Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 10




“Tù chung thân? Kia thật là thảm nha, mọi người nói có phải không a, cậu, anh họ và dì đáng mền của tôi……” Kinh Nhẫn đảo mắt qua ba người đang đứng trước mặt, không khí hiện trường trong nháy mắt rơi vào im lặng, không ai dám mở miệng nói chuyện.

“Đúng rồi.” Kinh Nhẫn dường như bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, không nhìn sắc mặt thảm đạm của ba người, vui chuyển sang đề tài khác. “Nghe ông già…… luật sư Trang nói, ông ngoại để lại một bút tài sản rất lớn cho tôi, thật sự là làm tôi rất bất ngờ, dù sao chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt, nhưng có lẽ chính là vì nguyên nhân đó mà, làm cho người nào đó nổi lên tà niệm, mới có thể sai sử ba người này bắt cóc tôi.”

Nói đến di sản, biểu cảm ba người lập tức thay đổi trong nháy mắt, nhưng đáy mắt tham lam vẫn không thể giấu được. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, dùng ánh mắt phân cao thấp, rõ ràng đều muốn được món thừa kế kia.

“Nhưng người này cũng quá ngốc, biết rõ nếu tôi trước khi kế thừa di sản mà xảy ra chuyện thì món thừa kế của tôi sẽ tự động chuyển nhượng cho tổ chức từ thiện, làm sao có thể làm cho người ta mang súng đến bắt cóc tôi đâu, thật sự là làm tôi nghĩ không ra nha.” Kinh Nhẫn từng câu từng chữ đầy ám chỉ, mà câu nói này của anh cũng giúp cho Miêu Thủy Tịnh ngồi phía sáng tỏ nghi vấn.

Thì ra chính là nguyên nhân này, cho nên anh mới có thể đối với sự đe dọa của ba người này coi như là không thấy không biết sợ, điều này cũng giải thích cho câu hỏi vì sao tên bắn tỉa lần đó lại nhằm vào đùi anh.

Xem ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay anh, nếu không Thạch thiết kế sư cũng không phải vì bạn sốt ruột, đem sự tình phức tạp hóa, cô cũng sẽ không bị mời ra từ Hắc Xá.

“Có lẽ là như vậy, cái người đó, càng lúc càng lòng tham, may mắn ông ngoại cháu có dự kiến trước, ở trong di chúc ghi chú thêm điều kiện bảo hộ cháu, nhưng Tiểu Nhẫn vẫn phải cẩn thận một chút đấy.”

Kinh Nhẫn chế nhạo: “Cậu thật tốt, chúng ta rõ ràng còn chưa từng gặp mặt, cậu đã quan tâm tôi như vậy, thật là làm tôi rất kinh ngạc.”

“Cậu đương nhiên là phải quan tâm cháu rồi a, bởi vì cháu luôn cháu trai ruột của cậu nha, mặc dù ông ngoại cháu vẫn không cho cậu đi thăm cháu và mẹ cháu, nhưng bình thường cậu vẫn nhớ đến hai mẹ con cháu.” Hạ Nhật Chung mặt ngoài giả vờ thân thiện, nhưng trên thật tế, trong đầu lại sớm âm mưu lan tràn.

Thấy kế hoạch bắt người thất bại, như vậy cùng thằng nhóc này moi chút tình cảm cũng là biện pháp không sai, tốt xấu thằng nhóc này cũng là ông chủ một công ty, hẳn là sẽ không quá hẹp hòi, chỉ cần nhân lúc này ông đánh tốt quan hệ hai bên, ngày sau mở miệng đòi tiền hẳn là sẽ không quá khó, dù sao ông cũng không thật sự muốn toàn bộ di sản, chỉ cần cho ông mấy trăm vạn chi tiêu là được rồi……

“Đúng vậy, cha tôi thật sự rất quan tâm em nha, còn thường thường khen đâu!” Không hổ là cha con, Hạ Sâm Lôi lập tức biết cha định làm gì, vì thế cũng biểu hiện ra bộ dạng thân thiện.

“Như vậy a……” Nghe vậy, Kinh Nhẫn không nhịn được trợn trừng mắt trong bụng.

