Cố Hàn Băng nhìn thấy cảnh này mà đen mặt , rốt cuộc nó là con gái cô hay la con gái hắn
vậy,cô xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng liền bảo các con cô vào ăn ,
hôm nay bữa sáng rất đơn giản không cầu kì xa hoa, nhìn ấm áp mà ngon ,chỉ có ốp la ,xúc xích,pate với bánh mì cùng với ly sữa.
Cả 2 bảo bối nhìn bữa ăn ngon và quen thuộc , mắt sáng rực chạy vào phòng
ăn , cả 3 mẹ con ăn ngon lành mà quên mất không đợi thêm 1 người vào ăn .
( tg: tội nghiệp, 3 mẹ con bị thức ăn ngon mắt câu đi rồi *đồng tình*)
“Này của anh đâu bảo bối. “
Anh mới xuống lầu nhìn cảnh ấm áp mà ăn ngon lành ,lại nhìn món ăn không cầu kì xa hoa ,
lần đầu tiên món ăn đơn giản mà anh ăn nhưng lại ngon mắt làm anh nuốt nước miếng muốn ăn ,
anh ngồi xuống bên cạnh cô chỉ thấy đĩa không mà không có thức ăn ,nhịn không được hỏi cô.
“Baba thật chậm tụi con đợi lâu quá rồi nên ăn trước ,baba nên tự hào vì mẹ
nấu ăn ngon nhất so với bên ngoài mẹ nấu còn tuyệt hơn đó hì hì “
Cô em gái tiểu Bối nhìn anh cười vô tội mà không biết họ mới là người sai.
Tiểu Bảo không nói chỉ giật đầu biểu thị đồng ý với em gái,sau đó vùi đầu vào ăn ngon lành quên trời quên đất.
“mà sao phần ăn của các con nhiều vậy “
anh nghi hoặc nhìn phần ăn của cô và phần ăn của các con khác nhau có ít,có nhiều ,lại nhìn các con hỏi .
“Baba không biết sao”
Tiểu Bối ngước nhìn anh như nhìn quái vật . Tiểu Bảo thì không nói chỉ im lặng lo ăn của mình không quan tâm.
“…” ánh mắt của con là sao, con có nói đâu mà baba biết.
Dường như hiểu được suy nghĩ của anh ,Tiểu Bối đôi mắt tinh nghịch chớp chớp sau đó giả vờ bừng tỉnh đại ngộ nói .
“A..phải rồi chắc quên nói cho ba nên ba không biết hắc hắc … thật ngại quá hì hì “
“….” Giờ anh hiểu tại sao Cố Hàn Băng bó tay với con gái cô rồi.
“thật ra thì tụi con kén ăn lắm , chỉ thích mẹ nấu không thích ăn ngoài ,vì chẳng có ai ngon bằng mẹ hì hì..
hơn nữa tụi con sức ăn cao hơn người bình thường chút”
“….”
Vậy cũng bình thường sao ,phải nói phần ăn này tối đa có đến 3 người ăn ,có ai tin 1 đứa bé có 3 tuổi sức ăn bằng 3 người gộp lại không.
“Anh muốn ăn thì vào phòng tự lấy ra ăn tôi có làm rồi vào mà tự lấy “
Cô không ngước đầu lên cắt đứt lời tán dóc của 2 cha con chỉ nhàn nhạt nói .
“Nga~”
Anh vào phòng lấy ra sau đó ngồi xuống vị trí cũ liền bắt tay vào ăn ,mới
ăn liền ngon ,không ngờ món đơn giản vậy mà lại ngon tuyệt vời hơn nhà
hàng 5 sao mà anh thường ăn.
“Bảo bối không ngờ em làm ngon thật đấy, xem ra anh thật hạnh phúc khi có lão bà nấu ngon vậy. “
Anh tán thưởng cười lóa mắt, nhìn cô chằm chằm như nhìn bảo bối vô giá .
