đều nhớ rất rõ a.” Cố ý nói.

Xong rồi xong rồi, cái này đã không phải xong đời, mà là chết chắc rồi!

Cô ấy biết mình hôn trộm, lần này cô ấy nhất định sẽ cùng mình cả đời không qua lại……

Kinh hoảng, anh nở một nụ cười gượng đến không thể gượng hơn. “Em sẽ không định từ chức mặc kệ đấy chứ?”

“Tôi vì sao muốn từ chức?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú liên tục đổi màu, Miêu Thủy Tịnh cười thầm ở trong bụng.

Ừm hừm, ai nói cô dễ khi dễ ? Cô cũng biết phản kích đó, không phải là lần nào cũng đều là cô bị ăn gắt gao.

“Bởi vì tôi……” Muốn nhận sai sao?

Nghĩ đến đây cũng thật là buồn cười, lúc trước anh ước gì cô tự động cút đi, hiện tại anh lại sợ cô sẽ đột nhiên biến mất không thấy, không ngờ trái tim bị tình yêu hòa tan lại yếu ớt như vậy, ai……

“Bởi vì ngài thế nào?” Không ngờ cũng có khi anh không nói được hết lời đi? Miêu Thủy Tịnh cười khanh khách nhìn anh hỏi, biểu cảm trên mặt làm cho người ta hoàn toàn đọc không ra suy nghĩ của cô lúc này.

Nhìn biểu cảm cô làm cho người ta đoán không ra, Kinh Nhẫn thầm nghĩ lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng lúc này còn ngồi cạnh Trang Bá Huân, nếu anh mà quỳ thật, mặt mũi ném đi đâu?

Ho một tiếng, anh nghiêng người ở cô bên tai nhỏ giọng nói: “Nếu sau khi về nhà tôi tự động quỳ bàn tính, em có bớt giận một chút không?”

“Anh không có việc gì hay sao mà đi quỳ bàn tính?” Cô không hiểu hỏi.

“Lão công làm việc gì sai, không đều là phải quỳ bàn tính sao?” Nói một cách rất chi là đương nhiên.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên.

Hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái, cô hừ một tiếng xoay mặt sang chỗ khác. “Tôi không phải lão bà của anh, quỳ bàn hay không anh tự đi mà hỏi cô ấy, không liên quan đến tôi.”

“Làm sao lại không liên quan? Em nhưng là vị hôn thê tiêu chuẩn của tôi, cho nên lão bà của tôi đương nhiên là em nha!” Nhìn thấy cô đỏ mặt, anh vui vẻ vô cùng, bởi vì có đỏ mặt có nghĩa là cô đối với anh là có cảm giác.

“Anh đừng có nói lung tung nói, tôi khi nào thì biến thành vị hôn thê của anh?” Nói là nói vậy, nhưng Miêu Thủy Tịnh vẫn không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

“Bây giờ nha.” Anh cười lấy lòng, hy vọng cô có thể nguôi giận.

Nhìn khuôm mặt cực kỳ tội nghiệp lại hèn mọn, Miêu Thủy Tịnh vốn đang định lại kích thích anh, nhưng vẫn đánh không lại được ý cười trong lòng, không cẩn thận phốc xích một tiếng liền bật cười; Mà nhìn thấy cô cười Kinh Nhẫn, thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn hai người có qua có lại, Trang Bá Huân ngồi đối diện hâm mộ lại cảm khái.

“Ai, tuổi trẻ thật tốt, nhớ năm đó tôi ……”

“Bớt nói nhảm đi, đồ đâu?” Kinh Nhẫn nhanh chóng thu hồi tươi cười, không kiên nhẫn đánh gãy Trang Bá Huân.

Người đều đã giết đến nơi này, kia cũng chỉ có thể đem chuyện làm xong xuôi, về sau nếu cô hỏi anh vì sao lại chuồn êm, đến lúc đó chỉ có thể kiếm cớ qua loa tắc trách, dù sao chỉ cần không để cho cô biết sự thật đằng sau thư đe đọa, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đi?!

“Ai, người già luôn bị xa lánh, thật đáng súng a!” Trang Bá Huân vừa ai thán, vừa lấy ra hai phần tài liệu từ trong cặp ra. “Đây! Tay phải là kế thừa, tay trái là vứt bỏ, tự cậu chọn một phần viết đi.”

Nhìn hai phần tài liệu trước mắt, Kinh Nhẫn thật sự rất khó quyết định xem nên ký vào tài liệu bên nào.

Nếu có thể, anh tuyệt không nghĩ cùng “Người kia”── người năm đó đưa anh mẫu thân đuổi ra cửa nhà, đối với cha mẹ anh mọi cách làm khó dễ, trên huyết thống là ông ngoại của anh, cố tình người kia âm hồn không tiêu tán, ngay cả chết rồi cũng tìm anh phiền toái, dám để lại món thừa kế cho anh.