Trời ạ! Hai người kia cũng thật biết cách trợn mắt nói dối, loại nói dối này mệt bọn họ có thể nói r amootj cách thản nhiên như vậy. Anh đều đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ thế nhưng còn có thể giả ngây giả dại, thậm chí tham lam muốn cùng anh kéo quan hệ?! Đúng là vừa đáng buồn lại vừa đáng giận.

Người kia làm sao có thể dinh ra loại con cháu này vậy, chẳng lẽ đây là báo ứng của anh sao? A!

Nhưng ông già đáng ghét nói quả nhiên không sai, tiền hẳn là dùng trên người đáng dùng, những người này căn bản là bị tiền tài áp hôn đầu, ngay cả tỉnh lại cơ bản cũng không làm được, một giây trước còn đang khẩn trương, một giây sau nghe thấy chữ tiền đã bắt đầu bị ma ám, nếu không cho bọn họ cái cảnh tỉnh, bọn họ vĩnh viễn không hiểu được hai chữ tỉnh lại nghĩa là gì.

Khóe miệng giương lên, Kinh Nhẫn trong lòng có một cái quyết định.

“Tuy rằng lẫn nhau đều còn chưa quen, nhưng nghe được cậu và mọi người quan tâm tôi như vậy, tôi thật sự rất là cao hứng, một khi đã như vậy, tôi cũng không ngại nữa.”

“Ngại cái gì?” Hạ Nhật Chung và Hạ Sâm Lôi đồng thời hỏi.

“Tôi vốn định muốn nói mẹ tôi cũng đã lập gia đình, nếu kế thừa món thừa kế mà ông ngoại lưu cho tôi, vốn có chút ngại, nhưng là mọi người đều quan tâm tôi như vậy, cũng không đem tôi làm như người ngoài, tôi đây cuối cùng có thể yên tâm thoải mái kế thừa món thừa kế này a.” Mỉm cười, anh cao giọng tuyên bố.

Nghe vậy, cha con Hạ Nhật Chung mặc dù trong lòng không chút tư vị, nhưng là nghĩ đến về sau có lẽ có tiền để lấy, cũng sẽ không nói gì thêm, nhưng mà Hạ Chân Hoa đứng một bên lại phản ứng lại rất lớn, vừa nghe đến anh tuyên bố muốn kế thừa di sản, lập tức lớn tiếng phản đối. “Mày không được kế thừa món thừa kế kia!”

“Ồ? Vì sao?” Kinh Nhẫn đối với sự phản đối này tuyệt không cảm thấy kinh ngạc.

“Mày rõ ràng mang họ Kinh, dựa vào cái gì lấy tiền của Hạ gia? Mày thậm chí không có tham dự tang lễ ông ngoại mày, nghĩa vụ của một đứa cháu trai mày cũng làm không làm tốt thì lấy tư cách gì lấy tiền của Hạ gia!” Không được! Tuyệt đối không thể làm cho nó lấy đi khoản tiền kia, tiwwfn trong tài khoản của cô đều ném vào ở thị trường cổ phiếu, còn trộm công ty không ít tiền, nếu cô không lấy được món thừa kế kia trả lại cho công ty, cô liền xong đời!

“Nghe dì nói vậy hình như cũng rất có đạo lý.” Giận cong khóe miệng, Kinh Nhẫn nghiêng đầu giống như suy xét, một hồi lâu mới lại mở miệng: “Được rồi, dì đã đều nói tôi không tư cách lấy khoản tiền kia, tôi đây đem tiền quyên đi thì sẽ không vấn đề gì chứ? Như vậy dì có vừa lòng? Dì của tôi.” Dứt lời, Kinh Nhẫn hai tay giơ ra, trên mặt là biểu cảm tà ác.

Hạ Chân Hoa ba người vừa nghe anh muốn đem tiền quyên đi ra ngoài, sắc mặt toàn trắng, một đám giống như té xỉu đồng thời tê liệt ngã xuống sofa.

“Mày nói thật?” Hạ Nhật Chung là người duy nhất nói được ra lời. Thằng nhóc chết tiệt này điên rồi! Thế nhưng muốn đem một khoản tiền lớn nhvư ậy không công đưa cho người khác?!

