Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 2




Hòa Vi bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đôi tay cô vẫn còn nắm chặt ga trải giường dưới thân, hô hấp dồn dập, tim đập hỗn loạn, như thế nào cũng không thể bình phục được.

Cô trợn mắt nhìn, trước mặt là một mảnh sáng ngời trắng tinh.

Bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ.

Hòa Vi nằm ở trên giường không dám động.

Cô  trợn to đôi mắt, nhìn trần nhà vài giây, tầm nhìn càng ngày càng rõ ràng, hình dạng của đèn trần cũng được cô phân biệt rõ nét.

Xinh đẹp thanh nhã, thuần sắc trắng, không phải là màu lam lãnh đạm tối hôm qua.

Đây là đèn phòng ngủ của cô.

Hòa Vi rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay đang bắt lấy ga trải giường cũng hơi buông ra.

Hệ thống mang theo sự hưng phấn của máy móc đúng lúc này vang lên: “Chúc mừng ký chủ lần xuyên thứ mười một đã thành công.”

Hòa Vi toàn thân thả lỏng, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Hệ thống: “Ký chủ, nên rời giường.”

Hòa Vi không để ý tới nó.

Hệ thống: “Ký chủ, cô hôm qua chết trên giường của nam chủ nha.”

Hòa Vi bỗng nhiên mở to mắt, “Câm miệng.”

Hệ thống quả nhiên ngậm miệng.

Hòa Vi thế nào cũng không thể ngủ nổi nữa.

Cô vốn dĩ lựa chọn việc quên đi sự tình tối qua, kết quả một khi được nhắc nhở, những hình ảnh đó lại từng màn, từng màn xâm nhập tâm trí cô.

Thời điểm Yến Hoài muốn cô, ý thức Hòa Vi đã bắt đầu mơ hồ, nhưng cảm giác của thân thể lại ngoài ý muốn rõ ràng, rõ ràng mà nhớ tới hốc mắt ửng đỏ của người đàn ông, động tác khi cởi quần áo, cùng với lực độ xoa nắn.

Tất cả mọi thứ dường như vừa mới mới phát sinh.

Thật vất vả Hòa Vi mới bình ổn được cảm xúc thì bất chợt nhịp tim lại đập kịch liệt, cô theo bản năng giật giật chân mình, không có lòng bàn tay cực nóng của người nọ ấn ở nơi đó, cho nên đùi phải liền dễ dàng nâng lên.

Hòa Vi giơ tay che mặt.

Nhiệt độ bên tai tăng dần, cô nhắc nhở chính mình, đem sự chú ý dời đi, thuận miệng hỏi: “Hiện tại là ngày mấy tháng mấy?”

Hệ thống tự động yếu ớt: “Ngày 7 tháng 3.”

Ngày 7 tháng 3, Yến Thần ngoại tình  vào bốn tháng sau.

Dựa theo nguyên tác của cốt truyện, Yến Hoài lúc này còn đang ở nước ngoài nhậm chức tại công ty con, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.

Hòa Vi nghẹn ở cổ họng một ngụm khí, tâm tình biến chuyển, xốc chăn từ trên giường bò dậy, cầm dây buộc tóc vừa buộc đơn giản vừa bước vào toilet. 

Cô dùng năm phút để rửa mặt, thời điểm bước chân ra ngoài hệ thống lại bắt đầu nói lắp: “Túc, ký chủ, có một câu nói tôi, tôi không biết có nên nói hay không.”

Hòa Vi ngồi vào trước gương trang điểm, lấy kem dưỡng da đổ vào lòng bàn tay: “Nói đi.”

“Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu trăm ngày trảm.”

“…”

Hòa Vi không nghe rõ, sửng sốt vài giây mới hỏi: “Cái gì?”

“Trăm… Ngày… Trảm.”

Thanh âm máy móc của hệ thống  tuy rằng ngữ điệu không lớn, nhưng là Hòa Vi vẫn nghe ra được nó cường điệu chữ “Ngày” kia.

Hòa Vi: “…”

Không biết “Ngày”của hệ thống, cùng với “Ngày” trong tưởng tượng của cô, có phải cùng một cái hay không.

Giây tiếp theo, hệ thống đã tự giác giải thích nói: “Bởi vì ký chủ là người thứ nhất bị… Chết, cho nên…”

“…Dừng.”