Muốn anh kế thừa khoản tiền kia anh không làm được, nhưng là ông già đáng ghét trước mắt nói cũng không sai, trên thế giới này xác thực có rất nhiều người cần hỗ trợ, nhưng là muốn đem tiền quyên tặng đi ra ngoài nhất định phải giải quyết kế thừa trước, mà kế thừa thì có nghĩa là anh tiếp nhận đồ của người kia, mà cảm giác đó…… Thật sự là chết tiệt đến khó chịu!

Ngay khi Kinh Nhẫn còn đang do dự, một bên Miêu Thủy Tịnh vốn định chậm rãi chờ anh nghĩ thông suốt, nhưng mà cô lại phát hiện phía sau có ba tiếng bước chân rất nhỏ, nghe qua như là bị người tận lực phóng khinh, thanh âm rất nhỏ nhưng tốc độ lại rất nhanh, cũng thẳng hướng tiếp cận bọn họ, hơi rùng mình, cô lập tức đề cao cảnh giác.

Nhanh chóng quay đầu, cô lập tức phát hiện cách đó không xa có ba người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh như hổ rình mồi nhìn bọn họ, cũng nhanh chóng tới gần bọn họ.

“Các ngươi là ai! Muốn làm cái gì?”

Cô nhanh chóng đứng dậy, che phía trước Kinh Nhẫn gầm lên; Mà Kinh Nhẫn ngay khi nhận thấy được động tác không tầm thường của cô, cũng nhanh chóng quay đầu đứng dậy.

Dưới tàng cây, ba người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng, dựa vào ánh mắt thâm trầm của bọn họ có thể nhận ra bọn họ không phải là người lương thiện.

“Kinh tiên sinh, luật sư Trang, mời hai người theo chúng tôi đi một chuyến.” Không có vô nghĩa, vừa mở miệng chính là mời người.

“Đứa trẻ ba tuổi cũng biết không thể đi cùng người lạ, nghĩ tôi sẽ theo mấy người đi sao?” Kinh Nhẫn hừ lạnh.

“Không sai, tôi căn bản là không biết mấy người, vì sao muốn cùng mấy người đi? Nhưng phải nói lại, tôi đột nhiên nghĩ trong nhà có chút việc, nếu không có việc gì, tôi đi về trước, mấy cứ từ từ nói chuyện.” Đứng phía sau Kinh Nhẫn cùng Miêu Thủy Tịnh, Trang Bá Huân thấy có chuyện không đúng, lập tức cất tài liêu, chân ngắn đi về phía sau.

“Đứng lại!” Ba người đột nhiên giơ súng lên, tuyệt không lo lắng sẽ dọa đến những nguười tập thể dục sáng sớm trong công viên, hành động vô cùng kiêu ngạo.

“A!” Thấy súng lục, Trang Bá Huân lập tức cứng ngắc như đá.

“Anh và ông ta!” Chỉ vào Kinh Nhẫn cùng Trang Bá Huân. “Tốt nhất là ngoan ngoãn theo chúng tôi đi, nếu không chịu, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Trừng mắt ba khẩu súng trước mắt, Kinh Nhẫn nheo con ngươi đen lại, ánh mắt lạnh lẽo như bão tuyết, không dấu vết di chuyển đến phía trước Miêu Thủy Tịnh.

“Là ‘Bọn họ’ phái mấy người đến?” Anh hỏi.

Ba người lấy im lặng làm trả lời.

Nhìn nhìn Miêu Thủy Tịnh và Trang Bá Huân phía sau, Kinh Nhẫn đánh giá tình huống trước mắt, nhanh chóng làm ra quyết định. “Tốt, tôi và mấy người đi, nhưng luật sư Trang và cô gái phía sau tôi phải lưu lại.”

“Ông chủ nói rõ, luật sư Trang cùng đi.” Một trong ba người lấy súng chỉ vào Trang Bá Huân, muốn ông tiến lên, làm cho người sau sắc mặt tro tàn.

“Mọi người đi hết nhiều nhàm chán, không bằng cũng mang tôi đi đi.” Miêu Thủy Tịnh đột nhiên chậm rãi từ phía sau Kinh Nhẫn thong thả đi ra.

Nghe vậy, anh nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô.

“Chuyện không liên quan đến em!” Cô ngốc này! Không thấy người ta cầm súng trong tay sao?

“Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi là vệ sĩ của anh, anh đi đâu, tôi tự nhiên phải theo đến đó.” Cô cãi lại.

“Ông chủ phân phó, chỉ anh và luật sư Trang.” Ngắn gọn, vì muốn tốc chiến tốc thắng.