Cười cười, Kinh Nhẫn không trả lời, nhưng lại quay đầu nhìn về phía Trang Bá Huân. “Ông già đáng ghét, đem tài liệu có liên quan lấy ra, tôi ký cho xong luôn nào, mau!”

Tuy rằng bị người đe dọa và tấn công, nhưng nhân niệm ở bọn họ là anh chị cháu của mẹ phân thượng, anh sẽ không thật sự làm cho bọn họ ngồi tù, hơn nữa thứ bọn họ muốn nhất chính là món thừa kế kia, bây giờ anh đem tiền quyên đi ra ngoài liền cũng đủ tức chết bọn họ, huống chi vừa rồi nên tổn hại nên chê bai cũng đều đã nói, tức giận tích tụ trong lòng cũng đã phát tiết, chuyện đến đây là dừng!

Lúc ở công viên còn chần chần chừ chừ, bây giờ trái lại quay đầu thúc giục ông, thằng nhóc này thật là đủ khó trị, còn có, rõ ràng ông có tên có họ, khi nào thì đổi thành ông già đáng ghét? Thằng nhóc này thật là không lễ phép!

Trang Bá Huân mặc dù trong lòng OS(*) rất nhiều, nhưng vẫn rất phối hợp mở cặp tài liệu ra tìm tài liệu, chẳng qua là tốc độ cố ý thả chậm.

(*) OS: đại khái là u oán, tức giận đi :D

“Nhanh chút!” Kinh Nhẫn lại thúc giục.

“Nhanh nhanh……” Cố ý kéo dài điểm thời gian chán chê xong, Trang Bá Huân mới đưa tài liệu lấy ra. “Đây, tài liệu cậu muốn. Cậu xem đi, nếu có gì thì nói, k ốc thì kí cái tên vào, tôi cũng giải quyết một cọc tâm sự.”

Cầm lấy tài liệu, Kinh Nhẫn đang định mở miệng muốn bút, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai kinh động lòng người ──

“Không! Mày không thể làm vậy!” Hạ Chân Hoa đột nhiên cầm lấy dao hoa quả trên bàn, sau đó đằng đằng sát khí chạy về phía Kinh Nhẫn, trên mặt biểu cảm vặn vẹo, ánh mắt điên cuồng, hiển nhiên đã đánh mất đi lý trí.

Kinh Nhẫn nghe vậy nhanh chóng quay đầu, thấy thế, anh nhanh chóng nheo mắt lại, không chút nghĩ ngợi bước về trước máy bước, dự tính đem hướng chính mình chạy tới Hạ Chân Hoa chế phục, kết quả chân của anh mới bước ra một bước, bên tai liền truyền đến tiếng .. của cái gì đó bay qua ──

Hưu! Anh dùng khóe mắt nhìn gặp tháy một cái điện thoại không dây gì đó dùng tốc độ cực kỳ sắc bén bay qua vành tai anh, sau đó tinh chuẩn đánh vào trán Hạ Chân Hoa, trong phút chốc, một tiếng nổ lớn phát ra trong phòng khách, nếu là cẩn thận nghe, còn có tiếng vang đâu!

Phanh! Tiếp theo là một tiếng bùm, thì ra là Hạ Chân Hoa cầm đao định ám sát anh đột nhiên trợn trắng mắt, tay chân mền nhũn ngã xuống thảm trên sàn, mà bên người bà có một điện thoại không dây đã vỡ thành mảnh nhỏ……

Hiện trường một mảnh lặng ngắt như tờ, mỗi người đều chỉ nghĩ đến một sự kiện ── là ai làm? Là ai mưu sát chiếc điện thoại kia?

“Đầu óc của bà ấy bị kích động mạnh, cần trấn định một chút.” Miêu Thủy Tịnh đánh vỡ trầm mặc nhẹ giọng mở miệng, nháy mắt kéo lấy sự chú ý của mọi người, chỉ thấy cô thanh thản ngồi ở trên sofa, vẻ amwtj thản nhiên, chẳng qua chiếc bệ điện thoại bên người cô thiếu mất cái tai nghe.

“……” Thì ra là cô làm, Hạ Nhật Chung cùng Hạ Sâm Lôi nuốt mấy miệng nước bọt, cảm thấy vô cùng may mắn vì người ngã trên đất không phải bọn họ.