Cô không quan tâm cũng không kiêu ngạo vì món ăn này ai chả làm được ,
mọi người đều đắm chìm món ăn 1 cách ngon lành, không khí phòng ăn tuy không có tiếng tròn chuyện nhưng ngược lại rất hài hòa.
Ăn xong cô bắt đầu thu dọn , mọi người đều vào phòng khách ngồi xem tivi .
“các con chuẩn bị đi học đi”
tuy các bảo bối có chỉ số iQ thông minh không học tự học ở nhà đọc sách
liền hiểu vượt bậc so với đồng lứa, hiện tại đang học vượt cấp nhưng
vẫn nên để tụi nhỏ đi học vì cần có bằng cấp nha.
“Dạ”
Còn Phàm Dật Thần đi cùng cô chở các con đi học sau đó cùng cô vào công ty của cô luôn nhưng bị cô cự tuyệt ,
anh đành về công ty của anh, dù sao công ty anh cũng cần có việc cần giải quyết ,
xuống xe trước công ty, anh luyến tiếc ủy khuất nhìn chằm chằm bảo bối cần an ủi ,ai ngờ cô lơ anh luôn rồi bỏ chạy,
anh thở dài ,khẽ cười thấy thư kì nhìn chằm chằm anh như nhìn quái vật ,anh
‘khụ’
xong sau đó quay lại khuôn mặt lạnh lùng ,lãnh khốc thường ngày .
“Đi thôi”
“A..vâng thưa tổng giám đốc”
Bọn họ vào công ty ,các nhân viên cuối chào cung kính nói.
“Chào tổng giám đốc”
“Chào tổng giám đốc”
Anh không đáp lại liền đi thẳng vào thang máy riêng của tổng giám đốc , vào phòng anh ngồi xuống ,
thư kí Nam liền cung kính báo cáo về 1 công việc hợp đồng nào đó, chỉ thấy
anh lắng nghe xong ,sắc mặt càng âm trầm cười lãnh khốc .
“Họ coi tôi là người chết sao, cậu lập tức hủy đi hợp đồng này cho tôi và
chuẩn bị hợp đồng khác, dám dùng điều kiện đổi lấy con gái cứu công ty họ sao ,ngu ngốc “
“Ách..vâng tổng giám đốc”
“À phải rồi cậu xem công ty tập đoàn nào hiện đang cao nhất thì đem những tài liệu công ty đó cho tôi”
Thư kí Nam rùng mình trước sắc mặt của tổng giám đốc khủng bố không khỏi đồng tình vị nào đó cả gan
dùng con gái của Ngụy Thị đổi lấy cứu công ty họ ,thư kí Nam cung kính ‘Vâng’ sau đó ra khỏi phòng làm việc ngài giao.
Quay lại Cố Hàn Băng sau khi chở hắn về công ty ,cô liền đi vào công ty tập đoàn BB của cô,
các nhân viên thấy cô liền tò mò như muốn hỏi vị này là ai ,có người ghen tị trước sắc đẹp của cô ,
Cố Hàn Băng không quan tâm đi vào thang máy riêng mới đặt chân đến là có người ngăn cản lại.
“Này Cô là ai ,ai cho phép cô vào”
Cố Hàn Băng xoay người nhìn 3 nhân viên nữ ngăn cản, ánh mắt họ nhìn cô ghen tị, hận cô, khinh thường cô.
“vậy cô tên gì ? hửm”
Cô không trả lời ngược lại hỏi cô nhân viên vô lễ trước mặt này, ánh mắt sắc bén nhìn cô nhân viên đó .
Cô nhân viên giật mình khó hiểu nhưng khi nhìn vào mắt Cố Hàn Băng thì run lên bất giác liền nói ra .
