Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Chương 2: Nữ nhân thô bạo




Trích lời Cổ Thược —— “Cũng nói nam nữ ban đầu một thể lưng tựa lưng, sau khi bị chia tách trong biển người tìm lẫn nhau, nếu như tôi nhất định phải tìm đến anh, tôi đây thà không bao giờ phải chia tách, ít nhất tôi có thể dùng cái mông để đối diện anh mà không phải nhìn cái mặt của anh.”

Khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố có một studio tinh xảo thanh nhã dành cho nữ giới, trong thành phố nhốn nháo người đến người đi này lại thanh tĩnh hiếm có, cũng không phải làm ăn không tốt, mà studio này phần lớn là đặt hàng trước, mỗi ngày vào cửa đều là những người có hẹn trước, dù như thế, nhiếp ảnh gia có chút đặc biệt được coi trọng vẫn đáp ứng không xuể, đơn đặt hàng cũng đã kéo dài đến tận nửa năm sau.

Mà người được đặc biệt coi trọng, giờ phút này đang lười biếng ngả trên ghế, tay chống cằm, ngón tay gõ trên bàn thủy tinh phát ra âm thanh thanh thúy. Đôi chân thon dài không có chút hình tượng gác trên băng ghế đối diện, mái tóc ngắn mềm mại thoải mái theo hành động mà tản mạn càng thêm vẻ hoạt bát sinh động.

Áo sơ mi lụa trắng tự do để mở hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Quần dài màu đen vòng quanh thân hình thon dài, nhìn thoáng qua giống như quý tộc Pháp thế kỷ mười tám, nếu như phối hợp thêm một thanh kiếm thì sẽ hoàn toàn giống một thiếu niên tuấn mỹ từ trong tranh bước ra.

“Ai…” Âm thanh thở dài có chút bất đắc dĩ, thanh âm thô khàn, phá hoại 100% hình ảnh hoàn mỹ, hai mắt trong trẻo nhíu chặt, phát tán ra tia phẫn hận, loáng thoáng còn có thể nghe tiếng hàm răng nghiến vào nhau kẽo kẹt kẽo kẹt.

Cô gái ở một bên lắc lư phong tình tiến tới, quần lụa dài nhẹ nhàng, mát mẻ mà hoàn toàn nổi bật, đẩy hộp kẹo thanh cổ họng trong tay qua mặt bàn, “Thế nào? Cổ họng lại đau? Hôm qua không nghỉ ngơi tốt chứ gì?”

Tay uể oải không chút khách khí bắt lấy hộp kẹo, đào ra một viên ném vào miệng, hắng giọng, vẫn khàn khàn.

“Ngày hôm qua lão mẹ điện thoại đến, nói muốn từ ngàn dặm xa xôi đến thăm tớ.” Từng chữ khàn khàn từ hàm răng phun ra, “Nói thuận tiện kiểm tra xem tớ thế nào!!!”

“Cho nên cậu lo lắng không ngủ được, nóng cháy cổ họng?” Móng tay loé ta ánh sáng màu ngọc trai dừng trên không trung, Phương Thanh Quỳ cười to, “Có phải nghĩ đến lại phải ở cùng một chỗ với người kia cho nên ỉu xìu, sáng sớm đã ở đây than thở?”

“Ai nói tớ ỉu xìu!” Người nào đó trong nháy mắt như gà bị cắt tiết, mạnh mẽ từ trên ghế bắn lên, tiếng nói xé rách nặng nề ngâm nga: “Tớ đang lo nghĩ như thế nào mới có thể một quyền đánh cho con ma ốm kia vào viện.”

Phương Thanh Quỳ cổ quái nở nụ cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, “Người ta không phải đang ở trong bệnh viện đối diện chúng ta còn gì, nếu thật sự muốn đánh người thì chẳng cần quá hai phút, hay là cậu không nỡ?”

Một nắm tay giơ trước mặt cô, “Phương – Thanh - Quỳ! Cậu, đừng, kích, tớ!”