Không ngờ vệ sĩ của Hắc Xá lại lợi hại như vậy, về sau bọn họ sẽ an phận thủ thường không tìm Kinh Nhẫn phiền toái.

Kinh Nhẫn sắc mặt không đổi. “Em không thể cho tôi một lần cơ hội biểu hiện một chút sao?” Mỗi lần đều là cô bãi bình, anh rất mất mặt nha.

“Thật xin lỗi, bản năng phản ứng.” Cô vô tội chớp mắt mấy cái.

Cô đều nói như vậy, anh còn có thể nói gì?

Chửi thầm mấy tiếng, Kinh Nhẫn quay đầu cầm lấy tài liệu nhanh chóng nhìn một lần, sau đó nahnhc hóng kí tên vào, đem toàn bộ sự việc kết thúc.

“Đây! Cầm, về sau không có việc gì đừng tới tìm tôi.” Đem tài liệu nhét vào trong lòng Trang Bá Huân xong, anh dắt Miêu Thủy Tịnh rời khỏi căn phòng chướng khí mù mịt này.

“Này! Chờ tôi một chút, tôi và các ngươi cùng nhau đi.” Trang Bá Huân luống cuống tay chân đem tài liệu nhét vào cặp tài liệu, sau đó cấp tốc đuổi kịp Kinh Nhẫn bước chân.

Nói đùa, trong căn nhà này thiếu chút trình diễn một màn mưu sát án, mặc dù là kết thúc một cách hữu kinh vô hiểm, nhưng này đôi cha con “Sài lang hổ báo” vẫn còn ở đâu, anh cũng không nghĩ ở laijddeer xảy ra thêm cái gì “vạn nhất”.

Cứ như vậy, ba người hai trước một sau từ từ đi ra cửa lớn, mà ngay khi Kinh Nhẫn đem cửa lớn mở ra, Miêu Thủy Tịnh bỗng nhiên đem súng trên tay quăng trả lại cho ba người đàn ông to lớn đứng ở góc tường làm hoa bên vách tường thật lâu.

“Bắt lấy!” Cô kêu, mà ba người kia cũng nhanh chóng tiếp lấy súng lục, chẳng qua là vào giấy tiếp theo bọn họ cầm súng vào tay, dĩ nhiên là hướng miệng súng vào Miêu Thủy Tịnh bóp cò, ngay lập tức, Kinh Nhẫn tâm thần dục liệt, không chút nghĩ ngợi lập tức che ở phía trước cô, kết quả……

Khách khách khách ba tiếng sau, chuyện gì cũng không xảy ra, ba người đều kinh ngạc trừng mắt nhìn súng lục trên tay.

“Đạn đều đang nằm trong sung tôi,mọi người không cần phải lo lắng.” Mỉm cười nhìn bọn họ, cô từ bị động chuyển thành chủ động dắt tay Kinh Nhẫn cũng đang kinh ngạc, ung dung đi ra khỏi cửa lớn.

“Lần sau trước khi em ra chiêu, có thể nói cho tôi biết không?” Trên xe, Kinh Nhẫn không nhịn được mở miệng yêu cầu.

“Vì sao?”

“Như vậy tôi sẽ không biến thành tên ngốc.” Nếu mỗi lần đều giống hôm nay, mỗi khi anh gặp nguy hiểm, cuối cùng lại đều là từ cô bãi bình, anh mặt mũi nhét đi đâu?

Nghe anh nói cô bật cười. “Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không lại làm việc ngu ngốc, sau khi về nhà anh, tôi sẽ lập tức thu thập hành lý rời đi.”

Kít ──

Tiếng phanh xe chói tai lập tức vang lên trên đường lớn!

“Em nói cái gì?” Kinh Nhẫn hung ác quay đầu.

“Nhiệm vụ của tôi đã xong.” Cô nhàn nhạt nói, trong mắt lại hiện lên một tia không tha.

Quan hệ giữa cô và anh vốn là thành lập trên hiệp ước, bây giờ tất cả nguy hiểm của anh đều đã giải trừ, cô cũng không có lí do để ở lại.