“tôi là Mạnh Liên Vy “
Cố Hàn Băng nghe thế giật đầu đã hiểu lại trực tiếp sa thải tại chỗ khiến cho cô nhân viên ngây ngốc sững sờ ,
ngay cả người xung quanh vốn đang tò mò và xem kịch vui thì cũng tương tự như thế .
“Rất tốt , bây giờ thì cô có thể cút khỏi tập đoàn BB này được rồi , tôi không cần những người có thái độ với tôi ,
cũng không chứa chấp những kẻ ngu ngốc tự cho là đúng .”
“Cô là ai mà có quyền quyết định hả, nhìn cô như vậy hẳn là đi quyến rũ
quyến rũ chủ tịch đi, Hừ ! ngu ngốc ,1 người đàn bà lẳng lơ như vậy ở
đâu chẳng có”
Mạnh Liên Vy tức giận la hét ,chỉ vào mặt cô khinh
thường ,lại nhìn dung nhan tuyệt diễm cùng dáng người hoàn hảo từng
milimet kia ,cô ả ghen tị , hận không thể xé khuôn mặt đó làm của riêng
ả.
Người xung quanh chỉ trỏ ,xem thường Cố Hàn Băng, cũng có
người tò mò trước thân phận của cô xem cô là ai lại có quyền quyết định
sa thải nhân viên chủ chốt của tập đoàn này vậy.
Bỗng nhiên thư
kí Trần thấy chủ tịch liền đi đến gần cung kính cúi chào ,không quan tâm mọi người nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc .
“Chủ tịch, ngài đã đến mọi việc đựơc sắp xếp xong , hiện giờ tổng giám đốc bên Lâm thị chờ ngài trong phòng ạ”
“Ừm tôi biết rồi”
Cố Hàn Băng giật đầu tỏ vẻ đã biết lại nhìn Mạnh Liên Vy sớm tái mét ,run
rẩy ngồi bệt xuống sàn khó tin nhìn cô không nói 1 lời nào.
Cố Hàn Băng cười lạnh, hàn khí hơi tỏa ra khiến mọi người vốn trong trạng thái kinh ngạc, khó tin,
ngây ngốc sực mình tỉnh lại khi thấy hàn khí lạnh lẽo tỏa ra từ người cô ,
run rẩy lùi lại 2 bước, lại có chút đồng tình cô ả mắng ả ngu ngốc.
“thư khí Trần nơi này xem ra cần chỉnh đốn lại toàn bộ lại cho tôi , còn cô ta cút khỏi nơi này
cũng không cho cô ta bước vào bất kì công ty tập đoàn nào ,nếu ai dám nhận cô ta thì tự hiểu lấy mà gánh hậu quả ,
nơi này không chứa chấp những kẻ ngu xuẩn tự cho là đúng, cũng không chứa chấp những kẻ không hiểu rõ vị trí của mình là gì,
dám cam đảm nói với tôi như vậy ,vậy thì đừng trách tôi vô tình”
“Vâng thưa chủ tịch ,tôi sẽ cho nơi này lựa chọn người khác thay thế và sẽ không khiến ngài thất vọng”
Thư kí Trần cung kính nói ,anh biết cô làm vậy cũng có lí do riêng , giờ nhìn cảnh này thì anh càng khẳng định hơn.
Nói xong anh gọi bảo vệ và đưa tờ đơn thôi việc quăng vào người ả 1 cách vô tình .
“Không thưa chủ tịch, tôi sai rồi, tôi xin lỗi vì không biết ngài là chủ tịch, huhu.. hãy cho tôi một cơ hội đi ,
tôi cần công việc này để nuôi con , câu xin cô..... tôi sai rồi,...thưa chủ tịch..sau ..này tôi không dám nữa...chủ..tịch”
Mạnh Liên Vy giật mình nghe cô nói vậy càng sỡ hãi, hối hận, cô dập đầu cầu xin Cố Hàn Băng ,
chỉ hy vọng cô bỏ qua 1 con đường cho cô , đáng tiếc đáp lại cô là bóng lưng của cô thôi, cô càng tuyệt vọng, hối hận vô cùng.