Kinh Nhẫn nghe vậy, lập tức quay đầu nói với cô: “Em đừng cùng, bọn họ không dám làm gì tôi.”

“Chó nóng nảy sẽ nhảy tường, ai biết bọn họ thực sự sẽ không làm gì anh?” Mắt xếch cổ điển lóe sáng, dường như đối với tình huống trước mắt đã hoàn toàn nắm giữ.

Sự thật chứng minh, dự cảm của cô quả nhiên không sai, sự kiện liên tiếp đe dọa quả nhiên cùng thân thích của anh có liên quan.

Tối hôm qua khi Đông Tình đem thân gia bối cảnh Kinh Nhẫn fax cho cô, thuận tiện đem ân oán tình cừu của anh và Hạ gia giải thích một lượt, trong lòng cô nghi hoặc cũng đã cởi bỏ một nửa.

Cô rốt cục hiểu được “Buông tha cho thứ đó” là ý gì, thì ra chính là chỉ vứt bỏ quyền kế thừa di sản.

Bởi vì dì, cậu và anh họ của Kinh Nhẫn mơ ước món thừa kế của anh, cho nên mới sẽ viết thư đe dọa, nhưng điều duy nhất cô không biết là, vì sao Kinh Nhẫn đối với những người đó đe dọa lại không biết sợ như vậy? Dù sao một khi anh đã chết, món thừa kế của anh sẽ tự động chuyển cho những người đó kế thừa.

Xem ra như thế này cô tìm một cơ hội hỏi một chút luật sư Trang, đem sự tình làm cái rõ ràng.

“Em không cần phải tỏ vẻ anh hùng, em không thể ngoan ngoãn nghe tôi nói một lần sao?” Tình huống trước mắt làm cho anh không dư thừa tâm lực phân tích câu nói của cô, chỉ cảm thấy cô không nghe lời, làm cho anh rất đau đầu.

“Thật xin lỗi, đây là trách nhiệm của tôi.”

Cô cười xin lỗi nhìn anh, sau đó bỗng nhiên sét đánh không kịp bưng tai toàn thân đá rơi xuống súng lục người bên cạnh, sau đó thừa dịp hai người khác còn đang kinh ngạc đem họng súng nhắm vào cô, đột nhiên cúi người đánh vào vị trí dưới khuỷu tay giữa hai người, tốc độ cực nhanh, sức bật cực mạnh, như một con báo hoa vừa bừng tỉnh.

Không ngờ cô gái trước mắt lại có thân thủ tốt như vậy, hai người đầu tiên là sửng sốt, nhưng vẫn là người có huấn luyện lập tức di chuyển sang hai bên, sau đó nhanh ác chuẩn cầm súng nhắm ngay cô bấm cò ……

“Không ──” Kinh Nhẫn bị tình huống trước mắt dọa sợ, định tiến lên bảo vệ cô, nhưng ngay tại đây ánh chớp thạch hỏa đó, nguyên bản nên bị bắn trúng Miêu Thủy Tịnh bỗng nhiên nhảy dựng lên khỏi sân cỏ.

Hai phát hưu hưu nhập vào trong đất, Miêu Thủy Tịnh nhanh chóng đá chân phải ra, đem súng lục trong tay người đàn ông bên phải đá ra sau sso đưa tay bắt lấy, tiếp theo cô linh hoạt rơi xuống đất lại nhảy lên phi đá, lần này cô thay đổi phương hướng, nhắm ngay bên trái nguwofi đàn ông, nhưng lần này của cô mục tiêu không phải súng lục, mà là phía dưới……

“A ──”

Ngay khi tiếng khóc thét vang lên, Miêu Thủy Tịnh cũng không quay đầu lại đem khẩu súng trong tay trái, tinh chuẩn nhắm vào trái tim người đàn ông đang định đánh lén từ phía sau.

Tiếp theo cô nhanh chóng dùng chân đá bay súng lục trogn tay người đàn ông đang khóc thét, sau đó dùng tay phải bắt lấy, đương nhiên nháy mắt tiếp theo, cây súng này cũng nhắm ngay người đàn ông khác ở phía bên phải đang định dùng tay đánh cô vì bị cô cướp súng.

“Hai người nếu không muốn chết thì tất cả lập tức lùi ra phía sau cho tôi!”

Kinh Nhẫn lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Thủy Tịnh lạnh lùng.

