Ninh Phi

Quyển 3 - Chương 36: Ngọt bùi đắng cay




Chỉ trong nháy mắt, tên mặc đồ đen đã nhảy bổ đến gần trước mắt Ninh Phi. Bóng đen nặng nề của hắn càng ngày càng lớn, nhưng điều đó không hề khiến nàng sợ hãi. Nàng giương cung cài tên, ngắm trúng ngực hắn mà bắn.

Tên thích khách cười đầy hung ác, rút ra một thanh đao dài đen kịt. Lúc sắp nghênh chiến với Ninh Phi thì bất ngờ phi thân nhảy lên, định giết nàng bằng cách bổ đao xuống đầu. Người hành nghề như bọn họ thì bẩm sinh đã có cái nhìn khinh thường đối với nữ nhân, cho rằng nữ nhân có khả năng chiến đấu thấp và không thể liều mạng. Có lúc sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, nữ quyến của mục tiêu còn có thể trở thành đối tượng bọn hắn chơi đùa.

Nhưng lần này hắn đã lầm rồi, Ninh Phi túm mạnh bờm con ngựa đen. Con ngựa Vân Nam bị túm bờm bất ngờ nên nó đứng thẳng cả người lên, hai vó giơ loạn trên không. Tên thích khách đang tung người không phòng bị kịp, lập tức bị đạp mạnh vào ngực. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, thậm chí hắn còn chưa kịp giơ đao ra thì chợt có một con ngựa chen giữa hắn và Ninh Phi, rồi bị đạp mạnh xuống đất.

Hắn kêu thầm xong đời rồi, may mà tốc độ phản ứng của hắn vô cùng nhanh nên trước khi rơi xuống đất liền điều chỉnh tư thế, vừa tiếp xúc với mặt đất liền nhanh nhẹn lăn mấy vòng sang một bên, tránh được hai vó ngựa đạp xuống ngay sau đó. May mà hắn là người xuất sắc trong quân ngũ. Nếu bị sức nặng của một ngựa một người đè lên người nhất định sẽ dẫn tới kết quả xương sườn, lồng ngực bị dẫm nát. Nếu không may mắn thì những mảnh xương gãy còn có thể chọc thủng phổi, lúc đó thì dù là Đại La Kim Tiên[1] cũng không cứu nổi hắn.

[1] Trong Tam Tông: Phật – Tiên – Thánh thì Đại La Kim Tiên là quả vị tối cao của Tiên Tông.

Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên đau nhói sau gáy, bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc. Hoá ra là Bạch Lô vừa hay đuổi tới, đâm mũi thương vào đúng xương cổ hắn. Vị trí đó rất hiểm, gãy xương cổ thì không có kết cuộc gì tốt đẹp.

Bạch Lô đâm xong thì chạy tiếp ngay, khinh công của hắn không biết còn hơn A Cương bao nhiêu, thời gian giết một tên thích khách không hề ảnh hưởng chút gì tới tốc độ cả. Mà khí thế xông thẳng về phía trước của Ninh Phi, hắn hoàn toàn không biết nên ngăn cản thế nào. Vừa rồi, vào khoảnh khắc đối mặt chính diện với thích khách đó, Bạch Lô dường như đã thất vọng hoàn toàn, không ngờ lại thấy thái độ gặp ai giết nấy của nàng như vậy.

Vào khoảnh khắc vó ngựa chạm đất, hắn thấy hai tay Ninh Phi đã giương cung, cài tên, chắc chắn rằng nếu như hắn không đuổi tới thì mũi tên đó cũng sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng đối với tên thích khách nọ.

Ninh Phi đã nhìn thấy chỗ của A Cương. Nàng tính qua: vẫn còn năm tên áo đen vẫn chưa giải quyết. Bọn chúng giỏi mai phục, các động tác không gây ra bất kỳ âm thanh nào. A Cương có vẻ bị thương rất nặng, may mà chưa đến mức mất mạng, hắn đang bị một kẻ khác vác trên vai.

Khoảng cách đã rất gần rồi, chỉ cần mười mấy giây nữa là sẽ đuổi tới nơi. Ninh Phi kéo mạnh dây cung. Mấy tên kia chia nhau ra, hai người lùi về sau quan sát tốc độ của Ninh Phi và Bạch Lô, thấy đích ngắm chính xác của nàng là giữa lưng A Cương thì vội vàng hô to: “Tránh ra mau! Ả định giết người diệt khẩu!”

Ngay cả Bạch Lô cũng không ngờ Ninh Phi sẽ làm như vậy, lòng hắn lạnh ngắt.

