Nhất Niệm

Chương 44: C44: Đề Phòng Minh Tranh






"Chú tìm thấy cô ấy ở đâu vậy?" Minh Tranh hoàn toàn coi La Văn Anh ngồi bên như không khí.

"Ở công ty cô ấy, tập nhảy suốt đêm chắc là cô ấy mệt lắm rồi." Minh Thành Hữu tảng lờ một chút hụt hẫng thoáng qua đôi mắt Minh Tranh: "Anh cả, anh cũng mau đưa chị dâu về đi, ngày mai gặp lại".

Tới tận khi đuôi chiếc xe màu đen biến mất giữa màn đêm cô đơn, tĩnh mịch, Minh Tranh mới đánh xe rời đi.

...

Bầu không khí trong phòng ăn nhà Minh vô cùng khác lạ.

Minh Tranh và La Văn Anh tới trước, Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm cũng đến ngay sau đó. Lý Vận Linh đích thân vào bếp nấu nướng bữa sáng. Minh Thành Hữu nhìn thấy bà bận rộn, khóe miệng vô thức nở một nụ cười chế giễu.

Kiểu trước mặt đối xử thế này, sau lưng thái độ thế khác, chỉ có Lý Vận Linh là làm được.

"Văn Anh à, tối qua con ngủ ngon chứ?" Lý Vận Linh thân mật kéo tay La Văn Anh lại.


"Thưa mẹ, con ngủ ngon ạ."

"Đổi chỗ ngủ có thể vẫn chưa quen ngay được, nhưng qua vài hôm là quen hết thôi." Lý Vận Linh nói câu nào cũng mang tính chất thăm dò. Minh Tranh và Minh Vân Phong ngồi bên cạnh bàn công việc, nghe tới đây, anh ấy ngẩng đầu lên giải vây cho La Văn Anh: "Mẹ, tối qua Văn Anh nói còn một số thứ vẫn chưa sắp xếp xong, phải tối nay mới chuyển qua bán đảo Hồ Thành".

"Vậy sao, vậy cũng tốt."

Minh Thành Hữu cười khẩy một tiếng, chen vào: "Mẹ, mẹ tưởng đôi nào cũng giống con và Phó Nhiễm, chỉ sốt xình xịch muốn chuyển về ở chung sao?".

Nói cho cùng trước kia chẳng phải vẫn là bị Lý Vận Linh ép buộc sao.

"Cái thằng chết tiệt này, ăn nói chẳng nghiêm túc gì cả. Chẳng phải chính con nhịn không nổi, nhất quyết bắt Tiểu Nhiễm dọn qua sớm sao?" Lý Vận Linh nói chưa hết câu đã trừng mắt với Minh Thành Hữu. Thôi được rồi, đằng sau thì "danh tiếng" của anh cũng tốt đẹp lắm rồi, có bị hắt nước bẩn cũng chẳng việc gì phải ấm ức.

Phó Nhiễm im lặng ngồi bên cạnh, cho dù Minh Thành Hữu mang cô ra đùa cợt, cô cũng coi như không biết.

Minh Vân Phong thấy cô cứ thần người ra, bèn lên tiếng quan tâm một cách lạ thường: "Tiểu Nhiễm, tối qua bố không thấy con ở lễ đính hôn. Mẹ con quay về nói công ty con hơi bận. Có sự nghiệp riêng là tốt, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, biết không?".

Phó Nhiễm nghe xong, bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua mọi người nhìn về phía Minh Vân Phong. Ở trong nhà ông là người có tiếng nói, đến Minh Thành Hữu cũng không dám bắng nhắng trước mặt ông, nói chi là Phó Nhiễm. Nhưng câu nói vừa rồi nói lại khiến cô cảm thấy ấm áp khôn lường, khi nhìn lại những lần ông nghiêm nghị, bỗng thấy còn có chút hiền từ gì ở trong.

Lý Vận Linh gọi mọi người bắt đầu vào ăn sáng. Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, Minh Vanh mới từ ngoài cửa đi vào.

"Mẹ, mẹ thiên vị thật, không đợi con gì cả."

"Con còn nói được. Từ nhỏ đã thích đủng đỉnh đến sau. Mau tìm một cô con dâu để trị con đi."

Có thể nhận ra, Lý Vận Linh thật lòng yêu quý Minh Vanh, dẫu sao cũng không đáng xấu hổ như thân phận của Minh Tranh, nên thương yêu hay mắng mỏ anh ta cũng không cần giấu giếm.

"Mẹ..." Minh Vanh chịu không nổi, phải ai oán: "Con muốn yêu đương tự do!".

Phó Nhiễm đón lấy bát cháo trắng từ người giúp việc, La Văn Anh ngồi đối diện cô đẩy một món ăn qua: "Tiểu Nhiễm, em nếm thử món này đi".