Trong công viên, hoa thơm ngát, tiếng chim hót trong veo, mà cô lại dùng biểu cảm anh chưa từng nhìn thấy, cầm hai cây súng nhắm ngay vào hai người đàn ông, đồng thời, dưới chân cô còn một người đàn ông bị cô dẫm gốc rễ, mà một hình ảnh như vậy thế nhưng chỉ gần năm giây.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức anh thậm chí không có cơ hội để ra tay, ba cái tráng hán nhanh nhẹn dũng mãnh đã bị cô bãi bình…… Anh nghĩ, cằm của anh sắp rơi xuống đất rồi, ông trời a!

“Phiền anh nhặt khẩu súng dưới đất lên.” Miêu Thủy Tịnh bỗng nhiên nói chuyện với Kinh Nhẫn còn đang sững sờ. “Tôi nghĩ có ba khẩu súng này, bọn họ hẳn sẽ không phản đối tôi cùng đi với anh chứ?” Vừa nói, vừa lừi ra phía sau, súng lục trong tay vẫn nhắm vào mục tiêu, Miêu Thủy Tịnh cười yếu ớt trở lại bên người Kinh Nhẫn cùng Trang Bá Huân.

“Tôi cũng sẽ không phản đối.” Đem súng nhặt lên đồng thời, anh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nói đùa, cô trên tay có hai súng, anh một cái, còn dám không chịu? Nhưng quan trọng nhất là, anh còn muốn nối dõi tông đường đâu!

Nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất kêu rên, kết cục thảm nhất, Kinh Nhẫn trong lòng yên lặng vì anh ta chảy xuống một giọt nước mắt đồng tình.

Nghe thấy anh lẩm bẩm, cô không khỏi cười ra tiếng.

“Còn cười? Em có biết vừa rồi tôi thiếu chút bị em dọa chết không?” Nghĩ đến vừa rồi cô thiếu chút bị bắn trúng, trái tim anh mạnh lại co rụt lại, trong lòng đau như ứa máu.

Trời mới biết kia trong nháy mắt đó, anh có bao nhiêu thống hận bản thân! Anh hận chết mình phản ứng quá chậm, hận chết mình không kịp ngăn cản cô ra tay, càng hận chết mình mang đến tai nạn này cho cô, kết quả a? Hừ hừ! Chính là sợ bóng sợ gió một hồi.

“Thực xin lỗi, khiến anh lo lắng.” Cô đương nhiên không quên tiếng kêu têtâm liệt phế của anh, nghĩ đến anh lúc ấy, cô ngọt ngào cong khóe miệng, trong lòng tất cả đều là hóa thành mật.

“Em cũng biết tôi sẽ lo lắng.” Anh lại hừ một tiếng, trong lòng có chút không vui.

Cái gì mà nói chậm như rùa, thái cực quyền bước còn chậm hơn con bò già, căn bản đều là lừa gạt anh! Cô gái này rõ ràng hành động nhanh như chớp, anh nghiêm trọng hoài nghi cô là cố ý đùa giợn anh cộng thêm giả làm heo ăn con hổ.

“Như thế nào? Bây giờ làm gì đây?” Nhìn ba người đàn ông sắc mặt khó xem, Miêu Thủy Tịnh quyết định vẫn là trước xử lý cong chính sự, lại cùng anh nói chuyện phiếm sau.

Nghe vậy, Kinh Nhẫn sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó xem.

Anh vạn vạn không ngờ những người đó sẽ cho anh chiêu này, cái này cho dù anh muốn giấu diếm sự tình chân tướng chỉ sợ cũng làm không được, nếu làm cho cô biết chân tướng mọi chuyện…… Ai, hậu quả anh ngay cả nghĩ cũng không dám, nhưng duy nhất có thể xác định chính là, lúc này khẳng định không chỉ quỳ bàn tính mới xong việc !

Nhưng phải nói lại, chuyện anh và Trang Bá Huân hẹn gặp ở trong này, chỉ có bọn họ hai người hiểu được, dì bọn họ làm sao có thể tìm tới nơi này? Chẳng lẽ Trang Bá Huân cùng bọn họ là một người ?

Vừa nghĩ đến này điều này, Kinh Nhẫn lập tức dùng ánh mắt giết người bắn về phía Trang Bá Huân, kết quả ánh vào mi mắt cũng là một khối xơ cứng hoá thạch ảnh hình người.

Mang theo sát khí, anh dùng lực đẩy ông ta một cái.

“Ông già thối!” Rốt cục cũng nói được tiếng lòng.

“A…… A?” Nghe tiếng, Trang Bá Huân mới như ở trong mộng mới tỉnh thần hồn trở lại. Vừa rồi, ông là nhìn thấy phim võ hiệp ?

“Ông nói đi, vì sao những người đó sẽ biết chúng ta hẹn nhau ở đây?”

“Những người đó?” Đầu óc kinh hãi quá độ vẫn còn chưa thể vận tác, qua ba giây mới khôi phục công năng bình thường. “A? Ngươi nói là bọn họ…… Di, đúng nha, bọn họ làm sao biết chúng ta hẹn nhau ở đây?”