Ngón tay không thèm để ý gõ gõ lên nắm tay trước mặt, cô tấm tắc lắc đầu: “Tớ thật không hiểu các cậu, nếu đã như kẻ thù mười tám đời thì cần gì phải lừa dối người lớn hai bên, không nên giả vờ cái gì mà tình cảm thâm hậu, hai người từ nay đến lúc chết già không qua lại nữa, không phải là được rồi?”

Gương mặt tuấn tú lập tức vặn vẹo, “Năm ấy mẹ của anh ta một phen nước mắt một phen nước mũi phó thác tớ chiếu cố anh ta cho tốt, muốn trở mặt cũng phải là anh ta trước, không phải tớ!”

Phương Thanh Quỳ bất đắc dĩ, “Cái này cũng tính là lý do sao?”

Người trước mặt trợn mắt nhìn, “Cái này không tính là lý do sao?”

“Tính sao?”

“Không tính sao?”

Hai người trừng mắt nhìn lẫn nhau, nhàm chán kiên trì ý kiến của mình.

Phương Thanh Quỳ không thích tiếp tục tranh cãi, “Hôm nay cậu còn có ít nhất ba cái hẹn trước, sao còn cùng tớ hao tổn vô ích? Còn không mau bắt đầu?”

Tiếng nói khàn khàn không có nửa điểm buông tha ý tứ của cô, “Phương Thanh Quỳ, cậu và tớ nói rõ ràng, lý do của tớ có vấn đề gì?”

Tiểu thục nữ bất đắc dĩ làm một động tác rất không phù hợp với trang phục của mình, hướng lên trời trợn trắng mắt, “Cậu có thể coi như tớ cái gì cũng chưa nói được không?”

“Không thể!!!”

Cô cũng biết, chỉ cần nói đến chuyện liên quan đến người kia, người trước mắt lập tức trở nên cổ quái dị thường, bất chấp dùi sừng bò (ý nói chui vào ngõ cụt), hơn nữa… Nhìn trong đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng thoáng qua áp lực đáng sợ hơn cả núi lửa trước lúc bộc phát, cô chỉ cầu vài ngày tới tốt nhất không có ai trêu chọc cái người táo bạo này, nếu không chỉ sợ trong vòng bán kính năm thước đều sẽ bị nổ thành bột mịn.

Nhưng mà lão Thiên hiển nhiên không nghe thấy lời cầu xin của cô.

“Đông!” Cửa thủy tinh bị nặng nề đẩy ra, bật đến vách tường phát ra một tiếng vang khổng lồ, dư âm ong ong điếc tai. Hai người đang trừng lẫn nhau đồng thời quay sang. Trước cửa lớn, hai bàn tay người đàn ông ôm vai, áo phông bó chặt vào người có vẻ rất sinh động, hai tảng thịt trước ngực, Phương Thanh Quỳ áng chừng khoảng B cup. (giờ ta mới biết tiêu chuẩn này cũng có thể dùng được cho nam nhân. Ha ha)

“Ai là chủ quán ở đây!” Tiếng rống vừa phát ra, cửa thủy tinh mới dừng lại lại run rẩy một trận, “Nghe nói các ngươi có cái nhiếp ảnh gia nổi danh, suất khí anh tuấn. Ở đâu, ông đây muốn gặp.”

Phương Thanh Quỳ liếc về phía người đối diện, nuốt nuốt nước miếng, mang theo nụ cười luôn luôn vô cùng ôn nhu ấm áp, “Vị tiên sinh này, chúng ta ở đây là Studio cho nữ giới, nam khách xin dừng bước, nếu ngươi muốn chụp ảnh, ra cửa quẹo trái hai mươi bước, có nơi chụp ảnh cưới và nơi chụp ảnh nam.”

