Mộ Giai Nam ở biệt viện nghiên cứu chữ thập kim cương xử, bởi vì ánh
nắng biệt viện rất sáng, khu vực lại rộng rãi, hắn vừa khám phá cách sử
dụng, vừa đùa giỡn ám khí.
“Các ngươi đều là người ở kinh
thành sao? Ngưu Nữu Nữu… Tên này nghe có chút quen tai.” Huyền khí hộ
pháp thả con tép, bắt con tôm nói.
“Ân, nàng là mãnh nữ ở
kinh thành.” Mộ Giai Nam hời hợt đáp, sau đó hắn nhảy lên mái hiên nhằm
tránh quấy rầy, cho thấy lúc hắn suy nghĩ không thích bị làm phiền.
Huyền khí hộ pháp ở trong viện chậm rãi trầm tư, hắn thấy Mộ Giai Nam hoàn
toàn tập trung vào ám khí nên cũng không hỏi đông hỏi tây nữa. Nhưng
Huyền khí hộ pháp đối với thân phận Ngưu Nữu Nữu rất rối rắm, đến tột
cùng nàng có phải là đứa bé hắn luôn tìm kiếm nhiều năm nay hay không,
Mộ Giai Nam và Ngưu Nữu Nữu là bằng hữu, hắn chắc sẽ biết chân tướng,
hơn nữa bản thân Ngưu Nữu Nữu có lẽ cũng không biết sự tình. Để tránh
phức tạp, Huyền khí hộ pháp nghĩ nên án binh bất động, đợi hắn về kinh
thành điều tra lại rồi tính tiếp.
Mãnh Nữu Nữu…? Xưng hô này sao khó nghe như vậy.
Huyền khí hộ pháp nghe trên mái hiên truyền đến một trận âm thanh, hắn ngước
mắt nhìn lại… Chỉ thấy Mộ Giai Nam giơ cao chữ thập kim cương xử, dùng
lực thật mạnh đập vào mấy khối mái ngói, Huyền khí hộ pháp xem ám khí
như trân bảo, đau lòng nhăn mày: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Thử xem độ cứng rắn.” Mộ Giai Nam không cho là đúng trả lời. Hắn ngày
thường đều là như thế, một khi gặp bảo khí quái dị, hắn liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, như đập, đốt, dùng nước sôi nấu, phơi nắng, đóng
băng, hắn cho rằng vàng thật không sợ lửa, đồ tốt thì có thể chống lại
khảo nghiệm.
Mộ Giai Nam từng thấy trong Bách Bảo Khí thư
có nói đến kim cương xử —— “Kim cương xử” vốn được gọi là “Điện quang”.
Kim cương trong truyền thuyết chấp pháp thần thánh, đồng thời đối với
chư thần lực sĩ là một loại khí trận, cũng gọi “Kim cương xử” . Sau đó
đến thời Mật giáo thì nó có nghĩa là “Phá hủy địch giả”, những trận pháp mang tính huyền bí, đều được gọi là “Kim cương xử” . Do đó nó chuyển
thành đạo cụ của phật giáo.
Điện quang? … Mộ Giai Nam giơ
cao “Kim cương xử” trong ánh nắng, hắn thong thả xoay tròn, ánh sáng
xuyên thấu “Kim cương xử” , hắn nghĩ nếu có cơ quan chắc chắc có khẽ hở, mặc dù còn chưa chứng thực, nhưng hắn bước đầu kết luận “Chữ thập kim
cương xử” bốn râu dài xung quanh lấy trung tâm làm trục, an trí bốn lưu
tinh chùy, một khi bắn ra có khả năng sẽ công kích địch thủ bốn phía,
đánh úp biến đổi thất thường… Nhưng vấn đề là, hắn vẫn chưa tiềm được
chỗ giấu cơ quan.
Trong tay hắn Kim cương xử không thể phá
vỡ, mặc dù không làm ám khí cũng có thể ngăn địch, có thể nói ám khí này có tác dụng rất tốt. Nếu đây là ám khí do Huyền khí hộ pháp tạo ra, Mộ
Giai Nam thật bội phục ý tưởng của Huyền khí hộ pháp, thần bí khó lường
làm người ta không có đầu mối.
