Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 34: "A... Ninh tiên sinh, thực sự là tài đại khí thô!*"




Edit: Doãn Tiểu Phong

Beta: Doãn Thiên

Chương 34: "A... Ninh tiên sinh, thực sự là tài đại khí thô!*"

*Tài đại khí thô: có tiền nhưng thô thiển.

Đêm hôm đó, ba Nguyễn rất khó ngủ, trong lòng ông luôn nghĩ đến Cố gia, luôn cảm thấy hổ thẹn với họ.

Ngày hôm sau, hai nhà gặp nhau ở sân bay. Chỉ là lần này phương hướng hoàn toàn thay đổi.

Ba Nguyễn:"Ông anh à, việc này tôi rất xin lỗi." Hoan hoan hỉ hỉ tới, kết quả lại thất vọng mà về, ai cũng không muốn như vậy.

Ba Cố khoát tay, "Là Tiểu Dịch và Chanh Chanh không có duyên phận."

"Là Chanh Chanh không có phúc."

Hai người đàn ông đều thở dài một hơi.

Nguyễn Chanh và Cố Dịch chờ nhân viên kiểm tra xong, sau đó tự đẩy hành lý vào bên trong.

Nguyễn Chanh và Cố Dịch nhìn nhau, anh nói: "Đi thôi, anh đưa em về." Biết cô không có xe, nên anh vẫn giống như trước.

Nguyễn Chanh: "Vậy làm phiền anh rồi."

Cố Dịch cười chua chát. Anh có chút không quen việc cô khách sáo với anh như vậy: "Trước đây em không phải nói muốn mua xe sao?"

"Mãi vẫn không có thời gian đi xem."

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ hăng hái cùng cô đi chọn xe, nhưng bây giờ đã không cần nữa rồi: "Audi Q5 cũng khá được."

Nguyễn Chanh nhướn mày, "Cũng tốt." Anh hiểu nhiều về xe, giới thiệu sẽ không sai.

Cố Dịch vẫn đưa Nguyễn Chanh đến tầng dưới công ty, Nguyễn Chanh xuống xe: "Cảm ơn anh."

Cố Dịch gọi cô lại, "Nguyễn Chanh..."

Nguyễn Chanh quay đầu nhìn anh.

Đôi mắt Cố Dịch lấp lánh, "Ngày mai anh phải đi Thượng Hải rồi, tháng sau thi đấu anh sẽ quay lại."

Sắc mặt Nguyễn Chanh hiện lên vẻ kinh ngạc, "Cố Dịch..."

Cố Dịch ngồi ở bên ấy, gò má tuấn mỹ thoắt ẩn thoắt hiện: "Em đừng suy nghĩ quá nhiều, qua bên đó chỉ là vì huấn luyện tốt hơn mà thôi. Chờ anh về rồi liên lạc sau."

Nguyễn Chanh gật đầu, "Cố lên."

Đôi mắt đen của Cố Dịch nhìn cô, "Biết rồi, anh đi đây."

Xe thể thao rất nhanh đã biến mất ở đầu đường.

Nguyễn Chanh khẽ thở dài một hơi.

Trên đường đời luôn có người từ từ rời đi, hoặc tự nhiên, hoặc bất đắc dĩ.

Buổi tối, Nguyễn Chanh và Ninh Quân cùng nhau đi xem phim.Anh rất đẹp trai, lúc mua vé, mấy cô gái chung quanh đều len lén đánh giá anh. Nguyễn Chanh nghĩ tới hồi học cao trung, nữ sinh lớp bên cạnh cũng tới len lén nhìn anh.

"Bạn học Ninh Quân, mị lực của anh so với năm đó không hề giảm nhỉ."

Ninh Quân vẫn cứ không biết.

"Aizz, anh xem ba nữ sinh phía trước đều đang nhìn anh kìa, đoán chừng còn đang bàn luận về anh đấy." Nguyễn Chanh dừng một chút, "Giống như khi chúng ta đọc sách, nữ sinh trong lớp đều thích thảo luận về anh, còn cất giữ hình của anh nữa."