Tên vác A Cương quyết định rất nhanh, hắn đi về phía trước nhưng hết rẽ trái lại quẹo phải trong rừng để tránh sự tấn công từ mũi tên Ninh Phi, vì vậy tốc độ đã bị chậm lại. Tên áo đen bên cạnh vung tay lên, từ trong tay áo phi ra mấy ám tiễn. Bạch Lô biết rõ sức mạnh của thứ vũ khí này nên không dám chậm trễ, giương thương trong tay ra trước mặt Ninh Phi, đỡ lấy ba ám tiễn phi tới.

Ninh Phi không nương tay nữa, nàng phóng tên, dây cung rung động phát ra tiếng, mũi tên xé gió bay đi. Sau đó cắm phập vào thắt lưng người đang vác A Cương.

“Đồ đàn bà ác độc! Đúng là muốn giết người diệt khẩu!”

Hoá ra mấy tên mặc đồ đen nghĩ rằng: Ninh Phi và Bạch Lô đuổi sát người thiếu niên bị bọn chúng bắt như thế, xem ra đây là một người quan trọng, có thể lấy tính mạng của hắn ra uy hiếp hai người. Có câu “Ném chuột sợ vỡ lọ”, nếu đã có ý nghi ngờ thì sẽ không dốc hết toàn lực chiến đấu được.

Nhưng Ninh Phi liều mạng xông lên, thể hiện thái độ không lưu lại một đường sống nào. Có vẻ nàng không chỉ đoán ra mục đích của bọn chúng là lấy tin tức tình báo, mà còn quyết định xuống tay dứt khoát. Tình hình hiện giờ thay đổi, chúng không thể lấy tính mạng của A Cương ra uy hiếp được nữa, mà ngược lại còn phải dốc sức giữ lại mạng sống cho hắn, nếu không lần lên núi này về trắng tay.

Ninh Phi và Bạch Lô đuổi theo sát nút. Bọn chúng không có cả thời gian để đổi người, vẫn do tên bị bắn vào lưng kia cố gắng vác A Cương chạy.

Tốc độ của hai bên đều cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã ra khỏi rừng trúc. Một vùng trước mắt là đất đá nham thạch trọc lóc, không có chướng ngại vật nên vũ khí tấn công xa chiếm ưu thế càng lớn.

Lúc này, tên bị Ninh Phi hắn trúng lưng đã không còn nhiều sức để vác A Cương nữa, hắn dựa hoàn toàn vào sự kiên cường để tiếp tục. Ninh Phi cùng Bạch Lô đuổi sát nên bọn chúng không thừa thời gian đổi người.

Tên thủ lĩnh dẫn đầu hô to: “Các ngươi chạy đi, ta ở lại!” Nói xong liền dừng bước, để những người khác lần lượt vượt qua, sau đó hắn từ từ quay người lại.

Bạch Lô chú ý thấy hình như Ninh Phi hơi sững người một giây, sau đó lại rút một mũi tên đeo sau vai lắp lên cung.

Tên đứng đầu vô cùng điềm tĩnh, riêng dáng người cũng đã hơn hẳn người khác một bậc, dù đang mặc quần áo đen nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra cơ bắp rắn chắc như đá bên dưới. Người này luyện võ thuật tấn công[2], cực kỳ khó dây vào.

[2] Có hai loại võ thuật, một là loại để tấn công, một là chuyên phòng thủ.

Bạch Lô kêu thầm không hay rồi, hiện giờ hắn nghe thấy tiếng động truyền tới từ phía xa xa sau lưng, chắc là tiếng cảnh báo của hắn và Ninh Phi đã dẫn người tới, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, hắn không biết chỉ dựa vào mình hắn thì có thể cứu được A Cương, đồng thời bảo vệ Ninh Phi bình an hay không.

Những suy nghĩ tiêu cực dần hiện lên, bỗng nhiên hắn nghe thấy tên mặc đồ đen thủ lĩnh kia kêu “A” một tiếng đầy ngạc nhiên, nói nho nhỏ một cách khó tin: “Từ nhị phu nhân?”

Thừa dịp người nọ thất thần, Ninh Phi kéo mạnh đầu ngựa, lách qua nơi hắn đang đứng chặn. Tên thủ lĩnh lập tức lấy lại tinh thần, định chạy lên chặn tiếp. Ninh Phi rút tên cài cung ngay tức khắc, phía trước lại vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một tên mặc đồ đen ngã lăn ra đất, tên cắm vào thịt, lực mạnh tới mức khiến người nọ lảo đảo.