Gã đàn ông trợn mắt, toàn thân bộc phát ra ngọn lửa khí thế, trên khuôn mặt vặn vẹo viết rõ ràng ‘muốn sống chớ tới gần’. Ánh mắt vòng qua Phương Thanh Quỳ, trực tiếp rơi trên gương mặt thiếu niên tuấn tú, “Nam khách dừng bước, nó vì sao lại ở đây?”

Nụ cười của Phương Thanh Quỳ cứng ngắc, “Cái này, cái này, chúng ta ra ngoài nói, nếu không một lúc nữa có khách hàng đi thay trang phục, sẽ bị ngài dọa.”

Sắc mặt người đàn ông hơi tốt lên một chút, từ từ quay đầu, bước chân còn chưa nhấc lên lại đột nhiên chuyển trở về, ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc bộ ngực của thiếu niên, ách, trên ngực mang theo thứ dùng để làm việc, giọng nói đột nhiên cao lên một quãng tám, “Sao? Nhiếp ảnh gia…”

“Cái này…” Phương Thanh Quỳ còn chưa kịp nói, thân hình khổng lồ của người đàn ông đột nhiên nhảy dựng lên, trên nắm tay còn nổi gân xanh, “Được lắm, chính là mày, con thỏ chết nhát ông đây muốn tìm chính là mày.”

Tiếng rống chấn động căn phòng, một nắm tay to lớn đã hung hăng đánh ra, “Câu dẫn bạn gái của ông, làm cô ấy cả ngày thần hồn điên đảo, còn cởi quần áo cho mày chụp, hôm nay ông phải đánh chết mày!”

Trang điểm tinh xảo của Phương Thanh Quỳ nhất thời biến thành hai bàn tay che mắt, tiếng nói bén nhọn vút lên “Không nên a!!!”

“Đông!”

“Oanh!”

“Rầm!”

Thanh âm liên tiếp quanh quẩn trong căn phòng không lớn lắm, giống như động đất cấp năm. Nhanh chóng đem căn phòng mới được sửa sang xinh đẹp biến thành một bãi rác.

“Đông!” Thanh âm đáng thương do nắm tay đánh vào.

“Oanh!” Bi thảm thân thể rơi xuống đất, nguyên nhân của trận động đất cấp năm mới.

“Rầm!” Mặt bàn thủy tinh bị một cước đạp vỡ, rơi trên người nam nhân. Bức tranh treo trên vách tường bị đụng rơi, cái ghế nằm trong góc tường rên rỉ.

Phương Thanh Quỳ từ từ mở ngón tay ra rình coi, nhìn thấy một màn trước mắt, lại bất chấp hình tượng đoan trang rụt rè, buột miệng ra tiếng thét càng chói tai hơn, “Tôi đã nói không nên, a! Tiệm của tôi, a! Tranh của tôi, a a!! Bàn tròn hình thức tiêu chuẩn mới mua của tôi, a! A! A!”

Ngón tay thon dài trắng như tuyết lau lau mồ hôi trên trán, tiếng nói thô ráp từ trong đám người bên ngoài truyền lại, “Tớ đi làm việc.”

Phương Thanh Quỳ cầm ‘thây tàn’ khóc rống, “Tớ mới mua một tuần lễ, tiền lần trước cậu còn chưa trả cho tớ!”

Người chạy, căn bản không nghe cô nói, cô đáng thương nhất thời đem lửa giận hừng hực chuyển hướng lên cái người trên mặt đất đã lâu còn chưa đứng dậy, “Nói anh không nên đánh, anh không biết nội tình đã đánh đấm lung tung, anh có biết đối thủ của anh là thiên tài thiếu chút đã vào đội tuyển quốc gia tham dự Olympic hay không? Đội tuyển Nhu đạo, đội tuyển Taekwondo, đều muốn tranh giành!!!”

Người trên mặt đất từ từ ngẩng đầu, ngay giữa gương mặt còn có một vết hồng đang từ từ sưng thành màu tím, một tay còn ôm bụng, khó khăn phun ra một câu, “Có thể giúp tôi gọi xe cứu thương hay không?”