“Ông đừng giả ngu, chuyện này chỉ có ông biết tôi biết, nếu ông không nói, bọn họ làm sao biết chúng ta hẹn nhau ở đây?”

“Tôi không có nói a, nghe điệnt hoại của cậu xong, tôi trở về phòng ngủ.” Oan uổng a đại nhân, người thực sự không phải tôi giết. Trang Bá Huân cố gắng giải thích.

“Tôi không tin!” Sự thật thắng hùng biện, tình huống trước mắt làm cho anh không thể không hoài nghi ông.

“Là máy nghe trộm.” Một bên Miêu Thủy Tịnh lạnh nhạt chen vào. “Đầu năm nay, chuyện lắp máy nghe trộm đã sớm nhìn mãi quen mắt, luật sư Trang, hôm nay trước khi về nhà, tôi đề nghị ngài tốt nhất mời tin cậy một người đáng tin cậy kiểm tra điện thoại ở nhà, công ty, thậm chí là trong điện thoại di động của ngài kiểm tra một chút, tôi tin nhất định có máy nghe trộm.”

“Thật sao?” Trang Bá Huân hiển nhiên là rất khiếp sợ.

“Thật là máy nghe trộm?” Kinh Nhẫn vẫn có chút nghi ngờ, dù sao ông già đáng chết này là luật sư riêng của ông ngoại, mà anh, rất ghét ông ngoại mình, cho nên những người bên người ông ta, anh cũng không thích.

“Về vấn đề này chúng ta có thể thảo luận sau, vấn đề quan trọng lúc này là ba người này xử lý thế nào?” Một chút, cố ý nói: “Bọn họ vừa mới có nói đến ông chủ, hiển nhiên còn có phía sau màn độc thủ, có lẽ chúng ta hẳn là nên báo nguy mời cảnh sát đến điều tra ……”

“Tôi biết ông chủ của bọn họ là ai.” Kinh Nhẫn đột nhiên mở miệng, sau đó thở dài.

Nên đến vẫn là sẽ đến, sớm hay muộn đều phải giải quyết, dù sao chuyễn cũng đi đến nước này, không bằng liền giải quyết hết một lần đi!

“Vậy sao?” Âm cuối kéo dài.

Nghe ra sự bất thường trong giọng cô, nụ cười trên trên khuôn mặt tuấn tú lại bắt đầu cứng đờ.

Từng chuyện từng chuyện phát sinh, trước đây anh không quan tâm vì cho rằng cô là một vệ sĩ không thực lực, nhưng lúc này trừ một thân công phu tốt ra, anh tin đầu cô khẳng định cũng tốt vô cùng! Chuyện tới giờ, chỉ sợ cô cũng đoán ra vài phần rồi đi?

“Chuyện này nói dài, chúng ta trước giải quyết đã.” Kinh Nhẫn đành phải chỉ vào ba người đàn ông to lớn trước mắt, tạm thời tránh nặng tìm nhẹ.

Nhíu mày, không có dị nghị, cô áp ba người đàn ông đi ra công viên, đi đến cạnh xe Kinh Nhẫn.

“Đi vào!” Miêu Thủy Tịnh dùng sức đem nhân đẩy vào bên trong xe, súng trên tay vẫn cầm chắc. “Ba khẩu súng này tôi tạm thời giúp mấy người bảo quản, tôi sẽ ở phía trước tòa giám sát mấy người, trên đường đừng nghĩ rằng cho tôi ra vẻ, bằng không tôi nhất định sẽ cho các ngươi không ăn hết đâu, biết chưa?” Rất quyết đoán quát khẽ.

Ba người chật vật gật đầu, thiếu súng, bọn họ cũng không dám muốn uy phong, thái độ từ kiêu ngạo chuyển thành nghe lời, hoàn toàn đối với Miêu Thủy Tịnh nói gì nghe nấy.

“Trang tiên sinh, phiền ngài lái xe đi theo phía sau chúng tôi.” Ngồi vào trong xe, Miêu Thủy Tịnh vừa nhìn chằm chằm ba người ngồi sau, vừa phân thần cùng Trang Bá Huân dứng ngoài xe nói chuyện.

“Tôi cũng phải đi cùng?” Chỉ vào mình, Trang Bá Huân sắc mặt khó coi. Vừa rồi mới từ trong miệng hổ sống sót, cô lại đem ông đẩy vào miệng hổ, có thể lòng lang dạ sói thêm chút nữa không a?

“Có một số việc luôn phải làm cái kết, không phải sao?” Miêu Thủy Tịnh nháy mắt mấy cái, trong lời có thâm ý.