Mộ Giai Nam trong lúc vô
tình nhìn xuống Huyền khí hộ pháp, hắn phát hiện trong tay Huyền khí hộ
pháp đang cầm một cây trâm cài, xem vẻ mặt hắn hình như đang nghiên cứu. Mộ Giai Nam nhảy xuống mái hiên, thảm thiết nói: “Mời ta ăn cơm đi, đói bụng rồi.”
Huyền khí hộ pháp tức khắc đem cây tram cất vào trong lòng, chớp mắt vài cái canh giờ trôi qua: “Trong núi chỉ có cơm
rau dưa, Mộ thiếu hiệp dùng tạm vậy.”
“Ân, ta đi gọi Nữu Nữu.” Mộ Giai Nam đỉnh đạc đẩy cửa phòng Thu Anh Đào, một chút cũng không khách khí.
Huyền khí hộ pháp nhìn chăm chú bong dáng Mộ Giai Nam, quan hệ của bọn họ có vẻ như không phải là bằng hữu bình thường.
Mộ Giai Nam đem theo Kim cương xử đi vào phòng, hắn thấy Ngưu Nữu Nữu dựa
vào tường ngủ thiếp đi, Mộ Giai Nam đặt mông ngồi vào bên giường, ngấm
ngầm hại người nói:
“Trong lúc bổn thiếu gia đẫm máu chiến đấu, mỗ nữ cư nhiên ngủ an ổn như vậy, không có nhân tính mà.”
Thu Anh Đào mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, nàng lười nhác xoay người, từ
khi lên núi đến nay, nàng không có ngày nào ngủ ngon giấc, thật vất vả
mới gặp một cửa “Không có khói súng chiến trường”, vừa vặn có thể ngủ
ngon.
Nàng dùng chân đạp đạp eo Mộ Giai Nam có ý xua đuổi, lại chỉ chỉ cửa, muốn hắn lập tức biến mất.
Mộ Giai Nam tựa như dính vào ván giường vẫn không nhúc nhích: “Đứng lên cùng ta nghiên cứu cái này đi.”
“…” Nàng nếu có thể khám phá ra ảo diệu trong đó, sẽ không xuyên qua thành
câm điếc, sớm đã đi làm gian phi rồi. Thu Anh Đào đánh ngáp rồi ngồi
dậy, mà Mộ Giai Nam cư nhiên đem băng thiết lạnh lẽo đặt trên đùi nàng…
Nàng khom người nhìn vật được chế tạo khéo léo tinh tế, màu sắc đồng
thau cổ xưa, có chút giống mấy cái trang sức, chỉ là lớn hơn một chút.
Nàng có một cái vòng cổ cũng có tạo hình giống vậy, nhưng không có rờm rà
như vậy, chỉ có hai đầu… Nàng vươn cánh tay trên một nữa Kim cương xử sờ mó, có vẻ như Kim cương xử này không giống vòng cổ nàng cho lắm… Không
đợi thấy rõ ràng, Mộ Giai Nam bỗng nhiên giơ lên Kim cương xử quan sát,
hắn cầm hai đoạn râu cao thấp không đồng nhất nhẹ kéo, chỉ nghe “Kim
cương xử” phát ra một tiếng vàng rất nhỏ. Con ngươi Mộ Giai Nam khởi
động vui sướng:
“Nguyên lai là như vậy nha!” Từ đầu hắn đã
phán đoán lầm, chỉ chú ý tới chính giữa “Kim cương xử”, cuối cùng bốn
cái râu xung quanh mới là cơ quan, hắn chưa bao giờ nghĩ Kim cương xử có thể chia làm hai thậm chí làm bốn.
Thu Anh Đào mơ mơ màng màng nhìn hắn, chỉ thấy Mộ Giai Nam bỗng nhiên một tay ôm nàng vào trong ngực, ha ha cười:
“Não của ngươi rốt cục cũng thông suốt một lần, không tệ không tệ.”
