Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều

Chương 6: 6: Chủ Động Lấy Lòng





Cố bá kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Thiển, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, "Tam tiểu thư."
Lâm Thanh Thiển liếc mắt vào trong sân viện, trộm nhìn một cái, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Cố Trường Canh đâu.
"Cố bá, Trường Canh ca ca có ở đây không? Ta đến đây để tìm huynh ấy."
"Cái này, cái này.." Cố bá ấp úng, cúi đầu nói, "Thỉnh tam tiểu thư thứ lỗi cho, hôm nay thân thể của công tử nhà ta có chút không khỏe, có lẽ không tiện gặp tam tiểu thư."
"Trường Canh ca ca bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không? Bây giờ đã ổn hơn chưa?"
Cố bá cúi đầu càng thấp, nói: "Đã phiền đến tam tiểu thư phải nhọc lòng, công tử cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏi."
"Uhm, vậy là tốt rồi."
Cố bá nhanh chóng nhướng mắt nhìn thoáng qua Lâm Thanh Thiển, thấy cô cau mày như đang suy tư trầm ngâm gì đó, trong lòng không khỏi lộp bộp lo sợ, hỏi: "Chẳng hay tam tiểu thư có gì dặn dò? Có thể nói với lão nô, lão nô chắc chắn sẽ chuyển lời đến công tử!"
"Thực ra cũng không có chuyện gì cả." Lâm Thanh Thiển nhìn thoáng qua chiếc hộp đồ ăn mà Xuân Hạ đang mang theo, "Hôm nay, Thu Đông có làm một ít bánh hoa mai, ta thấy hương vị cũng rất ngon, vì vậy liền mang đến cho Trường Canh ca ca một ít nếm thử.

Nếu thân thể của Trường Canh ca ca không khỏe, vậy ta sẽ không quấy rầy huynh ấy nghỉ ngơi.

Ngày khác, ta lại đến, bánh hoa mai này, làm phiền Cố bá chuyển giao cho Trường Canh ca ca giúp ta."
Nhìn hộp thức ăn mà Xuân Hạ đưa về phía trước mặt, Cố bá liền ngẩn người, đây có phải là Lâm Thanh Thiển, người có tính cách nham hiểm âm độc trước kia không?
"Đa tạ tam tiểu thư, lão nô nhất định sẽ giao cho thiếu gia."
Lâm Thanh Thiển khẽ gật đầu, "Xuân Hạ đi thôi, chúng ta mau trở về."
Xuân Hạ lên tiếng trả lời, "Vâng, tiểu thư." Rồi bước theo sau Lâm Thanh Thiển, cùng nhau rời đi.
Cố bá nhìn hai bóng dáng hai người, lại nhìn chiếc hộp thức ăn ở trong tay, vẻ mặt sợ hãi, đóng cửa viện lại.

Lâm Thanh Thiển lơ đãng đi về phía trước, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, càng nghĩ càng cảm thấy loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, cô bỗng dừng chân lại, khiến cho Xuân Hạ vô cùng khó hiểu, hỏi: "Tiểu thư, cô không trở về Liễu Viện sao?"
Lâm Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào hòn núi giả bên cạnh bức tường của Li Viện, ánh mắt chợt lóe: "Chúng ta, đợi lát nữa hãy quay về."
Thấy Lâm Thanh Thiển vén chiếc váy lên, chuẩn bị trèo lên trên núi giả, Xuân Hạ vội vàng hét lên: "Này, tiểu thư, cô định làm gì vậy? Này, không được đâu, cô như vậy, quá nguy hiểm.."
Lâm Thanh Thiển đưa ngón tay lên miệng kêu "suỵt".