Hòa Vi mặt càng ngày càng nóng, cô nhắm mắt, qua vài giây mới lại trợn mắt nhìn về chính mình trong gương.

Xác thực mà nói, nguyên bản nữ chủ trong 《 Vợ trước ở phía trên 》.

Tác giả tuy cho nữ chủ một thân thế đáng thương tới mức dậm chân, nhưng đồng thời cũng cho nàng một gương mặt xinh đẹp, khí chất.

Trong gương, làn da người con gái trắng nõn tinh tế, khuôn mặt là kiểu trứng ngỗng điển hình, cằm hơi nhọn, khuôn miệng nhỏ nhắn đáng yêu, mũi hơi hướng lên trên, mày lá liễu mắt đào hoa, phía dưới mắt trái có một nốt ruồi hình giọt lệ.

Đây là một gương mặt hấp dẫn đàn ông.

Thanh thuần, nhưng lại mang theo một cảm giác mị hoặc.

Nhưng mà xinh đẹp thì thế nào, vẫn làm cho cuộc đời mình rối tinh rối mù mà thôi.

Hòa Vi thở dài, đối diện với gương trang điểm một cách nhẹ nhàng.

Mười lăm phút sau, Hòa Vi lấy di động nhìn thời gian.

8h45 phút sáng.

Trong lúc nhất thời, cô không thể nhớ nổi thời gian, biết loại vấn đề này có hỏi hệ thống ngốc nghếch cũng hỏi không ra cái gì, Hòa Vi mở phần lịch sử trò chuyện trên WeChat.

Trên cùng chính là Yến Thần.

Thời gian là ngày mùng 6 tháng 3 anh ta đã gửi một tin nhắn “Ngủ ngon”.

Cô ở bên này không trả lời.

Hòa Vi vào vòng bạn bè của Yến Thần để tìm hiểu về tình địch.

Tiểu thuyết 《 Vợ trước ở phía trên 》 này là một câu chuyện xưa về lãng tử quay đầu, đối với nam chủ Yến Thần cũng là một công tử phong lưu phóng đãng, cho nên khi click mở vòng bạn bè của anh ta, một tháng đã có bốn trạng thái.

Trong đó có ba trạng thái là ảnh chụp chung cùng người phụ nữ khác.

Trạng thái thứ tư là khi anh ta ở thư viện chụp lén Hòa Vi, phía trên còn phụ thêm một câu: 【 Tiểu khả ái. 】

Ngày đăng là hai tháng trước.

Hòa Vi cuối cùng nghĩ tới, hiện tại hẳn là khi nữ chủ mới đáp ứng qua lại với nam chủ không lâu.

Quả nhiên, mới từ vòng bạn bè của Yến Thần thoát ra, lúc sau cô liền nhận được một tin nhắn WeChat.

Trình Nặc: 【 Cậu là cái đồ không có lương tâm, có bạn trai liền đã quên bạn bè! 】

Trình Nặc là bạn thời đại học của nữ chủ, theo như trong truyện thì đối với nữ chủ khá tốt, Hòa Vi từ lúc xuyên qua ngoài ý muốn hợp nhau với Trình Nặc, thường xuyên qua lại và trở thành bạn tốt.

Bên người nữ chủ luôn có sói đói vờn quanh, Trình Nặc đại khái là có ít thật lòng đối với cô.

Hòa Vi thiếu chút nữa vì vui quá mà khóc, đặc biệt ở đời trước liên tục bị phản bội, cô nhanh chóng gõ mấy chữ gửi qua: 【 Không quên mà. 】

【 Không quên mà cậu không cùng tớ thân cận! 】

【 Tương cái gì thân? 】

Hai người các cô hiện là sinh viên năm bốn còn chưa có tốt nghiệp, thân cận nói như thế nào cũng quá sớm.

Trình Nặc: 【 Được rồi không đùa với cậu nữa… Hôm nay tìm cậu là bởi vì bộ kịch kia của anh tớ nhân vật nữ số 4 diễn không tới, Vi Vi hay là cậu đi thử đi? 】

Hòa Vi ấn ấn huyệt thái dương.

Cái này cùng với đời trước ở trong truyện không giống nhau.

Hòa Vi cảm thấy kí ức thực hỗn loạn, để xác định lại, cô hỏi hệ thống: “Lần trước Nặc Nặc có bảo tôi đi thử diễn kịch sao?”