Làm ba người đàn ông chật vật bị người áp vào ngôi nhà lớn có kiến trúc theo phong cách Victoria, người trong phòng tất cả đều phát hoảng.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Hạ Nhật Chung, Hạ Chân Hoa cùng Hạ Sâm Lôi tất cả đều đứng lên khỏi sofa.

“Những lời này hẳn là tôi hỏi mấy người mới đúng.” Đi vào tráng lệ phòng khách, Kinh Nhẫn con ngươi đen lợi hại đảo qua từng người trước mắt, tuy bọn họ chưa từng đã gặp mặt, nhưng từ hơi thở chán ghét toát ra từ bọn họ mà phán đoán, thật sự không khó đoán ra thân phận bọn họ. “Cậu, dì, anh họ.”

Bị kia con ngươi đen dường như có thể nhìn thấu hết thảy đảo qua, ba người đều chột dạ rụt vai, nhưng trên miệng cũng là giả ngây giả dại.

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ba người trăm miệng một lời trả lời.

“Không hiểu cũng được, đỡ phải tôi lãng phí miệng lưỡi từ trong miệng một đám vô dụng đào xới.”

“Mày nói ai vô dụng!” Ba người lại trăm miệng một lời nói, hơn nữa biểu cảm rất có ăn ý đều trở nên phi thường khó coi, làm cho người ta có chút hoài nghi bọn họ ba người kỳ thực là xướng ba hoàng. (=)) xướng ba hoàng, một kiểu kịch hài chỉ có ba người ấy, nhưng mà mình thấy chữ hoàng thì mình lại liên tưởng dến chó à ha ha …)

“Ai nói chuyện chính là ai vô dụng.” Kinh Nhẫn cười khinh thường.

“Mày!” Hạ Chân Hoa chán nản, chỉ vào Kinh Nhẫn chửi ầm lên: “Mày đừng có mà quá đáng, tùy tùy tiện tiện xâm nhập nhà người khác loạn mắng chửi người, thật là không giáo dưỡng, mẹ mày rốt cuộc là dạy mày thế nào.”

Nghe thấy có người chửi mẹ mình, Kinh Nhẫn trong mắt lập tức xuất hiện hai ngọn lửa lớn, nhưng trên mặt tươi cười cũng không giảm phân nửa phần. “Mẹ tôi dạy tôi thế nào không nhọc bà lo lắng, nhưng thật ra bà luôn miệng nói nơi này là nhà của bà, bà xác định nơi này thật là nhà bà sao?” Anh vừa nói, vừa nhíu mày nhìn cách bài trí hết mức xa hoa trong phòng.

Rõ ràng là một ngôi nhà, lại trang trí như hoàng cung, tuy huy hoàng nhưng lại lạnh như băng, mang theo hơi thở cao cao tại thượng, không ai bì nổi, đúng là ngôi nhà của người kia. Ngay từ giây đầu tiên anh bước vào, khiến cho anh không tự chủ được sinh ra một cỗ bài xích cùng chán ghét, chậc!

“Mày nói thế là óc ý gì?” Những lời này nghe vào tai Hạ Chân Hoa đa nghi, tổng cảm thấy anh là đang diễu võ dương oai ── căn cứ phân phối tài sản trong di chúc, căn nhà này quyền kế thừa xác thực là của anh, chỉ cần anh kế thừa di sản, chủ nhân căn nhà này tự nhiên sẽ là anh.

“Không có ý gì cả, chính là cảm thấy này căn nhà thật sự quá mức xấu xí, bên trong bài trí trang hoàng quá tục làm cho người ta phát ngán, nếu bà đúnglà chủ nhân của căn nhà này, tôi đây chỉ có thể nói thưởng của bà quá kém!” Ôm ngực xem kia trương vừa sợ vừa giận khắc nghiệt sắc mặt, Kinh Nhẫn lạnh nhạt châm chọc.

Nghe vậy, Hạ Chân Hoa lập tức muốn phát cuồng. Thằng nhóc chết tiệt !

“Thưởng thức của tôi còn không tới lượt cậu tới bình luận, cậu chỉ là một ông chủ coognty nhỏ, làm sao biết được cái gì gọi là ‘Cao thượng’!” Hạ Chân Hoa bên miệng không chịu nhận thua, lập tức đáp trả.

“Bà nói không sai, tôi đây chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ quả thật là không có khả năng hiểu được sự thưởng thức của một bà già trung niên bụng dạ khó lường, nói chuyện khắc nghiệt, hoa tàn ít bướm, người người ghét bỏ.” Hành văn liền mạch lưu loát, không hề tắt thở, thật sự tổn hại nhân tổn hại rốt cuộc.

“Mày nói cái gì?!” Phát điên thét chói tai.