Sau đó trầm giọng nói: "Em nói nhỏ tí, đừng để người khác nghe thấy, ta leo lên đó nhìn một cái, sẽ không có việc gì đâu, em ở phía dưới giúp ta để ý, biết không hả."
Thấy Lâm Thanh Thiển leo lên hòn núi giả, Xuân Hạ vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, hai tay ôm lấy thân thể cô, nhắc nhở: "Tiểu thư, cẩn thận một chút, tiểu thư, chú ý dưới chân.."
Một chân của Lâm Thanh Thiển suýt chút nữa dẫm trên không trung, khiến cho mặt mũi Xuân Hạ trắng bệch, nói "Tiểu thư!"
May mắn thay, Lâm Thanh Thiển phản ứng nhanh nhạy, đã dẫm lên một chỗ nhô khác của hòn núi giả, ổn định lại thân hình, hóa giải nguy hiểm, may quá, rồi lai tiếp tục hăng hái leo lên trên, nửa thân mình ghé sát vào bức tường, nhìn Xuân Hạ ở phía dưới cười cười: "Yên tâm, ta không sao, em ở dưới giúp ta quan sát, có người đến, thì nhớ gọi ta."
Vẻ mặt Xuân Hạ đầy khẩn trương, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cái người đang ở trên hòn núi giả, trái tim nhỏ bé của nàng cứ nhảy phanh phanh.
Lâm Thanh Thiển nhìn xung quanh bên trong sân Li Viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng dáng vận trường bào thanh y Cố Trường Canh, trong tay thiếu niên đang cầm một thanh kiếm sắc bén, các chiêu thức được hắn thực hiện rất gọn gàng lưu loát, mang theo chút mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Lâm Thanh Thiển không tự chủ mà nhớ đến giấc mơ của mình, Cố Trường Canh không hề do dự đã vung kiếm chặt đứt tứ chi của cô, khiến cô sợ đến mức phải giật cả mình.
Chờ, chờ đã! Thân thể không khỏe? Nhìn hắn sinh khí dồi dào, sức khỏe như vâm, sức lực này có thể đánh chết cả hai con trâu ấy chứ, vậy mà, lại có thể nói là đang bị ốm?
Trong sân, Cố bá mang theo hộp thức ăn đi vào, khoảng cách có chút xa, nên Lâm Thanh Thiển không thể nghe được giọng nói của hai người.
"Thiếu gia."
Cố Trường Canh thu kiếm, hỏi "Có chuyện gì?"
"Vừa rồi Tam tiểu thư có đến tìm ngài, lão nô tự tiện tìm đại một lý do, bảo rằng ngài đang bị ốm, ngăn không cho cô ta vào.

Tam tiểu thư có nhờ lão phu đem hộp bánh hoa mai này chuyển giao cho ngài, mời ngài nếm thử."

"Lâm Thanh Thiển đến tìm ta? Cố Trường Canh nhíu chặt mày lại, không hề che giấu giọng điệu chán ghét.
" Vâng.

"
Cố bá cảm thấy rất kỳ lạ, với tính tình kiêu ngạo và ương ngạnh của Tam tiểu thư này, hễ đến Li Viện là đã cho người xông tới đánh chửi công tử, nhưng lần này, ông chỉ nói công tử ốm nhẹ, thì liền quay về, dáng vẻ lại còn trông như có chút lo lắng.
" Cô ta còn nói gì khác nữa không? "
" Không có, tam tiểu thư chỉ để lại bánh hoa mai, sau đó liền cùng tỳ nữ trở về, bảo rằng ngày khác lại đến.

"
Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Cố Trường Canh không nghĩ rằng Lâm Thanh Thiển đột nhiên thay đổi tính tình, có thể cô ta lại đi thông đồng với Lâm Thanh Viễn mưu đồ gì nữa rồi.
Nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn một lúc lâu, Cố Trường Canh lạnh lùng nói:" Ném nó đi.

"
Cố bá hầu hạ Cố Trường Canh đã được nhiều năm, đoán được tâm tư của hắn, liền nói," Vâng.