Ninh Quân giật giật khóe miệng: "Ảnh chụp? Vậy em có hình của anh không?"

Nguyễn Chanh nhún nhún vai, "Lúc đó em không thích anh."

Ninh Quân hừ một tiếng.

Đầu ngón tay Nguyễn Chanh chọc chọc mặt của anh, "Bây giờ không phải là em đã có ảnh của anh rồi sao? So với anh khi đó còn đẹp hơn nhiều."

Ninh Quân biết cô đang dỗ ngọt anh, hết lần này tới lần khác anh đã quen rồi, hỏi cô: "Muốn mua một ít bắp rang không?"

Nguyễn Chanh cười, nói: "Khỏi đi, em cũng không phải là tiểu nữ sinh."

Ninh Quân im lặng một chút, "Vậy đi mua một ít đồ uống."

Lúc soát vé, phía trước có một đôi học sinh tình tứ, nam sinh luôn nắm tay của nữ sinh, hai người ghé tai nhau nói chuyện.

Nguyễn Chanh và Ninh Quân đứng song song với nhau, không có chút thân thiết.

Nguyễn Chanh bỗng nhiên cười: "Ninh Quân, anh nói xem chúng ta có giống xếp hàng tập thể dục hồi cao trung không?"

Ninh Quân cũng cười, anh đưa tay khoát lên vai cô, "Không giống." Anh cúi đầu, "Em chê anh thiếu chủ động sao?"

Nguyễn Chanh: "...Nơi công cộng, xin có chừng mực." Những người phía sau đều đang nhìn.

Ninh Quân cười, "Không ai quen em cả."

Nguyễn Chanh: "Cũng chưa chắc."

Soát vé xong, hai người đi vào chỗ ngồi, vị trí của họ ở hàng cuối cùng vị trí trung tâm, hai bên đều là chỗ ngồi trống.

Bây giờ, hai người đã bắt đầu cùng nhau trải qua rất nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên xem phim.

Phim điện ảnh hài, trong rạp chiếu phim không ngừng vang lên tiếng cười.

Nguyễn Chanh cũng cười theo, Ninh Quân dù tính cách hướng nội, nhưng khóe miệng anh vẫn phải cong lên.

Nửa giờ sau, điện thoại Ninh Quân đột nhiên rung lên, may là trước khi vào rạp, anh đã tắt chuông đi.Anh nhìn thoáng qua màn hình, cúp điện thoại, cũng tắt luôn chế độ rung.

Nguyễn Chanh hỏi: "Nếu như là chuyện công việc, chúng ta không xem nữa."

Ninh Quân: "Không có việc gì." Anh đột nhiên cầm tay cô. Cô sững sờ, mượn ánh sáng màn hình, cô nghiêng đầu nhìn Ninh Quân.

Người này lại nghiêm túc nhìn về phía trước.

Cô nhẹ nhàng gỡ tay ra, anh không có chút ý buông tay nào.

"Xem phim đi." Giọng nói cô mềm mại.

"Ừ." Ninh Quân lên tiếng.

Ngược lại, hai người giống như học sinh trung học, đang lén lút yêu đương.

Hết phim, Ninh Quân còn luyến tiếc không muốn buông tay cô.

Nguyễn Chanh cười nói: "...Em muốn đi toilet!"

Ninh Quân: ""...""

Trong lúc Nguyễn Chanh đi toilet, Ninh Quân gọi một cú điện thoại.

"Vừa gọi cho em nhiều như vậy, sao mãi mà không nghe?" Ninh Hàm đầy vẻ tức tối hỏi.

"Có chuyện gì?" Giọng nói Ninh Quân bình thản.

Ninh Hàm cảm giác như đang đánh một quyền vào cây bông," "Mấy ngày này đều không thấy bóng dáng em đâu. Ba và dì hỏi về em, họ còn giới thiệu cho em một cô gái, làm ngân hàng đầu tư, cùng lĩnh vực với em, hai đứa sẽ có chung đề tài nói chuyện."

