Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 20: Sự thực bị hé lộ 2




“Đồng ý cái rắm!”

Thanh âm lạnh như băng đột ngột vang lên từ phía sau! Phan Tuấn Vỹ run cả người, trong đầu lập tức trống rỗng.

“Không có sự cho phép của ta, cưng sao dám đồng ý cái điều kiện rắm chó gì đó ha, lá gan của cưng càng lúc càng lớn rồi a? Ôm ấp sung sướng quá rồi đó? Còn không mau đến đây!” Nhìn hai người thân thiết ôm chặt lấy nhau trước mắt, Âu Dương Đạo Đức nhiệt tình bừng bừng vừa xuống máy bay là chạy đến đây từ lâu đã chuyển thành một cơn nộ hỏa!

Chủ nhân… là cậu, là cậu sao?

Đã quên ý tưởng phải bỏ đi trong đầu, đã quên tất cả vấn đề đang có, Phan Tuấn Vỹ chỉ cần nghe giọng nói xúc phạm quen thuộc đó, tiếng nói trầm thấp mê người đó, anh có thể chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, chỉ muốn nghe theo mệnh lệnh của người ấy, mặc người ấy hoàn toàn chi phối chính mình.

“Tiểu Vỹ! Anh không cho phép em đi!”

Không để ý sự ngăn cản của anh họ, Phan Tuấn Vỹ xoay người chậm rãi đi tới trước mặt Âu Dương Đạo Đức, lẳng lặng chờ hắn.

“Cưng có gì muốn nói?”

“Không có…” Anh không có lời nào để nói.

Bình tĩnh ngắm nhìn từng tấc trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, Phan Tuấn Vỹ biết rằng mình vĩnh viễn không thể chống cự lại bất luận yêu cầu gì của người này.

“Vào phòng chờ ta, không có mệnh lệnh của ta, cưng không được phép ra ngoài.”

Âu Dương Đạo Đức thầm nghĩ phải nhanh chóng đuổi phắt cái tên chướng mắt kia đi.

“Cậu đừng trách anh họ, thực sự không liên quan gì đến anh ấy.”

“Không liên quan gì đến anh… không liên quan gì đến anh? Tiểu Vỹ, em… em sao có thể chà đạp lên sự quan tâm của anh đối với em!” Trái tim Nhâm Nhã Thiên tựa như có một thanh đao đâm qua, đâm đến khiến anh đầm đìa đầy máu!

“Anh họ, xin lỗi, là em nói sai rồi, anh đừng hiểu lầm, em thực sự không phải có ý đó.”

Phan Tuấn Vỹ thấy mình thật có lỗi, anh thực sự không có ý làm anh họ bị tổn thương.

“Cưng nói cũng không sai, chuyện của hai chúng ta vĩnh viễn không liên quan gì đến hắn, vĩnh viễn không có chỗ thừa cho hắn nhúng tay đâu!”

Âu Dương Đạo Đức là người điển hình thuộc loại có thù phải trả, vừa nãy hắn ôm nai con một phát, bây giờ phải đâm cho hắn một đao!

“Tên hỗn đản này, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá!”

Bao nhiêu sự lạnh lùng bình thản thường ngày chẳng biết đi đâu, Nhâm Nhã Thiên nhanh chóng giật lại Tiểu Vỹ, một chưởng bổ về phía cái tên đáng chết kia!

Ngửa người về sau, suýt nữa bị bàn tay của đối phương đánh trúng, Âu Dương Đạo Đức nhìn thấy thân thủ mẫn tiệp của Nhâm Nhã Thiên, biết ngay là mình gặp gỡ phải người lão luyện rồi.

“Thú đấy, lâu lâu chưa chơi tí rồi.”

Hai bên ngươi tới ta đi, đánh đến khó mà cản nổi, đối với Âu Dương Đạo Đức thì là chơi vui vô cùng, nhưng đối với Phan Tuấn Vỹ đứng bên cạnh lại cuống cuồng cuồng như kiến bò trên chảo nóng.

“Anh họ, anh đừng đánh mà, xin anh mau dừng tay!”

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Anh họ từ bé luyện võ nên đầy bản lĩnh, gì mà Judo, Taekwondo… chưa có cái gì làm khó được anh ấy, vạn nhất anh ấy ra tay quá nặng khiến người ấy bị thương thì mình phải làm sao đây?

Dựa vào thân thủ từ nhỏ luyện ngoài đường phố, Âu Dương Đạo Đức thừa sức ứng phó với Nhâm Nhã Thiên, nhưng thấy ánh mắt lo lắng quan tâm của nai con nhìn về phía mình, trong lòng ấm áp, liền cố ý lộ sơ hở, để nắm đấm của đối phương tiếp chuyện với bụng mình!

“A”

Kêu lên một tiếng đau đớn, Âu Dương Đạo Đức đau đ   ến quằn cả lưng. Cái tên chết tiệt này đúng là không lưu tình a!

“Dừng tay!” Phan Tuấn Vỹ thấy vậy quát to, lập tức nhào về phía Âu Dương Đạo Đức, ôm chặt hắn vào lòng mình.

“Anh họ, em không cho phép, em không cho phép anh làm cậu ấy bị thương!”

“Tiểu Vỹ…” Thấy người từ nhỏ thân thiết với mình như anh em ruột dùng ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn mình, trái tim Nhâm Nhã Thiên nhất thời như úa tàn.

Mình chăm sóc yêu thương bao năm qua lại kém một người vừa mới quen sao?

“Tiểu Vỹ, anh họ hỏi em lần cuối cùng, em không đi với anh?”

“Em…” Cúi đầu, thấy gương mặt thống khổ trắng nhợt của người đang nằm trong lòng mình, trái tim Phan Tuấn Vỹ đau nhói lên từng đợt.

“Em không đi… không đi…”

“Được… được, tôi biết rồi, cậu đã quyết định như vậy, tình anh em của chúng ta cũng đến hôm nay là dừng thôi. Từ nay trở đi hậu quả một mình cậu chịu, mong cậu đừng hối hận.”

Nhâm Nhã Thiên nhìn Phan Tuấn Vỹ thật sâu rồi xoay người đi không quay đầu lại.

“Anh họ…” Xin lỗi, anh họ, xin lỗi, là em không tốt, là em không tốt…

“Cưng dám vì hắn mà rơi một giọt nước mắt thử xem? Coi chủ nhân phạt cưng thế nào!”

Âu Dương Đạo Đức thấy nai con thương tâm khổ sở vì người khác chứ không phải mình, bụng liền tức giận đến ứa dấm!

“Bụng còn đau không? Mau lên giường nằm, để tôi xem vết thương của cậu…”

Phan Tuấn Vỹ hoàn toàn lờ đi lời uy hiếp của hắn, nhanh chóng nâng hắn dậy đi vào phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.