Đây chính là nguyên nhân vì sao một người có võ công cực giỏi trong quân ngũ vẫn không thể rút lui an toàn. Khi bạn đang chém giết ở cự ly gần với một người thì có người khác lại tấn công từ xa, phạm vi tấn công khác nhau dẫn tới tình trạng thương vong không giống nhau. Chỉ vì một điểm này nên không thể để nàng ta vượt lên được.

Tên mặc đồ đen thủ lĩnh đang định bỏ qua Bạch Lô rồi đuổi theo Ninh Phi, ai ngờ nàng quay đầu lại hét lớn: “Tưởng Hoành, ngươi dám cản ta?”

Tiếng hét này đã xác nhận thân phận của Ninh Phi. Nhị phu nhân rời đi khỏi Từ phủ, không ai có thể ngờ rằng nàng lại lên núi Nhạn Qua, gia nhập Hắc Kỳ trại.

Tưởng Hoành chính là tổng giáo đầu ngự tiền thị vệ, hay đến chơi ở phủ Từ Xán. Thật ra, vì quan hệ công việc nên hắn thân thiết với Ngân Lâm công chúa hơn một chút. Giang Ngưng Phi khác Ngân Lâm công chúa, nàng có sự dịu dàng trời sinh. Từ sau khi hắn gặp Giang Ngưng Phi ở phủ Từ Xán thì luôn nhớ đến nàng, mãi không quên, lúc nào cũng lấy lý do là đưa tin tức trong cung cho Ngân Lâm công chúa để tới phủ Từ Xán thử vận may của chính mình, thực ra chỉ vì để nhìn được Giang Ngưng Phi một lần.

Chuyện này Giang Ngưng Phi không hề biết, Ninh Phi cũng không biết, chỉ có bản thân Tưởng Hoành biết những cay đắng ngọt bùi trong đó.

Tưởng Hoành xoay người định đuổi thì chợt nghe tiếng huýt gió chấn động cả núi rừng truyền tới từ xa. Âm thanh lớn tới mức khiến cả người hắn bất an. Lòng Bạch Lô dần bình tĩnh lại, hắn biết Tô Hy Tuần đã đuổi đến từ đằng sau. Hắn lại sợ Tưởng Hoành sẽ quay người chạy tới cản Ninh Phi nên giương thương, đánh xuống đầu Tưởng Hoành.

Ninh Phi biết nàng kém hơn nhiều so với đám người mặc đồ đen này. Đến giờ, sau mấy lần giao đấu, nàng không bị thương ở đâu nhưng không thể nói rằng thực lực của nàng mạnh hơn bọn họ, nguyên nhân chỉ là do việc tấn công từ cự ly xa đã khiến nàng chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Nếu cứ tiếp tục đuổi tới gần thì ưu thế này sẽ dần mất. Một khi tiến vào phạm vi mà sự tấn công của họ có hiệu quả thì hậu quả thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

Không xa phía trước chính là vách núi dựng đứng. Mấy tên đó không hề giảm tốc độ mà còn lao thẳng tới đó. Ninh Phi nhủ thầm không hay rồi, bên đó nhất định đã cắm sẵn dây thừng vào vách núi, một khi chúng leo xuống thì nàng không đuổi được nữa rồi. Dù có đứng một chỗ tấn công vô cùng tốt trên đỉnh núi, tùy ý bắn tên thì khi đó mới thật sự là “Ném chuột sợ vỡ lọ”, sợ bọn họ lỡ tay làm A Cương rơi xuống vực.

Nàng nghĩ vậy nhưng những người phía trước không hề nghĩ thế.

Thấy Ninh Phi vừa phi một đường đuổi tới liền rút tên bắn A Cương một cách độc ác, mấy tên mặc đồ đen đều nghĩ rằng không thể để nàng đuổi tới nơi được, nếu không thì nữ ma đầu giết người không chớp mắt như nàng nhất định sẽ không hề nương tay.

Một tên trong số đó nói nhỏ: “Các ngươi đi đi, ta cản ả ta.”

“Ả đàn bà kia độc ác, huynh phải cẩn thận đấy.”

Kinh nghiệm của tên mặc đồ đen rất phong phú, hắn nhìn thoáng qua liền biết trong khoảng cách gần như thế này thì nàng không thể giương cung bắn tên kịp. Hắn cầm cái đao dài, xoay người chạy tới gần Ninh Phi. Lúc này khoảng cách hai bên đã được kéo gần lại khá nhiều, ưu thế cung tiễn cũng không thể phát huy được nữa.