Ninh Quân: "Em không có hứng thú."

"Họ cũng là vì muốn tốt cho em."

"Em có bạn gái rồi."

"Có bạn gái rồi?" Ninh Hàm rõ ràng không tin, "Vậy em đưa về đây cho mọi người gặp mặt đi."

Trong lòng Ninh Quân nhất thời dấy lên một ngọn lửa, "Tạm thời chưa cần vậy đâu."

""Ôi! Tính khí của em lớn thật đấy." Ninh Hàm hừ một tiếng, "Chị nói này, em còn không biết đủ sao? Em muốn làm gì đều để em đi làm. Công ty của gia đình cũng không cần em lo! Chị bây giờ ở công ty tăng ca làm việc là vì ai? Sau này cũng để lại cho em thôi."

"Em sẽ không cần."

"A! Ninh Quân, ba mẹ nợ em sao? Lẽ nào mẹ em đối tốt với chị,làm em canh cánh trong lòng?" Ninh Hàm cũng không lựa lời mà nói.

Ninh Quân tức giận, trực tiếp cúp điện thoại, điều anh để tâm cũng không phải những thứ này.

"Tức chết em rồi! Em trai của em sao lại đáng ghét như thế!"" Cô nặng nề đập điện thoại lên bàn, may mà có vỏ điện thoại, chứ không điện thoại này làm sao mà chịu được.

Lý Tư Dương khuyên can: "Đừng tức giận, cây kim so với cọng râu, ai cũng không dễ chịu.

"Là nó không thèm nói lý lẽ, chúng ta đều là đang quan tâm nó cả."

"Được được, hôm khác anh giúp em khuyên bảo nó! Dám bắt nạt vợ anh!Gan to bằng trời!"

Ninh Hàm bỗng nhiên cười. Dù sao cũng là em trai ruột của cô, cô làm sao mà giận được. Cô đã đem thông tin của cô gái kia nói cho Ninh Quân biết rồi. Nguyễn Chanh từ toilet đi ra, thấy Ninh Quân đang gọi điện thoại, lúc cô đi vào, Ninh Quân thấy cô, vội vã cúp điện thoại.

"Anh sao vậy?""

"Không sao, đi thôi, chúng ta về."

Anh không muốn nói, Nguyễn Chanh cũng không hỏi nữa.

Ninh Quân đưa cô về đến nhà, anh ngồi ở trên ghế salon, sắc mặt u ám.

Nguyễn Chanh đi tới, cầm một bình nước cho anh.

Anh chậm rãi giương mắt, khóe miệng khẽ động, "Em còn nhớ mẹ anh chứ?"

Nguyễn Chanh gật đầu, mẹ của anh tuổi còn trẻ lại rất đẹp, cô rất ấn tượng: "Lúc đó mọi người còn tưởng rằng đó là chị của anh kìa."

Ninh Quân cười, "Năm đó mẹ và ba anh yêu nhau, ông bà anh đều không đồng ý, sự nghiệp của ba anh thành công, mà mẹ anh lại nhỏ hơn ông gần 10 tuổi."

"Tuổi tác không phải vấn đề. Bây giờ vợ chồng chênh lệch mấy chục tuổi cũng có mà."

Ninh Quân lắc đầu, "Họ chưa chính thức kết hôn, mẹ đã mang thai anh."

Nguyễn Chanh trầm mặc, đánh giá Ninh Quân. Thì ra là thế, vậy nên anh mới không vui sao?

Ninh Quân liếm môi, "Anh còn có một chị gái, là con gái của ba anh và người vợ trước. Quan hệ của mẹ anh và chị gái anh rất tốt...Tốt đến mức người ngoài đều cho rằng hai người là mẹ con ruột." Trong mắt anh như có một tầng sương mù che lấp. Điều khiến cho anh không thể tha thứ là sự lừa dối của họ.

Nguyễn Chanh liên tưởng tới những chuyện trước kia lại với nhau. Vậy nên anh mới một mình ở lại Lăng Thành học tập, vì thế nên trên người anh mới có một loại cảm giác cô độc.