Hệ thống khẳng định: “Không có.”

Hòa Vi gãi gãi tóc.

Trong gương, gương mặt kia biến hóa theo biểu tình của cô, cho dù là cau mày, thoạt nhìn cũng không có lực công kích, mềm như bông, cũng không trách Yến Thần nghe cô đề nghị chia tay sẽ kinh ngạc như vậy.

Hơn nữa trong truyện tính tình nữ chủ mềm như bông, xác thật không giống người sẽ đề nghị chia tay.

Trình Nặc thấy cô không có động tĩnh gì, lại gửi thời gian cùng địa chỉ lại đây: 【 Vi Vi cậu nhớ đi nha, tớ đã nói cùng anh tớ rồi, nếu ngày mai tớ hỏi anh tớ, phát hiện không thấy cậu, cậu cứ chờ xem! 】

Hòa Vi đã phát mấy cái biểu tình, mà thủ lĩnh hoàn toàn không có động tĩnh.

Nửa phút sau, hệ thống mới suy yếu  nói: “Ký chủ, tôi vừa rồi mới hỏi thượng cấp, thượng cấp nói vì khen thưởng cô có tính sinh hoạt, cho nên đưa cô một bộ diễn.”

Hòa Vi: “…”

“Thượng cấp còn nói, ký chủ về sau có thể xem phản ứng lúc đó của nam chủ, nhưng bởi vì tôi hiện tại cấp bậc còn chưa đủ, cho nên không có biện pháp giúp ký chủ xem…”

Hòa Vi: “…”

Cô không muốn xem.

Phụ nữ chết dưới thân mình, mà lại ở loại thời điểm này, đàn ông bình thường chắc chắn bị dọa đến héo.

Tưởng tượng như vậy, Hòa Vi cuối cùng cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, khóe miệng cô hơi nâng lên, lông mi rũ xuống, vừa vặn thoáng nhìn trên màn hình di động vừa nhận một tin nhắn mới——

【 Hòa Hòa, giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi? 】

Đến từ Yến Thần.

Hòa Vi  như là nghẹn ở họng.

Cô ấn tắt màn hình điện thoại, “Tôi có thể cùng nam chủ chia tay sao?”

“Nhưng, có thể nha…” Hệ thống ngập ngừng, tận lực uyển chuyển mà nhắc nhở cô, “Nhưng là ký chủ, cô hiện tại mới cùng nam chủ ở bên nhau, nếu lúc này nói chia tay, độ hảo cảm sẽ còn rất nhỏ…”

Độ hảo cảm còn rất nhỏ, có nghĩa là lại muốn trọng sinh tiếp.

Biểu tình trên mặt Hòa Vi nhạt xuống, nhớ tới tin nhắn vừa rồi của Yến Thần, sau đó rút một chiếc khăn giấy đem miệng lau khô, một lần nữa cầm thỏi son đỏ, đối diện với gương tô son.

Yến Thần không thích nhất là ăn đồ trang điểm, nói như vậy chắc chắn anh ta sẽ không hôn môi được rồi.

Hòa Vi nhìn môi mình trong gương đỏ như là máu mới hài lòng cong đôi mắt.

-

Thời điểm Yến Thần gọi điện thoại, Hòa Vi đang ngồi ở phòng khách xem phim điện ảnh.

Gần 11 giờ trưa, phim mới chiếu được một nửa.

Hòa Vi tiếp nhận điện thoại thúc giục cô xuống lầu, đem phim ấn tạm dừng, sau đó tô lại son môi, phủ thêm áo khoác xuống lầu.

Hòa Vi năm nay 21 tuổi, còn có mấy tháng là tốt nghiệp đại học, ngày thường dựa vào công việc người mẫu để kiếm tiền, ở nội thành thuê một nhà hai phòng ngủ tại một chung cư nhỏ.

Trong tiểu khu nhà cô phần lớn là những người ở tầng lớp trung lưu, cho nên khi Yến Thần dừng xe dưới lầu nhà cô, chiếc Ferrari màu đỏ liền hấp dẫn ánh mắt tò mò đánh giá của một đám người.

Hòa Vi cảm thấy chính mình như là đang được bao dưỡng vậy.