Tên mặc đồ đen không nghênh diện trực tiếp với con ngựa mà chếch sang một bên, rõ ràng hắn đã rút ra bài học từ đồng bọn bị ngựa đạp vừa rồi. Hắn đứng ngoài quỹ đạo chạy tới của ngựa, dù Ninh Phi điều khiển ngựa như thế nào cũng không thể đá hắn được.

Hắn đang đợi thời cơ tấn công, đang định rút đao thì trước mắt chợt thoáng thấy một vật, ngay sau đó là tiếng xé gió rồi đập vào mặt, khiến hắn không mở nổi mắt.

Tên mặc đồ đen kinh ngạc, hắn còn không biết đã bị cái gì đánh, hai chân lùi về sau. Nói thì lâu nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt thì từ huyệt thái dương bên trái, qua mắt trái, qua sống mũi đến mắt phải, tiếng chan chát cắt thịt vang lên sắc bén. Một vật vô cùng rắn, vô cùng mạnh đánh hắn bốp một cái.

Tưởng Hoành và Bạch Lô đang đánh nhau, không ngừng quan sát bốn phía nên thấy hết một màn này.

Hoá ra Ninh Phi biết mình không kịp giương cung bắn nên cầm lấy mũi tên, dùng phần mũi sắc nhọn của nó cứa đứt chỗ dây cung dẻo dai buộc với thân cung. Cung của nàng được giữ rất cẩn thận, bình thường đều gỡ dây cung ra, để nó ở chỗ ẩm ướt để giữ tính đàn hồi của cung.

Hiện giờ dây cung đã bị nàng cắt một đầu, thân cung mất đi sự trói buộc nên lập tức bật thẳng ra, đập mạnh vào mặt tên mặc đồ đen nọ. Đánh từ trái qua phải, hai mắt đều bị cú đánh này làm đau đớn như sắp vỡ tung.

Tên mặc đồ đen đâu dự đoán được nàng lại còn một chiêu như thế. Mất đi ưu thế tấn công xa của cung tên, khoảng cách hiện giờ là một thân cung và ba cánh tay một người trưởng thành, vậy mà phạm vi tấn công vẫn hơn hắn như trước.

Tưởng Hoành càng kinh hãi, Giang Ngưng Phi trước kia hắn từng thấy luôn dịu dàng hiền hòa trước mặt Từ Xán, không nói một lời với người lạ, chuyện gì cũng nghĩ cho phu quân đầu tiên, đặc biệt là ánh mắt luôn long lanh, mềm mại nhìn Từ Xán.

Đây đúng là Giang Ngưng Phi? Giang Ngưng Phi kia?

Bạch Lô thoắt thấy tình hình bất thường, trước mặt lại có một tên rời đoàn, xoay người tấn công Ninh Phi. Lúc này Ninh Phi cũng không còn ưu thế gì nữa. Cái cung vừa rồi ỷ vào việc đối phương không kịp phòng bị mà đánh, hiện giờ vết xe đổ đang còn lù lù ở đó, người mới tham gia vào cuộc chiến này nhất định sẽ không bị lừa. Nếu như vậy, chỉ cần có nền tảng công phu né tránh căn bản thì cái cung kia sẽ không thể gây ra bất cứ nguy hiểm gì.

Bạch Lô dùng hết sức chém một đường cong trước mặt Tưởng Hoành. Cây thương này chính là bảo vật gia truyền của Bạch gia, được nung lên từ sắt đen, một đầu là mũi thương, một đầu là móc câu sắc nhọn. Tưởng Hoành không dám liều đỡ, hắn nghiêng người về phía sau, tránh mũi nhọn. Bạch Lô tung chiêu tấn công giả, sau đó chạy nhanh về phía Ninh Phi.

Nhưng đã không kịp rồi.

Hiện tại, trước mặt Ninh Phi chỉ có ba tên có sức chiến đấu, một tên trong số đó còn bị thương do nàng bắn vào lưng, nếu ưu thế này không thể nắm chắc được mà trơ mắt nhìn bọn chúng đưa A Cương xuống núi, nói thế nào thì nàng cũng không thể cam lòng.

Tên mặc đồ đen trước mặt rút ra một thanh kiếm, có thể thấy võ công của hắn rất cao. Vào đúng thời điểm nhảy lên trên không trung, hắn bổ kiếm xuống như khảm đao.