“Không nghe rõ? Không sao, tôi lại lặp lại một lần, tôi nói tôi đây chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ quả thật là không có khả năng hiểu được sự thưởng thức của một bà già trung niên bụng dạ khó lường, nói chuyện khắc nghiệt, hoa tàn ít bướm, người người ghét bỏ.” Một chữ không kém, tốc độ không giảm nói lại một lần.

Oanh! Núi lửa lại lần nữa bùng nổ, mà hình ảnh này thật sự rất đặc sắc.

Vào cửa đã lâu, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện ── Miêu Thủy Tịnh thật ra là không muốn mở miệng phá hủy trò hay, đã sớm tìm một vị trí cực tốt ngồi xuống, xem xét vở hài kịch đặc sắc vô cùng của một gia đình ấm áp.

Cô cho tới giờ không biết rằng giữa thân thích lại cũng có thể ở chung như vậy, không khác gì kẻ thù với nhau. Nhìn bọn họ như vậy, cô có chút may mắn rằng mình là đứa trẻ mồ côi không thân không thích.

“Mày rốt cuộc muốn gì?” Không nhịn được Kinh Nhẫn răng nanh độc miệng, Hạ Chân Hoa thét chói tai ra tiếng cao quãng tám.

“Không gì cả, chỉ muốn đem chuyện giải quyết.” Kinh Nhẫn trên mặt đều là sảng khoái sau khi đã trả thù xong.

Ha ha, thật là thống khoái!

Lúc trước nếu không phải bọn họ, anh cũng không cần phải chịu tên ngốc ngạc nhiên cùng với nhân viên kinh hoảng, cuối cùng còn bị bắt về nhà nghỉ dài hạn, cuộc sống yên ổn của anh bị bọn họ phá hư loạn thất bát tao, nếu không trả thù lại, anh làm sao lại có thể để lương tâm mình bị tổn thương?

Nhưng người đàn bà trước mắt thật là chị ruột của mẹ anh sao? Mẹ anh là một người phụ nữ dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, mà người đàn bà trước mắt vừa khắc nghiệt lại vừa bị chứng cuồng loạn, so với mẹ anh còn kém một vạn tám ngàn dặm.

“Mày!” Hạ Chân Hoa còn muốn cãi lại, lại bị một bên Hạ Nhật Chung kéo trở về. “Anh giữ em lại làm gì?” Quay đầu lại nhìn anh mình.

“Em bớt tranh cãi chút sẽ chết sao? Chẳng lẽ em còn không nhận ra lúc này là lúc nào à?” Hạ Nhật Chung cắn răng nhỏ giọng quát khẽ.

Ngay khi thư đe dọa được gửi đi, bọn họ biết Kinh Nhẫn nhất định sẽ hoài nghi là bọn họ làm, nhưng bọn họ không lo lắng anh sẽ đi báo nguy, bởi vì bọn họ cũng không có kí tên cũng không lưu lại nửa dấu vân tay, cho dù cảnh sát tìm tới cửa đến, chỉ cần bọn họ đánh chết không thừa nhận, anh cũng không thể làm gì.

Nhưng hôm nay, tìm tới cửa đến không phải cảnh sát mà là Kinh Nhẫn, hơn nữa anh còn đem tên luật sư họ Trang cũng mang đến, cho dù anh không có muốn kế thừa món thừa kế kia, tình huống trước mắt cũng đối với bọn họ rất bất lợi, nếu là cứng đối cứng, bọn họ căn bản nửa điểm tiện nghi cũng chiếm không được.

Nghe anh mình nói vậy, Hạ Chân Hoa mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như ở trong mộng mới tỉnh.

Không xong, mình làm sao lại dễ dàng bị chọc giận như vậy? Trước mắt người này nắm giữ di sản, mà mình lại cùng anh ầm ỹ?! Trời ạ! Mình đúng điên rồi, Hạ Chân Hoa hối hận không thôi.

“Tiểu Nhẫn a! Cháu đừng tức giận nha, dì cháu chính là miệng tiện, cháu ngàn vạn đừng cùng dì so đo.” Hạ Nhật Chung lập tức cười.

Dám mắng mình miệng tiện?!

Nghe thấy mình bị người nói xấu, Hạ Chân Hoa còn định mở miệng lý luận, nhưng là…… Trừng mắt nhìn Kinh Nhẫn, cô nắm tay cố nén tức giận, không ngừng ở trong lòng mặc niệm: Lấy đại cục làm trọng, lấy đại cục làm trọng……

“Tôi làm sao có thể cùng dì so đo được? Tốt xấu bà ấy cũng là dì ruột của tôi, mặc dù bà ấy khắc nghiệt lại dễ giận, hơn nữa bộ dáng khi tức giận rất giống là dạ xoa.” Kinh Nhẫn hoàn toàn không buông tha cơ hội để nói xấu người khác.