“Em không thể đi!” Anh nắm chặt cổ tay cô, vẻ mặt khẩn trương như thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cô cũng có thể biến mất khỏi tầm mắt anh.

“Vì sao không thể đi?” Nhìn anh, cô cảm giác được lực nắm trên cổ tay đầy khủng hoảng và độc chiếm, anh lại khiến trái tim cô đập mạnh, nhiệt độ cơ thể trên người cũng lặng lẽ lên cao.

“Bởi vì tôi yêu em, tôi còn muốn theo đuổi em, em làm sao có thể chạy trốn?”

“Tôi không phải chạy trốn, nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi tự nhiên phải về Hắc Xá.” Nói giống như cô thật sự nhát gan, lại nói lung tung rồi! Cô không nhịn được hờn dỗi trừng mắt anh.

Cô gái này thật là không chút lương tâm, chẳng lẽ cô thật sự không có chút cảm giác nào đối với anh?

Mới từ căn nhà kia đi ra không bao lâu đã nói phải rời khỏi anh, còn tỏ vẻ như giải viếc công việc, thật là tức chết anh !

Không được, anh nhất định phải nghĩ biện pháp đem cô cột vào bên người!

“Nhiệm vụ khi nào thì kết thúc?” Anh đột nhiên nói.

“Vậy còn chưa kết thúc?” Cô hỏi lại, đoán rằng anh lại định chơi xấu.

“Nếu tôi nhớ không lầm, trên hiệp ước ghi rõ, em phải bảo hộ tôi cho đến khi tên ngốc và anh trai của tên ngốc đó tìm được người đe dọa tôi, đúng không?”

“Không sai.” Cô gật đầu.

“Vậy đúng rồi, tên ngốc và anh trai của tên ngốc kia đến bây giờ vẫn còn chưa có tìm được người đe dọa tôi, vậy nhiệm vụ em làm sao mà kết thúc được?” Anh lưu manh cười, không nhịn được tự tán thưởng mìnhcó bản lĩnh làm gian thương rất cao.

Nghe vậy, Miêu Thủy Tịnh không nhịn được trợn lớn mắt. “Nào có như vậy, những người đó rõ ràng đã tìm được a.”

“Đó là bị tôi tìm được, không phải mất tên ngốc kia.” Kinh Nhẫn đắc ý dào dạt nói.

“Anh…… Đúng là vô lại!” Không nhịn được mắng to, nhưng là trong lòng lại không khỏi ngọt ngào.

Vì giữ cô lại, anh thật sự là hoa chiêu chồng chất, anh đối vỡi cô chấp nhất, làm cho cô uất ức không thôi.

“Không sai không sai, tôi chính là vô lại, tôi chính là lại định em, cho nên emtuyệt đối không thể rời xa tôi.” Anh một tay lấy cô kéo vào trong lòng, sau đó nhìn sâu vào khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đầy chất cổ điển làm anh tâm tần mê say.

Động lòng không có đạo lý, tình yêu tới đột nhiên, tình yêu nảy mầm trong một lúc lơ đãng, vừa quay đầu, bóng hình xinh đẹp của cô cứ như vậy lạc vào trong lòng anh, làm cho anh tâm tâm niệm niệm, tát cả mọi lưu luyến đều là cô.

Nụ cười của cô, đôi mắt của cô, mỗi một cái động tác của cô đều là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới, làm khiến anh đui mù không nhân ra phương hướng.

Tim đập thình thịch, nếu có thể ôm cô cả đời thì tốt biết bao nhiêu……

Đôi ngươi màu đen trước mắt quá mức thâm thúy, tình ý là như vậy nóng rực, dường như đang thiêu đốt cô!

Không chịu nổi ánh mắt quá mức mãnh liệt của anh, khuôn mặt nhỏ của Miêu Thủy Tịnh nhanh chóng nổi lên hai rặng mây đỏ, xấu hổ rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Anh…… Lại hạnh kiểm xấu.” Cô chỉ vào cánh tay của anh đang đặt trên lưng cô, nũng nịu oán giận.

Giống như là không nghe đến câu oán giận của cô, anh khàn giọng hỏi lại: “Này, làm sao bây giờ?”

“Cái gì?” Cô nghi hoặc ngước mắt, lại vẫn không dám cùng anh nhìn thẳng, ánh mắt chỉ liếc mắt nhìn anh, rồi vội vàng dời đi.