“…” Thu Anh Đào không hiểu mình đã làm chuyện tốt gì, chỉ biết là bị hắn ôm tưởng chừng muốn hộc máu, hắn cần gì dùng sức vậy chứ? Thiết, nàng vốn
cũng rất thông minh mà.
Mộ Giai Nam buông Thu Anh Đào, hắn
dựa vào đầu giường nghiên cứu, Thu Anh Đào thấy hắn hưng trí bừng bừng
đùa nghịch ám khí cũng không lên tiếng, tựa hồ mỗ nam lại tiến vào cảnh
giới “Duy ngã độc tôn”. Mà động tác của hắn như đang chơi một món đồ
chơi thú vị, thao tác cực kỳ linh hoạt. Nàng chậm rãi xuống giường, nàng không thể cùng Mộ Giai Nam thân cận.
Thu Anh Đào ngồi trên ghế nhìn xung quanh, ngón tay Mộ Giai Nam dài nhỏ hữu lực, ngón tay phi thường linh hoạt, mỗi một động tác của hắn đều tản mát lực hấp dẫn. Thu Anh Đào lặp lại suy nghĩ, Mộ Giai Nam chính là loại nam nhân khiến
người khắc không thể không chú ý, bất luận hắn làm cái gì đều lộ ra một
cỗ linh tính, thần bí lại tao nhã.
Thu Anh Đào không tự chủ được chú ý Mộ Giai Nam. Nàng cuối cùng cũng thừa nhận mình quả thật đối với Mộ Giai Nam có chút tình cảm đặc biệt. Nàng từng không ngừng cảnh
cáo chính mình “người yêu không thể chung chỗ”, nhưng nàng càng ngày
càng nhận rõ, bản thân chỉ đang tự dối mà thôi. Hắn vĩ đại như vậy, mị
lực bắn ra bốn phía, lại nguyện ý vì nàng một lần lại một lần dốc sức
trong núi đao biển lửa, nàng không động tâm chính là nói dối, nhưng chỉ
là động tâm, bởi vì sự thật vẫn là sự thật, chờ nàng trở về kinh thành
liền phải lập gia đình, gả cho nam nhân đang đợi chờ nàng. Huống chi Mộ
Giai Nam giúp đỡ nàng vì xem nàng là bằng hữu, hiện tại cũng chỉ có mình nàng đau đầu suy nghĩ mà thôi.
Ai, biết rõ có một số thứ
vĩnh viễn không có khả năng thuộc về mình, cần gì mang phiền não không
đâu, đây là thói hư tật xấu của con người, càng không chiếm được càng
nhớ thương, càng không nên có ý niệm trong đầu thì càng tồn tại trong
tim.
Con người là một loại sinh vật kì quái, lúc đơn giản
lúc phức tạp, không hiểu rõ bản thân, lại thường xuyên muốn can thiệp tư duy người khác, cuối cùng biến thành chính mình thống khổ.
Thu Anh Đào cho tới bây giờ đều biết mình là một người phàm tục, nàng vẫn
là loại người thích nam nhân đẹp, yêu hư vinh, thích so đo, hy vọng tất
cả mọi người thích mình, mà nàng chính là thích làm một người bình
thường, trời có sập xuống cũng sẽ có người khác chống đỡ.
Huyền khí hộ pháp nhìn vào cửa phòng, hắn đã đứng lặng ngoài cửa quan sát
Ngưu Nữu Nữu một lúc lâu, mà ánh mắt Ngưu Nữu Nữu vẫn tập trung trên
người Mộ Giai Nam, không hề chớp mắt, hết sức nhìn chăm chú.
Mộ Giai Nam giờ phút này đã quan sát xong chữ thập kim cương xử, hắn hưng
phấn ngồi dậy: “Huyền khí hộ pháp, Kim cương xử này thiết kế thật xảo
diệu, sau khi mở ra có thể trở thành mười hai kiện ám khí, khi hợp lại
có thể biến hóa thành bốn tương liên pháp trượng.”
Huyền khí hộ pháp hoàn hồn, hắn bước lên phía trước chú ý một đống ám khí trên giường lớn, hắn không khỏi kinh ngạc thở dài:
“Lão phu cũng biết được một cách dùng, nhưng không giống như điều ngươi vừa
nói, xem ra lão phu cũng không hiểu hết chỗ huyền diệu của kim cương xử, quả thực kỳ diệu!”