"

Sau đó liền đem bánh hoa mai ném ra ngoài cửa viện..
* * *
Liễu Viện,
Ngay khi Lâm Thanh Thiển bước vào phòng, cô liền bơ phờ, mặt mày ỉu xìu nằm trên mặt bàn, a a than thở hết lần này đến lần khác.
Trong mắt Xuân Hạ hiện lên vẻ lo lắng," Tiểu thư, có phải bệnh phong hàn của cô vẫn còn chưa hết? Nô tỳ nhìn sắc mặt của tiểu thư không được tốt lắm, hay là để nô tỳ đến bẩm báo với Lão phu nhân một tiếng, thỉnh đại phu đến xem cho người? "
Trong lòng Lâm Thanh Thiển thở dài một tiếng, các người không hiểu gì hết, cô có chút phiền não, không sức yếu ớt vẫy vẫy tay," Không cần đâu, ta chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, các em lui xuống đi, ta nằm nghỉ một lát là được.

"
Xuân Hạ và Thu Đông lo lắng nhìn nhau, rồi cúi người nói:" Vâng, tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc dùng bữa, chúng nô tỳ lại vào gọi người.

"
Đóng cửa lại, vẻ mặt của hai người nha hoàn hết sức sầu khổ.
" Thu Đông tỷ tỷ, tỷ nói xem, mấy ngày gần đây, tiểu thư có chút kỳ lạ quái quái, phải không? "
Thu Đông trầm tư một chút, rồi nói," Mấy ngày trước, sau khi tiểu thư rơi xuống nước, bất luận là tính tình hay cử chỉ ngôn hành cũng đều khác trước rất xa.

"
" Thu Đông tỷ tỷ, tỷ nói xem, có phải tiểu thư đã bị cái gì đó không sạch sẽ..

"
" Xuân Hạ! Không được nói bậy! "
Xuân Hạ ý thức được mình đã nói sai, nếu tiểu thư bị nghĩ lầm là tà ma quỷ ám bám người, thì tiểu thư liền sẽ bị thiêu cháy, nàng hối hận vả vào miệng mình." Thu Đông tỷ tỷ, miệng thúi này của ta luôn nói lung tung, Sau này ta sẽ không nói nữa.


"
" Về sau phải cẩn trong lời nói, tuy rằng tiểu thư đối đãi với chúng ta không..

Nhưng tiểu thư chính là tiểu thư, chúng ta không được vô ý hại tiểu thư.

"Thu Đông dặn dò vài câu, hai người liền không nói nữa, rời đi.
Trong phòng, Lâm Thanh Thiển uể oải, tự nhủ:" Cô còn có thể làm gì? Không muốn nhìn thấy cô, ngay cả đồ đưa qua cũng vứt bỏ, có thể thấy Cố Trường Canh đối với nguyên thân này vô cùng chán ghét, nói không chừng, bây giờ hắn rất muốn chém hàng nghìn nhát đao lên nguyên thân này, aizz, phải làm sao đây, chi bằng cô đâm đầu nhảy xuống hồ tự vẫn..

"
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Thanh Thiển lại không cam lòng, cắn cắn môi," Tục ngũ nói, chết tử tế cũng không bằng sống ăn vạ, lấy lòng một lần không được, thì cô liền làm lần hai, lần ba, cô không tin, một người hiện đại hai mươi mấy tuổi đầu như cô, còn không dỗ dành được một tên nhóc con mới mười mấy tuổi cổ đại kia! "
* * *
Sáng sớm hôm sau,
" Xuân Hạ, đem canh bổ của sáng nay từ phòng bếp mang lên, chúng ta qua Li Viện một chuyến.

"
" Tiểu thư, hôm nay cô lại đến Li Viện? Vẫn muốn đi tìm Cố Trường Canh? "
" Uhm, đúng vậy, đừng chậm trễ nữa, tí canh nguội bây giờ, mau đi thôi.

"
" Tiểu thư, cô.."Xuân Hạ do dự, muốn nói lại thôi, muốn khuyên bảo Lâm Thanh Thiển đừng gây khó dễ cho Cố Trường Canh, nhưng lại sợ chọc cô tức giận, nhìn Lâm Thanh Thiển đã đi về phía trước, Xuân Hạ đành phải theo sau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.