“Tôi đột nhiên rất muốn hôn em.” Thu nhỏ lại vòng tay làm cho lẫn nhau càng thêm thiếp hợp, anh đột nhiên cúi đầu gần sát môi cô.

“Anh nói cái gì…… Ngô!” Kinh ngạc vừa mới mở miệng nói chuyện, trên môi đã nóng rực.

Một cỗ lửa nóng trong nháy mắt lan ra toàn thân, cô cảm giác mình như rơi vào một ngọn lửa nóng, trên người, trong não đều là lửa, thiêu đốt hoàn toàn lý trí của cô, không biết nên như thế nào cho phải. Nhưng vào lúc này, trên môi vốn nhẹ nhàng đột nhiên mạnh hơn, một thứ gì đó ẩm ướt lại nóng như rắn nhẹ nhàng cạy mở đôi môi cô, lẻn vào trong môi cô.

Cô phát hoảng, theo bản năng muốn ngậm môi lại để ngăn chặn sự xâm nhập, nề hà con rắn ẩm nóng kia lại bỗng nhiên lướt qua viền môi, lập tức, một cảm giác vừa ngứa lại vừa tê dại từ môi di chuyển lên ót, làm cho cô không nhịn được há miệng rên rỉ ra tiếng.

Bắt lấy cơ hội này, rắn lửa không kiêng nể gì quy mô đi vào, chẳng những nhanh chóng tham lam hút mỗi một giọt ngọt ngào, còn quấn quanh trụ đầu lưỡi cô, quyến rũ cô đáp lại, mà cô hình như cũng bị mê muội, cũng lặng lẽ làm đáp lại……

“Ông trời! Em thật sự làm cho tôi điên cuồng.”

Hồi lâu sau, Kinh Nhẫn thở gấp rời khỏi môi cô, mà Miêu Thủy Tịnh vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn con người đen sâu của anh, sau một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được, trên mặt đỏ bừng như ánh nắng chiều ở chân trời, đỏ bừng dẫn nhân mơ màng.

“Thật muốn ném em lên giường lập tức……” Nhìn hai tròng mắt cô say mê mê ly, anh không chịu nổi phát ra trùng trùng rên rỉ, sau đó ngã vào gáy cô.

Ông trời, cô rốt cuộc là thiên sứ hay là ma quỷ? Chỉ một ánh mắt lại có thể làm cho lý trí anh hỏng mất.

Câu nói của anh làm cho cô thanh tỉnh không ít, sau khi nhận ra bản thân đã làm ra chuyện tốt gì, cô xấu hổ không dám nhìn anh, nhưng đầu vừa chuyển, lại ngước mắt trừng anh.

“Anh nói sẽ trải qua tôi đồng ý.” Sáng nay trước khi ra cửa, anh rõ ràng nói qua.

“Em đã quên? Bây giờ tôi là vô lại, vô lại là không nói đạo lý.” Kinh Nhẫn khàn giọng cười quỷ dị, tuyệt không che giấu dục vọng nơi đáy mắt.

Ánh mắt của anh làm cho cô hoảng sợ, nhanh chóng thu lại tầm mắt, cũng không dám nói chuyện tiếp. Mà ngay lúc này, di động trong túi trước vừa vặn vang lên.

Vì làm chậm lại tim đập cũng vì dời đi lực chú ý của bản thân, cô nhanh chóng nhận điện thoại.

“A lô? Tôi là Miêu Thủy Tịnh.”

“A lô! Thủy Tịnh a, là ông nội đây.” Ở đầu khác điện thoại truyền đến giọng nói của ông chủ Hắc Xá.

“Ông nội?!” Cô vội vã đẩy anh ra, sau đó đứng đắn đoan chính ngồi tahwngr. “Có chuyện gì sao? Ông nội.”

Bị đẩy ra Kinh Nhẫn lập tức chậc một tiếng, sau đó ở một bên nói thầm: “Gặp ông nội quên bạn trai.” Mà cử chỉ của anh tự nhiên đổi lấy một cái trừng mắt giận dữ của Miêu Thủy Tịnh.