Phó Nhiễm giơ tay nhận: "Em cảm ơn".

Minh Tranh đặt quả trừng lòng đào vào đĩa của La Văn Anh. Cô ấy ngước nhìn, bàn tay vô thức nắm chặt chiếc dĩa, nhưng vẫn ăn hết quả trứng dưới sự quan sát của Minh Tranh. Dù sao thì trước mặt mọi người, tất cả những ân ái, tình cảm, ăn ý đều phải được thể hiện triệt để. Nếu cô ấy nói thẳng thừng là không ăn được, không tránh khỏi sẽ gặp phiền phức.

Tính tình Minh Vanh thì đối lập hoàn toàn với anh cả Minh Tranh, nói rất nhiều. Phó Nhiễm không muốn tham gia, chỉ tập trung vùi đầu ăn cho xong bữa sáng.

Một tiếng dao dĩa lẻng xẻng rơi xuống đất bất ngờ lọt vào tai mọi người. Khi Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Minh Thành Hữu đã lao như bay tới bên cạnh Minh Vân Phong: "Bố!".

"Không... sao." Sắc mặt Minh Vân Phong trắng bệch như tờ giấy, môi tím ngắt lại. Đôi mắt trước nay vẫn rất có thần giờ hoàn toàn ảm đạm đục ngầu. Ông nắm chặt tay Lý Vận Linh, run rẩy: "Thuốc của tôi...".

"Được rồi, ông đừng nói chuyện. Tôi... tôi đi lấy ngay." Lý Vận Linh lao về phía tủ sách, cuống cuồng mở ngăn kéo, lôi ra một hộp thuốc. Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy bà hoảng loạn tinh thần như vậy. Cô đi qua giúp bà mở nắp hộp thuốc, lấy ra loại thuốc duy nhất có trong hộp: "Thuốc này phải không ạ?".

"Đúng rồi!"

Minh Vân Phong lấy nước uống thuốc. Lý Vận Linh đứng bên liên tục vuốt ngực cho ông. Khoảng 15 phút sau, tình hình mới khả quan hơn, sắc mắt ông cũng từ từ hồng hào trở lại.

"Bố, bố không sao chứ?"

"Bố, con đưa bố tới bệnh viện."

Minh Vân Phong xua tay, mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Ba cậu con trai lo lắng đứng trước đứng sau. Ông đặt tay lên ngực: "Bệnh cũ tái phát thôi, sớm muộn gì bố cũng chết vì căn bệnh này".


"Tôi không cho phép ông nói năng linh tinh." Lý Vận Linh đỏ mắt: "Khi nào tìm được một trái tim thích hợp, bệnh viện quân y sẽ thông báo ngay lập tức mà".

"Được rồi, được rồi, tôi không sao, mọi người ngồi xuống cả đi."

Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu ngồi lại vào bàn. Nhà họ Minh giấu chuyện này cực kỳ kín kẽ. Nếu hôm nay không được tận mắt chứng kiến cảnh Minh Vân Phong phát bệnh, cô vẫn hoàn toàn không biết tim của ông có vấn đề. Sắc mặt Minh Thành Hữu trầm hẳn xuống, đôi chút lo lắng lọt vào mắt Phó Nhiễm. Tâm trạng của cô cũng vì thế mà trở nên nặng nề. Tất cả mọi người ngồi xuống đều cố gắng nói cười bình thường, nhưng bàn ăn cứ bao trùm một bầu không khí u ám không sao xua tan được.

Ăn sáng xong, Minh Vanh ra về trước, Minh Tranh ngồi một lúc mới dẫn La Văn Anh đi.

Lý Vận Linh dìu Minh Vân Phong lên gác nghỉ ngơi. Ban nãy nhà họ Minh vẫn còn đông vui náo nhiệt, lúc này tất cả đã bị xua tan sạch sẽ. Hai mắt Lý Vận Linh cứ đỏ sọng mãi, Minh Thành Hữu thì nắm chặt tay Phó Nhiễm ngồi xuống sofa.

"Mẹ, mẹ đừng lo, bác sỹ Uông đang trên đường tới đây ạ."

Lý Vận Linh mệt mỏi đáp: "Bố con uống thuốc vào chắc không còn vấn đề gì nghiêm trọng. Mỗi lần kiểm tra sức khỏe xong đều chỉ nói với ông ấy chuyện vui, thật sự không biết ông ấy còn gắng gượng được mấy năm. Thành Hữu, con ở công ty chú ý một chút, phải luôn luôn đề phòng Minh Tranh. Mẹ thật không thể nào yên tâm về nó".

Minh Thành Hữu đăm chiêu gật đầu...

Hết chương 43


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.