Nữ nhân xinh đẹp khôi phục mỉm cười ôn nhu rất thích hợp với cô, “Có thể!”

Người đàn ông chợt nằm trở về, vẻ mặt thống khổ, “Cám ơn.”

“Nhưng, trước tiên anh phải trả cho tôi, cái bàn này hai ngàn tệ, phí an ủi một trăm tệ, phí quét dọn hai trăm tệ, cộng thêm bốn tệ phí điện thoại.” Nụ cười càng tăng lên, ngón tay gõ gõ trên máy tính, đưa đến trước mặt người đàn ông, “Tổng cộng hai ngàn ba trăm lẻ bốn tệ, bốn làm tròn thành năm, hai ngàn ba trăm lẻ mười tệ.” (Làm tròn kiểu gì hay a)

“Vì sao là tôi trả tiền?” Gã đàn ông không khỏe ôm bụng, “Rõ ràng là nhân viên của cô đánh tôi, cái gì cũng là cậu ta đập.”

“Không đưa phải không?” Phương Thanh Quỳ nhặt lên một cái ghế, vỗ vỗ bụi phía trên, vắt lên đôi chân dài tiếp tục ngồi đối diện với gã đàn ông, “Anh không đưa cũng được, cùng lắm thì tôi truyền ra ngoài, một người đàn ông đại học năm thứ nhất như anh cư nhiên bị phụ nữ đánh cho đến mức phải gọi xe cứu thương, nhìn dáng vẻ anh cũng giống đại ca trên giang hồ, không biết truyền đi…”

Cô ngừng nói, hướng về phía gã đàn ông nháy mắt mấy cái.

Mà người trên mặt đất, vẻ mặt triệt để ngây ngốc, “Cô, cô nói cái gì, Cổ, Cổ…”

“Đàn chị Cổ Thược anh cũng không biết mà dám đến cửa gây sự?” Ngón tay của cô vươn ra, chọc chọc cái trán của anh ta, “Sự kiện đánh nhau như thế này tôi cứ cách hai tháng lại đụng phải một lần, so với đại di mụ còn chăm chỉ hơn(nguyệt sự =_=! Chắc không có ai không hiểu nhỉ), mà anh cũng thật bất hạnh, trong lúc nó xúc động nhất mà chọc tới cửa, đáng đời!”

Người đàn ông vẻ mặt càng thống khổ, “Cô ta lại là phụ nữ, phụ nữ dũng mãnh như thế sao không vào đội tuyển quốc gia? Thả ở bên ngoài độc hại người đời thật là không nên.”

Ngón tay Phương Thanh Quỳ chống cằm, ánh mắt liếc phương hướng người nào đó rời đi, xác định không nhìn thấy thân ảnh người kia, lúc này mới đè thấp thanh âm, “Bởi vì khi nó còn niên thiếu trúng tuyển vào đội tuyển quốc gia, bị một gã hãm hại, dẫn đến vuột mất mất cơ hội.”

Trên trán người àn ông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, miệng há thật to, một hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Người đàn ông kia, còn sống không?”

Phương Thanh Quỳ dùng sức gật gật đầu, “Sống, sống vô cùng tốt, vô cùng an khang.”

Xa xa xe cứu thương gào rú phóng tới, bác sĩ mặt không biểu tình xách cáng cứu thương tới bên cạnh anh ta, nâng anh ta lên, anh ta không bỏ qua cầm tay Phương Thanh Quỳ, “Cho tôi biết người đàn ông kia là ai, tôi muốn bái sư.”

Phương Thanh Quỳ đưa mắt nhìn người trên cáng cứu thương, đưa tay vẫy vẫy, nhìn bệnh viện xa hoa đối diện, ngữ trọng tâm trường nói một câu, “Anh yên tâm, sẽ được gặp, nhớ lấy, anh ta tên Chân Lãng.” (lời nói sâu xa thấm thía)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.