Ngón trỏ đặt ở trước môi, cô dùng ánh mắt muốn anh câm miệng.

“Thủy Tịnh a, ông nội có tin tức tốt muốn nói cho con, vừa rồi khi ông nội giúp con bói toán, phát hiện con hồng loan tinh động nha!”

Giọng nói đầu bên kia điện thoại như tiếng chuông đồng, thanh âm cực lớn, làm cho Kinh Nhẫn ngồi một bên cũng nghe được rõ ràng, kết quả chỉ thấy anh nhanh chóng trừng mắt chiếc điện thoại trong tay cô, vẻ mặt hung ác như là muốn giết người đầu bên kia điện thoại.

“Hồng loan tinh động?” Miêu Thủy Tịnh phản ứng không lớn như Kinh Nhẫn, chỉ cảm thấy ông nội quá rảnh, lại loạn nói lung tung.

“Đúng vậy, cho nên ông nội lại bốc cái quẻ, giúp ngươi tìm ra chánh chủ tinh của con, kết quả a, con nói xem đó là gì? Trên đời lại chuyện có khéo như vậy, cái kia chánh chủ tinh chính là cố chủ hiện tại của con ── Kinh Nhẫn nha!”

Nghe vậy, vẻmặt hung ác Kinh Nhẫn lập tức thay thành mặt cười, còn giơ ngón tay cái lên thầm khen rất chuẩn, rất chuẩn !

“Ông nội ngươi đừng đùa.” Thật hay giả, Miêu Thủy Tịnh học theo biểu cảm lúc nãy của Kinh Nhẫn, trừng mắt nhìn điện thoại trong tay.

“Ông nội đang nghiêm túc đấy, con dám nghi ngờ!” Giọng nói đầu bên kia điện thoại tỏ vẻ không lắm cao hứng.

“Thủy Tịnh không dám.” Miêu Thủy Tịnh lập tức xin lỗi.

“Tốt nhất là không dám.” Ông cụ hừ hai tiếng, sau đó lại vui sướng nói: “Ông nói với con, dựa vào kết quả bói toán hai đứa năm nay sẽ kết hôn, nhưng là ông nội tính tính, hiện tại đã là tám tháng rồi, nếu trễ nhất mười hai tháng mới kết hôn thì hai đứa trước khi kết hôn mới quen nhau được bốn tháng, cho nên vì cho hai đứa đã thân càng thêm thân, con cứ tiếp tục ở lại nhà thằng nhóc tên Kinh Nhẫn kia đi, không được về.” Ban hạ chỉ dụ.

“Cái gì?!” Miêu Thủy Tịnh hô nhỏ. Đây là chuyện ma quỷ gì vậy?

“Nhân cơ hội này hiểu biết thêm đối phương thêm chút, thuận tiện liên lạc tình cảm một chút, như vậy tương lai sau khi kết hôn mới không bị ăn mệt biết chưa?”

“……” Cô có thể nói là không biết không?

“Chính là thế đấy, không có việc gì nữa, ông nội muốn đi ăn sáng, gặp láiau.” Cách! Tắt điện thoại.

Trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang phát ra tiếng đô đô, Miêu Thủy Tịnh chỉ cảm thấy trên đầu vẽ ba vạch đen lớn.

Đột nhiên nói với cô như vậy, cô làm sao có thể tin được? Huống chi, cô chưa bao giờ cho rằng ông nội bói toán tinh chuẩn đến nơi nào, bây giờ cư nhiên vì kết quả bói toán mà không cho cô về?! Thật là quá đáng.

“Thiên ý khó trái, thiên ý khó trái nha! Ông nội em cũng đã nói như vậy rồi, chúng ta đây đành phải làm quen thêm chút nữa.” Kinh Nhẫn đột nhiên cười cực kỳ không có ý tốt.

“Anh định làm gì?” Phòng bị hỏi.

“Chẳng lẽ em không thấy cảnh phố xung quanh có chút quen thuộc sao?” Không trả lời, chính là chỉ vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Đúng là có chút……” Mang theo nghi hoặc, cô nhìn trái phải một lần, trí nhớ tốt làm cho cô rất nhanh nhớ ra đây là đâu, chỉ thấy cô lập tức trừng lớn mắt, mặt lại đỏ bừng. “Nơi này…… Không phải là khu nhà cạnh nhà ăn kia sao?”