“…” Mộ Giai Nam thấy Huyền khí hộ pháp
bộ dáng vui sướng đánh giá từng kiện ám khí, so với hắn còn hưng phấn
hơn, Mộ Giai Nam nhướng mày:
“Nói vậy, ám khí này không phải do người chế tạo sao?”
Huyền khí hộ pháp lơ đễnh cười: “Lão phu làm gì có tài cán đó, hộ pháp chính
là hộ pháp, đương nhiên là bảo hộ pháp bảo cho người khác, ha ha.”
“Ý của người là, có một số ám khí người cũng không hiểu hết huyền cơ trong đó?”
“Đúng vậy, Huyền khí động mỗi một kiện pháp bảo đều xuất phát từ tay cao
nhân, lão phu đối với ngàn loại pháp khí chỉ hiểu sơ lược, ta chỉ phụ
trách bảo dưỡng mà thôi.”
Huyền khí hộ pháp từ trong lòng
lấy ra tram cài: “Cái trâm cài này lão phu đã nghiên cứu mấy tháng,
nhưng vẫn không nhìn ra chỗ huyền diệu của nó.”
Mộ Giai Nam tiếp nhận trâm cài nhìn nhìn, hắn đối với các loại binh khí có chút
hiểu biết, hắn cho rằng: muốn biết một vật có hữu dụng hay không, trước
hết phải nhìn đến phẩm chất. Cây trâm cài là dùng đồng đỏ tạo ra, chẳng
qua chỉ là một cây trâm bình thường… Mộ Giai Nam hai ngón tay dùng sức
bẻ gãy trâm cài, Huyền khí hộ pháp kinh hô một tiếng đoạt lấy cây trâm:
“Ngươi sao có thể lỗ mãng như vậy!”
“Huyền khí hộ pháp đừng khẩn trương, cái này không phải là ám khí, xem ra người đó cố tình đùa giỡn người rồi”.
Huyền khí hộ pháp cẩn thận quan sát cây trâm, hắn kinh ngạc nghe Mộ Giai Nam
nói, hắn cũng bắt đầu do dự, nhớ lại ngườ tặng trâm có nói ——phúc tạp
tức đơn giản, đơn giản tức phức tạp. Vạn vật trong đơn giản tất có phức
tạp và ngược lại, không cần tự nhiễu.
… Như thế nghĩ lại,
chẳng lẽ là muốn nói cho hắn biết không cần chấp mê cho một sự kiện, đem chuyện đơn giản biến thành quá mức phức tạp sao? … Trong nhà chưa tỏ,
ngoài ngõ đã tường, đây là điều mà người chế tạo nó muốn nói sao? Đem
chuyện đơn giản biến thành phúc tạp, vắt hết óc không ngừng nghiên cứu.
Huyền khí hộ pháp tay vuốt râu bạc nhìn ngoài cửa sổ, hắn chấp nhất tìm lời
giải, hoang phế thời gian, chẳng lẽ từ đầu tới cuối hắn cũng không hiểu
được chân lý?
Mộ Giai Nam đã tự hỏi, bởi vì hắn đối với các loại binh khí từng có hiểu biết, cho nên có thói quen quan sát bên
ngoài, giống như người khác cho ngươi một quả táo đỏ, ngươi sẽ tự nhiên
mà nghĩ: quả táo, màu đỏ, ngọt hay không ngọt. Lại cáng không ngừng suy
nghĩ quả táo tại sao lại gọi là quả táo, tại sao có thể ăn. Nếu không
phải Ngưu Nữu Nữu trong lúc vô ý khoa tay múa chân, hắn thực không nghĩ
đến kim cương xử lại có cách sử dụng đơn giản như vậy, mà sau khi mở ra, chẳng qua chỉ là tổ hợp hơn mười cái ám khí bình thường.
Huyền khí hộ pháp và Mộ Giai Nam hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm cười, hai người tựa hồ đồng thời tìm được một phương thức tự hỏi khác.