Bảo vệ kéo cô đi không quan tâm cô la hét , vì họ được huấn luyện 1 cách
nghiêm khắc chỉ tuân lệnh theo chủ nhân là Cố Hàn Băng mà thôi.
Cố Hàn Băng hờ hững không xoay người nhìn cô ả la hét chỉ nhìn mọi người xung quanh đang run rẩy ,
cô cười lạnh lùng, giọng nói vang lên nghe êm tai nhưng với mọi người ở
đây là sợ hãi khôn cùng, càng cúi đầu thu nhỏ sự tồn tại của mình, như
sợ cô sa thải giống Mạnh Liên Vy vậy.
“Các người tốt nhất quản
cho tốt cái miệng của mình đi , nơi này đến lúc tẩy rửa thay người , tôi không chứa chấp kẻ vô dụng ,các người hẳn hiểu rõ đi “
Cố Hàn
Băng nói xong không quản phản ứng của mọi người liền trực tiếp vào thang máy dành riêng chủ tịch, thư kí Trần nhìn cảnh này không quan tâm mọi
người ở đây cũng đi theo sau chủ tịch .
Mọi người còn lại hoàn
hồn rối rít chạy đi làm việc của mình ,lần này họ đã biết cô là ai , và
biết vì sao cô có quyền quyết định sa thải rồi,,Ô...ô...thôi xong rồi,
tiêu chắc rồi, cơm áo của họ sắp không cánh mà bay rồi ,
chỉ vì
họ đâu biết cô là ai , chỉ biết nghe nói là vị chủ tịch này không hề
xuất hiện trước công chúng chỉ giao cho thư kí Trần làm việc ,giải quyết mà thôi,
cũng có nghe nói người nào gặp vị chủ tịch thì chỉ
biết vị chủ tịch này có tính cách kì lạ, lạnh lùng, giọng nói dễ nghe,
có mái tóc bạc ,
thường đeo mặt nạ màu bạc có khắc hoa văn mạn
đà la hoa che khuất nửa gương mặt chỉ lộ ra cái cằm thon ,đôi môi đỏ
mọng quyến rũ kia làm việc với mọi người thôi.
Nay giờ vị chủ
tịch trong truyền thuyết kia xuất hiện ở đây cũng đủ làm oanh động mọi
người rồi , nhưng không có đeo mặt nạ làm việc lộ luôn dung nhan tuyệt
diễm rung động lòng người ấy .
Quay lại Cố Hàn Băng sau khi giải quyết xong thì bước vào phòng chủ tịch thấy có người ngồi chờ sẵn đợi cô ,
đúng người đó chính là Lâm Vũ Hàn đang nhàn nhã uống cafe, đọc tin tức kế
hoạch hôm nay 1 cách tự nhiên như thể đây là nơi anh làm việc vậy .
Thấy cô đến ,anh ngước lên nhìn cô cười mê người và đứng dậy giật đầu chào cô , anh nói với giọng nói hết sức mê người .
“Cô đến rồi , vậy chúng ta nên bắt đầu chứ “
--- ----sau màn cánh gà------
tác giả : anh cười như vậy sao nghe mùi gian tình quá vậy, lời nói cũng ám muội nữa chứ *nghi ngờ*
LVH: có sao..*vuốt tóc cười híp mắt nhìn tác giả*
tác giả : Ách kia... xin lỗi ta có việc đi trước*cười nịt nọt, xoay người
xách dép bỏ chạy*(thầm nghĩ: Oa..oa.. hảo đáng sợ a~..)
CHB: ngu ngốc *khinh bỉ tác giả*
LVH: *lại gần cười ôn nhu ôm cô*... Băng nhi , em vừa về sao , anh nhớ em nha Băng nhi.
CHB: anh cút khỏi người tôi *rùng mình, nhìn anh ôm cô nổi da gà*