“Hắc hắc, không sai, anh chàng nhân viên phục vụ kia không phải đã nói này gần đây có một khách sạn tốt sao? Không bằng chúng ta liền đến nơi đó hảo hảo làm quen lẫn nhau đi?” Cười một cách rất .. dâm, anh buông tay nhấn phanh xe, đem tay lái nhanh chóng chuyển, sau đó quay lại phá sau.

“Anh quay xe lại cho tôi ngay!” Anh thế nhưng còn nhớ chuyện này?! Cô vừa tức vừa thẹn giơ tay đánh vào tay anh, không ngờ anh lại cười càng vui vẻ.

“Có tiến bộ, có tiến bộ, đánh là tình, mắng là yêu, tôi càng lúc càng có thể cảm nhận được tình yêu của em.” Thẳng tắp hướng mục tiêu mà đi.

“Anh! Sắc lang! Nếu anh dám làm gì tôi, cẩn thận tôi đánh cho anh răng rơi đầy đất!” Cô đe dọa.

“Không sao, tôi rất thích bị em chà đạp.” Anh bày ra biểu cảm nhẫn nhục chịu đựng. “Hơn nữa chúng ta sẽ kết hôn, em muốn thế nào liền thế đó, tôi thừa nhận được.” ( Lik *hưng phấn gào to*: SM! SM đê chị Miêu !! Roi da, nến đỏ, dây thừng, kìm kẹp, tất lưỡi, đi mua nhanh chị Miêu!!! *mặt đỏ bừng vì hưng phấn tột định*)

Nghe thấy anh nói chuyện càng lúc càng không đứng đắn làm cho cô mặt đỏ rựng. “Đó là ông nội nói lung tung, anh đừng có tin.”

“Không được, ông ấy đã nói tôi làm sao lại có thể không nghe! Ngày mai tôi sẽ mang chút lễ vật đi quý phủ bái phỏng ông nội tài giỏi của em, thuận tiện cùng ông nội em thảo luận ngày kết hôn.” Trưởng bối cũng đã mở miệng, anh làm vãn bối làm sao có thể không lấy hành động bày tỏ chút tâm ý đâu?

Hắc hắc, tốt nhất không cần chờ đến mười hai tháng, tháng sau liền đem người cưới vào cửa luôn.

Ha ha ha……

“Kinh Nhẫn!”

“Đây là ngươi lần đầu tiên em gọi tên rôi, nhưng em có thể gọi một cách dịu dàng hơn nữa thì càng hay.”

“Ai muốn dịu dàng với anh, mau cho quay đầu lại cho tôi!”

“Không dịu dàng cũng không sao a, SM tôi cũng có thể nhận, nhưng em nhớ phải nhẹ nhàng chút nha……” ( Lik *quay cuồng* Trời ơi… còn gì để nói nữa đây… máu mũi điên cuồng chảy ah… phấn khích a….)

“Kinh Nhẫn thối tha!” Cô rốt cục biết vì sao Thạch thiết kế sư luôn gọi anh như vậy, người đàn ông này, thật sự là thật sự rất rất rất đáng ghét!

“Xem ra em thật sự không hiểu được dịu dàng, nhưng không sao, như thế tôi sẽ hảo hảo dạy cho em.”

Kinh Nhẫn nhếch miệng cười to, nắm tay lái, thẳng hướng mục tiêu; Hoàn toàn không quan tâm đến Miêu Thủy Tịnh hô to gọi nhỏ, bởi vì anh biết, cô đối anh kỳ thật cũng không phải hoàn toàn thờ ơ, chỉ cần anh thêm sức lực quyến rũ dụ hoặc cô, sớm hay muộn nhất định có thể có được trái tim của cô.

Nhưng là trước đó, hắc hắc! Vì không làm thất vọng dục vọng bản thân, có một số việc kỳ thật thật sự rất đáng giá mạo hiểm để thử một lần, tuy rằng anh rất có khả năng sẽ bị đánh răng rơi đầy đất, nhưng chết dưới hoa mẫu đơn, anh thành quỷ cũng phong lưu a, ha ha ha……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.