“Mày!” Nghe vậy, Hạ Chân Hoa tức giận lại muốn cãi lại, nếu không phải Hạ Nhật Chung ở bên cạnh ho một tiếng nhắc nhở cô, chỉ sợ một hồi môi súng khẩu chiến lại bắt đầu lần nữa.

“Tiểu Nhẫn a! Hôm nay làm sao cháu lại đột nhiên lại đây vậy, có phải có chuyện gì không?” Hạ Nhật Chung mở miệng chuyển đề tài.

“Cậu nói xem?” Kinh Nhẫn không đáp hỏi lại, ánh mắt biến hoá kỳ lạ làm cho da đầu người ta run lên.

“Cậu có thể nói gì nha? Cháu hỏi như vậy, cậu thật là không hiểu nha.” Hạ Nhật Chung lại cười giả ngu.

Tình huống trước mắt đã rất rõ ràng, ba người kia em gái mình thuê chẳng những không thành công đem thằng nhóc Kinh Nhẫn mang về, còn bị người lấy súng áp trở về, ông dù ngốc, cũng sẽ không ngốc đến mức tự thừa nhận cùng ba người này có quan hệ gì.

“Phải không? Vậy ba người này thì sao? Cậu không biết?” Kinh Nhẫn chỉ vào ba người đứng phía trước.

“Đương nhiên không biết.” Hạ Nhật Chung kiên quyết phủ nhận đến cuối, nhưng này cũng là lời nói thật, bởi vì người là em gái mình mời, cùng ông một chút quan hệ đều không có.

“Phải không?” Kinh Nhẫn buông hai tay đang khoanh trước ngực, nhàn nhã vòng qua bàn đi đến bên người Miêu Thủy Tịnh, sau đó chỉ vào một khẩu súng trên tay cô, nói: “Một giờ trước, ba người này đột nhiên cầm súng muốn tôi cùng bọn họ đi, cử chỉ hành vi không khác gì bắt cóc, chẳng lẽ cậu thật sự không biết bọn họ?”

“Có chuyện này? Thật là vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi a! May mà cháu không có việc gì……” Một chút, đặc biệt cường điệu: “Nhưng cậu thật sự không biết đám lưu manh này, cháu đừng đùa cậu nữa.” Thật là! Mấy thùng cơm vô dụng! Hạ Nhật Chung không dấu vết quay đầu trừng mắt nhìn ba người phía sau.

“Tôi không đùa, hơn nữa cậu không làm diễn viên đúng là đáng tiếc đó, cậu ruột.” Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh đặc biệt âm trầm, làm cho người ta không khỏi run lên.

“Này, cha tôi đã nói không biết, sao mày cứ quành đi quành lại vậy hả? Chẳng lẽ mày muốn vu oan chắc?” Hạ Sâm Lôi biết tình huống đối với bọn họ bất lợi, cho nên vốn định yên tĩnh để cho cha và dì giải quyết là tốt rồi, nhưng là Kinh Nhẫn với anh mắt như nhìn thấu hết thảy cùng khí thế bức người làm cho anh đứng ngồi không yên, nhất thời xúc động, không nhịn được liền mở miệng.

Không thèm nhìn Hạ Sâm Lôi, Kinh Nhẫn hoàn toàn đem âm thanh vừa rồi là người nào đó đánh rắm.

“Nếu cậu không biết này ba người, tôi đây đành phải đem bọn họ giao cho cảnh sát, có lẽ làm cho cảnh sát tra tra một cái, làm không tốt có thể tra ra là ai sai khiến bọn họ đi bắt cóc tôi.” Dừng một chút, nói tiếp: “Bắt cóc nhưng là trọng tội số một, nếu như bị tra ra, cậu nói xem, người chủ sự sau màn phải ngồi tù mấy năm a?”

Bị đôi mắt lợi hại đảo qua, Hạ Nhật Chung tim chấn động trùng trùng, thiếu chút nữa là cười không được.

“Chuyện này cậu làm sao mà biết? Cậu cũng không phải học luật.” Nuốt mấy miệng nước miếng, mới làm cho giọng nói của mình không run.

“Này đơn giản.” Trang Bá Huân đứng phía sau đẩy kính mắt trên mũi, rất chuyên nghiệp cung cấp đáp án: “Bắt cóc tống tiền khiến người chết, sẽ bị tử hình, nếu không khiến người chết, thấp nhất là ngồi tù bảy năm, cao nhất ở tù chung thân.”

Trang Bá Huân nói mới nói xong, Hạ Nhật Chung ba người sắc mặt lập twcs đen như than.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.