Hình dạng và cấu tạo của kiếm với khảm đao khác nhau, cách sử dụng cũng có khác biệt rất nhiều. Thường thì hai lưỡi của kiếm đều mỏng và yếu hơn thân kiếm, khi dùng thì chú trọng đâm và chém, còn sống lưng của khảm đao dày và nặng, vì vậy chủ yếu dùng để bổ, chặt. Hiện giờ tên mặc áo đen này dùng kiếm bổ xuống, cũng không phải vì hắn không biết, mà ngược lại, hắn bắt buộc phải giết Ninh Phi nên mới dùng một chiêu có khả năng tấn công cực mạnh.

Khoảng cách được kéo gần vô cùng, Ninh Phi không thể tránh được, người lại đang ở trên lưng ngựa nên lâm vào tình thế xấu.

Chỉ đành nắm chặt cái cung che trước tay, nàng giơ tay muốn cản lại một chút lực từ kiếm.

Một tay Bạch Lô vẫn đang dùng thương ngăn cản Tưởng Hoành, một tay thò vào trong áo lấy mấy viên sắt, vung tay bắn nhanh về phía người kia.

Cùng lúc với mấy viên sắt của Bạch Lô bắn vào những chỗ yếu ở ngực, bụng tên mặc đồ đen thì tiếng kim loại va chạm vang vọng trong không trung, có thể thấy Bạch Lô đã dùng lực rất mạnh, nhưng cũng không có tác dụng. Nghe thấy âm thanh này, lòng Bạch Lô lạnh ngắt, biết ngay tên nọ mặc áo giáp trong người.

Mấy động tác đều nhanh như chớp. Tên mặc đồ đen không hề xoay người tránh, ngược lại, hắn còn tăng tốc độ bổ kiếm xuống. Tưởng Hoành thấy tất cả nhưng không ngăn cản, trước sự do dự, lưỡng lự của mình, nhiệm vụ luôn luôn đặt lên hàng đầu.

Ninh Phi chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, thân cung đã bị kiếm chém gãy, dường như có một luồng khí lạnh đánh úp tới, cảm giác này vẻn vẹn chỉ thấy trong nháy mắt, nhưng nàng biết kiếm đã cắt vào thịt. Bản thân thanh kiếm đã là rất tốt, lại thêm tốc độ của tên mặc đồ đen quá nhanh, có lẽ xương cánh tay cũng đã bị chém đứt nhẹ nhàng y như thân cung cứng kia rồi. Chỉ là hiện giờ cảm giác đau vẫn chưa truyền lên não mà thôi.

Tốc độ kiếm nhanh, lực mạnh hơn người thường có thể ngờ đến. Kết quả cuối cùng có thể chém thẳng vào cổ nàng.

Nàng thoáng cảm giác được rằng thế giới ở đây chính là như vậy, khác rất nhiều so với thế giới quen thuộc trước đây. Chuyện gì cũng dùng đao kiếm, chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng.

Ở đây chính là một thế giới như vậy, không có gì mà phải oán hận cả. Nàng không muốn từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng nên nghiêng người sang một bên. Nghiêng người có thể tránh được thế tấn công của kiếm, nhưng chắc chắn sẽ ngã sấp từ lưng ngựa xuống.

Nhưng cũng hết cách, đây là lựa chọn bất đắc dĩ, nếu chọn giữa cổ bị chém hoặc ngã ngựa bị thương thì nàng tình ngyện chọn vế sau.

Bỗng nhiên bả vai được ôm chặt. Nàng lại không bị ngã xuống. Nàng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, ngay sau đó liền biết có thêm một người trên lưng ngựa.

Không biết Tô Hy Tuần đã tới từ lúc nào, hắn nửa ngồi trên lưng ngựa, một tay kéo Ninh Phi, một tay đỡ lấy thanh kiếm đang chém xuống. Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, không hề nhìn Ninh Phi mà chỉ nhìn chằm chằm đầy hung dữ vào tên mặc đồ đen kia.

Động tác nhảy lên của tên mặc đồ đen đã qua, giờ hắn đang rơi dần xuống đất, hắn phải rơi nghiêng qua thân ngựa. Tuy nhiên hắn lại phát hiện ra rằng hắn không thể nào rút thanh kiếm đang được Tô Hy Tuần nắm chặt trong tay kia, hết cách, đành phải buông kiếm, rơi xuống. Vẫn chưa chạm đất thì bả vai bị một lực cực mạnh đâm vào, ghim chặt hắn xuống. Cơn đau truyền tới, khi hắn lấy lại tinh thần thì mới biết mình đã bị vũ khí quen thuộc của chính mình đâm xuyên vai, cắm nghiêng trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.