Cô da mặt mỏng, chịu không nổi loại ánh mắt khác thường này, hơi cúi đầu, đem khăn quàng cổ kéo đến  mũi che hơn phân nửa khuôn mặt, chạy bước nhỏ lên xe.

Bạn gái xinh đẹp, Yến Thần nhìn liền vui vẻ, khóe miệng không tự giác liền cong lên, “Tối hôm qua ngủ ngon sao?”

Hòa Vi ánh mắt tránh né, đặc biệt dối trá mà “Ừm” một tiếng.

Yến Thần sờ sờ đầu cô, “Đưa em đi ăn cơm.”

Hòa Vi không lên tiếng, đầu cúi càng ngày càng thấp.

Cô  đối với Yến Thần có mâu thuẫn, nhưng lại không thể né tránh sự đụng chạm của anh ta.

“Như thế nào lại không vui vẻ?”

Đối với anh ta có thể vui vẻ mới là lạ.

Hòa Vi giả dối nói, “Vừa rồi xem phim kết cục không được tốt.”

Yến Thần cười cười, không nói chuyện nữa, khởi động và chuyên tâm lái xe.

Mấy ngày hôm trước Hòa Vi vừa đáp ứng kết giao cùng anh ta, nên anh ta chỉ coi phản ứng của cô như thấy người trong lòng nên thẹn thùng, tưởng tượng như vậy, Yến Thần càng cảm thấy cô gái này thật khiến người khác đau lòng.

Khóe miệng anh ta giơ lên, ánh mắt cũng sáng hơn không ít.

Hòa Vi hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh ta.

Cô không muốn cùng Yến Thần thân cận quá, dọc theo đường đi đều hướng ra ngoài cửa xe.

Mười phút sau, thời điểm Yến Thần đem xe dừng lại, Hòa Vi cơ hồ đã kề sát tới cửa xe rồi.

Yến Thần duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi yêu kiều của cô: “Đi thôi.”

Anh ta trước một bước mở cửa xuống xe.

Hòa Vi ở trong xe hít sâu hai cái, vừa mở cửa xe ra, bên ngoài gió lạnh xâm nhập, cô theo bản năng rụt rụt cổ.

Chờ thích nghi được độ ấm đầu xuân, lại giương mắt nhìn, hốc mắt của cô không tự giác mở lớn.

Yến Thần mang cô tới Yến gia.

Hòa Vi còn chưa phục hồi tinh thần sau kinh ngạc, phía trước người nọ đột nhiên xoay người lại, cánh tay dài duỗi ra, một tay đem cô áp ở trước cửa xe, Yến Thần kề sát mặt vào, hô hấp ấm áp dừng lại ở phía sườn tai của cô, “Hòa Hòa, em thơm quá…”

Hòa Vi nghiêng mặt về một bên, khó khăn lắm mới tránh khỏi nụ hôn của anh ta.

Cùng lúc đó, bên tai có tiếng “két” của phanh xe, ngắn ngủi, chói tai.

Hòa Vi bị hoảng sợ, mới quay đầu liếc mắt một cái, còn chưa kịp thấy rõ chiếc xe kia, mặt liền bị Yến Thần xoay trở lại, “Đừng động… Chúng ta tiếp tục.”

Ngón tay anh ta lạnh lẽo, như là một con rắn đang di động ở cằm cô, Hòa Vi sắc mặt trắng bệch, vừa muốn duỗi tay đẩy, phía sau liền có âm thanh mở cửa xe, ngay sau đó chính là  tiếng bật lửa mở kêu “Cùm cụp”.

Hòa Vi nhanh chóng  đem mặt lùi về khăn quàng cổ, “Có… Có người.”

Bị người quấy rầy chuyện tốt ngay lúc này Yến Thần  rõ ràng không cao hứng, nhíu mi quay đầu đi vừa muốn phát hỏa, nhìn thấy người nọ liền bỗng nhiên dừng lại, qua vài giây, anh ta mới kinh ngạc nói: “Anh… tại sao anh lại trở lại?”

…Anh?

Hòa Vi hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, đột nhiên quay đầu đi.

Bên chiếc Bentley màu đen, người nọ nửa cúi đầu, mặt mày thâm thúy lạnh lẽo, đem bật lửa dời đi, người đàn ông giương mắt, thanh âm cực lạnh: “Tiếp tục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.