Cô nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh.

Lời an ủi gì cũng không cần thiết nữa, hai người lẳng lặng tựa sát vào nhau.

"Chanh Chanh, đêm nay anh không về nữa."

Cô còn có thể từ chối sao?

Đêm đó, Ninh Quân ngủ lại ở nhà của Nguyễn Chanh.

Hai người cũng không làm gì.

Sáng ngày hôm sau, điện thoại di động vang lên, Ninh Quân tiện tay với lấy nghe: "Alo..." Anh còn chưa tỉnh hẳn, giọng nói khàn khàn, lọt vào tai mang một cảm giác tê dại.

Quả thực là giọng của một cô gái không xác định, "Cici..."

Ninh Quân tỉnh lại trong nháy mắt, "Xin lỗi! Lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại."

"Được, làm phiền rồi!" Tiểu Doãn cắn môi, trái tim đập bình bịch.

Trời ạ!

Ở cùng một chỗ!

"Hình như không phải giọng nói của Cố thiếu gia?" Mặt Tiểu Doãn đầy vẻ chờ mong.

Ninh Quân hôn lên má của Nguyễn Chanh, "Bảy giờ rồi!"

Nguyễn Chanh lầm bầm, "Để em ngủ thêm năm phút nữa, năm phút nữa thôi."

Ninh Quân cười cười. Nhiếp ảnh gia lớn không cho người khác biết một điều, thích ngủ nướng! Anh nhẹ nhàng đi xuống giường.

Mười lăm phút sau, anh rửa mặt xong rồi quay lại gọi cô.

Nguyễn Chanh liếc đồng hồ báo thức một cái, "Trời ơi! Ngày hôm nay em phải đi gặp Tần Nhất Lộ!Sao anh không gọi em sớm hơn một chút." Cô luống cuống tay chân.

Ninh Quân vẻ mặt vô tội, "Từ từ thôi, lát nữa anh đưa em đi."

Sáng sớm, Nguyễn Chanh vừa trang điểm, vừa làm tóc, rất nhanh đã biến thành dáng vẻ xinh đẹp.

Ninh Quân ở một bên nhìn cô, tận mắt thấy một mặt khác của cô gái này.

Nguyễn Chanh lại đi đến tủ quần áo chọn đồ. Cô tùy ý lấy một cái áo sơmi cổ chữ V mặc vào, phối với một chiếc quần rộng tối màu, sạch sẽ lại gọn gàng.

"Tuần này anh đi mua xe cùng em nhé?"

Nguyễn Chanh: "Được." Cô nói tiếp một câu, "Cố Dịch và em đề cử Audi Q5."

Dứt lời, hai người đều sững sờ.

Ninh Quân trầm mặc vài giây, "Xe đó cũng rất được, nhưng không phải em nói em thấy loại này cũng rất dễ lái sao?"

Nguyễn Chanh dường như ngửi thấy mùi giấm, "Ừ ừ ừ." Hơn mười vạn có thể không dễ lái sao?

Ninh Quân trầm tư một lát, "Nếu như dự toán không đủ anh sẽ giúp."

"A... Ninh tiên sinh, thực sự là tài đại khí thô!*" Nguyễn Chanh cười đùa nói.

*Tài đại khí thô: có tiền nhưng thô thiển.

Ninh Quân vòng tay ôm cô vào lòng, "Có được hay không?"

Nếu không phải mới vừa bôi son, cô thật muốn hôn anh một cái, sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Ninh Quân cũng nhìn chằm chằm môi cô, anh cũng muốn hôn cô, thế nhưng cô đã trang điểm rồi: "Trong son môi đều có chất hóa học, nuốt vào bụng sẽ không tốt cho cơ thể, vẫn là nên ít tô thì tốt hơn."

Nguyễn Chanh: "Ninh Quân, chắc anh không hiểu lắm, con gái bây giờ đều thích bạn trai tặng son môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.